Thoát Khỏi Địa Cầu [Vô Hạn]

Chương 2: Suối Nước Nóng Nhị Nguyệt Hoa

Điều Văn Hoa Bình

20/06/2021

Thoát khỏi địa cầu [Vô hạn]

Chương 1 Suối nước nóng Nhị Nguyệt Hoa

Tác giả: Điều Văn Hoa Bình

Chuyến xe buýt đi đến lãnh địa vong linh băng qua đường nhỏ lầy lội, cuối cùng đi vào đất bằng. Những nhánh cây khô héo tản ra mùi vị hôi thối, một đường xóc nảy. Trong rừng thường có sương mù dày đặc che khuất tầm nhìn, gây bức bối cho tài xế lái xe, làm tài xế hay đánh mạnh tay lái, miệng không ngừng chửi rủa(?).

Xe chạy như bay, tài xế hết đạp chân ga lại nhấn phanh xe, tương đối thô bạo. Bên trong xe, hai hành khách cũng không một ai có biểu hiện gì là không khoẻ hay say xe cả.

Một bé gái, một nam thanh niên, đều thắt đai an toàn vững vàng ngồi ở trên ghế của từng người. Chờ xe chạy ổn định trở lại, chàng trai mới lấy ra một thanh sô cô la, đi tới ngồi xuống hàng ghế phía sau chỗ bé gái ngồi.

Chàng trai: “Em gái nhỏ, em đói rồi phải không?”

“Ực ——”

Bé gái chảy nước miếng nhìn thanh niên ngồi ở hàng ghế sau, tiếng nuốt nước miếng “ừng ực” ở trong xe an tĩnh phá lệ vang dội, chàng trai cảm thấy hơi ngại, cầm thanh sô cô la trong tay, bỗng nhiên thấy không còn thơm nữa.

“…… Cho em nè!”

Bé gái che miệng lắc đầu.

Khóe miệng cô ứa nước miếng đều lộ ra khát vọng đối với đồ ăn thèm nhỏ dãi, rồi lại vùi đầu vào hàng ghế dựa phía trước, mãnh liệt biểu đạt ra thái độ cự tuyệt. Không biết là do có gia giáo tốt, hay là do được người lớn dạy qua rằng không được ăn đồ của người lạ đưa.

Chàng trai cũng không có tùy tiện tới gần cô, mà nhẹ nhàng đặt bánh sô cô la lên bàn nhỏ trước mặt bé gái.

“Anh không phải là người xấu, bao bì của sô cô la cũng không có bị rách hay mở ra, tuyệt đối không có vấn đề gì hết. Em muốn ăn thì cứ ăn đi nhé! Sắp đến trạm kế tiếp rồi, đói bụng thì làm thế nào bây giờ?”

Xe buýt kêu “Chi xích” một tiếng, đã đến trạm.

[ đã tới điểm đến ‘ suối nước nóng Nhị Nguyệt Hoa ’, mời các hành khách xuống xe! Xe buýt ngừng trong thời gian giới hạn. Xin lưu ý, mời các hành khách xuống xe! ]

Chàng trai nghe tiếng loa kêu, đi đầu đứng lên.

Bánh sô cô la vẫn còn đặt ở trên bàn nhỏ, bé gái cũng không có cầm lấy nó, chỉ nhìn chằm chằm vào bóng dáng của chàng trai, không nhịn được lấy khăn tay chà lau khóe miệng. Một đôi mắt đói đến nỗi sáng lên màu xanh lục!

Chàng trai bỗng nhiên cảm thấy lông tơ dựng hết lên, tay chân lạnh cả người. Quay người lại, chỉ nhìn thấy cô bé con đi đằng sau đang rũ đầu xuống, tự nhiên cảm thấy cô bé này có chút đáng yêu lại ngoan ngoãn, âm thầm nghĩ: Chắc do mình quá khẩn trương!

Trái đất vào 22 năm trước đã nghênh đón ngày tận thế, một loại vật chất tối màu không biết là gì truyền nhiễm thông qua không khí, khó có thể bị phân hủy, làm vô số người tử vong, Trái đất đã không còn là nơi con người có thể sinh sống được nữa.

