Chương 20: Thiên Lý Hương ở Bách Lý Nhai
Fresh Quả Quả
03/11/2015
“Ông chủ Giang, buổi sáng tốt lành.”
“Buổi sáng tốt lành.”
“Ông chủ Giang, đến đây dạo phố sao?”
“Đi loanh quanh một chút.”
…….
GIang Lưu thong dong bước đi trên đường, hết người này tới người khác dừng lại chào hỏi anh, anh hòa nhã mỉm cười gật đầu, vừa đi vừa nhìn quanh, xem xét các cửa hàng mọc san sát nhau ở hai bên đường. Nhà thì theo kiểu cổ kính, xây theo kiểu lầu bát giác, mái ngói cong cong, lại có nhà thì tráng lệ nguy nga như một cung điện nhỏ, có những nhà lại có mái vòm nhọn, nhiều cột trụ nhỏ, xây theo kiến trúc Gothic cầu kỳ hoa mỹ, còn có những nhà lại là nhà cao tầng xi măng cốt thép theo kiểu hiện đại.
Mỗi căn nhà lại mang những phong cách khác hẳn nhau, làm người ta cảm thấy khu phố tràn ngập cảm giác không hài hòa. Nhưng dường như mọi người trên đường không hề cảm thấy như vậy, bởi vì mỗi người họ cũng mang trên mình những phong cách cực kỳ khác biệt nhau.
Bên kia có một người trông rất đói bụng, mặt đỏ quạch, nhe răng nanh đứng trước tủ kính của tiệm vịt nướng mà chảy nước miếng. Bên này có một người mới ra khỏi quan tài, khuôn mặt tái nhợt, còn chưa biết đi lại nên đành duỗi thẳng hai tay mà bò lê trên đường. Phía trên không trung thỉnh thoảng có vài sinh vật bán trong suốt lơ lửng bay qua, làm cho người ta nổi cả da gà. Trên mặt đất, có rất nhiều vật hình thù kỳ quái chạy qua chạy lại, người đi đường cần cẩn thận tránh giẫm phải bọn họ.
Ngay cả những người có cử chỉ như người bình thường, cũng có người mặc cổ trang, người mặc váy ngắn, người mặc áo giáp, người mặc trang phục nữ đạo sĩ, lưng đeo một thanh đao, có người thì dán một lá bùa ở đằng sau gáy, kiểu kì lạ nào cũng có cả.
Nơi này chính là thế giới phi nhân loại ở thành phố Đào Nguyên, Bách Lý Nhai.
Khách sạn, quán cơm, khu mua sắm, bệnh viện, trường học, giáo đường, khu dân cư, tất cả đều có đầy đủ tại đây. Tất cả các loại phi nhân loại đều có mặt ở nơi này. Người thì định cư tại đây, người là đến đây mua sắm, người tới tham quan, còn có cả những quỷ hồn chưa muốn đầu thai ở tạm nơi này. Đường phố lúc nào cũng vô cũng náo nhiệt, đặc biệt là buổi tối. Tuy rằng nơi này hỗn tạp, tính lưu động của dân cư cũng rất cao (hay di chuyển), nhưng luôn có quỷ sai tuần tra khắp nơi, mỗi cửa hàng cũng mời những quỷ quái lợi hại làm bảo vệ nên tính trị an ở đây không hề kém.
Lúc đầu, Giang Lưu định mở Thoát Cốt Hương ở đây, nhưng lại nghĩ nên để Tiểu Tư tiếp xúc nhiều với cuộc sống của người bình thường thì tốt hơn. Rất nhiều người ở Bách Lý Nhai đều cần máu để duy trì sự sống, họ đều là khách hàng của Thoát Cốt Hương, nhưng số người biết Giang Lưu và Giang Tiểu Tư là cương thi không nhiều, chỉ biết họ có đại tỷ của Bách Lý Nhai là Diệu Yên làm chỗ dựa chống lưng nên cũng không dám tới tiệm gây sự, hoặc lấy hàng hóa mà không trả tiền.
