Chương 43
Đông Tẫn Hoan
13/03/2017
“Anh điên rồi”- Sở Nghiêu không kiềm được giận, lông mày như muốn dựng thẳng lên, đôi mắt ánh lên vẻ khó tin: “Vì một người phụ nữ, anh nói với tôi anh không đi, ra khỏi đây rồi bên
ngoài phụ nữ thế nào mà chẳng có, một người phụ nữ ngủ cùng anh được mấy tháng đáng để anh vì một cây cỏ dại mà bỏ qua tất cả hoa tươi bên ngoài không? Bên ngoài núi cao trời xanh, anh muốn ở Viêm Hoang này cả đời
một nơi chẳng có lấy một ngọn cỏ sao?”
Ấn Hạo đứng bên cửa sổ, mặc cho Sở Nghiêu giận dữ như con rồng đang phun lửa, hắn trả lời rất bình tĩnh: “Mễ Lương là người phụ nữ của tôi, tôi không thể để cô ấy một mình ở Viêm Hoang. Tôi cũng không nói không đi, chỉ là lần này thì không. Tôi sẽ vạch kế hoạch vượt ngục lại lần nữa để có thể mang cô ấy cùng đi, anh yên tâm, tôi với anh vĩnh viễn là bạn đồng hành”
“Mẹ”- Sở Nghiêu bình thường phong độ cũng bị Ấn Hạo làm cho giận đến nói tục. “Mang theo cô ta? Thể chất của cô ta thế nào anh còn không biết sao, đừng nói cái đài cao hai mươi thước cô ta không dám nhảy, ngay cả mười thước cô ta nhảy xuống cũng có thể bị tàn phế. Anh muốn lập kế hoạch khác, tôi nói cho anh biết, dù anh có ở lại Viêm Hoang thêm mười năm cũng không thể mang cô ta theo, chuyện này mãi mãi không có khả năng!! Chẳng bằng bây giờ anh thoát khỏi đây trước, phát triển thế lực bên ngoài rồi đem nhân mã tới công phá Viêm Hoang đem cô ta đi”
“Nhưng tôi vừa đi, cô ấy sẽ trở thành người phụ nữ của người khác”– Ấn Hạo nhăn nhó, hắn không phải chưa từng nghĩ tới cách Sở Nghiêu nói. Dù hắn có đủ năng lực, có thể quay lại cứu huynh đệ và Mễ Lương nhưng cũng cần thời gian, một năm, hai năm, chỉ sợ người sẽ mất đi, Mễ Lương cũng không còn là Mễ Lương của lúc này.
“Ấn Hạo, anh đúng là bị phụ nữ làm cho lú lẩn”- Sở Nghiêu nghiến răng. “Anh ở lại đây thì bảo vệ được cô ta bao lâu? Anh có bản lĩnh, nhưng đàn ông ở Viêm Hoang mấy năm qua đều chưa chạm tới phụ nữ, người nào cũng như sói như hổ, anh có thể bảo vệ cô ta một hai tháng thì được nhưng mà vài năm thì chỉ có nằm mơ!! Hơn nữa anh cũng không thể mang cô ta theo, tôi không tin cả đời này anh sẽ không chạm vào Mễ Lương, cứ đợi đó mà xem”
“Cuối cùng cô ta vẫn sẽ ngủ với người khác, sự ở lại của anh chẳng có chút ý nghĩa nào cả”- Sở Nghiêu xanh mét mặt trực tiếp kết luận.
