Chương 23: Dinh thự bá tước
Nhược Ương Quân
11/07/2020
Một đoàn tàu hỏa chạy nhanh trên đường cao tốc, bên trong tàu có mấy người ngồi, bọn họ đều trầm mặc, không ai nói câu nào.
Ở trong buồng xe khác, Văn Lộ Na cầm một cốc nước ấm đi đến trước một cánh cửa, sau đó nhẹ nhàng gõ.
“Vào đi.”
Một giọng nói trầm thấp hơi mất tiếng phát ra từ sau cánh cửa, cho thấy người này đã vô cùng mệt mỏi khi nhiều ngày không chợp mắt chút nào.
Văn Lộ Na đẩy cửa ra, lặng lẽ bước vào, sau đó khẽ nói: “Đội trưởng, anh uống nước đi.”
Tần Phú tùy ý gật đầu, cũng không nhìn cô mà chỉ vô thức nhận lấy cốc nước kia.
Nơi này có sự khác biệt lớn so với các toa tàu khác, trên sàn trải một tấm thảm nhung, ở góc có kê một bộ sô pha cùng bàn trà sang trọng, ánh sáng hoàn toàn được che phủ bởi rèm cửa tối màu. Nó không giống một toa tàu bình thường, mà có phần giống như một gian phòng nhỏ được bố trí cẩn thận hơn.
Ở giữa phòng có đặt một chiếc giường lớn mềm mại, Tần Phú ngồi ở mép giường, hơi cúi đầu, trên gương mặt anh tuấn mọc lún phún râu, có phần tiều tụy và hốc hác.
Văn Lộ Na nói: “Đội trưởng, cậu ấy không sao đâu. Anh đã theo dõi nhiều ngày như vậy, cũng nên nghỉ ngơi một chút.”
Tần Phú nhàn nhạt đáp một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Văn Lộ Na trầm mặc vài giây, rồi nói: “Tàu hỏa đang đến ga, thế giới này không cần chúng ta nhúng tay, anh có muốn quay về…”
“Cô đi về trước đi.”
Tần Phú nói, “Tôi sẽ đi cùng cậu ấy.”
Văn Lộ Na vừa nghe lập tức cuống lên: “Nhưng mà —— “
Tần Phú giơ tay lên, tuy chỉ là một động tác đơn giản nhưng lại khiến cho Văn Lộ Na theo bản năng lập tức im lặng.
Cô biết được người trước mắt này một khi đã quyết định thì sẽ không cho phép ai ngăn cản, chỉ đành không tình nguyện mà nhẹ giọng đáp lại “Vâng”, rồi quay người rời khỏi phòng.
Bên ngoài phòng, Tiếu Kha Ngải vô cùng thấp thỏm lo lắng đi đi lại lại, vừa thấy Văn Lộ Na đi ra thì nhanh chóng tiến lên, nói: “Văn tỷ, Lâm ca… anh ấy có sao không?”
Văn Lộ Na nhàn nhạt nói: “Yên tâm đi, sẽ sớm khỏi hẳn, chỉ là trong một thời gian ngắn vẫn chưa thể tỉnh lại được.”
—— Chỉ cần có thể sống sót lên xe lửa, dù cho toàn bộ tứ chi gãy nát đi chăng nữa, nhưng chỉ cần ý thức vẫn còn tồn tại, cũng có thể lập tức khôi phục, như được tái sinh.
Tiếu Kha Ngải thở phào nhẹ nhõm, tâm tình thấp thỏm mấy ngày nay cuối cùng cũng trở nên thoải mái hơn.
“Vậy thì tốt rồi, may là lần này tàu hỏa đã đi rất lâu, nếu không thì Lâm ca sẽ không có thời gian nghỉ ngơi.”
“Tàu hỏa đi càng lâu, chứng tỏ độ khó của nhiệm vụ sau sẽ càng cao.”
Văn Lộ Na liếc mắt nhìn cậu ta, nhàn nhạt nói: “Không phải là cậu rất rõ điều này rồi sao?”
Tiếu Kha Ngải sững sờ: “Chị nói gì thế, tôi so với Lâm ca cũng chỉ từng trải nhiều hơn một thế giới thôi, sao có thể biết nhiều chuyện như vậy.”
Văn Lộ Na “Ồ” một tiếng, nói: “Vậy xem như tôi nói sai đi. Bây giờ tôi phải đi rồi, lần sau gặp lại.”
Tiếu Kha Ngải sững sờ: “A… Vâng, lần sau gặp lại.”
Văn Lộ Na khẽ gật đầu, sau đó đi thẳng về phía trước.
Sau khi bóng lưng của Văn Lộ Na biến mất, Tiếu Kha Ngải liền quay đầu nhìn về phía căn phòng của Tần Phú.
Người chơi cấp bậc đồng thì chỉ có thể ngồi ở toa xe phổ thông, nhưng người chơi cấp bậc bạch ngân lại ở trong một toa xe cao cấp hơn mà người chơi cấp bậc đồng không thể nhìn thấy. Nếu như không phải do Văn Lộ Na dẫn cậu tới đây, cậu cũng không thể tìm tới nơi này.
Tiếu Kha Ngải định đi tới gõ cửa phòng, nhưng khi bàn tay mới đưa ra một nửa, thì lại do dự rụt trở về.
Cậu ta không muốn quấy nhiễu người ở bên trong nghỉ ngơi, đồng thời… cũng là vì sợ Tần Phú.
Ngày đó, sau khi Lâm Kiều bị quái vật nuốt chửng, Tần Phú đã thực sự phát điên. Tiếu Kha Ngải đến nay vẫn còn nhớ rõ đôi mắt đỏ ngầu của Tần Phú khi xé tung xác của một quái vật đang sống sờ sờ. Sau đó, hắn lặng lẽ ôm Lâm Kiều ra từ khung cảnh máu me ghê rợn ấy.
Lúc ấy, Tần Phú quả thực giống như một vị thần giết chóc đáng sợ, ngay cả Văn Lộ Na cũng không dám tới gần, chỉ có thể đứng ở xa nhìn hắn ôm Lâm Kiều đi ra khỏi bệnh viện tâm thần, đi lên xe lửa —— Từ lúc đó đến giờ, Tần Phú vẫn luôn canh giữ ở bên người Lâm Kiều, giống như con sư tử dũng mãnh bảo vệ lãnh địa của mình, không cho phép người khác tới gần nửa bước.
Tiếu Kha Ngải không biết người chơi cấp bậc bạch ngân mạnh mẽ này đối với Lâm Kiều là có loại tình cảm gì. Nhưng cậu ta cũng không dám đi hỏi, càng không muốn một lần nữa nhìn thấy một Tần Phú điên cuồng như lúc giết con quái vật kia.
Cậu ta suy nghĩ một chút, sau đó quyết định tìm một chỗ ngồi xuống, cứ như vậy chờ ở bên ngoài.
“…”
Trong căn phòng tối, Tần Phú cúi đầu, một tay nhẹ nhàng chạm lên mặt Lâm Kiều, từ từ vuốt ve.
Lâm Kiều vẫn đang ngủ say, tóc đen rải rác ở trên gối, khuôn mặt an tĩnh và vô cùng tinh xảo, khác hẳn sự lạnh lùng của ngày thường, mềm mại đến mức khiến người ta muốn ôm một cái.
