Chương 47
Đông Tẫn Hoan
13/03/2017
Ngục trưởng là người đàn ông ngoài bốn mươi, râu ngắn ngủn, ngực to vai
rộng, hơi thở ra với cường độ thấp, hơi mập người, hai mắt nhỏ tí, ông
ta lười biếng đưa mắt nhìn Ấn Hạo bị trói trên cột: “Ra là Ấn Hạo, nhiều năm rồi không nhìn gần hắn thế này”
Cách nói chuyện như là bạn bè cũ mấy năm không gặp, mặt điểm nụ cười, quay sang người kế bên nói: “Tao nhìn rất vừa mắt tên tiểu tử này. Khi đó tao còn là quản sự, hắn cũng đã cao thế này”- Ngục trưởng lấy tay đo. “Lúc đó tao cũng không ngờ mấy năm sau hắn lại có thể làm ngục bá”
“Hắn đã giết hai thủ vệ của chúng ta, cướp phi long tính trốn đi, theo lệ thì phải giết hắn, như vậy càng làm tăng thiên uy của ngục pháp”- Đi theo sau ngục trưởng, Thống Lĩnh Mặc mặt không hề đổi sắc. “Hiện nay Viêm Hoang là do hắn quản lý, gây ra cho chúng ta không ít phiền toái, ngài xem phải làm thế nào?”
“Tiểu tử này càng lớn càng cao, bản lĩnh cũng tăng”- Ngục trưởng đi lại gần, giọng nói hòa ái như đang khen ngợi đứa trẻ nhà bên. “Năm đó lúc hắ vào Viêm Hoang cũng chỉ mới mười ba mười bốn tuổi, khi đó chúng ta vẫn chưa rút khỏi ngục giam. Tao chỉ cần liếc mắt thì biết đứa trẻ này có tố chất, lúc đó còn cá với quản sự tên tiểu này sẽ không chết trong vòng hai tháng. Khi đó ai cũng cười tao, kết quả bọn họ đã đã chết, tên tiểu tử này vẫn còn sống tới bây giờ’
Ông ta vẫn cười nhưng lời nói ra thật tuyệt tình ác độc: “Sáng mai đem hắn lên tháp canh, để cho đám người kia nhìn thấy, thách thức tao thì sẽ gặp kết cục thế nào”
Hai tay hai chân Ấn Hạo bị cột chặt bằng vòng thiết, bị đánh đến mặt mũi bầm dập, nhưng hắn vẫn còn có ý thức, mắt hé mở: “Ngục trưởng đại nhân, giữ tôi sống tôi sẽ kiếm cho ngài thật nhiều thạch anh tím, nếu tôi chết bọn họ sẽ tiếp tục đấu đá, thạch anh tím sẽ giảm đi”
Ngục trưởng kéo đầu hắn: “Ấn Hạo, tao nói cho mày biết, Viêm Hoang nếu thiếu tao thì sẽ không như vầy, thiếu mày không có gì thay đổi cả. Chẳng qua là đổi một ngục bá mới”- Ông ta rút từ trong ống tay áo ra một cái khăn, lau chùi vết máu trên tay: “Mặc Củ, mày phải nhớ cho kỹ, hắn không cai quản Viêm Hoang, hắn chỉ là một công cụ của chúng ta, mất đi công cụ này còn có công cụ khác. Hắn có thể uy phong bên trong, nhưng ở chỗ chúng ta hắn chỉ là loài bò sát, bây giờ con vật này muốn xoay người bỏ chạy, mày nói nên làm gì đây?”
Mặc Củ cúi đầu, ngục trưởng kéo khóe miệng lộ ra vài tia ác hiểm: “Đương nhiên là phải dùng chân đạp chết hắn”
Ngục trưởng khoanh tay xoay người đi ra cửa, giọng như tiếng chuông: “Chờ mặt trời lên cao thì mang hắn ra ngoài, phơi nắng”
Mặc Củ bám sát theo sau, Định tổng quản thì hơi chậm lại, hắn phun nước bọt vào Ấn Hạo, khinh bỉ nói: “Tao còn nghỉ tên tiểu tử như mày sẽ thông minh lắm, ai ngờ thật ngu xuẩn, bây giờ thì chết chắc rồi.”
