Chương 33
Điệp Chi Linh
20/09/2022
Việt Tinh Văn bắt đầu đốt từ điển, các bạn học xung quanh vẻ mặt phức tạp, cứ cảm thấy cảnh tượng này có gì đó không đúng. Lửa càng lúc càng lớn, Việt Tinh Văn cười gọi mọi người: “Quần áo ướt hết rồi, lại đây hơ đi, không tối ngủ khó chịu lắm.”
Mặc quần áo ẩm ướt quả thật dễ bị cảm lạnh. Mọi người nghe vậy bèn đi qua vây quanh đống lửa, cởi áo khoác ra mắc lên cành cây hong cho khô, sau đó mới mặc lại. Mặc áo khoác ấm áp đúng là thoải mái hơn nhiều.
Mặt đất bị mưa xối ướt, Việt Tinh Văn đảo mắt nhìn xung quanh, đang nghĩ không biết có thể tìm một chỗ khô ráo để ngủ không, ngay lúc này, tiếng kêu kỳ lạ chợt truyền tới từ cách đó không xa.
Hú——
Đêm hôm khuya khoắt, tiếng thú hoang vô cùng rõ ràng.
Việt Tinh Văn biến sắc, thấp giọng nói: “Không phải có sói chứ?”
Lát sau, họ bỗng nghe thấy tiếng bước chân xào xạc vang lên xung quanh, ngay sau đó, tám người đã bị một bầy sói bao vây!
Trong đêm tối, mắt của bầy sói hoang lóe ra ánh sáng xanh, lạnh băng nhìn bọn họ. Hẳn là đàn sói này đã đói lắm rồi, chúng vươn cái lưỡi dài, nước miếng chảy xuống, dường như ngay giây sau sẽ vồ tới cắn chết họ.
Ai nấy đều chưa từng tiếp xúc với bầy sói gần như vậy.
Trước đây đến sở thú, dù họ có nuôi động vật hoang dã ăn thịt này cũng không nhiều tới vậy, hơn nữa nó còn được giữ khoảng cách an toàn rất xa với khách tham quan. Nhưng lúc này, đàn sói không chỉ nhiều tới mười mấy con, mà còn đứng cách họ không tới năm mét. Chút xíu khoảng cách này, với khả năng chạy nhảy của loài sói, chẳng mấy mà vồ được bọn họ!
Kha Thiếu Bân sợ tái mặt, vội vàng lách mình trốn sau lưng Việt Tinh Văn, như thể Việt Tinh Văn có thể bảo vệ cậu vậy.
Việt Tinh Văn rợn cả sống lưng, cơ thể cứng còng, vô thức hỏi: “Tiểu Đồ còn dẫn quái được không?”
Kha Thiếu Bân khóc không ra nước mắt: “Đang cooldown.”
Tiểu Đồ có thể phát nhạc dẫn quái trong phạm vi cho phép đi, kỹ năng mạnh như vậy đương nhiên thời gian cooldown khá lâu, nó vừa mới dẫn bầy nhện đi, giờ không thể dùng lại kỹ năng này dẫn sói.
Cơn mưa của Việt Tinh Văn có thể tấn công trong phạm vi 10 mét vuông, bầy sói vây tròn xung quanh họ, cậu không thể dùng mưa để đốt cháy bầy sói được. Còn kỹ năng “Kim Thiền Thoát Xác” có thể đưa tất cả cùng thoát, nhưng tiếc là chỉ di chuyển được 20 mét – 20 mét có phải là khoảng cách an toàn với bầy sói không? Vài giây là đuổi tới sát nút rồi.
Tốc độ chạy của con người hoàn toàn không bì được với sói, nếu hoang mang chạy loạn, họ chỉ có nước biến thành thức ăn trong bụng sói!
Ngay khoảnh khắc ấy Việt Tinh Văn vắt óc suy nghĩ, cậu lượt qua một lần kỹ năng của tất cả đồng đội – Dao của đàn anh Lưu không xử lý được nhiều sói hoang như vậy, “Kim Thiền Thoát Xác” vô dụng, “Thất Thượng Bát Hạ” chỉ khống chế được chúng vài giây ngắn ngủi, kỹ năng của Tiểu Đồ lại đang cooldown, chỉ có thể hy vọng vào Giang Bình Sách thôi.
Muốn đưa tất cả mọi người đi, Giang Bình Sách phải tính liên tục tám phương trình!
Việt Tinh Văn quay đầu nhìn Giang Bình Sách. Đối diện với ánh mắt cậu, Giang Bình Sách lập tức hiểu ý Việt Tinh Văn, bình tĩnh nói: “Tất cả vây quanh tôi, giữ khoảng cách trong vòng 1 mét!”
Hai nữ sinh bên cạnh đã sợ đến nhũn chân, Tân Ngôn và một bạn nam cao to khác dù đã tái cả mặt, nhưng khi nghe thấy tiếng của Giang Bình Sách, họ vẫn nhanh chóng dịch gần vào hắn.
Giang Bình Sách cố định tay phải làm trục tọa độ, ngón trỏ thon dài viết một dãy phương trình dài nhanh như chớp, Việt Tinh Văn không nhìn rõ hắn viết cái gì, nhưng ngay sau đó, tám người như cưỡi gió, đồng thời bay lên không trung…
Cơ thể đột nhiên bay lên, bốn người kia giật mình, một nữ sinh trong đó thét lên: “Aaaa Tôi sợ độ cao!”
Cô gái bên cạnh lập tức nắm tay cô: “Đừng sợ, đừng nhìn xuống dưới!”
Giang Bình Sách nói liến thoắng: “Tập hợp các tọa độ, di chuyển theo đường parabol, tôi chỉ có thể đưa mọi người tới nơi cách đây 100 mét thôi. Bầy sói chẳng mấy sẽ đuổi kịp chúng ta, nhanh nghĩ cách đi!”
Việt Tinh Văn vọt lên không trung, căng thẳng đến mức tim sắp ngừng đập.
