Chương 16
Đông Tẫn Hoan
13/03/2017
Sở Nghiêu không nói gì, hắn vượt qua đi trước, nhưng chợt nhớ tới việc gì đó. “Vừa rồi lúc cổng mở ra, tôi nhìn thấy bên ngoài khu vực địa quỷ có những cây hồ sa trúc dài và cao”
“Cuối cùng chúng nó cũng đã phát triển”- Mắt Ấn Hạo trở nên thâm sâu. “Là do tôi đã ném những hạt giống ra bên ngoài chuẩn bị rời khỏi đây, chờ mùa mưa năm qua đi, chúng sẽ sinh trưởng rất cao”
Hồ sa trúc
là cây chuyên sinh trưởng ở khu hoang mạc đất bị nhiễm phèn, sức sống
bền bỉ, lá cây như xương rồng bị thoái hóa trở nên ngắn, nó có thể cao
đến ba bốn thước, thân cây thẳng băng, có tính chất giống cây trúc, vừa
có thể đàn hồi tốt vừa rỗng ruột rất giống trúc, cho nên được gọi là Hồ
sa Trúc. Với khí hậu khô hạn của Viêm Hoang, chỉ cần hàng năm có hai ba
tháng mưa đầy đủ, mọi thực vật ở đây sẽ sinh trưởng tốt, chỉ hai ba
tháng hồ sa trúc có thể cao lên gần mười thước.
Ở phía tây, ánh tà dương thu hồi luồng sáng chói chang của ban ngày, nó trở nên
hồng và nhỏ. Nhân lúc trời còn chưa tối, Ấn Hạo cho người đem vật tư để
vào kho, mười mấy người cùng áp giải mấy người mới đang bị trói ném
xuống đất, bên kia Bạch Đầu cởi miếng vả đen trên mặt họ trước, rồi từ
từ giúp họ mở dây trói.
“Thạch Đầu, mau cởi mặt nạ bọn chúng xuống, để chúng ta xem hàng lần này thế nào”– Ở xa xa, một giọng nói lưu manh cất lên, người mới tới đã khiến cho cảm giác chán chường ở Viêm Hoang sôi sục hừng hực, đám nam nhân đều hùng
dũng đi tới, giọng cười cợt, tiếng gọi í ới, hàng loạt âm thanh hỗn tạp
hòa vào nhau. Trong đám người, một kẻ nhảy ra trực tiếp lấy miếng vải
đen bọc trên đầu họ xuống. Chung
quanh từng tiếng hét dâng cao, mọi người đều dùng ánh mắt của lang sói
quan sát đám người mới đang nơm nớp lo sợ, một vài kẻ hưng phấn, xoa xoa tay, cảm thấy rất vui vẻ. Đám nhân hùng hùng hổ hổ xoa bóp vai từng kẻ
mới tới như đang kiểm hàng, lâu lâu lại đá họ một cái. Giữa khu đất
trống, mười mấy người mới tới bị vây ở giữa, có kẻ giống như đầu gỗ vẫn
không chịu nhúc nhích, có người đầu óc rối tung ánh mắt đảo qua đánh giá hoàn cảnh ở đây, có người thì vẻ mặt kích động…. Trong đó, một thiếu
niên làm cho tất cả đám đàn ông đều trở nên kích động, vóc người hắn
không cao, thoạt nhìn chỉ mới 16 – 17 tuổi, làn da trắng trẻo, ngón tay
thon dài xinh xắn, cả người toát ra khí chất của kẻ trí thức, hiển nhiên là một thiếu gia chưa từng chịu khổ, tuy đầu tóc bù xù che đi nửa
gương mặt nhưng không khó để nhận ra bộ dang nhã nhặn tuấn mỹ của hắn.
Đám đàn ông phát ra tiếng la: “Nhìn kia, tên này thật giống đàn bà quá đi!!” “Lại đây, cho bọn tao sờ một chút” “Tao muốn hắn trở thành sủng vật của tao”..
