Chương 1: Thư viện (1)
Điệp Chi Linh
08/11/2021
Việt Tinh Văn là sinh viên năm thứ 3 hệ tiếng Trung của đại học Hoa An, học kỳ này cậu có một môn yêu cầu mọi người phải viết một bài luận văn kết thúc môn nộp cho giảng viên chấm điểm, cậu mấy ngày nay đang tranh thủ thời gian để viết luận văn, cần phải tìm đọc một số lượng tài liệu lớn.
Trên lầu một của thư viện trường có một phòng đọc điện tử, có thể tra được số lượng lớn tài liệu điện tử hoặc tập san học thuật mới nhất trong và ngoài nước. Nhưng mà bây giờ sắp đến lúc thi cuối kỳ, sinh viên các chuyên ngành như thuỷ triều đổ về thư viện ôn tập, từ sớm đến tối đều kín hết chỗ, chỉ cần hơi đến muộn một chút liền rất khó chiếm được chỗ ngồi. Việt Tinh Văn đều rời giường vào 7g sáng mỗi ngày, bận rộn đến thư viện trước khi nó mở cửa lúc 8 giờ để giành chỗ.
Sáng sớm hôm nay, lúc cậu rời giường thì phát hiện tuyết bay tán loạn bên ngoài, toàn bộ thế giới như khoác lên một lớp áo mới, sân thể dục bên cạnh ký túc xá bao trùm một lớp tuyết đọng thật dày, sạch sẽ như được trải lên một tấm thảm nhung màu trắng.
Việt Tinh Văn là người phương Nam, khi còn nhỏ chưa từng được thấy tuyết, sau khi đến phương Bắc đi học mới phát hiện cảnh tuyết mùa đông vô cùng đồ sộ, cậu hưng phấn đứng trên ban công dùng di động chụp thật nhiều ảnh, lúc này mới rửa mặt, mặc áo lông vũ thật dày chuẩn bị đến thư viện.
Trưởng phòng ký túc xá Cố Minh cũng vừa rời giường, thấy cậu chuẩn bị ra cửa, liền ngáp dài hỏi: "Tinh Văn, bên ngoài tuyết lớn mà cậu còn đi thư viện sao?"
Việt Tinh Văn vừa đổi giày vừa nói: "Luận văn của tôi còn thiếu một phần, muốn tranh thủ viết xong trong hôm nay luôn".
Cố Minh nói: "Cậu viết luận văn chắc chắn là rất chuyên nghiệp. Tôi tuỳ tiện lừa gạt một cái, có thể đạt tiêu chuẩn là được".
Việt Tinh Văn là học bá nổi danh trong hệ tiếng Trung, hàng năm đều giành được học bổng. Luận văn của cậu từng được rất nhiều giáo viên khen ngợi, thái độ đối với luận văn của học bá và học tra đúng là không giống nhau. Trong lòng Cố Minh cảm khái vài câu, dặn dò nói: "Tuyết rơi, trên đường cậu cẩn thận một chút".
Việt Tinh Văn mang giày xong, quay đầu lại nói với Cố Minh: "Đã biết, Minh ca. Tôi giữa trưa không trở lại, tối thư viện đóng cửa mới về".
......
Bên ngoài gió lạnh thấu xương, mặt đường đọng một lớp tuyết thật dày, Việt Tinh Văn bước đi vô cùng cẩn thận.
Vừa đi qua khỏi chỗ ngoặt khu ký túc xá nam, liền nhìn thấy một bạn học mặc áo lông vũ màu đen chỗ bậc thang lung lay sắp ngã, Việt Tinh Văn còn chưa kịp đưa tay ra đỡ, đối phương liền "Ầm" một cái ngã trên nền tuyết như chó ăn phân, cả người bày thành hình chữ "Đại".
Tiếng kia vừa nghe đã biết rất đau.
Việt Tinh Văn nhanh chóng tiến lên, một tay giúp bạn học nhặt sách rơi rụng trên mặt đất, một tay đỡ cánh tay đối phương kéo lên, nhẹ giọng hỏi: "Bạn học, cậu không sao chứ?"
Nam sinh mượn lực cánh tay cậu giãy giụa đứng lên, nhanh chóng xoa xoa tuyết trên mặt, lộ ra một đôi mắt sáng ngời.
Hai người chạm mắt nhau, trong mắt nam sinh nhanh chóng hiện lên ý cười: "Đàn anh, thật trùng hợp nha!"
Việt Tinh Văn cũng nhận ra cậu ta: "Tiểu Niên?"