Lần này, Giang Lưu tới đây là để tìm Quỷ Anh (linh hồn trẻ con) trốn thoát lần trước, sau khi làm nó bị thương, lâu rồi cũng không phát hiện ra tung tích của nó. Tiểu quỷ kia rất ham chơi, Giang Lưu đoán chắc nó sẽ đến nơi này nên đã nhờ bạn bè ở đây dò la. Vừa rồi có lời nhắn rằng tiểu quỷ kia xuất hiện ở Bách Lý Nhai, anh lập tức rời bệnh viện tới đây.
Quỷ Anh kia rất lợi hại, mặc dù nó không mang oán khí quá nặng, cũng chưa từng tấn công con người, nhưng nó thích đùa dai, những nơi nó đến hầu như trở thành những đống hỗn độn. Giang Lưu nghĩ tốt nhất phải mau chóng bắt được nó, nếu không chẳng biết thân thể nó còn chống đỡ được bao lâu nữa.
“Giang huynh.”
Đột nhiên, một giọng nam vang lên từ phía sau, một cây quạt xếp vỗ nhẹ lên vai anh.
Giang Lưu quay đầu lại thì thấy một chàng trai mặc nguyệt sắc trường bào, đầu cài phát quan (*) đang mỉm cười, gật đầu với anh, cử chỉ của người này rất tao nhã, giống như mới xuyên không từ cổ đại tới đây.
Giang Lưu ngạc nhiên, hơi nheo mắt cố gắng nhớ lại. Mặc dù anh không phải người gặp ai một lần sẽ nhớ kỹ được, nhưng nếu đã từng gặp nhau ít nhất cũng cảm thấy quen mắt, nhưng người này hoàn toàn xa lạ với mình.
Nhìn trang phục của anh ta, Giang Lưu tưởng là người mới tới liền đáp lễ, hơi chắp tay: “Xin hỏi, huynh đài là…?”
Đối phương mở quạt lớn tiếng cười ha hả, sau đó hơi cúi người, nắm tay lại đưa lên miệng ho khan vài tiếng, rất quen thuộc, Giang Lưu lập tức nhận ra.
“Dạ bà bà?”
Thẩm Khấu Đan nhẹ nhàng gật đầu: “Giang huynh đến đây để bắt Quỷ Anh kia sao?”
“Đúng vậy, sao cô cũng tới đây?”
“Tôi cũng nghe tin Quỷ Anh kia xuất hiện ở Bách Lý Nhai nên muốn tới giúp Giang huynh một tay, dù sao việc này cũng là do tôi mà ra.”
Giang Lưu cười lắc đầu: “Chúng ta đừng đối đáp kiểu này nữa, sao cô lại ăn mặc kiểu này?”
Thẩm Khấu Đan khẽ dùng quạt xếp vỗ đầu: “Xin lỗi, xin lỗi, thói xấu nhiều năm rồi, cải trang thành kiểu gì thì tôi sẽ nói năng kiểu đó, là phản xạ tự nhiên. Ăn vận kiểu này đẹp không? Bình thường tôi rất thích đọc tiểu thuyết võ hiệp, nhưng lúc nào cũng phải cải trang thành cảnh sát, luật sư này nọ, hôm nay đến Bách Lý Nhai nên phải trở thành người giang hồ một lần.”
“Sao không đeo thêm một thanh kiếm nào đó.”
“Người thực sự có võ công cao cường không phải không cần kiếm sao? Một cây quạt xếp có thể khuynh đảo giang hồ.” Thẩm Khấu Đan khẽ nâng tay trái, làm ra vẻ phong thái nổi bật xuất trần.
Giang Lưu cười nói: “Vậy cô đã phát hiện được tung tích Quỷ Anh chưa?”
“Vẫn chưa, phố Quỷ này dài như vậy, chỗ ăn chỗ chơi cũng rất nhiều, đã tới đây rồi, tôi đoán mới qua nửa khắc chắc nó vẫn chưa đi, hay chúng ta tới Thiên Lý tửu lâu uống một chén đi, lấp bụng xong lại cùng tìm tiếp, được không?”
Giang Lưu nhướn mày ngạc nhiên, nhưng cũng không từ chối, mỉm cười gật đầu.
Bách Lý tửu lâu là quán rượu lớn nhất ở Bách Lý Nhai, có khoảng năm tầng, ghế lô hay phòng riêng đều có, còn thường xuyên có quỷ nương tử tới hát mua vui. Ghế ngồi cũng có cao thấp đủ kiểu, hình dạng gì cũng có, phù hợp với nhiều loài phi nhân loại khác nhau.