Hai tay Ấn Hạo bị vòng thiết buộc chặt, hắn hạ giọng nói: “Tôi mà chết khoản thu nhập của đại nhân cũng ít đi”
Định tổng quản càng dữ tợn, khinh khi cười: “Người kế tiếp cũng sẽ cho tao, còn mày, cứ chờ bị phơi khô tới chết đi”
“Tôi có giữ một viên thạch anh hồng..”- Giọng Ấn Hạo lành lạnh “Nếu tôi còn sống trở về, thì thạch anh hồng chính là của ngài”
“Mày nói gì?”- Định tổng quản túm lấy áo Ấn Hạo, giọng nói ép xuống. “Mày dám tư tàng thạch anh hồng”
“Thạch anh hồng nặng hai lượng, rất đẹp, đẹp đến mức khiến tôi phải giấu nó đi”- Ấn Hạo cố sức nhướng mắt lên. “Vô giá. Có nó, cuộc sống sau này của ngài không cần phải lo lắng”
Thạch anh hồng vốn rất ít, nhiều lắm cũng chỉ mấy viên nhỏ, thạch anh hồng nặng hai lượng mười năm mới gặp một lần, độc nhất vô nhị”
“Mày để chuyển xảy ra tới ức này, bảo tao làm sao xin với ngục trưởng?”- Định tổng quản thả hắn ra, giọng nói hung tợn ra điều không biết làm sao. “Ở đây tất cả đều do ông ta định đoạt”
“Tôi tin tưởng vào cái lưỡi dài ba tấc không xương của ngài”- Ấn Hạo co rúm miệng nói.
Lúc mặt trời lên cao, tháp canh liền có động tĩnh, một người bị treo xuống, có người ở Viêm Hoang thét lên: “Là lão đại…”
Mễ Lương lảo đảo chạy ra khỏi cửa, nhìn bóng người trên tháp canh, phát ra tiếng rên bi ai: “Không thể nào, họ sẽ không giết anh ấy…”
Mọi người đều túa ra, lắc đầu thở dài. “Cứ tưởng bọn họ sẽ vì thạch anh tím mà giữ lão đại lại, không ngờ…”
Thật ra bọn họ cũng biết suy nghĩ này không có hi vọng, nhưng mà lúc sắp chết đuối thì vớ được ngọn cỏ cũng phải lấy.
“Ấn Hạo chết rồi sao..”- Mễ Lương nhìn lên tường bóng người không hề nhúc nhích, đột nhiên ngơ ngẩn, cả người trở nên đỡ đẫn. “Chết rồi… hắn chết rồi sao”
Chỉ chốc lát, Mễ Lương đột nhiên phát điên: “Các người sao lại giết hắn, vì sao chứ…”
“Tôi muốn giết các người”- Nàng chạy như điên về hướng cửa cốc, nước mắt tuôn xối cả, mặc cho ai ngăn trở cũng không được, chạy tới trước song sắt chấn ngang cấm khu, hai tay cháu lấy thanh sắt lay lay: “Các người là lũ khốn khiết… mau thả hắn ra… tôi muốn giết các người”
Phía sau có người kéo nàng quay ngược lại, Mễ Lương vừa đứng đó đã có mấy chục mũi tên bắn tới, Đinh Nguyên kéo nàng lại. “Đừng qua đó, bọn họ sẽ giết cô mất”
Mễ Lương như phát điên đẩy hắn ra. “Cút đi, tôi phải giết bọn họ, tất cả bọn họ đều là lũ khốn nạn…”
Đinh Nguyên túm chặt lấy nàng, không ngừng kéo nàng ra: “Mễ Lương, cô bình tĩnh lại đi, đừng qua đó…”
“Để cô ta đi đi”- Một giọng nói quát lên, Lộ Ngũ trợn hai mắt đỏ ửng như bị lửa thiêu. “nếu không vì cô ta, lão đại làm sao chết được! CÔ ta nên chết đi”