Tần Phú vòng tay qua vai của Lâm Kiều, cẩn thận đem cậu kéo vào trong lồng ngực.
Hắn ta trước đây chưa từng đối xử với người khác như vậy, nhưng khi làm động tác này lại vô cùng thuận tay, thậm chí ngay cả góc độ của khuỷu tay, cần phải dùng bao nhiêu lực cũng không cần suy nghĩ —— giống như trước đây đã quen làm chuyện giống vậy, từ lâu đã sớm khắc sâu vào trong đầu.
Tần Phú đột nhiên nghĩ đến: E rằng chúng ta thật sự quen biết nhau, cậu là của hắn.
Hắn trầm tư suy nghĩ, năm ngón tay đan vào từng sợi tóc của Lâm Kiều, khẽ vuốt nhẹ.
Tần Phú bỗng nhiên có một suy nghĩ mơ hồ, nếu như lúc này thanh niên mà tỉnh, cậu hẳn là sẽ lười biếng nheo mắt lại, như một con mèo đang thư thái tắm nắng—— nhưng mà nếu như hắn thật sự đánh thức cậu, vậy nhất định cậu sẽ cùng hắn nháo loạn cả ngày.
Tính cách của cậu cũng vô cùng đáng yêu, khi tức giận sẽ nhất quyết không chịu nói với hắn một lời nào, nhưng khi tâm trạng tốt thì lại vô cùng hấp dẫn, khiến người ta đặc biệt yêu thích.
Tần Phú khẽ mỉm cười.
Đối với những người khác thì cậu luôn vô cùng bình tĩnh, thật giống như dù có chuyện gì xảy ra thì cũng sẽ từ từ ứng biến, nhưng đối với hắn thì lại không hề giống như vậy… Cũng chỉ có đối với hắn mà thôi.
Tàu hỏa chậm rãi giảm bớt tốc độ, điểm cuối đang đến gần. Tần Phú dùng ngón tay vuốt nhẹ môi Lâm Kiều, cuối cùng lưu lại một nụ hôn ở trên trán cậu.
…
Cảm giác đau đớn khi bị những chiếc răng sắc nhọn của quái vật đâm vào cơ thể không còn nữa, Lâm Kiều từ từ mở mắt ra, đập vào mắt cậu chính là một trần nhà màu đỏ sẫm.
“Ca, anh tỉnh rồi!”
Tiếu Kha Ngải đang trông coi ở bên giường, vừa thấy Lâm Kiều tỉnh, lập tức hưng phấn hô lên.
“Cảm thấy thế nào, có chỗ nào đau không?”
“… Không có.”
Đầu óc còn có chút mơ hồ, Lâm Kiều từ từ ngồi dậy, nhìn quanh gian phòng mình đang ở.
“Đây là đâu?”
Không giống với thế giới thứ hai, nơi này khắp nơi đều là nội thất phương Tây, nhưng cũng chẳng hề giống một ngôi nhà hiện đại, ngược lại càng giống như một ngôi nhà phương Tây thời trung cổ.
Tiếu Kha Ngải nói: “Nơi này là dinh thự bá tước T, chúng ta hiện tại được mời tới nơi này làm khách.”
Lâm Kiều gật gật đầu, xuyên qua cánh cửa sổ cách đó không xa nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài—— bốn phía xung quanh dinh thự là một khu rừng rậm sâu thẳm, không có dấu vết của con người, hoàn toàn bị ngăn cách với thế giới bên ngoài.
“Lần này chúng ta có bao nhiêu bạn đồng hành?”
“Em cũng chưa kịp đếm, nhưng mà lát nữa chúng ta phải xuống dùng cơm, khi đó làm quen cũng không muộn.”
Tiếu Kha Ngải nói, “A đúng rồi Lâm ca, Văn tỷ đi rồi.”
Lâm Kiều: “Ừm.”
Tiếu Kha Ngải trầm mặc vài giây, nói: “Ca?”
Lâm Kiều: “Hả?”
Tiếu Kha Ngải tràn ngập ám chỉ mà nháy mắt: “Anh không phải nên hỏi thêm điều gì sao? Ừm… ví dụ như hỏi về một người nào đó chẳng hạn?”
Lâm Kiều: “…”
Lâm Kiều nhàn nhạt nói: “Hắn ta ở phía sau cậu.”
Tiếu Kha Ngải: “…”
Cậu ta cứng ngắc quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Tần Phú chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở phía sau mình.
“Khụ… Vậy em đi ra ngoài trước, hai người từ từ nói chuyện nha.”
Nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo liền tới, Tiếu Kha Ngải không thể làm gì khác hơn là húng hằng ho một cái, nhường chỗ cho Tần Phú.
Tần Phú ngồi xuống bên cạnh giường, đem một cốc nước ấm đưa cho Lâm Kiều: “Uống đi.”
Lâm Kiều uống một hớp, khẽ nói: “Thật ngọt.”
“Là mật ong, “
Tần Phú nói, “Bá tước phu nhân rất thích đường, ở đây còn có những bức tượng làm bằng đường, cậu lát nữa có thể đi nhìn thử xem.”
Lâm Kiều: “Ừm.”
Cậu cứ như vậy mà lặng lẽ uống cốc nước mật ong, còn Tần Phú thì luôn nhìn cậu chăm chú, nhất thời cả hai đều trầm mặc không nói gì.
Sau khi uống hết, Lâm Kiều để cốc xuống. Bỗng nhiên, Tần Phú giơ tay lên, bàn tay đặt lên mu bàn tay của Lâm Kiều, đem toàn bộ bàn tay tay của cậu bọc chặt lại.
Ngón tay hắn thon dài mạnh mẽ, lòng bàn tay khô ráo ấm áp. Nhiệt độ ấm áp truyền đến, lông mi Lâm Kiều khẽ rũ xuống, không nói gì cả.
Một bầu không khí vi diệu lan tỏa giữa hai người, chỉ thấy Tần Phú trầm mặc một hồi, giọng nói ôn hòa thêm vài phần:
“Thật ra, cậu căn bản không cần cứu tôi.”
Lâm Kiều: “…”
Tần Phú: “…”
Lâm Kiều: “Ừ.”
Cậu một mặt lạnh lùng đem tay của mình rút trở về.
Tần Phú: “…”
Tần Phú quả thực muốn tát mình một cái, lập tức nói: “Chờ đã, tôi —— “
Lâm Kiều xoay người, nằm xuống rồi đưa lưng về phía hắn.
Tần Phú: “……”
Hắn nở một nụ cười bất lực rồi khẽ cúi xuống. Thân dán vào bên tai Lâm Kiều nói: “Tôi nói sai rồi, lúc nãy quá khẩn trương nên không biết phải nói gì cả, tôi thực sự xin lỗi.”
Hắn đúng là rất căng thẳng, trước đó cũng không hề có kinh nghiệm, vốn định nói với cậu vài lời dễ nghe, mà lời còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, không hiểu sao đã thay đổi một cách khó hiểu.
Lâm Kiều không để ý tới hắn.
Tần Phú nhẹ nhàng ôm cậu, ôn nhu nói: “Hôn một cái thì sẽ không tức giận nữa, nhé?”
