Chương 18: Các cậu ấy đang trêu chọc anh có phải đang theo đuổi em không ấy mà
Nhục Tùng Tô Bính
04/04/2024
Edit: Xiao Yi.
Hiển nhiên, Tần Tuyển đã xem nhẹ hận ý của đám bạn cùng phòng đối với mình.
Anh vừa nhấc chân rời đi, họ liền vây quanh Hứa Thanh Ca.
Trên bàn, Hứa Thanh Ca đang nghiên cứu phần mềm thiết kế đồ hoạ trong máy tính. Bỗng nhiên cảm giác được phía sau đang bị một đoàn bóng ma vây tới, cô kinh ngạc rụt cổ lại.
Hùng Dương ngồi xuống bên cạnh cô, hắc hắc cười nói: “Không có gì đâu, đàn em đừng sợ. Em có muốn bọn anh kể cho em nghe mấy tin nóng về thú vui nho nhỏ của Tổng giám đốc Tần không?”
Hứa Thanh Ca muốn nghe, nhưng lại tự biết lễ phép mà biết rằng hẳn là không nên nghe, cho nên cô lắc đầu.
Hùng Dương gật đầu, “Muốn nghe đúng không? Lại đây, trước tiên anh kể cho em một chút ân oán tình thù của phòng ngủ tụi này.”
Hứa Thanh Ca: “…”
Công ty của Tần Tuyển so với tưởng tượng của cô cũng không quá giống nhau rồi.
Tuy thoạt nhìn ngoan ngoãn, nhưng Hứa Thanh Ca vẫn nhạy bén. Cô ngẩng đầu nhìn một đoàn người đang vây quanh mình, nhỏ giọng hỏi: “Các anh chị không sợ Tổng giám đốc Tần trở về sẽ tính sổ ạ?”
Hùng Dương nghe thấy, giống như tưởng tượng được Tần Tuyển vừa trở về liền quan báo tư thù [1], hai bả vai liền run lên như nghe được điều gì đó đáng kinh sợ, vội xua tay, “Quên nó đi, bỏ đi.”
Nháy mắt, một đoàn bóng ma giải tán khỏi người Hứa Thanh Ca, Hùng Dương nghiêm túc bắt đầu dạy cô về thiết kế đồ hoạ.
Nhưng Hứa Thanh Ca ngược lại tò mò những chuyện về Tần Tuyển khi ở chung với nhóm bạn cùng phòng.
Cô từng bắt gặp một mặt khác của Tần Tuyển là hút thuốc khi nói chuyện với bạn cùng phòng, nói gì mà “Tiễn cô ta đi” nữa…
Hứa Thanh Ca vô cớ muốn tìm hiểu thêm về anh.
Cô nhỏ giọng hỏi Hùng Dương, “Đàn anh, ngày thường khi làm việc, Tổng giám đốc Tần có dáng vẻ như thế nào ạ?”
Hùng Dương giữ kín bưng bưng, “Bình thường thế nào thì làm việc thế đó thôi.”
Hứa Thanh Ca điềm nhiên không chút gợn sóng “Ồ” một tiếng, “Đàn anh, em nghe thấy anh nói Tổng giám đốc Tần ở công ty rất quái dị. Anh còn nói Tổng giám đốc Tần theo chủ nghĩa tư bản bóc lột.”
Hùng Dương: “…”
Cậu nghiêm túc đánh giá Hứa Thanh Ca lại một lần. Đôi mắt của cô gái nhỏ đơn thuần vô tội cực kỳ, nhưng lời mà cô vừa nói lại không có chút đơn thuần tý nào!
Đây là giả heo ăn thịt hổ [2] trong truyền thuyết đấy ư?.
Hùng Dương dùng hết sức bình sinh lắc đầu, “Anh sợ Tổng giám đốc Tần quan báo tư thù.”
Sau đó, cậu lại nói thêm: “Hay là, anh nói cho em một cái ân oán giữa anh và Tổng giám đốc Tần nhé?”