“Lão đại nói tên cô rất hay, có thóc có gạo, cực kì may mắn, nói cô là vật biểu tưởng”- Vẻ mặt Lộ Ngũ tỏ ra bi ai, nhìn chằm chằm Mễ Lương. “Sự thật không phải thế, cô chính là họa thủy, hại chết lão đại”
Toàn thân Mễ Lương như bị rút mất sinh lực, cảm giác điên cuồng chậm lại, môi mấp máy, ngay cả chút sức lực cũng không có. Xung quanh ai cũng im lặng, Ấn Hạo đến Viêm Hoang mười năm, làm lão đại sáu năm, bây giờ lại gặp kết cục này. Cách đó không xa Thạch Đầu ngước mắt nhìn tháp canh, nước mắt rơi xuống, ngồi xuống bên Mễ Lương. “Nếu không phải lão đại, bọn họ làm sao có được nhiều thạch anh tím như thế? Bây giờ lại muốn giết lão đại…”
Rất nhiều người cảm thấy tiếc cho Ấn Hạo, nhưng có kẻ ngoại lệ, ghé vào tai người kế bên nói: “Nếu lão đại không còn, cô ta cũng phải khép mình, phụ nữ chẳng qua chỉ đến ngủ”
Nhiều ánh mắt quét qua người Mễ Lương lộ vẻ them thuồng, Thiết Đầu huých tay Lộ Ngũ. “Bọn họ tính ngủ với Mễ Lương”
“Kệ bọn chúng. Dù sao tao cũng không có hứng thú với cô ta, ai thích thì ngủ”- Lộ Ngũ không chịu được khi nhìn cảnh trên tháp canh liền quay về phòng.
“Tao cũng không có hứng”- Thiết Đầu cũng đi về nơi khác.
Không ai che chở cho Mễ Lương, mấy tên đàn ông liền chạy tới. Mễ Lương vẫn còn thẫn thờ không kịp suy nghĩ, nhưng Thạch Đầu cản lại. “Lão đại vừa mới chết, các người đã nghĩ tới chuyện này”
“Lão đại? Hắn không còn là lão đại nữa rồi, bây giờ chỉ là khối thi thể bị treo trên tường” – Có vài người nói xong liền muốn cướp người,
“Không cho ngươi nói vậy”- Thạch Đầu nổi giận, tung nắm đấm về phía họ.
Mễ Lương ngồi dưới đất không phản ứng, giống như ai đánh nhau cũng không dính tới nàng, thậm chí Thạch Đầu kêu nàng “Mễ Lương, đi mau” nàng cũng không nghe. Có người đối phó Thạch Đầu, có người đi qua cướp người, Đinh Nguyên ngồi trông Mễ Lương không cho ai chạm vào, cùng vài người hỗn chiến. Chỉ là tình hình không hỗn loạn như trước, chỉ có mười mấy người muốn cướp người, nhiều người vẫn bi ai trước cái chết của Ấn Hạo, ít nhất giờ này không ai có tâm trạng để nghĩ đến loại sự tình thế này.
Cách đó không xa nhảy ra một người, từng quyền xé gió, ra tay thủ hạ lưu tình, đánh ngã vài người trong trận hỗn chiến, nổi giận nói: “Đủ rồi!! Sao các người không nghĩ lại lão đại vì bảo vệ các người mà làm bao nhiêu việc, không cảm kích thì thôi, lão đại còn bị treo trên kia, thi thể chưa lạnh, các người đã nghĩ đến mấy chuyện đồi bại, có lương tâm không vậy!”
