Chương 13
Đông Tẫn Hoan
13/03/2017
Động tác của Ấn Hạo rất nhanh, lóe mắt một cái đã đến gần trước Sở Nghiêu, Sở Nghiêu lắc mình, hoảng hồn nói: “Anh điên rồi hay sao mà đánh ở trong đây?”
“Hôm nay tao phải giáo huấn mày”- Vẻ mặt Ấn Hạo lạnh run, chỉ về cửa nói: “Ra ngoài”
Sở Nghiêu không nhúc nhích, toàn thân căng ra phòng bị. Ấn Hạo đưa chân đá, bị Sở Nghiêu quật lại, chiếc ghế bên cạnh ngã lăn xuống đất phát ra tiếng động lớn. Từng miếng gỗ bay khắp nơi. Hai người ở trong phòng Mễ Lương đánh nhau, thất kinh thét lên: “Đừng đánh nữa, hai người muốn đánh thì ra ngoài đi”
Động tác hai người nhanh như thế, cơ thể lại cường tráng, Mễ Lương không muốn trở thành vật hi sinh.
Ấn Hạo thu tay, hai mắt như muốn phun ra lửa: “Đi ra ngoài đánh”
Sở Nghiêu vội vàng lách ra khỏi cửa, Ấn Hạo không đuổi theo ngay mà quay đầu nhắc Mễ Lương nói: “Trốn cho kĩ”
Sở Nghiêu mở cửa sắt bên ngoài, nhìn Ấn Hạo đuổi tới không quên nhắc nhở: “Nhớ khóa cửa kĩ lại”
“Tao không cần mày nhắc, tao còn rất nhiều thời gian để giải quyết mày”
Cửa sắt được khóa chặt, Ấn Hạo xoay người đi tới gần Sở Nghiêu, cơ bắp trên người căng ra như ngọn núi lửa sắp bùng nổ. Khi còn cách hơn mười thước, Ấn Hạo bay đến chỗ Sở Nghiêu, động tác mạnh và nhanh hơn, Sở Nghiêu vội vàng né tránh.
Nơi này là chỗ ở của hai người, dù là đánh nhau hay trốn đều không tiện. Sở Nghiêu vừa né vừa chạy, nhìn thấy một lỗ hổng thì từ leo qua cửa sổ cao nhảy xuống dưới hơn mười thước, cát bụi bay tán loạn. Ấn Hạo đuổi theo không bỏ, cũng tung người đáp xuống, ngay khi chạm đất lại tấn công Sở Nghiêu.
Vùng cát đá rộng lớn không chướng ngại vật, mỗi lần Ấn Hạo ra tay đều là chiêu giết người. Sở Nghiêu chỉ thủ chứ không công, thấy Ấn Hạo thật sự muốn đưa mình vào chỗ chết liền tránh né công kích, gặng hỏi: “Anh muốn giết tôi sao?”
Ấn Hạo híp mắt nói: “Vô nghĩa!! Giết mày cô ấy sẽ là của mình tao”
Lời còn chưa dứt, thân ảnh đã động. Ấn Hạo nhảy đến trước cửa phòng Thao Khởi chộp lấy một cây thiết côn. Không phải ngươi chết thì ta chết, Sở Nghiêu biết thế cục không ổn liền chạy đến bên cạnh cầm lấy cây thiết côn dài, lúc xoay lại, Ấn Hạo đã dùng bá sơn khí công đánh về phía Sở Nghiêu.
Trên bãi đất trống cát bụi bay tứ tung, hai người đánh liên tục không hề dời nhau ra, trận đánh kinh thiên động địa như vậy hấp dẫn không ít người vây lại xem. Lúc này vẫn chưa tới giờ cơm trưa, đám thợ mỏ nhận được tin liền một truyền mười, mười truyền trăm, hàng loạt người bâu lại như thủy triều, sợ rằng sẽ bỏ lỡ trận hay. Ấn Hạo rất hiếm khi ra tay, lúc đã ra tay thì không lưu tình, giống như hôm nay tình cảm suốt mấy tháng qua đã biến mất. Sở Nghiêu không thích tranh giành, rất nhiều người biết hắn thật sự có tài, nhưng không biết rõ. Hôm nay, Sở Nghiêu khiến người ta mở mang tầm mắt, tốc độ so với Ấn Hạo nhanh hơn chứ không kém.