Lâm Kiều lấy gối che mặt.
Tần Phú: “…”
Hắn còn định nói gì đó, kết quả là nghe thấy một tiếng ho khan liên tục từ phía sau.
“Khụ khụ khụ khụ khụ —— “
Tiếu Kha Ngải đứng ở cửa, ho đến nổ phổi, lúc này mới chờ được không có chuyện gì xảy ra nữa mới đi vào trong phòng.
Lâm Kiều nói: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Tiếu Kha Ngải liếc mắt nhìn Tần Phú đầy ẩn ý, cũng bởi vì sợ hắn, nên chỉ dám nhìn lén thôi. Sau đó cậu ta nói với Lâm Kiều: “Bá tước phu nhân mời chúng ta xuống dùng cơm cùng nàng.”
Lâm Kiều: “Được.”
Nói xong cậu liền đứng dậy, không buồn nhìn Tần Phú một cái.
Dinh thự so với tưởng tượng của Lâm Kiều còn to hơn, Lâm Kiều cùng Tiếu Kha Ngải luẩn quẩn đi một vòng, tìm được phòng ăn ở tầng một.
Trong phòng ăn tràn ngập một vị ngọt, sau khi đi vào Lâm Kiều mới phát hiện ra hai bên bàn ăn có bày mấy bức tượng người, mà những bức tượng này rõ ràng đều là dùng đường chế thành.
Trên bàn ăn đã ngồi mấy người, trong bọn họ có một đôi tình nhân, một đôi bạn thân, và một người đang tò mò nhìn xung quanh, rõ ràng cho thấy đây là một người mới.
“Khi nào thì mới có thể ăn cơm?”
Người mới tên Mã Tuấn nói, “Tôi đói bụng rồi.”
Bốn người khác không nói gì, Mã Tuấn bĩu môi, nhàm chán dựa vào ghế, ánh mắt du đãng nhìn chằm chằm vào người hầu gái.
Lâm Kiều ngồi xuống bàn ăn, Tần Phú ngồi ở bên cạnh cậu. Khí chất trên người bọn họ so với những người khác hoàn toàn bất đồng, cho nên mấy người khác mới lén lút quan sát bọn họ vài lần, cuối cùng một cô gái tóc quăn mở miệng trước.
“Tôi là Tôn Tân Nhã, đây là bạn thân của tôi – Lý Khiết Khiết. Chúng tôi đã trải qua hai thế giới, các người thì sao?”
“Thật trùng hợp, chúng tôi cũng thế,”
Tiếu Kha Ngải nói thật nhanh, “Tôi tên là Tiếu Kha Ngải, còn đây là anh của tôi.”
Cậu giúp Lâm Kiều và Tần Phú giới thiệu, sau đó nhìn về phía đôi tình nhân: “Các người là tay già đời hả? Quá tốt rồi, xem ra nhiệm vụ lần này có lẽ sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.”
Người con trai trong cặp tình nhân nghe vậy thì khoe khoang nở một nụ cười, nói: “Không, chúng tôi cũng mới trải qua ba thế giới thôi, sao gọi là tay già đời gì đó được.”
Tôn Tân Nhã kinh ngạc nói: “Ba thế giới? Thật là lợi hại.”
Sự khen ngợi cùng sùng bái trong lời của cô cũng không rõ là thật hay chỉ là thuận miệng, nhưng người con trai trong cặp tình nhân tên Chu Thành Nặc kia lại vô cùng đắc ý, nói: “Lúc vượt qua khá dễ dàng, cũng không phải quá khó.”
Bạn gái của hắn ta – Tạ Hà kéo hắn một cái, sau đó nhìn về những người khác khẽ mỉm cười: “Đó là nhờ may mắn mà thôi.”
Sau khi mấy người trò chuyện xong, chủ nhân của dinh thự—— bá tước phu nhân liền xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Bá tước phu nhân là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, chỉ có điều mặt lạnh như băng, nhìn qua thì có vẻ là một người khó gần. Bên cạnh nàng là một ông già với mái tóc màu hoa râm, hẳn là quản gia của dinh thự.
Nàng cũng không hề để ý đến những người khác trên bàn ăn, mà chỉ lạnh nhạt ngồi xuống, thì thầm vài câu với quản gia.
Quản gia nhận lệnh của nàng sau đó rời đi, không bao lâu sau thì dẫn tới một vị thiếu niên tóc vàng, yêu cầu thiếu niên ngồi xuống bên bá tước phu nhân.
Thiếu niên tóc vàng có khuôn mặt hao hao giống với bá tước phu, có lẽ là con trai của nàng. Mà hành động của thiếu niên lại hơi quái dị, thỉnh thoảng phát ra âm thanh “A a ô ô” như một đứa ngốc.
Vào thời điểm người hầu gái đưa món ăn tới, hai mẹ con này cũng không coi ai ra gì bắt đầu dùng cơm. Tôn Tân Nhã cùng bạn thân nhìn nhau một hồi, sau khi phát hiện bá tước phu nhân chỉ coi bọn họ là không khí, đành yên lặng dùng bữa.
“Không phải nơi này gọi là dinh thự bá tước T sao?”
Mã Tuấn dùng hai cái cái dĩa cắt một khối sườn bò, vừa nhai vừa nói “Sao lại không thấy bá tước đâu?”
Chu Thành Nặc nói: “Anh nhỏ giọng chút đi, bá tước có xuất hiện hay không cũng chẳng hề liên quan tới chúng ta.”
Mã Tuấn khinh thường “Hừ” một tiếng, nhưng sau đó cũng im lặng không nói gì nữa.
Những bức tượng làm bằng đường đặt ở hai bên bàn ăn toát ra một mùi thơm ngọt ngào, Lý Khiết Khiết ngửi thấy vị ngọt trong không khí, liếm liếm khóe miệng, nhỏ giọng nói với Tôn Tân Nhã: “Những bức tượng bằng đường này hình như rất ngon.”
“Tớ biết cậu thích ăn đường, thế nhưng không được ăn vụng đâu.”
Tôn Tân Nhã nói, “Cẩn thận khiến cho bá tước phu nhân tức giận.”
Lý Khiết Khiết len lén liếc mắt nhìn bức tượng một cái, phát hiện chúng nó đều được làm trông vô cùng sống động, nếu như không nhìn kỹ, có khi còn tưởng là người thật.
Tôn Tân Nhã thấy cô không phản ứng, liền khẽ đẩy cô một cái: “Cậu có nghe thấy không?”
Lý Khiết Khiết: “Nghe thấy, có nghe thấy mà.”
Cô dời đi tầm mắt, đem lực chú ý đặt ở thức ăn trước mặt mình.
Lý Khiết Khiết vốn cho là mình đã ăn cơm tối thì sẽ không nghĩ tới việc ăn đường nữa, nhưng vị ngọt dụ người này trước sau luôn quanh quẩn tại trong mũi cô, như có như không bao phủ lấy cô, khiến trong lòng vô cùng khó chịu.
Cô không nhịn được lại nhìn về bức tượng làm bằng đường kia, sau đó nghĩ thầm: Chỉ cần mình bẻ một mẩu nhỏ, chắc sẽ không có ai phát hiện đâu.
