Thoát Khỏi Viêm Hoang

Chương 45

Đông Tẫn Hoan

13/03/2017

Sau khi những hồ nước khô cạn dần, thời tiết Viêm Hoang lại nóng bức như trước. Đám đàn ông ở Viêm Hoang nhìn Mễ Lương ánh mắt càng ngày càng nóng, dục vọng không ngừng gia tăng, càng lúc càng nhiều, một ngày nào đó chắc chắn sẽ bùng nổ, chỉ là không biết sớm hay muộn.

“Vì sao lão đại buông tha Mễ Lương không chạm vào?”- Lương Toàn nghi hoặc, quay đầu hỏi Sở Nghiêu: “Chẳng lẽ về phương diện thân thể có vấn đề sao?”

“Hắn ta, ở Viêm Hoang lâu quá, đầu óc cũng có vấn đề rồi”- Sở Nghiêu thản nhiên nói, hắn ném áo ngoài dính đầy bụi bặm sang bên, cơ thể hắn cần phải tịnh dưỡng. Ấn Hạo cũng sắp xếp cho hắn làm công việc nhẹ hơn, Sở Nghiêu phải tới phòng bếp nhóm lửa. Lúc hắn bị thương, Lương Toàn và Hàng Phá Hải tận lực chăm sóc hắn, chính vì thế quan hệ của họ ở Viêm Hoang cũng là tốt nhất.

Nét mặt của Lương Toàn rạng rỡ hẳn: “Nhìn lão đại cũng rất thông minh mà? Chẳng lẽ hắn ngốc đến nỗi không biết ngủ cùng phụ nữ sao?”

“Lão đại rất thích ngủ cùng cô ta”- Hàng Phá Hải nói toạc ra. “Nhưng vì để không cho người khác chạm vào hắn thà để bản thân không chạm vào, loại đàn ông này ở một nơi như Viêm Hoang thật không thể tưởng tượng”

“Ếch ngồi đáy giường, ở đây lâu quá nên đầu óc bị lú, nhiều năm ở Viêm Hoang chưa từng gặp phụ nữ, vừa gặp một người liền cho rằng cô ta là tốt nhất”- Giọng Sở Nghiêu rất thấp, ngữ khí chế giễu, vì Mễ Lương, Ấn Hạo từ bỏ cơ hội tự do ngay trước mắt.

Lương Toàn phụ họa theo: “Tôi cũng thấy Mễ Lương kia cũng chẳng đẹp đẽ gì, bọn họ lại coi như tiên nữ, cũng khoa trương quá. Nhưng mà ở một nơi như Viêm Hoang, heo mẹ cụng có thể thành tiên”

Lương Toàn và Hàng Phá Hải gặp qua không ít mỹ nhân đủ các loại, đến Viêm Hoang chưa lâu lắm, nên không phải như đám đàn ông kia gặp phụ nữ như bị bỏ đói.

Đàn ông ở Viêm Hoang ai ai cũng nhìn chằm chằm canh khối thịt tươi Mễ Lương, lúc nào cũng sẵn sàng nuốt vào miệng. Nếu không phải sợ uy quyền của Ấn Hạo, bọn họ sớm đã tóm lấy Mễ Lương nhai đến xương cốt chẳng còn.

Cũng chẳng còn cách nào, nhất là khi Thiết Bất Quy mất mạng còn Sở Nghiêu thì bị trọng thương, mọi người càng hiểu rõ Ấn Hạo không phải là kẻ dễ dàng chọc vào.

Bên cạnh Mễ Lương lúc nào cũng có hai ba người, một là bảo bệ hai là phòng bị lẫn nhau. Buổi chiều Ấn Hạo sẽ đưa nàng tới kho hàng tra xét, thủ vệ kho hàng nói: “Lão đại, cửa sổ bên kia có chút vấn đề, khép không chặt, có cần phải sửa lại không?”