Giang Bình Sách đã giỏi lắm rồi, trong hoàn cảnh bị bầy sói bao vây vẫn có thể tính ra phương trình đường parabol. Tiếc là hệ tọa độ của cậu ấy có một hạn chế rất lớn – Chỉ có thể di chuyển mục tiêu trong không gian ba chiều nằm trong tầm nhìn của hắn.
Khi nãy trời tối mịt, tầm nhìn của hắn có hạn, cùng lắm chỉ có thể đưa mọi người di chuyển 100 mét.
Với bầy sói mà nói, khoảng cách 100 mét chỉ cần vài phút là có thể đuổi kịp.
Việt Tinh Văn lập tức hỏi: “Các bạn học các có kỹ năng gì?”
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa vừa la hét vì sợ độ cao hít sâu một hơi, cô không dám nhìn xuống, đành nhắm tịt mắt lại, run rẩy nói: “Em học ngành y học dự phòng, có thể tiêm chủng cho người khác, giúp người đó miễn dịch trước mọi tổn thương trong nửa phút.”
Nữ sinh tóc ngắn bên cạnh nói: “Tôi học gây mê, có Lidocaine bản nâng cấp, có thể gây mê 5 mục tiêu.”
Nam sinh cao kều nói: “Tôi học khoa học khí quyển[66], có khói mù bản thăng cấp, có thể giăng sương trong phạm vi 20 mét vuông, gây ảnh hưởng tới tầm nhìn của đoàn đội hoặc động vật được chỉ định.”
Việt Tinh Văn: “…”
Kỹ năng của thư viện cũng đủ độc đó, có cả khói mù cơ.
Việt Tinh Văn nhanh chóng suy nghĩ – Vừa rồi cậu đã đếm qua số lượng sói trong bầy, hẳn là khoảng 15 đến 20 con, họ có tám người, cũng tức là trung bình mỗi người phải xử lý hai con sói họ mới có thể thắng.
Nếu là bình thường, khi con người đối mặt với bầy sói, chắc chắn sẽ không có sức đánh trả.
Song hiện tại, họ hoàn toàn không phải người bình thường, ai cũng có dị năng trong tay! Khống chế, miễn dịch, gây thương tổn, di chuyển, đủ mọi loại kỹ năng khác nhau, họ đủ sức mạnh để chiến đấu với bầy sói!
Nếu cảm thấy sợ hãi, đụng phải bầy sói chỉ biết co giò chạy, hai chân người sao chạy thắng được bầy sói đã đói phát điên? Chỉ cần hơi lảo đảo một chút, ngã quỵ xuống, bầy sói sau lưng chắc chắn sẽ không nể nang mà vồ tới cắn xé họ thành từng bãi thịt nát!
Họ buộc phải chiến đấu!
Việt Tinh Văn nhanh chóng bình tĩnh lại, nói: “Mọi người đừng dùng bừa kỹ năng, phối hợp theo chỉ huy của tôi!”
Lưu Chiếu Thanh cứng người: “Không phải em định tay đôi với bầy sói đó chứ?”
“Tôi có thể tăng gấp năm tốc độ di chuyển cho đồng đội thuộc nhóm nghiên cứu, nhưng dù con người có tăng tốc năm lần cũng không thể nhanh hơn sói, chắc chắn không thể chạy được!” Ánh mắt Việt Tinh Văn trầm tĩnh, chầm chậm nói: “Giết chết bầy sói này, chúng ta mới có đường sống.”
“…” Mọi người nghe vậy bèn rùng mình. Giết nhện còn chấp nhận được, dù sao mưa của Việt Tinh Văn phối hợp với acid của Tân Ngôn có thể hòa tan bầy nhện. Nhưng mà, bầy sói? Cậu chắc chắn muốn giết bầy sói hung tàn sao?”
“Đã thi khu nội trú khoa tim mạch hết rồi phải không? Coi bầy sói là đám quái vật đó, không có gì đáng sợ hết.” Giang Bình Sách là người đầu tiên ủng hộ Việt Tinh Văn, bình tĩnh lạnh nhạt nói: “Nếu sợ thì các cậu có thể chạy thử, xem mình có thắng đàn sói không?”
“Nói đúng lắm.” Lưu Chiếu Thanh đồng ý: “Chúng ta hoảng sợ chạy trốn, bầy sói đuổi ngay phía sau, rất dễ bị chúng đuổi kịp cắn chết. Nếu đã không chạy được, còn không bằng liều một lần – Không phải đều đã đánh chết đám quái vật trong khu nội trú rồi sao!”
“5 giây nữa đáp đất.” Giang Bình Sách nhắc nhở.
“Mọi người chuẩn bị, nghe chỉ huy của tôi, đừng sợ!” Việt Tinh Văn hét lớn một câu, như đang tự cổ vũ cho mình.
5 giây trôi quá rất nhanh, mọi người đáp xuống vị trí Giang Bình Sách đã tính sẵn. Giang Bình Sách nhìn sang Việt Tinh Văn, vươn tay, Việt Tinh Văn nắm chặt lấy tay hắn, hai người họ dùng cách này để khích lệ lẫn nhau.
Xung quanh là rừng rậm, cây cối ngăn trở, mặt đất trơn trượt, còn cả những vũng nước gồ ghề, nếu họ chỉ cắm đầu chạy rất có thể sẽ trượt chân, vấp ngã – chạy đua với bầy sói trong rừng, đơn giản là tìm chết!
Dường như các bạn học cũng ý thức được điều này, hít sâu một hơi, cùng quay sang cổ vũ cho đồng đội bên cạnh.
Việt Tinh Văn nói: “Sói sợ lửa, đánh lửa trước đã!”
Cậu vừa định lấy từ điển ra, Tân Ngôn chợt nói: “Để tôi.”
Giọng cậu ta lạnh lùng, ánh mắt đã bình tĩnh trở lại, tay phải thon dài trắng bệch của cậu ta khẽ nâng lên…
Sau đó từng chiếc đèn cồn nối đuôi nhau bay ra khỏi tay cậu ta, như thể đang làm phép, đèn cồn dày đặc nhanh chóng vây xung quanh mọi người, vững vàng lơ lừng trên không trung.