Hứa Thanh Ca lập tức ngoan ngoãn ngồi nghe.
Hùng Dương quay về chuyện cũ, thanh âm thở dài, “Nhớ năm đó, là lúc năm nhất Đại học, anh Tuyển bắt anh phải đi học để điểm danh giùm cậu ấy. Lúc đó anh còn trẻ người non dạ, liền tin cậu ấy hứa mỗi trưa sẽ mời anh dùng cơm.”
Hứa Thanh Ca hỏi: “Sau đó thì sao? Anh ấy không mời ạ?”
“Có mời,” Hùng Dương thở dài đáp, “Mời hẳn hai năm, có đôi khi anh còn không có tiền trả cơm, cậu ấy trả giúp.”
“Vậy thì có vấn đề gì ạ?”
Hùng Dương hít sâu, khẩu khí hổn hển, cho tới bây giờ vẫn còn bất bình căm giận, “… Nhưng cậu ấy quẹt thẻ của anh.”
Hứa Thanh Ca không nhịn được vui vẻ. Chuyện này không trách Tần Tuyển được, rõ ràng là học trưởng Hùng Dương phát hiện muộn màng mà thôi.
“Căn bản là mỗi người trong công ty này đều bị cậu ấy tính kế cả rồi,” Hùng Dương hồi tưởng, tâm trạng chua xót như cũ, “Bỏ đi, chuyện cũ không đáng bận tâm ấy mà.”
…
Lòng hiếu kỳ của Hứa Thanh Ca đã bị gợi lên, nhưng mấy người ở công ty đều bị một câu “tính sổ” của cô mà đồng loạt ngậm miệng không nói.
Cô chợt hối hận khi nhắc nhở họ như thế, bởi vì cô thật sự còn rất muốn biết thêm về anh trai dịu dàng này đã từng làm những gì.
Tính cách thế này của Tần Tuyển có điểm giống chú nhỏ của cô. Hứa Nhàn Nguyện tuy thường bắt nạt cô, nhưng trừ những lúc trêu chọc cô thì chú vẫn luôn đối xử với cô rất tốt.
Cho nên, Hứa Thanh Ca vẫn có thể tiếp thu chuyện anh trai dịu dàng đã từng làm ra cái gì gọi là ‘thú vui nhỏ’.
Hứa Thanh Ca đi theo Hùng Dương học thiết kế mất hai giờ. Cô tiếp thu nhanh, hơn nữa hoàn cảnh công ty lại dễ chịu. Chỉ mất hai tiếng, cô đã thích nghi được, và cũng thấy thích chỗ này.
Vì muốn Hứa Thanh Ca hiểu được tình huống của công ty, Hùng Dương dẫn cô đi nhiều chỗ khác để xem những anh lớn, chị lớn ở đó phụ trách về cái gì.
Hứa Thanh Ca tò mò hỏi cậu: “Học trưởng, vậy anh chịu trách nhiệm khâu nào ạ?”
“Nhận dạng hình ảnh,” Nói đến chuyên ngành, Hùng Dương rất thông thạo giải thích cho cô nghe, “Ví dụ thế này: một camera trên xe tự động lái bắt được đèn đỏ tại một điểm giao thông, làm sao để chiếc xe hiểu được phải ngừng lại, hoặc là chờ giây đếm ngược? Một ví dụ khác, khi chụp một hình ảnh chuyển động dừng của ngã rẽ, làm sao để chiếc xe biết được phải cua với độ cong như thế nào? Hoặc là khi đằng trước đằng sau đề có xe khác, làm thế nào để xe có thể hiểu được phải chú ý cẩn thận? Từ đó, thuật toán nhận dạng hình ảnh được hình thành và sử dụng.”
Hứa Thanh Ca học văn, không học qua lập trình cho nên không hiểu lắm về ngôn ngữ máy tính. Nhất thời, trong lúc không lý giải được những thứ này sao cần phải phân biệt, cô còn có nhiều nghi vấn khác, “Đúng rồi đàn anh, vì sao máy tính phải dùng cơ số hai ạ? Không thể trực tiếp nhập số vào được sao?”
