Chương 53: Hứa Thanh Ca lạnh lùng nói: “Anh buông em ra!”
Nhục Tùng Tô Bính
21/04/2020
Edit: Xiao Yi.
Sau khi Tiêu Ca Cao nói lại với Tần Tuyển là Hứa Thanh Ca đang ở địa ngục, nói anh xuống đó mà tìm cô, phản ứng của mấy người Hùng Dương, Lục Tử Nhất và Quách Nhĩ Thư chính là:
“Ha ha ha ha ha, đáng đời cậu a ha ha ha ha, đáng đời chết đi được!”
Tạm không nói tới chuyện họ bị Tần Tuyển ngược đãi tăng ca, chỉ riêng chuyện mới sáng 7 giờ đã bị Tần Tuyển túm đi chạy bộ, họ lập tức hận anh ba năm.
Tuy ai nấy đều ngon nghẻ, không có bụng bia, nhưng ba năm đấy, ngày nào cũng dậy từ sáng sớm thật sự là dày vò.
Tần Tuyển nghe họ cười, lòng phiền muốn chết, y như ba con ruồi mỗi con kêu ong ong ở mắt, mũi với tai của anh.
Ra khỏi công ty, Tần Tuyển tới Hội nhiếp ảnh tìm Hứa Thanh Ca.
Chỉ là trường học gần tới nghỉ ngơi sau thi cuối kỳ, cho nên Hứa Thanh Ca không tới trường học, cũng không tới Hội nhiếp ảnh, Tần Tuyển đành về nhà, hỏi mẹ Hứa xem cô đã đi đâu.
Từ chỗ mẹ Hứa, anh lần ra tin Hứa Thanh Ca đang ở nhà chú nhỏ, lập tức tới nhà chú nhỏ tìm cô.
Không ngoài dự kiến, anh lại bị Hứa Nhàn Nguyệt châm chọc một hồi.
Hứa Nhàn Nguyệt ôm vai, dựa cửa cười lạnh, “Đáng đời cậu lắm!”
Sau đó, Tần Tuyển không ngừng việc sắm vai một vị khách không được vào nhà. Anh không từ bỏ, tới nhà Hứa Nhàn Nguyệt ba lần để tìm Hứa Thanh Ca.
Cũng tiện bị Hứa Nhàn Nguyệt nhốt ngoài cửa ba lần.
Bất ngờ chính là, Tần Tuyển lại được hàng xóm của Hứa Nhàn Nguyệt rót cho ly nước.
Hứa Thanh Ca đúng là một bé con quật cường, sau buổi tối hôm đó cũng không livestream nữa. Trên nickname đã ghi rõ: Tôi đã kiếm đủ tiền mua máy ảnh rồi, sẽ không livestream nữa, hẹn gặp lại mọi người nhé!
Tần Tuyển nhìn chữ ‘nhé’ kia ba lần, đột nhiên cảm giác hình như tâm trạng của cô còn rất tốt nhỉ?
Nhưng bằng hiểu biết của mình về Hứa Thanh Ca, anh chắc chắn rằng cô đang khó chịu muốn chết, tâm trạng tuyệt đối không thể tốt được. Cho nên anh rất vội muốn xin lỗi và dỗ dành cô.
Tấm lòng của Tiểu Thanh Ca bị tổn thương, Tiểu Thanh Ca cũng giận dỗi, anh không sợ bị cô dạy dỗ mình một trận đâu!
Nhưng đã một tuần trôi qua, đến bóng lưng của Hứa Thanh Ca mà anh cũng không gặp được, tự nhiên làm cái gì cũng không tập trung.
Trong phòng trà ở công ty, Tần Tuyển rót nước ấm vào ly để pha cà phê, nhưng quay người lại quên chỉnh nước ấm, cà phê còn lạnh đã uống vào. Nháy mắt, trong miệng anh nổi mấy bọt nước nhỏ, đầu lưỡi đắng tới cứng đờ.
Tần Tuyển phun mấy bọt nước đắng nghét kia ra, cả quá trình chẳng có ai có nhân tình mà quan tâm anh. Phía sau phảng phất còn có đám người Hùng Dương, Lục Tử Nhất đang núp sau màn hình máy tính mà cười trộm.
Một đám người vây xem Tổng giám đốc Tần bị tiểu học muội ngược chết, cười vui còn hơn là nhận được lương thưởng.
Tần Tuyển thở dài, tiếp tục gửi tin nhắn cầu xin Hứa Thanh Ca tha thứ.
…
Mà tâm trạng của Hứa Thanh Ca cũng chẳng tốt nổi.
Cô mới giận dữ, sau khi càng nghĩ, cô lại càng giận dữ, càng giận dữ lại càng muốn mặc kệ anh thêm một học kỳ nữa! ! !
Hành động của cái anh này quá ác rồi đi, còn ác hơn cả Phó Nhất Ngôn! ! !
Cũng ác hơn sự đối xử của Hứa Nhàn Nguyệt đã dành cho cô trong mười tám năm qua nữa! ! !
Đùa cô vui lắm hả? Sao ai cũng muốn đùa cô thế?
Hứa Thanh Ca ‘răng rắc’ nhai táo, cứ như trái táo kia chính là xương cốt của Tần Tuyển.
Hứa Nhàn Nguyệt nhìn dáng vẻ giận dỗi của Hứa Thanh Ca, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp đỏ như ánh lửa vậy, lửa giận như muốn đốt luôn ghế sofa mà cô đang ngồi.
Y đau lòng đi qua, vươn tay xoa đầu cô, “Tiểu Ngọt Ngào của chúng ta thật đáng thương mà, chú nhìn cũng thương tâm xót dạ. Ngọt Ngào nghe lời chú đi, cả đời đừng tha thứ cho Tần Tuyển nữa. Cậu ta quá xấu, sau này chú sẽ giới thiệu cho cháu một người bạn trai vừa ưu tú vừa thành thật.”