Nam Minh nổi giận, hai mắt đỏ lên: “Lão đại là người dân tộc đại Kim, người chết trong vòng ba ngày phải trai giới siêu độ, ai muốn ngủ thì đợi sau ba ngày nữa”
Hắn rống to, tựa hồ trút đi mọi phẫn uất trong lòng: “Đến lúc đó ai muốn ngủ thế nào thì ngủ, nhưng bây giờ, kẻ nào dám làm chuyện không có lương tâm, tao sẽ giết kẻ đó tế lão đại”
“Mày cho mày là ai, dựa vào cái gì bọn tao phải nghe mày”- Có người kháng nghị nói. “Mày cũng đâu phải lão đại!”
“Dựa vào cái gì à?”- Cốc Tử từ bên cạnh nhảy ra đá mạnh vào kẻ vừa nói. “Dựa vào bọn tao có thể đánh mày”
Lúc những người khác đang đau khổ, bọn họ tưởng bản thân được hưởng lạc thú, việc làm cũng rất chân chính, đa số đều không ai tán thành.
Trời càng lúc càng nắng gắt, Mễ Lương ngơ ngẩn ôm chân ngồi gần cốc khẩu, hai mắt hãm sâu thành hạch đào, nhìn chằm chằm Ấn Hạo bị treo, không nói cũng không ăn cơm. Đinh Nguyên ngồi xuống cạnh nàng, cầm ô giúp nàng che đi ánh mặt trời, nhìn bóng râm phủ xuống, Mễ Lương vẫn đỡ đẫn lẩm bẩm nói: “Là tôi hại chết Ấn Hạo, nếu tôi không ép anh ấy dẫn tôi theo, nếu lúc trước tôi không cố tình đi câu dẫn anh ấy, anh ấy sẽ không chết, bây giờ có thể như sn trốn khỏi Viêm Hoang”
Mưa nhỏ từng giọt xuống mũi, trời lại bắt đầu đổ mưa, không lớn không nhỏ cứ đều đều. Ấn Hạo bị treo trên tường khẽ động đậy, Mễ Lương chăm chú nhìn, cứ như vậy chạy về phía đại đường.
“Hắn còn chưa chết, tôi thấy lão đại vẫn chưa chết”- Mễ Lương cố không lau nước mưa trên mặt, tay giữ lấy tay áo Lộ Ngũ. “Hắn chưa chết, anh mau đi cứu Ấn Hạo đi”
Mặt lộ Ngũ tối như màu đất. “Hôm qua lão đại bị trúng tên, dù còn sống chỉ còn ít sức lực, bọn họ đã quyết định xử tử lão đại, vậy thì không còn cách nào đâu”
“Sao lại không còn cách nào, chỉ cần Ấn Hạo còn sống, chúng ta không thể từ bỏ”- Đốt móng tay Mễ Lương trắng bệch, nói vừa nhanh vừa gấp. “Có thể cầu xin họ thả Ấn Hạo ra không? Viêm Hoang không thể không có hắn… chúng ta có thể dùng thạch anh tím đổi lấy hắn, lấy thạch anh hồng cũng được”
Lộ Ngũ liếc mắt nhìn nàng. “Như vậy chỉ khiến lão đại chết nhanh hơn mà thôi”
“Bọn họ không để ý tới lão đại sống hay chết, mà chỉ quan tâm thạch anh tím”0 Cốc Tử ngồi bên cạnh mở miệng nói. “Bây giờ trời đổ mưa, có thể lão đại sẽ sống thêm một hai ngày. Nếu để cho họ biết, không có Ấn Hạo Viêm Hoang cũng không khai thác được nhiều thạch anh tím, bọn họ sẽ thả Ấn Hạo ra, để lão đại tiếp tục quản lý Viêm Hoang.
“có cách nào không?”- Mễ Lương vội hỏi.