Con người chỉ có thể sống tạm ở hòn đảo nhỏ bị cô lập được gọi là khu an toàn, ăn bữa hôm lo bữa mai…… Thứ vật chất tối màu đó tùy thời tùy lúc đều có thể phát triển, khu an toàn lúc nào cũng có khả năng bị phá hủy!

Tất cả mọi người, chỉ cần có đủ dũng khí, đều có thể ký kết vào 《 dự án thoát ly địa cầu 》, trước khi tất cả khu vựng đều bị ăn mòn cùng người ngoài hành tinh thành lập trạm cứu hộ.(?)

Đó là không ngừng hướng đến phi thuyền “ngôi nhà mới”!(?)

Trong lời tuyên truyền của chính phủ, ngôi nhà mới chính là tồn tại thực sự của xã hội không tưởng. Tuy rằng là ở ngoài không gian, nhưng có trật tự ngay ngắn rõ ràng, có khi còn là nơi cư trú tiện nghi hơn cả Trái Đất.

Tất nhiên, suy xét đến khả năng của cơ thể con người, cùng với việc sử dụng các nguồn viện trợ của người ngoài hành tinh(?). Người ký kết vào 《 Dự án 》 yêu cầu tuổi tác phải từ 22 tuổi trở lên, vô luận là nam hay nữ một khi vượt qua 50 tuổi, thì không thể tham gia vào 《 Dự án 》được nữa.

“Này cô bé, em tên gì thế? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Trên đường đi xa khỏi trạm xe, chàng trai có chút khẩn trương, một bên nói chuyện với cô bé con, một bên bình phục lại cảm xúc của mình.

“Em tên Đường Nghiên Tâm!”

Còn bao nhiêu tuổi, thì bé cũng không có nói.

Chàng trai: “Còn anh tên là Lộ Tầm Nhất. Em biết chữ đó không?”

Đường Nghiên Tâm không trả lời.

Lộ Tầm Nhất cười nói: “Lộ trong con đường, Tầm trong kiếm tìm, Nhất trong duy nhất …… Lộ Tầm Nhất.”

Cậu nghĩ thầm trong lòng: Cô bé con này có hơi thẹn thùng, chỉ cao có khoảng 1m3, không biết đã được mười tuổi chưa nhỉ?

Tóm lại không phải là người trưởng thành! Vì vậy, chắc chắn không phải là người đăng ký tham gia vào 《 Dự án 》, mà là bất hạnh lưu lạc đến khu ăn mòn này. Còn nhỏ như vậy mà cha mẹ lại không có ở bên cạnh, quá đáng thương.

Mình phải chiếu cố con bé nhiều hơn mới được!

Đi tới trạm xe gần đó, đã có vài du khách đang chờ sẵn —— thường những người địa cầu sống ở những khu vực bị ăn mòn này được gọi là du khách, cũng không biết đây có phải là một loại biệt danh mỉa mai hay không, cứ như bọn họ đi đến lãnh địa vong linh này là để tham quan ngắm cảnh vậy! Trên thực tế, lãnh địa vong linh hay thế giới linh hồn nghĩa trên mặt chữ, chính là chỗ mà các vong linh trú ngụ.



Vong linh, nói đơn giản thì chính là “Quỷ”.

Quỷ ăn thịt người, du khách đi vào nơi đó giống như là đưa dê vào miệng cọp. Nhưng không gian trên địa cầu bị vặn vẹo, công nghệ của người ngoài hành tinh không thể để bọn họ trực tiếp đến trạm cứu hộ, chỉ có thể tự băng qua các thế giới linh hồn mà đi tới nơi.

Ở trạm chờ tổng cộng có ba du khách, yêu cầu là phải có một lượng người nhất định thì cửa trạm mới có thể mở ra.

Chỉ cần quan sát một chút là có thể biết ngay, ba người này cũng không hề quen biết nhau, bọn họ đứng chung nhưng vẫn duy trì một khoảng cách an toàn nhất định.