Mọi người cực kì phấn khích, có người la lên: “Đánh chết hắn…. đánh chết hắn”
Đánh chết ai họ không quan tâm, bọn họ chỉ là xem náo nhiệt, có người la lên: “Lão đại, giết hắn”; có người lại nói: “Giết Ấn Hạo, mày chính là lão đại”
Thiết Bất Quy đứng ở xa nhìn hai người trên bãi đất trống không ngừng chém giết. Vẻ mặt căng thẳng, ở Viêm Hoang hắn được gọi là Thiết lão nhị, là hầu cận dưới trướng Ấn Hạo. Nhưng gần đây, Ấn Hạo và Sở Nghiêu trở nên gần gũi, lại còn bảo Sở Nghiêu chuyển sang đây ở quả nhiên sớm đã đoán ra năng lực Sở Nghiêu. Hôm nay, không hiểu sao lại đánh đến ngươi sống ta chết, nhưng dù Sở Nghiêu có muốn làm lão đại cũng phải hỏi xem hắn có đồng ý không. Thiết Bất Quy nắm chặt tay, tiến về trước, chuẩn bị ra tay thì lại nghĩ, nếu chỉ cần ngồi mà ngư ông đắc lợi, vậy thì tới lúc cần hãy ra tay.
Lúc này mặt trời đứng bóng, nhưng không ai thấy nóng, đám người trông coi đồ ăn cũng tới, đám thợ mở cũng bỏ mặt mọi thứ. Tất cả đều tập trung nhìn vào bãi đất trống, dù Sở Nghiêu có nhanh nhưng Ấn Hạo từng bước áp sát, mọi thế công đều rất sắc bén, chiêu nào cũng mạng đổi mạng. Lát sau, Sở Nghiêu đuối sức, cố gắng chống đỡ.
Hai bóng người đan vào nhau, cát bụi che mờ thân ảnh của họ, lại còn mặc quần áo giống nhau nên không rõ ai là ai, khi nghe bang một tiếng thiết côn bay xa rơi xuống đất, xung quanh tiếng reo hò nổi lên, đám đàn ông bắt đầu đưa tay: “Đánh chết hắn”
Ngay sau đó, một bóng người bị đá bay ra, vội vàng xoay người đứng dậy tiếp tục chiến đấu, nhưng rõ ràng đã ở thế hạ phong, vừa đứng lên liền bị đối phương thúc côn đánh vào bụng, sau đó bị đá hai cú nằm xuống đất. Lúc này chưa kịp đợi hắn đứng dậy, đối thủ đã dùng chân dẫm nát ngực hắn, cây côn chỉ thẳng vào mặt.
Nhưng thiết côn không hề hạ xuống khiến đầu đối phương nở hoa, người nằm dưới tóc xõa trên đất, người trên cao thì mỉm cười chiến thắng nhìn người nằm dưới, dùng chân ra sức đè, môi nhẹ thở: “Mày nhanh hơn so với tưởng tượng của tao, đáng tiếc kỹ xảo chưa thuần phục”
Về tốc độ và lực đánh, Sở Nghiêu không dưới Ấn Hạo, nhưng Ấn Hạo đã ở Viêm Hoang mười năm được tôi luyện trong máu lửa, từng trải qua ranh giói sống chết, khả năng giết người không ai bì được, hơn nữa lực đánh và tốc độ ưu việt quả thật là một cỗ máy giết người
Sở Nghiêu thở dốc, kết cục đã định, thua thì chết, hắn nhìn xuyên qua thiết côn quan sát Ấn Hạo, môi nở nụ cười: “Không hổ là người đã ở đây mười năm, cuối cùng tôi cũng được giải thoát”
Thắng bại đã định, người xung quanh sôi trào, tiếng kêu chấn động Viêm Hoang: “Giết Sở Nghiêu… giết Sở Nghiêu”
Sở Nghiêu nheo mắt nhìn ánh mặt trời trên cao, từng ánh sáng lấp lóa đến chói mắt, âm thanh xung quanh càng lúc càng lớn, hắn lại bình thản, không hề sợ hãi, toàn thân vô lực nằm dài trên đất. Ấn Hạo híp mắt, thu côn lại nói: “Buổi chiều đến phòng tìm tao”
Lúc Ấn Hạo đi không quên đá Sở Nghiêu, trên tay vẫn cầm cây thiết côn, bước chân tập tễnh, hiển nhiên trong lúc đánh nhau cũng bị thương. Hắn nhìn đám người, khí thế không hề giảm sút, lắc lắc cây gậy quát to: “Nhìn cái gì? Không muốn ăn cơm trưa sao?”
