Chương 18
Đông Tẫn Hoan
13/03/2017
Tuy thận
phận Mễ Lương có thấp kém- như sủng vật của ngục bá, tiểu bạch kiểm của
ngục bá, tuy vậy đó lại là chuyện tốt với Mễ Lương, ít nhất nàng có được không gian hoạt động lớn hơn
Ánh sáng
trong phòng càng lúc càng mờ, Mễ Lương đưa mắt nhìn lên cửa sổ, bên
ngoài đã bắt đầu tối sầm. Tâm trạng Mễ Lương cũng sảng sủa hơn, nàng cầm lấy chìa khóa mở cửa đi ra ngoài tìm Thạch Đầu- chìa khóa là Ấn Hạo đưa cho, hắn cho phép nàng tùy tiện đi lại một chút, nhưng phải cẩn thận,
nếu xuất hiện lộ liễu nguy hiểm sẽ càng cao, bởi vậy ban ngày Mễ Lương
vẫn ở trong phòng. Đi xuyên qua hành lang, mở cánh cổng sắt, lúc đi
ngang qua phòng Ấn Hạo, Mễ Lương thấy cửa phòng hắn khép chặt, sau đó
nàng đi về phòng Sở Nghiêu cũng đóng cửa. Xem ra cả hai người đều không ở dây, Mễ Lương cũng không dám đi xa, chỉ đứng trước cửa sổ thưởng thức
cảnh mặt trời lặn ở Viêm Hoang.
Khi Thạch Đầu tới, bóng tối đã bao phủ khắp nơi, Mễ Lương vẫy tay quắt hắn: “Thạch Đầu, chúng ta ra ngoài chơi đi”
Theo hướng
ngón tay nàng chỉ là bãi đá cuội cứng chắc nhất của sa mạc, không có một ngọn cọ, nhưng Mễ Lương chưa từng thấy cảnh như vậy. Vì sự mới lại nên
nó trở thành cảnh đẹp, Thạch Đầu cảm thấy ở bên đó không có gì chơi,
nhưng Mễ Lương muốn sang đó, hắn cũng vui vẻ như điên dắt Mễ Lương đi.
Hai người mới ra khỏi phòng, đã thấy mấy tên đàn ông đi tới, một người thuận miệng hỏi: “Thạch Đầu, tính đi đâu đó? KHông ăn cơm à”
“Thiết Đầu đại ca, mọi người về rồi à?”– Thạch Đầu nhanh chân tới chào hỏi: “Đệ đưa hắn ra ngoài đi dạo”
“Dạo cái gì dạo?”- Vẻ mặt Thiết Đầu sa sầm, kéo Thạch Đầu qua. “Cả ngày việc lớn không làm, lại ở bên cái tên bạch kiểm này. Chẳng lẽ đệ muốn trở thành hắn sao?”
Thân phận
của Mễ Lương bị người khác xem thường như vậy, Viêm Hoang là nơi dùng
thực lực để nói chuyện, chỉ có vài kẻ yếu ớt không thể tự bảo vệ mình
mới hạ mình trở thành đồ chơi của kẻ mạnh. Những kẻ đó ở Viêm Hoang luôn sống rất an toàn thoải mái, được người khác che chở sinh tồn nhưng
trong cuộc sống hằng ngày cũng nhận không ít sự mỉa mai chế giễu.
Thiết Đầu gõ mạnh lên đầu Thạch Đầu: “Đã nói với đệ vài lần rồi, đệ và hắn không giống nhau”
Thạch Đầu dùng tay che đầu, miệng nói: “Đệ biết Mễ Lương không giống đệ”
“Mễ Lương, Mễ Lương, đệ động não một cái đi, hắn so với Hắc Đậu chẳng khác
gì cả, lão đại chỉ coi hắn là sủng vật, đệ muốn chơi thì tìm người khác
mà chơi, thật là một chút tiền đồ cũng không có”- Thiết Đầu tiếp tục dạy dỗ Thạch Đầu.