Ấn Hạo vẫy tay gọi Thiết Đầu và vài người khác tới: “Mọi người đi xem xét tình hình cụ thể thế nào, tao mang theo Mễ Lương đi lấy ít đồ”

Người ở phía sau vội chạy tới kiểm tra, Ấn Hạo lững thững đi trước Mễ Lương, lúc quẹo qua góc tường hắn liền vướt bỏ bộ mặt đứng đắn của mình, nhanh chóng ôm Mễ Lương vào lòng, tay để lên gáy nàng hôn tới tấp, thuần thục tựa như đã diễn tập mấy trăm lần.

Đầu lưỡi tiến quân thần tốc, Mễ Lương chưa kịp phản ứng lại thì đầu lưỡi đã quét qua quét lại giống như bão táp, Mễ Lương phát ra tiếng rên, Ấn Hạo hạ giọng nhắc: “Đừng lên tiếng”

Kho hàng vần còn có người, Ấn Hạo lại chẳng sợ bị phát hiện, tay siết lấy lưng Mễ Lương, tiếp tục hôn nàng mãnh liệt.

Hai người núp sau vách tường yêu đương vụng trộm hôn nhau nồng nhiệt, chẳng những không thể giải tỏa dục hỏa, ngược lại càng làm cho dục hỏa trong người Ấn Hạo cháy bừng bừng, lòng lại sợ có người đột nhiên xuất hiện. Ấn Hạo khó khăn đẩy Mễ Lương ra, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta không nhịn được nữa, nàng nói xem ta phải làm sao đây”

Vật ở phía dưới đã căng đến cực hạn, Mễ Lương cười xấu xa, ghét vào lỗ tai hắn chọc tức: “Tự mình giải quyết đi”

Ấn Hạo nghiến răng: “Nàng châm ngòi thổi gió còn không chịu trách nhiệm sao!”

Mễ Lương vô tội nói: “Em đâu có làm gì đâu”

Ấn Hạo oán hận trừng mắt nhìn nàng: “Đúng là ta tự mình gây nghiệt”

Mễ Lương cố nhịn cười, nhưng thấy Ấn Hạo bất mãn đến mức mặt nhăn lại, thật sự không kiềm được nữa, nàng bật cười, Ấn Hạo hung dữ nhìn chằm chằm nàng: “còn cười!! Nàng câm miệng cho ta”

Bên kia góc tường truyền tới bước chân, Ấn Hạo vội vàng chỉnh sửa nét mặt, đi tới hai bước lục lục đồ trong rương, thấy Thiết Đầu đi tới, hắn giả vờ hỏi: “BÊn kia thế nào? Có cần tu sửa không?”

Hai mắt Mễ Lương đảo qua lại, càng lúc càng giống yêu đương vụng trộm mà!

Ấn Hạo hiện tại sống cũng không yên, vừa phải tính chuyện vượt ngục vừa phải trấn an ba trăm tên đàn ông đang đói, còn phải lo chuyện khai thác thạch anh tím, còn phải hòa giải mối quan hệ với người bên ngoài Viêm Hoang, tránh để bị công kích.



Mễ Lương cũng nhìn sa bàn mỗi ngày, suy nghĩ đến đau đầu nhưng vẫn không có kết quả, cũng vì ngủ không ngon, trên trán xuất hiện hai hạt đậu nhỏ.

Đinh Nguyên mang tới cho nàng một chén chè đậu xanh lạnh, khuyên giải an ủi nói: “Mễ Lương, cô không cần lo nhiều vậy đâu, tuy bọn họ không có ý tốt, nhưng cũng không ai muốn làm cô đau. Đây, mau ăn chút chè đậu xanh, có tác dụng giảm nhiệt”

Mễ Lương nhận lấy chén đậu xanh, nhìn nhìn Đinh Nguyên: “người ở Viêm Hoang nếu đều giống như anh thì tôi cũng đâu cần khổ sở thế này”

“Tôi tốt sao?”- Đinh Nguyên cẩn trọng hỏi, gương mặt chờ mong.