Một màn biểu diễn hay như thế lại kết thúc, mọi người có chút khó hiểu nhưng đương sự đều đã đi, kẻ thua cũng đứng lên, không còn gì để xem nữa, mọi người bắt đầu tản đi.
Thiết Bất Quy hơi tiếc nuối, hai người ai cũng không chết, hơn nữa không bị trọng thương, thật không biết hai người làm cái quỷ gì.
Mễ Lương ở trong phòng bất an nửa ngày, nàng không muốn làm họa thủy, hai người đánh nhau vì nàng, quả thật là một ngọn núi không thể có hai con hổ. Tuy nàng không muốn phát sinh quan hệ nam nữ với hai người nhưng cũng không muốn ai gặp chuyện không may, nàng bị khóa trong phòng, bên ngoài tiếng la hét chấn động cũng yếu dần, ngàn vạn lần đừng để xảy ra chuyện.
Cơm trưa hôm nay bị chậm hơn một giờ so với mọi ngày, cuối cùng Thạch Đầu cũng mở cửa đem cơm tới, Mễ Lương vừa nhìn thấy Thạch Đầu liền hỏi: “Có phải Sở Nghiêu và Ấn Hạo đánh nhau không?”
“Phải”– Thạch Đầu đem đồ ăn để lên bàn, hôm nay cơm trưa rất đơn giản, người phụ trách nấu ăn đều chạy tới xem đánh nhau, khi tản ra mới nhớ đến việc nấu cơm cho Ấn Hạo, liền vội vã làm qua loa: “Họ đánh nhau rất ghê, giống như muốn giết đối phương vậy”
“Không xảy ra chuyện gì chứ?”– Mễ Lương quan tâm hỏi.
“Không có, nhưng thật không ngờ Sở Nghiêu lợi hại như vậy, thiếu chút nữa là bất phân thắng bại với lão đại, nhưng cuối cùng vẫn thua, tuy vậy lão đại không giết hắn”– Thạch Đầu nhìn Mễ Lương. “Mễ Lương, họ đánh nhau vì cô sao?”
“Dĩ nhiên là không phải”- Mễ Lương xem thường nói, chỉ vì tính chiếm hữu của đàn ông mà thôi, nàng không phải là nguyên nhân khiến hai người đánh nhau. “Hai người họ tự nhiên đánh nhau”
Thạch Đầu biết chuyện có liên quan tới Mễ Lương nhưng không muốn hỏi nhiều, chỉ nói: “Nếu lần sau ai đó đánh nhau, hoặc đang phát giận, cô nhớ tránh xa một chút, tốt nhất nên tránh đi, cô gầy yếu như thế, lỡ vô tình bị thương thì thảm lắm”
Mễ Lương thầm than, vẫn là Thạch Đầu tốt. Hai tên đàn ông đó chưa bao giờ hỏi qua ý kiến nàng, ở trước mặt nàng tự thảo luận vấn đề sở hữu, xứng đáng bị đánh cho bầm dập. Bây giờ nghe nói không có chuyện gì, nàng cũng hơi tiếc, nhưng tiếc nhất vẫn là Sở Nghiêu thua, cái tên tay cầm chủy thủ thích cởi áo người khác kia nên xứng đáng bị giáo huấn.