Giang Lưu mặc áo choàng đen còn Thẩm Khấu Đan mặc cổ trang màu trắng cùng nhau đi vào trong tiệm, tuy hoàn toàn không phù hợp, nhưng mọi người đã quen nên cũng không để tâm.
Hai người chọn một vị trí ở sảnh lầu 3 ngồi xuống, Thẩm Khấu Đan thấy thỉnh thoảng lại có người hoặc cúi đầu thăm hỏi, hoặc vẫy tay chào, hoặc nhiệt tình trò chuyện, cười nói với Giang Lưu bèn cất tiếng nói.
“Công việc làm ăn của anh tốt thật.”
“Hoàn hảo.”
“Anh là con người, sao lại làm ăn với quỷ quái?”
“Kiếm được nhiều tiền .”
“Trông anh cũng không giống người thiếu tiền, vừa làm bác sĩ vừa làm hóa trang, lại mở tiệm nữa, anh không thấy mệt sao?”
“Không mệt.” Tất nhiên làm sao cô hiểu được cái cảm giác trống rỗng của người đã sống ngàn năm, đành dựa vào sự bận rộn mà bổ sung cho sự trống trải, làm như vậy cuộc sống sẽ có ý nghĩa thêm một chút.
“Tiểu nhị, cho một bình Thiên Lý Hương, hai cân thịt bò.” Thẩm Khấu Đan gọi to.
“Được, có ngay.”
Giang Lưu nhìn người trước mặt, nếu không phải đã từng gặp Dạ bà bà trước đây, đúng là nhất thời anh không có cách nào biết người này là nam hay nữ.
“Cô thường tới đây uống rượu sao?”
“Đúng vậy.”
Thẩm Khấu Đan thấy vẻ mặt Giang Lưu đầy ý cười thì bất mãn nhướn mi.
“Làm sao, không được chắc, trước cửa quán cũng không treo biển ghi sĩ (người tri thức) và chó không được vào.”
“Nếu những “người” xung quanh đây biết cô đang cùng ngồi dưới mái hiên với họ, không biết sẽ bị dọa thành như thế nào nữa.”
Thẩm Khấu Đan cười ha ha: “Tôi có phải quỷ dạ xoa đâu, cũng không giống như chú tôi, ghét quỷ như kẻ thù, chỉ cần họ không làm chuyện phi pháp thì nước sông không phạm nước giếng.”
“Rượu và thức ăn đến đây, mời hai vị khách quan thưởng thức.” Tiểu nhị là một u hồn chỉ tu luyện được một nửa thực thể, bay qua bay lại trên không trung, nhưng động tác vẫn rất nhanh nhẹn.
Thẩm Khấu Đan nâng chén, chắp tay, uống một hơi cạn sạch, Giang Lưu nhấp một ngụm nhỏ, nói: “Đừng uống quá nhanh, rượu ngon phải từ từ thưởng thức.”
“Tính tôi nôn nóng, thấy rượu ngon là mê, hay làm hỏng việc. Chú tôi bảo tiểu Miêu quản tôi, không cho tôi uống rượu, tôi đành thỉnh thoảng dịch dung trốn tới đây. Vừa mới tiến vào Bách Lý Nhai, từ xa đã ngửi được mùi hương này, tôi đã không nhịn được, một ly quán, nhị chén chước, tam chén phẩm (ý là uống cạn ly đầu, uống từ từ ly thứ hai, đến ly thứ ba mới thưởng thức, chắc vậy), bây giờ phải giải quyết cơn nghiện đã.”
Giang Lưu gật đầu: “Rượu của Thiên Lý tửu lâu ở Bách Lý Nhai hương bay ngàn dặm. Chỉ tiếc rằng, vì thứ quỳnh tương ngọc dịch khó tìm trên đời này, không biết bao nhiêu người vẫn lưu luyến một lần say chốn nhân gian, không chịu đi đầu thai.”
(Quỳnh tương ngọc dịch: Quỳnh là ngọc đẹp, tương và dịch là cách gọi chất lỏng, cái này nghĩa là rượu làm từ ngọc đẹp. Thời xưa người ta tin rằng uống rượu làm từ ngọc có thể thành tiên. Thành ngữ này chỉ rượu hay đồ uống ngon)
“Đúng vậy, nếu là tôi, chắc chắn cũng sẽ luyến tiếc .”