Hứa Thanh Ca vẫn chưa vào năm nhất, câu hỏi của cô chỉ là một vấn đề đơn giản nhất đối với sinh viên năm tư lập trình.
Hùng Dương niệm tình cô khi trưởng thành khá đẹp nên không chế nhạo cô, nhưng vẫn không nhịn được mỉm cười, “Bởi vì máy tính chỉ phân biệt được số 0 và số 1 đó em.”
Hứa Thanh Ca nhận ra Hùng Dương đang cười giống như cô đang hỏi một chuyện vì sao 1 cộng 1 không phải bằng 3 vậy. Bỗng nhiên, cô hơi ão não và hối hận khi đã hỏi ra chuyện mình không hiểu như thế.
Hứa Thanh Ca còn đang cúi đầu suy nghĩ nên nói gì tiếp theo, tiếng cười của Hùng Dương chợt ngưng lại giống như bị ai đó tát một cái.
“Bởi vì số 0 và số 1 là các phép toán logic tương tự như mạch điện âm dương vậy, chỉ có hai loại này thôi. Cơ số của thuật toán nhị phân lại rất tiết kiệm thời gian và tốc độ hơn so với thuật toán thập phân. Em có thể hiểu rằng 0 và 1 không phải là số, mà là các phần tử bán dẫn của máy tính, một cái là trạng thái cao và một cái là trạng thái thấp.” Tần Tuyển thong thả nói.
Anh đi tới trước mặt Hứa Thanh Ca, dịu dàng hỏi: “Anh không nghiêm khắc mà nói em đâu, nhưng định nghĩa đại khái là thế, bây giờ em hiểu chưa?”
Hứa Thanh Ca vì nhìn thấy anh mà an tâm, nhưng vẫn có điểm ngại ngùng, gật đầu đáp: “Em hiểu rồi ạ.”
Tần Tuyển bật cười, “Chỗ nào không hiểu thì hỏi, em không cần phải ngại. EQ của đàn anh Hùng Dương thấp, nhân cách là của người sinh ra đã ở một mình [3], không việc gì phải để ý tới cậu ấy.”
Hùng Dương kêu, “Tôi sinh ra đã ở một mình hồi nào?”
Trong khu làm việc, người nào cũng ồn ào nói Hùng Dương: “Cậu chỗ nào cũng ở một mình ấy!”
Hứa Thanh Ca cúi đầu cười, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh.”
Tần Tuyển mười phần tự nhiên xoa đầu cô một cái, mỉm cười nói: “Với anh mà khách sáo cái gì.”
…
Giữa trưa, Tần Tuyển thống nhất gọi cơm hộp bên ngoài. Mọi người cùng nhau ngồi ở bàn dài trong phòng họp để ăn cơm.
Tần Tuyển ngồi cạnh Hứa Thanh Ca, hỏi cô cảm thấy thế nào về buổi sáng hôm nay.
Hứa Thanh Ca cẩn thận hồi tưởng lại buổi sáng, các anh chị lớn luôn hướng dẫn cho cô rất tốt, cộng thêm lúc đàn anh Hùng Dương giảng dạy cho cô rất tận tình, cho nên đáp: “Đặc biệt tốt ạ.”
Tần Tuyển cười nói: “Em không cảm thấy khó chịu là được.”
Thấy Tần Tuyển quá chi là quan tâm tiểu học muội xinh đẹp này, mấy đồng học [4] nữ của anh trong lớp 162 tò mò cực kỳ, lúc này trêu ghẹo hỏi:
“Tổng giám đốc Tần à, bây giờ công tác tuyển nhân sự mỗi tuần của công ty chúng ta đều có gái đẹp xin số điện thoại của cậu. Vậy thì bọn tôi có thể cho, hay là không cho đây?”
Tần Tuyển nhàn nhạt liếc mắt nhìn sang, nghe ra được họ đây là đang hỏi Hứa Thanh Ca có phải bạn gái của mình không.