Ánh lửa của đèn cồn thắp sáng bốn phía, đèn cồn vây quanh họ như xâu thành một sợi xích bằng lửa, vây quanh, bảo vệ mọi người.
Cảnh tượng này khiến các bạn học không khỏi chấn động nhìn sang Tân Ngôn.
Việt Tinh Văn hỏi: “Đèn cồn vô hạn của khoa Hóa?”
Tân Ngôn gật đầu: “Trước khi cồn cháy hết, dù có gặp mưa lớn đèn cồn của tôi cũng sẽ không tắt.”
Vừa rồi cậu ta vốn định dùng kỹ năng này, nhưng Việt Tinh Văn đã bắt đầu đốt từ điển, cậu ta bèn để lại, giờ đã đến lúc dùng rồi. Tân Ngôn có thể điều khiển đèn cồn, lơ lửng xung quanh bảo vệ đồng đội, bầy sói sợ lửa, sẽ không lao thẳng lên tấn công bọn họ.
Sắp xếp xong đèn cồn, chợt nghe tiếng bước chân quen thuộc vang lên bên tai – Quả nhiên tốc độ của bầy sói vượt xa tưởng tượng của lòa người, rõ ràng họ đã bay ra xa hơn 100 mét, vậy mà bầy sói chỉ cần đánh hơi, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp!
Một vùng ánh lửa rộng lớn khiến bầy sói dừng bước.
Chúng vươn lưỡi, mắt lăm lăm nhìn mọi người, nhanh chóng bao vây tám sinh viên.
Việt Tinh Văn lật từ điển, hô lớn: “Gây mê chuẩn bị, tiêm mấy con trên mặt đất!”
Cậu trực tiếp dùng kỹ năng “Thất Thượng Bát Hạ”, bảy con sói lập tức lơ lửng trên không, tám con khác bị điều khiển dang rộng tứ chi ngã xuống đất, bốn con còn lại không bị khống chế, chúng gầm lên vài tiếng chói tai với Việt Tinh Văn!
Cô gái khoa Gây mê vội vàng ném Lidocaine ra…
Trong mấy con sói nằm ngửa trên đất, có năm con trúng thuốc gây mê, lập tức mất ý thức.
Ba con còn lại bị Việt Tinh Văn khống chế, nằm trên đất không thể cử động, Lưu Chiếu Thanh không hề khách sáo phi dao, dù anh ta không có kinh nghiệm giết sói, nhưng là người học khoa ngoại, anh ta cũng khá hiểu về cấu tạo cơ thể động vật, một dao không đúng chỗ hiểm, vậy thì xiên thêm dao nữa…
Nhất thời, dao trong tay Lưu Chiếu Thanh phóng ra như mưa!
Ba con sói nằm trên mặt đất, chẳng mấy chốc đã bị xiên thành con nhím, không còn đường sống.
Việt Tinh Văn hét lên: “Phóng khói mù ra!”
Sương khói khiến bầy sói lập tức mất tầm nhìn, ngay sau đó, Lưu Chiếu Thanh cũng xử gọn năm con sói bị gây mê, mà bảy con lơ lửng trên không bị Giang Bình Sách nhanh chóng tính phương trình, di chuyển lên xuống theo đường cong hình sin, từng con từng con gầm rú bị ném ra đằng xa, đụng “rầm rầm” lên một gốc đại thụ…
Gần 20 con sói bao vây quanh họ giờ chỉ còn lại 5 con, 2 con trong đó cũng nhanh chóng tiêu đời trong màn mưa dao bay của Lưu Chiếu Thanh.
Chiêu “Thất Thượng Bát Hạ” Việt Tinh Văn đã hoàn toàn làm rối trận hình của bầy sói. Song, mấy con sói bị Giang Bình Sách ném ra xa, đụng vào thân cây vẫn chưa chết, ngược lại chúng bị chọc giận, nhanh chóng chạy tới bao vây họ!
Dù tầm hình bị ảnh hưởng bởi sương khói, chúng vẫn có thể dựa vào khứu giác bén nhạy bao vây bọn họ, gắt gỏng vẫy đuôi. Đếm sơ qua, vẫn còn 10, vừa rồi họ mới xử lý được một nửa.
Uy hiếp của đèn cồn khiến bầy sói không dám tiến lên ngay, nhưng đó không phải kế lâu dài.
Việt Tinh Văn nghĩ hồi, bỗng nói: “Mọi người nghe đây, đếm ngược 10 giây, sau đó đàn em học y học dự phòng tiêm phòng cho tất cả, Tân Ngôn cất hết đèn cồn, đợi khi bầy sói nhào tới….”
Cậu nâng tay phải lên, lấy từ điển dày cộp ra: “Dùng mưa acid lần nữa!”
Bạn học xung quanh hãi hùng trợn mắt, em gái học y dự phòng sợ đến tái mặt: “Anh, ý anh là chúng ta đứng giữa màn mưa acid, tự làm mồi dụ bầy sói tới sao?!”
Việt Tinh Văn trầm giọng nói: “Tiểu Đồ không thể dẫn quái, chúng ta tự dẫn. Em xem kỹ lại mô tả kỹ năng tiêm chủng xem, có phải miễn dịch mọi thương tổn trong vòng nửa phút không?”
Cô gái run rẩy nói: “Vâng, vâng ạ….”
Việt Tinh Văn nói: “Miễn dịch tất cả thương tổn cũng tức là vô địch, dù acid có dội thẳng trên đầu chúng ta cũng không sợ. Nhiều sói như vậy, thể tích của chúng lại lớn hơn nhện nhiều, có thể acid của Tân Ngôn sẽ không đủ, đến lúc đó nhờ đàn anh dùng thêm dao.”
Lưu Chiếu Thanh rùng mình, “Nửa phút, lỡ đám sói không nhào tới thì sao?”