Dường như ông Trời muốn thành toàn cho Lý Khiết Khiết, ngay khi cô mới nghĩ ra điều này, trên bàn ăn liền xảy ra một việc ngoài ý muốn ——
Thiếu niên tóc vàng sau khi ăn xong phần ăn của mình thì liếm liếm ngón tay, con ngươi chuyển một vòng, rơi vào trên người.mẹ mình
Thiếu niên không nói tiếng nào mà đem bàn tay hướng về cái đĩa của bá tước phu nhân, bá tước phu nhân cũng không thèm nhìn thiếu niên một cái. Ngay khi mọi người nghĩ rằng người mẹ này hẳn là muốn nuông chiều con trai mình, thì bá tước phu nhân đột nhiên nhặt cái dĩa lên, nhanh như tia chớp mà cắm vào bên trong tay của thiếu niên!
“A a a a!”
Máu tươi tung toé, thiếu niên phát ra một tiếng tiếng kêu thảm thiết đau đớn, ôm lấy tay của mình mà điên cuồng lăn lộn trên đất. Nhưng mà bất luận thiếu niên gào thét cái gì đi chăng nữa, bá tước phu nhân đều không hề lộ ra một chút cảm xúc nào, thậm chí còn thay một cái dĩa bạc khác, tiếp tục thưởng thức bữa tối.
Tôn Tân Nhã và những người khác đều lộ rõ vẻ khiếp sợ khi nhìn tình cảnh trước mắt này, chỉ thấy tất cả mọi người trong dinh thự đều không có phản ứng quá lớn. Quản gia có lẽ là đã tập mãi thành quen mà gọi hai cái người hầu tới, đem thiếu niên tóc vàng kéo về.
“… Đây chắc chắn không phải con ruột.”
Tiếu Kha Ngải trợn mắt ngoác mồm, thầm nói, “Hổ dữ cũng không ăn thịt con mà.”
Thiếu niên tóc vàng bị bắt đi, trên đất còn lưu lại một vũng máu. Bá tước phu nhân nhìn thoáng qua, chán ghét mà nhíu mày.
Nàng giống như không còn khẩu vị mà đặt dĩa xuống, đứng dậy rồi cùng quản gia nhẹ nhàng rời đi. Mà ngay vào lúc nàng quay người, Lý Khiết Khiết thật nhanh đưa tay ra, từ trên bức tượng bằng đường gần nhất bẻ xuống một ngón tay út, nhét vào bên trong túi áo.
Mọi người giờ khắc này đều đặt lực chú ý ở trên người bá tước phu nhân nên cũng không có ai phát hiện ra động tác nhỏ này. Sau khi bá tước phu nhân đi rồi, Chu Thành Nặc là người thứ nhất không có hứng thú gì mà bỏ dao nĩa xuống, rồi nói: “Chúng ta về phòng trước đi, nhiệm vụ sau này cũng sẽ tự xuất hiện thôi.”
Tạ Hà nhỏ giọng nói: “Tất cả mọi người vẫn còn ở nơi này, anh đừng thiếu kiên nhẫn như thế.”
“Không sao, không sao đâu, “
Tôn Tân Nhã lập tức nói, “Thật ra chúng tôi cũng định trở về.”
Trải qua tình cảnh vừa nãy, tất cả mọi người cũng không còn tâm trạng gì để ăn nữa, dồn dập tản đi.
Người hầu gái đã sắp xếp phòng cho bọn họ, Chu Thành Nặc và Tạ Hà ở cùng nhau, Tôn Tân Nhã và Lý Khiết Khiết cũng ở cùng nhau, những người còn lại đều là một mình một phòng.
Phòng của tất cả mọi người đều là ở tầng ba, tầng hai là phòng của bá tước phu nhân và thiếu niên tóc vàng. Sau khi người hầu gái dẫn bọn họ đến từng phòng thì còn nhắc nhở một câu, hi vọng bọn họ không nên tự ý bước vào tầng hai.
“Phu nhân không thích bị người ngoài quấy rầy, xin các vị thông cảm.”
Mã Tuấn đột nhiên cười hì hì, nói: “Vậy còn cô, cô có thích tôi quấy rầy cô hay không?”
Người hầu gái trường dường như không nghe thấy, lại nói thêm một câu: “Và mong các vị tuyệt đối không nên đi lên tầng gác, nơi đó không mở ra cho người ngoài. Nếu như các vị có xảy ra chuyện gì, chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm.”
Tiếu Kha Ngải nói: “Tại sao, chỗ đó có cái gì sao?”
Người hầu gái vẫn như cũ không hề nghe thấy câu hỏi thêm của mọi người, chỉ khẽ khom người chào, nói: “Nếu như không có chuyện gì khác thì tôi sẽ trở về hầu hạ phu nhân, mong các vị nghỉ ngơi thật tốt, ngủ ngon.”
Cô ta nói xong thì rời đi, Mã Tuấn nhìn về phía bóng lưng yểu điệu của cô khinh thường hừ một tiếng, nói: “Người điếc.”
Chu Thành Nặc liếc mắt nhìn Mã Tuấn một cái, trong mắt xẹt qua vẻ khinh bỉ. Nhưng hắn không nói gì cả, ôm Tạ Hà trở về phòng.
Tôn Tân Nhã nói: “Nếu đã vậy, tôi cùng Lý Khiết Khiết cũng về phòng đây, ngày mai gặp.”
Tiếu Kha Ngải cười hì hì nói: “Ngày mai gặp, ngủ ngon nha.”
Tôn Tân Nhã gật đầu, kéo Lý Khiết Khiết đi. Mã Tuấn cũng lảo đảo hướng về gian phòng của mình. Tiếu Kha Ngải thấy bọn họ đều rời khỏi thì quay đầu lại nhìn về phía Lâm Kiều nói: “Ca, phòng em ở ngay cạnh phòng anh. Nếu có việc thì gọi em nhé.”
Lâm Kiều nói: “được rồi, nhớ chú ý an toàn.”
“Yên tâm đi, em sẽ cẩn thận!”
Tiếu Kha Ngải hướng về phía cậu vung tay lên rồi cũng trở về phòng.
Trong hành lang trong lúc này chỉ còn lại Lâm Kiều cùng Tần Phú, Tần Phú nhìn chằm chằm Lâm Kiều vài giây, cười nói: “Vẫn đang tức giận sao?”
Lâm Kiều cũng không thèm nhìn hắn, trực tiếp quay người rời đi.
Tần Phú đi theo phía sau cậu, vào lúc Lâm Kiều muốn đóng sầm cửa phòng lại thì Tần Phú lấy tay chặn cửa lại, khẽ nói: “Đợi đã, để tôi xem vết thương của cậu đã khỏi hẳn chưa.”
Hắn từ từ tiến đến rất gần cậu, hơi thở ấm áp phả vào gáy, giọng nói cũng trở nên trầm thấp, khiến vành tai cậu hơi run lên…
Lâm Kiều dừng bước, mặt không thay đổi, quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn.
Tần Phú đáy mắt nhu hòa: “Cậu —— “
Một giây sau, Lâm Kiều đem cửa phòng tàn nhẫn mà đập vào mặt của hắn.