Thạch Đầu nói tiếp: “Mễ Lương, cô ăn đi, tôi đi trước, hai người họ đánh đến bị thương để tôi đi xem thế nào”
Ấn Hạo tự giam mình trong phòng, lúc Thạch Đầu gõ cửa thì hắn nói không sao, trong phòng có thuốc trị thương, không cho Thạch Đầu vào. Sau hai ba giờ, Sở Nghiêu đi qua, gõ cửa: “Là tôi”
Kỳ thật Sở Nghiêu cảm thấy Ấn Hạo rất lạ. Hôm nay vì Mễ Lương mà đòi giết hắn, đến cuối cùng lại ngừng lại. Lúc này, mọi người trong Viêm Hoang đều ngủ, sau khi chăm sóc bản thân xong liền tới tìm Ấn Hạo, khi Ấn Hạo khép cửa lại hắn nghĩ Ấn Hạo sẽ nói chuyện Mễ Lương, nhưng Ấn Hạo lại nói: “Tốc độ của anh cũng nhanh thật”
Không giống như mỉa mai, mà hình như đánh giá khách quan, Sở Nghiêu ung dung nói: “Vẫn không bằng anh”
“Đó là vì thời gian anh ở đây chưa lâu, hơn nữa đã bỏ qua thời kì quyết liệt của Viêm Hoang, nếu sớm tới Viêm Hoang vài năm, chỉ sợ lão đại nơi này không phải tôi”
“Đến nơi này đã chẳng hay ho gì, ai mà muốn tới sớm vài năm chứ?”- Sở Nghiêu xem thường nói.
Ấn Hạo ngồi trên ghế tựa, đưa mắt nhìn Sở Nghiêu: “Nếu đã không muốn ở đây thì có hứng thú rời khỏi nơi này không?”
Sở Nghiêu kinh ngạc: “Anh có ý gì?”
“Đương nhiên là vượt ngục”- Sở Nghiêu nói rất bình thản nhưng nghiêm túc: “Nếu thành thì tự do, bại thì mất mạng, anh có muốn không?”
“Tôi cũng có ý này”– Sở Nghiêu nhếch môi cười, hắn đồng ý đưa Mễ Lương ra mục đích là kéo gần quan hệ với Ấn Hạo, cũng muốn mưu đồ việc này. Ấn Hạo hiểu Viêm Hoang hơn so với hắn, bị giam trong này nhiều năm như thế, hắn không tin Ấn Hạo chưa từng nghĩ đến việc ra ngoài. “Hôm nay anh cố ý bức tôi ra tay, chẳng lẽ liên quan tới việc này”
“Tôi cần một người có thân thủ tốt, lại đáng tin cậy”- Ấn Hạo nhìn hắn. “Tôi muốn biết thực lực của anh tới đâu, hơn nữa giữa chúng ta đã có một bí mật, thêm một bí mật nữa cũng có gì là không thể ”
“Hôm nay tao phải giáo huấn mày”- Vẻ mặt Ấn Hạo lạnh run, chỉ về cửa nói: “Ra ngoài”
Sở Nghiêu không nhúc nhích, toàn thân căng ra phòng bị. Ấn Hạo đưa chân đá, bị Sở Nghiêu quật lại, chiếc ghế bên cạnh ngã lăn xuống đất phát ra tiếng động lớn. Từng miếng gỗ bay khắp nơi. Hai người ở trong phòng Mễ Lương đánh nhau, thất kinh thét lên: “Đừng đánh nữa, hai người muốn đánh thì ra ngoài đi”
Động tác hai người nhanh như thế, cơ thể lại cường tráng, Mễ Lương không muốn trở thành vật hi sinh.
Ấn Hạo thu tay, hai mắt như muốn phun ra lửa: “Đi ra ngoài đánh”
Sở Nghiêu vội vàng lách ra khỏi cửa, Ấn Hạo không đuổi theo ngay mà quay đầu nhắc Mễ Lương nói: “Trốn cho kĩ”
Sở Nghiêu mở cửa sắt bên ngoài, nhìn Ấn Hạo đuổi tới không quên nhắc nhở: “Nhớ khóa cửa kĩ lại”
“Tao không cần mày nhắc, tao còn rất nhiều thời gian để giải quyết mày”
Cửa sắt được khóa chặt, Ấn Hạo xoay người đi tới gần Sở Nghiêu, cơ bắp trên người căng ra như ngọn núi lửa sắp bùng nổ. Khi còn cách hơn mười thước, Ấn Hạo bay đến chỗ Sở Nghiêu, động tác mạnh và nhanh hơn, Sở Nghiêu vội vàng né tránh.
Nơi này là chỗ ở của hai người, dù là đánh nhau hay trốn đều không tiện. Sở Nghiêu vừa né vừa chạy, nhìn thấy một lỗ hổng thì từ leo qua cửa sổ cao nhảy xuống dưới hơn mười thước, cát bụi bay tán loạn. Ấn Hạo đuổi theo không bỏ, cũng tung người đáp xuống, ngay khi chạm đất lại tấn công Sở Nghiêu.