Hai người vừa uống rượu vừa trò chuyện, ăn uống no say xong bắt đầu xuống lầu đi đuổi bắt Quỷ Anh kia.
“Hai vị, xin dừng bước.”
Đột nhiên, một giọng nói gọi hai người họ, Thẩm Khấu Đan quay lại, nhìn trái nhìn phải, lấy cây quạt chỉ vào chính mình.
“Gọi chúng tôi sao?”
Đó là một người đàn ông trung niên nhìn lấm la lấm lét, có vài sợi râu mọc thưa thớt, má phải còn có một nốt ruồi đỏ to đùng, đằng sau kéo theo một chiếc đuôi cáo thật dài. Bên cái quán nhỏ của ông ta cắm một lá cờ bằng vải, ở trên có ghi “Bán yêu bán tiên, cũng cuồng cũng điên.” Vài chữ to kia, vừa nhìn cũng biết là thầy tướng số.
“Hai vị công tử dáng vẻ bất phàm, có muốn xem chỉ tay hay không, hoặc đoán chữ?”
Giang Lưu cười xua tay: “Đa tạ.” Anh không tin số mệnh, hơn nữa càng chẳng tin mấy thứ của thầy tướng số.
Thẩm Khấu Đan lại ngồi xuống trước quầy: “Nghe nói thầy tướng số là hồ tiên xem rất chuẩn, thử một chút được không?”
“Vị công tử này nói đúng, Cổ mỗ xem bói tuyệt đối chính xác, không đúng không lấy tiền.”
Thẩm Khấu Đan liền hủy bỏ lớp ngụy trang trên tay, để ông ta nhìn lòng bàn tay. Giang Lưu cũng là người rất ít khi từ chối ai khác, vì vậy cũng để Cổ hồ tiên nhìn chỉ tay.
Cổ hồ tiên vuốt ria mép, trầm tư một hồi lâu: “Hóa ra vị này là tiểu thư sao, tặng hai vị một câu: Vị công tử này, anh sắp mất đi thứ quan trọng nhất. Vị tiểu thư này, cô sắp tìm lại được thứ quan trọng nhất.” Nói xong cười tủm tỉm nhìn hai người.
“Như vậy là xong sao?” Thẩm Khấu Đan ngạc nhiên, cô tưởng rằng ông ta phải nói ra một đống chứ, không phải trong tiểu thuyết võ hiệp, thầy tưởng số đều nói tất cả tên tuổi đối phương, lập gia đình hay không sao?
“Bản đại tiên liệu việc như thần, không xem quá khứ, chỉ đoán tương lai, mấy việc đoán thân phận hoàn cảnh đối phương là chuyện trẻ con, tôi khinh thưởng.”
“Vậy chúng tôi làm sao biết được ông nói đúng hay không?”
“Chờ việc xảy ra thì cô đến trả bạc cho tôi, đến lúc đó thì phải trả nhiều hơn, không chừng tôi có thể cho mấy người biết nhiều hơn.”
Mơ hồ quá, chẳng thú vị gì cả, Thẩm Khấu Đan thất vọng rời đi. Giang Lưu lại nhíu mày, im lặng thật lâu.
“Giang huynh, chẳng lã anh tin lời ông ta?”
Giang Lưu lắc đầu, đúng là anh không tin, nhưng thứ quan trọng nhất với anh chính là Tiểu Tư và Liễu Chi, chỉ cần có vấn đề gì liên quan tới bọn họ thì đều khiến anh cảnh giác.
“Giang huynh, có một cái đuôi nhỏ đi theo chúng ta đó.”
Giang Lưu quay lại, thấy có một bóng dáng quen thuộc đang cuống quít trốn vào sạp bánh bao bên đường, bất giác nở nụ cười.
Đi tới, người kia vẫn không dám ngẩng đầu, cắn mạnh chiếc bánh bao trong tay.
“Vũ Thần?”
“Ô ô ô….” Vũ Thần cố gắng nuốt miếng bánh bao xuống, xấu hổ đỏ mặt, vẫy tay chào hỏi: “Ha ha, Giang đại ca, thật trùng hợp, thật trùng hợp. Không ngờ gặp được anh ở đây, anh cũng đến dạo phố sao?”