Tần Phú: “…”
Này thì nói nhầm này!
Hắn bất lực nghĩ.
Lại phải dỗ thêm mấy ngày.
Ở trong buồng xe khác, Văn Lộ Na cầm một cốc nước ấm đi đến trước một cánh cửa, sau đó nhẹ nhàng gõ.
“Vào đi.”
Một giọng nói trầm thấp hơi mất tiếng phát ra từ sau cánh cửa, cho thấy người này đã vô cùng mệt mỏi khi nhiều ngày không chợp mắt chút nào.
Văn Lộ Na đẩy cửa ra, lặng lẽ bước vào, sau đó khẽ nói: “Đội trưởng, anh uống nước đi.”
Tần Phú tùy ý gật đầu, cũng không nhìn cô mà chỉ vô thức nhận lấy cốc nước kia.
Nơi này có sự khác biệt lớn so với các toa tàu khác, trên sàn trải một tấm thảm nhung, ở góc có kê một bộ sô pha cùng bàn trà sang trọng, ánh sáng hoàn toàn được che phủ bởi rèm cửa tối màu. Nó không giống một toa tàu bình thường, mà có phần giống như một gian phòng nhỏ được bố trí cẩn thận hơn.
Ở giữa phòng có đặt một chiếc giường lớn mềm mại, Tần Phú ngồi ở mép giường, hơi cúi đầu, trên gương mặt anh tuấn mọc lún phún râu, có phần tiều tụy và hốc hác.
Văn Lộ Na nói: “Đội trưởng, cậu ấy không sao đâu. Anh đã theo dõi nhiều ngày như vậy, cũng nên nghỉ ngơi một chút.”
Tần Phú nhàn nhạt đáp một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Văn Lộ Na trầm mặc vài giây, rồi nói: “Tàu hỏa đang đến ga, thế giới này không cần chúng ta nhúng tay, anh có muốn quay về…”
“Cô đi về trước đi.”
Tần Phú nói, “Tôi sẽ đi cùng cậu ấy.”
Văn Lộ Na vừa nghe lập tức cuống lên: “Nhưng mà —— “
Tần Phú giơ tay lên, tuy chỉ là một động tác đơn giản nhưng lại khiến cho Văn Lộ Na theo bản năng lập tức im lặng.
Cô biết được người trước mắt này một khi đã quyết định thì sẽ không cho phép ai ngăn cản, chỉ đành không tình nguyện mà nhẹ giọng đáp lại “Vâng”, rồi quay người rời khỏi phòng.
Bên ngoài phòng, Tiếu Kha Ngải vô cùng thấp thỏm lo lắng đi đi lại lại, vừa thấy Văn Lộ Na đi ra thì nhanh chóng tiến lên, nói: “Văn tỷ, Lâm ca… anh ấy có sao không?”
Văn Lộ Na nhàn nhạt nói: “Yên tâm đi, sẽ sớm khỏi hẳn, chỉ là trong một thời gian ngắn vẫn chưa thể tỉnh lại được.”
—— Chỉ cần có thể sống sót lên xe lửa, dù cho toàn bộ tứ chi gãy nát đi chăng nữa, nhưng chỉ cần ý thức vẫn còn tồn tại, cũng có thể lập tức khôi phục, như được tái sinh.
Tiếu Kha Ngải thở phào nhẹ nhõm, tâm tình thấp thỏm mấy ngày nay cuối cùng cũng trở nên thoải mái hơn.
“Vậy thì tốt rồi, may là lần này tàu hỏa đã đi rất lâu, nếu không thì Lâm ca sẽ không có thời gian nghỉ ngơi.”
“Tàu hỏa đi càng lâu, chứng tỏ độ khó của nhiệm vụ sau sẽ càng cao.”
Văn Lộ Na liếc mắt nhìn cậu ta, nhàn nhạt nói: “Không phải là cậu rất rõ điều này rồi sao?”
Tiếu Kha Ngải sững sờ: “Chị nói gì thế, tôi so với Lâm ca cũng chỉ từng trải nhiều hơn một thế giới thôi, sao có thể biết nhiều chuyện như vậy.”
Văn Lộ Na “Ồ” một tiếng, nói: “Vậy xem như tôi nói sai đi. Bây giờ tôi phải đi rồi, lần sau gặp lại.”
Tiếu Kha Ngải sững sờ: “A… Vâng, lần sau gặp lại.”
Văn Lộ Na khẽ gật đầu, sau đó đi thẳng về phía trước.
Sau khi bóng lưng của Văn Lộ Na biến mất, Tiếu Kha Ngải liền quay đầu nhìn về phía căn phòng của Tần Phú.
Người chơi cấp bậc đồng thì chỉ có thể ngồi ở toa xe phổ thông, nhưng người chơi cấp bậc bạch ngân lại ở trong một toa xe cao cấp hơn mà người chơi cấp bậc đồng không thể nhìn thấy. Nếu như không phải do Văn Lộ Na dẫn cậu tới đây, cậu cũng không thể tìm tới nơi này.
Tiếu Kha Ngải định đi tới gõ cửa phòng, nhưng khi bàn tay mới đưa ra một nửa, thì lại do dự rụt trở về.
Cậu ta không muốn quấy nhiễu người ở bên trong nghỉ ngơi, đồng thời… cũng là vì sợ Tần Phú.
Ngày đó, sau khi Lâm Kiều bị quái vật nuốt chửng, Tần Phú đã thực sự phát điên. Tiếu Kha Ngải đến nay vẫn còn nhớ rõ đôi mắt đỏ ngầu của Tần Phú khi xé tung xác của một quái vật đang sống sờ sờ. Sau đó, hắn lặng lẽ ôm Lâm Kiều ra từ khung cảnh máu me ghê rợn ấy.
Lúc ấy, Tần Phú quả thực giống như một vị thần giết chóc đáng sợ, ngay cả Văn Lộ Na cũng không dám tới gần, chỉ có thể đứng ở xa nhìn hắn ôm Lâm Kiều đi ra khỏi bệnh viện tâm thần, đi lên xe lửa —— Từ lúc đó đến giờ, Tần Phú vẫn luôn canh giữ ở bên người Lâm Kiều, giống như con sư tử dũng mãnh bảo vệ lãnh địa của mình, không cho phép người khác tới gần nửa bước.
Tiếu Kha Ngải không biết người chơi cấp bậc bạch ngân mạnh mẽ này đối với Lâm Kiều là có loại tình cảm gì. Nhưng cậu ta cũng không dám đi hỏi, càng không muốn một lần nữa nhìn thấy một Tần Phú điên cuồng như lúc giết con quái vật kia.
Cậu ta suy nghĩ một chút, sau đó quyết định tìm một chỗ ngồi xuống, cứ như vậy chờ ở bên ngoài.
“…”
Trong căn phòng tối, Tần Phú cúi đầu, một tay nhẹ nhàng chạm lên mặt Lâm Kiều, từ từ vuốt ve.
Lâm Kiều vẫn đang ngủ say, tóc đen rải rác ở trên gối, khuôn mặt an tĩnh và vô cùng tinh xảo, khác hẳn sự lạnh lùng của ngày thường, mềm mại đến mức khiến người ta muốn ôm một cái.
