Chương 3: Lần chuyển nhà này thật là đáng con mẹ nó giá!
Nhục Tùng Tô Bính
04/04/2024
Edit: Xiao Yi.
Hứa Thanh Ca muốn dùng thử chiếc máy ảnh đó cực kỳ.
Lần trước cùng mẹ Hứa đi mua sắm, cô đã muốn vào cửa hiệu máy ảnh để chạm thử thân máy thật, nhưng mẹ Hứa kiên quyết không cho, bắt lấy cổ tay cô kéo đi chỗ khác.
Máy ảnh hai vạn tệ, bà không cho cô sờ. Hiện tại, cô lại sờ được máy ảnh bốn vạn tệ.
Hứa Thanh Ca lại nhìn sang ống kính đi kèm của anh, phỏng chừng cũng tới hai vạn tệ.
Nhưng là: cô đang mặc áo ngủ hai dây, nhà của anh lại chỉ có một mình anh, cô nhát gan, không dám đi vào.
Hứa Thanh Ca lắc đầu, hai tay ôm hộp cơm gà che lại áo ngủ, chỉ yên lặng cúi đầu ăn kem.
Tần Tuyển không nghe được câu trả lời ‘Em cũng muốn chụp thử’ như trong tưởng tượng. Anh dừng quơ máy ảnh, hơi nhướng mày về phía cô gái nhỏ.
Bộ dáng lúc này của cô rất giống như người bạn nhỏ được người lớn cho kẹo ăn. Nhưng người bạn nhỏ này lại không được mẹ cho phép, chỉ đành âm thầm buồn bực.
Anh thấy Hứa Thanh Ca cúi đầu, viên kem vừa vặn kê bên miệng cô.
Cô mặc một cái váy ngủ màu bơ rất quyến rũ, cổ áo hai dây chữ V kết hợp đai lụa cột ngang eo. Xương quai xanh của cô rất đẹp, lõm vào tựa như có thể chứa cả một xâu tiền.
Dây áo ngủ không dài, Hứa Thanh Ca mặc lên chỉ vừa phủ lên vai. Tần Tuyển thấy hai bả vai nhỏ mượt mà của cô, cánh tay bóng loáng trắng nõn. Váy ngủ cập đầu gối, phía dưới lộ ra đôi cẳng chân tinh tế trắng mịn như khối bạch ngọc.
Hứa Thanh Ca mang một đôi dép lê hồng nhạt, lộ ra đầu ngón chân nhỏ đáng yêu.
Quả thật là từ đầu tới chân, chỗ nào trên người Hứa Thanh Ca cũng đẹp!
Ánh mắt của mẹ anh thật chuẩn xác quá đi!
Tần Tuyển đặt máy ảnh xuống, thoáng nghĩ đến một vấn đề nghiêm túc hơn rồi làm như vô tình hỏi: “Nhìn em có hơi nhỏ con như vậy, đã đủ mười tám chưa?”
Hứa Thanh Ca liếm chocolate dính trên giấy, ngẩng đầu chớp mắt đáp: “Mười tám tuổi rưỡi ạ, sinh nhật em vào mùa đông.”
Tần Tuyển thở ra một hơi. Còn tốt, cô đã hơn mười tám rồi!
Sau khi trả lời anh, Hứa Thanh Ca liền nhanh lẹ nói thêm: “Em vừa mới thi Đại học xong, khai giảng sẽ vào năm nhất ạ.”
“Vậy sao? Em thi vào trường nào?”
“Em ấy à…” Hứa Thanh Ca không trả lời ngay.
Cô hơi tò mò anh trai nhỏ này rốt cục hơn mình mấy tuổi, nghĩ vậy hơi nghiêng đầu hỏi: “Còn anh thì sao? Anh đi làm rồi ạ?”
Tần Tuyển cố ý dựa lên khung cửa rồi bắt chước cô, cũng nghiêng đầu nói: “Khai giảng xong, anh sẽ vào năm tư. Thế nào? Trông anh rất già sao? Mới đó đã hỏi anh đi làm chưa rồi.”