Việt Tinh Văn nói: “Chúng không biết chúng ta có mưa acid, cũng không thông minh tới vậy. Bầy sói đói đã lâu, thấy nhiều thức ăn ngon đứng trước mặt như vậy, chúng sẽ nhào tới tấn công theo bản năng, đây là cách nhanh nhất để giết chúng!”
Vậy mà lại tự lấy mình làm mồi, dùng chiêu gậy ông đập lưng ông.
Như vầy cũng gan quá đó?
Các bạn học nghĩ tới cảnh bầy sói nhào lên cắn mình, ai nấy đều nhũn cả nhân!
Ngay sau đó, Việt Tinh Văn quyết đoán nói: “Chuẩn bị, đếm ngược 5 giây!”
5, 4, 3, 2, 1…
Nữ sinh học y dự phòng cắn răng dùng kỹ năng tiêm phòng cho mọi người xung quanh, mọi người chỉ cảm thấy cánh tay phải hơi nhói lên, giống như bị mũi tiêm đâm vào khi tiêm chủng lúc nhỏ vậy.
Tân Ngôn nắm tay phải lại, đèn cồn vây quanh họ lập tức tắt ngóm.
Sương khói cũng tản đi.
Bầy sói phát hiện loài người không còn lửa nữa, lập tức rú lên, hung tợn nhào tới!
Việt Tinh Văn mở kỹ năng “Mưa Như Trút Nước”, Tân Ngôn trút nước cường toan vào trong đám mây…
Bầu trời đen kịt, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng!
Mưa acid đặc sệt trút xuống như giội nước, rơi xuống người các sinh viên, đồng thời cũng giội lên tất cả sói hoang trong phạm vi 10 mét vuông! Việt Tinh Văn cảm nhận rõ ràng cảm giác nóng rát khi nước mưa rơi lên người, song nhờ tác dụng của tiêm chủng, dù họ ngâm mình trong mưa acid, lại không mất sợi tóc nào.
Cơ thể của sói hoang quá lớn, chỉ dùng acid thì không thể nhanh chóng đốt chảy hết chúng, Lưu Chiếu Thanh lập tức bổ sung, ném dao phẫu thuật lên đám mây, mưa acid xen lẫn dao phẫu thuật sắc bén, đâm cho bầy sói trong phạm vi 10 mét vuông máu me khắp người!
Chẳng mấy chốc, máu tươi văng tung tóe, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngớt.
Kha Thiếu Bân sợ hãi nhắm tịt lắm, cậu cảm nhận được dao phẫu thuật sượt qua cơ thể mình, nhưng làn da cậu lại như tường đồng vách sắt, không xước xát một chút nào, thậm chí có con sói nọ còn đụng vào tay cậu, cái đầu xù xì cọ vào tay, suýt nữa cậu rớt hết cả da gà vịt!
…Bảo vệ vô địch của y học dự phòng trâu bò thật.
Nếu không tiêm phòng trước, họ đã bị mưa acid xối thành một vũng máu rồi.
Mà Việt Tinh Văn còn trâu bò hơn, nghĩ ra được cách “dụ địch hệ tự hại” này!
Thời gian vô địch 30 giây sắp kết thúc, mưa vẫn đang rơi. Lỡ như khi thời gian vô địch kết thúc họ vẫn đứng giữa mưa, chắc chắn sẽ bị dao và mưa acid “thủ tiêu” ngay lập tức.
Giang Bình Sách lập tức nói: “Mau đứng xung quanh tôi, rút lui!”
Hắn viết một phương trình nữa, 8 người cùng bay lên không trung.
Xung quanh quá tối tăm, Tân Ngôn vươn tay phải lên cao, ngón tay hơi gập lại, vô số đèn cồn bay ra khỏi tay cậu ta, như cơn mửa lửa từ trên giời giáng xuống, vây kín xung quanh, chiếu sáng khu vực vừa rồi.
Việt Tinh Văn nương vào ánh sáng từ đèn cồn, cúi đầu nhìn xuống…
20 con sói, 10 con đã bị dao phẫu thuật của đàn anh Lưu kết hợp với em gái gây mê xử lý, 9 con bị mưa acid xen lẫn dao phẫu thuật đốt chảy, đâm chết, chỉ còn lại một con sói cuối cùng đang vung vẩy cái đuôi, phẫn nộ nhìn lên trời gầm rú.
Tiếng gầm thét khiến người nghe nhức tai, có thể thấy con sói này tức giận đến mức nào.
Việt Tinh Văn dứt khoát quẳng từ điển vào đầu nó!
Cuốn từ điển nặng trịch giáng từ trên trời xuống, đập lên đầu con sói kia. Vốn nó đã bị thương vì dao phẫu thuật, hấp hối sắp chết, nay lại bị từ điển của Việt Tinh Văn đập vỡ đầu, phẫn nộ ngã xuống đất.
Giang Bình Sách đưa các bạn học đáp đất vững vàng.
Nhìn mặt đất hỗn loạn, biểu cảm của mọi người đều hơi sụp đổ…
Hôm nay, dưới sự chỉ huy của Việt Tinh Văn, mọi người được tự mình trải nghiệm “lấy thân nhử sói” là thế nào? Cảnh tượng vừa rồi khi bầy sói nhào tới cắn, có lẽ sẽ trở thành ác mộng không thể quên trong cuộc đời họ, nhất là những bạn học bị răng sói đụng trúng, dù không bị thương vì sói cắn, nhưng vẫn có cảm giác!
Mà ngay khi mọi người đang chết trong lòng một ít…
Việt Tinh Văn nhanh chóng đi tới giữa đống xác sói: “Có ánh sáng, hình như có thẻ tích điểm rơi ra!”
Cậu đá bay hai thi thể bị đốt cháy không còn nguyên vẹn, cúi người khẩy khẩy vài cái, phát hiện quả nhiên dưới cơ thể chúng có một tấm thẻ màu đen, nếu không phải cậu tinh mắt, suýt nữa đã bỏ lỡ rồi.
Thẻ đen.