Tần Phú vòng tay qua vai của Lâm Kiều, cẩn thận đem cậu kéo vào trong lồng ngực.
Hắn ta trước đây chưa từng đối xử với người khác như vậy, nhưng khi làm động tác này lại vô cùng thuận tay, thậm chí ngay cả góc độ của khuỷu tay, cần phải dùng bao nhiêu lực cũng không cần suy nghĩ —— giống như trước đây đã quen làm chuyện giống vậy, từ lâu đã sớm khắc sâu vào trong đầu.
Tần Phú đột nhiên nghĩ đến: E rằng chúng ta thật sự quen biết nhau, cậu là của hắn.
Hắn trầm tư suy nghĩ, năm ngón tay đan vào từng sợi tóc của Lâm Kiều, khẽ vuốt nhẹ.
Tần Phú bỗng nhiên có một suy nghĩ mơ hồ, nếu như lúc này thanh niên mà tỉnh, cậu hẳn là sẽ lười biếng nheo mắt lại, như một con mèo đang thư thái tắm nắng—— nhưng mà nếu như hắn thật sự đánh thức cậu, vậy nhất định cậu sẽ cùng hắn nháo loạn cả ngày.
Tính cách của cậu cũng vô cùng đáng yêu, khi tức giận sẽ nhất quyết không chịu nói với hắn một lời nào, nhưng khi tâm trạng tốt thì lại vô cùng hấp dẫn, khiến người ta đặc biệt yêu thích.
Tần Phú khẽ mỉm cười.
Đối với những người khác thì cậu luôn vô cùng bình tĩnh, thật giống như dù có chuyện gì xảy ra thì cũng sẽ từ từ ứng biến, nhưng đối với hắn thì lại không hề giống như vậy… Cũng chỉ có đối với hắn mà thôi.
Tàu hỏa chậm rãi giảm bớt tốc độ, điểm cuối đang đến gần. Tần Phú dùng ngón tay vuốt nhẹ môi Lâm Kiều, cuối cùng lưu lại một nụ hôn ở trên trán cậu.
…
Cảm giác đau đớn khi bị những chiếc răng sắc nhọn của quái vật đâm vào cơ thể không còn nữa, Lâm Kiều từ từ mở mắt ra, đập vào mắt cậu chính là một trần nhà màu đỏ sẫm.
“Ca, anh tỉnh rồi!”
Tiếu Kha Ngải đang trông coi ở bên giường, vừa thấy Lâm Kiều tỉnh, lập tức hưng phấn hô lên.
“Cảm thấy thế nào, có chỗ nào đau không?”
“… Không có.”
Đầu óc còn có chút mơ hồ, Lâm Kiều từ từ ngồi dậy, nhìn quanh gian phòng mình đang ở.
“Đây là đâu?”
Không giống với thế giới thứ hai, nơi này khắp nơi đều là nội thất phương Tây, nhưng cũng chẳng hề giống một ngôi nhà hiện đại, ngược lại càng giống như một ngôi nhà phương Tây thời trung cổ.
Tiếu Kha Ngải nói: “Nơi này là dinh thự bá tước T, chúng ta hiện tại được mời tới nơi này làm khách.”
Lâm Kiều gật gật đầu, xuyên qua cánh cửa sổ cách đó không xa nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài—— bốn phía xung quanh dinh thự là một khu rừng rậm sâu thẳm, không có dấu vết của con người, hoàn toàn bị ngăn cách với thế giới bên ngoài.
“Lần này chúng ta có bao nhiêu bạn đồng hành?”
“Em cũng chưa kịp đếm, nhưng mà lát nữa chúng ta phải xuống dùng cơm, khi đó làm quen cũng không muộn.”
Tiếu Kha Ngải nói, “A đúng rồi Lâm ca, Văn tỷ đi rồi.”
Lâm Kiều: “Ừm.”
Tiếu Kha Ngải trầm mặc vài giây, nói: “Ca?”
Lâm Kiều: “Hả?”
Tiếu Kha Ngải tràn ngập ám chỉ mà nháy mắt: “Anh không phải nên hỏi thêm điều gì sao? Ừm… ví dụ như hỏi về một người nào đó chẳng hạn?”
Lâm Kiều: “…”
Lâm Kiều nhàn nhạt nói: “Hắn ta ở phía sau cậu.”
Tiếu Kha Ngải: “…”
Cậu ta cứng ngắc quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Tần Phú chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở phía sau mình.
“Khụ… Vậy em đi ra ngoài trước, hai người từ từ nói chuyện nha.”
Nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo liền tới, Tiếu Kha Ngải không thể làm gì khác hơn là húng hằng ho một cái, nhường chỗ cho Tần Phú.
Tần Phú ngồi xuống bên cạnh giường, đem một cốc nước ấm đưa cho Lâm Kiều: “Uống đi.”
Lâm Kiều uống một hớp, khẽ nói: “Thật ngọt.”
“Là mật ong, “
Tần Phú nói, “Bá tước phu nhân rất thích đường, ở đây còn có những bức tượng làm bằng đường, cậu lát nữa có thể đi nhìn thử xem.”
Lâm Kiều: “Ừm.”
Cậu cứ như vậy mà lặng lẽ uống cốc nước mật ong, còn Tần Phú thì luôn nhìn cậu chăm chú, nhất thời cả hai đều trầm mặc không nói gì.
Sau khi uống hết, Lâm Kiều để cốc xuống. Bỗng nhiên, Tần Phú giơ tay lên, bàn tay đặt lên mu bàn tay của Lâm Kiều, đem toàn bộ bàn tay tay của cậu bọc chặt lại.
Ngón tay hắn thon dài mạnh mẽ, lòng bàn tay khô ráo ấm áp. Nhiệt độ ấm áp truyền đến, lông mi Lâm Kiều khẽ rũ xuống, không nói gì cả.
Một bầu không khí vi diệu lan tỏa giữa hai người, chỉ thấy Tần Phú trầm mặc một hồi, giọng nói ôn hòa thêm vài phần:
“Thật ra, cậu căn bản không cần cứu tôi.”
Lâm Kiều: “…”
Tần Phú: “…”
Lâm Kiều: “Ừ.”
Cậu một mặt lạnh lùng đem tay của mình rút trở về.
Tần Phú: “…”
Tần Phú quả thực muốn tát mình một cái, lập tức nói: “Chờ đã, tôi —— “
Lâm Kiều xoay người, nằm xuống rồi đưa lưng về phía hắn.
Tần Phú: “……”
Hắn nở một nụ cười bất lực rồi khẽ cúi xuống. Thân dán vào bên tai Lâm Kiều nói: “Tôi nói sai rồi, lúc nãy quá khẩn trương nên không biết phải nói gì cả, tôi thực sự xin lỗi.”
Hắn đúng là rất căng thẳng, trước đó cũng không hề có kinh nghiệm, vốn định nói với cậu vài lời dễ nghe, mà lời còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, không hiểu sao đã thay đổi một cách khó hiểu.
Lâm Kiều không để ý tới hắn.
Tần Phú nhẹ nhàng ôm cậu, ôn nhu nói: “Hôn một cái thì sẽ không tức giận nữa, nhé?”
Lâm Kiều lấy gối che mặt.
