Chương 142: Yến tiệc Hồng Thần (29)
Mộc Xích Tố
03/09/2023
Editor: cơm trắng chan cà phê
. . . . . . .
Nửa tiếng sau, trên bãi đua ngựa.
Trong thính phòng.
Hai nhà vua của hai nước Mặc Chi Quốc và Ngữ Chi Quốc song song ngồi trên ghế chủ tọa, Lưu Thủy và Bá Lộ ngồi bên cạnh hai người họ.
Bốn người này ngồi trên cao, pháp sư bình thường của hai nước ngồi thành hai hàng phía dưới, chờ đợi cuộc đua ngựa bắt đầu.
Lát sau, có người dẫn bảy con ngựa đến vạch xuất phát. Trên mỗi cổ mỗi con ngựa đều có đeo một thẻ bài, đánh số từ "1" đến "7".
Ở bên cạnh, bảy tay đua mặc đồ bảo hộ đang đứng chờ, chỉ cần trọng tài ra lệnh một tiếng, họ sẽ ngồi lên lưng ngựa, bắt đầu thi đấu ngay.
Ngựa và các tay đua đã tập trung đông đủ, có người hầu bưng mâm đi đến trước mặt hai hàng pháp sư thường, trên mâm có giấy bút, mọi người sẽ viết xuống một con số, đặt cược ngựa và tay đua mà mình thích.
Trên ghế chủ tọa, vua của Ngữ Chi Quốc đưa tay ra mời: "Ngựa và những tuyển thủ kia đều là những quán quân ở từng khu vực khác nhau được chọn lựa trong năm nay. Ông có thể chọn một người để đặt cược, không cần quan tâm thắng thua, đến cuối cùng, ông có thể dẫn đi hết. Ông không quản đường sá xa xôi mà đến đây, sao tôi có thể để ông ra về tay không cho được?"
Nghe vậy, vua của Mặc Chi Quốc cười: "Ai giỏi ai dở, tôi ngồi xa như thế, sao mà nhìn ra được? Đương nhiên tôi phải xem cho thật gần rồi!"
"Ha ha, có lý có lý!" Vua của Ngữ Chi Quốc cười khà khà, nhìn bảy ngựa bảy tuyển thủ ở xa, nói: "Đi thôi, bạn già, chúng ta đến gần nhìn xem. Nếu ông thích thì cứ chọn một con rồi cưỡi cũng được!"
Hai nhà vua đứng dậy, đi về phía bãi đua.
Thấy thế, pháp sư Lưu Thủy chợt đứng dậy, đuổi theo họ, bước đi dõng dạc đường hoàng, tấm áo choàng dài phấp phới lưu động.
Nhìn thấy hành động của đối phương, Bá Lộ hơi nhíu mày, cuối cùng cũng đứng lên, hắn đang chuẩn bị đi theo Lưu Thủy thì trong phút chốc có một làn sóng âm vô hình cản bước hai người.
Sóng âm đó không chỉ có một thứ, mà có tiếng đàn lia kết hợp cùng tiếng sáo.
Lưu Thủy và Bá Lộ liếc nhìn nhau, mỗi người rút pháp khí của mình ra.
Nhưng họ tạm thời cũng không có động tác gì rõ rệt, giống như họ cũng biết rằng khi đoàn người Mặc Chi Quốc bước vào kinh thành, mọi thứ bắt buộc phải diễn ra như thế này.
Dù họ có làm gì đi nữa cũng không thể thay đổi những gì đã xảy ra.
Dù khởi nguồn có như thế nào, dù họ có thể bắt được "kẻ thứ ba" đứng sau màn để giải thích rõ những chuyện này cũng đã vô dụng.
Vua của hai nước đều lo lắng đối phương sẽ tiên hạ thủ vi cường, để tự bảo vệ mình, họ chỉ có thể giết đối phương trước.
Cùng lúc đó, nhóm binh lính Ngữ Chi Quốc canh giữ quanh bãi đua ngựa ùn ùn kéo đến, bao vây lấy nhóm người Mặc Chi Quốc.
Đội trưởng còn sống duy nhất của tiểu đội Vũ, Phong, Lôi, Hỏa đã mai phục từ sớm, bây giờ ra lệnh một tiếng, pháp trận trên bãi đua ngựa được kích hoạt, bảy con ngựa liền hóa thành vô số con sâu màu đen, trong chớp mắt đã đeo bám lên mặt của vua Mặc Chi Quốc.
Những con ngựa kia vốn không phải ngựa thật, mà là thủ thuật che mắt, tất cả đều là trùng độc!
Trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, một đám mây sáng quét ngang qua như vị cứu tinh do ông trời giáng xuống tiêu diệt trùng độc.
Nhưng có một con trùng độc là cá lọt lưới, chui vào lỗ mũi của nhà vua, ông ngã vật ra đất, thất khiếu chảy máu.
Đám mây nhanh chóng rơi xuống đất, hóa thành hình dáng của Lưu Thủy.
Hắn nhanh chóng đi đến bên cạnh nhà vua, bẻ miệng ông ta ra, nhét thuốc vào, không ngừng niệm chú ngữ bên tai đối phương.
Một lát sau, nhà vua phun một búng máu, tạm thời bảo vệ được tính mạng, nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh.
Người của Mặc Chi Quốc nhìn thấy tình cảnh này hiển nhiên oán hận tột độ, nhóm hộ vệ rút đao kiếm, sát ý nồng đậm, xông lên chém giết bốn tiểu đội của Ngữ Chi Quốc.
Nhóm pháp sư cũng đánh nhau đến chết, trùng độc, rắn rết không ngừng xuất hiện, khói độc cũng tràn ngập khắp cả trại nuôi ngựa.
Giữa trận hỗn loạn, Bá Lộ hóa thành một làn khói trắng đi đến bên cạnh vua của Ngữ Chi Quốc, nắm lấy cánh tay ông ta: "Bệ hạ, thần dẫn ngài rời đi!"
Một đám mây nhanh nhẹn bay tới, chắn trước mặt hắn, sau đó Lưu Thủy hiện hình, nói với Bá Lộ: "Giao thuốc giải ra đây, tôi sẽ cứu mạng nhà vua, mọi thứ vẫn còn có thể cứu vãn."
"Lưu Thủy, vô dụng thôi." Bá Lộ nói: "Cậu nói cậu không thể tìm kiếm tung tích của nhóm đào ngũ đó, không biết họ ở thời không nào, chỉ có thể dùng lệnh cấm để đối phó. Nhưng bây giờ họ vẫn đến đây."