Lật qua liền thấy: 50 điểm.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, Việt Tinh Văn cười tươi rói: “Thẻ đen 50 điểm, không lỗ!”
Mọi người: “…”
Sao còn cười được vậy ba?!
- o0o-
Mặc quần áo ẩm ướt quả thật dễ bị cảm lạnh. Mọi người nghe vậy bèn đi qua vây quanh đống lửa, cởi áo khoác ra mắc lên cành cây hong cho khô, sau đó mới mặc lại. Mặc áo khoác ấm áp đúng là thoải mái hơn nhiều.
Mặt đất bị mưa xối ướt, Việt Tinh Văn đảo mắt nhìn xung quanh, đang nghĩ không biết có thể tìm một chỗ khô ráo để ngủ không, ngay lúc này, tiếng kêu kỳ lạ chợt truyền tới từ cách đó không xa.
Hú——
Đêm hôm khuya khoắt, tiếng thú hoang vô cùng rõ ràng.
Việt Tinh Văn biến sắc, thấp giọng nói: “Không phải có sói chứ?”
Lát sau, họ bỗng nghe thấy tiếng bước chân xào xạc vang lên xung quanh, ngay sau đó, tám người đã bị một bầy sói bao vây!
Trong đêm tối, mắt của bầy sói hoang lóe ra ánh sáng xanh, lạnh băng nhìn bọn họ. Hẳn là đàn sói này đã đói lắm rồi, chúng vươn cái lưỡi dài, nước miếng chảy xuống, dường như ngay giây sau sẽ vồ tới cắn chết họ.
Ai nấy đều chưa từng tiếp xúc với bầy sói gần như vậy.
Trước đây đến sở thú, dù họ có nuôi động vật hoang dã ăn thịt này cũng không nhiều tới vậy, hơn nữa nó còn được giữ khoảng cách an toàn rất xa với khách tham quan. Nhưng lúc này, đàn sói không chỉ nhiều tới mười mấy con, mà còn đứng cách họ không tới năm mét. Chút xíu khoảng cách này, với khả năng chạy nhảy của loài sói, chẳng mấy mà vồ được bọn họ!
Kha Thiếu Bân sợ tái mặt, vội vàng lách mình trốn sau lưng Việt Tinh Văn, như thể Việt Tinh Văn có thể bảo vệ cậu vậy.
Việt Tinh Văn rợn cả sống lưng, cơ thể cứng còng, vô thức hỏi: “Tiểu Đồ còn dẫn quái được không?”
Kha Thiếu Bân khóc không ra nước mắt: “Đang cooldown.”
Tiểu Đồ có thể phát nhạc dẫn quái trong phạm vi cho phép đi, kỹ năng mạnh như vậy đương nhiên thời gian cooldown khá lâu, nó vừa mới dẫn bầy nhện đi, giờ không thể dùng lại kỹ năng này dẫn sói.
Cơn mưa của Việt Tinh Văn có thể tấn công trong phạm vi 10 mét vuông, bầy sói vây tròn xung quanh họ, cậu không thể dùng mưa để đốt cháy bầy sói được. Còn kỹ năng “Kim Thiền Thoát Xác” có thể đưa tất cả cùng thoát, nhưng tiếc là chỉ di chuyển được 20 mét – 20 mét có phải là khoảng cách an toàn với bầy sói không? Vài giây là đuổi tới sát nút rồi.
Tốc độ chạy của con người hoàn toàn không bì được với sói, nếu hoang mang chạy loạn, họ chỉ có nước biến thành thức ăn trong bụng sói!
Ngay khoảnh khắc ấy Việt Tinh Văn vắt óc suy nghĩ, cậu lượt qua một lần kỹ năng của tất cả đồng đội – Dao của đàn anh Lưu không xử lý được nhiều sói hoang như vậy, “Kim Thiền Thoát Xác” vô dụng, “Thất Thượng Bát Hạ” chỉ khống chế được chúng vài giây ngắn ngủi, kỹ năng của Tiểu Đồ lại đang cooldown, chỉ có thể hy vọng vào Giang Bình Sách thôi.
Muốn đưa tất cả mọi người đi, Giang Bình Sách phải tính liên tục tám phương trình!
Việt Tinh Văn quay đầu nhìn Giang Bình Sách. Đối diện với ánh mắt cậu, Giang Bình Sách lập tức hiểu ý Việt Tinh Văn, bình tĩnh nói: “Tất cả vây quanh tôi, giữ khoảng cách trong vòng 1 mét!”
Hai nữ sinh bên cạnh đã sợ đến nhũn chân, Tân Ngôn và một bạn nam cao to khác dù đã tái cả mặt, nhưng khi nghe thấy tiếng của Giang Bình Sách, họ vẫn nhanh chóng dịch gần vào hắn.
Giang Bình Sách cố định tay phải làm trục tọa độ, ngón trỏ thon dài viết một dãy phương trình dài nhanh như chớp, Việt Tinh Văn không nhìn rõ hắn viết cái gì, nhưng ngay sau đó, tám người như cưỡi gió, đồng thời bay lên không trung…
Cơ thể đột nhiên bay lên, bốn người kia giật mình, một nữ sinh trong đó thét lên: “Aaaa Tôi sợ độ cao!”
Cô gái bên cạnh lập tức nắm tay cô: “Đừng sợ, đừng nhìn xuống dưới!”
Giang Bình Sách nói liến thoắng: “Tập hợp các tọa độ, di chuyển theo đường parabol, tôi chỉ có thể đưa mọi người tới nơi cách đây 100 mét thôi. Bầy sói chẳng mấy sẽ đuổi kịp chúng ta, nhanh nghĩ cách đi!”
Việt Tinh Văn vọt lên không trung, căng thẳng đến mức tim sắp ngừng đập.
Giang Bình Sách đã giỏi lắm rồi, trong hoàn cảnh bị bầy sói bao vây vẫn có thể tính ra phương trình đường parabol. Tiếc là hệ tọa độ của cậu ấy có một hạn chế rất lớn – Chỉ có thể di chuyển mục tiêu trong không gian ba chiều nằm trong tầm nhìn của hắn.