Chương Tiểu Niên, sinh viên năm nhất hệ công trình gỗ của học viện Kiến Trúc thuộc đại học Hoa An, học cùng trường cao trung với Việt Tinh Văn, hai người biết nhau ở hội đồng hương của trường đại học. Bởi vì Chương Tiểu Niên là đàn em trường cao trung của mình, Việt Tinh Văn đối với cậu vô cùng quan tâm. Nhưng cậu đàn em này lại có chút mơ mơ màng màng, vẫn là một tên mù đường. Lúc mới khai giảng, cậu ta thường xuyên không biết đi từ khu A đến khu F như thế nào, nên thành ra không ít chuyện chê cười.
Việt Tinh Văn cảm thấy đầu của đàn em này thiếu sợi dây nào đó. Nhìn trên người cậu toàn là tuyết, Việt Tinh Văn quan tâm hỏi: "Không bị ngã đau ở đâu chứ?"
Chương Tiểu Niên vỗ vỗ tuyết trên người, cười rộ lên lộ ra hai cái răng nanh: "Không có việc gì, em mặc rất dày!".
Việt Tinh Văn nhặt sách lên đưa cho đối phương: "Tài liệu của cậu".
Chương Tiểu Niên nhận lấy cảm ơn một tiếng, hỏi: "Đàn anh sớm như vậy đã đến phòng tự học sao?"
Việt Tinh Văn nói: "Đi thư viện".
"Em cũng đi thư viện, chúng ta đi cùng nhau đi!"
Hai người sóng vai đi về phía trước.
Việt Tinh Văn thuận miệng quan tâm nói: "Ôn thi cuối kỳ thế nào rồi?"
Chương Tiểu Niên vẻ mặt đau khổ nói: "Mấy ngày nay đang liều mạng đọc tài liệu, hơn nửa đầu học kỳ không nghe giảng bài tử tế, cứ có cảm giác sẽ không qua được".
Việt Tinh Văn quay đầu nhìn về phía đàn em của mình: "Sau khi thi trượt chỉ có một cơ hội thi lại, nhưng thi lại thì phải học lại. Học lại rất phiền toái, cậu phải lên lớp với học sinh khoá sau. Vẫn nên cố gắng ôn tập cho tốt, qua mức chót 60 điểm là được. Có lịch sử thi trượt, về sau không thể nộp đơn nghiên cứu sinh".
Chương Tiểu Niên nghiêm túc gật đầu: "Vâng, em biết. Gần đây em đều ngâm mình trong thư viện sửa sang lại ghi chép, hy vọng lần này đề thi không quá khó......"
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, lúc đến thư viện là vừa đúng 8 giờ.
Thư viện đúng giờ mở cửa, bọn sinh viên đã tới từ sớm nối đuôi nhau đi vào.
Việt Tinh Văn ở cửa tạm biệt cậu: "Tôi đến phòng đọc điện tử lầu một tra tư liệu một chút".
Chương Tiểu Niên cười phất tay: "Em đến lầu 4 tự học, gặp lại sau đàn anh!".
Hai người tách ra ở lối vào thư viện.
Việt Tinh Văn ở phòng đọc điện tử lầu một tìm được vị trí trống ngồi xuống, đặt điện thoại di động qua một bên, mở laptop bắt đầu tìm tài liệu.
Bữa cơm trưa và cơm chiều, sinh viên có thói quen đặt sách giữ chỗ ở thư viện, Việt Tinh Văn cũng đem cặp sách đặt trên chỗ ngồi, cơm nước xong lại gấp gáp trở về tiếp tục tra cứu -- cậu nhanh phải nhanh chóng hoàn thành luận văn, mới có thể chuyên tâm ôn tập mấy môn còn lại trong chương trình học.
Trời dần dần tối đen, Việt Tinh Văn mất cả ngày cuối cùng cũng sửa sang xong bài luận văn. Cậu khép laptop lại, vui vẻ duỗi người, nghĩ ngày mai lại đọc lại một lần, sửa lỗi chính tả, không còn vấn đề gì sẽ gửi đến hòm thư của giảng viên.
Lăn lộn hơn nửa tháng, cuối cùng luận văn cũng viết xong, Việt Tinh Văn như trút được gánh nặng.
Sắp đến 10 giờ, cậu mới thu dọn đồ đạc đứng dậy trở về ký túc xá.