"Thật à? Cho nên quả thật là... Giống như số mệnh của hai quốc gia này, hai người chúng ta chỉ có thể trở thành kẻ thù của nhau." Lưu Thủy nói: "Vậy thì để cho số mệnh tiếp tục ứng nghiệm đi."
Nói xong, thân thể của Lưu Thủy lại hóa thành một đám mây bay đến bên cạnh Bá Lộ, Bá Lộ liền buông tay nhà vua ra, lấy một viên đá, không dám chậm trễ mà đọc chú ngữ.
Nhưng chú ngữ của hắn không thể phát động, đòn tấn công đụng phải một bức tường đồng vách sắt.
—— Lưu Thủy dùng thuật giam cầm! Là thuật giam cầm do chính mình dạy cậu ta!
Trong giây lát, đám mây lại hóa thành nước, quấn quanh bao vây lấy cả người Bá Lộ, nước như dao như kiếm sắc bén, chém đứt từng lớp da thịt lộ ra ngoài của hắn.
Lưỡi dao sắc bén hướng lên trên, chuẩn bị đâm vào ngực Bá Lộ thì cuối cùng hắn đã hóa thành sương trắng, sương trắng phiêu tán đi, tránh thoát lưỡi dao, dòng nước tụt mất con mồi, hóa thành Lưu Thủy như cũ.
Không ngờ Lưu Thủy sẽ dùng sát chiêu với mình, Bá Lộ hiện hình lần nữa thì cả người đã tắm trong máu.
Hắn nhìn Lưu Thủy: "Cậu, cậu lại... Cậu còn nói, nếu tôi đưa thuốc giải cho cậu, mọi thứ vẫn còn có thể cứu vãn. Có lẽ không nhất định phải ——"
"Thật không?" Lưu Thủy xoay người nhìn Bá Lộ, hai mắt sâu thẳm: "Nhưng dù tôi có tha cho vua của Ngữ Chi Quốc, cậu sẽ đưa thuốc giải cho tôi, để tôi cứu vua của Mặc Chi Quốc sao?"
Đáp lại Lưu Thủy là sự im lặng của Bá Lộ.
Thấy thế, Lưu Thủy chua xót cười, nụ cười cũng có chút trào phúng.
Sau đó hắn nói: "Tôi mệt rồi. Dù có sống lại bao nhiêu lần đi nữa, kết cục cũng như vậy. Cho nên, chúng ta cùng nhau... Thuật theo số mệnh lần này đi ——"
"Như cậu mong muốn!" Lưu Thủy còn chưa dứt lời, Bá Lộ nghẹn ngào hô to bốn chữ, trong nháy mắt, bãi cỏ dưới chân Lưu Thủy chợt hóa thành những con trùng màu đen đặc, gặm nuốt sạch sẽ hai chân của hắn!
...
Trại nuôi ngựa đã thành một trận hỗn chiến.
Tình huống còn kinh khủng hơn những gì Chu Khiêm nghĩ.
Anh giả trang thành một tên sai vặt chứng kiến một màn như vậy thì không khỏi nghĩ —— những điều này đúng là "đã xảy ra".
Ba tên đội trưởng bị giết chết vẫn chưa sống lại, có thể là vì họ cũng đã chết vào ngày hôm nay, điểm khác biệt là nhóm người chơi đã giết họ trước thời gian họ phải chết một chút mà thôi.
Phản bội và giết chóc đã nổ ra, nhiều người tham gia vào cuộc chiến, nỗi hận thù dâng cao thấu tận trời xanh.
Trên bãi đất trống bên cạnh đường đua ngựa, một tòa tháp hình tam giác quả nhiên xuất hiện.
—— Đế Phù đến!
Chu Khiêm nhận thấy điều gì, nheo mặt lại nhìn qua, anh vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của Đế Phù thật, nhưng đã có thể nghe rõ được thanh âm của bà ta.
"Các ngươi hận kẻ nào, hãy vào miếu Kỳ Nguyện nguyền rủa kẻ đó!"
"Thần sẽ lắng nghe lời nguyền rủa của các ngươi, đáp ứng nguyện vọng của các ngươi!"
Thanh âm này rập rờn quanh bốn phía, Chu Khiêm không thể xác định được vị trí của Đế Phù ở đâu. Cho đến khi anh cảm giác được một ánh kiếm quen thuộc lóa lên cùng một đóa hoa sen đỏ nở rộ giữa không trung, anh mới có thể xác định được!
Có Bạch Trụ tung kiếm và A Liên chặt chẽ truy kích, Đế Phù bị buộc hiện ra nguyên hình.
Ngay sau đó, Chu Khiêm và Hà Tiểu Vĩ ở phía bên trái bà ta chạy đến, Ân Tửu Tửu và Vân Tưởng Dung cầm vũ khí dùng đạo cụ bay đến từ bên phải. Đế Phù hoàn toàn bị bao vây giữa không trung.
"Tiếc quá. Sao vẫn còn nhiều người sống thế?"
Đế Phù lơ lửng giữa không trung có vẻ đẹp tuyệt trần.
Nhìn thấy vẻ đẹp này sẽ khiến cho người ta khó lòng tin nổi bà ta lại ra đời từ sự tàn ác của thế gian.
Bà ta nở nụ cười quyến rũ với mọi người, ánh mắt ngây thơ như thiếu nữ: "Các ngươi thật sự cho rằng chỉ với các ngươi đã có thể giết được ta?"
"Bọn họ ép bà hiện hình là được. Còn việc giết bà ——"
A Liên đạp chân lên đóa sen đỏ, cả người nhuộm trong màu đỏ tươi như một ngọn lửa mãnh liệt muốn đốt cháy cả thế giới, cô bé nhìn chằm chằm Đế Phù, gằn từng chữ một: "Một mình tôi là đủ rồi!"
Khi chữ cuối cùng vừa vang lên, màu đỏ quanh người A Liên bạo trướng, trong khoảng thời gian ngắn đã che trời lấp đất, ngay cả ánh mặt trời cũng bị màu đỏ nuốt chửng, dường như vùng đất này đã bị màu đó chiếm cứ!
"Tôi gọi sen đỏ rực rỡ sáng ngời, đánh bại mọi tai ương."
"Tôi gọi sen đỏ rực rỡ sáng ngời, có thể nhìn thấy rõ tất cả ác niệm trên thế gian."
"Tôi gọi sen đỏ có ngọn lửa vĩnh hằng, đốt cháy mọi tội ác, lòng tham, dục vọng..."
A Liên không mở miệng nhưng ai cũng có thể nghe thấy thanh âm của cô bé.
Thanh âm của cô bé như từ trên trời cao vang vọng xuống trái đất, bên dưới đóa sen đỏ là đại ngục vô tận gieo rắt thù hận đến nhân gian, tất cả đều không muốn bỏ qua cho Đế Phù!