Vùng cát đá rộng lớn không chướng ngại vật, mỗi lần Ấn Hạo ra tay đều là chiêu giết người. Sở Nghiêu chỉ thủ chứ không công, thấy Ấn Hạo thật sự muốn đưa mình vào chỗ chết liền tránh né công kích, gặng hỏi: “Anh muốn giết tôi sao?”
Ấn Hạo híp mắt nói: “Vô nghĩa!! Giết mày cô ấy sẽ là của mình tao”
Lời còn chưa dứt, thân ảnh đã động. Ấn Hạo nhảy đến trước cửa phòng Thao Khởi chộp lấy một cây thiết côn. Không phải ngươi chết thì ta chết, Sở Nghiêu biết thế cục không ổn liền chạy đến bên cạnh cầm lấy cây thiết côn dài, lúc xoay lại, Ấn Hạo đã dùng bá sơn khí công đánh về phía Sở Nghiêu.
Trên bãi đất trống cát bụi bay tứ tung, hai người đánh liên tục không hề dời nhau ra, trận đánh kinh thiên động địa như vậy hấp dẫn không ít người vây lại xem. Lúc này vẫn chưa tới giờ cơm trưa, đám thợ mỏ nhận được tin liền một truyền mười, mười truyền trăm, hàng loạt người bâu lại như thủy triều, sợ rằng sẽ bỏ lỡ trận hay. Ấn Hạo rất hiếm khi ra tay, lúc đã ra tay thì không lưu tình, giống như hôm nay tình cảm suốt mấy tháng qua đã biến mất. Sở Nghiêu không thích tranh giành, rất nhiều người biết hắn thật sự có tài, nhưng không biết rõ. Hôm nay, Sở Nghiêu khiến người ta mở mang tầm mắt, tốc độ so với Ấn Hạo nhanh hơn chứ không kém.
Mọi người cực kì phấn khích, có người la lên: “Đánh chết hắn…. đánh chết hắn”
Đánh chết ai họ không quan tâm, bọn họ chỉ là xem náo nhiệt, có người la lên: “Lão đại, giết hắn”; có người lại nói: “Giết Ấn Hạo, mày chính là lão đại”
Thiết Bất Quy đứng ở xa nhìn hai người trên bãi đất trống không ngừng chém giết. Vẻ mặt căng thẳng, ở Viêm Hoang hắn được gọi là Thiết lão nhị, là hầu cận dưới trướng Ấn Hạo. Nhưng gần đây, Ấn Hạo và Sở Nghiêu trở nên gần gũi, lại còn bảo Sở Nghiêu chuyển sang đây ở quả nhiên sớm đã đoán ra năng lực Sở Nghiêu. Hôm nay, không hiểu sao lại đánh đến ngươi sống ta chết, nhưng dù Sở Nghiêu có muốn làm lão đại cũng phải hỏi xem hắn có đồng ý không. Thiết Bất Quy nắm chặt tay, tiến về trước, chuẩn bị ra tay thì lại nghĩ, nếu chỉ cần ngồi mà ngư ông đắc lợi, vậy thì tới lúc cần hãy ra tay.
Lúc này mặt trời đứng bóng, nhưng không ai thấy nóng, đám người trông coi đồ ăn cũng tới, đám thợ mở cũng bỏ mặt mọi thứ. Tất cả đều tập trung nhìn vào bãi đất trống, dù Sở Nghiêu có nhanh nhưng Ấn Hạo từng bước áp sát, mọi thế công đều rất sắc bén, chiêu nào cũng mạng đổi mạng. Lát sau, Sở Nghiêu đuối sức, cố gắng chống đỡ.
Hai bóng người đan vào nhau, cát bụi che mờ thân ảnh của họ, lại còn mặc quần áo giống nhau nên không rõ ai là ai, khi nghe bang một tiếng thiết côn bay xa rơi xuống đất, xung quanh tiếng reo hò nổi lên, đám đàn ông bắt đầu đưa tay: “Đánh chết hắn”
Ngay sau đó, một bóng người bị đá bay ra, vội vàng xoay người đứng dậy tiếp tục chiến đấu, nhưng rõ ràng đã ở thế hạ phong, vừa đứng lên liền bị đối phương thúc côn đánh vào bụng, sau đó bị đá hai cú nằm xuống đất. Lúc này chưa kịp đợi hắn đứng dậy, đối thủ đã dùng chân dẫm nát ngực hắn, cây côn chỉ thẳng vào mặt.
