Chương 2
Đông Tẫn Hoan
13/03/2017
Vũ trụ mênh
mông như biển cả, có thể có hai nơi cùng tồn tại, trên đại lục này cũng
có một nơi gọi là Thừa Trạch, Thừa Trạch nằm trên đất nước gọi là Đại
Kim.
Viêm Hoang nằm trên một hòn đảo nhỏ hẹp dài kế bên cạnh Thừa Trạch. Đây là nơi thâm sâu cùng cốc, trên đảo ngoại trừ những nơi được coi là có phong cảnh còn lại đều là sa mạc với những ngọn cỏ vắng lặng, xung quanh là núi hoang tiêu điều xơ xác, trong không khí toàn mùi thối rửa, khe rãnh ở khắp nơi, đất khô nứt bị nhiễm phèn, con người sẽ bị giết chết khi tiếp xúc với từ trường vô hình trôi đi trong không trung, bão cát che đi sự đứt gãy, khí hậu khô nóng. Tóm lại,ở nơi này, xương trắng bị vùi lấp còn nhiều hơn cả số mộ trên mặt đất, nơi này không phải là nơi chào đón người tới sống.
Viêm Hoang được gọi là Tử Vong Cốc, nhưng Tử Vong Cốc cũng là nơi tập trung rất nhiều tài nguyên. Nơi này dưa thừa thạch anh tím- nó còn quý ở cả vàng, thạch anh tím lẫn rất ít tạp chất, giá trị của nó còn cao hơn cả vàng bạc và tiền tệ. Sau khi phát hiện ở Viêm Hoang có thạch anh tím, những nhà thám hiểm cùng bọn nhà giàu thi nhau đến đây, vô số người chết, muốn lấy được một ít thạch anh tím trong đây cần phải hi sinh rất nhiều người, đối với những muốn làm giàu thì tốn thất còn nhiều hơn cả lời.
Không có ai sẵn lòng bỏ mạng ở đây, những kẻ muốn phát tài bỏ tiền ra thuê nhân công nhưng không ai dám tới đây làm việc. Xuất phát từ lợi ích, những nhà cầm quyến ở đây đã xây dựng một tòa thành kiên cố bên trong là ngục giam, chúng giam giữ những kẻ bị phán tội xử tử những kẻ muốn đào vong, để cho họ đi tìm kiếm khai thác thạch anh tím. Dù sao, họ cũng là đám người đáng chết, trừ việc cung cấp thức ăn thì không cần tốn phí tổn khác, dùng thạch anh tím đổi lấy đồ ăn mỗi ngày, không làm thì chết.
Đa số những tù nhân ở Viêm Hoang đều là những kẻ giết người, ác độc, những người có thể sống sót ở đây đều có cơ thể cường tráng khỏe mạnh. Bạo động thường xuyên xảy ra, không có cách nào trấn áp nổi, đám người cai ngục liền rời khỏi, sau đó đóng chặt con đường duy nhất ra vào Viêm Hoang, bên ngoài cách mấy trăm thước lại có người canh gác, để cho phạm nhân ở bên trong tự sinh tự diệt.
Cũng bởi vì những tính chất đặc thù như vậy, cai ngục là những kẻ duy nhất chiếm giữ con đường sống, chúng sử dụng cơ quan và vũ khí canh gác ở cửa, người bên trong tuy có thể tự do sinh hoạt, nhưng không có cách nào chuyển đồ ăn vào, không thể tiếp tục khai thác thạch anh tím để trao đối với người bên ngoài.
Nhà ngục Viêm Hoang ở Đại Kim là một nơi đặc biệt, có thể vào nhưng không thể ra, tự sinh tự diệt.
Ban ngày, ánh mặt trời nóng bỏng rát, cả bề mặt Viêm Hoang bốc hết hơi nước. Hoàng hôn và ban đêm chính là thời khắc náo nhiệt nhất ở đây. Ở giữa hai dãy phòng có một bãi đất trống, như những đường kẻ, ngoài ra còn có những hàng rào song sắt to bằng cánh tay trẻ em, nhưng không có ai cai quản thì hàng rào sắt cũng không còn tác dụng. Khi đêm tới, nhiệt độ giảm xuống, đất cát vàng vẫn còn rất nóng, trong đêm tối từng tiếng nổ lùm bùm
Giữa hay dãy phòng có một bãi đất trống. Rất nhiều người tụ tập lại, số lượng người đông nghìn nghịt tựa như đoàn kiến đang bò, rất nhiều người đứng trước cửa phòng của mình, họ không ngừng gào lên tung hô, sóng sau cao hơn sóng trước.