Thạch Đầu nhỏ giọng cãi lại: “Mễ Lương không giống Hắc Đậu”
“Hắn còn kém hơn cả nó”- Thiết Đầu mắng Thạch Đầu, sau đó dùng ánh mắt khinh bỉ châm chọc Mễ Lương nói: “Tên bạch kiểm, ngoan ngoãn ở trong phòng lão đi, chạy loạn khắp nơi không cẩn thận lại hóa thành đống xương trắng bây giờ”
Xem ra, Mễ
Lương không thể ra ngoài chơi, nàng cũng không có ý định gây hấn với đám nam nhân buồn chán ở Viêm Hoang, lúc chuẩn bị xoay người thì bị ai đó
túm lấy, có kẻ cười nói: “Tên nhóc này chẳng có chút gì giống đàn ông, không biết lão đại thay đổi khẩu vị từ khi nào”
Kẻ vừa nói
là Lộ Ngũ, vóc người cao, cơ thể gầy nhưng rắn chắc như loài sói. Hắn ở
Viêm Hoang đã nhiều năm, là kẻ trung thành tận tụy với Ấn Hạo, trong cảm nhận của hắn, vị lão đại anh minh thần võ đột nhiên lại đi nuôi dưỡng
một tên bạch kiểm thật khiến Lộ Ngũ phát điên, hắn túm tay Mễ Lương vô
tình bóp mạnh, Mễ Lương kêu đau: “A…a”
“Mới thế này mà đã kêu đau, thật chẳng đáng là đàn ông. Nói chuyện cũng
giống như đàn bà, vừa ẻo lả vừa thật chói tai. Tiếc một cái không phải
đàn bà thật, nam không nam nữ không nữ, người như thế mà sống trên đời
thật phiền toái”- Lộ Ngũ càng thêm khinh bỉ Mễ Lương, tay lại tăng lực.
“Lộ Ngũ,
anh mau buông tay ra, coi chừng làm Mễ Lương bị thương”- Thạch Đầu vội
kéo Lộ Ngũ, kết quả bị Thiết Đầu nắm lại, mắng hắn: “Lỗ tai của đệ dài
quá hay sao vậy hã? Nói với đệ cả nửa ngày mà vẫn chưa nhớ kỹ”
Cánh tay đau nhói khiến mn giãy giụa: “Buông ra.. mau buông tay…”
Lộ Ngũ
không buông, mấy tên đàn ông cũng xúm lại xem náo nhiệt. Nếu Sở Nghiêu
không kịp thời xuất hiện thì cánh tay Mễ Lương nói không chừng đã bị Lộ
Ngũ bóp nát, Sở Nghiêu đi qua kéo Lộ Ngũ, chắn trước Mễ Lương: “Sao lại tùy tiện ra tay vậy? Lão đại mà biết chắc chắn sẽ không vui”
“Mày che chở cho hắn ta, lão đại không chắc sẽ không không vui”– Lộ Ngũ phỉ nhổ nói, hung dữ nói với Mễ Lương: “Chờ lão đại không còn hứng thú với mày, tao nhất định sẽ ném mày vào địa quỷ”
Mấy tên đàn ông cảm thấy mất mặt thét to vài cái. Chờ họ đi xa, Sở Nghiêu quay đầu nói: “Sau này không nên tùy tiện đi ra ngoài vào ban đêm, Thạch Đầu còn nhỏ không bảo vệ được cô. Về sau nói tôi đưa cô đi”
Mễ Lương
gật đầu, tay xoa xoa cánh tay bị đau, còn tưởng chỉ cần có Thạch Đầu là
được, không nghĩ tới vẫn gặp nguy hiểm. Sau khi ăn cơm tối, vả lại bị
ảnh hưởng từ chuyện lúc chiều, Mễ Lương cũng không còn tâm trạng chơi
bời, hỏi Sở Nghiêu: “Ăn cơm xong, anh có thể đưa tôi đi dạo không?”