“Tôi đã đồng ý với Mễ Lương”- Ấn Hạo nói, trăng lúc tròn lúc khuyết, không ai hoàn mỹ. “Cho tôi một năm, nếu sau một năm tôi không thể mang Mễ Lương theo thì sang năm chúng ta sẽ thực hiện đúng kế hoạch này rời khỏi Viêm Hoang. DÙ sao tôi đã ở Viêm Hoang gần mười năm, thêm một năm cũng không nhiều”
“Anh cho rằng tôi còn có thể tin người điên như anh sao? Lúc trước anh dùng điều kiện bắt tôi giao Mễ Lương ra, anh muốn thế nào tôi cũng phối hợp với anh như thế. Kết quả ngày mai nên đi, hôm nay anh lại nói hủy kế hoạch, một năm sau anh còn thể làm ra chuyện gì”– Sở Nghiêu đối với Ấn Hạo thất vọng thập phần. “Anh cứ đợi mà chết trên giường phụ nữ đi”
“Tôi đã quyết, nếu anh không muốn cùng tôi hợp tác, tôi cũng không miễn cưỡng”– Ấn Hạo đẩy nhẹ cửa phòng, không để ý tới trong phòng phát ra tiếng lách cách có thứ gì đó ngã xuống đất
Mễ Lương lại bắt đầu tập chạy bộ, chỉ khác lúc này có một đám người nhìn xem, mỗi lần chạy đến gần, có người lớn tiếng gọi: “Mễ Lương, đừng chạy nữa, qua đây chơi đi”
“Mễ Lương, nắng gắt như thế, da đen sẽ xấu”
Đương nhiên đám người này chỉ buồn chán ngồi xem náo nhiệt, giống như người hiện đại lúc chán coi tin tức cũng xem như là có món ngon, đưa cho họ một dĩa hạt dương biết đâu còn tán gẫu không biên giới.
Mễ Lương cũng mặc kệ đám người đó, ánh nắng mặt trời càng ngày càng gay gắt, chân Mễ Lương mỏi đến mức không nhấc lên nổi, nhưng nàng vẫn không ngừng. Mãi đến khi Ấn Hạo xuất hiện, hắn vẫy tay với nàng: “Nắng quá, mau về nghỉ ngơi đi”
Mễ Lương chạy về phía đám người, lập tức có người đi tới, Thiết Đầu đưa cho nàng cái khăn, lải nhải nói: “Mễ Lương, cô chạy làm gì a, xem kìa mệt đến như vậy, chẳng phải tự làm khổ mình sao?”
“Tôi ăn no rãnh rỗi được không?”- Mễ Lương chỉ cảm thấy đám đàn ông ở đây thật tệ, ồn áo như mấy trăm con vịt.
“Thể chất Mễ Lương không tốt, luyện tập nhiều cũng có lợi, sau này đỡ sinh bệnh, về sau gặp nguy hiểm cũng thoát được”- Ấn Hạo đứng bên cạnh nói, lại dặn Mễ Lương. “Nhưng không cần làm với cường độ lớn như thế trong mấy ngày đâu, sau này ở trong phòng tập là được, bộ dạng thế này mà đen đi thật tiếc”
Bên cạnh có người nói: “Lão đại nói phải, thân thể có khỏe mạnh mới có thể chiều được đám đàn ông nhiều như chúng ta chứ, ha ha…”
Mễ Lương đối với những lời này đã miễn dịch hoàn toàn, mặt mệt mỏi không thèm nhìn lấy, quay về phòng liền thay quần áo. Lát sau nhìn thấy Ấn Hạo lấy sa bàn ra, Cốc Tử cùng Lộ Ngũ ở kế bên chỉ trỏ sa bàn, Mễ Lương đi qua, nhìn sa bàn nửa ngày hỏi: “Người ở Viêm Hoang đều muốn ra ngoài, hơn nữa ai ai cũng thân thủ bất phàm, sau không liên hợp lại cùng nhau bỏ chạy?”
“Cô có biết bên ngoài có bao nhiêu lính canh không?”- Ấn Hạo ngẩng đầu nhìn Mễ Lương.
Mễ Lương lắc đầu, Lộ Ngũ giải thích nói: “Ít nhất là bốn trăm, nhiều hơn so với chúng ta. Đám người này vì thạch anh tím mà bỏ không ít công sức. Bọn họ có vũ khí, chúng ta chỉ có những công cụ thô đào thạch anh tím, bọn họ có ít nhất năm mươi con rồng bay, trên không trung với mặt đất, chúng ta căn bản không có lợi thế nào cả”
“Còn nữa”- Ấn Hạo chỉ vào hai tháp canh ở trước. “Cô xem bọn họ cũng phòng thủ, tường ở cốc khẩu cao lại không thể phá được, hai tòa tháp canh trăm mét này mỗi lần đều có ít nhất bảy mươi người, trang bị đầy đủ cung tên, có khả năng bắn được vạn tên cùng lúc”
“Cho dù đánh bừa, chúng ta cũng không có phần thắng, huống chi còn có cả địa quỷ, căn bản ngay cả đánh bừa cũng không thể, qua được cửa cốc cũng chỉ có thể làm bia sống cho người ta bắn”– Cốc Tử thở dài nói. “Thực lực quá khác biệt, chúng ta là người không thể bất tử, trừ khi làm suy yếu thực lực của đối phương hoặc dùng thực lực bản thân tạo nên đột phá, nếu không ba ba trăm người ở Viêm Hoang cũng chẳng thể nhất trí đoàn kết đứng lên cùng nhau.”