Đẩy cửa sau ký túc xá ra, máy sưởi lập tức ập vào mặt, Việt Tinh Văn chà sát tay sắp đông cứng, vừa định đổi giày, liền thấy trưởng phòng ký túc xá Cố Minh đi tới nói: "Tinh Văn, sao gọi điện thoại cho cậu lại không nhận vậy? Vừa rồi anh còn định hỏi cậu có muốn đi ăn khuya hay không".
"Tôi hôm nay cả ngày đều ở trong thư viện, có thể di động để chế độ yên lặng, không nghe thấy". Việt Tinh Văn móc di động trong túi, bàn tay thò vào túi vậy mà lại trống không. Cậu vội vàng kéo khóa cặp sách ra tìm kiếm, một lúc lâu sau, sắc mặt dần dần tái nhợt.
Cố Minh nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?"
Việt Tinh Văn khẽ nhíu mày: "Tôi để quên điện thoại trong thư viện rồi".
Cố Minh hỏi: "Là cái mới mua hồi tuần trước hả?"
Việt Tinh Văn gật gật đầu, bất đắc dĩ xoa huyệt thái dương: "Haiz, tra tư liệu tra đến ngu người luôn rồi, hy vọng không bị mất".
Cố Minh vội vàng thúc giục: "Vậy cậu nhanh quay trở lại tìm đi! Thư viện 10 giờ rưỡi mới đóng cửa, nửa tiếng chắc là còn kịp".
Việt Tinh Văn mặc áo lông vũ vào lại: "Ừ, tôi đi nhanh về nhanh". Cậu thường ngày không qua loa như vậy, có thể do hôm nay tra cứu cả ngày làm não bị đơ luôn, buổi tối lúc thu dọn đồ về vậy mà quên mất di động đặt trên chỗ ngồi.
.....
Việt Tinh Văn ra cửa sau, hai người bạn cùng phòng khác lần lượt trở lại ký túc xá, ngồi trước bàn mở máy tính lên nói chuyện phiếm.
Có người lướt diễn đàn trường học, hưng phấn chỉ vào máy tính nói: "Đệt, các cậu mau xem! Trong mười chuyện hot nhất trên diễn đàn, đứng đầu có ghim bài rằng hôm qua có một em gái năm nhất nửa đêm đi ngang qua thư viện, phát hiện cửa lớn mở rộng, bên trong có rất nhiều bóng đen qua lại, trông khủng bố như có ma vậy!".
Cố Minh bưng chén trà đi qua liếc mắt một cái nói: "Đây rõ ràng là ôn thi cuối kỳ mệt mỏi quá mà thấy ảo giác. Thư viện nào mà nửa đêm còn mở cửa chứ? Còn có nhiều bóng đen đi qua đi lại, cô ta sao không nói ở trong có một nữ quỷ áo đỏ đi ra luôn đi?"
Bạn cùng phòng gật đầu phụ hoạ: "Cũng đúng, chắc chắn là cô ta hoa mắt rồi. Trông gà hoá cuốc". Làm mới trang web, cậu ta phát hiện "Bài viết đã bị xóa", bạn cùng phòng liền có vẻ mặt tức giận bất bình: "Quả nhiên là nói hươu nói vượn câu view, nhanh như vậy đã bị xóa bài!"
Lúc này, Việt Tinh Văn đang đối đầu với gió lạnh đi về phía trước.
Tuyết rơi ngày càng lớn, toàn bộ thế giới trắng xóa một mảnh, chỉ có thể thấy rõ hơn 10 mét trước mắt, gió lạnh mùa đông thổi đám bông tuyết hỗn loạn như dao cắt vào mặt cậu, học sinh từ thư viện trở về một đám đi từ phía đông về phía tây, chỉ có một mình cậu đi về hướng ngược lại. Mọi người xung quanh đều nghi hoặc nhìn cậu, giống như đang hỏi: Bạn học này sao lại hơn nửa đêm lại đến thư viện?
Việt Tinh Văn kéo áo khoát bọc đến kín mít. Cậu cũng không muốn nửa đêm đội tuyết đến thư viện, nhưng cái di động kia là cậu dùng học bổng tự mua quà sinh nhật 20 tuổi cho mình, mới dùng chưa tới một tháng, nếu mất cậu sẽ đau lòng chết luôn.
Việt Tinh Văn kéo kéo vành nón, tiếp tục đi về phía trước.
Lúc đến thư viện đã là 10 giờ 25 phút tối, còn năm phút nữa là đến giờ đóng cửa.
Việt Tinh Văn nhanh chóng đi vào.