“Buổi sáng tốt lành.”
“Ông chủ Giang, đến đây dạo phố sao?”
“Đi loanh quanh một chút.”
…….
GIang Lưu thong dong bước đi trên đường, hết người này tới người khác dừng lại chào hỏi anh, anh hòa nhã mỉm cười gật đầu, vừa đi vừa nhìn quanh, xem xét các cửa hàng mọc san sát nhau ở hai bên đường. Nhà thì theo kiểu cổ kính, xây theo kiểu lầu bát giác, mái ngói cong cong, lại có nhà thì tráng lệ nguy nga như một cung điện nhỏ, có những nhà lại có mái vòm nhọn, nhiều cột trụ nhỏ, xây theo kiến trúc Gothic cầu kỳ hoa mỹ, còn có những nhà lại là nhà cao tầng xi măng cốt thép theo kiểu hiện đại.
Mỗi căn nhà lại mang những phong cách khác hẳn nhau, làm người ta cảm thấy khu phố tràn ngập cảm giác không hài hòa. Nhưng dường như mọi người trên đường không hề cảm thấy như vậy, bởi vì mỗi người họ cũng mang trên mình những phong cách cực kỳ khác biệt nhau.
Bên kia có một người trông rất đói bụng, mặt đỏ quạch, nhe răng nanh đứng trước tủ kính của tiệm vịt nướng mà chảy nước miếng. Bên này có một người mới ra khỏi quan tài, khuôn mặt tái nhợt, còn chưa biết đi lại nên đành duỗi thẳng hai tay mà bò lê trên đường. Phía trên không trung thỉnh thoảng có vài sinh vật bán trong suốt lơ lửng bay qua, làm cho người ta nổi cả da gà. Trên mặt đất, có rất nhiều vật hình thù kỳ quái chạy qua chạy lại, người đi đường cần cẩn thận tránh giẫm phải bọn họ.
Ngay cả những người có cử chỉ như người bình thường, cũng có người mặc cổ trang, người mặc váy ngắn, người mặc áo giáp, người mặc trang phục nữ đạo sĩ, lưng đeo một thanh đao, có người thì dán một lá bùa ở đằng sau gáy, kiểu kì lạ nào cũng có cả.
Nơi này chính là thế giới phi nhân loại ở thành phố Đào Nguyên, Bách Lý Nhai.
Khách sạn, quán cơm, khu mua sắm, bệnh viện, trường học, giáo đường, khu dân cư, tất cả đều có đầy đủ tại đây. Tất cả các loại phi nhân loại đều có mặt ở nơi này. Người thì định cư tại đây, người là đến đây mua sắm, người tới tham quan, còn có cả những quỷ hồn chưa muốn đầu thai ở tạm nơi này. Đường phố lúc nào cũng vô cũng náo nhiệt, đặc biệt là buổi tối. Tuy rằng nơi này hỗn tạp, tính lưu động của dân cư cũng rất cao (hay di chuyển), nhưng luôn có quỷ sai tuần tra khắp nơi, mỗi cửa hàng cũng mời những quỷ quái lợi hại làm bảo vệ nên tính trị an ở đây không hề kém.
Lúc đầu, Giang Lưu định mở Thoát Cốt Hương ở đây, nhưng lại nghĩ nên để Tiểu Tư tiếp xúc nhiều với cuộc sống của người bình thường thì tốt hơn. Rất nhiều người ở Bách Lý Nhai đều cần máu để duy trì sự sống, họ đều là khách hàng của Thoát Cốt Hương, nhưng số người biết Giang Lưu và Giang Tiểu Tư là cương thi không nhiều, chỉ biết họ có đại tỷ của Bách Lý Nhai là Diệu Yên làm chỗ dựa chống lưng nên cũng không dám tới tiệm gây sự, hoặc lấy hàng hóa mà không trả tiền.
Lần này, Giang Lưu tới đây là để tìm Quỷ Anh (linh hồn trẻ con) trốn thoát lần trước, sau khi làm nó bị thương, lâu rồi cũng không phát hiện ra tung tích của nó. Tiểu quỷ kia rất ham chơi, Giang Lưu đoán chắc nó sẽ đến nơi này nên đã nhờ bạn bè ở đây dò la. Vừa rồi có lời nhắn rằng tiểu quỷ kia xuất hiện ở Bách Lý Nhai, anh lập tức rời bệnh viện tới đây.