Ngay khi anh vừa định trả lời ‘Trước đây tôi chưa từng cho ai số điện thoại’, một đồng học nữ khác đã xen mồm, “Câu này hỏi cũng không đúng. Cậu phải hỏi đàn em của chúng ta cơ, nếu có người tới xin số điện thoại của em ấy, vậy bọn tôi có thể cho hay là không cho nhỉ?”
Hứa Thanh Ca vô cớ bị gọi tên, mấp môi từng tiếng đứt quãng, “Sao thế ạ? Lúc nãy em hơi thất thần.”
Tần Tuyển đúng lúc muốn tẩy đi khái niệm ‘anh trai hàng xóm’ trong đầu cô, cũng tạo thêm một mối quan hệ mới, “Các cậu ấy đang trêu chọc anh có phải đang theo đuổi em không ấy mà.”
Hứa Thanh Ca bị doạ, chiếc đũa trong tay suýt rơi xuống, vội vàng nói: “Không ph…”
“Em đừng vội,” Tần Tuyển cười, đưa khăn giấy cho cô, “Anh nói là không theo đuổi em rồi.”
Ngừng ba giây, anh lại nghiêng đầu cười với Hứa Thanh Ca, “Chỉ là, đợi Tiểu Thanh Ca lên Đại học, chuyện này cũng không phải là không có khả năng.”
Đôi mắt của Hứa Thanh Ca trợn to như chuông đồng [5].
Tần Tuyển lại tiện đà nói: “Ai bảo Tiểu Thanh Ca của chúng ta lại quá đẹp làm chi.”
_____
[1] Quan báo tư thù: sử dụng chuyện công để trả thù cá nhân.
[2] Giả heo ăn thịt hổ: làm bộ đổ thừa cho người khác, đại khái là giả ngu đó.:v
[3] Raw: 注孤生了 | Convert: chú cô sinh -> Trans + Edit: sinh ra đã ở một mình.
[4] Đồng học: bạn học cùng tuổi (có thể cùng lớp).
[5] Chuông đồng: ví mắt của Hứa Thanh Ca, hình ảnh minh hoạ:
Hiển nhiên, Tần Tuyển đã xem nhẹ hận ý của đám bạn cùng phòng đối với mình.
Anh vừa nhấc chân rời đi, họ liền vây quanh Hứa Thanh Ca.
Trên bàn, Hứa Thanh Ca đang nghiên cứu phần mềm thiết kế đồ hoạ trong máy tính. Bỗng nhiên cảm giác được phía sau đang bị một đoàn bóng ma vây tới, cô kinh ngạc rụt cổ lại.
Hùng Dương ngồi xuống bên cạnh cô, hắc hắc cười nói: “Không có gì đâu, đàn em đừng sợ. Em có muốn bọn anh kể cho em nghe mấy tin nóng về thú vui nho nhỏ của Tổng giám đốc Tần không?”
Hứa Thanh Ca muốn nghe, nhưng lại tự biết lễ phép mà biết rằng hẳn là không nên nghe, cho nên cô lắc đầu.
Hùng Dương gật đầu, “Muốn nghe đúng không? Lại đây, trước tiên anh kể cho em một chút ân oán tình thù của phòng ngủ tụi này.”
Hứa Thanh Ca: “…”
Công ty của Tần Tuyển so với tưởng tượng của cô cũng không quá giống nhau rồi.
Tuy thoạt nhìn ngoan ngoãn, nhưng Hứa Thanh Ca vẫn nhạy bén. Cô ngẩng đầu nhìn một đoàn người đang vây quanh mình, nhỏ giọng hỏi: “Các anh chị không sợ Tổng giám đốc Tần trở về sẽ tính sổ ạ?”
Hùng Dương nghe thấy, giống như tưởng tượng được Tần Tuyển vừa trở về liền quan báo tư thù [1], hai bả vai liền run lên như nghe được điều gì đó đáng kinh sợ, vội xua tay, “Quên nó đi, bỏ đi.”