Hứa Thanh Ca cắn một miếng táo, ung dung ngẩng đầu nhìn Hứa Nhàn Nguyệt. Tuy trong đôi mắt đặc biệt câu dẫn tâm tư thiếu nữ của y có đau lòng, nhưng lại tràn đầy ý cười, dáng vẻ vui sướng khi thấy cô gặp hoạ! ! !
Hứa Thanh Ca ‘hừ’ một tiếng, không thèm để ý đến y.
Đàn ông trên thế giới này đều xấu như nhau!
Sau khi giận xong, trong lòng Hứa Thanh Ca cứng lại thành cục, giống như hồn bay phách lạc mất rồi.
Buổi sáng, cô mới quét nhà mình một lần, căn nhà này của Hứa Nhàn Nguyệt đã một tuần chưa quét, cô tới lại phải quét thêm lần nữa.
Ông bà nội đi dạo trước cửa, nói với cô thức ăn trong nồi, chỉ cần dùng muôi để múc là cô có thể vỗ no cái bụng của mình.
Hứa Thanh Ca nhìn chằm chằm thông báo tin nhắn của Tần Tuyển gửi tới, một lát sau vẫn không thèm mở xem. Cô đi vào bếp tìm cơm ăn, quên mất ông bà nội nói thức ăn trong nồi, chỉ tự mình chế mì gói.
Lúc cô nằm trên giường nghịch điện thoại, Tiêu Ca Cao gửi tới một lịch thi đấu nhiếp ảnh, hỏi cô có muốn tham gia không? Bao giờ sẽ mua máy ảnh?
Vốn dĩ, Hứa Thanh Ca đã dự tính là sau khi kiếm đủ tiền, sẽ nhờ Tần Tuyển đưa mình đi mua máy ảnh. Nhưng bây giờ, chắc chắn là cô không thể tìm anh được nữa, bởi vì rất nhiều tiền mà cô kiếm được từ việc livestream đều do Dao Viễn lão sư tặng quà cho…
Cảm xúc của cô cực kỳ phức tạp, từ phức tạp chuyển thành bi thương.
Hứa Thanh Ca vô lực nhắn lại: 【Mình rất muốn tham gia QwQ】
Từ khi gia nhập Hội nhiếp ảnh tới giờ, kiến thức nền tảng của cô đã vững, cộng thêm Tần Tuyển có cho cô mượn máy ảnh để luyện tập, cho nên cô có đủ tư cách dự thi.
Hứa Thanh Ca vô cùng đáng thương, 【Nhưng mình không có máy ảnh QwQ】
Tiêu Ca Cao dò hỏi: 【Còn giận học trưởng Tần hả? Cậu có thể mượn máy ảnh của anh ấy để dự thi mà.】
Hứa Thanh Ca quyết đoán trả lời: 【Không, mình thà chết chứ không chịu khuất phục. Bắt đầu từ một tuần trước, anh ấy đã là kẻ thù lớn nhất đời mình rồi, sao có thể mượn đồ kẻ thù đây? Không đời nào! ! !】
Rít gào với cái điện thoại xong, Hứa Thanh Ca lại ngẩn người. Thật ra, đối với cô mà nói, giận dỗi chỉ là thứ yếu mà thôi, khó chịu mới là chủ yếu…
Cô thích Tần Tuyển như vậy, nhưng anh chưa từng thành thật với cô, nảy sinh bất hoà với cô, giống như anh không hề thích cô nhiều như cô nghĩ, chỉ là thích đùa cợt cô mà thôi.
Nói cách khác là: sao anh lại chưa nghĩ tới khả năng sau khi cô biết chuyện đây? Trong lòng cô sẽ khó chịu bao nhiêu?
Tâm trạng khó chịu từng chút cắn nuốt sự bình tĩnh trong lòng cô.
Sau đó, trong ngọn lửa giận, Hứa Thanh Ca kéo số điện thoại lẫn nick Wechat của Tần Tuyển vào danh sách đen.
…
Trong văn phòng, Cao Hữu Kỳ và Tần Tuyển đang thương lượng về cuộc thi nhiếp ảnh. Y muốn mời Tần Tuyển làm giám khảo cuộc thi.
Thấy Tần Tuyển cứ không tập trung, y ôn tồn hỏi: “Anh đang nói chuyện với cậu đấy, cậu có thể nể mặt anh một chút không hả?”
Tần Tuyển hồi thần, lại hơi mất tập trung gật đầu, “Tôi đang nghe đây, anh nói tiếp đi.”
Cao Hữu Kỳ tiếp tục khuyên: “Coi như cậu làm phước đi, tới một buổi chiều thôi được không? Chúng tôi buộc phải có mánh lới mới hấp dẫn được nhiều người đến ghi danh chứ, huống hồ còn có nhà tài trợ nữa, cậu giúp anh coi.”
Tần Tuyển không dao động, “Chưa có ai từng gặp Ngộ Khanh cả, anh tuỳ ý thu xếp một người trong công ty của mình thay thế đi.”
Cao Hữu Kỳ hỏi: “Mặc kệ thế nào cậu cũng không tới phải không?”
Tần Tuyển nhẹ gõ ngón tay lên mặt bàn, sau khi trầm ngâm một lát, anh nói: “Vậy anh khuyên tôi nữa đi.”
Cao Hữu Kỳ: “…”
Y tốn hết miệng lưỡi để khuyên Tần Tuyển, còn Tần Tuyển thì đăng nhập vào Weibo của Ngộ Khanh, xoá xoá viết viết một câu: 【@Tiểu Thanh Ca, anh hàng xóm của em nhờ tôi giúp dỗ em. Nếu em không giận dỗi nữa, tôi tặng cho em một bộ sưu tập ảnh của mình.】
Tần Tuyển soạn xong những chữ này, ngón tay đặt ở phím gửi đi lại do dự. Anh do dự nếu như thân phận Ngộ Khanh cũng lộ tẩy, có khi nào cô sẽ mặc kệ anh một năm luôn không?
