Chương 33:
Tứ Nghi
14/08/2024
Đợi cậu phản ứng lại, nhận ra cô không có bạn bè, càng không có fan cuồng, chắc chắn cậu sẽ tìm mấy cô gái đó để xác minh.
Ai mà biết các học muội đó là tình huống gì cà sẽ nói gì chứ?
Mọi nỗi sợ đều bắt nguồn từ sự không biết.
Điều kỳ lạ nhất, chính là những học muội đó.
Hình mẫu học tập?
Ngoài lần thi phân ban đó, thực sự cô luôn đạt thành tích đứng đầu trong các kỳ thi, hạng nhất cũng thường xuyên, nhưng không đến mức có fan cuồng chứ?
Trịnh Vũ Vi suy nghĩ cả buổi sáng cũng không hiểu nổi, hết giờ học, cô định đi rửa mặt bằng nước lạnh để bình tĩnh lại thì thấy Trì Duy đang đợi ở ngoài.
Cô không thể không cảm thấy lo lắng, tiện tay cầm một vật đi ra ngoài.
Còn chưa đến gần Trì Duy, cậu đã hỏi: “Em cầm cây bút máy ra làm gì?”
Trịnh Vũ Vi nhìn xuống, đúng thật, cô vô tình cầm cây bút có chữ “Yến” ra.
“Không có gì, em vừa làm bài xong nên quên đặt xuống.” Trịnh Vũ Vi giải thích.
Nhưng Trì Duy lại nhạy bén nhận ra điều bất thường, đưa tay định giật lấy cây bút từ tay cô: “Không đúng, bút của em đều do tôi mua, cây này tôi chưa từng thấy, để tôi xem nào.”
Lúc này Trịnh Vũ Vi không chỉ là lo lắng mà như thể có người vừa bắn một phát vào tim cô.
Cô muốn không cho cậu xem, nhưng cô biết điều đó chẳng khác gì tìm đến cái chết, đành phải bình tĩnh, để cậu lấy bút đi.
“Cầm rất chắc chắn, không rẻ tiền.” Trì Duy kết luận ngay, sau đó lại tỉ mỉ kiểm tra cây bút.
Khi đến phần nắp bút, tay anh ta khựng lại, rồi đưa cây bút lên gần để nhìn kỹ hơn.
“Trên này có một chữ.”
Cậu nói, ánh mắt rõ ràng lạnh đi: “Chữ “Yến”, của ai?”
Tim Trịnh Vũ Vi đập loạn lên, nhưng may mắn là cây bút này có nguồn gốc rõ ràng, cô bèn nói thật: “Thầy dạy toán tặng em.”
“Ồ?”
Trì Duy nhướng mày, xoay cây bút trong tay, ngẩng đầu nhìn cô: "Tặng em cây bút cũ?”
“Thật sự là thầy dạy toán tặng em.”
Trịnh Vũ Vi sợ cậu hiểu lầm, bèn rút điện thoại ra: "Để em gọi cho thầy ấy.”
Trì Duy không ngăn cô gọi điện, rõ ràng là muốn xem cô gọi cho Trần Cẩm Lâm để xác nhận.
Trịnh Vũ Vi không còn cách nào, đành cắn răng gọi điện.
Để Trì Duy cũng nghe thấy, cô nói trước: “Em mở loa ngoài, anh đừng nói gì nhé?”
Trì Duy nhướng mày đồng ý.
Trịnh Vũ Vi cảm thấy yên tâm.
Điện thoại rất nhanh được kết nôus, Trần Cẩm Lâm là người đàn ông thường rất nghiêm khắc, nhưng với Trịnh Vũ Vi lại rất dịu dàng, câu đầu tiên ông nói là: “Tiểu Ngư có chuyện gì vậy?”
Ai mà biết các học muội đó là tình huống gì cà sẽ nói gì chứ?
Mọi nỗi sợ đều bắt nguồn từ sự không biết.
Điều kỳ lạ nhất, chính là những học muội đó.
Hình mẫu học tập?
Ngoài lần thi phân ban đó, thực sự cô luôn đạt thành tích đứng đầu trong các kỳ thi, hạng nhất cũng thường xuyên, nhưng không đến mức có fan cuồng chứ?
Trịnh Vũ Vi suy nghĩ cả buổi sáng cũng không hiểu nổi, hết giờ học, cô định đi rửa mặt bằng nước lạnh để bình tĩnh lại thì thấy Trì Duy đang đợi ở ngoài.
Cô không thể không cảm thấy lo lắng, tiện tay cầm một vật đi ra ngoài.
Còn chưa đến gần Trì Duy, cậu đã hỏi: “Em cầm cây bút máy ra làm gì?”
Trịnh Vũ Vi nhìn xuống, đúng thật, cô vô tình cầm cây bút có chữ “Yến” ra.
“Không có gì, em vừa làm bài xong nên quên đặt xuống.” Trịnh Vũ Vi giải thích.
Nhưng Trì Duy lại nhạy bén nhận ra điều bất thường, đưa tay định giật lấy cây bút từ tay cô: “Không đúng, bút của em đều do tôi mua, cây này tôi chưa từng thấy, để tôi xem nào.”
Lúc này Trịnh Vũ Vi không chỉ là lo lắng mà như thể có người vừa bắn một phát vào tim cô.
Cô muốn không cho cậu xem, nhưng cô biết điều đó chẳng khác gì tìm đến cái chết, đành phải bình tĩnh, để cậu lấy bút đi.
“Cầm rất chắc chắn, không rẻ tiền.” Trì Duy kết luận ngay, sau đó lại tỉ mỉ kiểm tra cây bút.
Khi đến phần nắp bút, tay anh ta khựng lại, rồi đưa cây bút lên gần để nhìn kỹ hơn.
“Trên này có một chữ.”
Cậu nói, ánh mắt rõ ràng lạnh đi: “Chữ “Yến”, của ai?”
Tim Trịnh Vũ Vi đập loạn lên, nhưng may mắn là cây bút này có nguồn gốc rõ ràng, cô bèn nói thật: “Thầy dạy toán tặng em.”
“Ồ?”
Trì Duy nhướng mày, xoay cây bút trong tay, ngẩng đầu nhìn cô: "Tặng em cây bút cũ?”
“Thật sự là thầy dạy toán tặng em.”
Trịnh Vũ Vi sợ cậu hiểu lầm, bèn rút điện thoại ra: "Để em gọi cho thầy ấy.”
Trì Duy không ngăn cô gọi điện, rõ ràng là muốn xem cô gọi cho Trần Cẩm Lâm để xác nhận.
Trịnh Vũ Vi không còn cách nào, đành cắn răng gọi điện.
Để Trì Duy cũng nghe thấy, cô nói trước: “Em mở loa ngoài, anh đừng nói gì nhé?”
Trì Duy nhướng mày đồng ý.
Trịnh Vũ Vi cảm thấy yên tâm.
Điện thoại rất nhanh được kết nôus, Trần Cẩm Lâm là người đàn ông thường rất nghiêm khắc, nhưng với Trịnh Vũ Vi lại rất dịu dàng, câu đầu tiên ông nói là: “Tiểu Ngư có chuyện gì vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.