Chương 11: Vương Na
Nhược Ương Quân
11/07/2020
Edit: Hy
“Tìm ra hung thủ, trốn thoát khỏi bệnh viện tâm thần…“
Văn Lộ Na lẩm bẩm nói, “Đây là nhiệm vụ của chúng ta?”
“Chờ đã, hung thủ không phải là cậu đi?”
Trương Tiêu Lam đột nhiên chỉ vào Lâm Kiều rồi nói, “Tôi nhớ là cậu lúc nào cũng mang theo một thanh đao trên người, là cậu giết viện trưởng đúng không?!”
Lâm Kiều bình tĩnh nói: “Không phải.”
Trương Tiêu Lam: “Cậu có bằng chứng gì nói bản thân không phải! Nếu như —— “
Tần Phú nhàn nhạt quét mắt nhìn cô ta một cái.
Ngô Nguyệt Minh sững sờ, lập tức kéo mạnh Trương Tiêu Lam về phía mình, rồi nói: “Tiểu Lam! Đừng nói nữa!”
Hắn ta không nói câu nào mà kéo Trương Tiêu Lam qua một bên, rồi khẽ nói gì đó.
Tần Phú nửa quỳ trước thi thể của viện trưởng, quan sát mấy phút sau rồi nói: “Đây là dao của Trần Uy. Trần Uy đối với viện trưởng có thù địch, rất có thể là do hắn làm.”
Hắn nói xong cũng rút con dao ra khỏi ngực của viện trưởng, nhưng làm người ta không nghĩ tới chính là, có một mẩu giấy làm bằng da dê được buộc ở đầu con dao đẫm máu.
Tần Phú lấy mẩu da dê xuống sau đó mở ra —— mặt trên vẽ một tuyến đường khá rõ ràng, có điều nó lại không phải bản hoàn chỉnh, giống như là được cắt ra từ một tấm bản đồ.
Tạm thời cũng không thể nhìn thấy gì trong phần nhỏ của tấm da dê này, Tần Phúc cất nó đi rồi nói: “Xem ra chúng ta cần phải thu thập thêm nhiều miếng bản đồ khác.”
Tiếu Kha Ngải nói: “Nơi này lớn như vậy, không bằng hai người một tổ, phân công nhau hành động đi.”
Ngô Nguyệt Minh vừa lúc quay lại, nghe lời này thì lập tức đồng ý: “Được, sau đó chúng ta sẽ quay về đây để tập hợp.”
Những người khác cũng không phản đối, Tiếu Kha Ngải liền nhìn về phía Lâm Kiều: “Lâm ca, vậy chúng ta đi tầng một tìm đi.”
Lâm Kiều: “Được.”
Cậu và Tiếu Kha Ngải đi theo hướng khác, Tần Phú nhìn theo bóng lưng của cậu, sau đó cũng cùng Văn Lộ Na rời khỏi.
Tầng một bao gồm nhà ăn, nhà tắm cùng với nhà bếp. Nhà ăn cũng không lớn, cũng không có chỗ có thể giấu đồ, Lâm Kiều cùng Tiếu Kha Ngải lục soát một vòng, không thu hoạch được gì.
Cách nhà ăn một cái hành lang chính là nhà tắm, nơi này chỉ có bảy, tám phòng riêng. Các phòng được che chắn bởi những tấm rèm thô đã sớm mốc meo, trên vách tường mọc đầy rêu xanh, tản ra một mùi thối rữa khó ngửi.
Tiếu Kha Ngải bước vào, vội vã bịt kín mũi, cau mày nói: “Mùi kinh quá.”
Lâm Kiều dùng đoản đao đẩy ra tấm rèm ở phòng thứ nhất. Bên trong không có thứ gì khác ngoài một cái bồn cầu sứ.
Tiếu Kha Ngải nói: ” Dù sao cũng không cần phải kiểm tra từng cái một, nếu có ai đi vào trong thì -—— “
Cậu ta đột nhiên im lặng, sau đó nhẹ nhàng kéo Lâm Kiều một cái.
Lâm Kiều quay đầu lại, nhìn vào nơi cậu ta chỉ, vẻ mặt cứng lại.
Có một bóng người trong phòng cuối cùng, thế nhưng ở dưới tấm màn… Không có chân người.
Tiếu Kha Ngải nhỏ giọng nói: “Ai ở trong đó?”
“…”
Không có ai đáp lại.
Lâm Kiều thả nhẹ bước chân, từng bước một đến gần rồi căn phòng cuối cùng. Mà bóng người kia trước sau vẫn không nhúc nhích, giống như không hề nhận ra có người đang đến.
Rầm ——
Tấm rèm mạnh mẽ bị mở ra, căn phòng bên trong không có một bóng người.
Lâm Kiều nói: “Không có ai.”
Tiếu Kha Ngải hít một hơi khí lạnh, nói: “Vậy chúng ta đi nhanh đi, ở đây thật đáng sợ.”