Trên mặt Đế Phù vẫn nở nụ cười tươi rói, bà ta là một vị thần không sợ điều chi, vì sao lại phải để ý đến một con người thấp kém? Dù cô bé có bản lĩnh, có sức mạnh, thì sao?
Bà ta ra đời từ cái ác.
Cái ác luôn vĩnh hằng, vì thế bà ta bất tử.
Ngay cả thần thánh cũng không thể làm được gì bà ta. Vì sao bà ta phải sợ hãi A Liên?
Vạn vật trên đời này không có thứ gì có thể giết được bà ta!
Nhưng không bao lâu sau, khi đóa sen đỏ đã nở rộ đến tận cùng, nụ cười trên mặt Đế Phù liền biến mất.
Hai tay ngưng kết pháp quyết, miệng lẩm bẩm niệm chú, có vẻ nhận ra điều gì không ổn, Đế Phù bỗng nhiên nóng lòng muốn rời đi. Nhưng bà ta không thể làm được.
Nhận thấy Đế Phù biến sắc, Chu Khiêm nhanh chóng nhìn về phía ngôi miếu —— đóa sen lớn dần lên, ngôi miếu lại thu nhỏ đi!
Hà Tiểu Vĩ ở bên cạnh anh cũng thấp giọng hổ: "Sức mạnh của Đế Phù đang yếu đi!"
"Đúng vậy." Chu Khiêm liếc mắt nhìn Bạch Trụ ở phía xa, nói: "Có một cách nói khác, đóa sen đỏ sinh ra từ ngọn lửa của tội nghiệt, nó có thể thiêu đốt mọi tội ác. Vừa rồi ý của A Liên nói có lẽ cũng là như vậy. Vậy thì... cách giết Đế Phù mà A Liên nói không phải là giết chết bà ta về thể xác mà là hấp thụ tội ác."
"Hấp thụ tội ác? Nhưng nhiều tội ác như thế... Cô bé có thân xác là con người, làm sao mà chịu nổi?"
Hà Tiểu Vĩ cảm thấy tim đập nhanh hơn: "Chậc... Tôi đột nhiên nghĩ đến một khả năng đáng sợ, có phải cô bé... Sẽ biến thành Đề Phù tiếp theo không?"
"Tôi nghĩ là không." Biểu tình của Chu Khiêm vô cùng nghiêm túc, hiệu lực của 【 thảm thần 】chở anh và Hà Tiểu Vĩ hết tác dụng, anh đang chậm rãi rơi xuống mặt đất.
Híp mắt nhìn tình hình trên không trung, Chu Khiêm nói: "Kết cục của cô bé đã được quyết định khi A Mị nguyền rủa. Tôi nghĩ rằng..."
Sau đó, không cần Chu Khiêm nói thêm gì, Hà Tiểu Vĩ đã thấy được kết cục của A Liên.
Đóa sen đỏ sinh ra từ ngọn lửa của tội nghiệt muốn nuốt chửng mọi tội ác trên thế gian.
Đế Phù sinh ra từ tội ác bị ngọn lửa tội nghiệt quấn lấy, trong chớp mắt đã hóa thành hư ảo.
Nhưng cùng lúc đó, đóa sen đỏ hấp thụ mọi tội ác, tự thân nó cũng trở thành tội ác.
Cho nên ngọn lửa thay đổi phương hướng, xác định mục tiêu là đóa sen đỏ gắn kết với A Liên.
Ngay sau đó, thân xác và linh hồn của A Liên bị thiêu đốt, hóa thành tro ngay giữa không trung, bị gió cuốn bay, hòa vào đất trời.
Cuối cùng, trên trời xao xuất hiện một thân ảnh màu đỏ.
Hà Tiểu Vĩ cho rằng A Liên hồi sinh, nhưng nhìn kỹ thì nhận ra bóng đỏ kia là A Mị.
A Mị mặc một bộ quần áo màu đỏ, đứng trong một góc hoang vắng của bãi đua ngựa.
Khi cô ngẩng đầu, vô số tro bụi rơi xuống.
Người của làng Vô Danh sẽ chết sạch, không chừa một ai.
Đến lúc này, lời nguyền của A Mị đã hoàn toàn ứng nghiệm.
Nhưng không biết vì sao, trong ngực cô lại đau đớn tột độ. Giống như một thứ gì đó trân quý đã mãi mãi mất đi.
Đây cũng là cái giá để lời nguyền của cô trở thành sự thật.
A Mị từng nói với Đế Phù rằng để lời nguyền của mình ứng nghiệm, cô có thể trả giá thứ mà mình trân quý nhất.
Khi cô nói điều này hoàn toàn là hồn nhiên, vì cô cho rằng Ti Lan đã chết từ lâu, không thể tìm thấy cả linh hồn, cô không còn điều gì để mất nữa.
Bây giờ cô thật sự không biết, rõ ràng không hiểu vì sao...
Vì sao trái tim lại đau như vậy?
Ở bên cạnh, cách đó không gần không xa, nhìn thấy A Mị ngơ ngác đứng lặng, Hà Tiểu Vĩ nhất thời cũng cảm thấy khổ sở và tiếc nuối.
Nhưng sau đó nghĩ đến điều gì, hắn liền túm lấy cánh tay của Chu Khiêm, giọng điệu sốt ruột: "Khiêm! Không đúng! Vấn đề lớn! Chúng ta cần phải tìm lông chim! Đế Phù chết, chết rồi... Tiểu Tề phải làm sao đây!?"
"Hình thái con người của bà ta đã chết, nhưng bản thể thì không. Ngọn lửa tội nghiệt chỉ hấp thụ ác ý của bà ta, cũng không phải bản thể. Anh nhìn bên kia kìa ——" Chu Khiêm chỉ tay về một hướng.
Hà Tiểu Vĩ nhìn theo, phát hiện Chu Khiêm chỉ tay về phía ngôi miếu.
Ngôi miếu hình tim tự tháp đã thu nhỏ lại, khi thân ảnh của Đế Phù bị ngọn lửa thiêu đốt không còn lại gì, trần nhà, sàn, vách tường của ngôi miếu cũng sụp đổ theo.
Ngôi miếu đã biến mất, nhưng vẫn còn một thứ ở lại —— bức tượng vàng của Đế Phù.
Ngay sau đó, bên ngoài bức tường xuất hiện những vết nứt.
Cùng với một tiếng kêu to, bên trong có một con chim chui ra ngoài.
Con chim cao bằng một người trưởng thành, vô cùng to lớn.
Đập cánh, nó muốn bay lên trời.