Nhưng thiết côn không hề hạ xuống khiến đầu đối phương nở hoa, người nằm dưới tóc xõa trên đất, người trên cao thì mỉm cười chiến thắng nhìn người nằm dưới, dùng chân ra sức đè, môi nhẹ thở: “Mày nhanh hơn so với tưởng tượng của tao, đáng tiếc kỹ xảo chưa thuần phục”
Về tốc độ và lực đánh, Sở Nghiêu không dưới Ấn Hạo, nhưng Ấn Hạo đã ở Viêm Hoang mười năm được tôi luyện trong máu lửa, từng trải qua ranh giói sống chết, khả năng giết người không ai bì được, hơn nữa lực đánh và tốc độ ưu việt quả thật là một cỗ máy giết người
Sở Nghiêu thở dốc, kết cục đã định, thua thì chết, hắn nhìn xuyên qua thiết côn quan sát Ấn Hạo, môi nở nụ cười: “Không hổ là người đã ở đây mười năm, cuối cùng tôi cũng được giải thoát”
Thắng bại đã định, người xung quanh sôi trào, tiếng kêu chấn động Viêm Hoang: “Giết Sở Nghiêu… giết Sở Nghiêu”
Sở Nghiêu nheo mắt nhìn ánh mặt trời trên cao, từng ánh sáng lấp lóa đến chói mắt, âm thanh xung quanh càng lúc càng lớn, hắn lại bình thản, không hề sợ hãi, toàn thân vô lực nằm dài trên đất. Ấn Hạo híp mắt, thu côn lại nói: “Buổi chiều đến phòng tìm tao”
Lúc Ấn Hạo đi không quên đá Sở Nghiêu, trên tay vẫn cầm cây thiết côn, bước chân tập tễnh, hiển nhiên trong lúc đánh nhau cũng bị thương. Hắn nhìn đám người, khí thế không hề giảm sút, lắc lắc cây gậy quát to: “Nhìn cái gì? Không muốn ăn cơm trưa sao?”
Một màn biểu diễn hay như thế lại kết thúc, mọi người có chút khó hiểu nhưng đương sự đều đã đi, kẻ thua cũng đứng lên, không còn gì để xem nữa, mọi người bắt đầu tản đi.
Thiết Bất Quy hơi tiếc nuối, hai người ai cũng không chết, hơn nữa không bị trọng thương, thật không biết hai người làm cái quỷ gì.
Mễ Lương ở trong phòng bất an nửa ngày, nàng không muốn làm họa thủy, hai người đánh nhau vì nàng, quả thật là một ngọn núi không thể có hai con hổ. Tuy nàng không muốn phát sinh quan hệ nam nữ với hai người nhưng cũng không muốn ai gặp chuyện không may, nàng bị khóa trong phòng, bên ngoài tiếng la hét chấn động cũng yếu dần, ngàn vạn lần đừng để xảy ra chuyện.
Cơm trưa hôm nay bị chậm hơn một giờ so với mọi ngày, cuối cùng Thạch Đầu cũng mở cửa đem cơm tới, Mễ Lương vừa nhìn thấy Thạch Đầu liền hỏi: “Có phải Sở Nghiêu và Ấn Hạo đánh nhau không?”
“Phải”– Thạch Đầu đem đồ ăn để lên bàn, hôm nay cơm trưa rất đơn giản, người phụ trách nấu ăn đều chạy tới xem đánh nhau, khi tản ra mới nhớ đến việc nấu cơm cho Ấn Hạo, liền vội vã làm qua loa: “Họ đánh nhau rất ghê, giống như muốn giết đối phương vậy”
“Không xảy ra chuyện gì chứ?”– Mễ Lương quan tâm hỏi.