Lâm Kiều khẽ gật đầu, sau đó vội vàng kiểm tra các căn phòng khác, sau đó cùng Tiếu Kha Ngải rời khỏi tắm.
Cứ như vậy, tầng một cũng chỉ còn một cái nhà bếp. Nhà bếp nằm sát cạnh sân sau, hai người mời vừa đi vào, đã bị một mùi khó ngửi xộc vào mũi.
“Đệch, đây là cái gì?”
Tiếu Kha Ngải giật mình, ” Đây chính là những thứ mà chúng ta đã ăn sao?”
Kệ nấu ăn trong bếp có đầy đủ các loại rau và các nguyên liệu khác, đa phần đều đã bị mốc và thối, nhìn kỹ thì còn thấy cả những con giòi bọ đang nhúc nhích bên trong.
Tiếu Kha Ngải bịt mũi, nhíu chặt lông mày rồi tiến tới kiểm tra kệ nấu ăn. Xung quanh kệ nấu là các loại tủ, bên trong cũng đều chất đầy đồ vật. Lâm Kiều mở ra từng cái, bên trong tủ thỉnh thoảng lại có vài con gián hoặc nhện bò ra ngoài.
Tiếu Kha Ngải nói: “Lâm ca, ở đây cũng không có thứ gì đâu, chúng ta mau đi thôi.”
Lâm Kiều: “Chờ đã.”
Cậu nhẹ nhàng gõ gõ lên một mặt tủ, nghiêng tai lắng nghe âm thanh vang lên, sau đó nói: “Bên trong còn có một không gian khác.”
Tiếu Kha Ngải giật mình: “Cái gì?”
Trong tủ chất một đống lọ đựng gia vì và nước tương, Lâm Kiều đem tất cả những thứ thứ này ném ra ngoài, dùng đoản đao đâm vào cạnh tủ, mạnh mẽ nhấc mặt trên của ngăn tủ ra.
Ầm.
Chân của một người phụ nữ bị bẻ gãy.
Lâm Kiều: “…”
Máu tươi tí tách từng giọt nhỏ xuống, mùi máu tanh gay mũi lập tức tỏa ra. Trong không gian chật hẹp kia, có không biết bao nhiêu khối thịt vụn màu đỏ tươi chen chúc ở bên trong. Trong số đó, còn có đầu của một người phụ nữ, con ngươi trợn trừng đối mắt với Lâm Kiều.
Khuôn mặt của người phụ nữ xấu khủng khiếp, cả người tanh hôi, trông vô cùng dữ tợn… Đây chính là người đã mất tích một ngày – Vương Na!
Cảnh tượng này thực sự quá kinh khủng, Lâm Kiều sắc mặt hơi biến hóa một chút, Tiếu Kha Ngải gần như nôn ngay tại chỗ.
“… Bên trong có một mảnh giấy, “
Sau khi im lặng mấy phút, Lâm Kiều nhìn chằm chằm khối thịt và khe hở trong ngăn tủ, nói, “Hình như là một miếng bản đồ da dê.”
Tiếu Kha Ngải: “Đùa gì thế, anh thật sự muốn lấy nó ra sao? Anh bình tĩnh một chút!”
Lâm Kiều nói: “Còn hơn là phải chết ở đây.” (ý Lâm Kiều là thà chịu bẩn một chút, chứ nếu không lấy ra thì sẽ không thể thoát khỏi bệnh viện)
Cậu dùng đoản đao chọc vào góc viền lộ ra của miếng da dê, sau đó nhẹ nhàng kéo nó ra ngoài.
Ngay khi bản đồ mới được lấy ta, mấy khối thịt cũng đồng loạt rơi xuống. May là Lâm Kiều kịp lùi về sau, mới không bị thịt dính vào người.
—— Mặc dù như thế, mùi tanh của thịt vụn và máu tươi vẫn xộc vào mặt Lâm Kiều, khiến sắc mặt cậu thay đổi hết lần này tới lần khác, sau đó cậu mạnh mẽ che miệng lại.
Tiếu Kha Ngải vội vã đỡ lấy Lâm Kiều: “Ca, anh không sao chứ?” Cậu ta nói xong liền vội vã liếc nhìn mấy khối thịt đó, buồn nôn mà nghiêng đầu qua chỗ khác, nói: “Ừm… Hình như còn thiếu cái gì đó.”
“Không có chân phải,”
Lâm Kiều sắc mặt khó coi, thấp giọng nói, “Đi thôi.”
Tiếu Kha Ngải: “Được, em cũng không muốn tiếp tục ở lại cái nơi quỷ quái này nữa.”
Bọn họ rời khỏi nhà bếp, dựa theo ước định đi tới chỗ tập hợp. Nhưng mà hai người vừa mới tới đó, trên lầu liền truyền đến một tiếng tiếng kêu thảm thiết——
“A a a a a!!”