"Không ổn! Nó muốn chạy trốn!" Hà Tiểu Vĩ trừng mắt: "Tình huống gì đây? Ác ý bị người khác hấp thụ... Bản thể lại được tự do?"
"Ác ý trên đời này sẽ không ngừng xảy ra, có lẽ chưa đầy trăm năm sau, nó sẽ sinh ra một Đế Phù tiếp theo!"
"Đm đm tốc độ của nó nhanh quá! Chúng ta không thể đuổi theo, làm sao bây giờ?!"
Chu Khiêm cũng không quá bận tâm với vấn đề của Hà Tiểu Vĩ.
Anh giơ cây cung mình chuẩn bị từ trước, nhìn Bạch Trụ ở phía xa xa, y gật đầu với anh.
Sau đó, Bạch Trụ nâng tay trái, vẽ vài đường quyết trên không trung, sử dụng chiêu thức 【 hóa rồng 】!
Một con rồng màu xanh biển thay thế cho thân ảnh của Bạch Trụ ở giữa trời cao, vì hệ thống hạn chế năng lực của người chơi cấp Thần nên con rồng nhỏ hơn bình thường rất nhiều, tuy nhiên vẫn không thể làm suy giảm khí thế của nó.
Cái đuôi dài quét quan, cuốn lấy Chu Khiêm rồi đặt anh lên lưng, sau đó con rồng vững vàng bay lên cao.
Chu Khiêm cầm cung bằng một tay, một tay ôm chặt lấy cổ Bạch Trụ.
Con rồng bay thật cao, trong giây lát đã chở Chu Khiêm xa rời khỏi mặt đất.
Chu Khiêm nằm bò trên lưng Bạch Trụ, do tốc độ bay quá nhanh nên gió ù ù đâm vào mặt anh đau rát.
"Chu Khiêm, em ổn không? Có muốn chậm hơn một chút không?"
Bạch Trụ không mở miệng nói nhưng Chu Khiêm vẫn có thể nghe rõ giọng nói của y rõ mồn một.
"Em ổn. Anh không giống rồng con chút nào. Nếu so sánh thì tốc độ của nó giống trẻ con thật, vẫn kém hơn cha nó nhiều."
Chu Khiêm cười cười trêu chọc một câu, híp mắt nhìn về phía trước, nói tiếp: "Nhưng mà anh đừng bay nhanh hơn nữa, em muốn ngồi dậy để bắn tên."
Khi nói điều này, Chu Khiêm không ôm Bạch Trụ nữa, một tay cầm cung, một tay cầm mũi tên.
Cùng lúc đó, để tránh bị rơi khỏi lưng rồng, Chu Khiêm dùng hai chân siết chặt lấy thân rồng, giữa cả hai đã kín kẽ đến mức không còn khe hở.
Con chim lông vàng bị hấp thụ hết ác ý nên sức mạnh đã giảm bớt khá nhiều, có lẽ tốc độ cũng không còn quá nhanh.
Ở bên phía Bạch Trụ, dù sức mạnh đã bị hạn chế trên diện rộng nhưng vẫn còn có thể hóa rồng, sức mạnh kinh người, nếu để y ra tay thì con chim lông vàng khó lòng trốn thoát, lỡ như giết chết nó, nhóm người chơi sẽ vi phạm lệnh cấm "Không được giết loài chim".
Như vậy thì Chu Khiêm quyết định sẽ dùng cung tên để giữ lại mạng của con chim, sau đó nhổ lông chim trên người nó.
...
Bên kia.
Dù đã từng nhìn thấy hình dạng rồng của Bạch Trụ, tuy bây giờ con rồng trên trời có nhỏ hơn một chút nhưng Hà Tiểu Vĩ vẫn trợn mắt há mồm chấn động.
Sau đó Vân Tưởng Dung và Ân Tửu Tửu phải nhắc nhở hắn.
Hai cô gái nhặt được xiềng xích ở chỗ ngôi miếu, một người nói với Hà Tiểu Vĩ: "Nhóm Chu Khiêm đuổi theo con chị... Muốn nhốt nó lại, tránh để Đế Phù tiếp theo xuất hiện, chúng ta phải nhốt nó vào một thời không."
"Đúng vậy. Bây giờ toàn bộ cung điện đang chiến đấu kịch liệt, hai bên thiệt hại nghiêm trọng... Chúng ta nhanh chóng tìm "chìa khóa tự do" từ chỗ vua của Mặc Chi Quốc đi."
Hai người nói một lúc, nhìn thấy Hà Tiểu Vĩ chỉ nhìn chằm chằm về một phía rồi bất động.
"Hà Tiểu Vĩ?" Vân Tưởng Dung hỏi: "Chúng ta phân công nhau tìm vua của Mặc Chi Quốc, anh có nghe thấy không?"
Thấy Hà Tiểu Vĩ vẫn sửng sốt như cũ, Ân Tửu Tửu nhíu mày thúc giục: "Hà Tiểu Vĩ, có nghe thấy gì không? Vừa rồi tôi còn nghĩ anh làm tốt nhiệm vụ, anh đừng có ——"
"Hai người nhìn bên kia kìa ——"
Ánh mắt Hà Tiểu Vĩ đầy nghiêm trọng, trong lòng sinh ra một cảm giác sợ hãi mơ hồ.
Hai cô gái xoay người nhìn theo, nhìn thấy hình ảnh của Bá Lộ và Lưu Thủy.
Hai người họ đã chém giết đến giai đoạn cuối, đồng thời dùng tay phải chọc thẳng vào lồng ngực của đối phương, móc hai trái tim còn đập ra ngoài.
Sau đó họ làm cùng một điều —— há mồm nhai nuốt trái tim trong tay mình, giống như muốn ăn sống đối phương.
Điều khiến cho người khác kinh ngạc là hai người vẫn không chết!
Nhưng điều này cũng không phải là điều khiến Hà Tiểu Vĩ, thậm chí cả Ân Tửu Tửu và Vân Tưởng Dung ngơ ngác.
Điều khiến cho họ sững sờ tại chỗ là khi Bá Lộ và Lưu Thủy nhai nuốt trái tim của đối phương, trời đất rung chuyển sụp đổ.
Bầu trời nứt ra một cái khe lớn, trên mặt đất cũng xuất hiện một cái động sâu không thấy đáy.
Từ chỗ ba người chơi có thể nghe thấy tiếng nhai nuốt trái tim đầy kích thích của Bá Lộ cùng với đôi mắt sâu hoắm của hắn.
Những xác người nằm rải rác trên bãi đua ngựa chợt bay về phía đó, xoay tròn rồi thu nhỏ lại, cuối cùng chui thẳng vào trong đôi mắt của Bá Lộ. Đôi mắt đen thẳm của Bá Lộ trở thành một hố đen không đáy, có thể hấp thụ mọi thứ ở trên đời này!