“Không có, nhưng thật không ngờ Sở Nghiêu lợi hại như vậy, thiếu chút nữa là bất phân thắng bại với lão đại, nhưng cuối cùng vẫn thua, tuy vậy lão đại không giết hắn”– Thạch Đầu nhìn Mễ Lương. “Mễ Lương, họ đánh nhau vì cô sao?”
“Dĩ nhiên là không phải”- Mễ Lương xem thường nói, chỉ vì tính chiếm hữu của đàn ông mà thôi, nàng không phải là nguyên nhân khiến hai người đánh nhau. “Hai người họ tự nhiên đánh nhau”
Thạch Đầu biết chuyện có liên quan tới Mễ Lương nhưng không muốn hỏi nhiều, chỉ nói: “Nếu lần sau ai đó đánh nhau, hoặc đang phát giận, cô nhớ tránh xa một chút, tốt nhất nên tránh đi, cô gầy yếu như thế, lỡ vô tình bị thương thì thảm lắm”
Mễ Lương thầm than, vẫn là Thạch Đầu tốt. Hai tên đàn ông đó chưa bao giờ hỏi qua ý kiến nàng, ở trước mặt nàng tự thảo luận vấn đề sở hữu, xứng đáng bị đánh cho bầm dập. Bây giờ nghe nói không có chuyện gì, nàng cũng hơi tiếc, nhưng tiếc nhất vẫn là Sở Nghiêu thua, cái tên tay cầm chủy thủ thích cởi áo người khác kia nên xứng đáng bị giáo huấn.
Thạch Đầu nói tiếp: “Mễ Lương, cô ăn đi, tôi đi trước, hai người họ đánh đến bị thương để tôi đi xem thế nào”
Ấn Hạo tự giam mình trong phòng, lúc Thạch Đầu gõ cửa thì hắn nói không sao, trong phòng có thuốc trị thương, không cho Thạch Đầu vào. Sau hai ba giờ, Sở Nghiêu đi qua, gõ cửa: “Là tôi”
Kỳ thật Sở Nghiêu cảm thấy Ấn Hạo rất lạ. Hôm nay vì Mễ Lương mà đòi giết hắn, đến cuối cùng lại ngừng lại. Lúc này, mọi người trong Viêm Hoang đều ngủ, sau khi chăm sóc bản thân xong liền tới tìm Ấn Hạo, khi Ấn Hạo khép cửa lại hắn nghĩ Ấn Hạo sẽ nói chuyện Mễ Lương, nhưng Ấn Hạo lại nói: “Tốc độ của anh cũng nhanh thật”
Không giống như mỉa mai, mà hình như đánh giá khách quan, Sở Nghiêu ung dung nói: “Vẫn không bằng anh”
“Đó là vì thời gian anh ở đây chưa lâu, hơn nữa đã bỏ qua thời kì quyết liệt của Viêm Hoang, nếu sớm tới Viêm Hoang vài năm, chỉ sợ lão đại nơi này không phải tôi”
“Đến nơi này đã chẳng hay ho gì, ai mà muốn tới sớm vài năm chứ?”- Sở Nghiêu xem thường nói.
Ấn Hạo ngồi trên ghế tựa, đưa mắt nhìn Sở Nghiêu: “Nếu đã không muốn ở đây thì có hứng thú rời khỏi nơi này không?”
Sở Nghiêu kinh ngạc: “Anh có ý gì?”
“Đương nhiên là vượt ngục”- Sở Nghiêu nói rất bình thản nhưng nghiêm túc: “Nếu thành thì tự do, bại thì mất mạng, anh có muốn không?”
“Tôi cũng có ý này”– Sở Nghiêu nhếch môi cười, hắn đồng ý đưa Mễ Lương ra mục đích là kéo gần quan hệ với Ấn Hạo, cũng muốn mưu đồ việc này. Ấn Hạo hiểu Viêm Hoang hơn so với hắn, bị giam trong này nhiều năm như thế, hắn không tin Ấn Hạo chưa từng nghĩ đến việc ra ngoài. “Hôm nay anh cố ý bức tôi ra tay, chẳng lẽ liên quan tới việc này”
“Tôi cần một người có thân thủ tốt, lại đáng tin cậy”- Ấn Hạo nhìn hắn. “Tôi muốn biết thực lực của anh tới đâu, hơn nữa giữa chúng ta đã có một bí mật, thêm một bí mật nữa cũng có gì là không thể ”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.