Mùa đông lạnh lẽo, nhiệt độ trong và ngoài phòng chênh lệch rất lớn, thư viện thường ngày sẽ đóng cửa kính bên ngoài, còn kéo thêm một tấm màn thật dày để chắn gió, nhưng kỳ quái chính là lúc này cửa thư viện lại đang mở rộng.
Không ai đi ra, cũng không ai đi vào.
Yên tĩnh đến mức có chút quái dị.
Từng trận tuyết trắng xóa rào rạt bay xuống, cả tòa nhà thư viện như hòa vào bóng đêm mịt mùng, giống như cao tận tầng mây không nhìn tới đỉnh. Tuy rằng đèn bên trong sáng choang, nhưng tuyết lớn gần như che khuất tầm nhìn, các cửa sổ đều bị bịt kín một tầng sương mù dày nặng, thấy không rõ rốt cuộc bên trong có bao nhiêu người.
Thời gian này, hẳn là lúc các sinh viên trở về ký túc xá, vì sao lại không có người từ trong thư viện đi ra chứ?
Việt Tinh Văn chần chừ một lát, đi lên bậc thang.
Cậu cảm thấy bậc thang ở cửa thư viện hôm nay hình như nhiều hơn mấy bậc so với bình thường, nhưng trước giờ cậu chưa từng đếm thử xem cụ thể có bao nhiêu bậc nên cũng không thể xác nhận. Cửa lớn mở rộng, chắc cũng vì sắp tới giờ đóng cửa, để tiện cho các bạn học ra vào chăng?
Nhớ tới mình để quên cái di động mới, Việt Tinh Văn không do dự nữa, quẹt thẻ sinh viên ở cửa rồi nhanh chóng đi vào trong thư viện.
Ánh sáng trên đầu tối tăm, xung quanh cũng không có bóng dáng của bất kỳ ai.
Việt Tinh Văn lên thẳng phòng đọc điện tử ở lầu một. Cậu nhớ rõ chỗ mình ngồi là bàn thứ ba ở dãy đầu tiên, vị trí đó rất khuất, nói không chừng di động vẫn còn ở đó, hoặc là được bạn học tốt bụng nào đó nhặt được mang lại chỗ tìm vật bị mất.
Việt Tinh Văn bước nhanh qua hành lang, sau đó, toàn thân cậu bỗng nhiên cứng đờ ----
Xuất hiện trước mặt cậu không phải từng hàng máy tính chỉnh tề của phòng đọc điện tử, mà là một sân bóng rổ trống trải.
Xung quanh đại sảnh là vách tường cao đến 4 mét nổi thẳng đến đỉnh dày đặc kệ sách bằng gỗ, trên mặt chất đầy các loại sách, trên nóc nhà treo đèn thủy tinh phát ra ánh đèn sáng ngời như vụn thủy tinh dịu dàng tưới xuống, sàn nhà cẩm thạch trắng tinh phản chiếu ánh sáng đan xen, quang cảnh đẹp như trong mơ.
Việt Tinh Văn dùng sức xoa xoa mắt, còn tưởng rằng mình bị ảo giác.
Nhưng sau khi xoa xong, cảnh tượng trước mặt vẫn không thay đổi.
Trước mắt cậu, vẫn là kệ sách cao ngất bao quanh bốn phía của đại sảnh, nhìn không thấy một cái máy tính nào của phòng đọc điện tử.
Buổi chiều cậu còn ngồi tra tư liệu ở đây, như thế nào bây giờ phòng đọc đã hoàn toàn biến mất rồi? Còn cái đại sảnh kỳ quái này là chuyện như thế nào?
Việt Tinh Văn thấy có gì đó không đúng, lập tức xoay người, lấy tốc độ chạy 100m lao ra ngoài.
Một khắc cậu vừa chạy đến cửa, cánh cửa thư viện bỗng nhiên "két" một tiếng đóng lại trước mặt cậu, thanh âm kia trong màn đêm yên tĩnh khiến người nghe cảm thấy ê ẩm cả răng. Đưa tay đẩy cửa, phát hiện căn bản không mở được, Việt Tinh Văn quay đầu lại, lạnh giọng nói: "Ai ở đây giả thần giả quỷ?"
Giọng cậu vang vọng hai lần trong đại sảnh trống trải.
Sau đó bên tai bỗng nhiên vang lên một giọng nữ máy móc lạnh băng: "Bạn học Việt Tinh Văn, Học viện xã hội nhân văn Đại học Hoa An, sinh viên năm 3 hệ tiếng Trung, mã số học viên 18384016, đã lưu trữ dữ liệu".