Nháy mắt, một đoàn bóng ma giải tán khỏi người Hứa Thanh Ca, Hùng Dương nghiêm túc bắt đầu dạy cô về thiết kế đồ hoạ.
Nhưng Hứa Thanh Ca ngược lại tò mò những chuyện về Tần Tuyển khi ở chung với nhóm bạn cùng phòng.
Cô từng bắt gặp một mặt khác của Tần Tuyển là hút thuốc khi nói chuyện với bạn cùng phòng, nói gì mà “Tiễn cô ta đi” nữa…
Hứa Thanh Ca vô cớ muốn tìm hiểu thêm về anh.
Cô nhỏ giọng hỏi Hùng Dương, “Đàn anh, ngày thường khi làm việc, Tổng giám đốc Tần có dáng vẻ như thế nào ạ?”
Hùng Dương giữ kín bưng bưng, “Bình thường thế nào thì làm việc thế đó thôi.”
Hứa Thanh Ca điềm nhiên không chút gợn sóng “Ồ” một tiếng, “Đàn anh, em nghe thấy anh nói Tổng giám đốc Tần ở công ty rất quái dị. Anh còn nói Tổng giám đốc Tần theo chủ nghĩa tư bản bóc lột.”
Hùng Dương: “…”
Cậu nghiêm túc đánh giá Hứa Thanh Ca lại một lần. Đôi mắt của cô gái nhỏ đơn thuần vô tội cực kỳ, nhưng lời mà cô vừa nói lại không có chút đơn thuần tý nào!
Đây là giả heo ăn thịt hổ [2] trong truyền thuyết đấy ư?.
Hùng Dương dùng hết sức bình sinh lắc đầu, “Anh sợ Tổng giám đốc Tần quan báo tư thù.”
Sau đó, cậu lại nói thêm: “Hay là, anh nói cho em một cái ân oán giữa anh và Tổng giám đốc Tần nhé?”
Hứa Thanh Ca lập tức ngoan ngoãn ngồi nghe.
Hùng Dương quay về chuyện cũ, thanh âm thở dài, “Nhớ năm đó, là lúc năm nhất Đại học, anh Tuyển bắt anh phải đi học để điểm danh giùm cậu ấy. Lúc đó anh còn trẻ người non dạ, liền tin cậu ấy hứa mỗi trưa sẽ mời anh dùng cơm.”
Hứa Thanh Ca hỏi: “Sau đó thì sao? Anh ấy không mời ạ?”
“Có mời,” Hùng Dương thở dài đáp, “Mời hẳn hai năm, có đôi khi anh còn không có tiền trả cơm, cậu ấy trả giúp.”
“Vậy thì có vấn đề gì ạ?”
Hùng Dương hít sâu, khẩu khí hổn hển, cho tới bây giờ vẫn còn bất bình căm giận, “… Nhưng cậu ấy quẹt thẻ của anh.”
Hứa Thanh Ca không nhịn được vui vẻ. Chuyện này không trách Tần Tuyển được, rõ ràng là học trưởng Hùng Dương phát hiện muộn màng mà thôi.
“Căn bản là mỗi người trong công ty này đều bị cậu ấy tính kế cả rồi,” Hùng Dương hồi tưởng, tâm trạng chua xót như cũ, “Bỏ đi, chuyện cũ không đáng bận tâm ấy mà.”
…
Lòng hiếu kỳ của Hứa Thanh Ca đã bị gợi lên, nhưng mấy người ở công ty đều bị một câu “tính sổ” của cô mà đồng loạt ngậm miệng không nói.
Cô chợt hối hận khi nhắc nhở họ như thế, bởi vì cô thật sự còn rất muốn biết thêm về anh trai dịu dàng này đã từng làm những gì.
Tính cách thế này của Tần Tuyển có điểm giống chú nhỏ của cô. Hứa Nhàn Nguyện tuy thường bắt nạt cô, nhưng trừ những lúc trêu chọc cô thì chú vẫn luôn đối xử với cô rất tốt.
Cho nên, Hứa Thanh Ca vẫn có thể tiếp thu chuyện anh trai dịu dàng đã từng làm ra cái gì gọi là ‘thú vui nhỏ’.
Hứa Thanh Ca đi theo Hùng Dương học thiết kế mất hai giờ. Cô tiếp thu nhanh, hơn nữa hoàn cảnh công ty lại dễ chịu. Chỉ mất hai tiếng, cô đã thích nghi được, và cũng thấy thích chỗ này.
Vì muốn Hứa Thanh Ca hiểu được tình huống của công ty, Hùng Dương dẫn cô đi nhiều chỗ khác để xem những anh lớn, chị lớn ở đó phụ trách về cái gì.
Hứa Thanh Ca tò mò hỏi cậu: “Học trưởng, vậy anh chịu trách nhiệm khâu nào ạ?”
“Nhận dạng hình ảnh,” Nói đến chuyên ngành, Hùng Dương rất thông thạo giải thích cho cô nghe, “Ví dụ thế này: một camera trên xe tự động lái bắt được đèn đỏ tại một điểm giao thông, làm sao để chiếc xe hiểu được phải ngừng lại, hoặc là chờ giây đếm ngược? Một ví dụ khác, khi chụp một hình ảnh chuyển động dừng của ngã rẽ, làm sao để chiếc xe biết được phải cua với độ cong như thế nào? Hoặc là khi đằng trước đằng sau đề có xe khác, làm thế nào để xe có thể hiểu được phải chú ý cẩn thận? Từ đó, thuật toán nhận dạng hình ảnh được hình thành và sử dụng.”
Hứa Thanh Ca học văn, không học qua lập trình cho nên không hiểu lắm về ngôn ngữ máy tính. Nhất thời, trong lúc không lý giải được những thứ này sao cần phải phân biệt, cô còn có nhiều nghi vấn khác, “Đúng rồi đàn anh, vì sao máy tính phải dùng cơ số hai ạ? Không thể trực tiếp nhập số vào được sao?”
Hứa Thanh Ca vẫn chưa vào năm nhất, câu hỏi của cô chỉ là một vấn đề đơn giản nhất đối với sinh viên năm tư lập trình.
Hùng Dương niệm tình cô khi trưởng thành khá đẹp nên không chế nhạo cô, nhưng vẫn không nhịn được mỉm cười, “Bởi vì máy tính chỉ phân biệt được số 0 và số 1 đó em.”
Hứa Thanh Ca nhận ra Hùng Dương đang cười giống như cô đang hỏi một chuyện vì sao 1 cộng 1 không phải bằng 3 vậy. Bỗng nhiên, cô hơi ão não và hối hận khi đã hỏi ra chuyện mình không hiểu như thế.
Hứa Thanh Ca còn đang cúi đầu suy nghĩ nên nói gì tiếp theo, tiếng cười của Hùng Dương chợt ngưng lại giống như bị ai đó tát một cái.
“Bởi vì số 0 và số 1 là các phép toán logic tương tự như mạch điện âm dương vậy, chỉ có hai loại này thôi. Cơ số của thuật toán nhị phân lại rất tiết kiệm thời gian và tốc độ hơn so với thuật toán thập phân. Em có thể hiểu rằng 0 và 1 không phải là số, mà là các phần tử bán dẫn của máy tính, một cái là trạng thái cao và một cái là trạng thái thấp.” Tần Tuyển thong thả nói.
Anh đi tới trước mặt Hứa Thanh Ca, dịu dàng hỏi: “Anh không nghiêm khắc mà nói em đâu, nhưng định nghĩa đại khái là thế, bây giờ em hiểu chưa?”
Hứa Thanh Ca vì nhìn thấy anh mà an tâm, nhưng vẫn có điểm ngại ngùng, gật đầu đáp: “Em hiểu rồi ạ.”
Tần Tuyển bật cười, “Chỗ nào không hiểu thì hỏi, em không cần phải ngại. EQ của đàn anh Hùng Dương thấp, nhân cách là của người sinh ra đã ở một mình [3], không việc gì phải để ý tới cậu ấy.”