Hầu hết du khách đều là những thanh niên cường tráng, một cô bé như Đường Nghiên Tâm tất nhiên rất dễ gây chú ý. Lộ Tầm Nhất đứng chắn ở trước mặt cô, giúp cô chặn lại những ánh mắt tìm tòi nghiêm cứu. Thấy đứa nhỏ có người bảo vệ, ba người đứng đó cũng không tùy tiện tiến lại gần. Không quá vài phút, lại có một chiếc xe buýt nữa ghé trạm, người đi xuống gồm ba nữ một nam.

Các du khách thậm còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, cửa trạm trước mắt đã mở ra. Có người sợ hãi đến run rẩy, có người đầy mặt sợ hãi, có người dùng biểu tình bình tĩnh để che giấu nội tâm sợ hãi, lại không có người nào vào lúc này lui về phía sau nửa bước. Chín người trước sau đi vào bên trong cánh cửa, Đường Nghiên Tâm đi ở giữa.

Trước khi vào trời còn sáng, lúc đi vào xung quanh lại là một mảnh tối đen.

Bóng tối cũng không làm khó được Đường Nghiên Tâm, cô nhìn mọi thứ trong bóng tối cũng không khác gì ban ngày. Đi thẳng chừng 200 mét, cô đến một không gian trống trải —— đây là thế giới linh hồn.

Con người thì không thể nhìn thấy gì trong bóng tối, cần phải có sự trợ giúp của ánh sáng, cô nhanh tay lẹ mắt nhặt đèn pin trên mặt đất lên, nắm chặt trong tay. Vừa mới đứng lên, đã bị người kéo lại. Là chàng trai ngồi chung xe với cô tên Lộ Tầm Nhất.

Thật ra cô không muốn tới gần Lộ Tầm Nhất, thằng nhóc này cũng quá thơm, cô sợ mình không khống chế được mà cắn nó, vậy là xong đời.

Nhưng nhìn thằng nhóc đứng trước người cô đây hình như đang tính bảo vệ mình. Cô còn đang đánh giá xem con nít loài người thì sẽ phản ứng như thế nào trong tình huống như vậy. Kết quả chậm nửa nhịp, không kịp từ chối thì đã bị thằng nhóc này kéo ra sau lưng. Vì để bản thân trông giống một đứa trẻ loài người, cô dùng cái tay còn lại kéo vạt áo Lộ Tầm Nhất.

Kỹ thuật diễn có hạn, không diễn ra được bộ dáng sợ hãi, chỉ có thể dùng động tác chắp vá.

“Roèn roẹt” một âm thanh vang lên.

Lộ Tầm Nhất khóe miệng run rẩy, xoay đầu nói khẽ với cô: “…… Đường Đường, hình như em kéo rách áo anh rồi???”

Sức lực lớn như vậy?

Cậu thật khiếp sợ!

Đường Nghiên Tâm vứt vải vụn trong tay đi, thả lỏng lực đạo tiếp tục giữ chặt vạt áo bên kia của cậu, cúi đầu giả chết.

Lộ Tầm Nhất: “……”

Đường Nghiên Tâm giả vờ quan sát xung quanh, đồng thời mở đèn pin lên.

Đây là một khách sạn lớn, ở trên treo biển “suối nước nóng Nhị Nguyệt Hoa”. Đá cẩm thạch tinh xảo xa hoa được lót dưới sàn, đèn chùm thủy tinh xinh đẹp, khắp nơi đều dùng màu vàng kim để điểm xuyết, nơi nơi đều thể hiện ra phong cách trang hoàng của người có tiền. Mạng nhện giăng đầy góc tường cùng với bàn ghế phủ đầy tro bụi làm cho cả tòa khách sạn trông như bị bỏ hoang, hiển nhiên nơi này đã lâu không có người đến.

Cánh cửa được nạm đá dát vàng chói lóa lúc đầu giờ đã tróc sơn loang lổ, lộ ra chút cảm giác u ám quái dị. Vị trí nên để tay nắm cửa đã trống không, không có tay cầm, cũng không có khóa cửa, chỉ có ba cái khe lõm vào.