Sở Nghiêu
đồng ý nhưng tối đến Mễ Lương cũng không thể đi ra bãi đá cuội ở sa mạc. Sau khi ăn xong, người ở Viêm Hoang lại bắt đầu vui chơi, âm thanh
huyên náo làm cả Viêm Hoang sôi trào. Mễ Lương đi tìm Sở Nghiêu, hai
người đi ra khỏi phòng cố ý đi vòng qua đám người nhưng từ xa đã bị Ấn
Hạo nhìn thấy. Hắn đang cùng Thiết Bất Quy và Lộ Ngũ nói chuyện, dưới
ánh trăng thấy bóng người quen thuộc càng lúc càng xa, lớn tiếng gọi: “Mễ Lương, lại đây”
Mễ Lương không cam lòng đi qua, Ấn Hạo lạnh lùng nói: “Không có việc gì nên chạy loạn khắp nơi sao?”
“Tôi chỉ muốn sang kia một chút thôi”– Mễ Lương nhỏ giọng nói.
Ấn Hạo hạ giọng nói: “Cô phải nhớ cho kỹ, hiện tại cô là người của tôi. Cả ngày ở bên Sở Nghiêu, làm sao tôi giải thích với người khác?”
Hắn nhìn bộ dạng nửa hiểu nửa không của Mễ Lương, ác ý nói: “Sau này cách xa Sở Nghiêu ra, bây giờ thì đi đi”
Buổi tối Mễ Lương luôn theo sau Ấn Hạo, Ấn Hạo cũng chẳng quan tâm nàng, cũng không nói chuyện hay tiếp đón. Thạch Đầu không biết đi đâu rồi, Mễ Lương thật sự rất buồn chán, nên nói Ấn Hạo muốn về phòng, kết quả Ấn Hạo liếc mắt nhìn nàng, lạnh lùng phán một câu: “Nói cô đi theo thì cứ đi theo”
Bình
thường, ban đêm chỉ nói chính sự, chính sự nói xong đám đàn ông bắt đầu nói đủ thứ chuyện, lúc họ thảo luận Mễ Lương chỉ ngồi cạnh Ấn Hạo, đám
đàn ông nói không biết chừng mực, bắt đầu khoe khoang thanh thế mình
trước kia, có lẻ nói: “Năm đó lão tử thống lĩnh ba mươi người, tàn sát
an dương thành phủ hơn hai trăm người, chỉ giữ lại mười tám cô gái còn
trẻ, còn lại già trẻ đều giết sạch. Mấy cô gái đó thì khiêng về ban
thưởng cho anh em..”
Mễ Lương không nhịn được rùng mình.
Lại có kẻ
nói: “Khi đó tao còn là trưởng trấn, mấy cô em xinh đẹp trong trấn đều
bị tao chạm qua, sau đó trả tiền cho bọn họ, nếu dùng tiền không được
thì gây phiền toái cho thân nhân của cô ta, bắt một hai người, cuối cùng cũng phải chấp nhận thuận theo thôi..”
Mễ Lương
hung dữ trừng mắt nhìn kẻ đang nói chuyện, đương nhiên trong đêm tối
không ai nhìn thấy ánh mắt giết người của nàng, trong lòng thầm mắng,
người như thế mà còn sống, chết một trăm lần cũng không tiếc.
Còn có kẻ
nói: “.. trong trại của tao không có lắm quy củ như vậy, đàn bà thiếu,
tất cả đều dùng chung. Sinh con của ai thì cũng không cần biết dù sao
cũng là người trong trại. Đám đàn bà trong trại sống thật sung sướng,
ban đêm được chọn tới ba bốn tên đàn ông. … Tao ghét nhất là quy tắc,
thành thân chỉ lắm phiền phức, đàn bà thì nên hưởng chung, một tên đàn
ông có thể thượng mấy con đàn bàn thì đàn bà cũng có quyền tìm nhiều đàn ông để hưởng thụ.
Mễ Lương bị quan điểm của hắn làm cho rung động, tư tưởng của đám này thật là quỷ dị.
So với
những người khác, mặc dù đầu óc như kẻ trên sao hỏa nhưng vẫn có điểm
đáng yêu. Đám đàn ông lại bắt đầu thao thao bất tuyệt trình bày xem mình ngược đãi phụ nữ thế nào, còn khoe khoang phương pháp hành hạ phụ nữ
đến chết, Mễ Lương nghe xong chỉ muốn ói, cảm thấy mình vẫn còn may mắn, nếu để họ biết thân phận của nàng chắc chắn sẽ thê thảm, cho dù là Ấn
Hạo luôn muốn độc chiếm cũng không dám dùng thủ đoạn ép buộc nàng.
Chuyện kinh dị hơn còn ở mặt sau, đám đàn ông bắt đầu ảo tưởng ba mươi sáu thế làm
tình, cách nói chuyện thô tục càng nói càng quá đáng, Mễ Lương là phụ nữ duy nhất ở đây, đầu úp vào gối, Ấn HẠo nghiêng đầu cười xấu xa: “Ngẩng
đầu lên, ngồi ngay ngắn vào”
Mễ Lương kiên trì nghe xong, mặt nóng bừng như sa mạc giữa trưa, Ấn Hạo đứng dậy, nhẹ nhàng nói: “Đi thôi, về”
Lúc đi về,
Mễ Lương luôn duy trì khoảng cách hai thước với hắn, lúc càng phòng
không còn xa, hắn đột nhiên dừng bước, quay đầu nói: “Nghe cả rồi chứ, chờ thêm vài ngày nữa tôi chuẩn bị xong rồi sẽ thử”
Mễ Lương nhớ Ấn Hạo từng bị Sở Nghiêu cười nhạo về vấn đề kỹ thuật, chắn hẳn là sự thiếu hụt nghiêm trọng của kiến thức: “Lão đại, có một số cái không thích hợp cho người mới bắt đầu, chuyện gì cũng nên tiến hành từ từ”
“Tiến hành từ từ”– Ấn HẠo nở nụ cười, đi chậm rãi về phía nàng, đứng gần áp sát tới, hơi thở phả vào vành tai Mễ Lương: “Chúng ta mỗi ngày chơi một kiểu, nhưng mà cơ thể cô mảnh mai như vậy, tôi thông cảm với cô, nên hai ngày một kiểu”
“Mấy ngày tới, tôi không muốn nghe cô viện cớ nữa”- Ấn Hạo xoay người, đi tiếp về trước. Đến phòng hắn mở cửa, sau đó túm Mễ Lương vào trong. “Bây giờ, cô phải làm chuyện khác”
Mễ Lương
hiểu hắn nói chuyện khác là gì, không phải là giúp hắn giải quyết nhu
cầu sao, bình thường nhìn Ấn Hạo hung dữ, nhưng trên phương diện nam nữ
lại như một đứa trẻ, hắn chỉ biết ôm Mễ Lương tra xét, bảo Mễ Lương nắm
lấy bộ vị đang sưng lên cứng ngắc của hắn mà lên xuống. TÊn đàn ông này
cũng thật ngốc, chỉ cần giúp hắn xuất ra, Mễ Lương liền hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng tối
nay Ấn Hạo đánh một trận rất dài, hai tay Mễ Lương đau cả lên, cuối cùng đuối sức nằm bên cạnh hắn mặc hắn nắm lấy tay nàng. Mễ Lương tựa người
lên người Ấn Hạo, nhắm mắt lại, đợi hắn bùng nổ thì Mễ Lương đã mệt
chết, sau đó nằm trên giường hắn ngủ.
Trong giấc
mơ nàng cảm thấy bị núi thái sơn đè xuống, cảm giác mông lung có người
ép lên người nàng. Lúc thức giấc, trời đã sáng, Mễ Lương mở mắt nhận ra
đây không phải phòng mình, quần áo tối qua giống nhau, bên cạnh không có ai, nhưng trên gối có hai cọng tóc màu đen khác nhau chứng tỏ còn người khác ngủ cùng.
Ở Viêm
Hoang năm giờ sáng mọi người đều dậy đi làm, hiển nhiên Ấn Hạo cũng đã
dậy. Đầu óc Mễ Lương còn mơ hồ chầm chậm đứng dậy, chuẩn bị về phòng ngủ tiếp.
Mang giày
vào, đi tới phòng ngủ cạnh cửa, đột nhiên nghe thấy tiếng động. Phòng
ngủ Ấn Hạo rất lớn, Mễ Lương lắng tai nghe tìm kiếm nơi phát ra âm
thanh.
Nhẹ nhàng nhấc chân tay mở cửa tủ quần áo, âm thanh ngày càng rõ. Mễ Lương phát hiện sau tủ quần áo có một căn phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.