Mọi người không đồng lòng là điều tối kỵ trong binh gia, phạm vị của địa quỷ rất rộng, vây lấy mọi người ở Viêm Hoang, cũng hủy đi hi vọng của mọi người. Ấn Hạo cũng đã đào một đường hầm đến trụ cầu nhưng phía trước là địa quỷ không thể đào tới nữa, trên mặt đất thì phải duy trì khoảng cách mười thước.
Mễ Lương chau mày nhìn sa bàn, suy nghĩ thật cẩn trọng, cái trán trơn láng cũng xuất hiện nếp nhăn, Ấn Hạo vỗ vỗ vai nàng: “Mau đi ăn đi, những việc này tính sao”
Mễ Lương cũng không quấn lấy Ấn Hạo, nhưng lòng lại sợ Ấn Hạo đổi ý, buổi sáng khi thức dậy nàng sợ có người nói với nàng “Ấn Hạo không thấy đau cả”, khi không có tin tức như vậy hòn đá trong lòng cũng bị dở bỏ. Ấn Hạo nhìn ánh mắt lo lắng của nàng, hứa hẹn nói: “Qua thời gian dài ta không thể hứa chắc, nhưng trong vòng một năm, nếu ta muốn đi ta sẽ mang theo nàng đi”
Mễ Lương cũng hiểu, thời gian một năm đả đủ, tình yêu không phải là thứ duy nhất trên đời này. Nếu trong một năm họ không nghĩ ra cách, vậy nàng cũng không nên giữ hắn lại.
Mùa mưa dần dần trôi qua, mặt trời chói chang lại nướng chín Viêm Hoang, những giọt nước mưa nhanh chóng khô cạn, có người nhìn lên trời càng ngày càng bất an.
Khi màn đêm buông xuống, âm thanh vang dội phá vỡ sự yên bình ở Viêm Hoang: “Lão đại lại đánh nhau với Sở Nghiêu”
Mễ Lương chấn động, nàng cũng biết nguyên do đánh nhau nên vội vàng chạy ra ngoài.
Hai bóng người một đen một xám đánh qua đánh lại trên bãi đất trống, một bóng người bị đá bay đi, chăm chú nhìn thì ra là Ấn Hạo, trái tim lặp tức chắn ngang cổ họng.
Sở Nghiêu khuyên Ấn Hạo mấy ngày qua không đạt được kết hổ, hồ nước bên ngoài mỗi ngày đều bốc hơi. Sở Nghiêu giận dữ tới hôm nay thì bùng nổ, mỗi thế tấn công đều sắc bén, như muốn trút giận lên Ấn Hạo vì bội tín.
Ấn Hạo biết bản thân sai, mới đầu hắn chỉ né không tấn công. Kết quả Sở Nghiêu như phát điên, thế tấn công dày đặc như mưa, Ấn Hạo lại lần nữa bị đánh bay vội vàng bò dậy, ánh mắt hung dữ: “Đủ rồi, Sở Nghiêu, mày còn như vậy tao sẽ không khách khí”
Sở Nghiêu căng cứng mặt: “Tôi chính là muốn đánh cho anh tỉnh, đồ điên”
Nói xong lại nhào tới.
Ấn Hạo dịch người, phát ra tiếng khinh miệt, giữ mặt mũi cho mày mà còn lên giọng.