Tần Phú: “…”
Hắn còn định nói gì đó, kết quả là nghe thấy một tiếng ho khan liên tục từ phía sau.
“Khụ khụ khụ khụ khụ —— “
Tiếu Kha Ngải đứng ở cửa, ho đến nổ phổi, lúc này mới chờ được không có chuyện gì xảy ra nữa mới đi vào trong phòng.
Lâm Kiều nói: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Tiếu Kha Ngải liếc mắt nhìn Tần Phú đầy ẩn ý, cũng bởi vì sợ hắn, nên chỉ dám nhìn lén thôi. Sau đó cậu ta nói với Lâm Kiều: “Bá tước phu nhân mời chúng ta xuống dùng cơm cùng nàng.”
Lâm Kiều: “Được.”
Nói xong cậu liền đứng dậy, không buồn nhìn Tần Phú một cái.
Dinh thự so với tưởng tượng của Lâm Kiều còn to hơn, Lâm Kiều cùng Tiếu Kha Ngải luẩn quẩn đi một vòng, tìm được phòng ăn ở tầng một.
Trong phòng ăn tràn ngập một vị ngọt, sau khi đi vào Lâm Kiều mới phát hiện ra hai bên bàn ăn có bày mấy bức tượng người, mà những bức tượng này rõ ràng đều là dùng đường chế thành.
Trên bàn ăn đã ngồi mấy người, trong bọn họ có một đôi tình nhân, một đôi bạn thân, và một người đang tò mò nhìn xung quanh, rõ ràng cho thấy đây là một người mới.
“Khi nào thì mới có thể ăn cơm?”
Người mới tên Mã Tuấn nói, “Tôi đói bụng rồi.”
Bốn người khác không nói gì, Mã Tuấn bĩu môi, nhàm chán dựa vào ghế, ánh mắt du đãng nhìn chằm chằm vào người hầu gái.
Lâm Kiều ngồi xuống bàn ăn, Tần Phú ngồi ở bên cạnh cậu. Khí chất trên người bọn họ so với những người khác hoàn toàn bất đồng, cho nên mấy người khác mới lén lút quan sát bọn họ vài lần, cuối cùng một cô gái tóc quăn mở miệng trước.
“Tôi là Tôn Tân Nhã, đây là bạn thân của tôi – Lý Khiết Khiết. Chúng tôi đã trải qua hai thế giới, các người thì sao?”
“Thật trùng hợp, chúng tôi cũng thế,”
Tiếu Kha Ngải nói thật nhanh, “Tôi tên là Tiếu Kha Ngải, còn đây là anh của tôi.”
Cậu giúp Lâm Kiều và Tần Phú giới thiệu, sau đó nhìn về phía đôi tình nhân: “Các người là tay già đời hả? Quá tốt rồi, xem ra nhiệm vụ lần này có lẽ sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.”
Người con trai trong cặp tình nhân nghe vậy thì khoe khoang nở một nụ cười, nói: “Không, chúng tôi cũng mới trải qua ba thế giới thôi, sao gọi là tay già đời gì đó được.”
Tôn Tân Nhã kinh ngạc nói: “Ba thế giới? Thật là lợi hại.”
Sự khen ngợi cùng sùng bái trong lời của cô cũng không rõ là thật hay chỉ là thuận miệng, nhưng người con trai trong cặp tình nhân tên Chu Thành Nặc kia lại vô cùng đắc ý, nói: “Lúc vượt qua khá dễ dàng, cũng không phải quá khó.”
Bạn gái của hắn ta – Tạ Hà kéo hắn một cái, sau đó nhìn về những người khác khẽ mỉm cười: “Đó là nhờ may mắn mà thôi.”
Sau khi mấy người trò chuyện xong, chủ nhân của dinh thự—— bá tước phu nhân liền xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Bá tước phu nhân là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, chỉ có điều mặt lạnh như băng, nhìn qua thì có vẻ là một người khó gần. Bên cạnh nàng là một ông già với mái tóc màu hoa râm, hẳn là quản gia của dinh thự.
Nàng cũng không hề để ý đến những người khác trên bàn ăn, mà chỉ lạnh nhạt ngồi xuống, thì thầm vài câu với quản gia.
Quản gia nhận lệnh của nàng sau đó rời đi, không bao lâu sau thì dẫn tới một vị thiếu niên tóc vàng, yêu cầu thiếu niên ngồi xuống bên bá tước phu nhân.
Thiếu niên tóc vàng có khuôn mặt hao hao giống với bá tước phu, có lẽ là con trai của nàng. Mà hành động của thiếu niên lại hơi quái dị, thỉnh thoảng phát ra âm thanh “A a ô ô” như một đứa ngốc.
Vào thời điểm người hầu gái đưa món ăn tới, hai mẹ con này cũng không coi ai ra gì bắt đầu dùng cơm. Tôn Tân Nhã cùng bạn thân nhìn nhau một hồi, sau khi phát hiện bá tước phu nhân chỉ coi bọn họ là không khí, đành yên lặng dùng bữa.
“Không phải nơi này gọi là dinh thự bá tước T sao?”
Mã Tuấn dùng hai cái cái dĩa cắt một khối sườn bò, vừa nhai vừa nói “Sao lại không thấy bá tước đâu?”
Chu Thành Nặc nói: “Anh nhỏ giọng chút đi, bá tước có xuất hiện hay không cũng chẳng hề liên quan tới chúng ta.”
Mã Tuấn khinh thường “Hừ” một tiếng, nhưng sau đó cũng im lặng không nói gì nữa.
Những bức tượng làm bằng đường đặt ở hai bên bàn ăn toát ra một mùi thơm ngọt ngào, Lý Khiết Khiết ngửi thấy vị ngọt trong không khí, liếm liếm khóe miệng, nhỏ giọng nói với Tôn Tân Nhã: “Những bức tượng bằng đường này hình như rất ngon.”
“Tớ biết cậu thích ăn đường, thế nhưng không được ăn vụng đâu.”
Tôn Tân Nhã nói, “Cẩn thận khiến cho bá tước phu nhân tức giận.”
Lý Khiết Khiết len lén liếc mắt nhìn bức tượng một cái, phát hiện chúng nó đều được làm trông vô cùng sống động, nếu như không nhìn kỹ, có khi còn tưởng là người thật.
Tôn Tân Nhã thấy cô không phản ứng, liền khẽ đẩy cô một cái: “Cậu có nghe thấy không?”
Lý Khiết Khiết: “Nghe thấy, có nghe thấy mà.”
Cô dời đi tầm mắt, đem lực chú ý đặt ở thức ăn trước mặt mình.
Lý Khiết Khiết vốn cho là mình đã ăn cơm tối thì sẽ không nghĩ tới việc ăn đường nữa, nhưng vị ngọt dụ người này trước sau luôn quanh quẩn tại trong mũi cô, như có như không bao phủ lấy cô, khiến trong lòng vô cùng khó chịu.
Cô không nhịn được lại nhìn về bức tượng làm bằng đường kia, sau đó nghĩ thầm: Chỉ cần mình bẻ một mẩu nhỏ, chắc sẽ không có ai phát hiện đâu.