Tầng hai so sánh với tầng một thì giống như là một cái thế giới hoàn toàn xa lạ.
Nơi này chỉ có hành lang dài dằng dặc, không có cửa sổ, trong hành lang là một mảnh tối tăm, hai bên là các căn phòng kín đóng chặt cửa và những chiếc tủ sắt kê sát tường. Bởi vì được xây từ rất lâu về trước, cửa phòng đều là những cánh cửa gỗ loang lổ, còn tủ sắt thì đã trở nên rỉ sắt, mặt trên thì phủ kín vết trầy xước.
“Này nơi thật sự quá quỷ dị. “
Trương Tiêu Lam bất mãn mà lầm bầm, “Em không muốn vào, anh đi một mình đi.”
“Không thể tách ra, như vậy quá nguy hiểm, “
Ngô Nguyệt Minh động viên cô, “Chúng ta chỉ vào nhìn qua một chút, sau đó sẽ xuống hội họp cùng bọn họ.”
“… Được thôi.”
Trương Tiêu Lam hơi nhướn mày, miễn cưỡng bị Ngô Nguyệt Minh kéo về phía trước.
Đế giày đạp trên sàn gỗ, phát ra tiếng cộp cộp. Ngô Nguyệt Minh mỗi một bước đi đều rất cẩn thận, không dám mở một cánh cửa, cũng không dám chạm vào tủ sắt ở hai bên.
Bọn họ từ từ đi tới cuối hành lang, Ngô Nguyệt vốn cho rằng đi tới đây là có thể quay về, kết quả lại phát hiện phía trước có thêm một cái hành lang.
Hành lang phía trước càng tối tăm hơn, chỉ có một lối vào miễn cưỡng có chút ánh sáng, bên trong tối tới mức đưa tay về phía trước cũng chẳng thể nhìn thấy năm đầu ngón tay.
Ngô Nguyệt Minh bối rối nói: “Không đúng, vừa nãy không hề nhìn thấy còn có một cái hành lang khác.”
“…”
Trương Tiêu Lam ở phía sau không biết vì lí do gì mà không đáp lại hắn.
Ngô Nguyệt Minh quay đầu nhìn về phía nàng: “Tiểu Lam, làm sao vậy, em tại sao không nói —— “
Nửa câu sau bị mắc kẹt trong cổ họng, Ngô Nguyệt Minh khiếp sợ mà nhìn về phía tay của mình, một câu nói cũng không nói ra được.
Hắn vốn là đang nắm tay Trương Tiêu Lam, nhưng mà hiện giờ ở trong tay của hắn… Chỉ còn một cánh tay trắng bệch.
“Đệt!”
Ngô Nguyệt Minh hoảng sợ hét lên, vứt cái tay đứt kia đi rồi quay đầu bỏ chạy.
Tiếng gió vù vù thổi qua, thật giống ác quỷ gào thét. Ngô Nguyệt Minh vốn cho rằng mình có thể sớm chạy đến đầu hàng lang, nhưng mà mãi đến tận khi khí lực đã tiêu hao hết, cũng không thể chạy khỏi nơi này.
“Hô, hô —— “
Ngô Nguyệt Minh mệt mỏi dựa vào tường thở dốc, nhìn xung quanh một cách tuyệt vọng, sau đó phát hiện bản thân thế mà lại chạy nhầm hướng, chạy tới một cái hành lang hoàn toàn xa lạ.
“Tại sao, tại sao lại thế…”
Hắn không dám tin mở to hai mắt, cảm xúc gần như sụp đổ.
“Tiểu Lam! Trương Tiêu Lam, em ở đâu?!”
Hắn kêu to vẫn không có ai đáp lại, Ngô Nguyệt Minh không bỏ cuộc mà hét thêm vài tiếng nữa, đột nhiên nghe thấy ở đầu còn lại của hành lang, truyền đến một âm thanh quái lạ ——
Một bàn tay trắng bệch từ trong bóng tối duỗi ra, đặt lên trên vách tường.
Ngô Nguyệt Minh: “!!”
Hắn bị dọa đến mức vội lùi về phía sau vài bước, sau đó va phải một thứ gì đó bằng sắt, một âm thanh “Loảng xoảng” vang lên.
Ngô Nguyệt Minh phản xạ có điều kiện mà che miệng, trong cơn kinh hoảng phát hiện, đó là một cái tủ sắt vừa vặn có thể chứa được một người, nhất thời vui mừng khôn xiết, không nói hai lời mà lập tức chui vào trong tủ.
Trên cửa sắt có mấy cái khe hở, người trốn ở bên trong có thể xuyên qua khe hở nhìn ra hành lang bên ngoài. Ngô Nguyệt Minh biết rằng thứ ở bên ngoài cũng có thể nhìn thấy hắn, cưỡng ép để bản thân ngồi xổm xuống bên trong tủ sắt.