Ấn Hạo bắt đầu tấn công, mang theo sát khí toàn lực đánh trả. Hai người đánh đến mức không thể tách ra, xung quanh mọi người vây lấy, Lộ Ngũ hỏi Cốc Tử: “Hai người sao lại đánh nhau nữ? Hơn nữa mỗi lần đều như muốn đánh chết đối phương”
“Thân thủ Sở Nghiêu không tệ, đánh tiếc vẫn không phải là đối thủ của lão đại”– Cốc Tử nhìn hai người đang quần nhau. “Không biết hôm nay lão đại có dễ dàng tha cho Sở Nghiêu nữa không”
Sở Nghiêu cuối cùng bị Ấn Hạo đá liên hoàn vài cái vang ra ngoài, Ấn Hạo nhanh chóng xách hắn lên, tay nắm thành quyền kề sát Sở Nghiêu: “Mày hiện tại vẫn không phải là đối thủ của tao”
“Chuyện hôm nay tới đây kết thúc, muốn đi thì chờ lần sau”- Ấn Hạo hất văng Sở Nghiêu ra, xoay người, vừa đi được hai bước thì Sở Nghiêu nằm trên đất nói: “Một mình tôi dĩ nhiên không phải đối thủ của anh, nhưng mà còn có Thiết Bất Quy”
Ấn Hạo vẫn duy trì trạng thái cảnh giác cao độ, nhưng không ai đánh qua, mắt lạnh run: “Thiết Bất Quy đâu?”
“Đã mang Mễ Lương tới phòng cửa anh rồi”- Sở Nghiêu không hề hoang mang đứng dậy. “Anh muốn ở lại Viêm Hoang cùng cô ta thì mở đường cho tôi thoát, năm nay tôi nhất định phải đi”
Ấn Hạo quay đầu nhìn Sở Nghiêu, không nhanh không chậm nói: “quan hệ của mày và Thiết Bất Quy bình thường không tốt, không ngờ lại hợp tác với nhau. Tốc độ của hắn so với tao vẫn chậm hơn, mày muốn đi cùng hắn, chỉ sợ khả năng thắng sẽ giảm đi”
“Giảm so với không đi vẫn tốt hơn!”- Sở Nghiêu nói, lúc đầu hắn tính đi tìm Hàng Phá Hải, đáng tiếc Hàng Phá Hải mấy ngày nay bị tiêu chảy, không thể vượt ngục được. Sở Nghiêu mới tìm Thiết Bất Quy, hắn nhìn chằm chằm Ấn Hạo: “Đi thôi, vào phòng anh nói chuyện, chỉ sợ tối nay phải ủy khuất anh một lần, mặt khác đem cơ quan mật thất cho tôi”
Phòng của Ấn Hạo ở là nơi ở của ngục trưởng, ngoại trừ mật thất bên trong tủ quần áo, còn có một gian khác rộng lớn hơn để ẩn nấp, hắn nói đã đào đường hầm ngay trong đó. Mật thất đó Sở Nghiêu chỉ vào có hai lần, cơ quan đi vào lại không biết. Sở Nghiêu nhắc nhở hắn: “Lão đại muốn giết tôi rất dễ, Thiết Bất Quy giết Mễ Lương càng dễ hơn”
Ấn Hạo đứng bên cửa sổ, mặc cho Sở Nghiêu giận dữ như con rồng đang phun lửa, hắn trả lời rất bình tĩnh: “Mễ Lương là người phụ nữ của tôi, tôi không thể để cô ấy một mình ở Viêm Hoang. Tôi cũng không nói không đi, chỉ là lần này thì không. Tôi sẽ vạch kế hoạch vượt ngục lại lần nữa để có thể mang cô ấy cùng đi, anh yên tâm, tôi với anh vĩnh viễn là bạn đồng hành”
“Mẹ”- Sở Nghiêu bình thường phong độ cũng bị Ấn Hạo làm cho giận đến nói tục. “Mang theo cô ta? Thể chất của cô ta thế nào anh còn không biết sao, đừng nói cái đài cao hai mươi thước cô ta không dám nhảy, ngay cả mười thước cô ta nhảy xuống cũng có thể bị tàn phế. Anh muốn lập kế hoạch khác, tôi nói cho anh biết, dù anh có ở lại Viêm Hoang thêm mười năm cũng không thể mang cô ta theo, chuyện này mãi mãi không có khả năng!! Chẳng bằng bây giờ anh thoát khỏi đây trước, phát triển thế lực bên ngoài rồi đem nhân mã tới công phá Viêm Hoang đem cô ta đi”
“Nhưng tôi vừa đi, cô ấy sẽ trở thành người phụ nữ của người khác”– Ấn Hạo nhăn nhó, hắn không phải chưa từng nghĩ tới cách Sở Nghiêu nói. Dù hắn có đủ năng lực, có thể quay lại cứu huynh đệ và Mễ Lương nhưng cũng cần thời gian, một năm, hai năm, chỉ sợ người sẽ mất đi, Mễ Lương cũng không còn là Mễ Lương của lúc này.