Cao Hữu Kỳ nói được nửa tiếng, rốt cục Tần Tuyển không đăng Weibo kia lên, chỉ thu tay đứng dậy, “Xin lỗi anh nhé, tôi thật sự không muốn lộ mặt.”
Cao Hữu Kỳ tức chết, “Vậy cậu muốn anh khuyên nhủ dài như thế làm gì?”
“Để anh có lí do chính đáng trình bày với cấp trên của mình đó, nói là anh đã cố gắng hết sức rồi,” Tần Tuyển phủi quần áo, đứng dậy nói: “Anh cứ nói với cấp trên của mình là Ngộ Khanh không biết điều, chọc cấp trên của anh mắng tôi một trận cũng được. Tự nhiên anh sẽ không bị mắng thôi, tôi đi đây.”
Cao Hữu Kỳ coi như bái phục Tần Tuyển, vậy mà Tần Tuyển lại tìm đường lui thay y, “Cậu đi đâu thế?”
Tần Tuyển: “Tôi đến Nhạc viện.”
Vừa rồi, anh chợt nhớ ra chuyện Hứa Thanh Ca được Hội trưởng Hội âm nhạc, Thẩm Tân Tuyền rủ tới buổi toạ đàm của thầy Mã dạy kéo đàn Cello.
Nhạc viện nổi danh thành phố toạ lạc trong một khu nhà, anh hỏi thăm một chút liền hỏi ra được buổi toạ đàm sẽ bắt đầu từ hai giờ rưỡi đến bốn giờ rưỡi.
Hai giờ, anh tới báo danh dự thính.
Báo danh dự thính chỉ dành cho sinh viên Nhạc viện và mấy trường ưu tiên, bởi vì hội trường chỉ có hai tầng, thầy Mã lại là người có danh tiếng, cho nên Tần Tuyển bị cản lại bên ngoài, không được vào trong, đành đứng ngoài chỗ báo danh chờ Hứa Thanh Ca.
Hứa Thanh Ca không tới Nhạc viện cùng Thẩm Tân Tuyền mà đi cùng Tiêu Ca Cao.
Giữa tháng một, nhiệt độ không khí dưới mười lăm độ, sau khi xuống xe, hai người đều đút tay vào túi, thương lượng xem nên mua máy ảnh để thi đấu hay là mượn tạm của ai.
Giọng nói của Tiêu Ca Cao đông cứng, hỏi: “Vậy là cậu nhất định muốn tham gia hả?”
“Mình muốn,” Trên đầu Hứa Thanh Ca đội một chiếc mũ len màu hồng nhạt.
Trên mũ len có một nhúm lông hình cầu, lúc nói chuyện cô hơi hất cằm, nhúm lông ấy cũng gật gù theo, “Nếu như giám khảo thích tác phẩm của mình thì sao? Hơn nữa, mình nghe nói Ngộ Khanh sẽ làm giám khảo cuộc thi này đó, không khéo mình còn có cơ hội gặp được anh ấy cơ.”
Trong giọng nói rất dễ nghe của Hứa Thanh Ca còn mang theo ý hưng phấn.
Tiêu Ca Cao không nhịn được, nói: “Ngọt Ngào này, mình cảm giác cậu như hồng hạnh xuất tường [1] ấy… Người khác đều nói Ngộ Khanh rất đẹp trai, còn là sinh viên trẻ, có phải cậu thật sự muốn vứt học trưởng Tần ra sau đầu không đấy?”
Hứa Thanh Ca có hơi oán giận, “Làm gì mà hồng hạnh xuất tường hả? Bức tường kia còn chưa được hồng hạnh là mình đâu, cho nên xuất tường gì chứ?”
Đây là lần đầu tiên Hứa Thanh Ca và Tiêu Ca Cao đến Nhạc viện cho nên không biết khu báo danh dự thính ở đâu.
Nhìn thấy một sinh viên nữ ở phía đối diện, hai người đi qua hỏi thăm chỗ báo danh ở đâu.
Sau đó, Hứa Thanh Ca nói tiếp chuyện vừa nãy, “Còn nữa, mình ngưỡng mộ Ngộ Khanh cơ mà, anh ấy là thần tượng của mình, cho nên chuyện này…”
Còn chưa dứt lời, cô ngẩng đầu liền nhìn thấy Tần Tuyển phía trước.
Anh mặc một chiếc áo gió, đứng trước mặt cô, thoạt nhìn vừa khôi ngô vừa trầm ổn, chóp mũi của anh bị gió thổi lạnh nên ửng đỏ. Cũng không biết anh đã đứng đợi ở đây bao lâu rồi, chỉ biết là ánh mắt của anh đang dịu dàng nhìn cô thôi.
Trong lòng Hứa Thanh Ca lập tức tràn ra lửa giận: Anh còn dịu dàng nhìn em làm cái gì? Nhìn nhìn con khỉ!
Đều là giả hết!
Hứa Thanh Ca làm như không nhìn thấy anh, nhanh chóng vòng qua bên phải anh rồi đi vào hội trường. Cô ngẩng đầu ưỡn ngực hệt như chim cánh cụt đang tức giận vậy.
“Tiểu Thanh Ca à.” Tần Tuyển nắm lấy cánh tay của cô.
Hứa Thanh Ca bùng nổ, giọng nói lạnh lùng: “Anh buông em ra!”
Tần Tuyển rũ mắt nhìn cô.
Hứa Thanh Ca mím môi rất chặt, ánh mắt nhìn thẳng vào cổ áo của anh chứ không hề đối diện với ánh mắt của anh.