Đường Nghiên Tâm: Cái này chắc là cửa trạm mà A bà đã nói.

Đã có cửa vào, thì chắc chắn có cửa ra. Bất quá vào thì dễ dàng, ra thì khó. Khe lõm này hẳn là cơ quan để mở của, phải tìm được đồ vật có hình dáng tương ứng để bỏ vào đó, cửa mới mở ra được.

Lúc này, du khách đã lục tục nhặt đèn pin trên mặt đất lên, dựa vào ánh sáng từ đèn pin chiếu ra, quan sát đồ vật được bày biện ở đại sảnh. Đại khái là bởi vì tiếp xúc với bóng tối nãy giờ, hoặc là đèn pin để đây quá lâu. Đèn pin của một nữ du khách nhấp nháy vài cái, không phát ra được ánh sáng liên tục. Cô ta nôn nóng lắc lắc đèn pin, ánh sáng đúng lúc chiếu vào một dãy ảnh chụp trên vách tường. Đến khi thấy rõ hình trên ảnh chụp mọi người đều hít vào một hơi, trong đó có một nam du khách tương đối nhát gan, không nhịn được hét lên một tiếng chút.

“Anh là sợ mạng mình dài quá đúng không?”

Nữ du khách đứng bên cạnh gắt gao che lại miệng anh ta, anh ta cũng phản ứng lại nắm lấy tay nữ du khách, quan hệ hai người có vẻ thân mật, chắc là một đôi tình nhân.

Hai nữ du khách còn lại cũng cách bọn họ rất gần, vì sợ hãi nên cả bốn người cùng dựa sát vào nhau, trong đó có một cô gái nói giúp chàng trai khi nãy: “Đây là phản ứng sinh lý bình thường thôi mà, anh tôi cũng không khống chế được. Mễ Lạc, chị cũng đừng có trách anh ấy.”

Cái cô du khách tên Mễ Lạc đã là người trấn định nhất trong bốn người còn lại, nhưng so với đám người Lộ Tầm Nhất đã có kinh nghiệm thì vẫn như là ruồi mất đầu, có vẻ mờ mịt vô thố, từ trong ra ngoài đều tản ra hơi thở ‘ tôi đang rất sợ ’.

Đây là người mới.

Đường Nghiên Tâm nhớ rõ, bọn họ là bốn người cuối cùng xuống trạm. Hiện tại xem ra, bọn họ còn quen biết lẫn nhau, còn là rất thân.

Mễ Lạc “Ừ” một tiếng nho nhỏ.

Lộ Tầm Nhất tìm được một cái đèn pin cuối cùng ở trong góc, số lượng đèn pin với số lượng du khách là bằng nhau. Cậu nói với Đường Nghiên Tâm: “Ảnh chụp có thể có chút đáng sợ! Đường Đường, nếu em sợ thì cứ nói, có thể nắm tay anh này.”

Đường Nghiên Tâm lắc lắc đầu, vẫn nắm chặt vạt áo cậu, cô sợ nếu nắm tay sẽ nắm gãy tay người ta luôn mất, cũng sợ nhịn không được mà cắn cậu ta…… Dù sao thì bản thân đã đói đến nỗi sắp mất cả lý trí.

Không nghe thấy tiếng trả lời, Lộ Tầm Nhất chỉ có thể bất đắc dĩ đi xem ảnh chụp trên tường, nếu nói cái đại sảnh suối nước nóng này có chỗ nào quỷ dị, thì chắc chắn là sáu bức ảnh trên tường. Cho dù là nội dung ảnh chụp, hay là mấy câu chuyện xưa trong ảnh, đều có hơi đáng sợ quá mức, không nên được để ở trong đại sảnh của khách sạn như thế này.