Khi nãy trời tối mịt, tầm nhìn của hắn có hạn, cùng lắm chỉ có thể đưa mọi người di chuyển 100 mét.
Với bầy sói mà nói, khoảng cách 100 mét chỉ cần vài phút là có thể đuổi kịp.
Việt Tinh Văn lập tức hỏi: “Các bạn học các có kỹ năng gì?”
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa vừa la hét vì sợ độ cao hít sâu một hơi, cô không dám nhìn xuống, đành nhắm tịt mắt lại, run rẩy nói: “Em học ngành y học dự phòng, có thể tiêm chủng cho người khác, giúp người đó miễn dịch trước mọi tổn thương trong nửa phút.”
Nữ sinh tóc ngắn bên cạnh nói: “Tôi học gây mê, có Lidocaine bản nâng cấp, có thể gây mê 5 mục tiêu.”
Nam sinh cao kều nói: “Tôi học khoa học khí quyển[66], có khói mù bản thăng cấp, có thể giăng sương trong phạm vi 20 mét vuông, gây ảnh hưởng tới tầm nhìn của đoàn đội hoặc động vật được chỉ định.”
Việt Tinh Văn: “…”
Kỹ năng của thư viện cũng đủ độc đó, có cả khói mù cơ.
Việt Tinh Văn nhanh chóng suy nghĩ – Vừa rồi cậu đã đếm qua số lượng sói trong bầy, hẳn là khoảng 15 đến 20 con, họ có tám người, cũng tức là trung bình mỗi người phải xử lý hai con sói họ mới có thể thắng.
Nếu là bình thường, khi con người đối mặt với bầy sói, chắc chắn sẽ không có sức đánh trả.
Song hiện tại, họ hoàn toàn không phải người bình thường, ai cũng có dị năng trong tay! Khống chế, miễn dịch, gây thương tổn, di chuyển, đủ mọi loại kỹ năng khác nhau, họ đủ sức mạnh để chiến đấu với bầy sói!
Nếu cảm thấy sợ hãi, đụng phải bầy sói chỉ biết co giò chạy, hai chân người sao chạy thắng được bầy sói đã đói phát điên? Chỉ cần hơi lảo đảo một chút, ngã quỵ xuống, bầy sói sau lưng chắc chắn sẽ không nể nang mà vồ tới cắn xé họ thành từng bãi thịt nát!
Họ buộc phải chiến đấu!
Việt Tinh Văn nhanh chóng bình tĩnh lại, nói: “Mọi người đừng dùng bừa kỹ năng, phối hợp theo chỉ huy của tôi!”
Lưu Chiếu Thanh cứng người: “Không phải em định tay đôi với bầy sói đó chứ?”
“Tôi có thể tăng gấp năm tốc độ di chuyển cho đồng đội thuộc nhóm nghiên cứu, nhưng dù con người có tăng tốc năm lần cũng không thể nhanh hơn sói, chắc chắn không thể chạy được!” Ánh mắt Việt Tinh Văn trầm tĩnh, chầm chậm nói: “Giết chết bầy sói này, chúng ta mới có đường sống.”
“…” Mọi người nghe vậy bèn rùng mình. Giết nhện còn chấp nhận được, dù sao mưa của Việt Tinh Văn phối hợp với acid của Tân Ngôn có thể hòa tan bầy nhện. Nhưng mà, bầy sói? Cậu chắc chắn muốn giết bầy sói hung tàn sao?”
“Đã thi khu nội trú khoa tim mạch hết rồi phải không? Coi bầy sói là đám quái vật đó, không có gì đáng sợ hết.” Giang Bình Sách là người đầu tiên ủng hộ Việt Tinh Văn, bình tĩnh lạnh nhạt nói: “Nếu sợ thì các cậu có thể chạy thử, xem mình có thắng đàn sói không?”
“Nói đúng lắm.” Lưu Chiếu Thanh đồng ý: “Chúng ta hoảng sợ chạy trốn, bầy sói đuổi ngay phía sau, rất dễ bị chúng đuổi kịp cắn chết. Nếu đã không chạy được, còn không bằng liều một lần – Không phải đều đã đánh chết đám quái vật trong khu nội trú rồi sao!”
“5 giây nữa đáp đất.” Giang Bình Sách nhắc nhở.
“Mọi người chuẩn bị, nghe chỉ huy của tôi, đừng sợ!” Việt Tinh Văn hét lớn một câu, như đang tự cổ vũ cho mình.
5 giây trôi quá rất nhanh, mọi người đáp xuống vị trí Giang Bình Sách đã tính sẵn. Giang Bình Sách nhìn sang Việt Tinh Văn, vươn tay, Việt Tinh Văn nắm chặt lấy tay hắn, hai người họ dùng cách này để khích lệ lẫn nhau.
Xung quanh là rừng rậm, cây cối ngăn trở, mặt đất trơn trượt, còn cả những vũng nước gồ ghề, nếu họ chỉ cắm đầu chạy rất có thể sẽ trượt chân, vấp ngã – chạy đua với bầy sói trong rừng, đơn giản là tìm chết!
Dường như các bạn học cũng ý thức được điều này, hít sâu một hơi, cùng quay sang cổ vũ cho đồng đội bên cạnh.
Việt Tinh Văn nói: “Sói sợ lửa, đánh lửa trước đã!”
Cậu vừa định lấy từ điển ra, Tân Ngôn chợt nói: “Để tôi.”
Giọng cậu ta lạnh lùng, ánh mắt đã bình tĩnh trở lại, tay phải thon dài trắng bệch của cậu ta khẽ nâng lên…
Sau đó từng chiếc đèn cồn nối đuôi nhau bay ra khỏi tay cậu ta, như thể đang làm phép, đèn cồn dày đặc nhanh chóng vây xung quanh mọi người, vững vàng lơ lừng trên không trung.