Quỷ Anh kia rất lợi hại, mặc dù nó không mang oán khí quá nặng, cũng chưa từng tấn công con người, nhưng nó thích đùa dai, những nơi nó đến hầu như trở thành những đống hỗn độn. Giang Lưu nghĩ tốt nhất phải mau chóng bắt được nó, nếu không chẳng biết thân thể nó còn chống đỡ được bao lâu nữa.
“Giang huynh.”
Đột nhiên, một giọng nam vang lên từ phía sau, một cây quạt xếp vỗ nhẹ lên vai anh.
Giang Lưu quay đầu lại thì thấy một chàng trai mặc nguyệt sắc trường bào, đầu cài phát quan (*) đang mỉm cười, gật đầu với anh, cử chỉ của người này rất tao nhã, giống như mới xuyên không từ cổ đại tới đây.
Giang Lưu ngạc nhiên, hơi nheo mắt cố gắng nhớ lại. Mặc dù anh không phải người gặp ai một lần sẽ nhớ kỹ được, nhưng nếu đã từng gặp nhau ít nhất cũng cảm thấy quen mắt, nhưng người này hoàn toàn xa lạ với mình.
Nhìn trang phục của anh ta, Giang Lưu tưởng là người mới tới liền đáp lễ, hơi chắp tay: “Xin hỏi, huynh đài là…?”
Đối phương mở quạt lớn tiếng cười ha hả, sau đó hơi cúi người, nắm tay lại đưa lên miệng ho khan vài tiếng, rất quen thuộc, Giang Lưu lập tức nhận ra.
“Dạ bà bà?”
Thẩm Khấu Đan nhẹ nhàng gật đầu: “Giang huynh đến đây để bắt Quỷ Anh kia sao?”
“Đúng vậy, sao cô cũng tới đây?”
“Tôi cũng nghe tin Quỷ Anh kia xuất hiện ở Bách Lý Nhai nên muốn tới giúp Giang huynh một tay, dù sao việc này cũng là do tôi mà ra.”
Giang Lưu cười lắc đầu: “Chúng ta đừng đối đáp kiểu này nữa, sao cô lại ăn mặc kiểu này?”
Thẩm Khấu Đan khẽ dùng quạt xếp vỗ đầu: “Xin lỗi, xin lỗi, thói xấu nhiều năm rồi, cải trang thành kiểu gì thì tôi sẽ nói năng kiểu đó, là phản xạ tự nhiên. Ăn vận kiểu này đẹp không? Bình thường tôi rất thích đọc tiểu thuyết võ hiệp, nhưng lúc nào cũng phải cải trang thành cảnh sát, luật sư này nọ, hôm nay đến Bách Lý Nhai nên phải trở thành người giang hồ một lần.”
“Sao không đeo thêm một thanh kiếm nào đó.”
“Người thực sự có võ công cao cường không phải không cần kiếm sao? Một cây quạt xếp có thể khuynh đảo giang hồ.” Thẩm Khấu Đan khẽ nâng tay trái, làm ra vẻ phong thái nổi bật xuất trần.
Giang Lưu cười nói: “Vậy cô đã phát hiện được tung tích Quỷ Anh chưa?”
“Vẫn chưa, phố Quỷ này dài như vậy, chỗ ăn chỗ chơi cũng rất nhiều, đã tới đây rồi, tôi đoán mới qua nửa khắc chắc nó vẫn chưa đi, hay chúng ta tới Thiên Lý tửu lâu uống một chén đi, lấp bụng xong lại cùng tìm tiếp, được không?”
Giang Lưu nhướn mày ngạc nhiên, nhưng cũng không từ chối, mỉm cười gật đầu.
Bách Lý tửu lâu là quán rượu lớn nhất ở Bách Lý Nhai, có khoảng năm tầng, ghế lô hay phòng riêng đều có, còn thường xuyên có quỷ nương tử tới hát mua vui. Ghế ngồi cũng có cao thấp đủ kiểu, hình dạng gì cũng có, phù hợp với nhiều loài phi nhân loại khác nhau.