Xem ra, cô tức giận không ít rồi…
“Anh biết sai rồi,” Hai tay của Tần Tuyển nắm chặt hai cổ tay của Hứa Thanh Ca, cả anh cũng khom lưng nhìn cô, “Tiểu Thanh Ca à, anh không nói cho em là vì muốn cổ vũ em mà thôi. Anh không cố tình lừa gạt em đâu.”
Hai mắt của Hứa Thanh Ca đỏ bừng, trong đồng tử là lửa giận ngút trời, từng chút bùng cháy, “Anh còn không phải cố tình gạt em sao? Vậy tới mức nào mới tính là anh gạt em hả? Buông ra!”
Tần Tuyển thấy cô như vậy, lòng đau như cắt. Vốn dĩ cô là cô gái nhỏ luôn dịu dàng mỉm cười với anh, ngọt ngào như bơ, nhưng bây giờ lại tức giận như rồng lửa.
Tần Tuyển đang muốn xin lỗi cô, muốn dỗ cô, bỗng nhiên phía sau chợt truyền đến một giọng nam: “Hứa Thanh Ca, em cần giúp gì không?”
Người đến là Thẩm Tân Tuyền.
Cậu tới cùng bạn học, một nhóm bốn năm người, có nam có nữ đều đồng loạt nhìn Tần Tuyển.
Hứa Thanh Ca không muốn cho người khác biết mình và Tần Tuyển đang cãi nhau, lập tức thấp giọng, quật cường nói: “Anh buông em ra!”
Tần Tuyển híp mắt nhìn Thẩm Tân Tuyền, ánh mắt không giấu được địch ý với cậu. Thế mà Thẩm Tân Tuyền đón nhận ánh mắt như mũi tên này của anh, chỉ nhướn mày cười một cái.
Thẩm Tân Tuyển đi tới bên cạnh Hứa Thanh Ca, thấy rõ cánh tay của cô đang bị Tần Tuyển nắm chặt.
Cậu hỏi một lần nữa, “Tiểu Thanh Ca, em cần giúp gì không?”
Vốn dĩ tâm trạng của Hứa Thanh Ca đang rất vui vẻ, nhưng bởi vì người trước mặt tự nhiên xuất hiện mà trở nên không vui. Cô quay người nói ‘cảm ơn hội trưởng’ với Thẩm Tân Tuyền rồi kéo Tiêu Ca Cao đi báo danh.
Bóng lưng của cô gái nhỏ tràn ngập giận dữ, vừa lạnh nhạt vừa xa cách, lại càng tuyệt tình.
Sau khi bóng lưng của cô khuất dạng, Tần Tuyển mới vươn tay ấn lông mày, thở dài thật sâu. Cái thằng Hội trưởng Hội âm nhạc Thẩm Tân Tuyền này đúng là phá đám, ông đây đang dỗ cô ấy lại chen vào là sao?
Tần Tuyển đứng ngoài khu báo danh một lát, chợt nhớ tới chuyện Hùng Dương từng làm thêm bên ngoài, công việc là mặc trang phục thú bông để phát tờ rơi. Cho nên anh lập tức điện thoại cho Hùng Dương.
“Cậu nói cậu muốn mặc đồ thú bông để làm Tiểu Thanh Ca cười á?” Hùng Dương khiếp sợ.
Tần Tuyển: “Phải.”
Anh hiểu rõ cô rất yêu mấy con vật dễ thương, nếu anh mặc một bộ đồ thú bông đáng yêu một chút, tự nhiên sẽ có thể đứng đây chờ cô.
Sau khi cô ra tới, anh sẽ nhảy tới trước mặt cô, đùa cô vui vẻ, thế nào cô cũng sẽ bật cười thành tiếng.
Rồi anh sẽ thuận thế ôm lấy cô, và cô cũng không tránh, chỉ đấm vào đầu và bóp má anh hai cái, sau đó giận dữ cũng tan biến đi.
Tần Tuyển bổ sung một câu, “Tốt nhất cậu lấy bộ Pikachu ấy.”
Đầu dây bên kia, Hùng Dương bật loa ngoài, cho nên vừa nghe anh nói, mấy người Hùng Dương, Lục Tử Nhất và Quách Nhĩ Thư liền cười ầm lên.
Tần Tuyển mặc trang phục thú bông hình Pikachu để dỗ con gái cười, họ học năm tư Đại học rồi vẫn chưa từng tưởng tượng đến hình ảnh này đâu!
Khoé mắt của Tần Tuyển giật giật, “Cậu mau lên coi, một tiếng rưỡi nữa đem tới khu báo danh của Nhạc viện cho tôi.”
Hùng Dương không nhịn được, cười nói: “Được được, không thành vấn để, Tổng giám đốc Tần chờ một chút nhé!”
Tần Tuyển đi quán cà phê đối diện Nhạc viện, suy nghĩ xem có nên hát tặng Hứa Thanh Ca một bài nữa luôn không?
Qua nửa giờ, Hùng Dương gọi lại cho anh, khó xử thở dài: “Tuyển ca này, bây giờ đang mùa đắt hàng, cho nên tôi không mượn được bộ Pikachu.”
Tần Tuyển nhíu mày, “Bây giờ là mùa đắt hàng sao?”
“Đúng vậy, đang mùa đắt hàng,” Hùng Dương thở dài, “Tôi chỉ mượn được một bộ mà có lẽ cậu không ưng lắm thôi.”
Trực giác của Tần Tuyển mách báo rằng anh sẽ cực kỳ không thích.
Tiếp theo, anh lại nghe thấy Hùng Dương nhịn cười, “Tuyển ca, tôi mượn một bộ Lão Đầu Trọc [2] nè… Cậu mặc không?”
_____
[1] Hồng hạnh xuất tường: ám chỉ người đã có bạn trai/chồng nhưng vẫn ngoại tình.
[2] Raw: 一套光头强的 | Convert: một bộ Quang Đầu Cường -> Trans + Edit: một bộ Lão Đầu Trọc
Sau khi Tiêu Ca Cao nói lại với Tần Tuyển là Hứa Thanh Ca đang ở địa ngục, nói anh xuống đó mà tìm cô, phản ứng của mấy người Hùng Dương, Lục Tử Nhất và Quách Nhĩ Thư chính là:
“Ha ha ha ha ha, đáng đời cậu a ha ha ha ha, đáng đời chết đi được!”
Tạm không nói tới chuyện họ bị Tần Tuyển ngược đãi tăng ca, chỉ riêng chuyện mới sáng 7 giờ đã bị Tần Tuyển túm đi chạy bộ, họ lập tức hận anh ba năm.
Tuy ai nấy đều ngon nghẻ, không có bụng bia, nhưng ba năm đấy, ngày nào cũng dậy từ sáng sớm thật sự là dày vò.
Tần Tuyển nghe họ cười, lòng phiền muốn chết, y như ba con ruồi mỗi con kêu ong ong ở mắt, mũi với tai của anh.
Ra khỏi công ty, Tần Tuyển tới Hội nhiếp ảnh tìm Hứa Thanh Ca.
Chỉ là trường học gần tới nghỉ ngơi sau thi cuối kỳ, cho nên Hứa Thanh Ca không tới trường học, cũng không tới Hội nhiếp ảnh, Tần Tuyển đành về nhà, hỏi mẹ Hứa xem cô đã đi đâu.
Từ chỗ mẹ Hứa, anh lần ra tin Hứa Thanh Ca đang ở nhà chú nhỏ, lập tức tới nhà chú nhỏ tìm cô.
Không ngoài dự kiến, anh lại bị Hứa Nhàn Nguyệt châm chọc một hồi.
Hứa Nhàn Nguyệt ôm vai, dựa cửa cười lạnh, “Đáng đời cậu lắm!”
Sau đó, Tần Tuyển không ngừng việc sắm vai một vị khách không được vào nhà. Anh không từ bỏ, tới nhà Hứa Nhàn Nguyệt ba lần để tìm Hứa Thanh Ca.
Cũng tiện bị Hứa Nhàn Nguyệt nhốt ngoài cửa ba lần.
Bất ngờ chính là, Tần Tuyển lại được hàng xóm của Hứa Nhàn Nguyệt rót cho ly nước.
Hứa Thanh Ca đúng là một bé con quật cường, sau buổi tối hôm đó cũng không livestream nữa. Trên nickname đã ghi rõ: Tôi đã kiếm đủ tiền mua máy ảnh rồi, sẽ không livestream nữa, hẹn gặp lại mọi người nhé!
Tần Tuyển nhìn chữ ‘nhé’ kia ba lần, đột nhiên cảm giác hình như tâm trạng của cô còn rất tốt nhỉ?
Nhưng bằng hiểu biết của mình về Hứa Thanh Ca, anh chắc chắn rằng cô đang khó chịu muốn chết, tâm trạng tuyệt đối không thể tốt được. Cho nên anh rất vội muốn xin lỗi và dỗ dành cô.
Tấm lòng của Tiểu Thanh Ca bị tổn thương, Tiểu Thanh Ca cũng giận dỗi, anh không sợ bị cô dạy dỗ mình một trận đâu!
Nhưng đã một tuần trôi qua, đến bóng lưng của Hứa Thanh Ca mà anh cũng không gặp được, tự nhiên làm cái gì cũng không tập trung.
Trong phòng trà ở công ty, Tần Tuyển rót nước ấm vào ly để pha cà phê, nhưng quay người lại quên chỉnh nước ấm, cà phê còn lạnh đã uống vào. Nháy mắt, trong miệng anh nổi mấy bọt nước nhỏ, đầu lưỡi đắng tới cứng đờ.
Tần Tuyển phun mấy bọt nước đắng nghét kia ra, cả quá trình chẳng có ai có nhân tình mà quan tâm anh. Phía sau phảng phất còn có đám người Hùng Dương, Lục Tử Nhất đang núp sau màn hình máy tính mà cười trộm.
Một đám người vây xem Tổng giám đốc Tần bị tiểu học muội ngược chết, cười vui còn hơn là nhận được lương thưởng.
Tần Tuyển thở dài, tiếp tục gửi tin nhắn cầu xin Hứa Thanh Ca tha thứ.
…
Mà tâm trạng của Hứa Thanh Ca cũng chẳng tốt nổi.
Cô mới giận dữ, sau khi càng nghĩ, cô lại càng giận dữ, càng giận dữ lại càng muốn mặc kệ anh thêm một học kỳ nữa! ! !
Hành động của cái anh này quá ác rồi đi, còn ác hơn cả Phó Nhất Ngôn! ! !
Cũng ác hơn sự đối xử của Hứa Nhàn Nguyệt đã dành cho cô trong mười tám năm qua nữa! ! !
Đùa cô vui lắm hả? Sao ai cũng muốn đùa cô thế?
Hứa Thanh Ca ‘răng rắc’ nhai táo, cứ như trái táo kia chính là xương cốt của Tần Tuyển.
Hứa Nhàn Nguyệt nhìn dáng vẻ giận dỗi của Hứa Thanh Ca, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp đỏ như ánh lửa vậy, lửa giận như muốn đốt luôn ghế sofa mà cô đang ngồi.
Y đau lòng đi qua, vươn tay xoa đầu cô, “Tiểu Ngọt Ngào của chúng ta thật đáng thương mà, chú nhìn cũng thương tâm xót dạ. Ngọt Ngào nghe lời chú đi, cả đời đừng tha thứ cho Tần Tuyển nữa. Cậu ta quá xấu, sau này chú sẽ giới thiệu cho cháu một người bạn trai vừa ưu tú vừa thành thật.”
Hứa Thanh Ca cắn một miếng táo, ung dung ngẩng đầu nhìn Hứa Nhàn Nguyệt. Tuy trong đôi mắt đặc biệt câu dẫn tâm tư thiếu nữ của y có đau lòng, nhưng lại tràn đầy ý cười, dáng vẻ vui sướng khi thấy cô gặp hoạ! ! !
Hứa Thanh Ca ‘hừ’ một tiếng, không thèm để ý đến y.
Đàn ông trên thế giới này đều xấu như nhau!
Sau khi giận xong, trong lòng Hứa Thanh Ca cứng lại thành cục, giống như hồn bay phách lạc mất rồi.
Buổi sáng, cô mới quét nhà mình một lần, căn nhà này của Hứa Nhàn Nguyệt đã một tuần chưa quét, cô tới lại phải quét thêm lần nữa.
Ông bà nội đi dạo trước cửa, nói với cô thức ăn trong nồi, chỉ cần dùng muôi để múc là cô có thể vỗ no cái bụng của mình.
Hứa Thanh Ca nhìn chằm chằm thông báo tin nhắn của Tần Tuyển gửi tới, một lát sau vẫn không thèm mở xem. Cô đi vào bếp tìm cơm ăn, quên mất ông bà nội nói thức ăn trong nồi, chỉ tự mình chế mì gói.
Lúc cô nằm trên giường nghịch điện thoại, Tiêu Ca Cao gửi tới một lịch thi đấu nhiếp ảnh, hỏi cô có muốn tham gia không? Bao giờ sẽ mua máy ảnh?
Vốn dĩ, Hứa Thanh Ca đã dự tính là sau khi kiếm đủ tiền, sẽ nhờ Tần Tuyển đưa mình đi mua máy ảnh. Nhưng bây giờ, chắc chắn là cô không thể tìm anh được nữa, bởi vì rất nhiều tiền mà cô kiếm được từ việc livestream đều do Dao Viễn lão sư tặng quà cho…
Cảm xúc của cô cực kỳ phức tạp, từ phức tạp chuyển thành bi thương.
Hứa Thanh Ca vô lực nhắn lại: 【Mình rất muốn tham gia QwQ】
Từ khi gia nhập Hội nhiếp ảnh tới giờ, kiến thức nền tảng của cô đã vững, cộng thêm Tần Tuyển có cho cô mượn máy ảnh để luyện tập, cho nên cô có đủ tư cách dự thi.
Hứa Thanh Ca vô cùng đáng thương, 【Nhưng mình không có máy ảnh QwQ】
Tiêu Ca Cao dò hỏi: 【Còn giận học trưởng Tần hả? Cậu có thể mượn máy ảnh của anh ấy để dự thi mà.】
Hứa Thanh Ca quyết đoán trả lời: 【Không, mình thà chết chứ không chịu khuất phục. Bắt đầu từ một tuần trước, anh ấy đã là kẻ thù lớn nhất đời mình rồi, sao có thể mượn đồ kẻ thù đây? Không đời nào! ! !】
Rít gào với cái điện thoại xong, Hứa Thanh Ca lại ngẩn người. Thật ra, đối với cô mà nói, giận dỗi chỉ là thứ yếu mà thôi, khó chịu mới là chủ yếu…
Cô thích Tần Tuyển như vậy, nhưng anh chưa từng thành thật với cô, nảy sinh bất hoà với cô, giống như anh không hề thích cô nhiều như cô nghĩ, chỉ là thích đùa cợt cô mà thôi.
Nói cách khác là: sao anh lại chưa nghĩ tới khả năng sau khi cô biết chuyện đây? Trong lòng cô sẽ khó chịu bao nhiêu?
Tâm trạng khó chịu từng chút cắn nuốt sự bình tĩnh trong lòng cô.
Sau đó, trong ngọn lửa giận, Hứa Thanh Ca kéo số điện thoại lẫn nick Wechat của Tần Tuyển vào danh sách đen.
…
Trong văn phòng, Cao Hữu Kỳ và Tần Tuyển đang thương lượng về cuộc thi nhiếp ảnh. Y muốn mời Tần Tuyển làm giám khảo cuộc thi.
Thấy Tần Tuyển cứ không tập trung, y ôn tồn hỏi: “Anh đang nói chuyện với cậu đấy, cậu có thể nể mặt anh một chút không hả?”
Tần Tuyển hồi thần, lại hơi mất tập trung gật đầu, “Tôi đang nghe đây, anh nói tiếp đi.”
Cao Hữu Kỳ tiếp tục khuyên: “Coi như cậu làm phước đi, tới một buổi chiều thôi được không? Chúng tôi buộc phải có mánh lới mới hấp dẫn được nhiều người đến ghi danh chứ, huống hồ còn có nhà tài trợ nữa, cậu giúp anh coi.”
Tần Tuyển không dao động, “Chưa có ai từng gặp Ngộ Khanh cả, anh tuỳ ý thu xếp một người trong công ty của mình thay thế đi.”
Cao Hữu Kỳ hỏi: “Mặc kệ thế nào cậu cũng không tới phải không?”
Tần Tuyển nhẹ gõ ngón tay lên mặt bàn, sau khi trầm ngâm một lát, anh nói: “Vậy anh khuyên tôi nữa đi.”
Cao Hữu Kỳ: “…”
Y tốn hết miệng lưỡi để khuyên Tần Tuyển, còn Tần Tuyển thì đăng nhập vào Weibo của Ngộ Khanh, xoá xoá viết viết một câu: 【@Tiểu Thanh Ca, anh hàng xóm của em nhờ tôi giúp dỗ em. Nếu em không giận dỗi nữa, tôi tặng cho em một bộ sưu tập ảnh của mình.】
Tần Tuyển soạn xong những chữ này, ngón tay đặt ở phím gửi đi lại do dự. Anh do dự nếu như thân phận Ngộ Khanh cũng lộ tẩy, có khi nào cô sẽ mặc kệ anh một năm luôn không?
Cao Hữu Kỳ nói được nửa tiếng, rốt cục Tần Tuyển không đăng Weibo kia lên, chỉ thu tay đứng dậy, “Xin lỗi anh nhé, tôi thật sự không muốn lộ mặt.”
Cao Hữu Kỳ tức chết, “Vậy cậu muốn anh khuyên nhủ dài như thế làm gì?”
“Để anh có lí do chính đáng trình bày với cấp trên của mình đó, nói là anh đã cố gắng hết sức rồi,” Tần Tuyển phủi quần áo, đứng dậy nói: “Anh cứ nói với cấp trên của mình là Ngộ Khanh không biết điều, chọc cấp trên của anh mắng tôi một trận cũng được. Tự nhiên anh sẽ không bị mắng thôi, tôi đi đây.”
Cao Hữu Kỳ coi như bái phục Tần Tuyển, vậy mà Tần Tuyển lại tìm đường lui thay y, “Cậu đi đâu thế?”
Tần Tuyển: “Tôi đến Nhạc viện.”
Vừa rồi, anh chợt nhớ ra chuyện Hứa Thanh Ca được Hội trưởng Hội âm nhạc, Thẩm Tân Tuyền rủ tới buổi toạ đàm của thầy Mã dạy kéo đàn Cello.
Nhạc viện nổi danh thành phố toạ lạc trong một khu nhà, anh hỏi thăm một chút liền hỏi ra được buổi toạ đàm sẽ bắt đầu từ hai giờ rưỡi đến bốn giờ rưỡi.
Hai giờ, anh tới báo danh dự thính.
Báo danh dự thính chỉ dành cho sinh viên Nhạc viện và mấy trường ưu tiên, bởi vì hội trường chỉ có hai tầng, thầy Mã lại là người có danh tiếng, cho nên Tần Tuyển bị cản lại bên ngoài, không được vào trong, đành đứng ngoài chỗ báo danh chờ Hứa Thanh Ca.
Hứa Thanh Ca không tới Nhạc viện cùng Thẩm Tân Tuyền mà đi cùng Tiêu Ca Cao.
Giữa tháng một, nhiệt độ không khí dưới mười lăm độ, sau khi xuống xe, hai người đều đút tay vào túi, thương lượng xem nên mua máy ảnh để thi đấu hay là mượn tạm của ai.
Giọng nói của Tiêu Ca Cao đông cứng, hỏi: “Vậy là cậu nhất định muốn tham gia hả?”
“Mình muốn,” Trên đầu Hứa Thanh Ca đội một chiếc mũ len màu hồng nhạt.
Trên mũ len có một nhúm lông hình cầu, lúc nói chuyện cô hơi hất cằm, nhúm lông ấy cũng gật gù theo, “Nếu như giám khảo thích tác phẩm của mình thì sao? Hơn nữa, mình nghe nói Ngộ Khanh sẽ làm giám khảo cuộc thi này đó, không khéo mình còn có cơ hội gặp được anh ấy cơ.”
Trong giọng nói rất dễ nghe của Hứa Thanh Ca còn mang theo ý hưng phấn.
Tiêu Ca Cao không nhịn được, nói: “Ngọt Ngào này, mình cảm giác cậu như hồng hạnh xuất tường [1] ấy… Người khác đều nói Ngộ Khanh rất đẹp trai, còn là sinh viên trẻ, có phải cậu thật sự muốn vứt học trưởng Tần ra sau đầu không đấy?”
Hứa Thanh Ca có hơi oán giận, “Làm gì mà hồng hạnh xuất tường hả? Bức tường kia còn chưa được hồng hạnh là mình đâu, cho nên xuất tường gì chứ?”
Đây là lần đầu tiên Hứa Thanh Ca và Tiêu Ca Cao đến Nhạc viện cho nên không biết khu báo danh dự thính ở đâu.
Nhìn thấy một sinh viên nữ ở phía đối diện, hai người đi qua hỏi thăm chỗ báo danh ở đâu.
Sau đó, Hứa Thanh Ca nói tiếp chuyện vừa nãy, “Còn nữa, mình ngưỡng mộ Ngộ Khanh cơ mà, anh ấy là thần tượng của mình, cho nên chuyện này…”
Còn chưa dứt lời, cô ngẩng đầu liền nhìn thấy Tần Tuyển phía trước.
Anh mặc một chiếc áo gió, đứng trước mặt cô, thoạt nhìn vừa khôi ngô vừa trầm ổn, chóp mũi của anh bị gió thổi lạnh nên ửng đỏ. Cũng không biết anh đã đứng đợi ở đây bao lâu rồi, chỉ biết là ánh mắt của anh đang dịu dàng nhìn cô thôi.
Trong lòng Hứa Thanh Ca lập tức tràn ra lửa giận: Anh còn dịu dàng nhìn em làm cái gì? Nhìn nhìn con khỉ!
Đều là giả hết!
Hứa Thanh Ca làm như không nhìn thấy anh, nhanh chóng vòng qua bên phải anh rồi đi vào hội trường. Cô ngẩng đầu ưỡn ngực hệt như chim cánh cụt đang tức giận vậy.
“Tiểu Thanh Ca à.” Tần Tuyển nắm lấy cánh tay của cô.
Hứa Thanh Ca bùng nổ, giọng nói lạnh lùng: “Anh buông em ra!”
Tần Tuyển rũ mắt nhìn cô.
Hứa Thanh Ca mím môi rất chặt, ánh mắt nhìn thẳng vào cổ áo của anh chứ không hề đối diện với ánh mắt của anh.
Xem ra, cô tức giận không ít rồi…
“Anh biết sai rồi,” Hai tay của Tần Tuyển nắm chặt hai cổ tay của Hứa Thanh Ca, cả anh cũng khom lưng nhìn cô, “Tiểu Thanh Ca à, anh không nói cho em là vì muốn cổ vũ em mà thôi. Anh không cố tình lừa gạt em đâu.”
Hai mắt của Hứa Thanh Ca đỏ bừng, trong đồng tử là lửa giận ngút trời, từng chút bùng cháy, “Anh còn không phải cố tình gạt em sao? Vậy tới mức nào mới tính là anh gạt em hả? Buông ra!”
Tần Tuyển thấy cô như vậy, lòng đau như cắt. Vốn dĩ cô là cô gái nhỏ luôn dịu dàng mỉm cười với anh, ngọt ngào như bơ, nhưng bây giờ lại tức giận như rồng lửa.
Tần Tuyển đang muốn xin lỗi cô, muốn dỗ cô, bỗng nhiên phía sau chợt truyền đến một giọng nam: “Hứa Thanh Ca, em cần giúp gì không?”
Người đến là Thẩm Tân Tuyền.
Cậu tới cùng bạn học, một nhóm bốn năm người, có nam có nữ đều đồng loạt nhìn Tần Tuyển.
Hứa Thanh Ca không muốn cho người khác biết mình và Tần Tuyển đang cãi nhau, lập tức thấp giọng, quật cường nói: “Anh buông em ra!”
Tần Tuyển híp mắt nhìn Thẩm Tân Tuyền, ánh mắt không giấu được địch ý với cậu. Thế mà Thẩm Tân Tuyền đón nhận ánh mắt như mũi tên này của anh, chỉ nhướn mày cười một cái.
Thẩm Tân Tuyển đi tới bên cạnh Hứa Thanh Ca, thấy rõ cánh tay của cô đang bị Tần Tuyển nắm chặt.
Cậu hỏi một lần nữa, “Tiểu Thanh Ca, em cần giúp gì không?”
Vốn dĩ tâm trạng của Hứa Thanh Ca đang rất vui vẻ, nhưng bởi vì người trước mặt tự nhiên xuất hiện mà trở nên không vui. Cô quay người nói ‘cảm ơn hội trưởng’ với Thẩm Tân Tuyền rồi kéo Tiêu Ca Cao đi báo danh.
Bóng lưng của cô gái nhỏ tràn ngập giận dữ, vừa lạnh nhạt vừa xa cách, lại càng tuyệt tình.
Sau khi bóng lưng của cô khuất dạng, Tần Tuyển mới vươn tay ấn lông mày, thở dài thật sâu. Cái thằng Hội trưởng Hội âm nhạc Thẩm Tân Tuyền này đúng là phá đám, ông đây đang dỗ cô ấy lại chen vào là sao?
Tần Tuyển đứng ngoài khu báo danh một lát, chợt nhớ tới chuyện Hùng Dương từng làm thêm bên ngoài, công việc là mặc trang phục thú bông để phát tờ rơi. Cho nên anh lập tức điện thoại cho Hùng Dương.
“Cậu nói cậu muốn mặc đồ thú bông để làm Tiểu Thanh Ca cười á?” Hùng Dương khiếp sợ.
Tần Tuyển: “Phải.”
Anh hiểu rõ cô rất yêu mấy con vật dễ thương, nếu anh mặc một bộ đồ thú bông đáng yêu một chút, tự nhiên sẽ có thể đứng đây chờ cô.
Sau khi cô ra tới, anh sẽ nhảy tới trước mặt cô, đùa cô vui vẻ, thế nào cô cũng sẽ bật cười thành tiếng.
Rồi anh sẽ thuận thế ôm lấy cô, và cô cũng không tránh, chỉ đấm vào đầu và bóp má anh hai cái, sau đó giận dữ cũng tan biến đi.
Tần Tuyển bổ sung một câu, “Tốt nhất cậu lấy bộ Pikachu ấy.”
Đầu dây bên kia, Hùng Dương bật loa ngoài, cho nên vừa nghe anh nói, mấy người Hùng Dương, Lục Tử Nhất và Quách Nhĩ Thư liền cười ầm lên.
Tần Tuyển mặc trang phục thú bông hình Pikachu để dỗ con gái cười, họ học năm tư Đại học rồi vẫn chưa từng tưởng tượng đến hình ảnh này đâu!
Khoé mắt của Tần Tuyển giật giật, “Cậu mau lên coi, một tiếng rưỡi nữa đem tới khu báo danh của Nhạc viện cho tôi.”
Hùng Dương không nhịn được, cười nói: “Được được, không thành vấn để, Tổng giám đốc Tần chờ một chút nhé!”
Tần Tuyển đi quán cà phê đối diện Nhạc viện, suy nghĩ xem có nên hát tặng Hứa Thanh Ca một bài nữa luôn không?
Qua nửa giờ, Hùng Dương gọi lại cho anh, khó xử thở dài: “Tuyển ca này, bây giờ đang mùa đắt hàng, cho nên tôi không mượn được bộ Pikachu.”
Tần Tuyển nhíu mày, “Bây giờ là mùa đắt hàng sao?”
“Đúng vậy, đang mùa đắt hàng,” Hùng Dương thở dài, “Tôi chỉ mượn được một bộ mà có lẽ cậu không ưng lắm thôi.”
Trực giác của Tần Tuyển mách báo rằng anh sẽ cực kỳ không thích.
Tiếp theo, anh lại nghe thấy Hùng Dương nhịn cười, “Tuyển ca, tôi mượn một bộ Lão Đầu Trọc [2] nè… Cậu mặc không?”
_____
[1] Hồng hạnh xuất tường: ám chỉ người đã có bạn trai/chồng nhưng vẫn ngoại tình.
[2] Raw: 一套光头强的 | Convert: một bộ Quang Đầu Cường -> Trans + Edit: một bộ Lão Đầu Trọc
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.