Thật ra Đường Nghiên Tâm đã xem xong hết tất cả các ảnh chụp rồi—— lúc nãy đèn pin của nữ du khách chiếu đến những bức ảnh kia, trùng hợp chiếu lên một bức ảnh khá là đáng sợ. Một cô gái trẻ xinh đẹp quỳ rạp trên mặt đất, tuyệt vọng vươn tay trái ra, như là đang nhìn về phía những người ở ngoài bức ảnh xin giúp đỡ. Váy liền áo màu trắng trên người cô đã bị máu nhuộm thành màu đỏ diễm lệ. Quỳ đằng sau là một người đàn ông với bộ mặt dữ tợn đang nhìn cô gái, trong mắt chứa đầy điên cuồng cùng si mê. Dùng sức mà nắm lấy tóc cô, giơ cao một con dao gọt hoa quả.

Đây rõ ràng là hiện trường của một vụ giết người.



Ở mỗi ảnh chụp đều là ảnh của tên đàn ông khi nãy cùng cô gái váy trắng. Nội dung trên từng bức ảnh đều ghi rõ ràng, chủ đề cũng rõ ràng, đơn giản hoàn chỉnh kể lại một câu chuyện xưa nho nhỏ.

Bức ảnh thứ nhất: Ngày mưa, cô gái váy trắng cùng tên giết người dùng chung một chiếc ô, hai người thâm tình nhìn nhau, rõ ràng là một đôi tình nhân nhỏ đang rơi vào bể tình.

Bức ảnh thứ hai: Cô gái váy trắng cùng một đám đàn ông nhìn không rõ mặt đùa giỡn với nhau(?).

Bức ảnh thứ ba: Bọn họ cãi nhau, cô gái váy trắng không sao cả tươi cười cùng kẻ giết người thống khổ rơi nước mắt tạo thành một cảnh tượng quỷ dị, làm người xem cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Bức ảnh thứ tư: Chính là bức vừa mới bị đèn pin chiếu đến kia nãy, là cảnh kẻ giết người giết chết cô gái kia.

Bức ảnh thứ năm: Xác cô gái váy trắng bị phanh thây.

Bức ảnh thứ sáu: Kẻ giết người bình tĩnh mà ngồi trước bàn ăn, thích ý nhấm nháp từng miếng thịt bên trong cái đĩa.

Các du khách đều đang xem sáu bức ảnh, Đường Nghiên Tâm buông vạt áo Lộ Tầm Nhất ra, đi về phía cửa lớn.

Lộ Tầm Nhất đi theo cô: “Đường Đường, đây là lần đầu tiên em đi vào lãnh địa vong linh hả?”

Đường Nghiên Tâm: “Vâng ạ. Còn anh thì sao?”

Lộ Tầm Nhất: “Anh thì là lần thứ hai, có chút kinh nghiệm không biết có hữu dụng không. Chỗ chúng ta đang đứng tên là ‘ suối nước nóng Nhị Nguyệt Hoa* ’, vị trí hiện tại của chúng ta chắc là sảnh tiếp khách của suối nước nóng. Đằng trước mỗi bên trái phải có một cái cửa đang đóng, treo một tắm màn, trong đó chắc là phòng thay đồ. Bên trái là phòng của nam, bên phải là của nữ. Đợi lát nữa chúng ta chia ra đi vào được không……”

(bản convert ghi là Nhị Nguyệt Hồng, nhưng đáng lẽ phải là Nhị Nguyệt Hoa chứ nhỉ, nên mình tự sửa lại.)

Đường Nghiên Tâm dùng đèn pin chiếu sáng cánh cửa lớn: “Sao phải vào trong đó ạ? Mình không thể trực tiếp đi từ cửa này vào ạ?”

Lộ Tầm Nhất: “Không dễ như vậy đâu, cứ ở trong đại sảnh này khẳng định không tìm được chìa khóa để mở cánh cửa này.”

Hai người cùng nhau tới gần cửa lớn, kết cấu của cánh cửa này rất kỳ quái, không có tay cầm cũng không có khe cửa, chỉ đẩy thôi thì không mở được cửa. Đường Nghiên Tâm quan sát khe lõm trên cửa, hình dạng cũng rất đặc biệt.

Còn cái khe lõm ở trên cùng quả thực quá vũ nhục chiều cao của cô —— cô có nhón mũi chân lên cũng nhìn không thấy.