Giang Lưu mặc áo choàng đen còn Thẩm Khấu Đan mặc cổ trang màu trắng cùng nhau đi vào trong tiệm, tuy hoàn toàn không phù hợp, nhưng mọi người đã quen nên cũng không để tâm.
Hai người chọn một vị trí ở sảnh lầu 3 ngồi xuống, Thẩm Khấu Đan thấy thỉnh thoảng lại có người hoặc cúi đầu thăm hỏi, hoặc vẫy tay chào, hoặc nhiệt tình trò chuyện, cười nói với Giang Lưu bèn cất tiếng nói.
“Công việc làm ăn của anh tốt thật.”
“Hoàn hảo.”
“Anh là con người, sao lại làm ăn với quỷ quái?”
“Kiếm được nhiều tiền .”
“Trông anh cũng không giống người thiếu tiền, vừa làm bác sĩ vừa làm hóa trang, lại mở tiệm nữa, anh không thấy mệt sao?”
“Không mệt.” Tất nhiên làm sao cô hiểu được cái cảm giác trống rỗng của người đã sống ngàn năm, đành dựa vào sự bận rộn mà bổ sung cho sự trống trải, làm như vậy cuộc sống sẽ có ý nghĩa thêm một chút.
“Tiểu nhị, cho một bình Thiên Lý Hương, hai cân thịt bò.” Thẩm Khấu Đan gọi to.
“Được, có ngay.”
Giang Lưu nhìn người trước mặt, nếu không phải đã từng gặp Dạ bà bà trước đây, đúng là nhất thời anh không có cách nào biết người này là nam hay nữ.
“Cô thường tới đây uống rượu sao?”
“Đúng vậy.”
Thẩm Khấu Đan thấy vẻ mặt Giang Lưu đầy ý cười thì bất mãn nhướn mi.
“Làm sao, không được chắc, trước cửa quán cũng không treo biển ghi sĩ (người tri thức) và chó không được vào.”
“Nếu những “người” xung quanh đây biết cô đang cùng ngồi dưới mái hiên với họ, không biết sẽ bị dọa thành như thế nào nữa.”
Thẩm Khấu Đan cười ha ha: “Tôi có phải quỷ dạ xoa đâu, cũng không giống như chú tôi, ghét quỷ như kẻ thù, chỉ cần họ không làm chuyện phi pháp thì nước sông không phạm nước giếng.”
“Rượu và thức ăn đến đây, mời hai vị khách quan thưởng thức.” Tiểu nhị là một u hồn chỉ tu luyện được một nửa thực thể, bay qua bay lại trên không trung, nhưng động tác vẫn rất nhanh nhẹn.
Thẩm Khấu Đan nâng chén, chắp tay, uống một hơi cạn sạch, Giang Lưu nhấp một ngụm nhỏ, nói: “Đừng uống quá nhanh, rượu ngon phải từ từ thưởng thức.”
“Tính tôi nôn nóng, thấy rượu ngon là mê, hay làm hỏng việc. Chú tôi bảo tiểu Miêu quản tôi, không cho tôi uống rượu, tôi đành thỉnh thoảng dịch dung trốn tới đây. Vừa mới tiến vào Bách Lý Nhai, từ xa đã ngửi được mùi hương này, tôi đã không nhịn được, một ly quán, nhị chén chước, tam chén phẩm (ý là uống cạn ly đầu, uống từ từ ly thứ hai, đến ly thứ ba mới thưởng thức, chắc vậy), bây giờ phải giải quyết cơn nghiện đã.”
Giang Lưu gật đầu: “Rượu của Thiên Lý tửu lâu ở Bách Lý Nhai hương bay ngàn dặm. Chỉ tiếc rằng, vì thứ quỳnh tương ngọc dịch khó tìm trên đời này, không biết bao nhiêu người vẫn lưu luyến một lần say chốn nhân gian, không chịu đi đầu thai.”
(Quỳnh tương ngọc dịch: Quỳnh là ngọc đẹp, tương và dịch là cách gọi chất lỏng, cái này nghĩa là rượu làm từ ngọc đẹp. Thời xưa người ta tin rằng uống rượu làm từ ngọc có thể thành tiên. Thành ngữ này chỉ rượu hay đồ uống ngon)
“Đúng vậy, nếu là tôi, chắc chắn cũng sẽ luyến tiếc .”