Trong không khí tràn ngập mùi rỉ sắt, Ngô Nguyệt Minh cuộn tròn trong tủ sắt với một tư thế khó khăn, không dám động đậy.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, dần dần, Ngô Nguyệt Minh thở dốc càng trở nên nặng nề hơn, tay chân đau nhức như kim đâm, khó chịu tới mức không thể chịu đựng nổi.
Hắn cảm giác đầu mình đang đổ đầy mồ hôi, mồ hôi từ trên đầu trượt xuống, dính nhớp vô cùng khó chịu. Sau một lúc, từ đầu đến cuối không có động tĩnh gì phát ra từ bên ngoài, Ngô Nguyệt Minh cắn chặt hàm răng, cuối cùng không thể chịu được mà khẽ cử động hai chân.
Gót chân đập vào tủ sắt, phát ra một âm thanh cực kỳ nhỏ. Ngay trong nháy mắt đó, Ngô Nguyệt Minh đột nhiên cảm giác tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên yên lặng.
Tí tách, tí tách…
Không gian tĩnh lặng vô cùng, chỉ có một thanh âm đặc biệt rõ ràng… Là mồ hôi của hắn đang tí tách rơi xuống.
Ngô Nguyệt Minh run rẩy chạm vào, lại cảm thấy cả bàn tay đều là một mùi tanh hôi.
Cho đến lúc này, hắn mới phát hiện đó hoàn toàn không phải là mồ hôi của hắn… Mà là máu tươi nhỏ xuống từ trên tủ.
—— Ở ngoài khe hở, có một đôi mắt màu đỏ tươi, đang nhìn chằm chằm vào hắn một cách đầy ghê rợn.
“A a a a a ——!!”
Sau khi nghe thấy tiếng hét từ trên lầu, Lâm Kiều cùng Tiếu Kha Ngải lập tức chạy lên tầng hai, tại đầu cầu thang thì phát hiện Trương Tiêu Lam với tinh thần vô cùng suy sụp.
Cô ngã nhào trên mặt đất, bàn tay run rẩy chỉ về một cái tủ sắt, nước mắt thi nhau lăn xuống, miệng mở lớn, lại không phát ra bất cứ thanh âm nào.
Tay chân Ngô Nguyệt Minh vặn vẹo mắc kẹt trong tủ sắt, máu tươi tung toé văng ra, nhuộm đỏ cả tủ sắt.
Hắn đã chết, thân thể mạnh mẽ bị bẻ quá 360 độ, bàn chân trái đã biến mất.
“Có chuyện gì xảy ra?”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông từ một bên truyền đến, Lâm Kiều nghiêng đầu, nhìn thấy Tần Phú cùng Văn Lộ Na cùng nhau xuất hiện ở đầu cầu thang tầng ba.
Tiếu Kha Ngải nhìn về phía Lâm Kiều, thấy đối phương không nói gì, liền chủ động mở miệng nói: “Ngô Nguyệt Minh chết rồi, nhưng anh ta thiếu mất một cái chân trái.”
Tần Phú khẽ cau mày: “Tại sao là chân trái?”
Tiếu Kha Ngải nói: “Tôi và Lâm ca tại nhà bếp tìm được thi thể Vương Na, cũng thiếu một cái chân phải, đây nhất định không là trùng hợp.”
Tần Phú liếc nhìn Lâm Kiều một cái, đi đến trước tủ sắt, đem cơ thể vỡ vụn của Ngô Nguyệt Minh kéo ra.
Cái chết của Ngô Nguyệt Minh cũng quá dọa người, Trương Tiêu Lam trốn đến bên cạnh chứ không dám nhìn, chỉ khẽ rên rỉ khóc lóc.
Tiếu Kha Ngải nói: “Đúng rồi Lâm ca, chúng ta không phải còn có một miếng bản đồ sao? Nhìn xem có thể hay không cùng với miếng bản đồ của Tần Phú hợp lại thành một tấm hoàn chỉnh.”
Tần Phú nghe vậy lần thứ hai nhìn về phía Lâm Kiều, lấy ra miếng da dê rồi hỏi: “Phải không?”
“…”
Lâm Kiều yên lặng lấy ra tờ bản đồ của mình, ghép lại cùng hắn.
Hai phần da dê chỉ hợp lại thành một góc nhỏ, có thể nhìn thấy đây là tầng hai. Sau khi xác định cẩn thận, mọi người mới phát hiện hóa ra còn có một căn phòng ẩn ở tầng hai.
Tần Phú chỉ vào bản đồ nói: “Đây là tầng hai.”
Lâm Kiều: “Ừm.”
“Tầng hai nhiều hơn một căn phòng.”
Lâm Kiều: “Ừm.”
Tần Phú: “Có khả năng rất nguy hiểm.”
Lâm Kiều: “Ừm.”
Tần Phú: “Cùng tôi qua xem một chút.”
Lâm Kiều: “Không.”
Tần Phú: “…”
“Tìm ra hung thủ, trốn thoát khỏi bệnh viện tâm thần…“
Văn Lộ Na lẩm bẩm nói, “Đây là nhiệm vụ của chúng ta?”
“Chờ đã, hung thủ không phải là cậu đi?”
Trương Tiêu Lam đột nhiên chỉ vào Lâm Kiều rồi nói, “Tôi nhớ là cậu lúc nào cũng mang theo một thanh đao trên người, là cậu giết viện trưởng đúng không?!”
Lâm Kiều bình tĩnh nói: “Không phải.”
Trương Tiêu Lam: “Cậu có bằng chứng gì nói bản thân không phải! Nếu như —— “
Tần Phú nhàn nhạt quét mắt nhìn cô ta một cái.
Ngô Nguyệt Minh sững sờ, lập tức kéo mạnh Trương Tiêu Lam về phía mình, rồi nói: “Tiểu Lam! Đừng nói nữa!”
Hắn ta không nói câu nào mà kéo Trương Tiêu Lam qua một bên, rồi khẽ nói gì đó.
Tần Phú nửa quỳ trước thi thể của viện trưởng, quan sát mấy phút sau rồi nói: “Đây là dao của Trần Uy. Trần Uy đối với viện trưởng có thù địch, rất có thể là do hắn làm.”
Hắn nói xong cũng rút con dao ra khỏi ngực của viện trưởng, nhưng làm người ta không nghĩ tới chính là, có một mẩu giấy làm bằng da dê được buộc ở đầu con dao đẫm máu.
Tần Phú lấy mẩu da dê xuống sau đó mở ra —— mặt trên vẽ một tuyến đường khá rõ ràng, có điều nó lại không phải bản hoàn chỉnh, giống như là được cắt ra từ một tấm bản đồ.
Tạm thời cũng không thể nhìn thấy gì trong phần nhỏ của tấm da dê này, Tần Phúc cất nó đi rồi nói: “Xem ra chúng ta cần phải thu thập thêm nhiều miếng bản đồ khác.”
Tiếu Kha Ngải nói: “Nơi này lớn như vậy, không bằng hai người một tổ, phân công nhau hành động đi.”
Ngô Nguyệt Minh vừa lúc quay lại, nghe lời này thì lập tức đồng ý: “Được, sau đó chúng ta sẽ quay về đây để tập hợp.”
Những người khác cũng không phản đối, Tiếu Kha Ngải liền nhìn về phía Lâm Kiều: “Lâm ca, vậy chúng ta đi tầng một tìm đi.”
Lâm Kiều: “Được.”
Cậu và Tiếu Kha Ngải đi theo hướng khác, Tần Phú nhìn theo bóng lưng của cậu, sau đó cũng cùng Văn Lộ Na rời khỏi.
Tầng một bao gồm nhà ăn, nhà tắm cùng với nhà bếp. Nhà ăn cũng không lớn, cũng không có chỗ có thể giấu đồ, Lâm Kiều cùng Tiếu Kha Ngải lục soát một vòng, không thu hoạch được gì.
Cách nhà ăn một cái hành lang chính là nhà tắm, nơi này chỉ có bảy, tám phòng riêng. Các phòng được che chắn bởi những tấm rèm thô đã sớm mốc meo, trên vách tường mọc đầy rêu xanh, tản ra một mùi thối rữa khó ngửi.
Tiếu Kha Ngải bước vào, vội vã bịt kín mũi, cau mày nói: “Mùi kinh quá.”
Lâm Kiều dùng đoản đao đẩy ra tấm rèm ở phòng thứ nhất. Bên trong không có thứ gì khác ngoài một cái bồn cầu sứ.
Tiếu Kha Ngải nói: ” Dù sao cũng không cần phải kiểm tra từng cái một, nếu có ai đi vào trong thì -—— “
Cậu ta đột nhiên im lặng, sau đó nhẹ nhàng kéo Lâm Kiều một cái.
Lâm Kiều quay đầu lại, nhìn vào nơi cậu ta chỉ, vẻ mặt cứng lại.
Có một bóng người trong phòng cuối cùng, thế nhưng ở dưới tấm màn… Không có chân người.
Tiếu Kha Ngải nhỏ giọng nói: “Ai ở trong đó?”
“…”
Không có ai đáp lại.
Lâm Kiều thả nhẹ bước chân, từng bước một đến gần rồi căn phòng cuối cùng. Mà bóng người kia trước sau vẫn không nhúc nhích, giống như không hề nhận ra có người đang đến.
Rầm ——
Tấm rèm mạnh mẽ bị mở ra, căn phòng bên trong không có một bóng người.
Lâm Kiều nói: “Không có ai.”
Tiếu Kha Ngải hít một hơi khí lạnh, nói: “Vậy chúng ta đi nhanh đi, ở đây thật đáng sợ.”
Lâm Kiều khẽ gật đầu, sau đó vội vàng kiểm tra các căn phòng khác, sau đó cùng Tiếu Kha Ngải rời khỏi tắm.
Cứ như vậy, tầng một cũng chỉ còn một cái nhà bếp. Nhà bếp nằm sát cạnh sân sau, hai người mời vừa đi vào, đã bị một mùi khó ngửi xộc vào mũi.
“Đệch, đây là cái gì?”
Tiếu Kha Ngải giật mình, ” Đây chính là những thứ mà chúng ta đã ăn sao?”
Kệ nấu ăn trong bếp có đầy đủ các loại rau và các nguyên liệu khác, đa phần đều đã bị mốc và thối, nhìn kỹ thì còn thấy cả những con giòi bọ đang nhúc nhích bên trong.
Tiếu Kha Ngải bịt mũi, nhíu chặt lông mày rồi tiến tới kiểm tra kệ nấu ăn. Xung quanh kệ nấu là các loại tủ, bên trong cũng đều chất đầy đồ vật. Lâm Kiều mở ra từng cái, bên trong tủ thỉnh thoảng lại có vài con gián hoặc nhện bò ra ngoài.
Tiếu Kha Ngải nói: “Lâm ca, ở đây cũng không có thứ gì đâu, chúng ta mau đi thôi.”
Lâm Kiều: “Chờ đã.”
Cậu nhẹ nhàng gõ gõ lên một mặt tủ, nghiêng tai lắng nghe âm thanh vang lên, sau đó nói: “Bên trong còn có một không gian khác.”
Tiếu Kha Ngải giật mình: “Cái gì?”
Trong tủ chất một đống lọ đựng gia vì và nước tương, Lâm Kiều đem tất cả những thứ thứ này ném ra ngoài, dùng đoản đao đâm vào cạnh tủ, mạnh mẽ nhấc mặt trên của ngăn tủ ra.
Ầm.
Chân của một người phụ nữ bị bẻ gãy.
Lâm Kiều: “…”
Máu tươi tí tách từng giọt nhỏ xuống, mùi máu tanh gay mũi lập tức tỏa ra. Trong không gian chật hẹp kia, có không biết bao nhiêu khối thịt vụn màu đỏ tươi chen chúc ở bên trong. Trong số đó, còn có đầu của một người phụ nữ, con ngươi trợn trừng đối mắt với Lâm Kiều.
Khuôn mặt của người phụ nữ xấu khủng khiếp, cả người tanh hôi, trông vô cùng dữ tợn… Đây chính là người đã mất tích một ngày – Vương Na!
Cảnh tượng này thực sự quá kinh khủng, Lâm Kiều sắc mặt hơi biến hóa một chút, Tiếu Kha Ngải gần như nôn ngay tại chỗ.
“… Bên trong có một mảnh giấy, “
Sau khi im lặng mấy phút, Lâm Kiều nhìn chằm chằm khối thịt và khe hở trong ngăn tủ, nói, “Hình như là một miếng bản đồ da dê.”
Tiếu Kha Ngải: “Đùa gì thế, anh thật sự muốn lấy nó ra sao? Anh bình tĩnh một chút!”
Lâm Kiều nói: “Còn hơn là phải chết ở đây.” (ý Lâm Kiều là thà chịu bẩn một chút, chứ nếu không lấy ra thì sẽ không thể thoát khỏi bệnh viện)
Cậu dùng đoản đao chọc vào góc viền lộ ra của miếng da dê, sau đó nhẹ nhàng kéo nó ra ngoài.
Ngay khi bản đồ mới được lấy ta, mấy khối thịt cũng đồng loạt rơi xuống. May là Lâm Kiều kịp lùi về sau, mới không bị thịt dính vào người.
—— Mặc dù như thế, mùi tanh của thịt vụn và máu tươi vẫn xộc vào mặt Lâm Kiều, khiến sắc mặt cậu thay đổi hết lần này tới lần khác, sau đó cậu mạnh mẽ che miệng lại.
Tiếu Kha Ngải vội vã đỡ lấy Lâm Kiều: “Ca, anh không sao chứ?” Cậu ta nói xong liền vội vã liếc nhìn mấy khối thịt đó, buồn nôn mà nghiêng đầu qua chỗ khác, nói: “Ừm… Hình như còn thiếu cái gì đó.”
“Không có chân phải,”
Lâm Kiều sắc mặt khó coi, thấp giọng nói, “Đi thôi.”
Tiếu Kha Ngải: “Được, em cũng không muốn tiếp tục ở lại cái nơi quỷ quái này nữa.”
Bọn họ rời khỏi nhà bếp, dựa theo ước định đi tới chỗ tập hợp. Nhưng mà hai người vừa mới tới đó, trên lầu liền truyền đến một tiếng tiếng kêu thảm thiết——
“A a a a a!!”
Tầng hai so sánh với tầng một thì giống như là một cái thế giới hoàn toàn xa lạ.
Nơi này chỉ có hành lang dài dằng dặc, không có cửa sổ, trong hành lang là một mảnh tối tăm, hai bên là các căn phòng kín đóng chặt cửa và những chiếc tủ sắt kê sát tường. Bởi vì được xây từ rất lâu về trước, cửa phòng đều là những cánh cửa gỗ loang lổ, còn tủ sắt thì đã trở nên rỉ sắt, mặt trên thì phủ kín vết trầy xước.
“Này nơi thật sự quá quỷ dị. “
Trương Tiêu Lam bất mãn mà lầm bầm, “Em không muốn vào, anh đi một mình đi.”
“Không thể tách ra, như vậy quá nguy hiểm, “
Ngô Nguyệt Minh động viên cô, “Chúng ta chỉ vào nhìn qua một chút, sau đó sẽ xuống hội họp cùng bọn họ.”
“… Được thôi.”
Trương Tiêu Lam hơi nhướn mày, miễn cưỡng bị Ngô Nguyệt Minh kéo về phía trước.
Đế giày đạp trên sàn gỗ, phát ra tiếng cộp cộp. Ngô Nguyệt Minh mỗi một bước đi đều rất cẩn thận, không dám mở một cánh cửa, cũng không dám chạm vào tủ sắt ở hai bên.
Bọn họ từ từ đi tới cuối hành lang, Ngô Nguyệt vốn cho rằng đi tới đây là có thể quay về, kết quả lại phát hiện phía trước có thêm một cái hành lang.
Hành lang phía trước càng tối tăm hơn, chỉ có một lối vào miễn cưỡng có chút ánh sáng, bên trong tối tới mức đưa tay về phía trước cũng chẳng thể nhìn thấy năm đầu ngón tay.
Ngô Nguyệt Minh bối rối nói: “Không đúng, vừa nãy không hề nhìn thấy còn có một cái hành lang khác.”
“…”
Trương Tiêu Lam ở phía sau không biết vì lí do gì mà không đáp lại hắn.
Ngô Nguyệt Minh quay đầu nhìn về phía nàng: “Tiểu Lam, làm sao vậy, em tại sao không nói —— “
Nửa câu sau bị mắc kẹt trong cổ họng, Ngô Nguyệt Minh khiếp sợ mà nhìn về phía tay của mình, một câu nói cũng không nói ra được.
Hắn vốn là đang nắm tay Trương Tiêu Lam, nhưng mà hiện giờ ở trong tay của hắn… Chỉ còn một cánh tay trắng bệch.
“Đệt!”
Ngô Nguyệt Minh hoảng sợ hét lên, vứt cái tay đứt kia đi rồi quay đầu bỏ chạy.
Tiếng gió vù vù thổi qua, thật giống ác quỷ gào thét. Ngô Nguyệt Minh vốn cho rằng mình có thể sớm chạy đến đầu hàng lang, nhưng mà mãi đến tận khi khí lực đã tiêu hao hết, cũng không thể chạy khỏi nơi này.
“Hô, hô —— “
Ngô Nguyệt Minh mệt mỏi dựa vào tường thở dốc, nhìn xung quanh một cách tuyệt vọng, sau đó phát hiện bản thân thế mà lại chạy nhầm hướng, chạy tới một cái hành lang hoàn toàn xa lạ.
“Tại sao, tại sao lại thế…”
Hắn không dám tin mở to hai mắt, cảm xúc gần như sụp đổ.
“Tiểu Lam! Trương Tiêu Lam, em ở đâu?!”
Hắn kêu to vẫn không có ai đáp lại, Ngô Nguyệt Minh không bỏ cuộc mà hét thêm vài tiếng nữa, đột nhiên nghe thấy ở đầu còn lại của hành lang, truyền đến một âm thanh quái lạ ——
Một bàn tay trắng bệch từ trong bóng tối duỗi ra, đặt lên trên vách tường.
Ngô Nguyệt Minh: “!!”
Hắn bị dọa đến mức vội lùi về phía sau vài bước, sau đó va phải một thứ gì đó bằng sắt, một âm thanh “Loảng xoảng” vang lên.
Ngô Nguyệt Minh phản xạ có điều kiện mà che miệng, trong cơn kinh hoảng phát hiện, đó là một cái tủ sắt vừa vặn có thể chứa được một người, nhất thời vui mừng khôn xiết, không nói hai lời mà lập tức chui vào trong tủ.
Trên cửa sắt có mấy cái khe hở, người trốn ở bên trong có thể xuyên qua khe hở nhìn ra hành lang bên ngoài. Ngô Nguyệt Minh biết rằng thứ ở bên ngoài cũng có thể nhìn thấy hắn, cưỡng ép để bản thân ngồi xổm xuống bên trong tủ sắt.