“Đương nhiên là tốt”- Mễ Lương uống bát canh đậu xanh nói. ‘Lần nào anh cũng giú tôi, mỗi lần anh đều không do dự, cũng không chê tôi phiền toái. Dù tôi không nói, anh cũng làm thay, sẽ không giống như những người khác thấy tôi chân tay vụng về thì ghét tôi..”

Mễ Lương chỉ thuận miệng nói, nhưng Đinh Nguyên lại tỏ thích ý, lông mày nhướng cao cả lên, hạ giọng nói: “Đáng tiếc thân thủ tôi không tốt, bằng không…”

Câu kế tiếp hắn không nói ra, nếu không hắn có thể tranh giành nàng.

Mễ Lương quậy quậy làm nát khối đá trong chén, ngẩng đầu nói: “Đinh Nguyên, anh mang một ít bột sương thạch qua đi, dù sao tôi cũng rãnh, muốn làm một vài khối đá để chơi, nhìn anh làm cũng rất vui”

“Được thôi”- Đinh Nguyên như con thỏ nhanh nhảu chạy đi tìm đồ.

Sương thạch là bột phấn màu trắng, Mễ Lương bỏ nó vào trong nước, nhìn ở giữa chén nước từ từ đông cứng lại, lẩm bẩm nói: “Cách làm lạnh này cũng bảo vệ môi trường thật, trước đây anh cũng nói, sương thạch cũng được xem như thuốc, xem ra tác dụng của nó rất lớn”

“Có vài phương thuốc cũng cần dung sương thạch. Tôi cũng không rành y thuật, chỉ biết có một vài phương thuốc truyền thống. Ở tiệm thuốc nó không được gọi là sương thạch mà gọi là sương, hoặc khổ tiêu, vị khổ tính hàn có thể trị bệnh”

“Anh bảo nó gọi là gì cơ”- Mễ Lương to tiếng cắt ngang lời Đinh Nguyên.

Đinh Nguyên không hiểu vì sao Mễ Lương lại kinh ngạc, liền đáp: “Sương hoặc khổ tiêu”

“Khổ tiêu”- Mễ Lương lẩm bẩm, sương thạch nàng chưa từng nghe qua nhưng khổ tiêu thì nàng biết. Khổ tiêu chính là quặng kali nitrat, nàng ngẩng đầu: “Có Viêm Hoang có long, vậy có lưu huỳnh không?”

Nếu Mễ Lương nhớ không lầm, tại miệng núi lửa luôn có lưu huỳnh, Đinh Nguyên gật đầu: “Có, lưu huỳnh cũng được dung làm thuốc, ở khu vực khai thác còn có một ít”

Hai mắt Mễ Lương sáng lên: “Có quặng kali nitrat, có lưu huỳnh, chúng ta còn có cả than củi, như vậy có thể làm ra thuốc nổ đúng không?”

“Thuốc nổ là gì?”- Đinh Nguyên thấy nàng kích động như thế, hỏi. “Có thể ăn được không?”

Mễ Lương trợn mắt.

Lòng kích động đứng bật dậy, thuốc nổ có lực sát thương rất mạnh, biết đâu nó có thể giúp được cho việc vượt ngục. Nàng chỉ biết có ba thứ này vào thời cổ đại Trung Quốc có thể tạo ra thuốc nổ nhưng làm thế nào thì không biết.

NHưng không sao, nàng không biết nhưng Đinh Nguyên được xưng là quỷ thủ Nguyên, nghe nói người khác chỉ cần miêu tả sơ qua thì hắn sẽ làm được.

Mễ Lương nhìn Đinh Nguyên cười ha hả: “Thuốc nổ không thể ăn, nhưng rất có ích, Đinh Nguyên, chúng ta đi làm ít thuốc nổ đi”

Mễ Lương nói với Ấn Hạo ý tưởng này, Ấn Hạo cũng không biết thuốc nổ có uy lực lớn tới đâu, ngẫm nghĩ một hồi, hắn không phản đối cũng chẳng tán thành, chỉ kêu nàng đừng chạm tay vào, cẩn thận một chút.