Dường như ông Trời muốn thành toàn cho Lý Khiết Khiết, ngay khi cô mới nghĩ ra điều này, trên bàn ăn liền xảy ra một việc ngoài ý muốn ——
Thiếu niên tóc vàng sau khi ăn xong phần ăn của mình thì liếm liếm ngón tay, con ngươi chuyển một vòng, rơi vào trên người.mẹ mình
Thiếu niên không nói tiếng nào mà đem bàn tay hướng về cái đĩa của bá tước phu nhân, bá tước phu nhân cũng không thèm nhìn thiếu niên một cái. Ngay khi mọi người nghĩ rằng người mẹ này hẳn là muốn nuông chiều con trai mình, thì bá tước phu nhân đột nhiên nhặt cái dĩa lên, nhanh như tia chớp mà cắm vào bên trong tay của thiếu niên!
“A a a a!”
Máu tươi tung toé, thiếu niên phát ra một tiếng tiếng kêu thảm thiết đau đớn, ôm lấy tay của mình mà điên cuồng lăn lộn trên đất. Nhưng mà bất luận thiếu niên gào thét cái gì đi chăng nữa, bá tước phu nhân đều không hề lộ ra một chút cảm xúc nào, thậm chí còn thay một cái dĩa bạc khác, tiếp tục thưởng thức bữa tối.
Tôn Tân Nhã và những người khác đều lộ rõ vẻ khiếp sợ khi nhìn tình cảnh trước mắt này, chỉ thấy tất cả mọi người trong dinh thự đều không có phản ứng quá lớn. Quản gia có lẽ là đã tập mãi thành quen mà gọi hai cái người hầu tới, đem thiếu niên tóc vàng kéo về.
“… Đây chắc chắn không phải con ruột.”
Tiếu Kha Ngải trợn mắt ngoác mồm, thầm nói, “Hổ dữ cũng không ăn thịt con mà.”
Thiếu niên tóc vàng bị bắt đi, trên đất còn lưu lại một vũng máu. Bá tước phu nhân nhìn thoáng qua, chán ghét mà nhíu mày.
Nàng giống như không còn khẩu vị mà đặt dĩa xuống, đứng dậy rồi cùng quản gia nhẹ nhàng rời đi. Mà ngay vào lúc nàng quay người, Lý Khiết Khiết thật nhanh đưa tay ra, từ trên bức tượng bằng đường gần nhất bẻ xuống một ngón tay út, nhét vào bên trong túi áo.
Mọi người giờ khắc này đều đặt lực chú ý ở trên người bá tước phu nhân nên cũng không có ai phát hiện ra động tác nhỏ này. Sau khi bá tước phu nhân đi rồi, Chu Thành Nặc là người thứ nhất không có hứng thú gì mà bỏ dao nĩa xuống, rồi nói: “Chúng ta về phòng trước đi, nhiệm vụ sau này cũng sẽ tự xuất hiện thôi.”
Tạ Hà nhỏ giọng nói: “Tất cả mọi người vẫn còn ở nơi này, anh đừng thiếu kiên nhẫn như thế.”
“Không sao, không sao đâu, “
Tôn Tân Nhã lập tức nói, “Thật ra chúng tôi cũng định trở về.”
Trải qua tình cảnh vừa nãy, tất cả mọi người cũng không còn tâm trạng gì để ăn nữa, dồn dập tản đi.
Người hầu gái đã sắp xếp phòng cho bọn họ, Chu Thành Nặc và Tạ Hà ở cùng nhau, Tôn Tân Nhã và Lý Khiết Khiết cũng ở cùng nhau, những người còn lại đều là một mình một phòng.
Phòng của tất cả mọi người đều là ở tầng ba, tầng hai là phòng của bá tước phu nhân và thiếu niên tóc vàng. Sau khi người hầu gái dẫn bọn họ đến từng phòng thì còn nhắc nhở một câu, hi vọng bọn họ không nên tự ý bước vào tầng hai.
“Phu nhân không thích bị người ngoài quấy rầy, xin các vị thông cảm.”
Mã Tuấn đột nhiên cười hì hì, nói: “Vậy còn cô, cô có thích tôi quấy rầy cô hay không?”
Người hầu gái trường dường như không nghe thấy, lại nói thêm một câu: “Và mong các vị tuyệt đối không nên đi lên tầng gác, nơi đó không mở ra cho người ngoài. Nếu như các vị có xảy ra chuyện gì, chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm.”
Tiếu Kha Ngải nói: “Tại sao, chỗ đó có cái gì sao?”
Người hầu gái vẫn như cũ không hề nghe thấy câu hỏi thêm của mọi người, chỉ khẽ khom người chào, nói: “Nếu như không có chuyện gì khác thì tôi sẽ trở về hầu hạ phu nhân, mong các vị nghỉ ngơi thật tốt, ngủ ngon.”
Cô ta nói xong thì rời đi, Mã Tuấn nhìn về phía bóng lưng yểu điệu của cô khinh thường hừ một tiếng, nói: “Người điếc.”
Chu Thành Nặc liếc mắt nhìn Mã Tuấn một cái, trong mắt xẹt qua vẻ khinh bỉ. Nhưng hắn không nói gì cả, ôm Tạ Hà trở về phòng.
Tôn Tân Nhã nói: “Nếu đã vậy, tôi cùng Lý Khiết Khiết cũng về phòng đây, ngày mai gặp.”
Tiếu Kha Ngải cười hì hì nói: “Ngày mai gặp, ngủ ngon nha.”
Tôn Tân Nhã gật đầu, kéo Lý Khiết Khiết đi. Mã Tuấn cũng lảo đảo hướng về gian phòng của mình. Tiếu Kha Ngải thấy bọn họ đều rời khỏi thì quay đầu lại nhìn về phía Lâm Kiều nói: “Ca, phòng em ở ngay cạnh phòng anh. Nếu có việc thì gọi em nhé.”
Lâm Kiều nói: “được rồi, nhớ chú ý an toàn.”
“Yên tâm đi, em sẽ cẩn thận!”
Tiếu Kha Ngải hướng về phía cậu vung tay lên rồi cũng trở về phòng.
Trong hành lang trong lúc này chỉ còn lại Lâm Kiều cùng Tần Phú, Tần Phú nhìn chằm chằm Lâm Kiều vài giây, cười nói: “Vẫn đang tức giận sao?”
Lâm Kiều cũng không thèm nhìn hắn, trực tiếp quay người rời đi.
Tần Phú đi theo phía sau cậu, vào lúc Lâm Kiều muốn đóng sầm cửa phòng lại thì Tần Phú lấy tay chặn cửa lại, khẽ nói: “Đợi đã, để tôi xem vết thương của cậu đã khỏi hẳn chưa.”
Hắn từ từ tiến đến rất gần cậu, hơi thở ấm áp phả vào gáy, giọng nói cũng trở nên trầm thấp, khiến vành tai cậu hơi run lên…
Lâm Kiều dừng bước, mặt không thay đổi, quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn.
Tần Phú đáy mắt nhu hòa: “Cậu —— “
Một giây sau, Lâm Kiều đem cửa phòng tàn nhẫn mà đập vào mặt của hắn.
Tần Phú: “…”
Này thì nói nhầm này!
Hắn bất lực nghĩ.
Lại phải dỗ thêm mấy ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.