"---- Hoan nghênh tiến vào trò chơi sinh tồn người thật [Thoát khỏi thư viện]."
# Hết Chương 1
Trên lầu một của thư viện trường có một phòng đọc điện tử, có thể tra được số lượng lớn tài liệu điện tử hoặc tập san học thuật mới nhất trong và ngoài nước. Nhưng mà bây giờ sắp đến lúc thi cuối kỳ, sinh viên các chuyên ngành như thuỷ triều đổ về thư viện ôn tập, từ sớm đến tối đều kín hết chỗ, chỉ cần hơi đến muộn một chút liền rất khó chiếm được chỗ ngồi. Việt Tinh Văn đều rời giường vào 7g sáng mỗi ngày, bận rộn đến thư viện trước khi nó mở cửa lúc 8 giờ để giành chỗ.
Sáng sớm hôm nay, lúc cậu rời giường thì phát hiện tuyết bay tán loạn bên ngoài, toàn bộ thế giới như khoác lên một lớp áo mới, sân thể dục bên cạnh ký túc xá bao trùm một lớp tuyết đọng thật dày, sạch sẽ như được trải lên một tấm thảm nhung màu trắng.
Việt Tinh Văn là người phương Nam, khi còn nhỏ chưa từng được thấy tuyết, sau khi đến phương Bắc đi học mới phát hiện cảnh tuyết mùa đông vô cùng đồ sộ, cậu hưng phấn đứng trên ban công dùng di động chụp thật nhiều ảnh, lúc này mới rửa mặt, mặc áo lông vũ thật dày chuẩn bị đến thư viện.
Trưởng phòng ký túc xá Cố Minh cũng vừa rời giường, thấy cậu chuẩn bị ra cửa, liền ngáp dài hỏi: "Tinh Văn, bên ngoài tuyết lớn mà cậu còn đi thư viện sao?"
Việt Tinh Văn vừa đổi giày vừa nói: "Luận văn của tôi còn thiếu một phần, muốn tranh thủ viết xong trong hôm nay luôn".
Cố Minh nói: "Cậu viết luận văn chắc chắn là rất chuyên nghiệp. Tôi tuỳ tiện lừa gạt một cái, có thể đạt tiêu chuẩn là được".
Việt Tinh Văn là học bá nổi danh trong hệ tiếng Trung, hàng năm đều giành được học bổng. Luận văn của cậu từng được rất nhiều giáo viên khen ngợi, thái độ đối với luận văn của học bá và học tra đúng là không giống nhau. Trong lòng Cố Minh cảm khái vài câu, dặn dò nói: "Tuyết rơi, trên đường cậu cẩn thận một chút".
Việt Tinh Văn mang giày xong, quay đầu lại nói với Cố Minh: "Đã biết, Minh ca. Tôi giữa trưa không trở lại, tối thư viện đóng cửa mới về".
......
Bên ngoài gió lạnh thấu xương, mặt đường đọng một lớp tuyết thật dày, Việt Tinh Văn bước đi vô cùng cẩn thận.
Vừa đi qua khỏi chỗ ngoặt khu ký túc xá nam, liền nhìn thấy một bạn học mặc áo lông vũ màu đen chỗ bậc thang lung lay sắp ngã, Việt Tinh Văn còn chưa kịp đưa tay ra đỡ, đối phương liền "Ầm" một cái ngã trên nền tuyết như chó ăn phân, cả người bày thành hình chữ "Đại".
Tiếng kia vừa nghe đã biết rất đau.
Việt Tinh Văn nhanh chóng tiến lên, một tay giúp bạn học nhặt sách rơi rụng trên mặt đất, một tay đỡ cánh tay đối phương kéo lên, nhẹ giọng hỏi: "Bạn học, cậu không sao chứ?"
Nam sinh mượn lực cánh tay cậu giãy giụa đứng lên, nhanh chóng xoa xoa tuyết trên mặt, lộ ra một đôi mắt sáng ngời.
Hai người chạm mắt nhau, trong mắt nam sinh nhanh chóng hiện lên ý cười: "Đàn anh, thật trùng hợp nha!"
Việt Tinh Văn cũng nhận ra cậu ta: "Tiểu Niên?"