Ở giữa bãi đất mọi người tự động tạo ra một vòng tròn, chỉ để lại hai người đàn ông đứng cách nhau hơn mười thước giữa bãi đất trống. Một người chừng ba mươi tuổi là Lạc Tai Hồ, cơ thể chắc nịch cường trán, miệng rộng tiêu tiền như nước, hốc mắt lại mỏng và lớn. Người đàn ông còn lại có vóc người cao hơn một chút, nhưng không được khỏe mạnh, hai bả vai rộng lớn. Mọi người xung quanh vừa tản ra, Lạc Tai Hồ đập mạnh nhảy cao năm sáu thước, tay đưa ra tóm lấy người đàn ông cao ráo ở đối diện, người đàn ông kia cũng mau lẹ, hướng về phía bên phải, đưa chân ra đá nhưng Lạc Tai Hồ lại né được.
Hai người đàn ông ở giữa bãi đất trống chân mở ra, vô số cát bụi bay tứ tung, đám người vây xung quanh không ngừng hoan hô, tựa như đang bỏ tiền ra xem đánh nhau, Hai người bên trong đánh càng hăng bọn họ càng kích động, không ít người vung tay lên, mặt đều đỏ bừng.
Cuối cùng, người đàn ông cao ráo bị đá vào bụng, ngã xuống văng ra xa bảy tám thước. Đám đàn ông vây xung quanh liền tản ra nhường đường, Lạc Tai Hồ nhảy hai bước tới, không đợi người đàn ông cao ráo kia đứng lên, Lạc Tai Hồ bắt lấy cổ áo hắn ném ra ngoài, cả vóc người cao lớn bị ném mạnh ngã xuống đất tựa như bao cát lớn. Cát vàng bay lên chưa kịp rớt xuống, Lạc Tai Hồ liền theo sát, dùng chân đá liên tục, giống như muốn đánh chết người. Đám đông chung quanh càng thêm gào to, tựa hồ ước gì một người trong đó chết đi.
Lạc Tai Hồ lại túm lấy người đàn ông cao ráo, nhấc lên cao, xoay xoay tại chỗ vài vòng, sau đó giống như ném tả nặng nề quăng người đàn ông về phía hòn đá sắc nhọn đang đưa lên cao.
Ngã vào vật sắc nhọn như thế chắc hẳn sẽ chết, cả cơ thể của người đàn ông đánh thành vòng cung giữa không trung. Ngay khi sắp ngã xuống hòn đá, một bóng người màu hồng đứng ra, chặn đứng người đàn ông cao ráo, khiến cho hắn không rơi xuống, sau đó di chuyển người, người đàn ông cáo ráo ngã xuống đất nhẹ nhàng, động tác quá mau nên không thể thấy rõ.
Mọi người đang ồn ào trong chớp mắt liền trở nên yên tĩnh. Sau khi ném người đàn ông cao ráo xuống đất không hề khách khí, giữa gió đêm người đàn ông với mái tóc dài bay bay đứng đó đầy kiêu ngạo, lông mày kiếm nhướng lên, đôi mắt hẹp dài hếch lên, không giận tự uy, mang theo ý khinh thường, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, những đường cong trên gương mặt như đá được chạm khắc. Hắn đứng tại chỗ cũng rất mạnh mẽ, giọng nói điềm tĩnh nhưng đanh thép mang theo sự bất mãn: “Hôm nay chỉ cho phép đánh nhau, ai cho phép hôm nay giết người?”
Mọi người lặng ngắt như tờ.
Lạc Tai Hồ lúc nãy còn mạnh như rồng như hổ nay lại như người bị rút đi cột sống, cúi thấp người, không còn khí thế: “Ấn lão đại, chúng em chỉ là so tài ”
“So tài? Nếu đã dư sức như vậy thì ngày mai các người đi ra ngoài thử sức với bọn thủ vệ”– Ấn Hạo khoanh tay, thấy không có ai phản ứng liền hừ lạnh: “Đánh nhau thì được nhưng muốn giết người thì phải tuân theo quy tắc ở đây”- Hắn đá vào người đàn ông cao ráo đang nằm dưới đất khiến ta kêu rên đau, Ấn Hạo xoay người bỏ đi.