“Ấn Hạo, anh đúng là bị phụ nữ làm cho lú lẩn”- Sở Nghiêu nghiến răng. “Anh ở lại đây thì bảo vệ được cô ta bao lâu? Anh có bản lĩnh, nhưng đàn ông ở Viêm Hoang mấy năm qua đều chưa chạm tới phụ nữ, người nào cũng như sói như hổ, anh có thể bảo vệ cô ta một hai tháng thì được nhưng mà vài năm thì chỉ có nằm mơ!! Hơn nữa anh cũng không thể mang cô ta theo, tôi không tin cả đời này anh sẽ không chạm vào Mễ Lương, cứ đợi đó mà xem”
“Cuối cùng cô ta vẫn sẽ ngủ với người khác, sự ở lại của anh chẳng có chút ý nghĩa nào cả”- Sở Nghiêu xanh mét mặt trực tiếp kết luận.
“Tôi đã đồng ý với Mễ Lương”- Ấn Hạo nói, trăng lúc tròn lúc khuyết, không ai hoàn mỹ. “Cho tôi một năm, nếu sau một năm tôi không thể mang Mễ Lương theo thì sang năm chúng ta sẽ thực hiện đúng kế hoạch này rời khỏi Viêm Hoang. DÙ sao tôi đã ở Viêm Hoang gần mười năm, thêm một năm cũng không nhiều”
“Anh cho rằng tôi còn có thể tin người điên như anh sao? Lúc trước anh dùng điều kiện bắt tôi giao Mễ Lương ra, anh muốn thế nào tôi cũng phối hợp với anh như thế. Kết quả ngày mai nên đi, hôm nay anh lại nói hủy kế hoạch, một năm sau anh còn thể làm ra chuyện gì”– Sở Nghiêu đối với Ấn Hạo thất vọng thập phần. “Anh cứ đợi mà chết trên giường phụ nữ đi”
“Tôi đã quyết, nếu anh không muốn cùng tôi hợp tác, tôi cũng không miễn cưỡng”– Ấn Hạo đẩy nhẹ cửa phòng, không để ý tới trong phòng phát ra tiếng lách cách có thứ gì đó ngã xuống đất
Mễ Lương lại bắt đầu tập chạy bộ, chỉ khác lúc này có một đám người nhìn xem, mỗi lần chạy đến gần, có người lớn tiếng gọi: “Mễ Lương, đừng chạy nữa, qua đây chơi đi”
“Mễ Lương, nắng gắt như thế, da đen sẽ xấu”
Đương nhiên đám người này chỉ buồn chán ngồi xem náo nhiệt, giống như người hiện đại lúc chán coi tin tức cũng xem như là có món ngon, đưa cho họ một dĩa hạt dương biết đâu còn tán gẫu không biên giới.
Mễ Lương cũng mặc kệ đám người đó, ánh nắng mặt trời càng ngày càng gay gắt, chân Mễ Lương mỏi đến mức không nhấc lên nổi, nhưng nàng vẫn không ngừng. Mãi đến khi Ấn Hạo xuất hiện, hắn vẫy tay với nàng: “Nắng quá, mau về nghỉ ngơi đi”
Mễ Lương chạy về phía đám người, lập tức có người đi tới, Thiết Đầu đưa cho nàng cái khăn, lải nhải nói: “Mễ Lương, cô chạy làm gì a, xem kìa mệt đến như vậy, chẳng phải tự làm khổ mình sao?”
“Tôi ăn no rãnh rỗi được không?”- Mễ Lương chỉ cảm thấy đám đàn ông ở đây thật tệ, ồn áo như mấy trăm con vịt.
“Thể chất Mễ Lương không tốt, luyện tập nhiều cũng có lợi, sau này đỡ sinh bệnh, về sau gặp nguy hiểm cũng thoát được”- Ấn Hạo đứng bên cạnh nói, lại dặn Mễ Lương. “Nhưng không cần làm với cường độ lớn như thế trong mấy ngày đâu, sau này ở trong phòng tập là được, bộ dạng thế này mà đen đi thật tiếc”
Bên cạnh có người nói: “Lão đại nói phải, thân thể có khỏe mạnh mới có thể chiều được đám đàn ông nhiều như chúng ta chứ, ha ha…”
Mễ Lương đối với những lời này đã miễn dịch hoàn toàn, mặt mệt mỏi không thèm nhìn lấy, quay về phòng liền thay quần áo. Lát sau nhìn thấy Ấn Hạo lấy sa bàn ra, Cốc Tử cùng Lộ Ngũ ở kế bên chỉ trỏ sa bàn, Mễ Lương đi qua, nhìn sa bàn nửa ngày hỏi: “Người ở Viêm Hoang đều muốn ra ngoài, hơn nữa ai ai cũng thân thủ bất phàm, sau không liên hợp lại cùng nhau bỏ chạy?”