Chương Tiểu Niên, sinh viên năm nhất hệ công trình gỗ của học viện Kiến Trúc thuộc đại học Hoa An, học cùng trường cao trung với Việt Tinh Văn, hai người biết nhau ở hội đồng hương của trường đại học. Bởi vì Chương Tiểu Niên là đàn em trường cao trung của mình, Việt Tinh Văn đối với cậu vô cùng quan tâm. Nhưng cậu đàn em này lại có chút mơ mơ màng màng, vẫn là một tên mù đường. Lúc mới khai giảng, cậu ta thường xuyên không biết đi từ khu A đến khu F như thế nào, nên thành ra không ít chuyện chê cười.
Việt Tinh Văn cảm thấy đầu của đàn em này thiếu sợi dây nào đó. Nhìn trên người cậu toàn là tuyết, Việt Tinh Văn quan tâm hỏi: "Không bị ngã đau ở đâu chứ?"
Chương Tiểu Niên vỗ vỗ tuyết trên người, cười rộ lên lộ ra hai cái răng nanh: "Không có việc gì, em mặc rất dày!".
Việt Tinh Văn nhặt sách lên đưa cho đối phương: "Tài liệu của cậu".
Chương Tiểu Niên nhận lấy cảm ơn một tiếng, hỏi: "Đàn anh sớm như vậy đã đến phòng tự học sao?"
Việt Tinh Văn nói: "Đi thư viện".
"Em cũng đi thư viện, chúng ta đi cùng nhau đi!"
Hai người sóng vai đi về phía trước.
Việt Tinh Văn thuận miệng quan tâm nói: "Ôn thi cuối kỳ thế nào rồi?"
Chương Tiểu Niên vẻ mặt đau khổ nói: "Mấy ngày nay đang liều mạng đọc tài liệu, hơn nửa đầu học kỳ không nghe giảng bài tử tế, cứ có cảm giác sẽ không qua được".
Việt Tinh Văn quay đầu nhìn về phía đàn em của mình: "Sau khi thi trượt chỉ có một cơ hội thi lại, nhưng thi lại thì phải học lại. Học lại rất phiền toái, cậu phải lên lớp với học sinh khoá sau. Vẫn nên cố gắng ôn tập cho tốt, qua mức chót 60 điểm là được. Có lịch sử thi trượt, về sau không thể nộp đơn nghiên cứu sinh".
Chương Tiểu Niên nghiêm túc gật đầu: "Vâng, em biết. Gần đây em đều ngâm mình trong thư viện sửa sang lại ghi chép, hy vọng lần này đề thi không quá khó......"
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, lúc đến thư viện là vừa đúng 8 giờ.
Thư viện đúng giờ mở cửa, bọn sinh viên đã tới từ sớm nối đuôi nhau đi vào.
Việt Tinh Văn ở cửa tạm biệt cậu: "Tôi đến phòng đọc điện tử lầu một tra tư liệu một chút".
Chương Tiểu Niên cười phất tay: "Em đến lầu 4 tự học, gặp lại sau đàn anh!".
Hai người tách ra ở lối vào thư viện.
Việt Tinh Văn ở phòng đọc điện tử lầu một tìm được vị trí trống ngồi xuống, đặt điện thoại di động qua một bên, mở laptop bắt đầu tìm tài liệu.
Bữa cơm trưa và cơm chiều, sinh viên có thói quen đặt sách giữ chỗ ở thư viện, Việt Tinh Văn cũng đem cặp sách đặt trên chỗ ngồi, cơm nước xong lại gấp gáp trở về tiếp tục tra cứu -- cậu nhanh phải nhanh chóng hoàn thành luận văn, mới có thể chuyên tâm ôn tập mấy môn còn lại trong chương trình học.
Trời dần dần tối đen, Việt Tinh Văn mất cả ngày cuối cùng cũng sửa sang xong bài luận văn. Cậu khép laptop lại, vui vẻ duỗi người, nghĩ ngày mai lại đọc lại một lần, sửa lỗi chính tả, không còn vấn đề gì sẽ gửi đến hòm thư của giảng viên.
Lăn lộn hơn nửa tháng, cuối cùng luận văn cũng viết xong, Việt Tinh Văn như trút được gánh nặng.
Sắp đến 10 giờ, cậu mới thu dọn đồ đạc đứng dậy trở về ký túc xá.
Đẩy cửa sau ký túc xá ra, máy sưởi lập tức ập vào mặt, Việt Tinh Văn chà sát tay sắp đông cứng, vừa định đổi giày, liền thấy trưởng phòng ký túc xá Cố Minh đi tới nói: "Tinh Văn, sao gọi điện thoại cho cậu lại không nhận vậy? Vừa rồi anh còn định hỏi cậu có muốn đi ăn khuya hay không".