. . . . . . .
Nửa tiếng sau, trên bãi đua ngựa.
Trong thính phòng.
Hai nhà vua của hai nước Mặc Chi Quốc và Ngữ Chi Quốc song song ngồi trên ghế chủ tọa, Lưu Thủy và Bá Lộ ngồi bên cạnh hai người họ.
Bốn người này ngồi trên cao, pháp sư bình thường của hai nước ngồi thành hai hàng phía dưới, chờ đợi cuộc đua ngựa bắt đầu.
Lát sau, có người dẫn bảy con ngựa đến vạch xuất phát. Trên mỗi cổ mỗi con ngựa đều có đeo một thẻ bài, đánh số từ "1" đến "7".
Ở bên cạnh, bảy tay đua mặc đồ bảo hộ đang đứng chờ, chỉ cần trọng tài ra lệnh một tiếng, họ sẽ ngồi lên lưng ngựa, bắt đầu thi đấu ngay.
Ngựa và các tay đua đã tập trung đông đủ, có người hầu bưng mâm đi đến trước mặt hai hàng pháp sư thường, trên mâm có giấy bút, mọi người sẽ viết xuống một con số, đặt cược ngựa và tay đua mà mình thích.
Trên ghế chủ tọa, vua của Ngữ Chi Quốc đưa tay ra mời: "Ngựa và những tuyển thủ kia đều là những quán quân ở từng khu vực khác nhau được chọn lựa trong năm nay. Ông có thể chọn một người để đặt cược, không cần quan tâm thắng thua, đến cuối cùng, ông có thể dẫn đi hết. Ông không quản đường sá xa xôi mà đến đây, sao tôi có thể để ông ra về tay không cho được?"
Nghe vậy, vua của Mặc Chi Quốc cười: "Ai giỏi ai dở, tôi ngồi xa như thế, sao mà nhìn ra được? Đương nhiên tôi phải xem cho thật gần rồi!"
"Ha ha, có lý có lý!" Vua của Ngữ Chi Quốc cười khà khà, nhìn bảy ngựa bảy tuyển thủ ở xa, nói: "Đi thôi, bạn già, chúng ta đến gần nhìn xem. Nếu ông thích thì cứ chọn một con rồi cưỡi cũng được!"
Hai nhà vua đứng dậy, đi về phía bãi đua.
Thấy thế, pháp sư Lưu Thủy chợt đứng dậy, đuổi theo họ, bước đi dõng dạc đường hoàng, tấm áo choàng dài phấp phới lưu động.
Nhìn thấy hành động của đối phương, Bá Lộ hơi nhíu mày, cuối cùng cũng đứng lên, hắn đang chuẩn bị đi theo Lưu Thủy thì trong phút chốc có một làn sóng âm vô hình cản bước hai người.
Sóng âm đó không chỉ có một thứ, mà có tiếng đàn lia kết hợp cùng tiếng sáo.
Lưu Thủy và Bá Lộ liếc nhìn nhau, mỗi người rút pháp khí của mình ra.
Nhưng họ tạm thời cũng không có động tác gì rõ rệt, giống như họ cũng biết rằng khi đoàn người Mặc Chi Quốc bước vào kinh thành, mọi thứ bắt buộc phải diễn ra như thế này.
Dù họ có làm gì đi nữa cũng không thể thay đổi những gì đã xảy ra.
Dù khởi nguồn có như thế nào, dù họ có thể bắt được "kẻ thứ ba" đứng sau màn để giải thích rõ những chuyện này cũng đã vô dụng.
Vua của hai nước đều lo lắng đối phương sẽ tiên hạ thủ vi cường, để tự bảo vệ mình, họ chỉ có thể giết đối phương trước.
Cùng lúc đó, nhóm binh lính Ngữ Chi Quốc canh giữ quanh bãi đua ngựa ùn ùn kéo đến, bao vây lấy nhóm người Mặc Chi Quốc.
Đội trưởng còn sống duy nhất của tiểu đội Vũ, Phong, Lôi, Hỏa đã mai phục từ sớm, bây giờ ra lệnh một tiếng, pháp trận trên bãi đua ngựa được kích hoạt, bảy con ngựa liền hóa thành vô số con sâu màu đen, trong chớp mắt đã đeo bám lên mặt của vua Mặc Chi Quốc.
Những con ngựa kia vốn không phải ngựa thật, mà là thủ thuật che mắt, tất cả đều là trùng độc!
Trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, một đám mây sáng quét ngang qua như vị cứu tinh do ông trời giáng xuống tiêu diệt trùng độc.
Nhưng có một con trùng độc là cá lọt lưới, chui vào lỗ mũi của nhà vua, ông ngã vật ra đất, thất khiếu chảy máu.
Đám mây nhanh chóng rơi xuống đất, hóa thành hình dáng của Lưu Thủy.
Hắn nhanh chóng đi đến bên cạnh nhà vua, bẻ miệng ông ta ra, nhét thuốc vào, không ngừng niệm chú ngữ bên tai đối phương.
Một lát sau, nhà vua phun một búng máu, tạm thời bảo vệ được tính mạng, nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh.
Người của Mặc Chi Quốc nhìn thấy tình cảnh này hiển nhiên oán hận tột độ, nhóm hộ vệ rút đao kiếm, sát ý nồng đậm, xông lên chém giết bốn tiểu đội của Ngữ Chi Quốc.
Nhóm pháp sư cũng đánh nhau đến chết, trùng độc, rắn rết không ngừng xuất hiện, khói độc cũng tràn ngập khắp cả trại nuôi ngựa.
Giữa trận hỗn loạn, Bá Lộ hóa thành một làn khói trắng đi đến bên cạnh vua của Ngữ Chi Quốc, nắm lấy cánh tay ông ta: "Bệ hạ, thần dẫn ngài rời đi!"
Một đám mây nhanh nhẹn bay tới, chắn trước mặt hắn, sau đó Lưu Thủy hiện hình, nói với Bá Lộ: "Giao thuốc giải ra đây, tôi sẽ cứu mạng nhà vua, mọi thứ vẫn còn có thể cứu vãn."
"Lưu Thủy, vô dụng thôi." Bá Lộ nói: "Cậu nói cậu không thể tìm kiếm tung tích của nhóm đào ngũ đó, không biết họ ở thời không nào, chỉ có thể dùng lệnh cấm để đối phó. Nhưng bây giờ họ vẫn đến đây."
"Thật à? Cho nên quả thật là... Giống như số mệnh của hai quốc gia này, hai người chúng ta chỉ có thể trở thành kẻ thù của nhau." Lưu Thủy nói: "Vậy thì để cho số mệnh tiếp tục ứng nghiệm đi."