Đám người
phía trước lấy miếng vải đen bọc trên đầu, rồi đạp hắn một phát. Thiếu
niên ôm lấy cánh tay cuộn mình lại, toàn thân run rẩy, nửa gương mặt
chôn sâu trong cánh tay, hắn sợ hãi nhìn mọi người, tiếng cười nhạo xung quanh càng lúc càng to. Trong đám người bước ra một tên đàn ông to lớn, áo xăm một cái hình màu, lời nói hùng hồn vang dội, dùng nhón tay chỉ
về tên thiếu niên: “Từ nay về sao hắn chính là người của Hắc Vũ đao tao”
Hắc Vũ Đao đảo mắt nhìn xung quanh, xắn ống tay áo lên cao, cất giọng mạnh mẽ: “Không phục thì bước ra đây đánh”
Đám đàn ông ở Viêm Hoang nghẹn lại, một số kẻ thay đổi xu hướng tình dục, tính
chiếm tên thiếu niên gầy gò này để giải quyết dục vọng ban đêm, không hề ngờ, tên thiếu niên nhà giàu da trắng nõn lại được Hắc Vũ Đao coi
trọng. Thực lực Hắc Vũ Đao tương đối mạnh, đối với Ấn Hạo hắn cũng chỉ
nể ba phần, những người khác hắn không coi là gì, khi hắn tuyên bố thì
tiếng la hét xung quanh đều giảm xuống. Ấn Hạo luôn mặc kệ mấy chuyện
này, hơn nữa một người gầy yếu như vậy muốn không ở Viêm Hoang mà không
dựa vào người khác là điều không thể, hắn đứng từ xa vòng tay trước
ngực, quét qua đám người mới, khinh khỉnh nói: “Đưa họ vào trong đi, tên sủng vật trắng trẻo này căn bản không thể sống được, đám người kia cũng chỉ có thể sống được nửa tháng”
Ánh mắt Sở
Nghiêu đảo qua đám người, nhưng không chăm chú nhìn người thiếu niên
thanh tú, mà hắn nhìn người đán ông cường tráng phía sau, mắt lộ vẻ khó
tin: “Hắn ta cũng bị đưa tới sao?”
Từ hướng
ánh mắt của Sở Nghiêu, Ấn Hạo thấy một người đàn ông khoảng ba mươi
tuổi, làn da sáng lóe màu đồng, vai rộng ngực chắc, hắn thích thú hỏi: “Tên đó là ai vậy?”
“Hắn là
Thiếu tướng Hàng Phá Hải của Thuận Vũ, cực kì dũng mãnh và thiện chiến,
lập được nhiều chiến công hiển sách”- Sở Nghiêu có vẻ tiếc rẻ. “Không nghĩ tới cũng bị đẩy tới đây”
Ấn Hạo liếc mắt, xùy nói: “Hai bên chính quyền đấu với nhau hắn trở thành vật hi sinh”
Bên kia bãi đất trống, mấy kẻ mới bị đầy tới đầy bao phủ trong tiếng cười nhạo ủa
mọi người, Hàng Phá Hải đứng dậy thì bên cạnh có người nhận ra ông ta,
chạy tới, túm lấy ống tay áo rách nát của Hàng Phá Hải, kích động nói: “Hàng tướng quân, ngài cũng tới đây…”
Không chờ
hai người diễn xong tiết mục chia ly gặp lại, một bóng người lướt ra,
hai người bị đẩy mạnh ra. Ấn Hạo đứng cạnh họ, vẻ mặt nghiêm túc mang
theo vài phần kiêu ngạo, từ trên cao nhìn xuống giọng nói mạnh mẽ: “Nơi này không có tướng quân, các người phải nhớ cho kỹ, tao là lão đại ở đây”
Nói xong, hắn phất ống tay áo, khoanh tay lớn giọng nói: “Tới giờ cơm chiều rồi”
Đám người
xung quanh bắt đầu như thủy triều hùa nhau đi ăn cơm, nếu tới trễ sẽ
không có cơm ăn. Đám đông tản dần chỉ còn lại mấy người mới tới đang
ngồi trên bãi đất trống, không ai để ý đến họ, cho dù Hắc Vũ Đao cảm
thấy hứng thú với tên thiếu niên nhưng cũng mặc kệ hắn, đợi đối phương
đến cầu khẩn.
Ở Viêm
Hoang, thực lực sẽ quyết định địa vị, có trả giá mới có cơm ăn. Không có ai chủ động đến giúp đỡ người mới, bây giờ thị uy với họ, đói mấy ngày
bọn họ mới hiểu quy tắc sinh tồn ở Viêm Hoang.
Có một số
kẻ ngay lập tức nhận rõ tình huống ở đây, chẳng hạn như Hàng Phá Hải,
tuy không có ai chỉ điểm nhưng sáng ngày thứ hai lúc mọi người bắt đầu
đi làm, hắn liền lẽo đẽo theo sau, xem người khác làm gì hắn làm đó, như vậy tới giờ ăn cơm có thể đi theo; có một số kẻ thì vẫn kiêu ngạo như
trước, sáng sớm đã la hét ầm ĩ: “Bọn rác rưởi, tránh xa tao ra, ông mày
không giống bọn bây… bọn mày chết đi… ông mày muốn đánh bọn bây”
Lời của hắn chọc giận rất nhiều kẻ chỉ tính ngồi một bên xem náo nhiệt, tay lách
cách muốn giáo huấn hắn. Người thanh niên đó cũng thật có tài, vừa rồi
còn đánh người nhưng vừa thấy mấy tên đàn ông đối diện lộ bộ mặt hung
hiểm, đối phương lại đông người, hắn hoảng sợ, giống như con chuột bỏ
chạy, người phía sau cứ liên tục đuổi theo, miệng thầm chửi mắng: “Tiểu tử, mày tiêu rồi” “Tên khốn khiếp, hôm nay lão tử sẽ đánh cho đầu mày nở hoa”
Người thanh niên chạy tới nhanh hơn, đá ngã thùng nước mọi người để trước cửa và cả quần áo đã khô bên ngoài, còn vô tình va phải Thiết Bất Quy đang uống
trà, kẻ đuổi theo hắn càng lúc càng nhiều, có người cầm gậy, có người
trực tiếp lấy vật gì đó ném hắn. Người thanh niên bị dọa sợ, chạy với
tốc độ kinh người, luống cuống không biết đường chạy loạn cả lên.