Ánh lửa của đèn cồn thắp sáng bốn phía, đèn cồn vây quanh họ như xâu thành một sợi xích bằng lửa, vây quanh, bảo vệ mọi người.
Cảnh tượng này khiến các bạn học không khỏi chấn động nhìn sang Tân Ngôn.
Việt Tinh Văn hỏi: “Đèn cồn vô hạn của khoa Hóa?”
Tân Ngôn gật đầu: “Trước khi cồn cháy hết, dù có gặp mưa lớn đèn cồn của tôi cũng sẽ không tắt.”
Vừa rồi cậu ta vốn định dùng kỹ năng này, nhưng Việt Tinh Văn đã bắt đầu đốt từ điển, cậu ta bèn để lại, giờ đã đến lúc dùng rồi. Tân Ngôn có thể điều khiển đèn cồn, lơ lửng xung quanh bảo vệ đồng đội, bầy sói sợ lửa, sẽ không lao thẳng lên tấn công bọn họ.
Sắp xếp xong đèn cồn, chợt nghe tiếng bước chân quen thuộc vang lên bên tai – Quả nhiên tốc độ của bầy sói vượt xa tưởng tượng của lòa người, rõ ràng họ đã bay ra xa hơn 100 mét, vậy mà bầy sói chỉ cần đánh hơi, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp!
Một vùng ánh lửa rộng lớn khiến bầy sói dừng bước.
Chúng vươn lưỡi, mắt lăm lăm nhìn mọi người, nhanh chóng bao vây tám sinh viên.
Việt Tinh Văn lật từ điển, hô lớn: “Gây mê chuẩn bị, tiêm mấy con trên mặt đất!”
Cậu trực tiếp dùng kỹ năng “Thất Thượng Bát Hạ”, bảy con sói lập tức lơ lửng trên không, tám con khác bị điều khiển dang rộng tứ chi ngã xuống đất, bốn con còn lại không bị khống chế, chúng gầm lên vài tiếng chói tai với Việt Tinh Văn!
Cô gái khoa Gây mê vội vàng ném Lidocaine ra…
Trong mấy con sói nằm ngửa trên đất, có năm con trúng thuốc gây mê, lập tức mất ý thức.
Ba con còn lại bị Việt Tinh Văn khống chế, nằm trên đất không thể cử động, Lưu Chiếu Thanh không hề khách sáo phi dao, dù anh ta không có kinh nghiệm giết sói, nhưng là người học khoa ngoại, anh ta cũng khá hiểu về cấu tạo cơ thể động vật, một dao không đúng chỗ hiểm, vậy thì xiên thêm dao nữa…
Nhất thời, dao trong tay Lưu Chiếu Thanh phóng ra như mưa!
Ba con sói nằm trên mặt đất, chẳng mấy chốc đã bị xiên thành con nhím, không còn đường sống.
Việt Tinh Văn hét lên: “Phóng khói mù ra!”
Sương khói khiến bầy sói lập tức mất tầm nhìn, ngay sau đó, Lưu Chiếu Thanh cũng xử gọn năm con sói bị gây mê, mà bảy con lơ lửng trên không bị Giang Bình Sách nhanh chóng tính phương trình, di chuyển lên xuống theo đường cong hình sin, từng con từng con gầm rú bị ném ra đằng xa, đụng “rầm rầm” lên một gốc đại thụ…
Gần 20 con sói bao vây quanh họ giờ chỉ còn lại 5 con, 2 con trong đó cũng nhanh chóng tiêu đời trong màn mưa dao bay của Lưu Chiếu Thanh.
Chiêu “Thất Thượng Bát Hạ” Việt Tinh Văn đã hoàn toàn làm rối trận hình của bầy sói. Song, mấy con sói bị Giang Bình Sách ném ra xa, đụng vào thân cây vẫn chưa chết, ngược lại chúng bị chọc giận, nhanh chóng chạy tới bao vây họ!
Dù tầm hình bị ảnh hưởng bởi sương khói, chúng vẫn có thể dựa vào khứu giác bén nhạy bao vây bọn họ, gắt gỏng vẫy đuôi. Đếm sơ qua, vẫn còn 10, vừa rồi họ mới xử lý được một nửa.
Uy hiếp của đèn cồn khiến bầy sói không dám tiến lên ngay, nhưng đó không phải kế lâu dài.
Việt Tinh Văn nghĩ hồi, bỗng nói: “Mọi người nghe đây, đếm ngược 10 giây, sau đó đàn em học y học dự phòng tiêm phòng cho tất cả, Tân Ngôn cất hết đèn cồn, đợi khi bầy sói nhào tới….”
Cậu nâng tay phải lên, lấy từ điển dày cộp ra: “Dùng mưa acid lần nữa!”
Bạn học xung quanh hãi hùng trợn mắt, em gái học y dự phòng sợ đến tái mặt: “Anh, ý anh là chúng ta đứng giữa màn mưa acid, tự làm mồi dụ bầy sói tới sao?!”
Việt Tinh Văn trầm giọng nói: “Tiểu Đồ không thể dẫn quái, chúng ta tự dẫn. Em xem kỹ lại mô tả kỹ năng tiêm chủng xem, có phải miễn dịch mọi thương tổn trong vòng nửa phút không?”
Cô gái run rẩy nói: “Vâng, vâng ạ….”
Việt Tinh Văn nói: “Miễn dịch tất cả thương tổn cũng tức là vô địch, dù acid có dội thẳng trên đầu chúng ta cũng không sợ. Nhiều sói như vậy, thể tích của chúng lại lớn hơn nhện nhiều, có thể acid của Tân Ngôn sẽ không đủ, đến lúc đó nhờ đàn anh dùng thêm dao.”
Lưu Chiếu Thanh rùng mình, “Nửa phút, lỡ đám sói không nhào tới thì sao?”
Việt Tinh Văn nói: “Chúng không biết chúng ta có mưa acid, cũng không thông minh tới vậy. Bầy sói đói đã lâu, thấy nhiều thức ăn ngon đứng trước mặt như vậy, chúng sẽ nhào tới tấn công theo bản năng, đây là cách nhanh nhất để giết chúng!”