Trong không khí tràn ngập mùi rỉ sắt, Ngô Nguyệt Minh cuộn tròn trong tủ sắt với một tư thế khó khăn, không dám động đậy.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, dần dần, Ngô Nguyệt Minh thở dốc càng trở nên nặng nề hơn, tay chân đau nhức như kim đâm, khó chịu tới mức không thể chịu đựng nổi.
Hắn cảm giác đầu mình đang đổ đầy mồ hôi, mồ hôi từ trên đầu trượt xuống, dính nhớp vô cùng khó chịu. Sau một lúc, từ đầu đến cuối không có động tĩnh gì phát ra từ bên ngoài, Ngô Nguyệt Minh cắn chặt hàm răng, cuối cùng không thể chịu được mà khẽ cử động hai chân.
Gót chân đập vào tủ sắt, phát ra một âm thanh cực kỳ nhỏ. Ngay trong nháy mắt đó, Ngô Nguyệt Minh đột nhiên cảm giác tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên yên lặng.
Tí tách, tí tách…
Không gian tĩnh lặng vô cùng, chỉ có một thanh âm đặc biệt rõ ràng… Là mồ hôi của hắn đang tí tách rơi xuống.
Ngô Nguyệt Minh run rẩy chạm vào, lại cảm thấy cả bàn tay đều là một mùi tanh hôi.
Cho đến lúc này, hắn mới phát hiện đó hoàn toàn không phải là mồ hôi của hắn… Mà là máu tươi nhỏ xuống từ trên tủ.
—— Ở ngoài khe hở, có một đôi mắt màu đỏ tươi, đang nhìn chằm chằm vào hắn một cách đầy ghê rợn.
“A a a a a ——!!”
Sau khi nghe thấy tiếng hét từ trên lầu, Lâm Kiều cùng Tiếu Kha Ngải lập tức chạy lên tầng hai, tại đầu cầu thang thì phát hiện Trương Tiêu Lam với tinh thần vô cùng suy sụp.
Cô ngã nhào trên mặt đất, bàn tay run rẩy chỉ về một cái tủ sắt, nước mắt thi nhau lăn xuống, miệng mở lớn, lại không phát ra bất cứ thanh âm nào.
Tay chân Ngô Nguyệt Minh vặn vẹo mắc kẹt trong tủ sắt, máu tươi tung toé văng ra, nhuộm đỏ cả tủ sắt.
Hắn đã chết, thân thể mạnh mẽ bị bẻ quá 360 độ, bàn chân trái đã biến mất.
“Có chuyện gì xảy ra?”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông từ một bên truyền đến, Lâm Kiều nghiêng đầu, nhìn thấy Tần Phú cùng Văn Lộ Na cùng nhau xuất hiện ở đầu cầu thang tầng ba.
Tiếu Kha Ngải nhìn về phía Lâm Kiều, thấy đối phương không nói gì, liền chủ động mở miệng nói: “Ngô Nguyệt Minh chết rồi, nhưng anh ta thiếu mất một cái chân trái.”
Tần Phú khẽ cau mày: “Tại sao là chân trái?”
Tiếu Kha Ngải nói: “Tôi và Lâm ca tại nhà bếp tìm được thi thể Vương Na, cũng thiếu một cái chân phải, đây nhất định không là trùng hợp.”
Tần Phú liếc nhìn Lâm Kiều một cái, đi đến trước tủ sắt, đem cơ thể vỡ vụn của Ngô Nguyệt Minh kéo ra.
Cái chết của Ngô Nguyệt Minh cũng quá dọa người, Trương Tiêu Lam trốn đến bên cạnh chứ không dám nhìn, chỉ khẽ rên rỉ khóc lóc.
Tiếu Kha Ngải nói: “Đúng rồi Lâm ca, chúng ta không phải còn có một miếng bản đồ sao? Nhìn xem có thể hay không cùng với miếng bản đồ của Tần Phú hợp lại thành một tấm hoàn chỉnh.”
Tần Phú nghe vậy lần thứ hai nhìn về phía Lâm Kiều, lấy ra miếng da dê rồi hỏi: “Phải không?”
“…”
Lâm Kiều yên lặng lấy ra tờ bản đồ của mình, ghép lại cùng hắn.
Hai phần da dê chỉ hợp lại thành một góc nhỏ, có thể nhìn thấy đây là tầng hai. Sau khi xác định cẩn thận, mọi người mới phát hiện hóa ra còn có một căn phòng ẩn ở tầng hai.
Tần Phú chỉ vào bản đồ nói: “Đây là tầng hai.”
Lâm Kiều: “Ừm.”
“Tầng hai nhiều hơn một căn phòng.”
Lâm Kiều: “Ừm.”
Tần Phú: “Có khả năng rất nguy hiểm.”
Lâm Kiều: “Ừm.”
Tần Phú: “Cùng tôi qua xem một chút.”
Lâm Kiều: “Không.”
Tần Phú: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.