“Cô có biết bên ngoài có bao nhiêu lính canh không?”- Ấn Hạo ngẩng đầu nhìn Mễ Lương.
Mễ Lương lắc đầu, Lộ Ngũ giải thích nói: “Ít nhất là bốn trăm, nhiều hơn so với chúng ta. Đám người này vì thạch anh tím mà bỏ không ít công sức. Bọn họ có vũ khí, chúng ta chỉ có những công cụ thô đào thạch anh tím, bọn họ có ít nhất năm mươi con rồng bay, trên không trung với mặt đất, chúng ta căn bản không có lợi thế nào cả”
“Còn nữa”- Ấn Hạo chỉ vào hai tháp canh ở trước. “Cô xem bọn họ cũng phòng thủ, tường ở cốc khẩu cao lại không thể phá được, hai tòa tháp canh trăm mét này mỗi lần đều có ít nhất bảy mươi người, trang bị đầy đủ cung tên, có khả năng bắn được vạn tên cùng lúc”
“Cho dù đánh bừa, chúng ta cũng không có phần thắng, huống chi còn có cả địa quỷ, căn bản ngay cả đánh bừa cũng không thể, qua được cửa cốc cũng chỉ có thể làm bia sống cho người ta bắn”– Cốc Tử thở dài nói. “Thực lực quá khác biệt, chúng ta là người không thể bất tử, trừ khi làm suy yếu thực lực của đối phương hoặc dùng thực lực bản thân tạo nên đột phá, nếu không ba ba trăm người ở Viêm Hoang cũng chẳng thể nhất trí đoàn kết đứng lên cùng nhau.”
Mọi người không đồng lòng là điều tối kỵ trong binh gia, phạm vị của địa quỷ rất rộng, vây lấy mọi người ở Viêm Hoang, cũng hủy đi hi vọng của mọi người. Ấn Hạo cũng đã đào một đường hầm đến trụ cầu nhưng phía trước là địa quỷ không thể đào tới nữa, trên mặt đất thì phải duy trì khoảng cách mười thước.
Mễ Lương chau mày nhìn sa bàn, suy nghĩ thật cẩn trọng, cái trán trơn láng cũng xuất hiện nếp nhăn, Ấn Hạo vỗ vỗ vai nàng: “Mau đi ăn đi, những việc này tính sao”
Mễ Lương cũng không quấn lấy Ấn Hạo, nhưng lòng lại sợ Ấn Hạo đổi ý, buổi sáng khi thức dậy nàng sợ có người nói với nàng “Ấn Hạo không thấy đau cả”, khi không có tin tức như vậy hòn đá trong lòng cũng bị dở bỏ. Ấn Hạo nhìn ánh mắt lo lắng của nàng, hứa hẹn nói: “Qua thời gian dài ta không thể hứa chắc, nhưng trong vòng một năm, nếu ta muốn đi ta sẽ mang theo nàng đi”
Mễ Lương cũng hiểu, thời gian một năm đả đủ, tình yêu không phải là thứ duy nhất trên đời này. Nếu trong một năm họ không nghĩ ra cách, vậy nàng cũng không nên giữ hắn lại.
Mùa mưa dần dần trôi qua, mặt trời chói chang lại nướng chín Viêm Hoang, những giọt nước mưa nhanh chóng khô cạn, có người nhìn lên trời càng ngày càng bất an.
Khi màn đêm buông xuống, âm thanh vang dội phá vỡ sự yên bình ở Viêm Hoang: “Lão đại lại đánh nhau với Sở Nghiêu”
Mễ Lương chấn động, nàng cũng biết nguyên do đánh nhau nên vội vàng chạy ra ngoài.
Hai bóng người một đen một xám đánh qua đánh lại trên bãi đất trống, một bóng người bị đá bay đi, chăm chú nhìn thì ra là Ấn Hạo, trái tim lặp tức chắn ngang cổ họng.