Hai người vừa uống rượu vừa trò chuyện, ăn uống no say xong bắt đầu xuống lầu đi đuổi bắt Quỷ Anh kia.
“Hai vị, xin dừng bước.”
Đột nhiên, một giọng nói gọi hai người họ, Thẩm Khấu Đan quay lại, nhìn trái nhìn phải, lấy cây quạt chỉ vào chính mình.
“Gọi chúng tôi sao?”
Đó là một người đàn ông trung niên nhìn lấm la lấm lét, có vài sợi râu mọc thưa thớt, má phải còn có một nốt ruồi đỏ to đùng, đằng sau kéo theo một chiếc đuôi cáo thật dài. Bên cái quán nhỏ của ông ta cắm một lá cờ bằng vải, ở trên có ghi “Bán yêu bán tiên, cũng cuồng cũng điên.” Vài chữ to kia, vừa nhìn cũng biết là thầy tướng số.
“Hai vị công tử dáng vẻ bất phàm, có muốn xem chỉ tay hay không, hoặc đoán chữ?”
Giang Lưu cười xua tay: “Đa tạ.” Anh không tin số mệnh, hơn nữa càng chẳng tin mấy thứ của thầy tướng số.
Thẩm Khấu Đan lại ngồi xuống trước quầy: “Nghe nói thầy tướng số là hồ tiên xem rất chuẩn, thử một chút được không?”
“Vị công tử này nói đúng, Cổ mỗ xem bói tuyệt đối chính xác, không đúng không lấy tiền.”
Thẩm Khấu Đan liền hủy bỏ lớp ngụy trang trên tay, để ông ta nhìn lòng bàn tay. Giang Lưu cũng là người rất ít khi từ chối ai khác, vì vậy cũng để Cổ hồ tiên nhìn chỉ tay.
Cổ hồ tiên vuốt ria mép, trầm tư một hồi lâu: “Hóa ra vị này là tiểu thư sao, tặng hai vị một câu: Vị công tử này, anh sắp mất đi thứ quan trọng nhất. Vị tiểu thư này, cô sắp tìm lại được thứ quan trọng nhất.” Nói xong cười tủm tỉm nhìn hai người.
“Như vậy là xong sao?” Thẩm Khấu Đan ngạc nhiên, cô tưởng rằng ông ta phải nói ra một đống chứ, không phải trong tiểu thuyết võ hiệp, thầy tưởng số đều nói tất cả tên tuổi đối phương, lập gia đình hay không sao?
“Bản đại tiên liệu việc như thần, không xem quá khứ, chỉ đoán tương lai, mấy việc đoán thân phận hoàn cảnh đối phương là chuyện trẻ con, tôi khinh thưởng.”
“Vậy chúng tôi làm sao biết được ông nói đúng hay không?”
“Chờ việc xảy ra thì cô đến trả bạc cho tôi, đến lúc đó thì phải trả nhiều hơn, không chừng tôi có thể cho mấy người biết nhiều hơn.”
Mơ hồ quá, chẳng thú vị gì cả, Thẩm Khấu Đan thất vọng rời đi. Giang Lưu lại nhíu mày, im lặng thật lâu.
“Giang huynh, chẳng lã anh tin lời ông ta?”
Giang Lưu lắc đầu, đúng là anh không tin, nhưng thứ quan trọng nhất với anh chính là Tiểu Tư và Liễu Chi, chỉ cần có vấn đề gì liên quan tới bọn họ thì đều khiến anh cảnh giác.
“Giang huynh, có một cái đuôi nhỏ đi theo chúng ta đó.”
Giang Lưu quay lại, thấy có một bóng dáng quen thuộc đang cuống quít trốn vào sạp bánh bao bên đường, bất giác nở nụ cười.
Đi tới, người kia vẫn không dám ngẩng đầu, cắn mạnh chiếc bánh bao trong tay.
“Vũ Thần?”
“Ô ô ô….” Vũ Thần cố gắng nuốt miếng bánh bao xuống, xấu hổ đỏ mặt, vẫy tay chào hỏi: “Ha ha, Giang đại ca, thật trùng hợp, thật trùng hợp. Không ngờ gặp được anh ở đây, anh cũng đến dạo phố sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.