Nói xong, thân thể của Lưu Thủy lại hóa thành một đám mây bay đến bên cạnh Bá Lộ, Bá Lộ liền buông tay nhà vua ra, lấy một viên đá, không dám chậm trễ mà đọc chú ngữ.
Nhưng chú ngữ của hắn không thể phát động, đòn tấn công đụng phải một bức tường đồng vách sắt.
—— Lưu Thủy dùng thuật giam cầm! Là thuật giam cầm do chính mình dạy cậu ta!
Trong giây lát, đám mây lại hóa thành nước, quấn quanh bao vây lấy cả người Bá Lộ, nước như dao như kiếm sắc bén, chém đứt từng lớp da thịt lộ ra ngoài của hắn.
Lưỡi dao sắc bén hướng lên trên, chuẩn bị đâm vào ngực Bá Lộ thì cuối cùng hắn đã hóa thành sương trắng, sương trắng phiêu tán đi, tránh thoát lưỡi dao, dòng nước tụt mất con mồi, hóa thành Lưu Thủy như cũ.
Không ngờ Lưu Thủy sẽ dùng sát chiêu với mình, Bá Lộ hiện hình lần nữa thì cả người đã tắm trong máu.
Hắn nhìn Lưu Thủy: "Cậu, cậu lại... Cậu còn nói, nếu tôi đưa thuốc giải cho cậu, mọi thứ vẫn còn có thể cứu vãn. Có lẽ không nhất định phải ——"
"Thật không?" Lưu Thủy xoay người nhìn Bá Lộ, hai mắt sâu thẳm: "Nhưng dù tôi có tha cho vua của Ngữ Chi Quốc, cậu sẽ đưa thuốc giải cho tôi, để tôi cứu vua của Mặc Chi Quốc sao?"
Đáp lại Lưu Thủy là sự im lặng của Bá Lộ.
Thấy thế, Lưu Thủy chua xót cười, nụ cười cũng có chút trào phúng.
Sau đó hắn nói: "Tôi mệt rồi. Dù có sống lại bao nhiêu lần đi nữa, kết cục cũng như vậy. Cho nên, chúng ta cùng nhau... Thuật theo số mệnh lần này đi ——"
"Như cậu mong muốn!" Lưu Thủy còn chưa dứt lời, Bá Lộ nghẹn ngào hô to bốn chữ, trong nháy mắt, bãi cỏ dưới chân Lưu Thủy chợt hóa thành những con trùng màu đen đặc, gặm nuốt sạch sẽ hai chân của hắn!
...
Trại nuôi ngựa đã thành một trận hỗn chiến.
Tình huống còn kinh khủng hơn những gì Chu Khiêm nghĩ.
Anh giả trang thành một tên sai vặt chứng kiến một màn như vậy thì không khỏi nghĩ —— những điều này đúng là "đã xảy ra".
Ba tên đội trưởng bị giết chết vẫn chưa sống lại, có thể là vì họ cũng đã chết vào ngày hôm nay, điểm khác biệt là nhóm người chơi đã giết họ trước thời gian họ phải chết một chút mà thôi.
Phản bội và giết chóc đã nổ ra, nhiều người tham gia vào cuộc chiến, nỗi hận thù dâng cao thấu tận trời xanh.
Trên bãi đất trống bên cạnh đường đua ngựa, một tòa tháp hình tam giác quả nhiên xuất hiện.
—— Đế Phù đến!
Chu Khiêm nhận thấy điều gì, nheo mặt lại nhìn qua, anh vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của Đế Phù thật, nhưng đã có thể nghe rõ được thanh âm của bà ta.
"Các ngươi hận kẻ nào, hãy vào miếu Kỳ Nguyện nguyền rủa kẻ đó!"
"Thần sẽ lắng nghe lời nguyền rủa của các ngươi, đáp ứng nguyện vọng của các ngươi!"
Thanh âm này rập rờn quanh bốn phía, Chu Khiêm không thể xác định được vị trí của Đế Phù ở đâu. Cho đến khi anh cảm giác được một ánh kiếm quen thuộc lóa lên cùng một đóa hoa sen đỏ nở rộ giữa không trung, anh mới có thể xác định được!
Có Bạch Trụ tung kiếm và A Liên chặt chẽ truy kích, Đế Phù bị buộc hiện ra nguyên hình.
Ngay sau đó, Chu Khiêm và Hà Tiểu Vĩ ở phía bên trái bà ta chạy đến, Ân Tửu Tửu và Vân Tưởng Dung cầm vũ khí dùng đạo cụ bay đến từ bên phải. Đế Phù hoàn toàn bị bao vây giữa không trung.
"Tiếc quá. Sao vẫn còn nhiều người sống thế?"
Đế Phù lơ lửng giữa không trung có vẻ đẹp tuyệt trần.
Nhìn thấy vẻ đẹp này sẽ khiến cho người ta khó lòng tin nổi bà ta lại ra đời từ sự tàn ác của thế gian.
Bà ta nở nụ cười quyến rũ với mọi người, ánh mắt ngây thơ như thiếu nữ: "Các ngươi thật sự cho rằng chỉ với các ngươi đã có thể giết được ta?"
"Bọn họ ép bà hiện hình là được. Còn việc giết bà ——"
A Liên đạp chân lên đóa sen đỏ, cả người nhuộm trong màu đỏ tươi như một ngọn lửa mãnh liệt muốn đốt cháy cả thế giới, cô bé nhìn chằm chằm Đế Phù, gằn từng chữ một: "Một mình tôi là đủ rồi!"
Khi chữ cuối cùng vừa vang lên, màu đỏ quanh người A Liên bạo trướng, trong khoảng thời gian ngắn đã che trời lấp đất, ngay cả ánh mặt trời cũng bị màu đỏ nuốt chửng, dường như vùng đất này đã bị màu đó chiếm cứ!
"Tôi gọi sen đỏ rực rỡ sáng ngời, đánh bại mọi tai ương."
"Tôi gọi sen đỏ rực rỡ sáng ngời, có thể nhìn thấy rõ tất cả ác niệm trên thế gian."
"Tôi gọi sen đỏ có ngọn lửa vĩnh hằng, đốt cháy mọi tội ác, lòng tham, dục vọng..."
A Liên không mở miệng nhưng ai cũng có thể nghe thấy thanh âm của cô bé.
Thanh âm của cô bé như từ trên trời cao vang vọng xuống trái đất, bên dưới đóa sen đỏ là đại ngục vô tận gieo rắt thù hận đến nhân gian, tất cả đều không muốn bỏ qua cho Đế Phù!