"Tôi hôm nay cả ngày đều ở trong thư viện, có thể di động để chế độ yên lặng, không nghe thấy". Việt Tinh Văn móc di động trong túi, bàn tay thò vào túi vậy mà lại trống không. Cậu vội vàng kéo khóa cặp sách ra tìm kiếm, một lúc lâu sau, sắc mặt dần dần tái nhợt.
Cố Minh nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?"
Việt Tinh Văn khẽ nhíu mày: "Tôi để quên điện thoại trong thư viện rồi".
Cố Minh hỏi: "Là cái mới mua hồi tuần trước hả?"
Việt Tinh Văn gật gật đầu, bất đắc dĩ xoa huyệt thái dương: "Haiz, tra tư liệu tra đến ngu người luôn rồi, hy vọng không bị mất".
Cố Minh vội vàng thúc giục: "Vậy cậu nhanh quay trở lại tìm đi! Thư viện 10 giờ rưỡi mới đóng cửa, nửa tiếng chắc là còn kịp".
Việt Tinh Văn mặc áo lông vũ vào lại: "Ừ, tôi đi nhanh về nhanh". Cậu thường ngày không qua loa như vậy, có thể do hôm nay tra cứu cả ngày làm não bị đơ luôn, buổi tối lúc thu dọn đồ về vậy mà quên mất di động đặt trên chỗ ngồi.
.....
Việt Tinh Văn ra cửa sau, hai người bạn cùng phòng khác lần lượt trở lại ký túc xá, ngồi trước bàn mở máy tính lên nói chuyện phiếm.
Có người lướt diễn đàn trường học, hưng phấn chỉ vào máy tính nói: "Đệt, các cậu mau xem! Trong mười chuyện hot nhất trên diễn đàn, đứng đầu có ghim bài rằng hôm qua có một em gái năm nhất nửa đêm đi ngang qua thư viện, phát hiện cửa lớn mở rộng, bên trong có rất nhiều bóng đen qua lại, trông khủng bố như có ma vậy!".
Cố Minh bưng chén trà đi qua liếc mắt một cái nói: "Đây rõ ràng là ôn thi cuối kỳ mệt mỏi quá mà thấy ảo giác. Thư viện nào mà nửa đêm còn mở cửa chứ? Còn có nhiều bóng đen đi qua đi lại, cô ta sao không nói ở trong có một nữ quỷ áo đỏ đi ra luôn đi?"
Bạn cùng phòng gật đầu phụ hoạ: "Cũng đúng, chắc chắn là cô ta hoa mắt rồi. Trông gà hoá cuốc". Làm mới trang web, cậu ta phát hiện "Bài viết đã bị xóa", bạn cùng phòng liền có vẻ mặt tức giận bất bình: "Quả nhiên là nói hươu nói vượn câu view, nhanh như vậy đã bị xóa bài!"
Lúc này, Việt Tinh Văn đang đối đầu với gió lạnh đi về phía trước.
Tuyết rơi ngày càng lớn, toàn bộ thế giới trắng xóa một mảnh, chỉ có thể thấy rõ hơn 10 mét trước mắt, gió lạnh mùa đông thổi đám bông tuyết hỗn loạn như dao cắt vào mặt cậu, học sinh từ thư viện trở về một đám đi từ phía đông về phía tây, chỉ có một mình cậu đi về hướng ngược lại. Mọi người xung quanh đều nghi hoặc nhìn cậu, giống như đang hỏi: Bạn học này sao lại hơn nửa đêm lại đến thư viện?
Việt Tinh Văn kéo áo khoát bọc đến kín mít. Cậu cũng không muốn nửa đêm đội tuyết đến thư viện, nhưng cái di động kia là cậu dùng học bổng tự mua quà sinh nhật 20 tuổi cho mình, mới dùng chưa tới một tháng, nếu mất cậu sẽ đau lòng chết luôn.
Việt Tinh Văn kéo kéo vành nón, tiếp tục đi về phía trước.
Lúc đến thư viện đã là 10 giờ 25 phút tối, còn năm phút nữa là đến giờ đóng cửa.
Việt Tinh Văn nhanh chóng đi vào.
Mùa đông lạnh lẽo, nhiệt độ trong và ngoài phòng chênh lệch rất lớn, thư viện thường ngày sẽ đóng cửa kính bên ngoài, còn kéo thêm một tấm màn thật dày để chắn gió, nhưng kỳ quái chính là lúc này cửa thư viện lại đang mở rộng.
Không ai đi ra, cũng không ai đi vào.
Yên tĩnh đến mức có chút quái dị.
Từng trận tuyết trắng xóa rào rạt bay xuống, cả tòa nhà thư viện như hòa vào bóng đêm mịt mùng, giống như cao tận tầng mây không nhìn tới đỉnh. Tuy rằng đèn bên trong sáng choang, nhưng tuyết lớn gần như che khuất tầm nhìn, các cửa sổ đều bị bịt kín một tầng sương mù dày nặng, thấy không rõ rốt cuộc bên trong có bao nhiêu người.
Thời gian này, hẳn là lúc các sinh viên trở về ký túc xá, vì sao lại không có người từ trong thư viện đi ra chứ?
Việt Tinh Văn chần chừ một lát, đi lên bậc thang.
Cậu cảm thấy bậc thang ở cửa thư viện hôm nay hình như nhiều hơn mấy bậc so với bình thường, nhưng trước giờ cậu chưa từng đếm thử xem cụ thể có bao nhiêu bậc nên cũng không thể xác nhận. Cửa lớn mở rộng, chắc cũng vì sắp tới giờ đóng cửa, để tiện cho các bạn học ra vào chăng?
Nhớ tới mình để quên cái di động mới, Việt Tinh Văn không do dự nữa, quẹt thẻ sinh viên ở cửa rồi nhanh chóng đi vào trong thư viện.
Ánh sáng trên đầu tối tăm, xung quanh cũng không có bóng dáng của bất kỳ ai.
Việt Tinh Văn lên thẳng phòng đọc điện tử ở lầu một. Cậu nhớ rõ chỗ mình ngồi là bàn thứ ba ở dãy đầu tiên, vị trí đó rất khuất, nói không chừng di động vẫn còn ở đó, hoặc là được bạn học tốt bụng nào đó nhặt được mang lại chỗ tìm vật bị mất.
Việt Tinh Văn bước nhanh qua hành lang, sau đó, toàn thân cậu bỗng nhiên cứng đờ ----
Xuất hiện trước mặt cậu không phải từng hàng máy tính chỉnh tề của phòng đọc điện tử, mà là một sân bóng rổ trống trải.
Xung quanh đại sảnh là vách tường cao đến 4 mét nổi thẳng đến đỉnh dày đặc kệ sách bằng gỗ, trên mặt chất đầy các loại sách, trên nóc nhà treo đèn thủy tinh phát ra ánh đèn sáng ngời như vụn thủy tinh dịu dàng tưới xuống, sàn nhà cẩm thạch trắng tinh phản chiếu ánh sáng đan xen, quang cảnh đẹp như trong mơ.
Việt Tinh Văn dùng sức xoa xoa mắt, còn tưởng rằng mình bị ảo giác.
Nhưng sau khi xoa xong, cảnh tượng trước mặt vẫn không thay đổi.
Trước mắt cậu, vẫn là kệ sách cao ngất bao quanh bốn phía của đại sảnh, nhìn không thấy một cái máy tính nào của phòng đọc điện tử.
Buổi chiều cậu còn ngồi tra tư liệu ở đây, như thế nào bây giờ phòng đọc đã hoàn toàn biến mất rồi? Còn cái đại sảnh kỳ quái này là chuyện như thế nào?
Việt Tinh Văn thấy có gì đó không đúng, lập tức xoay người, lấy tốc độ chạy 100m lao ra ngoài.
Một khắc cậu vừa chạy đến cửa, cánh cửa thư viện bỗng nhiên "két" một tiếng đóng lại trước mặt cậu, thanh âm kia trong màn đêm yên tĩnh khiến người nghe cảm thấy ê ẩm cả răng. Đưa tay đẩy cửa, phát hiện căn bản không mở được, Việt Tinh Văn quay đầu lại, lạnh giọng nói: "Ai ở đây giả thần giả quỷ?"
Giọng cậu vang vọng hai lần trong đại sảnh trống trải.
Sau đó bên tai bỗng nhiên vang lên một giọng nữ máy móc lạnh băng: "Bạn học Việt Tinh Văn, Học viện xã hội nhân văn Đại học Hoa An, sinh viên năm 3 hệ tiếng Trung, mã số học viên 18384016, đã lưu trữ dữ liệu".
"---- Hoan nghênh tiến vào trò chơi sinh tồn người thật [Thoát khỏi thư viện]."
# Hết Chương 1
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.