Chương 53
Đông Tẫn Hoan
13/03/2017
Dưới trụ cầu, một hòn đá nhô lên, Ấn Hạo là người đầu tiên nha ra khỏi mật
đạo, dùng tốc độ nhanh nhất đạp lên mấy chỗ có tử phân thảo, trong chớp
mắt đã tới tử phân thảo thứ năm, Hàng Phá Hải và Lộ Ngũ cũng bám sát
theo sau. Ba người cùng nhau đỡ lấy cây cung lớn, “vèo—“ một tiếng, mũi
tên thô to bắn thẳng về phía xà ngang của tháp canh bên phải.
Bên kia Lộ Ngũ cấp tốc dùng dây thừng quấn quanh khối đá lớn, quấn chặt rồi thắt lại. Ấn Hạo lại nhảy lên, đáp xuống bên ngoài cách hai mươi ba mươi thuốc, hắn giữ lấy dây thừng tránh để bản thân rơi xuống đất, lại tiếp tục nhảy cứ như thế bốn lần liền tới được xà ngang.
Tốc độ của Hàng Phá Hải và Lộ Ngũ cũng không chậm, lưng mặt vật nặng nhưng vẫn nhanh nhẹn như thường, khi tới được xà ngang, ba người lại lắp cung tên vào, bắn mũi tên đầu tiên vào xà ngang của tháp canh bên trái. Ấn Hạo đem dây thừng thắt chặt hai ba chân, rồi nương theo nó nhảy sang tháp canh bên trái, tuy thuốc nổ chất đầy trên lưng nhưng động tác lại thoăn thoắt tựa linh hầu.
Việc đặt thuốc nổ cho tháp canh bên phải giao cho Lộ Ngũ, Hàng Phá Hải đưa một phần thuốc nổ cho hắn, trên lưng còn thừa lại một ít đi sang tháp canh bên trái. Hai người đặt thuốc nổ vào nơi quan trọng, Ấn Hạo sắp xếp lại kíp nổ, ra hiệu cho Hàng Phá Hải đi mau.
Dây thừng mỗi lần chỉ có thể chịu được một người, thời gian cấp bắp, ba người ai đi trước đi sau đều đã tính kĩ, Hàng Phá Hải theo đường cũ quay về, bên kia Lộ Ngũ đặt thuốc nổ cẩn thận xong cũng tranh thủ rút lui.
Ấn Hạo là người cuối cùng lui lại, người bên trong thành thì vội vàng dập tắt lửa, truy cứu trách nhiệm xem do ai gây ra, người trên tháp canh thì vẫn say sưa xem ca múa, nhiều thủ vệ thì đang tán gẫu, mấy năm qua chưa từng xảy ra chuyện gì, sự cảnh giác của thủ vệ cũng buông lỏng.
Tới khi Ấn Hạo nhảy trở lại sau lưng trụ cầu, quay đầu nhìn, lá của tử phân thảo đều dựng đứng, nơi Ấn Hạo vừa nhảy qua xuất hiện từ trường với cường độ lớn nhất.
Bên trong có người báo cho người ở sau: Đã đặt thuốc nổ vào vị trí, chuẩn bị đốt lửa.
Trên bãi đất trống, tiếng nhạc không dứt, nhưng tiết tấu cũng chậm lại, Mễ Lương cũng từ từ lui xuống, trong đêm tối có người thúc nhẹ nàng: “Mau vào phòng, che lỗ tai lại”
Mễ Lương vội vàng chạy vào trong một căn phòng.
“Oanh— oanh—“
Tiếng nổ đinh tai nhức óc, trời đất chuyển động, đám thủ vệ đang nghe ca múa liền giật mình khi tiếng nổ lớn vang lên, mặt mơ màng.,
“Tiếng này từ đâu tới”- Một số kẻ theo phản ứng ôm lấy ngực.
Nền đất dưới chân lay động, chén trà rớt xuống ào ào, tháp canh nghiêng ngả, ánh mắt đám thủ vệ đều kinh hoàng: “Tháp canh sắp sụp… tháp canh… không ngờ”
“Oanh.. Oanh”
Tiếng thuốc nổ nổ mạnh hơn nữa càng khiến người khác kinh hãi, tháp canh cao trăm mét đều đổ xuống đất, bao trùm lên khu địa quỷ là từng bụm cát cao, không ai thấy rõ tình huống cụ thể thế nào. Tháp canh đúc bằng kim loại vô cùng chắc chắn, phía trên không bị hư hại quá nhiều, chỉ là đổ xuống trên mặt đất, phương hướng đổ về phía bên trong ngục giam.
Tháp canh bị đổ thì đám thủ vệ cũng như mấy trái dưa hấu nương theo con song, có kẻ bị đâm chết, kẻ đứng lên được cũng bị từ trường trên mặt đất hút vào, chỉ vài phút sau cả cơ thể trở thành đống xương trắng.
Tiếng nổ liên thanh, cát bụi bay cao mấy chục thước, nhân diệp đám thủ vệ trong thành chưa kịp phản ứng, toàn bộ đám đàn ông đều nhảy ra, trong đó có hai người chạy về nơi cửa khẩu nặng ngàn cân, cố gắng vặn cơ quan mở cổng lớn. Những người còn lại dùng những cây cung tên cỡ nặng bắn về phía chóp tháp canh mang theo mười cái dây thường.
Thuốc nổ đặt ở những vị trí trụ quan trọng, cũng quyết định hướng sập của tháp canh. Tháp canh ngã sâu mười ba thước, người ở Viêm Hoang dùng đó làm cầu để leo lên tòa thành của thủ vệ.
Tháp canh vừa sập, người trong cốc đã mở sẵn đại môn của cấm khu, mọi người ào ào khiêng vũ khí chạy vào đó. Bên ngoài cổng thành có hai mươi thước nằm trong khu vực an toàn, vô số cung tên hạng nặng nhắm về phía thành bắn ra tên, có người vứt cung đi, châm ngòi nổ, mang theo hỏa pháo chạy và ném thẳng về trước.
Dưới lớp cát bụi, mười người đàn ông đu lên dây thừng leo tới lầu canh, một nhóm người mang theo xích sắt cực bền, buộc lại trên lầu canh để lát sau có người từ phía sau leo qua. Một nhóm người mang theo cung tên hạng nặng lại chạy về hướng cổng lầu, từ tháp canh bị sập bắn dây thừng sang
Đám thủ vệ bên ngoài chưa kịp hoàn hồn sau tiếng nổ, thì đã chết tức tưởi dưới cơn bão tên vào thuốc nổ, nhưng người trong thành vội vàng phản ứng lại, Mặc Củ nghiêm nghị hạ lệnh: “Bắn tên”
“Bọn chúng muốn tạo phản đang chạy qua đây, toàn lực nghênh chiến cho ta”- Mặc Củ gặp nguy không loạn. “Không phải bọn chúng chết thì là chúng ta”
Lúc Mặc Củ nói mấy câu đó, người bên ngục giam cũng dự đoán được đối phương sẽ bắn tên, hô to: “Lập tấm chắn”
Tiễn vũ đầy trời như châu chấu bay qua, phía đối diện, những tấm chắn dựng lên bảo vệ bản thân và đồng đội, chỉ trong mười giây ngắn ngủi một người ném thuốc nổ qua!!
Nhưng tiến độ của người đang trên lầu canh cũng bị chậm lại, mấy chục người bao thành hình tròn, dùng tấm chắn bảo vệ bản thân, chậm rãi từ từ tiến lên. Ấn Hạo cũng đã ở trong đó, gian nan leo lên tháp canh vào trong thành lâu chỉ còn cách một trăm thước, chưa kịp đu dây thừng qua.
“Thả rồng bay ra, bay lên không trung trợ giúp”- Mặc Củ chỉ huy nói, quỷ đất tuy trống nhưng không dễ qua, huống hồ bọn họ còn có cả thành lâu chắc chắn, bên trong thành có vô số các khe nhỏ hẹp để bắn tên, dù mấy tên tội phạm có bắn tên cũng không bắn được người trong này. “Không được để bọn chúng vào thành!! Một người cũng không”
Rồng bay còn chưa bay ra, đã có người kêu lên: “Bọn họ vào được rồi!! Có người vào thành rồi”
Trên đài quan sát cao cao ở ngục giam, thiết bị bắn cực đại được lắp đặt sẵn, tất cả đều do những người am hiểu nghiên cứu chế tạo ra dưới sự dẫn dắt của Mễ Lương trong vòng ba tháng, làm vô số thí nghiệm mới tạo thành, nó có thiết bị lắp đặt hỗ trợ khiến người có thể bay ra xa trăm thước trên không tới thành lâu, lợi dụng dù nhảy tự chế để đáp đất.
Qua năm tháng, người ở Viêm Hoang ngày ngày chế tạo vũ khí, nghiên cứu trang bị. Hủy đi song sắt, ván giường, dùng than đá để rèn thiết, than củi để chế thuốc nổ, nhiên liệu ở Viêm Hoang không đủ, mọi người suốt mấy tháng đều thiếu ăn, vì để có dù nhảy, ai cũng góp y phục, chăn bông mong ra khỏi đây.
Cốc Tử và Thiết Đầu là hai người đầu tiên bị bắn đi, lúc chuẩn bị rớt xuống đất, họ rút đao trên lưng ra chém giết người trong thành.
Đợi đến khi đám thủ vệ nhìn rõ bọn họ qua bằng cách nào thì liền phòng bị, Mặc Củ hạ lệnh: “Nhìn thấy những tán dù đó bay xuống thì bắn ngay” thì người bên trong ngục giam đã qua được mười mấy người, đao kiếm lăm lăm khí thế bức người, gặp người giết người, gặp quỷ giết quỷ. Cốc Tử múa song đao, chém rớt đều tên thủ vệ, kêu gọi đội hữu. “Giết người trong thành trước, giúp đỡ người của chúng ta qua”
Người bên phe mình đã tiến vào sau cổng thành, người ở cốc khẩu chịu trách nhiệm bắn tên và thuốc nổ cũng hạ tốc độ lại,. chỉ bắn ra ít thuốc nổ để tạo nên tiếng nổ ầm ầm phô trương thanh thế. Từ trên đài cao trong cốc. Lương Toàn thấy đối phương bắn tên lên không, hai người vừa bay sang đã bị bắn chết ngay liền hét lớn: “Ngừng bắn người, cầm vũ khí, chuẩn bị tiến lên”
Bọn họ chạy xuống dưới, bên dưới hai bên đều đồng loạt đứng dậy, Mễ Lương cùng một người đàn ông què một tay và người khác què một chân ngồi bên cạnh nhau, đám đàn ông lúc chạy ra ngoài không quên nhắc: “Mễ Lương, cô ngồi ở đây, đừng đi đâu cả đấy”
“Đi đi, giết sạch bọn họ!”- Mễ Lương kêu to, cầm lấy dùi trống, dùng sức gõ chùy vào mặt trống, người đàn ông kia chỉ dùng một tay cũng ra sức đánh trống, dù không ra trận nhưng họ vẫn chiến đấu.
Tiếng trống mãnh liệt hung tráng, âm thanh vang dội, cổ vũ người ở tiền phương anh dũng giết địch.
Trên tháp canh, Ấn Hạo tay cầm tấm chắn loại nhỏ, nhân lúc đối phương giảm bắn tên liền gấp rút chạy về phía ngược lại, kéo cây hồ sa trúc, căng ra rồi bắn lên nhảy lên trên thành, tay nhặt lấy thanh đao cùng đối phương chém giết.
Người bên ngục giam vào được thành chỉ có mười mấy người, nhưng đều là người thân thủ nhanh nhẹn, đám thủ vệ bị bọn họ dọa sợ tới mức tay chân cứng đơ, chỉ có thể cố gắng tiến lên hợp lại.
Người đang tới tháp canh vừa dùng tấm chắn bảo vệ vừa dùng cung tên bắn ra dây thừng về phía thành lâu, nắm chặt thời cơ đu qua thành.
Khi tới được thành thì liền cầm lấy vũ khí chém giết thủ vệ, có người chưa tới được đã bị bắn chết, cả cơ thể rơi thẳng xuống trở thành đống xương trắng.
Lợi dụng dây thừng để qua thành, tới được thì ít hi sinh thì nhiều, Ấn Hạo kêu Thiết Đầu cách đó không xa đang giết địch: “Đi, chúng ta mau hạ cầu treo xuống”
Cầu treo dài cả trăm thước, lúc thu lên tạo ra hai đoạn gấp, không chỉ nói tới xung quanh thủ vệ đông mà cơ quan móc xích càng rắc rối, cần vài người hợp sức mới hạ được. Ấn Hạo vừa chém giết vừa đi qua, cả người mặc áo đen nhiễm không biết bao nhiêu máu tươi, giết đỏ cả mắt, đao lướt qua giết hai người: “Tao sẽ xử mấy tên này, các người mau đi hạ cầu treo”
Tuy nói thế nhưng một mình hắn ứng phó là không thể, Thiết Đầu cũng trợ giúp. Mặt khác hai người hợp lực mới mở được được chốt, những người khác thì thả móc xích. Thấy bên cạnh có người nhảy sang, đúng là Thạch đầu, trên người nhiều vết thương, hắn nhảy tới chỗ trục kéo “để đệ”
Trục kéo hết sức nặng, hai chân Thạch Đầu đạp xuống đất, trán nổi lên cả gân xanh, miệng gào lên, dùng hết khí lực toàn thân kéo trục. Nào ngờ trục kéo vừa quay được thì một mũi tên nhọn bay xuyên qua cắm vào đùi phải Thạch Đầu, Thạch Đầu ngã xuống sau đó có tên bay qua, cắm vào ngực phải Thạch Đầu.
Bên kia Mặc Củ đã bắn hết tên, ném cung tiễn đi, cầm lấy đao đánh tới, còn hô to: “Mau!! Không được để bọn chúng hạ cầu treo”
Nói xong bay lên, hướng thẳng về phía Thạch Đầu, Ấn Hạo vội vàng lướt tới, đưa đao lên chống đỡ, cản Mặc Củ lại. Thạch Đầu ngã xuống, Ấn Hạo rống to: “Đã bảo đệ đừng ra, chúng ta không có thiếu người”
Thạch Đầu đứng không nổi, máu tươi từ ngực ào ào chảy ra, giọng run lên: “Lão đại, cẩn thận”
Phía sau, Mặc Củ lại bổ tới, Ấn Hạo lách mình né đi, Mặc Củ hận đến nghiến răng: “Nếu biết thế này tao đã không thả mày về”
“Thả thì đã thả rồi”- Ấn Hạo lớn giọng cười: “Không ngại nói cho ngài biết, ta dùng một viên thạch anh hồng hối lộ tên họ Định, cho nên hắn mới nói igup1 ta”
Hắn đang tính cùng Mặc Củ đại chiến thì Thiết Đầu vọt qua, đẩy Ấn Hạo: “Nơi này để tôi”
Dứt lời, hắn cùng Mặc Củ liền lao vào nhau, Ấn Hạo cũng không nhàn rỗi quan tâm Thạch Đầu, vội vàng ném gói thuốc qua cho Thạch Đầu để hắn cầm máu, tình huống nguy cấp, Thạch Đầu biết chỉ còn biết cầu may. Đội hữu đang vất vả thả cầu treo xuống đám thủ vệ chạy qua chỗ đó càng nhiều, đang chuẩn bị hạ tay xuống giết địch, Ấn Hạo hét to: “Tiếp tục đi, thả cầu quan trọng hơn, để tao”
Ấn Hạo nhảy sang bảo vệ hai người đang thả cầu, hận bản thân không thể phân thân, phía sau Nam Minh và Hàng Phá Hải cũng nhảy qua, Hàng Phá Hải thì bảo vệ, Nam Minh đi thả cầu.
Máu tươi bay tứ tung, tiếng trống vang dội, một trận chiến chấn động tâm hồn.
Đến khi Mặc Củ xuyên kiếm qua ngực Thiết Đầu thì đao của Thiết Đầu cũng chém trúng tay trái Mặc Củ, Mặc Củ hai mắt đỏ tươi đầy sát khí, cơ thịt trên mặt run rẩy, rút kiếm ra đâm sâu thêm lần nữa: “Mày quả thật có tài, đáng tiếc động tác quá chậm”
“Cũng tiếc mày đã chậm”- Thiết Đầu nhếch môi cười. “Cầu treo đã hạ…”
Mặc Cũ sợ hãi quay đầu, cầu treo nặng nề hạ xuống, tuy chưa hoàn toàn hạ xong nhưng cũng không còn cao, người ở đối diện ném những móc câu dài lên cầu, đu dây thừng lên, vì sợ trúng tên, họ nhảy qua đáy xà ngang nơi cầu treo, sau đó từ từ leo lên.
Cầu treo dài mấy trăm thước, hạ xuống không dễ, thu lên cũng chẳng dễ dàng, không phải chỉ một hai phút là thu được.
Cầu treo vừa hạ, thủ vệ mất ưu thế, những người trong ngục đều chạy ào ào về phía thành, người người xoa tay, hận không thể băm đối phương ra thành thịt nát.
Ba mươi tháng ba, đêm tối không trăng, Viêm Hoang đẫm máu, tiếng kêu thảm thiết vang dội trong đêm.
Bên kia Lộ Ngũ cấp tốc dùng dây thừng quấn quanh khối đá lớn, quấn chặt rồi thắt lại. Ấn Hạo lại nhảy lên, đáp xuống bên ngoài cách hai mươi ba mươi thuốc, hắn giữ lấy dây thừng tránh để bản thân rơi xuống đất, lại tiếp tục nhảy cứ như thế bốn lần liền tới được xà ngang.
Tốc độ của Hàng Phá Hải và Lộ Ngũ cũng không chậm, lưng mặt vật nặng nhưng vẫn nhanh nhẹn như thường, khi tới được xà ngang, ba người lại lắp cung tên vào, bắn mũi tên đầu tiên vào xà ngang của tháp canh bên trái. Ấn Hạo đem dây thừng thắt chặt hai ba chân, rồi nương theo nó nhảy sang tháp canh bên trái, tuy thuốc nổ chất đầy trên lưng nhưng động tác lại thoăn thoắt tựa linh hầu.
Việc đặt thuốc nổ cho tháp canh bên phải giao cho Lộ Ngũ, Hàng Phá Hải đưa một phần thuốc nổ cho hắn, trên lưng còn thừa lại một ít đi sang tháp canh bên trái. Hai người đặt thuốc nổ vào nơi quan trọng, Ấn Hạo sắp xếp lại kíp nổ, ra hiệu cho Hàng Phá Hải đi mau.
Dây thừng mỗi lần chỉ có thể chịu được một người, thời gian cấp bắp, ba người ai đi trước đi sau đều đã tính kĩ, Hàng Phá Hải theo đường cũ quay về, bên kia Lộ Ngũ đặt thuốc nổ cẩn thận xong cũng tranh thủ rút lui.
Ấn Hạo là người cuối cùng lui lại, người bên trong thành thì vội vàng dập tắt lửa, truy cứu trách nhiệm xem do ai gây ra, người trên tháp canh thì vẫn say sưa xem ca múa, nhiều thủ vệ thì đang tán gẫu, mấy năm qua chưa từng xảy ra chuyện gì, sự cảnh giác của thủ vệ cũng buông lỏng.
Tới khi Ấn Hạo nhảy trở lại sau lưng trụ cầu, quay đầu nhìn, lá của tử phân thảo đều dựng đứng, nơi Ấn Hạo vừa nhảy qua xuất hiện từ trường với cường độ lớn nhất.
Bên trong có người báo cho người ở sau: Đã đặt thuốc nổ vào vị trí, chuẩn bị đốt lửa.
Trên bãi đất trống, tiếng nhạc không dứt, nhưng tiết tấu cũng chậm lại, Mễ Lương cũng từ từ lui xuống, trong đêm tối có người thúc nhẹ nàng: “Mau vào phòng, che lỗ tai lại”
Mễ Lương vội vàng chạy vào trong một căn phòng.
“Oanh— oanh—“
Tiếng nổ đinh tai nhức óc, trời đất chuyển động, đám thủ vệ đang nghe ca múa liền giật mình khi tiếng nổ lớn vang lên, mặt mơ màng.,
“Tiếng này từ đâu tới”- Một số kẻ theo phản ứng ôm lấy ngực.
Nền đất dưới chân lay động, chén trà rớt xuống ào ào, tháp canh nghiêng ngả, ánh mắt đám thủ vệ đều kinh hoàng: “Tháp canh sắp sụp… tháp canh… không ngờ”
“Oanh.. Oanh”
Tiếng thuốc nổ nổ mạnh hơn nữa càng khiến người khác kinh hãi, tháp canh cao trăm mét đều đổ xuống đất, bao trùm lên khu địa quỷ là từng bụm cát cao, không ai thấy rõ tình huống cụ thể thế nào. Tháp canh đúc bằng kim loại vô cùng chắc chắn, phía trên không bị hư hại quá nhiều, chỉ là đổ xuống trên mặt đất, phương hướng đổ về phía bên trong ngục giam.
Tháp canh bị đổ thì đám thủ vệ cũng như mấy trái dưa hấu nương theo con song, có kẻ bị đâm chết, kẻ đứng lên được cũng bị từ trường trên mặt đất hút vào, chỉ vài phút sau cả cơ thể trở thành đống xương trắng.
Tiếng nổ liên thanh, cát bụi bay cao mấy chục thước, nhân diệp đám thủ vệ trong thành chưa kịp phản ứng, toàn bộ đám đàn ông đều nhảy ra, trong đó có hai người chạy về nơi cửa khẩu nặng ngàn cân, cố gắng vặn cơ quan mở cổng lớn. Những người còn lại dùng những cây cung tên cỡ nặng bắn về phía chóp tháp canh mang theo mười cái dây thường.
Thuốc nổ đặt ở những vị trí trụ quan trọng, cũng quyết định hướng sập của tháp canh. Tháp canh ngã sâu mười ba thước, người ở Viêm Hoang dùng đó làm cầu để leo lên tòa thành của thủ vệ.
Tháp canh vừa sập, người trong cốc đã mở sẵn đại môn của cấm khu, mọi người ào ào khiêng vũ khí chạy vào đó. Bên ngoài cổng thành có hai mươi thước nằm trong khu vực an toàn, vô số cung tên hạng nặng nhắm về phía thành bắn ra tên, có người vứt cung đi, châm ngòi nổ, mang theo hỏa pháo chạy và ném thẳng về trước.
Dưới lớp cát bụi, mười người đàn ông đu lên dây thừng leo tới lầu canh, một nhóm người mang theo xích sắt cực bền, buộc lại trên lầu canh để lát sau có người từ phía sau leo qua. Một nhóm người mang theo cung tên hạng nặng lại chạy về hướng cổng lầu, từ tháp canh bị sập bắn dây thừng sang
Đám thủ vệ bên ngoài chưa kịp hoàn hồn sau tiếng nổ, thì đã chết tức tưởi dưới cơn bão tên vào thuốc nổ, nhưng người trong thành vội vàng phản ứng lại, Mặc Củ nghiêm nghị hạ lệnh: “Bắn tên”
“Bọn chúng muốn tạo phản đang chạy qua đây, toàn lực nghênh chiến cho ta”- Mặc Củ gặp nguy không loạn. “Không phải bọn chúng chết thì là chúng ta”
Lúc Mặc Củ nói mấy câu đó, người bên ngục giam cũng dự đoán được đối phương sẽ bắn tên, hô to: “Lập tấm chắn”
Tiễn vũ đầy trời như châu chấu bay qua, phía đối diện, những tấm chắn dựng lên bảo vệ bản thân và đồng đội, chỉ trong mười giây ngắn ngủi một người ném thuốc nổ qua!!
Nhưng tiến độ của người đang trên lầu canh cũng bị chậm lại, mấy chục người bao thành hình tròn, dùng tấm chắn bảo vệ bản thân, chậm rãi từ từ tiến lên. Ấn Hạo cũng đã ở trong đó, gian nan leo lên tháp canh vào trong thành lâu chỉ còn cách một trăm thước, chưa kịp đu dây thừng qua.
“Thả rồng bay ra, bay lên không trung trợ giúp”- Mặc Củ chỉ huy nói, quỷ đất tuy trống nhưng không dễ qua, huống hồ bọn họ còn có cả thành lâu chắc chắn, bên trong thành có vô số các khe nhỏ hẹp để bắn tên, dù mấy tên tội phạm có bắn tên cũng không bắn được người trong này. “Không được để bọn chúng vào thành!! Một người cũng không”
Rồng bay còn chưa bay ra, đã có người kêu lên: “Bọn họ vào được rồi!! Có người vào thành rồi”
Trên đài quan sát cao cao ở ngục giam, thiết bị bắn cực đại được lắp đặt sẵn, tất cả đều do những người am hiểu nghiên cứu chế tạo ra dưới sự dẫn dắt của Mễ Lương trong vòng ba tháng, làm vô số thí nghiệm mới tạo thành, nó có thiết bị lắp đặt hỗ trợ khiến người có thể bay ra xa trăm thước trên không tới thành lâu, lợi dụng dù nhảy tự chế để đáp đất.
Qua năm tháng, người ở Viêm Hoang ngày ngày chế tạo vũ khí, nghiên cứu trang bị. Hủy đi song sắt, ván giường, dùng than đá để rèn thiết, than củi để chế thuốc nổ, nhiên liệu ở Viêm Hoang không đủ, mọi người suốt mấy tháng đều thiếu ăn, vì để có dù nhảy, ai cũng góp y phục, chăn bông mong ra khỏi đây.
Cốc Tử và Thiết Đầu là hai người đầu tiên bị bắn đi, lúc chuẩn bị rớt xuống đất, họ rút đao trên lưng ra chém giết người trong thành.
Đợi đến khi đám thủ vệ nhìn rõ bọn họ qua bằng cách nào thì liền phòng bị, Mặc Củ hạ lệnh: “Nhìn thấy những tán dù đó bay xuống thì bắn ngay” thì người bên trong ngục giam đã qua được mười mấy người, đao kiếm lăm lăm khí thế bức người, gặp người giết người, gặp quỷ giết quỷ. Cốc Tử múa song đao, chém rớt đều tên thủ vệ, kêu gọi đội hữu. “Giết người trong thành trước, giúp đỡ người của chúng ta qua”
Người bên phe mình đã tiến vào sau cổng thành, người ở cốc khẩu chịu trách nhiệm bắn tên và thuốc nổ cũng hạ tốc độ lại,. chỉ bắn ra ít thuốc nổ để tạo nên tiếng nổ ầm ầm phô trương thanh thế. Từ trên đài cao trong cốc. Lương Toàn thấy đối phương bắn tên lên không, hai người vừa bay sang đã bị bắn chết ngay liền hét lớn: “Ngừng bắn người, cầm vũ khí, chuẩn bị tiến lên”
Bọn họ chạy xuống dưới, bên dưới hai bên đều đồng loạt đứng dậy, Mễ Lương cùng một người đàn ông què một tay và người khác què một chân ngồi bên cạnh nhau, đám đàn ông lúc chạy ra ngoài không quên nhắc: “Mễ Lương, cô ngồi ở đây, đừng đi đâu cả đấy”
“Đi đi, giết sạch bọn họ!”- Mễ Lương kêu to, cầm lấy dùi trống, dùng sức gõ chùy vào mặt trống, người đàn ông kia chỉ dùng một tay cũng ra sức đánh trống, dù không ra trận nhưng họ vẫn chiến đấu.
Tiếng trống mãnh liệt hung tráng, âm thanh vang dội, cổ vũ người ở tiền phương anh dũng giết địch.
Trên tháp canh, Ấn Hạo tay cầm tấm chắn loại nhỏ, nhân lúc đối phương giảm bắn tên liền gấp rút chạy về phía ngược lại, kéo cây hồ sa trúc, căng ra rồi bắn lên nhảy lên trên thành, tay nhặt lấy thanh đao cùng đối phương chém giết.
Người bên ngục giam vào được thành chỉ có mười mấy người, nhưng đều là người thân thủ nhanh nhẹn, đám thủ vệ bị bọn họ dọa sợ tới mức tay chân cứng đơ, chỉ có thể cố gắng tiến lên hợp lại.
Người đang tới tháp canh vừa dùng tấm chắn bảo vệ vừa dùng cung tên bắn ra dây thừng về phía thành lâu, nắm chặt thời cơ đu qua thành.
Khi tới được thành thì liền cầm lấy vũ khí chém giết thủ vệ, có người chưa tới được đã bị bắn chết, cả cơ thể rơi thẳng xuống trở thành đống xương trắng.
Lợi dụng dây thừng để qua thành, tới được thì ít hi sinh thì nhiều, Ấn Hạo kêu Thiết Đầu cách đó không xa đang giết địch: “Đi, chúng ta mau hạ cầu treo xuống”
Cầu treo dài cả trăm thước, lúc thu lên tạo ra hai đoạn gấp, không chỉ nói tới xung quanh thủ vệ đông mà cơ quan móc xích càng rắc rối, cần vài người hợp sức mới hạ được. Ấn Hạo vừa chém giết vừa đi qua, cả người mặc áo đen nhiễm không biết bao nhiêu máu tươi, giết đỏ cả mắt, đao lướt qua giết hai người: “Tao sẽ xử mấy tên này, các người mau đi hạ cầu treo”
Tuy nói thế nhưng một mình hắn ứng phó là không thể, Thiết Đầu cũng trợ giúp. Mặt khác hai người hợp lực mới mở được được chốt, những người khác thì thả móc xích. Thấy bên cạnh có người nhảy sang, đúng là Thạch đầu, trên người nhiều vết thương, hắn nhảy tới chỗ trục kéo “để đệ”
Trục kéo hết sức nặng, hai chân Thạch Đầu đạp xuống đất, trán nổi lên cả gân xanh, miệng gào lên, dùng hết khí lực toàn thân kéo trục. Nào ngờ trục kéo vừa quay được thì một mũi tên nhọn bay xuyên qua cắm vào đùi phải Thạch Đầu, Thạch Đầu ngã xuống sau đó có tên bay qua, cắm vào ngực phải Thạch Đầu.
Bên kia Mặc Củ đã bắn hết tên, ném cung tiễn đi, cầm lấy đao đánh tới, còn hô to: “Mau!! Không được để bọn chúng hạ cầu treo”
Nói xong bay lên, hướng thẳng về phía Thạch Đầu, Ấn Hạo vội vàng lướt tới, đưa đao lên chống đỡ, cản Mặc Củ lại. Thạch Đầu ngã xuống, Ấn Hạo rống to: “Đã bảo đệ đừng ra, chúng ta không có thiếu người”
Thạch Đầu đứng không nổi, máu tươi từ ngực ào ào chảy ra, giọng run lên: “Lão đại, cẩn thận”
Phía sau, Mặc Củ lại bổ tới, Ấn Hạo lách mình né đi, Mặc Củ hận đến nghiến răng: “Nếu biết thế này tao đã không thả mày về”
“Thả thì đã thả rồi”- Ấn Hạo lớn giọng cười: “Không ngại nói cho ngài biết, ta dùng một viên thạch anh hồng hối lộ tên họ Định, cho nên hắn mới nói igup1 ta”
Hắn đang tính cùng Mặc Củ đại chiến thì Thiết Đầu vọt qua, đẩy Ấn Hạo: “Nơi này để tôi”
Dứt lời, hắn cùng Mặc Củ liền lao vào nhau, Ấn Hạo cũng không nhàn rỗi quan tâm Thạch Đầu, vội vàng ném gói thuốc qua cho Thạch Đầu để hắn cầm máu, tình huống nguy cấp, Thạch Đầu biết chỉ còn biết cầu may. Đội hữu đang vất vả thả cầu treo xuống đám thủ vệ chạy qua chỗ đó càng nhiều, đang chuẩn bị hạ tay xuống giết địch, Ấn Hạo hét to: “Tiếp tục đi, thả cầu quan trọng hơn, để tao”
Ấn Hạo nhảy sang bảo vệ hai người đang thả cầu, hận bản thân không thể phân thân, phía sau Nam Minh và Hàng Phá Hải cũng nhảy qua, Hàng Phá Hải thì bảo vệ, Nam Minh đi thả cầu.
Máu tươi bay tứ tung, tiếng trống vang dội, một trận chiến chấn động tâm hồn.
Đến khi Mặc Củ xuyên kiếm qua ngực Thiết Đầu thì đao của Thiết Đầu cũng chém trúng tay trái Mặc Củ, Mặc Củ hai mắt đỏ tươi đầy sát khí, cơ thịt trên mặt run rẩy, rút kiếm ra đâm sâu thêm lần nữa: “Mày quả thật có tài, đáng tiếc động tác quá chậm”
“Cũng tiếc mày đã chậm”- Thiết Đầu nhếch môi cười. “Cầu treo đã hạ…”
Mặc Cũ sợ hãi quay đầu, cầu treo nặng nề hạ xuống, tuy chưa hoàn toàn hạ xong nhưng cũng không còn cao, người ở đối diện ném những móc câu dài lên cầu, đu dây thừng lên, vì sợ trúng tên, họ nhảy qua đáy xà ngang nơi cầu treo, sau đó từ từ leo lên.
Cầu treo dài mấy trăm thước, hạ xuống không dễ, thu lên cũng chẳng dễ dàng, không phải chỉ một hai phút là thu được.
Cầu treo vừa hạ, thủ vệ mất ưu thế, những người trong ngục đều chạy ào ào về phía thành, người người xoa tay, hận không thể băm đối phương ra thành thịt nát.
Ba mươi tháng ba, đêm tối không trăng, Viêm Hoang đẫm máu, tiếng kêu thảm thiết vang dội trong đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.