“Viêm Hoang là nơi hỗn loạn, không ai làm việc, đấu đá không ngừng có lẽ còn có con đường sống sót”- Cốc Tử đứng lên nhìn Mễ Lương. “Chẳng phải cô có thể gây ra hỗn loạn sao?”
Cách nói chuyện như là bạn bè cũ mấy năm không gặp, mặt điểm nụ cười, quay sang người kế bên nói: “Tao nhìn rất vừa mắt tên tiểu tử này. Khi đó tao còn là quản sự, hắn cũng đã cao thế này”- Ngục trưởng lấy tay đo. “Lúc đó tao cũng không ngờ mấy năm sau hắn lại có thể làm ngục bá”
“Hắn đã giết hai thủ vệ của chúng ta, cướp phi long tính trốn đi, theo lệ thì phải giết hắn, như vậy càng làm tăng thiên uy của ngục pháp”- Đi theo sau ngục trưởng, Thống Lĩnh Mặc mặt không hề đổi sắc. “Hiện nay Viêm Hoang là do hắn quản lý, gây ra cho chúng ta không ít phiền toái, ngài xem phải làm thế nào?”
“Tiểu tử này càng lớn càng cao, bản lĩnh cũng tăng”- Ngục trưởng đi lại gần, giọng nói hòa ái như đang khen ngợi đứa trẻ nhà bên. “Năm đó lúc hắ vào Viêm Hoang cũng chỉ mới mười ba mười bốn tuổi, khi đó chúng ta vẫn chưa rút khỏi ngục giam. Tao chỉ cần liếc mắt thì biết đứa trẻ này có tố chất, lúc đó còn cá với quản sự tên tiểu này sẽ không chết trong vòng hai tháng. Khi đó ai cũng cười tao, kết quả bọn họ đã đã chết, tên tiểu tử này vẫn còn sống tới bây giờ’
Ông ta vẫn cười nhưng lời nói ra thật tuyệt tình ác độc: “Sáng mai đem hắn lên tháp canh, để cho đám người kia nhìn thấy, thách thức tao thì sẽ gặp kết cục thế nào”
Hai tay hai chân Ấn Hạo bị cột chặt bằng vòng thiết, bị đánh đến mặt mũi bầm dập, nhưng hắn vẫn còn có ý thức, mắt hé mở: “Ngục trưởng đại nhân, giữ tôi sống tôi sẽ kiếm cho ngài thật nhiều thạch anh tím, nếu tôi chết bọn họ sẽ tiếp tục đấu đá, thạch anh tím sẽ giảm đi”
Ngục trưởng kéo đầu hắn: “Ấn Hạo, tao nói cho mày biết, Viêm Hoang nếu thiếu tao thì sẽ không như vầy, thiếu mày không có gì thay đổi cả. Chẳng qua là đổi một ngục bá mới”- Ông ta rút từ trong ống tay áo ra một cái khăn, lau chùi vết máu trên tay: “Mặc Củ, mày phải nhớ cho kỹ, hắn không cai quản Viêm Hoang, hắn chỉ là một công cụ của chúng ta, mất đi công cụ này còn có công cụ khác. Hắn có thể uy phong bên trong, nhưng ở chỗ chúng ta hắn chỉ là loài bò sát, bây giờ con vật này muốn xoay người bỏ chạy, mày nói nên làm gì đây?”
Mặc Củ cúi đầu, ngục trưởng kéo khóe miệng lộ ra vài tia ác hiểm: “Đương nhiên là phải dùng chân đạp chết hắn”
Ngục trưởng khoanh tay xoay người đi ra cửa, giọng như tiếng chuông: “Chờ mặt trời lên cao thì mang hắn ra ngoài, phơi nắng”
Mặc Củ bám sát theo sau, Định tổng quản thì hơi chậm lại, hắn phun nước bọt vào Ấn Hạo, khinh bỉ nói: “Tao còn nghỉ tên tiểu tử như mày sẽ thông minh lắm, ai ngờ thật ngu xuẩn, bây giờ thì chết chắc rồi.”
Hai tay Ấn Hạo bị vòng thiết buộc chặt, hắn hạ giọng nói: “Tôi mà chết khoản thu nhập của đại nhân cũng ít đi”
Định tổng quản càng dữ tợn, khinh khi cười: “Người kế tiếp cũng sẽ cho tao, còn mày, cứ chờ bị phơi khô tới chết đi”
“Tôi có giữ một viên thạch anh hồng..”- Giọng Ấn Hạo lành lạnh “Nếu tôi còn sống trở về, thì thạch anh hồng chính là của ngài”
“Mày nói gì?”- Định tổng quản túm lấy áo Ấn Hạo, giọng nói ép xuống. “Mày dám tư tàng thạch anh hồng”
“Thạch anh hồng nặng hai lượng, rất đẹp, đẹp đến mức khiến tôi phải giấu nó đi”- Ấn Hạo cố sức nhướng mắt lên. “Vô giá. Có nó, cuộc sống sau này của ngài không cần phải lo lắng”
Thạch anh hồng vốn rất ít, nhiều lắm cũng chỉ mấy viên nhỏ, thạch anh hồng nặng hai lượng mười năm mới gặp một lần, độc nhất vô nhị”
“Mày để chuyển xảy ra tới ức này, bảo tao làm sao xin với ngục trưởng?”- Định tổng quản thả hắn ra, giọng nói hung tợn ra điều không biết làm sao. “Ở đây tất cả đều do ông ta định đoạt”
“Tôi tin tưởng vào cái lưỡi dài ba tấc không xương của ngài”- Ấn Hạo co rúm miệng nói.
Lúc mặt trời lên cao, tháp canh liền có động tĩnh, một người bị treo xuống, có người ở Viêm Hoang thét lên: “Là lão đại…”
Mễ Lương lảo đảo chạy ra khỏi cửa, nhìn bóng người trên tháp canh, phát ra tiếng rên bi ai: “Không thể nào, họ sẽ không giết anh ấy…”
Mọi người đều túa ra, lắc đầu thở dài. “Cứ tưởng bọn họ sẽ vì thạch anh tím mà giữ lão đại lại, không ngờ…”
Thật ra bọn họ cũng biết suy nghĩ này không có hi vọng, nhưng mà lúc sắp chết đuối thì vớ được ngọn cỏ cũng phải lấy.
“Ấn Hạo chết rồi sao..”- Mễ Lương nhìn lên tường bóng người không hề nhúc nhích, đột nhiên ngơ ngẩn, cả người trở nên đỡ đẫn. “Chết rồi… hắn chết rồi sao”
Chỉ chốc lát, Mễ Lương đột nhiên phát điên: “Các người sao lại giết hắn, vì sao chứ…”
“Tôi muốn giết các người”- Nàng chạy như điên về hướng cửa cốc, nước mắt tuôn xối cả, mặc cho ai ngăn trở cũng không được, chạy tới trước song sắt chấn ngang cấm khu, hai tay cháu lấy thanh sắt lay lay: “Các người là lũ khốn khiết… mau thả hắn ra… tôi muốn giết các người”
Phía sau có người kéo nàng quay ngược lại, Mễ Lương vừa đứng đó đã có mấy chục mũi tên bắn tới, Đinh Nguyên kéo nàng lại. “Đừng qua đó, bọn họ sẽ giết cô mất”
Mễ Lương như phát điên đẩy hắn ra. “Cút đi, tôi phải giết bọn họ, tất cả bọn họ đều là lũ khốn nạn…”
Đinh Nguyên túm chặt lấy nàng, không ngừng kéo nàng ra: “Mễ Lương, cô bình tĩnh lại đi, đừng qua đó…”
“Để cô ta đi đi”- Một giọng nói quát lên, Lộ Ngũ trợn hai mắt đỏ ửng như bị lửa thiêu. “nếu không vì cô ta, lão đại làm sao chết được! CÔ ta nên chết đi”