Trên mặt Đế Phù vẫn nở nụ cười tươi rói, bà ta là một vị thần không sợ điều chi, vì sao lại phải để ý đến một con người thấp kém? Dù cô bé có bản lĩnh, có sức mạnh, thì sao?
Bà ta ra đời từ cái ác.
Cái ác luôn vĩnh hằng, vì thế bà ta bất tử.
Ngay cả thần thánh cũng không thể làm được gì bà ta. Vì sao bà ta phải sợ hãi A Liên?
Vạn vật trên đời này không có thứ gì có thể giết được bà ta!
Nhưng không bao lâu sau, khi đóa sen đỏ đã nở rộ đến tận cùng, nụ cười trên mặt Đế Phù liền biến mất.
Hai tay ngưng kết pháp quyết, miệng lẩm bẩm niệm chú, có vẻ nhận ra điều gì không ổn, Đế Phù bỗng nhiên nóng lòng muốn rời đi. Nhưng bà ta không thể làm được.
Nhận thấy Đế Phù biến sắc, Chu Khiêm nhanh chóng nhìn về phía ngôi miếu —— đóa sen lớn dần lên, ngôi miếu lại thu nhỏ đi!
Hà Tiểu Vĩ ở bên cạnh anh cũng thấp giọng hổ: "Sức mạnh của Đế Phù đang yếu đi!"
"Đúng vậy." Chu Khiêm liếc mắt nhìn Bạch Trụ ở phía xa, nói: "Có một cách nói khác, đóa sen đỏ sinh ra từ ngọn lửa của tội nghiệt, nó có thể thiêu đốt mọi tội ác. Vừa rồi ý của A Liên nói có lẽ cũng là như vậy. Vậy thì... cách giết Đế Phù mà A Liên nói không phải là giết chết bà ta về thể xác mà là hấp thụ tội ác."
"Hấp thụ tội ác? Nhưng nhiều tội ác như thế... Cô bé có thân xác là con người, làm sao mà chịu nổi?"
Hà Tiểu Vĩ cảm thấy tim đập nhanh hơn: "Chậc... Tôi đột nhiên nghĩ đến một khả năng đáng sợ, có phải cô bé... Sẽ biến thành Đề Phù tiếp theo không?"
"Tôi nghĩ là không." Biểu tình của Chu Khiêm vô cùng nghiêm túc, hiệu lực của 【 thảm thần 】chở anh và Hà Tiểu Vĩ hết tác dụng, anh đang chậm rãi rơi xuống mặt đất.
Híp mắt nhìn tình hình trên không trung, Chu Khiêm nói: "Kết cục của cô bé đã được quyết định khi A Mị nguyền rủa. Tôi nghĩ rằng..."
Sau đó, không cần Chu Khiêm nói thêm gì, Hà Tiểu Vĩ đã thấy được kết cục của A Liên.
Đóa sen đỏ sinh ra từ ngọn lửa của tội nghiệt muốn nuốt chửng mọi tội ác trên thế gian.
Đế Phù sinh ra từ tội ác bị ngọn lửa tội nghiệt quấn lấy, trong chớp mắt đã hóa thành hư ảo.
Nhưng cùng lúc đó, đóa sen đỏ hấp thụ mọi tội ác, tự thân nó cũng trở thành tội ác.
Cho nên ngọn lửa thay đổi phương hướng, xác định mục tiêu là đóa sen đỏ gắn kết với A Liên.
Ngay sau đó, thân xác và linh hồn của A Liên bị thiêu đốt, hóa thành tro ngay giữa không trung, bị gió cuốn bay, hòa vào đất trời.
Cuối cùng, trên trời xao xuất hiện một thân ảnh màu đỏ.
Hà Tiểu Vĩ cho rằng A Liên hồi sinh, nhưng nhìn kỹ thì nhận ra bóng đỏ kia là A Mị.
A Mị mặc một bộ quần áo màu đỏ, đứng trong một góc hoang vắng của bãi đua ngựa.
Khi cô ngẩng đầu, vô số tro bụi rơi xuống.
Người của làng Vô Danh sẽ chết sạch, không chừa một ai.
Đến lúc này, lời nguyền của A Mị đã hoàn toàn ứng nghiệm.
Nhưng không biết vì sao, trong ngực cô lại đau đớn tột độ. Giống như một thứ gì đó trân quý đã mãi mãi mất đi.
Đây cũng là cái giá để lời nguyền của cô trở thành sự thật.
A Mị từng nói với Đế Phù rằng để lời nguyền của mình ứng nghiệm, cô có thể trả giá thứ mà mình trân quý nhất.
Khi cô nói điều này hoàn toàn là hồn nhiên, vì cô cho rằng Ti Lan đã chết từ lâu, không thể tìm thấy cả linh hồn, cô không còn điều gì để mất nữa.
Bây giờ cô thật sự không biết, rõ ràng không hiểu vì sao...
Vì sao trái tim lại đau như vậy?
Ở bên cạnh, cách đó không gần không xa, nhìn thấy A Mị ngơ ngác đứng lặng, Hà Tiểu Vĩ nhất thời cũng cảm thấy khổ sở và tiếc nuối.
Nhưng sau đó nghĩ đến điều gì, hắn liền túm lấy cánh tay của Chu Khiêm, giọng điệu sốt ruột: "Khiêm! Không đúng! Vấn đề lớn! Chúng ta cần phải tìm lông chim! Đế Phù chết, chết rồi... Tiểu Tề phải làm sao đây!?"
"Hình thái con người của bà ta đã chết, nhưng bản thể thì không. Ngọn lửa tội nghiệt chỉ hấp thụ ác ý của bà ta, cũng không phải bản thể. Anh nhìn bên kia kìa ——" Chu Khiêm chỉ tay về một hướng.
Hà Tiểu Vĩ nhìn theo, phát hiện Chu Khiêm chỉ tay về phía ngôi miếu.
Ngôi miếu hình tim tự tháp đã thu nhỏ lại, khi thân ảnh của Đế Phù bị ngọn lửa thiêu đốt không còn lại gì, trần nhà, sàn, vách tường của ngôi miếu cũng sụp đổ theo.
Ngôi miếu đã biến mất, nhưng vẫn còn một thứ ở lại —— bức tượng vàng của Đế Phù.
Ngay sau đó, bên ngoài bức tường xuất hiện những vết nứt.
Cùng với một tiếng kêu to, bên trong có một con chim chui ra ngoài.
Con chim cao bằng một người trưởng thành, vô cùng to lớn.
Đập cánh, nó muốn bay lên trời.
"Không ổn! Nó muốn chạy trốn!" Hà Tiểu Vĩ trừng mắt: "Tình huống gì đây? Ác ý bị người khác hấp thụ... Bản thể lại được tự do?"
"Ác ý trên đời này sẽ không ngừng xảy ra, có lẽ chưa đầy trăm năm sau, nó sẽ sinh ra một Đế Phù tiếp theo!"
"Đm đm tốc độ của nó nhanh quá! Chúng ta không thể đuổi theo, làm sao bây giờ?!"
Chu Khiêm cũng không quá bận tâm với vấn đề của Hà Tiểu Vĩ.
Anh giơ cây cung mình chuẩn bị từ trước, nhìn Bạch Trụ ở phía xa xa, y gật đầu với anh.
Sau đó, Bạch Trụ nâng tay trái, vẽ vài đường quyết trên không trung, sử dụng chiêu thức 【 hóa rồng 】!
Một con rồng màu xanh biển thay thế cho thân ảnh của Bạch Trụ ở giữa trời cao, vì hệ thống hạn chế năng lực của người chơi cấp Thần nên con rồng nhỏ hơn bình thường rất nhiều, tuy nhiên vẫn không thể làm suy giảm khí thế của nó.
Cái đuôi dài quét quan, cuốn lấy Chu Khiêm rồi đặt anh lên lưng, sau đó con rồng vững vàng bay lên cao.
Chu Khiêm cầm cung bằng một tay, một tay ôm chặt lấy cổ Bạch Trụ.
Con rồng bay thật cao, trong giây lát đã chở Chu Khiêm xa rời khỏi mặt đất.
Chu Khiêm nằm bò trên lưng Bạch Trụ, do tốc độ bay quá nhanh nên gió ù ù đâm vào mặt anh đau rát.
"Chu Khiêm, em ổn không? Có muốn chậm hơn một chút không?"
Bạch Trụ không mở miệng nói nhưng Chu Khiêm vẫn có thể nghe rõ giọng nói của y rõ mồn một.
"Em ổn. Anh không giống rồng con chút nào. Nếu so sánh thì tốc độ của nó giống trẻ con thật, vẫn kém hơn cha nó nhiều."
Chu Khiêm cười cười trêu chọc một câu, híp mắt nhìn về phía trước, nói tiếp: "Nhưng mà anh đừng bay nhanh hơn nữa, em muốn ngồi dậy để bắn tên."
Khi nói điều này, Chu Khiêm không ôm Bạch Trụ nữa, một tay cầm cung, một tay cầm mũi tên.
Cùng lúc đó, để tránh bị rơi khỏi lưng rồng, Chu Khiêm dùng hai chân siết chặt lấy thân rồng, giữa cả hai đã kín kẽ đến mức không còn khe hở.
Con chim lông vàng bị hấp thụ hết ác ý nên sức mạnh đã giảm bớt khá nhiều, có lẽ tốc độ cũng không còn quá nhanh.
Ở bên phía Bạch Trụ, dù sức mạnh đã bị hạn chế trên diện rộng nhưng vẫn còn có thể hóa rồng, sức mạnh kinh người, nếu để y ra tay thì con chim lông vàng khó lòng trốn thoát, lỡ như giết chết nó, nhóm người chơi sẽ vi phạm lệnh cấm "Không được giết loài chim".
Như vậy thì Chu Khiêm quyết định sẽ dùng cung tên để giữ lại mạng của con chim, sau đó nhổ lông chim trên người nó.
...
Bên kia.
Dù đã từng nhìn thấy hình dạng rồng của Bạch Trụ, tuy bây giờ con rồng trên trời có nhỏ hơn một chút nhưng Hà Tiểu Vĩ vẫn trợn mắt há mồm chấn động.
Sau đó Vân Tưởng Dung và Ân Tửu Tửu phải nhắc nhở hắn.
Hai cô gái nhặt được xiềng xích ở chỗ ngôi miếu, một người nói với Hà Tiểu Vĩ: "Nhóm Chu Khiêm đuổi theo con chị... Muốn nhốt nó lại, tránh để Đế Phù tiếp theo xuất hiện, chúng ta phải nhốt nó vào một thời không."
"Đúng vậy. Bây giờ toàn bộ cung điện đang chiến đấu kịch liệt, hai bên thiệt hại nghiêm trọng... Chúng ta nhanh chóng tìm "chìa khóa tự do" từ chỗ vua của Mặc Chi Quốc đi."
Hai người nói một lúc, nhìn thấy Hà Tiểu Vĩ chỉ nhìn chằm chằm về một phía rồi bất động.
"Hà Tiểu Vĩ?" Vân Tưởng Dung hỏi: "Chúng ta phân công nhau tìm vua của Mặc Chi Quốc, anh có nghe thấy không?"
Thấy Hà Tiểu Vĩ vẫn sửng sốt như cũ, Ân Tửu Tửu nhíu mày thúc giục: "Hà Tiểu Vĩ, có nghe thấy gì không? Vừa rồi tôi còn nghĩ anh làm tốt nhiệm vụ, anh đừng có ——"
"Hai người nhìn bên kia kìa ——"
Ánh mắt Hà Tiểu Vĩ đầy nghiêm trọng, trong lòng sinh ra một cảm giác sợ hãi mơ hồ.
Hai cô gái xoay người nhìn theo, nhìn thấy hình ảnh của Bá Lộ và Lưu Thủy.
Hai người họ đã chém giết đến giai đoạn cuối, đồng thời dùng tay phải chọc thẳng vào lồng ngực của đối phương, móc hai trái tim còn đập ra ngoài.
Sau đó họ làm cùng một điều —— há mồm nhai nuốt trái tim trong tay mình, giống như muốn ăn sống đối phương.
Điều khiến cho người khác kinh ngạc là hai người vẫn không chết!
Nhưng điều này cũng không phải là điều khiến Hà Tiểu Vĩ, thậm chí cả Ân Tửu Tửu và Vân Tưởng Dung ngơ ngác.
Điều khiến cho họ sững sờ tại chỗ là khi Bá Lộ và Lưu Thủy nhai nuốt trái tim của đối phương, trời đất rung chuyển sụp đổ.
Bầu trời nứt ra một cái khe lớn, trên mặt đất cũng xuất hiện một cái động sâu không thấy đáy.
Từ chỗ ba người chơi có thể nghe thấy tiếng nhai nuốt trái tim đầy kích thích của Bá Lộ cùng với đôi mắt sâu hoắm của hắn.
Những xác người nằm rải rác trên bãi đua ngựa chợt bay về phía đó, xoay tròn rồi thu nhỏ lại, cuối cùng chui thẳng vào trong đôi mắt của Bá Lộ. Đôi mắt đen thẳm của Bá Lộ trở thành một hố đen không đáy, có thể hấp thụ mọi thứ ở trên đời này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.