Hùng Dương kêu, “Tôi sinh ra đã ở một mình hồi nào?”
Trong khu làm việc, người nào cũng ồn ào nói Hùng Dương: “Cậu chỗ nào cũng ở một mình ấy!”
Hứa Thanh Ca cúi đầu cười, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh.”
Tần Tuyển mười phần tự nhiên xoa đầu cô một cái, mỉm cười nói: “Với anh mà khách sáo cái gì.”
…
Giữa trưa, Tần Tuyển thống nhất gọi cơm hộp bên ngoài. Mọi người cùng nhau ngồi ở bàn dài trong phòng họp để ăn cơm.
Tần Tuyển ngồi cạnh Hứa Thanh Ca, hỏi cô cảm thấy thế nào về buổi sáng hôm nay.
Hứa Thanh Ca cẩn thận hồi tưởng lại buổi sáng, các anh chị lớn luôn hướng dẫn cho cô rất tốt, cộng thêm lúc đàn anh Hùng Dương giảng dạy cho cô rất tận tình, cho nên đáp: “Đặc biệt tốt ạ.”
Tần Tuyển cười nói: “Em không cảm thấy khó chịu là được.”
Thấy Tần Tuyển quá chi là quan tâm tiểu học muội xinh đẹp này, mấy đồng học [4] nữ của anh trong lớp 162 tò mò cực kỳ, lúc này trêu ghẹo hỏi:
“Tổng giám đốc Tần à, bây giờ công tác tuyển nhân sự mỗi tuần của công ty chúng ta đều có gái đẹp xin số điện thoại của cậu. Vậy thì bọn tôi có thể cho, hay là không cho đây?”
Tần Tuyển nhàn nhạt liếc mắt nhìn sang, nghe ra được họ đây là đang hỏi Hứa Thanh Ca có phải bạn gái của mình không.
Ngay khi anh vừa định trả lời ‘Trước đây tôi chưa từng cho ai số điện thoại’, một đồng học nữ khác đã xen mồm, “Câu này hỏi cũng không đúng. Cậu phải hỏi đàn em của chúng ta cơ, nếu có người tới xin số điện thoại của em ấy, vậy bọn tôi có thể cho hay là không cho nhỉ?”
Hứa Thanh Ca vô cớ bị gọi tên, mấp môi từng tiếng đứt quãng, “Sao thế ạ? Lúc nãy em hơi thất thần.”
Tần Tuyển đúng lúc muốn tẩy đi khái niệm ‘anh trai hàng xóm’ trong đầu cô, cũng tạo thêm một mối quan hệ mới, “Các cậu ấy đang trêu chọc anh có phải đang theo đuổi em không ấy mà.”
Hứa Thanh Ca bị doạ, chiếc đũa trong tay suýt rơi xuống, vội vàng nói: “Không ph…”
“Em đừng vội,” Tần Tuyển cười, đưa khăn giấy cho cô, “Anh nói là không theo đuổi em rồi.”
Ngừng ba giây, anh lại nghiêng đầu cười với Hứa Thanh Ca, “Chỉ là, đợi Tiểu Thanh Ca lên Đại học, chuyện này cũng không phải là không có khả năng.”
Đôi mắt của Hứa Thanh Ca trợn to như chuông đồng [5].
Tần Tuyển lại tiện đà nói: “Ai bảo Tiểu Thanh Ca của chúng ta lại quá đẹp làm chi.”
_____
[1] Quan báo tư thù: sử dụng chuyện công để trả thù cá nhân.
[2] Giả heo ăn thịt hổ: làm bộ đổ thừa cho người khác, đại khái là giả ngu đó.:v
[3] Raw: 注孤生了 | Convert: chú cô sinh -> Trans + Edit: sinh ra đã ở một mình.
[4] Đồng học: bạn học cùng tuổi (có thể cùng lớp).
[5] Chuông đồng: ví mắt của Hứa Thanh Ca, hình ảnh minh hoạ:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.