“Lão đại nói tên cô rất hay, có thóc có gạo, cực kì may mắn, nói cô là vật biểu tưởng”- Vẻ mặt Lộ Ngũ tỏ ra bi ai, nhìn chằm chằm Mễ Lương. “Sự thật không phải thế, cô chính là họa thủy, hại chết lão đại”
Toàn thân Mễ Lương như bị rút mất sinh lực, cảm giác điên cuồng chậm lại, môi mấp máy, ngay cả chút sức lực cũng không có. Xung quanh ai cũng im lặng, Ấn Hạo đến Viêm Hoang mười năm, làm lão đại sáu năm, bây giờ lại gặp kết cục này. Cách đó không xa Thạch Đầu ngước mắt nhìn tháp canh, nước mắt rơi xuống, ngồi xuống bên Mễ Lương. “Nếu không phải lão đại, bọn họ làm sao có được nhiều thạch anh tím như thế? Bây giờ lại muốn giết lão đại…”
Rất nhiều người cảm thấy tiếc cho Ấn Hạo, nhưng có kẻ ngoại lệ, ghé vào tai người kế bên nói: “Nếu lão đại không còn, cô ta cũng phải khép mình, phụ nữ chẳng qua chỉ đến ngủ”
Nhiều ánh mắt quét qua người Mễ Lương lộ vẻ them thuồng, Thiết Đầu huých tay Lộ Ngũ. “Bọn họ tính ngủ với Mễ Lương”
“Kệ bọn chúng. Dù sao tao cũng không có hứng thú với cô ta, ai thích thì ngủ”- Lộ Ngũ không chịu được khi nhìn cảnh trên tháp canh liền quay về phòng.
“Tao cũng không có hứng”- Thiết Đầu cũng đi về nơi khác.
Không ai che chở cho Mễ Lương, mấy tên đàn ông liền chạy tới. Mễ Lương vẫn còn thẫn thờ không kịp suy nghĩ, nhưng Thạch Đầu cản lại. “Lão đại vừa mới chết, các người đã nghĩ tới chuyện này”
“Lão đại? Hắn không còn là lão đại nữa rồi, bây giờ chỉ là khối thi thể bị treo trên tường” – Có vài người nói xong liền muốn cướp người,
“Không cho ngươi nói vậy”- Thạch Đầu nổi giận, tung nắm đấm về phía họ.
Mễ Lương ngồi dưới đất không phản ứng, giống như ai đánh nhau cũng không dính tới nàng, thậm chí Thạch Đầu kêu nàng “Mễ Lương, đi mau” nàng cũng không nghe. Có người đối phó Thạch Đầu, có người đi qua cướp người, Đinh Nguyên ngồi trông Mễ Lương không cho ai chạm vào, cùng vài người hỗn chiến. Chỉ là tình hình không hỗn loạn như trước, chỉ có mười mấy người muốn cướp người, nhiều người vẫn bi ai trước cái chết của Ấn Hạo, ít nhất giờ này không ai có tâm trạng để nghĩ đến loại sự tình thế này.
Cách đó không xa nhảy ra một người, từng quyền xé gió, ra tay thủ hạ lưu tình, đánh ngã vài người trong trận hỗn chiến, nổi giận nói: “Đủ rồi!! Sao các người không nghĩ lại lão đại vì bảo vệ các người mà làm bao nhiêu việc, không cảm kích thì thôi, lão đại còn bị treo trên kia, thi thể chưa lạnh, các người đã nghĩ đến mấy chuyện đồi bại, có lương tâm không vậy!”