Thạch Đầu
vừa nấu nước sôi tính đi qua chỗ Mễ Lương thì đám đàn ông đuổi theo tên
thanh niên chạy tới, hắn ta hùng hổ như con trâu bị lửa đốt trúng đuôi,
chạy về hướng cửa sắt. Thạch Đầu chưa rõ mọi chuyện, hô to: “Này ai vậy?”
Người phía sau đuổi sát tới, Thạch Đầu cuống quít đứng chắn trước cửa sắt: “Chỗ lão đại không ai được vào”
Mọi người
đều dừng lại, mặt ai nấy bừng bừng đỏ, Thiết Bất Quy nhìn xung quanh, do mải truy đuổi nên không nghĩ tới đã vào chỗ Ấn Hạo, nhưng mà nhiều
người như vậy bọn họ lại có lý do thích đáng: “Bọn tao muốn xử tên kia”
Thạch Đầu hoảng đến mức chảy cả mồ hôi, vội vàng che trước cửa: “Muốn xử thì cứ xử, chỉ có điều phải đợi lão đại về! Đây là chỗ của lão đại”
Tám chín
người nhìn nhau, cũng ái ngại uy quyền của Ấn Hạo, không dám làng càng,
dùng sao tên kia cũng chết chắc. Bọn họ siết chặt quyền, hai phút sau,
bên trong truyền tới tiếng thét chói tai, càng lúc càng gần, một bóng
người mảnh khảnh từ hành lang chạy ra: “Cứu mạng a… cứu mạng..”
Mễ Lương
đang nhàm chán ngồi trong trong phòng chờ điểm tâm, cửa đột nhiên bị
tong mạnh, một người đàn ông như bị điên chạy loạn trong phòng, nhận ra
không còn người đuổi theo sau, tên điên này nhìn thấy Mễ Lương hai mắt
liền long lên sòng sọc giống như muốn giết Mễ Lương. hắn đi về phía
nàng, tựa như muốn xé nàng thành từng mảng nhỏ.
Thạch Đầu
vừa nghe thấy, cố không để Thiết Bất Quy phát hỏa, cho tên điên một
quyền, mà hắn như phát điên, trước khi chết vẫn còn muốn kéo theo ai đó, từng quyền bị lệch đi, Thạch Đầu dĩ nhiên không phải đối quỷ, Thiết Bất Quy dĩ nhiên không thể để Thạch Đầu bị đánh chết, tong cửa sắt, cùng ra tay đè tên điên đang đánh loạn xạ.
Đám đàn ông ẩu đảo thanh âm càng ngày càng thấp, mọi người đánh đến đã ghiền, mãi đến khi có tiếng quát lên: “Tụi bây làm gì ở đây? Dừng tay hết lại cho tao”
Ấn Hạo mặt
xanh mét, tiếng la nhưng lũ quét bất ngờ, đám đàn ông dừng tay, đứng
thẳng dậy, chậm rãi đi về phía Ấn Hạo, có người giải thích nói: “Cái tên mới tới này muốn chết”
Khi bọn họ
đứng dậy, Ấn Hạo thấy Mễ Lương đứng trong góc tường sắc mặt nhợt nhạt,
nhìn thấy nàng không sao mới khẽ thả lỏng, lại quát: “Nơi này là chỗ bọn bây có thể tùy tiện ra vào sao?”
Đám đàn ông lúc nãy còn hùng hồn bây giờ đã giảm bớt khí lực, lặng ngắt như tờ,
xung quanh chỉ có tiếng rên rỉ của kẻ đang hấp hối, Thiết Bất Quy chỉ
xuống đất: “Lão đại, tên chó để này bị điên chạy khắp nơi, chúng tôi sợ hắn gây phiền toái nên mới đi bắt hắn”
Ấn Hạo trầm mặt nói: “Đem hắn ra ngoài, sau khi chết rồi thì ném ở bãi đất trống, kêu mấy tên mới đến đây tới xem”
“Rõ”- Thiết Bất Quy chậm rãi xoay người, nhìn Mễ Lương đang đứng dựa tường, ánh mắt sáng lóe lên: “Nhưng, lão đại người này là ai vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.