Lộ Tầm Nhất: “Dựa vào kinh nghiệm ở lãnh địa trước của anh, phải tìm được đồ vật có hình dạng tương ứng lắp vào đó mới có thể mở cửa. Bất quá cái này hẳn là cửa ra không thể nghi ngờ! Anh vừa mới xem qua, phòng thay đồ có thể mở ra được, hai chiếc chìa khóa đó chắc chắn có thể tìm được ở trong đại sảnh này…… Bây giờ chúng ta đi tìm chúng nó.”

Trong đại sảnh, có một vài khu vực dành cho khách ngồi nghỉ, ghế sô pha dài, ghế đẩu, bàn nhỏ trông không giống như là chỗ có giấu chìa khóa. Đường Nghiên Tâm trước tiên đi tới trước một ngăn tủ ở quầy lễ tân, lúc đi ngang qua bức ảnh thứ tư, cô nhìn chằm chằm vào mặt của cô gái trong bức ảnh vài giây, lại nhìn qua bức ảnh kế bên gần nữ du khách tên Mễ Lạc đang đứng, cô chớp chớp mắt vài cái.

Ngoại trừ người tốt Lộ Tầm Nhất, sẽ không có ai đi chú ý xem một đứa trẻ đang làm gì.

“Đường Đường, nếu em thấy có thứ gì kì lạ, thì ngàn vạn lần đừng có chạm vào lung tung nhé.”

Đường Nghiên Tâm: “Vâng ạ, em biết rồi.”

Lộ Tầm Nhất: Thiện ý của mình đã giúp cô bé mở lòng hơn rồi.

Đường Nghiên Tâm: *mặt cười*

Bốn người mới cũng nghe được lời mà Lộ Tầm Nhất vừa nói lúc nãy, so với ba cái du khách kia, Lộ Tầm Nhất có vẻ rất dễ tiếp cận —— giá trị nhan sắc cao còn rất ôn nhu với em gái mình nữa.

Bọn họ đều thử đi về phía Lộ Tầm Nhất xin giúp đỡ, bị người mới cuốn lấy, Lộ Tầm Nhất cũng không có quá nhiều thời gian đi chiếu cố Đường Nghiên Tâm.

Bắt đầu tìm chìa khóa từ tủ ở trước quầy lễ tân, không chỉ có mình Đường Nghiên Tâm, còn có một người du khách có kinh nghiệm khác. Mặt của hắn đặc biệt tròn, thân thể lại không phải rất béo. Một bên kéo ra ngăn tủ, một bên cố ý tới gần Đường Nghiên Tâm.

“Này cô bé!”

Đường Nghiên Tâm không để ý đến hắn ta, cô có thể cảm nhận rõ ràng được sự ác ý ghê tởm trong ánh mắt của hắn ta khi nhìn cô. Chẳng sợ hắn lộ ra chính là tươi cười, ý cười cũng không đạt đến đáy mắt.

du khách mặt béo lại kêu: “Cô…… Tê!”

Hắn phát ra một tiếng hô đau, “Phanh” một cái quỳ gối trên sàn nhà.

Đường Nghiên Tâm lúc này mới ngẩng đầu nhìn, thấy du khách mặt béo dùng một khối vải bố trắng ấn lên cánh tay bên trái cửa hắn ta, hương vị thịt nướng nhảy vào trong mũi cô. Trọng điểm là du khách mặt béo vừa mới kéo ngăn kéo ra, bên trong có một tầng vết bẩn màu đen—— hắn đã kéo ra ngăn không nên mở.

Hắn ta cố nén đau đớn, nhếch miệng lộ ra nụ cười ác ý, xốc vải trắng lên, đem cái móng heo bị bỏng trông có vẻ phá lệ đáng sợ duỗi đến trước mặt Đường Nghiên Tâm.

“Cô bé, bé giúp chú băng bó vết thương được không.”

Đường Nghiên Tâm: “Oạch ——”

…… Có chút thơm!

du khách mặt béo đột nhiên đánh cái rùng mình, chợt thấy lạnh cả sống lưng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thoát Khỏi Địa Cầu [Vô Hạn]

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook