Chương 55
Đông Tẫn Hoan
20/03/2017
Kiểm tra nhân số xong thì Viêm Hoang còn được 273 người, trong đó có 46
người bị trọng thương, số thi thể tìm được và không tìm được tổng cổng
hơn 40 người, rất nhiều người trong lúc chiến đấu đã đi đầu vào thành
sau đó trúng tên mà chết, phần lớn thi thể đều rớt xuống bãi đất trống ở địa quỷ.
Số người chết cũng không quá nhiều, Mễ Lương là nhóm dầu tiên đến bãi biển, sau khi đã an bài cho Thạch đầu xong nàng lại nhớ tới Đinh Nguyên, mãi vẫn không nhìn thấy hắn đâu. Mễ Lương hấp tấp gọi lớn: “Đinh Nguyên… có ai nhìn thấy Đinh Nguyên”
Không ai cho câu trả lời, có người trấn an nàng nói: “Có lẽ là ở phía sau”
Một lát sau rồng bay đưa một nhóm người khác tới. Mễ Lương vội vàng kiểm tra, gió ở bờ biển rất lớn, ngoại trừ những cây đèn lồng trên thuyền đang cháy thì ỡ bãi biển không có lấy ngọn đuốc, Mễ Lương cũng không nhìn rõ người. Nàng gọi tên Đinh Nguyên, đáng tiếc không có ai đáp lại. Đến nhóm thứ ba thì có giọng nói yếu ớt cất lên: “Ta ở đây”
Mễ Lương thở phào nhẹ nhõm, chạy tới thì không nhìn rõ mặt hắn. “Anh thế nào rồi?”
“Không sao, không sao cả”
Hắn bị thương không nặng là tốt rồi, một chút vết thương nhỏ đối với bọn họ cũng không sao, Mễ Lương yên tâm, vội vàng chỉ huy mọi người thả đồ xuống.
Tất bật cả tối, trời vừa tờ mờ sáng thì ba chiếc thuyền bắt đầu xuất phát, tám người cưỡi rồng bay đi tìm nơi an toàn để trú ẩn. Viêm Hoang là một hòn đảo cách đất liền không xa, thuyền đi hơn nửa ngày thì đã nhìn thấy bờ biển, nhưng bọn họ phải đi khá xa để tìm nơi an toàn cập bếp.
Ấn Hạo nhảy xuống thuyền, mang theo người chết đem chôn dưới sườn núi cách bờ biển không xa, đám đàn ông thì đi tìm chút hoa dại trong rừng làm thành vòng hoa để lên.
Mễ Lương nhìn thi thể của Thiết Đầu bị vùi đi trong đất, ấn tượng sâu nhất của nàng về hắn chính là Thiết Đầu cầm cơm nắm của nàng làm ăn ngon lành dù miệng chê. Cuối cùng, hắn lại về với đất cát, chỉ còn lại sủng vật lúc trước còn sống hắn rất yêu quý, một con thằn lằn sa mạc.
Sau khi hạ táng xong, bầu không khí cũng thoải mái hơn, Ấn Hạo đứng trên cao, chỉ về ngọn núi phía sau: “Bay qua ngọn núi này còn có thôn xóm, đi về trước ba mươi dặm thì có tòa thành nhỏ. Bây giờ mỗi người chúng ta đều có 22 thạch anh tím, tuy không quá nhiều, nhưng cũng đủ cho người nghèo ăn cả nửa đời. Mọi người có thể mua hộ tịch mới, xây nhà, lập nghiệp. Tại nơi này, ai đi đâu thì cứ đi, ai muốn theo tao thì theo, tao sẽ cho mọi người một nơi an toàn, sống sung túc đầy đủ”
“Không cần biết trước kia mọi người ai, hộ tịch của chúng ta đã hoàn toàn tiêu hủy, chúng ta là người chết.Nếu đã chết, mọi người hãy quên đi những chuyện trước đây, làm lại từ đầu. nếu còn làm chuyện thương thiên hại lý nếu bị bắt chỉ còn con đường chết, nếu tao nhìn thấy ai ở ngoài làm điều xằng bậy, tao mà động thủ thì mọi người cũng hiểu rồi”
Sự tồn tại của ngục giam Viêm Hoang là bí mật, những người bị phán tử hình sẽ bị treo cổ trên đài, tiến hành trước mặt mọi người, nhưng đài treo cổ làm rất cao, khoảng cách lại xa, quần chúng đứng coi cũng không thấy rõ ai là ai, cũng không biết người đã chết chưa, có khi là người thật, đôi khi lại trộm long tráo phụng, dùng mô hình mẫu thay thế, còn người thật bị đem vào Viêm Hoang. Chính vì thế người bên ngoài không hề biết tới ngục giam Viêm Hoang.
“Lão đại, tôi có hộ khẩu, từ trước tới nay tôi vẫn không hiểu tại sao mình bị đưa tới Viêm Hoang”- Người đang nói là thanh niên cỡ hai mươi. “Tối hôm đó tôi uống quá nhiều rượu nên ngất xỉu ven đường, ai ngờ lại bị đưa tới Viêm Hoang”
“Ha ha..”- Mọi người đều bật cười. “Ai bảo say xỉn, đáng đời”
Bọn người này đều vì lợi ích của bản thân, mấy năm qua thủ đoạn càng lúc càng tăng. Thấy ai cũng đều bắt vào Viêm Hoang, gồm tù binh, lưu dân, bọn buôn người lừa bán người dân, một số kẻ lái buôn thì đem thanh niên trai tráng trực tiếp bán cho quan phủ.
Ấn Hạo phất phất tay: “Vậy thì về nhà đi, tới đây nhận thạch anh tím, mỗi người đều có, sau đó ai muốn đi thì cứ nói lời tạm biệt, sau này gặp lại đừng mong còn được thạch anh tím”
Hai rương thạch anh tím bị mang ra, mọi người bắt đầu hưng phấn nhận lĩnh thạch anh tím. Mễ Lương ngồi trên khối đá cao cao, một người đàn ông cao gầy vừa lĩnh xong liền chạy qua chỗ nàng, đưa thạch anh tím cho nàng: “Mễ Lương, cô theo tôi đi, tôi sẽ lấy cô làm vợ, sau này có bao nhiêu tiền tôi đều cho cô giữ”
Ấn Hạo ở xa nhìn người khác lĩnh thạch anh tím, mặc khác bình lặng nhìn người đàn ông gầy.
“Tiền đều để cho vợ quản, quả thật là người đàn ông tốt”- Mễ Lương vỗ vai hắn. “Có tiền đồ”
Hắn cười tươi, không đề phòng lại bị Mễ Lương dùng sức đẩy mạnh, hắn kêu oai oái té xuống hòn đá, lắc lư mãi mới không để mình ngã sấp xuống. Mễ Lương từ trên cao nhìn xuống: “đứng sang bên cạnh đi, cầm tiền này về vỗ béo một tí, gầy như cây trúc, tôi không muốn lấy anh đâu”
Xa xa đám đàn ông chế giễu cười lớn, có người cao giọng nói: “Dù sao tôi cũng không còn nơi nào để đi, lão đại, tôi muốn đi theo anh”
Tiếng ủng hộ vang lên: “Tôi cũng thế, anh vĩnh viễn là lão đại của chúng tôi”
“Một mình rất nguy hiểm, tôi muốn ở cùng mọi người”
“Ai không lấy thạch anh tím thì đứng sang một bên”- Ấn Hạo chỉ tay sang phải.
Cao Điên lĩnh xong thì chạy tới Mễ Lương, ngẩng đầu nhìn nàng: “Mễ Lương, cô đi theo tôi không?”
Cao Điên ở trước mặt đàn ông Viêm Hoang thề rằng sẽ ngủ với Mễ Lương, vì mục tiêu phấn đấu trở thành đàn ông, Mễ Lương ngồi trên hòn đá lớn liếc mắt nhìn hắn: “Nói chuyện có thành ý chút được không, không nhìn thấy kẻ không biết tốt xấu vừa mới mang thạch anh tím tới sao, bây giờ còn hỏi lại.
Cao Điên vội cầm thạch anh tím đưa sang, Mễ Lương đẩy tay hắn: “Thôi khỏi, dùng nó về nhà cưới vợ đi”
“Vậy cô đi với ai?”
Mễ Lương không nói thẳng, nàng chỉ đưa mắt nhìn Ấn Hạo. Cao Điên vội khuyên nhủ: “Mễ Lương, cô đừng đi theo lão đại, đi theo lão đại không có tương lai… Cô xem cô mềm mại thế này, đi theo một người to lớn thô kệch như lão đại có gì tốt… a…”
Cuối cùng là tiếng la vì bị Ấn Hạo lấy hòn đá ném: “Cao Điên mày mới là người thô kệch to lớn”
Cao Điên không phục, chỉ vào Ấn Hạo: “Mễ Lương, cô xem, lão đại ưu điểm chẳng được bao nhiêu, nói vài câu đã động thủ. Lúc lão đại giận lên sẽ đánh cô đó. Theo tôi đi, tôi cam đoan sẽ nâng niu cô trong lòng bàn tay”
Ấn Hạo ném đá qua chỗ hắn: “Mày còn nói”
“Tại sao tôi không thể nói?”- Cao Điên nhảy dựng lên. “Mễ Lương vẫn chưa lấy lão đại, ai cũng có cơ hội. Mễ Lương, cô muốn đi với ai?”
Mễ Lương bật cười: “Tôi không có hộ tịch, tốt nhất vẫn là đi theo lão đại”
“Cô đi đâu tôi đi theo đó, vậy tôi cũng theo lão đại”- Cao Điên chạy sang bên phải Ấn Hạo, còn khiêu khích nhìn Ấn Hạo, cao giọng nói. “Ngày nào chưa ngủ được với Mễ Lương, tôi không cam tâm. Một ngày nào đó, Mễ Lương sẽ bị thành ý của tôi làm cảm động, đến lúc đó tôi sẽ mang theo Mễ Lương song túc song phi”
Ấn Hạo khinh thường nhìn cao Điên.
Một lát sau, có người đàn ông đầu bị quấn như xác ướp mang thạch anh tím sang, không nói câu nào để vào tay Mễ Lương, sau đó im lặng đi trở về.
“Đinh Nguyên, tôi cũng có thạch anh tím, anh cứ giữ lấy của mình đi”- Mễ Lương gọi hắn lại, Đinh Nguyên bị thương không nặng nhưng sau này Mễ Lương biết mặt Đinh Nguyên bị thương, trong lúc né đã bị phi đao cắt thẳng vào tai trái, nghe nói bên má cũng bị rách da, cho nên bây giờ phải quấn như xác ướp.
Đinh Nguyên quay đầu, giọng nói thấp: “Vậy cô giữ dùm tôi đi, tôi mà giữ sẽ xài rất nhanh”
Thật ra Đinh Nguyên có nơi để về, nhưng trước mắt hắn lựa chọn theo Ấn Hạo.
Có rất nhiều người tới tạm biệt Ấn Hạo, một thanh niên đi tới trước Ấn Hạo: “Lão đại, đệ cũng tính theo lão đại, nhưng phải quay về tìm cha. Lúc đệ bị bắt tới Viêm Hoang, đệ ở nhà còn một đứa con, cha đệ có rất nhiều tiền, mọi người sau này nếu có tới Giang Đông thì tới tìm đệ”
Ấn Hạo cười to: “Đệ đang mời chúng ta tới ăn cắp sao?”
“Không phải, không phải”- Hắn nghe mọi người đều trêu ghẹo mình liền im lặng, chạy tới chỗ Mễ Lương đem một nửa số thạch anh tím cho nàng: “Tôi không cần nhiều như thế, chừng này là đủ để đi đường, Mễ Lương, cô rất xinh đẹp, về sau nhớ tới Giang Đông chơi.”
“Đi đường cẩn thận”- Mễ Lương nghe nói hắn có nhiều tiền nên cũng chẳng khách khí liền nhận thạch anh tím.
Những người có hộ tịch có gia đình đều đã đi, một số ít thì đi báo thù hoặc đi tìm huynh đệ thân thích, ai cũng chào tạm biệt. Nhưng đại đa số đều đi theo Ấn Hạo,, thời thế loạn lạc, mọi người ra ngoài một mình cũng không tốt, hơn nữa ở chung với nhau nhiều năm như thế, sống chết đều đã trải qua, ít nhiều cũng có tình cảm.
Mọi người đều đã lĩnh thạch anh tím. Ấn Hạo kiểm kê lại nhân số, tính số người bị trọng thương cũng còn hai trăm người, hắn nói: “Tuy đã ra khỏi Viêm Hoang, nhưng sau này đi theo tao, đều phải tuân theo quy tắc, bằng không thì nên đi đi”
Mọi người vội đồng ý.
Mễ Lương lại về thuyền làm thuốc cho Thạch Đầu, Thạch Đầu sốt cao mãi vẫn không hạ sốt, cả người mơ màng, Mễ Lương cũng chỉ biết cầu nguyện mong Thạch Đầu bình an vượt qua nguy hiểm.
Mọi người lại sửa sang vài thứ, tiếp tục tìm kiếm mục tiêu mới.
Số người chết cũng không quá nhiều, Mễ Lương là nhóm dầu tiên đến bãi biển, sau khi đã an bài cho Thạch đầu xong nàng lại nhớ tới Đinh Nguyên, mãi vẫn không nhìn thấy hắn đâu. Mễ Lương hấp tấp gọi lớn: “Đinh Nguyên… có ai nhìn thấy Đinh Nguyên”
Không ai cho câu trả lời, có người trấn an nàng nói: “Có lẽ là ở phía sau”
Một lát sau rồng bay đưa một nhóm người khác tới. Mễ Lương vội vàng kiểm tra, gió ở bờ biển rất lớn, ngoại trừ những cây đèn lồng trên thuyền đang cháy thì ỡ bãi biển không có lấy ngọn đuốc, Mễ Lương cũng không nhìn rõ người. Nàng gọi tên Đinh Nguyên, đáng tiếc không có ai đáp lại. Đến nhóm thứ ba thì có giọng nói yếu ớt cất lên: “Ta ở đây”
Mễ Lương thở phào nhẹ nhõm, chạy tới thì không nhìn rõ mặt hắn. “Anh thế nào rồi?”
“Không sao, không sao cả”
Hắn bị thương không nặng là tốt rồi, một chút vết thương nhỏ đối với bọn họ cũng không sao, Mễ Lương yên tâm, vội vàng chỉ huy mọi người thả đồ xuống.
Tất bật cả tối, trời vừa tờ mờ sáng thì ba chiếc thuyền bắt đầu xuất phát, tám người cưỡi rồng bay đi tìm nơi an toàn để trú ẩn. Viêm Hoang là một hòn đảo cách đất liền không xa, thuyền đi hơn nửa ngày thì đã nhìn thấy bờ biển, nhưng bọn họ phải đi khá xa để tìm nơi an toàn cập bếp.
Ấn Hạo nhảy xuống thuyền, mang theo người chết đem chôn dưới sườn núi cách bờ biển không xa, đám đàn ông thì đi tìm chút hoa dại trong rừng làm thành vòng hoa để lên.
Mễ Lương nhìn thi thể của Thiết Đầu bị vùi đi trong đất, ấn tượng sâu nhất của nàng về hắn chính là Thiết Đầu cầm cơm nắm của nàng làm ăn ngon lành dù miệng chê. Cuối cùng, hắn lại về với đất cát, chỉ còn lại sủng vật lúc trước còn sống hắn rất yêu quý, một con thằn lằn sa mạc.
Sau khi hạ táng xong, bầu không khí cũng thoải mái hơn, Ấn Hạo đứng trên cao, chỉ về ngọn núi phía sau: “Bay qua ngọn núi này còn có thôn xóm, đi về trước ba mươi dặm thì có tòa thành nhỏ. Bây giờ mỗi người chúng ta đều có 22 thạch anh tím, tuy không quá nhiều, nhưng cũng đủ cho người nghèo ăn cả nửa đời. Mọi người có thể mua hộ tịch mới, xây nhà, lập nghiệp. Tại nơi này, ai đi đâu thì cứ đi, ai muốn theo tao thì theo, tao sẽ cho mọi người một nơi an toàn, sống sung túc đầy đủ”
“Không cần biết trước kia mọi người ai, hộ tịch của chúng ta đã hoàn toàn tiêu hủy, chúng ta là người chết.Nếu đã chết, mọi người hãy quên đi những chuyện trước đây, làm lại từ đầu. nếu còn làm chuyện thương thiên hại lý nếu bị bắt chỉ còn con đường chết, nếu tao nhìn thấy ai ở ngoài làm điều xằng bậy, tao mà động thủ thì mọi người cũng hiểu rồi”
Sự tồn tại của ngục giam Viêm Hoang là bí mật, những người bị phán tử hình sẽ bị treo cổ trên đài, tiến hành trước mặt mọi người, nhưng đài treo cổ làm rất cao, khoảng cách lại xa, quần chúng đứng coi cũng không thấy rõ ai là ai, cũng không biết người đã chết chưa, có khi là người thật, đôi khi lại trộm long tráo phụng, dùng mô hình mẫu thay thế, còn người thật bị đem vào Viêm Hoang. Chính vì thế người bên ngoài không hề biết tới ngục giam Viêm Hoang.
“Lão đại, tôi có hộ khẩu, từ trước tới nay tôi vẫn không hiểu tại sao mình bị đưa tới Viêm Hoang”- Người đang nói là thanh niên cỡ hai mươi. “Tối hôm đó tôi uống quá nhiều rượu nên ngất xỉu ven đường, ai ngờ lại bị đưa tới Viêm Hoang”
“Ha ha..”- Mọi người đều bật cười. “Ai bảo say xỉn, đáng đời”
Bọn người này đều vì lợi ích của bản thân, mấy năm qua thủ đoạn càng lúc càng tăng. Thấy ai cũng đều bắt vào Viêm Hoang, gồm tù binh, lưu dân, bọn buôn người lừa bán người dân, một số kẻ lái buôn thì đem thanh niên trai tráng trực tiếp bán cho quan phủ.
Ấn Hạo phất phất tay: “Vậy thì về nhà đi, tới đây nhận thạch anh tím, mỗi người đều có, sau đó ai muốn đi thì cứ nói lời tạm biệt, sau này gặp lại đừng mong còn được thạch anh tím”
Hai rương thạch anh tím bị mang ra, mọi người bắt đầu hưng phấn nhận lĩnh thạch anh tím. Mễ Lương ngồi trên khối đá cao cao, một người đàn ông cao gầy vừa lĩnh xong liền chạy qua chỗ nàng, đưa thạch anh tím cho nàng: “Mễ Lương, cô theo tôi đi, tôi sẽ lấy cô làm vợ, sau này có bao nhiêu tiền tôi đều cho cô giữ”
Ấn Hạo ở xa nhìn người khác lĩnh thạch anh tím, mặc khác bình lặng nhìn người đàn ông gầy.
“Tiền đều để cho vợ quản, quả thật là người đàn ông tốt”- Mễ Lương vỗ vai hắn. “Có tiền đồ”
Hắn cười tươi, không đề phòng lại bị Mễ Lương dùng sức đẩy mạnh, hắn kêu oai oái té xuống hòn đá, lắc lư mãi mới không để mình ngã sấp xuống. Mễ Lương từ trên cao nhìn xuống: “đứng sang bên cạnh đi, cầm tiền này về vỗ béo một tí, gầy như cây trúc, tôi không muốn lấy anh đâu”
Xa xa đám đàn ông chế giễu cười lớn, có người cao giọng nói: “Dù sao tôi cũng không còn nơi nào để đi, lão đại, tôi muốn đi theo anh”
Tiếng ủng hộ vang lên: “Tôi cũng thế, anh vĩnh viễn là lão đại của chúng tôi”
“Một mình rất nguy hiểm, tôi muốn ở cùng mọi người”
“Ai không lấy thạch anh tím thì đứng sang một bên”- Ấn Hạo chỉ tay sang phải.
Cao Điên lĩnh xong thì chạy tới Mễ Lương, ngẩng đầu nhìn nàng: “Mễ Lương, cô đi theo tôi không?”
Cao Điên ở trước mặt đàn ông Viêm Hoang thề rằng sẽ ngủ với Mễ Lương, vì mục tiêu phấn đấu trở thành đàn ông, Mễ Lương ngồi trên hòn đá lớn liếc mắt nhìn hắn: “Nói chuyện có thành ý chút được không, không nhìn thấy kẻ không biết tốt xấu vừa mới mang thạch anh tím tới sao, bây giờ còn hỏi lại.
Cao Điên vội cầm thạch anh tím đưa sang, Mễ Lương đẩy tay hắn: “Thôi khỏi, dùng nó về nhà cưới vợ đi”
“Vậy cô đi với ai?”
Mễ Lương không nói thẳng, nàng chỉ đưa mắt nhìn Ấn Hạo. Cao Điên vội khuyên nhủ: “Mễ Lương, cô đừng đi theo lão đại, đi theo lão đại không có tương lai… Cô xem cô mềm mại thế này, đi theo một người to lớn thô kệch như lão đại có gì tốt… a…”
Cuối cùng là tiếng la vì bị Ấn Hạo lấy hòn đá ném: “Cao Điên mày mới là người thô kệch to lớn”
Cao Điên không phục, chỉ vào Ấn Hạo: “Mễ Lương, cô xem, lão đại ưu điểm chẳng được bao nhiêu, nói vài câu đã động thủ. Lúc lão đại giận lên sẽ đánh cô đó. Theo tôi đi, tôi cam đoan sẽ nâng niu cô trong lòng bàn tay”
Ấn Hạo ném đá qua chỗ hắn: “Mày còn nói”
“Tại sao tôi không thể nói?”- Cao Điên nhảy dựng lên. “Mễ Lương vẫn chưa lấy lão đại, ai cũng có cơ hội. Mễ Lương, cô muốn đi với ai?”
Mễ Lương bật cười: “Tôi không có hộ tịch, tốt nhất vẫn là đi theo lão đại”
“Cô đi đâu tôi đi theo đó, vậy tôi cũng theo lão đại”- Cao Điên chạy sang bên phải Ấn Hạo, còn khiêu khích nhìn Ấn Hạo, cao giọng nói. “Ngày nào chưa ngủ được với Mễ Lương, tôi không cam tâm. Một ngày nào đó, Mễ Lương sẽ bị thành ý của tôi làm cảm động, đến lúc đó tôi sẽ mang theo Mễ Lương song túc song phi”
Ấn Hạo khinh thường nhìn cao Điên.
Một lát sau, có người đàn ông đầu bị quấn như xác ướp mang thạch anh tím sang, không nói câu nào để vào tay Mễ Lương, sau đó im lặng đi trở về.
“Đinh Nguyên, tôi cũng có thạch anh tím, anh cứ giữ lấy của mình đi”- Mễ Lương gọi hắn lại, Đinh Nguyên bị thương không nặng nhưng sau này Mễ Lương biết mặt Đinh Nguyên bị thương, trong lúc né đã bị phi đao cắt thẳng vào tai trái, nghe nói bên má cũng bị rách da, cho nên bây giờ phải quấn như xác ướp.
Đinh Nguyên quay đầu, giọng nói thấp: “Vậy cô giữ dùm tôi đi, tôi mà giữ sẽ xài rất nhanh”
Thật ra Đinh Nguyên có nơi để về, nhưng trước mắt hắn lựa chọn theo Ấn Hạo.
Có rất nhiều người tới tạm biệt Ấn Hạo, một thanh niên đi tới trước Ấn Hạo: “Lão đại, đệ cũng tính theo lão đại, nhưng phải quay về tìm cha. Lúc đệ bị bắt tới Viêm Hoang, đệ ở nhà còn một đứa con, cha đệ có rất nhiều tiền, mọi người sau này nếu có tới Giang Đông thì tới tìm đệ”
Ấn Hạo cười to: “Đệ đang mời chúng ta tới ăn cắp sao?”
“Không phải, không phải”- Hắn nghe mọi người đều trêu ghẹo mình liền im lặng, chạy tới chỗ Mễ Lương đem một nửa số thạch anh tím cho nàng: “Tôi không cần nhiều như thế, chừng này là đủ để đi đường, Mễ Lương, cô rất xinh đẹp, về sau nhớ tới Giang Đông chơi.”
“Đi đường cẩn thận”- Mễ Lương nghe nói hắn có nhiều tiền nên cũng chẳng khách khí liền nhận thạch anh tím.
Những người có hộ tịch có gia đình đều đã đi, một số ít thì đi báo thù hoặc đi tìm huynh đệ thân thích, ai cũng chào tạm biệt. Nhưng đại đa số đều đi theo Ấn Hạo,, thời thế loạn lạc, mọi người ra ngoài một mình cũng không tốt, hơn nữa ở chung với nhau nhiều năm như thế, sống chết đều đã trải qua, ít nhiều cũng có tình cảm.
Mọi người đều đã lĩnh thạch anh tím. Ấn Hạo kiểm kê lại nhân số, tính số người bị trọng thương cũng còn hai trăm người, hắn nói: “Tuy đã ra khỏi Viêm Hoang, nhưng sau này đi theo tao, đều phải tuân theo quy tắc, bằng không thì nên đi đi”
Mọi người vội đồng ý.
Mễ Lương lại về thuyền làm thuốc cho Thạch Đầu, Thạch Đầu sốt cao mãi vẫn không hạ sốt, cả người mơ màng, Mễ Lương cũng chỉ biết cầu nguyện mong Thạch Đầu bình an vượt qua nguy hiểm.
Mọi người lại sửa sang vài thứ, tiếp tục tìm kiếm mục tiêu mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.