Vì là chủ ý của Mễ Lương, hơn nữa Mễ Lương tự mỉnh chỉ điểm, Đinh Nguyên cũng cố gắng, làm đến mất ăn mất ngủ, theo lời Mễ Lương thứ này làm ra có thể hủy cả phòng ốc, uy lực mạnh như vũ khí.

Mễ Lương nhắc đi nhắc lại vấn đề an toàn trong phòng thí nghiệm, Đinh Nguyên quả là thiên tài trên phương diện vật lý hóa học, qua vài ngày đã làm ra được phòng thí nghiệm, đưa nó đến bãi đất trống để thử nghiệm.



“Bùm” một tiếng, thuốc nổ nổ tung.

Tiếng nổ vang to, trời quang sấm rền cuồn cuộn bốc lên, tro bụi tung bay, bốn phía cát bay đá chạy. Nhưng Ấn Hạo kiểm tra thành quả chỉ lắc đầu, uy lực thế này cũng không lớn lắm.

Mễ Lương ghi lại số liệu làm thí nghiệm cố gắng tìm ra cách phối hợp các nguyên liệu.

Mễ Lương cho rằng bản thân có thể tìm ra cách làm xoay chuyển cục diện ở Viêm Hoang, đáng tiếc nàng đã sai, mỗi lần phối hợp các vật liệu đều nổ mạnh ngoài ý muốn, nếu Ấn Hạo không nhanh chóng mang nàng ra xa mấy chục thước thì nàng đã đầu rơi máu chảy, máu me bê bết.

Những khối đá nổ tung rơi xuống ngươi, Ấn Hạo ôm chặt Mễ Lương, nhìn thấy nàng chỉ bị choáng váng chứ không sao thì thở dài nhẹ nhõm, hắn ra lệnh cho Mễ Lương: “Sau này đừng làm mấy thứ này nữa, thuốc nổ này không hữu dụng như nàng nghĩ đâu”

“Sao lại không hữu dụng? Anh cũng thấy rõ mà, uy lực của thuốc nổ rất lớn”- Mễ Lương biện bạch nói.

“Có lẽ ở thế giới của nàng, thuốc nổ có uy lực rất mạnh nhưng ở đây thì không phải thế”- Ấn Hạo cẩn trọng quan sát qua, không riêng gì Đinh Nguyên mà còn thương lượng với người khác. “Nàng cảm thấy chúng ta có thể sử dụng thuốc nổ để làm gì? Nếu phải đánh nhau, quả thật nó cũng có tác dụng, nhưng không lớn, chúng ta là người ở đây, tốc độ phản ứng và sức mạnh rất nhanh, lúc đầu sẽ hoảng sợ, mọi người đều có thể tránh được, còn khả năng phá hủy phòng ốc, nàng nhìn xem những căn phòng này chắc chắn tới đâu”

Phòng ở Viêm Hoang được làm từ đá, nhìn qua thì tưởng như từng khối đá nặng ngàn cân ghép lại, nhưng thật chất là đúc từ kim loại, bề mặt tường kiên cố, ngay cả một cây kim cũng không lọt qua được, rất khó để tách chúng ra. Hơn nữa nơi này để giam giữ tù nhân, tường ở Viêm Hoang dù mỏng nhất cũng dày nửa thước, muốn phá hủy không hề dễ.

Ấn Hạo tuyên bố nói: “Chúng ta lợi dụng thuốc nổ để xoay chuyển tình thế thì không có khả năng”

Đinh Nguyên cũng nói: “nếu để đốn cây xây phòng thì được, nhưng muốn phá phòng ở Viêm Hoang thì không biết phải dung bao nhiêu thuốc nổ, vả lại cũng không an toàn”

Mặc khác, tiếng sầm rền như tiếng nổ mạnh khiến cả đám thủ vệ chú ý, số lượng rồng bay trên Viêm Hoang ngày càng nhiều, tuần tra không ít lần.