Mọi người cũng đều tản đi trở về phòng mình hoặc ở bên ngoài hóng mát nói chuyện.
Ánh trăng lên cao, cả vùng đất Viêm Hoang sáng choang, dù đêm đã khuya, nhưng mọi thứ trước mắt lại sáng ngời. Xem ra buổi diễn đã kết thúc, Sở Nghiêu luôn ngồi trong phòng xem trận đấu diễn ra, dù xem như vậy không hứng thú nhưng kết quả cuối cùng sớm đã biết. Hắn quay đầu nhìn Mễ Lương đang lui qua góc tường, Mễ Lương dịch chuyển người nép mình vào góc, hánh động vừa nãy chỉ cần nhìn qua khe hở vuông là có thể thấy được, Sở Nghiêu ngồi vững trên giường, nói một cách bình thản: “Cửa không khóa, nếu thích thì cô đi ra ngoài đi”
Mễ Lương đề phòng co người lại, ban ngày còn trói cô lại sợ cô bỏ chạy, bây giờ lại thả cô ra, khẳng định có mưu đồ.
“Nơi này có hơn ba trăm đàn ông, trước mắt chỉ có một cô gái, cô đi ra ngoài bọn họ nhất định sẽ đánh nhau đến đầu rơi máu chảy, chắc chắn sẽ rất vui, không biết Ấn Hạo có thể tiếp tục duy trì trật tự nơi này không?”- Sở Nghiêu quay đầu cười cười nhìn Mễ Lương: “Một lần cô có thể chịu được bao nhiêu người đàn ông?”
Mễ Lương căng cứng lưng, trong đầu thầm mắng F** your mom, sao nàng lại xuyên đến nơi quái quỷ này? Nàng nhỏ giọng nói: “Tôi không muốn ra ngoài”
“Vậy cô nói tôi nghe giữ cô có tác dụng gì?”- Sở Nghiêu không để ý đến giọng điệu Mễ Lương nghe thật cay cú.
Mễ Lương không hé răng, một người phụ nữ đối với một người đàn ông thì còn có tác dụng gì, hắn quả thật hỏi nàng, cô tình nguyện bị một người cưỡng gian hay bị cả đám người luân phiên hãm hiếp?
Sở Nghiêu nằm trên chiếc giường chắc chắn. Sáng sớm, khi ra ngoài, hắn phát hiện Mễ Lương, hắn nhân lúc mọi người không chú ý dùng quần áo bọc lấy nàng đưa về. Hắn tưởng rằng cô gái này có thể vào Viêm Hoang thì sẽ biết đường ra, kết quả cô gái này ngoại trừ những công dụng của một người phụ nữ thì những mặt khác đều chẳng có ích. Hơn nữa, nhìn sơ nét có vẻ yếu ớt, trong phòng này muốn che giấu người thì rất khó khăn.
Sở Nghiêu nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ, còn Mễ Lương, hắn chắc chắn nàng không dám ra khỏi cửa.
Mễ Lương không biết rõ tình hình ở đây ra sao nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, cảnh tưởng bên ngoài lúc nãy nàng cũng thấy được một ít. Đàn ông ở đây ai cũng cường tráng, không chỉ vậy, lúc xem họ đánh nhau, nàng còn thấy tốc độ của họ đều hơn hẳn bộ đội đặc chủng, không biết là võ công hay là dị năng.
Ngục giam có có ý gì? Từ trong nhận thức của Mễ Lương, tất cả tù nhân đều là côn đồ, tội phạm giết người, tội phạm cường gian, cường đạo, kẻ trộm v…v đều là kẻ không muốn sống. So với những người đó, Sở Nghiêu vẫn an toàn hơn một tí.
Qua lớp lưới sắt, ánh trăng chiếu vào sáng trưng, may mà cửa không rộng tới hai thước, những nơi khác đều bị vách tường che lại. Sở Nghiêu quả thật không quan tâm tới Mễ Lương, cơn nóng ban ngày đã biến mất, buổi tối nhiệt đổ trở lạnh rất nhanh, Mễ Lương mặc váy nên liền thấy lạnh, nàng ôm chặt hai tay, cơ thể co rúc lại. Nàng chỉ hi vọng sau khi ngủ dậy tất cả đều là mơ, tỉnh lại có thể quay về thế giới quen thuộc của mình.