Vậy mà lại tự lấy mình làm mồi, dùng chiêu gậy ông đập lưng ông.
Như vầy cũng gan quá đó?
Các bạn học nghĩ tới cảnh bầy sói nhào lên cắn mình, ai nấy đều nhũn cả nhân!
Ngay sau đó, Việt Tinh Văn quyết đoán nói: “Chuẩn bị, đếm ngược 5 giây!”
5, 4, 3, 2, 1…
Nữ sinh học y dự phòng cắn răng dùng kỹ năng tiêm phòng cho mọi người xung quanh, mọi người chỉ cảm thấy cánh tay phải hơi nhói lên, giống như bị mũi tiêm đâm vào khi tiêm chủng lúc nhỏ vậy.
Tân Ngôn nắm tay phải lại, đèn cồn vây quanh họ lập tức tắt ngóm.
Sương khói cũng tản đi.
Bầy sói phát hiện loài người không còn lửa nữa, lập tức rú lên, hung tợn nhào tới!
Việt Tinh Văn mở kỹ năng “Mưa Như Trút Nước”, Tân Ngôn trút nước cường toan vào trong đám mây…
Bầu trời đen kịt, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng!
Mưa acid đặc sệt trút xuống như giội nước, rơi xuống người các sinh viên, đồng thời cũng giội lên tất cả sói hoang trong phạm vi 10 mét vuông! Việt Tinh Văn cảm nhận rõ ràng cảm giác nóng rát khi nước mưa rơi lên người, song nhờ tác dụng của tiêm chủng, dù họ ngâm mình trong mưa acid, lại không mất sợi tóc nào.
Cơ thể của sói hoang quá lớn, chỉ dùng acid thì không thể nhanh chóng đốt chảy hết chúng, Lưu Chiếu Thanh lập tức bổ sung, ném dao phẫu thuật lên đám mây, mưa acid xen lẫn dao phẫu thuật sắc bén, đâm cho bầy sói trong phạm vi 10 mét vuông máu me khắp người!
Chẳng mấy chốc, máu tươi văng tung tóe, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngớt.
Kha Thiếu Bân sợ hãi nhắm tịt lắm, cậu cảm nhận được dao phẫu thuật sượt qua cơ thể mình, nhưng làn da cậu lại như tường đồng vách sắt, không xước xát một chút nào, thậm chí có con sói nọ còn đụng vào tay cậu, cái đầu xù xì cọ vào tay, suýt nữa cậu rớt hết cả da gà vịt!
…Bảo vệ vô địch của y học dự phòng trâu bò thật.
Nếu không tiêm phòng trước, họ đã bị mưa acid xối thành một vũng máu rồi.
Mà Việt Tinh Văn còn trâu bò hơn, nghĩ ra được cách “dụ địch hệ tự hại” này!
Thời gian vô địch 30 giây sắp kết thúc, mưa vẫn đang rơi. Lỡ như khi thời gian vô địch kết thúc họ vẫn đứng giữa mưa, chắc chắn sẽ bị dao và mưa acid “thủ tiêu” ngay lập tức.
Giang Bình Sách lập tức nói: “Mau đứng xung quanh tôi, rút lui!”
Hắn viết một phương trình nữa, 8 người cùng bay lên không trung.
Xung quanh quá tối tăm, Tân Ngôn vươn tay phải lên cao, ngón tay hơi gập lại, vô số đèn cồn bay ra khỏi tay cậu ta, như cơn mửa lửa từ trên giời giáng xuống, vây kín xung quanh, chiếu sáng khu vực vừa rồi.
Việt Tinh Văn nương vào ánh sáng từ đèn cồn, cúi đầu nhìn xuống…
20 con sói, 10 con đã bị dao phẫu thuật của đàn anh Lưu kết hợp với em gái gây mê xử lý, 9 con bị mưa acid xen lẫn dao phẫu thuật đốt chảy, đâm chết, chỉ còn lại một con sói cuối cùng đang vung vẩy cái đuôi, phẫn nộ nhìn lên trời gầm rú.
Tiếng gầm thét khiến người nghe nhức tai, có thể thấy con sói này tức giận đến mức nào.
Việt Tinh Văn dứt khoát quẳng từ điển vào đầu nó!
Cuốn từ điển nặng trịch giáng từ trên trời xuống, đập lên đầu con sói kia. Vốn nó đã bị thương vì dao phẫu thuật, hấp hối sắp chết, nay lại bị từ điển của Việt Tinh Văn đập vỡ đầu, phẫn nộ ngã xuống đất.
Giang Bình Sách đưa các bạn học đáp đất vững vàng.
Nhìn mặt đất hỗn loạn, biểu cảm của mọi người đều hơi sụp đổ…
Hôm nay, dưới sự chỉ huy của Việt Tinh Văn, mọi người được tự mình trải nghiệm “lấy thân nhử sói” là thế nào? Cảnh tượng vừa rồi khi bầy sói nhào tới cắn, có lẽ sẽ trở thành ác mộng không thể quên trong cuộc đời họ, nhất là những bạn học bị răng sói đụng trúng, dù không bị thương vì sói cắn, nhưng vẫn có cảm giác!
Mà ngay khi mọi người đang chết trong lòng một ít…
Việt Tinh Văn nhanh chóng đi tới giữa đống xác sói: “Có ánh sáng, hình như có thẻ tích điểm rơi ra!”
Cậu đá bay hai thi thể bị đốt cháy không còn nguyên vẹn, cúi người khẩy khẩy vài cái, phát hiện quả nhiên dưới cơ thể chúng có một tấm thẻ màu đen, nếu không phải cậu tinh mắt, suýt nữa đã bỏ lỡ rồi.
Thẻ đen.
Lật qua liền thấy: 50 điểm.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, Việt Tinh Văn cười tươi rói: “Thẻ đen 50 điểm, không lỗ!”
Mọi người: “…”
Sao còn cười được vậy ba?!
- o0o-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.