Sở Nghiêu không còn hứng thú với thuốc nổ của Mễ Lương, tiếp tục làm ngơ. Cơ thể hắn cũng đã hồi phục, lại tiếp tục vào khu vực khai thác mở làm việc, biểu chiều khi đang khiêng cây búa lớn nhìn lên trời thấy rồng bay không ngừng bay qua lại, hắn đi tới bên cạnh Ấn Hạo: “Thủ vệ càng lúc càng nhiều, phòng thủ ngày càng nghiêm ngặt, anh không thể mang Mễ Lương ra khỏi đây, một năm vẫn là kết quả này, mười này vẫn thế thôi”

Ấn Hạo cũng đang đau cả đầu, với thể trạng của Mễ Lương như thế, ở đại lục Thừa Trạch này khác gì nửa tàn phế, muốn dẫn đi nói dễ hơn làm?

“Tôi rất muốn biết, tới mùa mưa năm sau anh sẽ làm thế nào?”- Sở Nghiêu hứng thú hỏi, lại nhìn người ở phía xa. “Nhưng xem ra đám đàn ông không nhịn được nữa”

“Mấy chuyện này không cần anh quan tâm, tôi nói sang năm sẽ đi thì nhất định đi”- Ấn Hạo tuy đánh trọng thương Sở Nghiêu, nhưng hắn đối với Sở Nghiêu cũng rất quan tâm, sau này nếu muốn mang theo Mễ Lương chắc chắn cần sự trợ giúp của Sở Nghiêu.

“Tôi không biết có nên tin anh không?”- Sở Nghiêu tiếp tục khiêng cây búa chuẩn bị đi làm.

“Đừng qua đó, chúng ta đi sâu vào khu vực khai thác mỏ xem địa quỷ thế nào, bắt đầu từ ngày mai sẽ tiến hành thăm dò.

Sở Nghiêu phán đoán địa quỷ tương đối chuẩn cho nên Ấn Hạo bảo hắn đi cùng hai người đi sâu vào khu vực khai thác mở.

Trên trời rồng bay đầu có hai ba đầu người ló ra, chúng mở mắt to nhìn xuống mọi người ở Viêm Hoang. Xa xa lại có tiếng vang, âm thanh không lớn lắm, Ấn Hạo khẽ nheo nheo mắt, vừa nghe thấy âm thanh thì biết Đinh Nguyên lại chế ra thứ gì đó. Hắn không cho Mễ Lương can dự làm những chuyện nguy hiểm, nhưng Đinh Nguyên vì muốn lấy long Mễ Lương không ngừng cải tiến cách phối.

Đám thủ vệ rất ghét thứ âm thanh này, lúc đầu còn tưởng sét đánh, sau này phát hiện không phải, đám người ngồi trên phi long thầm chửi: “Mẹ, đám người ở dưới không biết làm cái gì mà luôn nghe thấy thứ âm thanh này”

Một kẻ khác ngồi trên phi long đang bay song hành, nghiêng mặt sang: “Tao cảm thấy ngục trưởng chuyện bé xé to, nhất định là nham thạch đứt gãy đâu đó, trời nóng thế này mà bắt chúng ta ra ngoài tuần tra, thật đúng là không phải người”

Hai người thường xuyên bay sâu vào khu vực khai thác, bên trong khu vực khai thác có không ít cột đá cao, để nhìn được được rõ ràng thì phải bay rất thấp.

Ở dưới cột đá, Sở Nghiêu đang tra xét địa chất liền ngẩng đầu, mắt nhìn chằm chằm hai con rồng bay đang quay đầu. “Hai tên này tuyệt đối là người mới!! Bay thấp như thế muốn chết sao!”

Lời tác giả: rồng bay trong truyện giống như vật cưỡi bên trong “Avatar”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thoát Khỏi Viêm Hoang

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook