Chương 55: Anh thích em, rất thích em, cực kỳ thích em
Nhục Tùng Tô Bính
04/04/2024
Edit: Xiao Yi.
Sau khi mua máy ảnh mới, Hứa Thanh Ca rất vui mừng, cầm máy ảnh chạy ra ngoài chụp. Trời đã vào đông nhưng cô cũng không lạnh, cô ngồi tàu điện ngầm rồi xe buýt công cộng, nhìn thấy cái gì là chụp cái đó.
Trước đây mượn máy ảnh của Tần Tuyển để chụp, cô cũng không vui tới vậy, bây giờ mỗi ngày đều có thể đăng mấy bức ảnh lên vòng tròn bạn bè để khoe rồi.
Cùng lúc, tất cả mọi người ở công ty của Tần Tuyển đều bận rộn thực hiện dự án với công ty Nhật kia, Tần Tuyển lúc này đang ngồi trong phòng họp, cầm điện thoại của Hùng Dương xem vòng tròn bạn bè của Hứa Thanh Ca.
Anh lấy nick Wechat của Hùng Dương để xem từng dòng trạng thái trên vòng tròn bạn bè của Hứa Thanh Ca, chợt phát hiện trạng thái nào cũng có bình luận của Thẩm Tân Tuyền, luôn luôn là bình luận khen ngợi.
Cậu ta quan tâm Hứa Thanh Ca từng giờ từng phút như vậy, cái ý định rõ như ban ngày ấy đến người qua đường cũng biết tỏng.
Cũng may là Hứa Thanh Ca không có thói quen trả lời bình luận.
Tần Tuyển nhìn Thẩm Tân Tuyền độc tự mình độc thoại một cách ngây thơ như vậy, đột nhiên còn cảm thấy cậu rất đáng thương.
Giống như anh đã quên rằng nick Wechat của mình đã bị cô vứt vào sổ đen vậy, cho nên giờ phút này phải mượn điện thoại của Hùng Dương để xem Wechat của cô. Trắng ra anh còn đáng thương hơn Thẩm Tân Tuyền.
Hùng Dương đi vào, thấy Tần Tuyển đáng thương không ngừng lướt xem Wechat mới nhất của Hứa Thanh Ca, trong lòng cậu vô cùng hả dạ, “Tuyển ca, phỏng vấn một chút. Tạm không hỏi tương lai, chỉ nói hiện tại thôi, tâm trạng của cậu thế nào?”
Tần Tuyển trả điện thoại cho Hùng Dương, sắc mặt mỉm cười, ngữ điệu vừa nhẹ nhàng vừa bâng quơ, “Gọi hết anh em, tối nay chín giờ, tập hợp dưới lầu nhà tôi.”
“Cậu muốn làm gì?” Hùng Dương bắt chước khẩu âm của gấu anh Đại Hùng, “Muốn ăn trộm hả?”
Tần Tuyển gật đầu, “Ừ, trộm người của tôi về.”
Tối hôm đó, Hứa Thanh Ca cực kỳ rối mà lựa chọn ảnh. Cô chụp rất nhiều, chụp cảnh hay người đều có, cảm giác chụp cũng rất tốt, nhưng lại không biết nên dùng bức nào để ghi danh dự thi cuộc thi nhiếp ảnh.
Đang phân vân, bỗng nhiên cô nhận được điện thoại của Hùng Dương, phản ứng đầu tiên của cô chính là đội cẩn thận lên đầu.
Lục Tử Nhất, Hùng Dương đều là công nhân của Tần Tuyển, nhất định là họ phải nghe lời Tần Tuyển nói.
Hứa Thanh Ca ho nhẹ một tiếng, ấn nhận máy, “Là học trưởng Hùng Dương ạ?”
Hùng Dương la to, “Tiểu Thanh Ca! Anh bị bắt cóc! Em tới chuộc anh nhanh lên!”
Hứa Thanh Ca lạnh mặt, “Ồ, thế mấy anh bắt cóc ơi, mời mấy anh giết con tin luôn đi ạ.”
Đầu dây bên kia truyền tới tiếng cười khẽ, cô nhận ra đó là tiếng cười của Tần Tuyển, lập tức mím môi, trong lòng nghĩ thầm: Quả thật Tần Tuyển rất hư, người hư, cái gì cũng hư, thế còn cười được!!!
Sau đó, cô nghe thấy giọng nói dịu dàng của Tần Tuyển, “Tiểu Thanh Ca, em ra ban công nhìn đi.”
Hứa Thanh Ca có hơi mơ hồ, “Anh trèo ban công nhà em đấy à?”
Đầu dây bên kia lại truyền tới tiếng cười, là nhóm Hùng Dương, làm cho Hứa Thanh Ca cảm thấy bản thân đang bị chê cười ấy.
Cô hơi mất thể diện, đỏ mặt nói: “Em không ra đâu.”
Tần Tuyển quát mấy người kia, “Các cậu câm miệng cho tôi! Còn cười nữa thì tôi bắt các cậu ở đây cả đêm đấy!”
Mấy người Hùng Dương không dám cười nữa, đổi thành nghiêm chỉnh kêu to: “Tiểu Thanh Ca! Mau ra ban công đi! Tụi anh chuẩn bị cho em một bất ngờ này!”
Tiếng la của Hùng Dương vang lên cùng lúc với tiếng loa bên ngoài cửa sổ, chứng tỏ bây giờ họ đang ở dưới lầu thật.
Mùa đông rất lạnh, nếu họ kêu lớn tiếng hơn nữa, ba mẹ cô lại đây hỏi thì phải làm sao?
Hứa Thanh Ca vội nói: “Các anh đừng la nữa, em ra ngay đây.”
Cô mặc thêm áo vào, trên cổ vẫn còn đeo máy ảnh, đi ra ban công nhìn xuống. Lập tức, cô thấy được mấy người Tần Tuyển, Hùng Dương, Lục Tử Nhất, Quách Nhĩ Thư đang đứng dưới lầu nhìn lên.
Trong tay mỗi người cầm một thanh pháo hoa đã bật lửa, vẽ thành mấy vòng tròn ‘bùm bùm’ sáng lên.
Ở trong điện thoại, Tần Tuyển nói: “Ngọt Ngào, em nhìn kỹ nhé, lát nữa anh còn đốt cho em một quả pháo hoa to hơn nữa đấy.”
Không vui nơi đáy lòng của Hứa Thanh Ca đột nhiên tan đi rất nhiều. Cô cười khẽ, sau đó đáp: “Được ạ.”
Mấy người Hùng Dương cầm thanh pháo hoa trong tay chơi rất vui, bảy tám cậu thanh niên đứng dưới lầu nhảy nhảy. Tuy khung cảnh rất tốt, trên đất còn có tuyết, nhưng ánh sáng hoà lẫn với tuyết đêm lại rọi sáng gương mặt vui đùa của họ, ai nấy đều đang cười rất vui vẻ.
Đột nhiên, Hứa Thanh Ca như cảm nhận được hình ảnh cực kỳ xinh đẹp ấy, lập tức trở về phòng lấy giá đỡ ba chân ra, điều chỉnh góc độ và ánh sáng rồi chụp lại khung cảnh dưới lầu.
Không bao lâu sau, pháo hoa trong tay cháy hết, Tần Tuyển bắt đầu chỉ huy mọi người lấy thêm pháo hoa đã đặt dưới cổng ra.
Sau đó, anh cười khẽ, nói vào điện thoại: “Ngọt Ngào này, em ngắm pháo hoa xong có thể bỏ nick Wechat của anh ra khỏi danh sách đen được không?”
Trái tim của Hứa Thanh Ca nói cô phải cò kè mặc cả, “Thế em không đồng ý thì anh không đốt pháo hoa nữa à?”
Tần Tuyển giật mình, không ngờ cô lại cò kè mặc cả với mình. Ngay sau đó, anh cười khẽ thành tiếng, nhận thua: “Em không đồng ý thì anh cũng đốt thôi. Anh muốn Ngọt Ngào của anh vui vẻ, chỉ cần Ngọt Ngào của anh vui là được hết.”
Hứa Thanh Ca cảm thấy như câu này còn thiếu cái gì, đột nhiên Tần Tuyển lại ngưng giọng, chân thành nói: “Tiểu Thanh Ca, việc anh lừa gạt em là anh sai. Tuy mục đích ban đầu của anh là âm thầm dõi theo em, nhưng sau đó lại vô thức trở thành quản thúc em, cho nên anh ở đây, chính thức xin lỗi.”
Hứa Thanh Ca cắn ngón tay, khẽ đáp: “Em chưa biết là mình có muốn tha thứ cho anh không đâu ạ.”
“Vậy thì…” Tiếng cười của Tần Tuyển vẫn luôn dịu dàng như vậy, “Sau khi em ngắm pháo hoa xong lại tính tiếp nhé? Nếu em vẫn chưa tha thứ cho anh thì anh lại tiếp tục cố gắng.”
Hứa Thanh Ca không đáp, chỉ ló đầu ra cửa sổ ngoài ban công, vẫy tay với mọi người dưới lầu, tỏ vẻ như mình đã sẵn sàng ngắm pháo hoa rồi.
Tần Tuyển ra lệnh một tiếng, pháo hoa bật lửa, lộng lẫy vút lên trời cao. Giữa không trung là một màn kiều diễm, sáng ngời trong chớp mắt, sau đó lại sáng thêm một đợt nữa, cả khu đều là pháo hoa, rực rỡ vô cùng.
Chỉ có điều… Hứa Thanh Ca đang ngửa đầu ngắm pháo hoa, đột nhiên lại cúi đầu nhìn xuống.
Sau khi pháo hoa được bắn lên trời, chỉ có Tần Tuyển lại ngồi xổm dưới đất tiếp tục đốt trái khác. Hùng Dương ngẩng đầu ngắm pháo hoa, Lục Tử Nhất thì giơ máy ảnh lên chụp, còn Quách Nhĩ Thư thì livestream, mọi người ai nấy đều bận rộn.
Hứa Thanh Ca không ngắm pháo hoa nữa, chỉ nhìn mấy người dưới lầu, góc chụp mà cô đã chỉnh từ chụp mọi người, cuối cùng lại biến thành chụp mỗi Tần Tuyển.
Cô chụp lại từng động tác của anh, sự nghiêm túc và dịu dàng của anh. Hình ảnh anh ngồi xổm để bóc pháo hoa ra khỏi bịch rồi đốt pháo hoa, sau đó là lui về sau bắn lên trời.
Tần Tuyển ngẩng đầu nhìn cô, mà cô đang nhìn qua máy ảnh, vô thức trái tim làm rơi tốc độ, càng đập càng nhanh.
Hứa Thanh Ca mất đi dáng vẻ vốn có của mình, đến lúc bình tĩnh lại, cô đã không thể không thừa nhận một điều…
Cô rung động đến thế, chỉ vì Tần Tuyển!
Hình ảnh Tần Tuyển ngẩng đầu, mỉm cười nhìn cô qua máy ảnh cực kỳ rõ ràng, tựa như ý cười trong mắt anh đang phản chiếu lại hình bóng của cô, tất cả đều rõ từng nét một.
Pháo hoa nở rộ trên không, đôi đồng tử của anh vừa phản chiếu hình ảnh của pháo hoa, vừa phản chiếu hình ảnh của cô, làm cho Hứa Thanh Ca rất nhanh đóng cửa lại.
Mấy chuyện thế này thường không có ở trường học, mà ở tiểu khu cũng một năm khó gặp một lần, giống như cách thức của người trẻ tuổi dùng để bày tỏ với đối phương.
Vì Tần Tuyển làm quá khoa trương, nên cả ba mẹ của Hứa Thanh Ca và dì Lữ nhà bên cũng ló đầu ra xem rồi.
Ba Hứa hỏi cô: “Ngọt Ngào, người đứng dưới lầu là Tần Tuyển đấy à? Hình như hồi nãy ba nghe thấy nó gọi tên con.”
Hứa Thanh Ca thề thốt: “Không phải đâu ạ, con không nghe thấy, con không biết gì hết.”
Mẹ Hứa nghiêng đầu nhìn cô, cười nói: “Có mà, mẹ có nghe thấy, mẹ cũng biết nha.”
Hứa Thanh Ca đỏ mặt, cúi đầu cầm máy ảnh trên cổ của mình xuống, “Con muốn ngủ rồi, ba mẹ không ngủ sao?”
Ba mẹ Hứa còn chưa kịp trả lời, nhà hàng xóm đã vang lên tiếng la của Lữ Hỉ Doanh, “Con trai, có phải con đang bày tỏ với Tiểu Thanh Ca không hả?”
“Con đi lên đây cho mẹ! Ngay bây giờ! Nhanh lên! Không phải mẹ đã nói với con là không được trêu chọc Tiểu Thanh Ca của chúng ta rồi sao?”
“Con quá xấu xa! Người như con không xứng đôi với Tiểu Thanh Ca của chúng ta đâu!!!”
Hứa Thanh Ca: “…”
Dường như ba mẹ Hứa và Lữ Hỉ Doanh đã sớm nhận ra hai đứa nhỏ này âm thầm chung đụng, trong lòng đã tỏ, nhưng vẫn không nói ra. Vừa hay lúc này Tần Tuyển gọi anh em cột chèo tới phụ mình dỗ Hứa Thanh Ca, cho nên hai nhà mới thuận thế tỏ vẻ đã sớm biết rồi.
Chuyện đó làm Hứa Thanh Ca xấu hổ không chịu được. Cô không thèm nghe điện thoại của Tần Tuyển nữa, chỉ ngồi một mình trước máy tính, nghiêm túc chọn ảnh. Sau khi chọn ảnh thì gửi mail, trong mail báo danh gồm năm bức ảnh, ba bức chụp Tần Tuyển, hai bức chụp mấy người Hùng Dương, Lục Tử Nhất, Quách Nhĩ Thư đang cầm pháo hoa trong tay, ai nấy đều cười. Pháo hoa nở rộ trong tay họ.
Hứa Thanh Ca hài lòng gửi đi năm bức ảnh vừa chụp hôm nay, sau đó ngủ trước, cũng âm thầm kéo nick Wechat của Tần Tuyển ra khỏi danh sách đen.
Cô vừa kéo xong, lập tức nhận được tin nhắn Wechat của Tần Tuyển:
Tần Tuyển: 【Tiểu Thanh Ca cho anh vào danh sách đen à?】
Tần Tuyển: 【Tiểu Thanh Ca cho anh vào danh sách đen à?】
Tần Tuyển: 【Tiểu Thanh Ca cho anh vào danh sách đen à?】
Là tin nhắn spam của Tần Tuyển, không biết đã bao lâu rồi, sau khi ba tin nhắn này gửi đi thành công, Tần Tuyển liền gửi tới một loạt trái tim qua đây.
Hứa Thanh Ca vừa định nhắn anh đừng có làm phiền mình, đột nhiên anh lại gửi tới một câu:
Tần Tuyển: 【Anh đã từng nói với em là anh thích em nhiều bao nhiêu chưa?】
Chỉ trong nháy mắt, gương mặt của Hứa Thanh Ca nóng lên. Cô bỏ điện thoại xuống, hai tay che mặt, khoé môi không nhịn được mỉm cười.
Tần Tuyển: 【Anh thích em, rất thích em, cực kỳ thích em.】
Sau khi mua máy ảnh mới, Hứa Thanh Ca rất vui mừng, cầm máy ảnh chạy ra ngoài chụp. Trời đã vào đông nhưng cô cũng không lạnh, cô ngồi tàu điện ngầm rồi xe buýt công cộng, nhìn thấy cái gì là chụp cái đó.
Trước đây mượn máy ảnh của Tần Tuyển để chụp, cô cũng không vui tới vậy, bây giờ mỗi ngày đều có thể đăng mấy bức ảnh lên vòng tròn bạn bè để khoe rồi.
Cùng lúc, tất cả mọi người ở công ty của Tần Tuyển đều bận rộn thực hiện dự án với công ty Nhật kia, Tần Tuyển lúc này đang ngồi trong phòng họp, cầm điện thoại của Hùng Dương xem vòng tròn bạn bè của Hứa Thanh Ca.
Anh lấy nick Wechat của Hùng Dương để xem từng dòng trạng thái trên vòng tròn bạn bè của Hứa Thanh Ca, chợt phát hiện trạng thái nào cũng có bình luận của Thẩm Tân Tuyền, luôn luôn là bình luận khen ngợi.
Cậu ta quan tâm Hứa Thanh Ca từng giờ từng phút như vậy, cái ý định rõ như ban ngày ấy đến người qua đường cũng biết tỏng.
Cũng may là Hứa Thanh Ca không có thói quen trả lời bình luận.
Tần Tuyển nhìn Thẩm Tân Tuyền độc tự mình độc thoại một cách ngây thơ như vậy, đột nhiên còn cảm thấy cậu rất đáng thương.
Giống như anh đã quên rằng nick Wechat của mình đã bị cô vứt vào sổ đen vậy, cho nên giờ phút này phải mượn điện thoại của Hùng Dương để xem Wechat của cô. Trắng ra anh còn đáng thương hơn Thẩm Tân Tuyền.
Hùng Dương đi vào, thấy Tần Tuyển đáng thương không ngừng lướt xem Wechat mới nhất của Hứa Thanh Ca, trong lòng cậu vô cùng hả dạ, “Tuyển ca, phỏng vấn một chút. Tạm không hỏi tương lai, chỉ nói hiện tại thôi, tâm trạng của cậu thế nào?”
Tần Tuyển trả điện thoại cho Hùng Dương, sắc mặt mỉm cười, ngữ điệu vừa nhẹ nhàng vừa bâng quơ, “Gọi hết anh em, tối nay chín giờ, tập hợp dưới lầu nhà tôi.”
“Cậu muốn làm gì?” Hùng Dương bắt chước khẩu âm của gấu anh Đại Hùng, “Muốn ăn trộm hả?”
Tần Tuyển gật đầu, “Ừ, trộm người của tôi về.”
Tối hôm đó, Hứa Thanh Ca cực kỳ rối mà lựa chọn ảnh. Cô chụp rất nhiều, chụp cảnh hay người đều có, cảm giác chụp cũng rất tốt, nhưng lại không biết nên dùng bức nào để ghi danh dự thi cuộc thi nhiếp ảnh.
Đang phân vân, bỗng nhiên cô nhận được điện thoại của Hùng Dương, phản ứng đầu tiên của cô chính là đội cẩn thận lên đầu.
Lục Tử Nhất, Hùng Dương đều là công nhân của Tần Tuyển, nhất định là họ phải nghe lời Tần Tuyển nói.
Hứa Thanh Ca ho nhẹ một tiếng, ấn nhận máy, “Là học trưởng Hùng Dương ạ?”
Hùng Dương la to, “Tiểu Thanh Ca! Anh bị bắt cóc! Em tới chuộc anh nhanh lên!”
Hứa Thanh Ca lạnh mặt, “Ồ, thế mấy anh bắt cóc ơi, mời mấy anh giết con tin luôn đi ạ.”
Đầu dây bên kia truyền tới tiếng cười khẽ, cô nhận ra đó là tiếng cười của Tần Tuyển, lập tức mím môi, trong lòng nghĩ thầm: Quả thật Tần Tuyển rất hư, người hư, cái gì cũng hư, thế còn cười được!!!
Sau đó, cô nghe thấy giọng nói dịu dàng của Tần Tuyển, “Tiểu Thanh Ca, em ra ban công nhìn đi.”
Hứa Thanh Ca có hơi mơ hồ, “Anh trèo ban công nhà em đấy à?”
Đầu dây bên kia lại truyền tới tiếng cười, là nhóm Hùng Dương, làm cho Hứa Thanh Ca cảm thấy bản thân đang bị chê cười ấy.
Cô hơi mất thể diện, đỏ mặt nói: “Em không ra đâu.”
Tần Tuyển quát mấy người kia, “Các cậu câm miệng cho tôi! Còn cười nữa thì tôi bắt các cậu ở đây cả đêm đấy!”
Mấy người Hùng Dương không dám cười nữa, đổi thành nghiêm chỉnh kêu to: “Tiểu Thanh Ca! Mau ra ban công đi! Tụi anh chuẩn bị cho em một bất ngờ này!”
Tiếng la của Hùng Dương vang lên cùng lúc với tiếng loa bên ngoài cửa sổ, chứng tỏ bây giờ họ đang ở dưới lầu thật.
Mùa đông rất lạnh, nếu họ kêu lớn tiếng hơn nữa, ba mẹ cô lại đây hỏi thì phải làm sao?
Hứa Thanh Ca vội nói: “Các anh đừng la nữa, em ra ngay đây.”
Cô mặc thêm áo vào, trên cổ vẫn còn đeo máy ảnh, đi ra ban công nhìn xuống. Lập tức, cô thấy được mấy người Tần Tuyển, Hùng Dương, Lục Tử Nhất, Quách Nhĩ Thư đang đứng dưới lầu nhìn lên.
Trong tay mỗi người cầm một thanh pháo hoa đã bật lửa, vẽ thành mấy vòng tròn ‘bùm bùm’ sáng lên.
Ở trong điện thoại, Tần Tuyển nói: “Ngọt Ngào, em nhìn kỹ nhé, lát nữa anh còn đốt cho em một quả pháo hoa to hơn nữa đấy.”
Không vui nơi đáy lòng của Hứa Thanh Ca đột nhiên tan đi rất nhiều. Cô cười khẽ, sau đó đáp: “Được ạ.”
Mấy người Hùng Dương cầm thanh pháo hoa trong tay chơi rất vui, bảy tám cậu thanh niên đứng dưới lầu nhảy nhảy. Tuy khung cảnh rất tốt, trên đất còn có tuyết, nhưng ánh sáng hoà lẫn với tuyết đêm lại rọi sáng gương mặt vui đùa của họ, ai nấy đều đang cười rất vui vẻ.
Đột nhiên, Hứa Thanh Ca như cảm nhận được hình ảnh cực kỳ xinh đẹp ấy, lập tức trở về phòng lấy giá đỡ ba chân ra, điều chỉnh góc độ và ánh sáng rồi chụp lại khung cảnh dưới lầu.
Không bao lâu sau, pháo hoa trong tay cháy hết, Tần Tuyển bắt đầu chỉ huy mọi người lấy thêm pháo hoa đã đặt dưới cổng ra.
Sau đó, anh cười khẽ, nói vào điện thoại: “Ngọt Ngào này, em ngắm pháo hoa xong có thể bỏ nick Wechat của anh ra khỏi danh sách đen được không?”
Trái tim của Hứa Thanh Ca nói cô phải cò kè mặc cả, “Thế em không đồng ý thì anh không đốt pháo hoa nữa à?”
Tần Tuyển giật mình, không ngờ cô lại cò kè mặc cả với mình. Ngay sau đó, anh cười khẽ thành tiếng, nhận thua: “Em không đồng ý thì anh cũng đốt thôi. Anh muốn Ngọt Ngào của anh vui vẻ, chỉ cần Ngọt Ngào của anh vui là được hết.”
Hứa Thanh Ca cảm thấy như câu này còn thiếu cái gì, đột nhiên Tần Tuyển lại ngưng giọng, chân thành nói: “Tiểu Thanh Ca, việc anh lừa gạt em là anh sai. Tuy mục đích ban đầu của anh là âm thầm dõi theo em, nhưng sau đó lại vô thức trở thành quản thúc em, cho nên anh ở đây, chính thức xin lỗi.”
Hứa Thanh Ca cắn ngón tay, khẽ đáp: “Em chưa biết là mình có muốn tha thứ cho anh không đâu ạ.”
“Vậy thì…” Tiếng cười của Tần Tuyển vẫn luôn dịu dàng như vậy, “Sau khi em ngắm pháo hoa xong lại tính tiếp nhé? Nếu em vẫn chưa tha thứ cho anh thì anh lại tiếp tục cố gắng.”
Hứa Thanh Ca không đáp, chỉ ló đầu ra cửa sổ ngoài ban công, vẫy tay với mọi người dưới lầu, tỏ vẻ như mình đã sẵn sàng ngắm pháo hoa rồi.
Tần Tuyển ra lệnh một tiếng, pháo hoa bật lửa, lộng lẫy vút lên trời cao. Giữa không trung là một màn kiều diễm, sáng ngời trong chớp mắt, sau đó lại sáng thêm một đợt nữa, cả khu đều là pháo hoa, rực rỡ vô cùng.
Chỉ có điều… Hứa Thanh Ca đang ngửa đầu ngắm pháo hoa, đột nhiên lại cúi đầu nhìn xuống.
Sau khi pháo hoa được bắn lên trời, chỉ có Tần Tuyển lại ngồi xổm dưới đất tiếp tục đốt trái khác. Hùng Dương ngẩng đầu ngắm pháo hoa, Lục Tử Nhất thì giơ máy ảnh lên chụp, còn Quách Nhĩ Thư thì livestream, mọi người ai nấy đều bận rộn.
Hứa Thanh Ca không ngắm pháo hoa nữa, chỉ nhìn mấy người dưới lầu, góc chụp mà cô đã chỉnh từ chụp mọi người, cuối cùng lại biến thành chụp mỗi Tần Tuyển.
Cô chụp lại từng động tác của anh, sự nghiêm túc và dịu dàng của anh. Hình ảnh anh ngồi xổm để bóc pháo hoa ra khỏi bịch rồi đốt pháo hoa, sau đó là lui về sau bắn lên trời.
Tần Tuyển ngẩng đầu nhìn cô, mà cô đang nhìn qua máy ảnh, vô thức trái tim làm rơi tốc độ, càng đập càng nhanh.
Hứa Thanh Ca mất đi dáng vẻ vốn có của mình, đến lúc bình tĩnh lại, cô đã không thể không thừa nhận một điều…
Cô rung động đến thế, chỉ vì Tần Tuyển!
Hình ảnh Tần Tuyển ngẩng đầu, mỉm cười nhìn cô qua máy ảnh cực kỳ rõ ràng, tựa như ý cười trong mắt anh đang phản chiếu lại hình bóng của cô, tất cả đều rõ từng nét một.
Pháo hoa nở rộ trên không, đôi đồng tử của anh vừa phản chiếu hình ảnh của pháo hoa, vừa phản chiếu hình ảnh của cô, làm cho Hứa Thanh Ca rất nhanh đóng cửa lại.
Mấy chuyện thế này thường không có ở trường học, mà ở tiểu khu cũng một năm khó gặp một lần, giống như cách thức của người trẻ tuổi dùng để bày tỏ với đối phương.
Vì Tần Tuyển làm quá khoa trương, nên cả ba mẹ của Hứa Thanh Ca và dì Lữ nhà bên cũng ló đầu ra xem rồi.
Ba Hứa hỏi cô: “Ngọt Ngào, người đứng dưới lầu là Tần Tuyển đấy à? Hình như hồi nãy ba nghe thấy nó gọi tên con.”
Hứa Thanh Ca thề thốt: “Không phải đâu ạ, con không nghe thấy, con không biết gì hết.”
Mẹ Hứa nghiêng đầu nhìn cô, cười nói: “Có mà, mẹ có nghe thấy, mẹ cũng biết nha.”
Hứa Thanh Ca đỏ mặt, cúi đầu cầm máy ảnh trên cổ của mình xuống, “Con muốn ngủ rồi, ba mẹ không ngủ sao?”
Ba mẹ Hứa còn chưa kịp trả lời, nhà hàng xóm đã vang lên tiếng la của Lữ Hỉ Doanh, “Con trai, có phải con đang bày tỏ với Tiểu Thanh Ca không hả?”
“Con đi lên đây cho mẹ! Ngay bây giờ! Nhanh lên! Không phải mẹ đã nói với con là không được trêu chọc Tiểu Thanh Ca của chúng ta rồi sao?”
“Con quá xấu xa! Người như con không xứng đôi với Tiểu Thanh Ca của chúng ta đâu!!!”
Hứa Thanh Ca: “…”
Dường như ba mẹ Hứa và Lữ Hỉ Doanh đã sớm nhận ra hai đứa nhỏ này âm thầm chung đụng, trong lòng đã tỏ, nhưng vẫn không nói ra. Vừa hay lúc này Tần Tuyển gọi anh em cột chèo tới phụ mình dỗ Hứa Thanh Ca, cho nên hai nhà mới thuận thế tỏ vẻ đã sớm biết rồi.
Chuyện đó làm Hứa Thanh Ca xấu hổ không chịu được. Cô không thèm nghe điện thoại của Tần Tuyển nữa, chỉ ngồi một mình trước máy tính, nghiêm túc chọn ảnh. Sau khi chọn ảnh thì gửi mail, trong mail báo danh gồm năm bức ảnh, ba bức chụp Tần Tuyển, hai bức chụp mấy người Hùng Dương, Lục Tử Nhất, Quách Nhĩ Thư đang cầm pháo hoa trong tay, ai nấy đều cười. Pháo hoa nở rộ trong tay họ.
Hứa Thanh Ca hài lòng gửi đi năm bức ảnh vừa chụp hôm nay, sau đó ngủ trước, cũng âm thầm kéo nick Wechat của Tần Tuyển ra khỏi danh sách đen.
Cô vừa kéo xong, lập tức nhận được tin nhắn Wechat của Tần Tuyển:
Tần Tuyển: 【Tiểu Thanh Ca cho anh vào danh sách đen à?】
Tần Tuyển: 【Tiểu Thanh Ca cho anh vào danh sách đen à?】
Tần Tuyển: 【Tiểu Thanh Ca cho anh vào danh sách đen à?】
Là tin nhắn spam của Tần Tuyển, không biết đã bao lâu rồi, sau khi ba tin nhắn này gửi đi thành công, Tần Tuyển liền gửi tới một loạt trái tim qua đây.
Hứa Thanh Ca vừa định nhắn anh đừng có làm phiền mình, đột nhiên anh lại gửi tới một câu:
Tần Tuyển: 【Anh đã từng nói với em là anh thích em nhiều bao nhiêu chưa?】
Chỉ trong nháy mắt, gương mặt của Hứa Thanh Ca nóng lên. Cô bỏ điện thoại xuống, hai tay che mặt, khoé môi không nhịn được mỉm cười.
Tần Tuyển: 【Anh thích em, rất thích em, cực kỳ thích em.】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.