Nam Minh nổi giận, hai mắt đỏ lên: “Lão đại là người dân tộc đại Kim, người chết trong vòng ba ngày phải trai giới siêu độ, ai muốn ngủ thì đợi sau ba ngày nữa”
Hắn rống to, tựa hồ trút đi mọi phẫn uất trong lòng: “Đến lúc đó ai muốn ngủ thế nào thì ngủ, nhưng bây giờ, kẻ nào dám làm chuyện không có lương tâm, tao sẽ giết kẻ đó tế lão đại”
“Mày cho mày là ai, dựa vào cái gì bọn tao phải nghe mày”- Có người kháng nghị nói. “Mày cũng đâu phải lão đại!”
“Dựa vào cái gì à?”- Cốc Tử từ bên cạnh nhảy ra đá mạnh vào kẻ vừa nói. “Dựa vào bọn tao có thể đánh mày”
Lúc những người khác đang đau khổ, bọn họ tưởng bản thân được hưởng lạc thú, việc làm cũng rất chân chính, đa số đều không ai tán thành.
Trời càng lúc càng nắng gắt, Mễ Lương ngơ ngẩn ôm chân ngồi gần cốc khẩu, hai mắt hãm sâu thành hạch đào, nhìn chằm chằm Ấn Hạo bị treo, không nói cũng không ăn cơm. Đinh Nguyên ngồi xuống cạnh nàng, cầm ô giúp nàng che đi ánh mặt trời, nhìn bóng râm phủ xuống, Mễ Lương vẫn đỡ đẫn lẩm bẩm nói: “Là tôi hại chết Ấn Hạo, nếu tôi không ép anh ấy dẫn tôi theo, nếu lúc trước tôi không cố tình đi câu dẫn anh ấy, anh ấy sẽ không chết, bây giờ có thể như sn trốn khỏi Viêm Hoang”
Mưa nhỏ từng giọt xuống mũi, trời lại bắt đầu đổ mưa, không lớn không nhỏ cứ đều đều. Ấn Hạo bị treo trên tường khẽ động đậy, Mễ Lương chăm chú nhìn, cứ như vậy chạy về phía đại đường.
“Hắn còn chưa chết, tôi thấy lão đại vẫn chưa chết”- Mễ Lương cố không lau nước mưa trên mặt, tay giữ lấy tay áo Lộ Ngũ. “Hắn chưa chết, anh mau đi cứu Ấn Hạo đi”
Mặt lộ Ngũ tối như màu đất. “Hôm qua lão đại bị trúng tên, dù còn sống chỉ còn ít sức lực, bọn họ đã quyết định xử tử lão đại, vậy thì không còn cách nào đâu”
“Sao lại không còn cách nào, chỉ cần Ấn Hạo còn sống, chúng ta không thể từ bỏ”- Đốt móng tay Mễ Lương trắng bệch, nói vừa nhanh vừa gấp. “Có thể cầu xin họ thả Ấn Hạo ra không? Viêm Hoang không thể không có hắn… chúng ta có thể dùng thạch anh tím đổi lấy hắn, lấy thạch anh hồng cũng được”
Lộ Ngũ liếc mắt nhìn nàng. “Như vậy chỉ khiến lão đại chết nhanh hơn mà thôi”
“Bọn họ không để ý tới lão đại sống hay chết, mà chỉ quan tâm thạch anh tím”0 Cốc Tử ngồi bên cạnh mở miệng nói. “Bây giờ trời đổ mưa, có thể lão đại sẽ sống thêm một hai ngày. Nếu để cho họ biết, không có Ấn Hạo Viêm Hoang cũng không khai thác được nhiều thạch anh tím, bọn họ sẽ thả Ấn Hạo ra, để lão đại tiếp tục quản lý Viêm Hoang.
“có cách nào không?”- Mễ Lương vội hỏi.
“Viêm Hoang là nơi hỗn loạn, không ai làm việc, đấu đá không ngừng có lẽ còn có con đường sống sót”- Cốc Tử đứng lên nhìn Mễ Lương. “Chẳng phải cô có thể gây ra hỗn loạn sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.