Sở Nghiêu khuyên Ấn Hạo mấy ngày qua không đạt được kết hổ, hồ nước bên ngoài mỗi ngày đều bốc hơi. Sở Nghiêu giận dữ tới hôm nay thì bùng nổ, mỗi thế tấn công đều sắc bén, như muốn trút giận lên Ấn Hạo vì bội tín.
Ấn Hạo biết bản thân sai, mới đầu hắn chỉ né không tấn công. Kết quả Sở Nghiêu như phát điên, thế tấn công dày đặc như mưa, Ấn Hạo lại lần nữa bị đánh bay vội vàng bò dậy, ánh mắt hung dữ: “Đủ rồi, Sở Nghiêu, mày còn như vậy tao sẽ không khách khí”
Sở Nghiêu căng cứng mặt: “Tôi chính là muốn đánh cho anh tỉnh, đồ điên”
Nói xong lại nhào tới.
Ấn Hạo dịch người, phát ra tiếng khinh miệt, giữ mặt mũi cho mày mà còn lên giọng.
Ấn Hạo bắt đầu tấn công, mang theo sát khí toàn lực đánh trả. Hai người đánh đến mức không thể tách ra, xung quanh mọi người vây lấy, Lộ Ngũ hỏi Cốc Tử: “Hai người sao lại đánh nhau nữ? Hơn nữa mỗi lần đều như muốn đánh chết đối phương”
“Thân thủ Sở Nghiêu không tệ, đánh tiếc vẫn không phải là đối thủ của lão đại”– Cốc Tử nhìn hai người đang quần nhau. “Không biết hôm nay lão đại có dễ dàng tha cho Sở Nghiêu nữa không”
Sở Nghiêu cuối cùng bị Ấn Hạo đá liên hoàn vài cái vang ra ngoài, Ấn Hạo nhanh chóng xách hắn lên, tay nắm thành quyền kề sát Sở Nghiêu: “Mày hiện tại vẫn không phải là đối thủ của tao”
“Chuyện hôm nay tới đây kết thúc, muốn đi thì chờ lần sau”- Ấn Hạo hất văng Sở Nghiêu ra, xoay người, vừa đi được hai bước thì Sở Nghiêu nằm trên đất nói: “Một mình tôi dĩ nhiên không phải đối thủ của anh, nhưng mà còn có Thiết Bất Quy”
Ấn Hạo vẫn duy trì trạng thái cảnh giác cao độ, nhưng không ai đánh qua, mắt lạnh run: “Thiết Bất Quy đâu?”
“Đã mang Mễ Lương tới phòng cửa anh rồi”- Sở Nghiêu không hề hoang mang đứng dậy. “Anh muốn ở lại Viêm Hoang cùng cô ta thì mở đường cho tôi thoát, năm nay tôi nhất định phải đi”
Ấn Hạo quay đầu nhìn Sở Nghiêu, không nhanh không chậm nói: “quan hệ của mày và Thiết Bất Quy bình thường không tốt, không ngờ lại hợp tác với nhau. Tốc độ của hắn so với tao vẫn chậm hơn, mày muốn đi cùng hắn, chỉ sợ khả năng thắng sẽ giảm đi”
“Giảm so với không đi vẫn tốt hơn!”- Sở Nghiêu nói, lúc đầu hắn tính đi tìm Hàng Phá Hải, đáng tiếc Hàng Phá Hải mấy ngày nay bị tiêu chảy, không thể vượt ngục được. Sở Nghiêu mới tìm Thiết Bất Quy, hắn nhìn chằm chằm Ấn Hạo: “Đi thôi, vào phòng anh nói chuyện, chỉ sợ tối nay phải ủy khuất anh một lần, mặt khác đem cơ quan mật thất cho tôi”
Phòng của Ấn Hạo ở là nơi ở của ngục trưởng, ngoại trừ mật thất bên trong tủ quần áo, còn có một gian khác rộng lớn hơn để ẩn nấp, hắn nói đã đào đường hầm ngay trong đó. Mật thất đó Sở Nghiêu chỉ vào có hai lần, cơ quan đi vào lại không biết. Sở Nghiêu nhắc nhở hắn: “Lão đại muốn giết tôi rất dễ, Thiết Bất Quy giết Mễ Lương càng dễ hơn”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.