Nhưng trời không thỏa lòng người, Mễ Lương nửa đêm bị lạnh làm cho thức giấc, vẫn là bức tường, trong tay là chiếc ghế dựa cũ nát, phía bên kia phòng vang lên chút tiếng động, lúc nàng ngẩng đầu lên, thân hình cao lớn của Sở Nghiêu đã chắn ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, hắn nàng cho nàng vài bộ quần áo, sau đó lại ngủ tiếp.
Đất cát ở Viêm Hoang khi mặt trời dâng lên cao liền nóng đến chết người. Khi ánh mặt trời vừa ló dạng mọi người sẽ chuẩn bị đi làm việc, đầu tiên là làm việc rồi mới quay về ăn sáng. Lúc cai ngục còn ở đây, thì số lượng thạch anh tím mang về sẽ quyết định phần thức ăn mỗi người, quyết định mỗi người trong một ngày có cơm ăn hay không. Nhưng sau khi cai ngục ra khỏi nơi này, sự thiếu quản lý đã dẫn đến vô số người bỏ mạng, bạo loạn không ngừng nổ ra. Ai cũng muốn sống, nhưng nếu không giao ra được thạch anh tím, người bên ngoài sẽ không mang đồ ăn vào, ở nơi này cây cỏ còn không có, mọi người chỉ biết chờ chết đói.
Dưới áp lực sinh tồn, nhà tù Viêm Hoang đã hình thành một xã hội nhỏ tự trị. Họ dùng thực lực của cá nhân quyết định chỗ mình ở, có thể ở theo cặp hoặc nhét chung nhiều người. Sở Nghiêu lại ở một mình, căn phòng này chính là địa bàn của hắn. Ở Viêm Hoang, không cho phép tự ý đánh nhau, trừ khi người khác xâm phạm địa bàn của mình, ví như Sở Nghiêu không chào đón ai tới nhà mình, nếu có người tùy tiện bước vào, hắn có thể đánh người đó đến bán sống bán chết, cho nên bình thường không có ai dám tùy tiện đi vào phòng của hắn.
Buổi sáng thoắt một cái đã là chín giờ, Sở Nghiêu quay lại, hắn để nước vào một ngăn trên đất, sau đó đưa cho Mễ Lương cái bánh bao trắng. Lúc đi thật vội vàng, trước khi đi dặn dò nàng: “Ban ngày tôi đi ra ngoài sẽ khóa cửa lại, nếu không muốn bị người khác phát hiện cô tự liệu mà làm”
Ở nơi này, việc che giấu một người là rất khó, nhưng Mễ Lương không muốn bị phát hiện cho nên chịu đựng trốn tránh bên trong phòng, bên ngoài vẫn phủ tấm ván gỗ tựa vào ghế. Mễ Lương từ tốn ăn chiếc bánh bao, nàng không biết nên làm gì để giết thời gian và sợ hãi, chỉ có thể xé bánh bao, từng chút một cho vào miệng.
Bên ngoài hàng rào cửa đã khóa, người cũng không thể vào, nhưng mà con vịt có thể chui qua khe hở hàng rào.
Con vịt mập mạp lạch bạch chạy vào phòng, xuyên qua khe hở giữa ghế dựa đi đến hất mặt nhìn Mễ Lương, kỳ thật là nó đang nhìn nửa cái bánh bao trong tay Mễ Lương, cạc cạc kêu hai tiếng.
Mễ Lương ngồi dưới đất trừng mắt nhìn nó, sự sống của bản thân bây giờ còn là vấn đề, huống chi con vịt này lại béo tốt như thế, lông màu đen óng mượt, nàng tuyệt đối không đưa bánh bao cho nó.
Con vịt kêu cạc cạc, đầu ngẩng cao, tiếng sát lại hai bước.
Mễ Lương từ nhỏ đã sống ở thành phố, chỉ thấy vịt chết trên bàn ăn, đây là lần đầu tiên tiếp xúc với một con vịt sống, nàng dùng chân đuổi nó: “Đi ra ngoài, mày đi ra ngoài đi”
Đương nhiên nàng nói rất nhỏ, so với tiếng của con vịt kêu giống như muỗi kêu.
Con vịt không nhường bước, tính nhảy lên giật bánh bao trong tay nàng, Mễ Lương đưa tay lên cao, cẩn trọng đứng dậy, đá con vịt: “Đi ra ngoài”
“Cạc… cạc..”- Con vịt bị đá, kêu càng to, quả thật muốn bứt lông nó, đạp cánh nó.
Bên ngoài truyền đến tiếng người: “Hắc Đậu, mày mau ra đây”
Viêm Hoang nằm trên một hòn đảo nhỏ hẹp dài kế bên cạnh Thừa Trạch. Đây là nơi thâm sâu cùng cốc, trên đảo ngoại trừ những nơi được coi là có phong cảnh còn lại đều là sa mạc với những ngọn cỏ vắng lặng, xung quanh là núi hoang tiêu điều xơ xác, trong không khí toàn mùi thối rửa, khe rãnh ở khắp nơi, đất khô nứt bị nhiễm phèn, con người sẽ bị giết chết khi tiếp xúc với từ trường vô hình trôi đi trong không trung, bão cát che đi sự đứt gãy, khí hậu khô nóng. Tóm lại,ở nơi này, xương trắng bị vùi lấp còn nhiều hơn cả số mộ trên mặt đất, nơi này không phải là nơi chào đón người tới sống.
Viêm Hoang được gọi là Tử Vong Cốc, nhưng Tử Vong Cốc cũng là nơi tập trung rất nhiều tài nguyên. Nơi này dưa thừa thạch anh tím- nó còn quý ở cả vàng, thạch anh tím lẫn rất ít tạp chất, giá trị của nó còn cao hơn cả vàng bạc và tiền tệ. Sau khi phát hiện ở Viêm Hoang có thạch anh tím, những nhà thám hiểm cùng bọn nhà giàu thi nhau đến đây, vô số người chết, muốn lấy được một ít thạch anh tím trong đây cần phải hi sinh rất nhiều người, đối với những muốn làm giàu thì tốn thất còn nhiều hơn cả lời.
Không có ai sẵn lòng bỏ mạng ở đây, những kẻ muốn phát tài bỏ tiền ra thuê nhân công nhưng không ai dám tới đây làm việc. Xuất phát từ lợi ích, những nhà cầm quyến ở đây đã xây dựng một tòa thành kiên cố bên trong là ngục giam, chúng giam giữ những kẻ bị phán tội xử tử những kẻ muốn đào vong, để cho họ đi tìm kiếm khai thác thạch anh tím. Dù sao, họ cũng là đám người đáng chết, trừ việc cung cấp thức ăn thì không cần tốn phí tổn khác, dùng thạch anh tím đổi lấy đồ ăn mỗi ngày, không làm thì chết.
Đa số những tù nhân ở Viêm Hoang đều là những kẻ giết người, ác độc, những người có thể sống sót ở đây đều có cơ thể cường tráng khỏe mạnh. Bạo động thường xuyên xảy ra, không có cách nào trấn áp nổi, đám người cai ngục liền rời khỏi, sau đó đóng chặt con đường duy nhất ra vào Viêm Hoang, bên ngoài cách mấy trăm thước lại có người canh gác, để cho phạm nhân ở bên trong tự sinh tự diệt.
Cũng bởi vì những tính chất đặc thù như vậy, cai ngục là những kẻ duy nhất chiếm giữ con đường sống, chúng sử dụng cơ quan và vũ khí canh gác ở cửa, người bên trong tuy có thể tự do sinh hoạt, nhưng không có cách nào chuyển đồ ăn vào, không thể tiếp tục khai thác thạch anh tím để trao đối với người bên ngoài.
Nhà ngục Viêm Hoang ở Đại Kim là một nơi đặc biệt, có thể vào nhưng không thể ra, tự sinh tự diệt.
Ban ngày, ánh mặt trời nóng bỏng rát, cả bề mặt Viêm Hoang bốc hết hơi nước. Hoàng hôn và ban đêm chính là thời khắc náo nhiệt nhất ở đây. Ở giữa hai dãy phòng có một bãi đất trống, như những đường kẻ, ngoài ra còn có những hàng rào song sắt to bằng cánh tay trẻ em, nhưng không có ai cai quản thì hàng rào sắt cũng không còn tác dụng. Khi đêm tới, nhiệt độ giảm xuống, đất cát vàng vẫn còn rất nóng, trong đêm tối từng tiếng nổ lùm bùm
Giữa hay dãy phòng có một bãi đất trống. Rất nhiều người tụ tập lại, số lượng người đông nghìn nghịt tựa như đoàn kiến đang bò, rất nhiều người đứng trước cửa phòng của mình, họ không ngừng gào lên tung hô, sóng sau cao hơn sóng trước.
Ở giữa bãi đất mọi người tự động tạo ra một vòng tròn, chỉ để lại hai người đàn ông đứng cách nhau hơn mười thước giữa bãi đất trống. Một người chừng ba mươi tuổi là Lạc Tai Hồ, cơ thể chắc nịch cường trán, miệng rộng tiêu tiền như nước, hốc mắt lại mỏng và lớn. Người đàn ông còn lại có vóc người cao hơn một chút, nhưng không được khỏe mạnh, hai bả vai rộng lớn. Mọi người xung quanh vừa tản ra, Lạc Tai Hồ đập mạnh nhảy cao năm sáu thước, tay đưa ra tóm lấy người đàn ông cao ráo ở đối diện, người đàn ông kia cũng mau lẹ, hướng về phía bên phải, đưa chân ra đá nhưng Lạc Tai Hồ lại né được.
Hai người đàn ông ở giữa bãi đất trống chân mở ra, vô số cát bụi bay tứ tung, đám người vây xung quanh không ngừng hoan hô, tựa như đang bỏ tiền ra xem đánh nhau, Hai người bên trong đánh càng hăng bọn họ càng kích động, không ít người vung tay lên, mặt đều đỏ bừng.
Cuối cùng, người đàn ông cao ráo bị đá vào bụng, ngã xuống văng ra xa bảy tám thước. Đám đàn ông vây xung quanh liền tản ra nhường đường, Lạc Tai Hồ nhảy hai bước tới, không đợi người đàn ông cao ráo kia đứng lên, Lạc Tai Hồ bắt lấy cổ áo hắn ném ra ngoài, cả vóc người cao lớn bị ném mạnh ngã xuống đất tựa như bao cát lớn. Cát vàng bay lên chưa kịp rớt xuống, Lạc Tai Hồ liền theo sát, dùng chân đá liên tục, giống như muốn đánh chết người. Đám đông chung quanh càng thêm gào to, tựa hồ ước gì một người trong đó chết đi.
Lạc Tai Hồ lại túm lấy người đàn ông cao ráo, nhấc lên cao, xoay xoay tại chỗ vài vòng, sau đó giống như ném tả nặng nề quăng người đàn ông về phía hòn đá sắc nhọn đang đưa lên cao.
Ngã vào vật sắc nhọn như thế chắc hẳn sẽ chết, cả cơ thể của người đàn ông đánh thành vòng cung giữa không trung. Ngay khi sắp ngã xuống hòn đá, một bóng người màu hồng đứng ra, chặn đứng người đàn ông cao ráo, khiến cho hắn không rơi xuống, sau đó di chuyển người, người đàn ông cáo ráo ngã xuống đất nhẹ nhàng, động tác quá mau nên không thể thấy rõ.
Mọi người đang ồn ào trong chớp mắt liền trở nên yên tĩnh. Sau khi ném người đàn ông cao ráo xuống đất không hề khách khí, giữa gió đêm người đàn ông với mái tóc dài bay bay đứng đó đầy kiêu ngạo, lông mày kiếm nhướng lên, đôi mắt hẹp dài hếch lên, không giận tự uy, mang theo ý khinh thường, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, những đường cong trên gương mặt như đá được chạm khắc. Hắn đứng tại chỗ cũng rất mạnh mẽ, giọng nói điềm tĩnh nhưng đanh thép mang theo sự bất mãn: “Hôm nay chỉ cho phép đánh nhau, ai cho phép hôm nay giết người?”
Mọi người lặng ngắt như tờ.
Lạc Tai Hồ lúc nãy còn mạnh như rồng như hổ nay lại như người bị rút đi cột sống, cúi thấp người, không còn khí thế: “Ấn lão đại, chúng em chỉ là so tài ”
“So tài? Nếu đã dư sức như vậy thì ngày mai các người đi ra ngoài thử sức với bọn thủ vệ”– Ấn Hạo khoanh tay, thấy không có ai phản ứng liền hừ lạnh: “Đánh nhau thì được nhưng muốn giết người thì phải tuân theo quy tắc ở đây”- Hắn đá vào người đàn ông cao ráo đang nằm dưới đất khiến ta kêu rên đau, Ấn Hạo xoay người bỏ đi.
Mọi người cũng đều tản đi trở về phòng mình hoặc ở bên ngoài hóng mát nói chuyện.
Ánh trăng lên cao, cả vùng đất Viêm Hoang sáng choang, dù đêm đã khuya, nhưng mọi thứ trước mắt lại sáng ngời. Xem ra buổi diễn đã kết thúc, Sở Nghiêu luôn ngồi trong phòng xem trận đấu diễn ra, dù xem như vậy không hứng thú nhưng kết quả cuối cùng sớm đã biết. Hắn quay đầu nhìn Mễ Lương đang lui qua góc tường, Mễ Lương dịch chuyển người nép mình vào góc, hánh động vừa nãy chỉ cần nhìn qua khe hở vuông là có thể thấy được, Sở Nghiêu ngồi vững trên giường, nói một cách bình thản: “Cửa không khóa, nếu thích thì cô đi ra ngoài đi”
Mễ Lương đề phòng co người lại, ban ngày còn trói cô lại sợ cô bỏ chạy, bây giờ lại thả cô ra, khẳng định có mưu đồ.
“Nơi này có hơn ba trăm đàn ông, trước mắt chỉ có một cô gái, cô đi ra ngoài bọn họ nhất định sẽ đánh nhau đến đầu rơi máu chảy, chắc chắn sẽ rất vui, không biết Ấn Hạo có thể tiếp tục duy trì trật tự nơi này không?”- Sở Nghiêu quay đầu cười cười nhìn Mễ Lương: “Một lần cô có thể chịu được bao nhiêu người đàn ông?”
Mễ Lương căng cứng lưng, trong đầu thầm mắng F** your mom, sao nàng lại xuyên đến nơi quái quỷ này? Nàng nhỏ giọng nói: “Tôi không muốn ra ngoài”
“Vậy cô nói tôi nghe giữ cô có tác dụng gì?”- Sở Nghiêu không để ý đến giọng điệu Mễ Lương nghe thật cay cú.
Mễ Lương không hé răng, một người phụ nữ đối với một người đàn ông thì còn có tác dụng gì, hắn quả thật hỏi nàng, cô tình nguyện bị một người cưỡng gian hay bị cả đám người luân phiên hãm hiếp?
Sở Nghiêu nằm trên chiếc giường chắc chắn. Sáng sớm, khi ra ngoài, hắn phát hiện Mễ Lương, hắn nhân lúc mọi người không chú ý dùng quần áo bọc lấy nàng đưa về. Hắn tưởng rằng cô gái này có thể vào Viêm Hoang thì sẽ biết đường ra, kết quả cô gái này ngoại trừ những công dụng của một người phụ nữ thì những mặt khác đều chẳng có ích. Hơn nữa, nhìn sơ nét có vẻ yếu ớt, trong phòng này muốn che giấu người thì rất khó khăn.
Sở Nghiêu nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ, còn Mễ Lương, hắn chắc chắn nàng không dám ra khỏi cửa.
Mễ Lương không biết rõ tình hình ở đây ra sao nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, cảnh tưởng bên ngoài lúc nãy nàng cũng thấy được một ít. Đàn ông ở đây ai cũng cường tráng, không chỉ vậy, lúc xem họ đánh nhau, nàng còn thấy tốc độ của họ đều hơn hẳn bộ đội đặc chủng, không biết là võ công hay là dị năng.
Ngục giam có có ý gì? Từ trong nhận thức của Mễ Lương, tất cả tù nhân đều là côn đồ, tội phạm giết người, tội phạm cường gian, cường đạo, kẻ trộm v…v đều là kẻ không muốn sống. So với những người đó, Sở Nghiêu vẫn an toàn hơn một tí.
Qua lớp lưới sắt, ánh trăng chiếu vào sáng trưng, may mà cửa không rộng tới hai thước, những nơi khác đều bị vách tường che lại. Sở Nghiêu quả thật không quan tâm tới Mễ Lương, cơn nóng ban ngày đã biến mất, buổi tối nhiệt đổ trở lạnh rất nhanh, Mễ Lương mặc váy nên liền thấy lạnh, nàng ôm chặt hai tay, cơ thể co rúc lại. Nàng chỉ hi vọng sau khi ngủ dậy tất cả đều là mơ, tỉnh lại có thể quay về thế giới quen thuộc của mình.
Nhưng trời không thỏa lòng người, Mễ Lương nửa đêm bị lạnh làm cho thức giấc, vẫn là bức tường, trong tay là chiếc ghế dựa cũ nát, phía bên kia phòng vang lên chút tiếng động, lúc nàng ngẩng đầu lên, thân hình cao lớn của Sở Nghiêu đã chắn ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, hắn nàng cho nàng vài bộ quần áo, sau đó lại ngủ tiếp.
Đất cát ở Viêm Hoang khi mặt trời dâng lên cao liền nóng đến chết người. Khi ánh mặt trời vừa ló dạng mọi người sẽ chuẩn bị đi làm việc, đầu tiên là làm việc rồi mới quay về ăn sáng. Lúc cai ngục còn ở đây, thì số lượng thạch anh tím mang về sẽ quyết định phần thức ăn mỗi người, quyết định mỗi người trong một ngày có cơm ăn hay không. Nhưng sau khi cai ngục ra khỏi nơi này, sự thiếu quản lý đã dẫn đến vô số người bỏ mạng, bạo loạn không ngừng nổ ra. Ai cũng muốn sống, nhưng nếu không giao ra được thạch anh tím, người bên ngoài sẽ không mang đồ ăn vào, ở nơi này cây cỏ còn không có, mọi người chỉ biết chờ chết đói.
Dưới áp lực sinh tồn, nhà tù Viêm Hoang đã hình thành một xã hội nhỏ tự trị. Họ dùng thực lực của cá nhân quyết định chỗ mình ở, có thể ở theo cặp hoặc nhét chung nhiều người. Sở Nghiêu lại ở một mình, căn phòng này chính là địa bàn của hắn. Ở Viêm Hoang, không cho phép tự ý đánh nhau, trừ khi người khác xâm phạm địa bàn của mình, ví như Sở Nghiêu không chào đón ai tới nhà mình, nếu có người tùy tiện bước vào, hắn có thể đánh người đó đến bán sống bán chết, cho nên bình thường không có ai dám tùy tiện đi vào phòng của hắn.
Buổi sáng thoắt một cái đã là chín giờ, Sở Nghiêu quay lại, hắn để nước vào một ngăn trên đất, sau đó đưa cho Mễ Lương cái bánh bao trắng. Lúc đi thật vội vàng, trước khi đi dặn dò nàng: “Ban ngày tôi đi ra ngoài sẽ khóa cửa lại, nếu không muốn bị người khác phát hiện cô tự liệu mà làm”
Ở nơi này, việc che giấu một người là rất khó, nhưng Mễ Lương không muốn bị phát hiện cho nên chịu đựng trốn tránh bên trong phòng, bên ngoài vẫn phủ tấm ván gỗ tựa vào ghế. Mễ Lương từ tốn ăn chiếc bánh bao, nàng không biết nên làm gì để giết thời gian và sợ hãi, chỉ có thể xé bánh bao, từng chút một cho vào miệng.
Bên ngoài hàng rào cửa đã khóa, người cũng không thể vào, nhưng mà con vịt có thể chui qua khe hở hàng rào.
Con vịt mập mạp lạch bạch chạy vào phòng, xuyên qua khe hở giữa ghế dựa đi đến hất mặt nhìn Mễ Lương, kỳ thật là nó đang nhìn nửa cái bánh bao trong tay Mễ Lương, cạc cạc kêu hai tiếng.
Mễ Lương ngồi dưới đất trừng mắt nhìn nó, sự sống của bản thân bây giờ còn là vấn đề, huống chi con vịt này lại béo tốt như thế, lông màu đen óng mượt, nàng tuyệt đối không đưa bánh bao cho nó.
Con vịt kêu cạc cạc, đầu ngẩng cao, tiếng sát lại hai bước.
Mễ Lương từ nhỏ đã sống ở thành phố, chỉ thấy vịt chết trên bàn ăn, đây là lần đầu tiên tiếp xúc với một con vịt sống, nàng dùng chân đuổi nó: “Đi ra ngoài, mày đi ra ngoài đi”
Đương nhiên nàng nói rất nhỏ, so với tiếng của con vịt kêu giống như muỗi kêu.
Con vịt không nhường bước, tính nhảy lên giật bánh bao trong tay nàng, Mễ Lương đưa tay lên cao, cẩn trọng đứng dậy, đá con vịt: “Đi ra ngoài”
“Cạc… cạc..”- Con vịt bị đá, kêu càng to, quả thật muốn bứt lông nó, đạp cánh nó.
Bên ngoài truyền đến tiếng người: “Hắc Đậu, mày mau ra đây”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.