Thường ngày, Hứa Thanh Ca phản ứng rất mau lẹ. Chú nhỏ trong nhà thường xuyên ‘nói chuyện nhân sinh’ với bác cả, cho nên cô cũng học được cách khua môi múa mép.
Nhưng bây giờ, anh trai trước mặt lại quá đẹp, thanh âm và ngữ điệu lại dịu dàng gớm, đầu Hứa Thanh Ca chỉ có chữ ‘ngắm’.
Một lúc lâu sau, cô mới lấy lại ‘phong độ bình thường’ của mình, “Không phải đâu ạ, là em thấy anh thoạt nhìn rất ổn trọng, so với mấy cậu bạn tỏ ra thông minh trong trường có phần trưởng thành hơn. Cho nên em mới hỏi có phải anh đã đi làm rồi không?”
Tần Tuyển ngoài dự đoán không nghĩ rằng miệng của cô lại ngọt như vậy, “Cảm ơn vì đã khích lệ. Anh bị em khen tới mức phổng mũi rồi đây này.”
Những lời này là chọc cô vui a! Hứa Thanh Ca nghe được ẩn ý của anh, cũng híp mắt ngẩng đầu cười cười. Nhưng sau khi cười xong, cô lại cúi đầu, không khí nháy mắt trở nên xấu hổ.
Tần Tuyển rũ mắt, thấy biểu hiện của cô liền bỏ qua bả vai không mấy tự nhiên của cô gái nhỏ.
Anh mềm giọng nói: “Em chờ anh một lát.”
Tần Tuyển đi vào phòng của Lữ Hỉ Doanh tìm một áo choàng mỏng rồi đưa cho cô, “Là của mẹ anh, trước tiên em mặc nó vào một chút đi. Phải mất một lát nữa thợ sửa khoá mới tới được.”
Hứa Thanh Ca hơi chần chừ, không biết nên từ chối hay nhận lời, cái nào mới hợp phép hơn?
Tần Tuyển thấy rõ nghi hoặc trong mắt cô, nhoẻn miệng cười khẽ. Anh vào phòng bếp lấy ra một cái ghế dựa, đặt ở cửa cho cô, “Trông anh lớn lên giống người xấu lắm à?”
“Không phải đâu…” Hứa Thanh Ca sao dám không biết xấu hổ mà nói cho anh rằng đây là điều ba mẹ Hứa dạy cô đó, phải đề phòng tâm tư của người khác.
Cô nhìn ghế dựa, thầm nói: “Là em lớn lên giống người xấu ạ.”
Tần Tuyển nghiêng đầu nhịn cười, nhưng lại nhịn không nổi, ‘phì’ khẽ một tiếng cười nhẹ.
Hứa Thanh Ca bị anh cười cho xấu hổ, đành giơ chân gà trong tay lên, nói: “Anh ơi, hay là em mời anh ăn cơm gà nhé?”
Tần Tuyển nghe vậy thì rũ mi che lại đáy mắt nồng đậm ý cười, làm như không có gì đáp: “Cảm ơn em.”
Trong nháy mắt, Hứa Thanh Ca phản ứng lại anh không phải từ chối, miệng liền sửa lời: “Đây, mời anh ạ.”
Nhưng mà cô sửa miệng còn giống như tưởng anh từ chối nên đành thôi hơn, cuối cùng chỉ có thể lặng lẽ đỏ mặt.
Tần Tuyển vốn thích thịt gà, nhưng giờ khắc này, anh càng đặc biệt có khẩu vị. Nói thêm một tiếng ‘Cảm ơn’, anh nhận chân gà trong tay cô rồi khí định thần nhàn [1] xoay người đi vào phòng bếp.
…
Nội tâm của Hứa Thanh Ca thật sự nghĩ rằng anh trai nhỏ này một chút cũng không giống người xấu. Anh trai nhỏ thích động vật nha, sao có thể là người xấu cho được?
Hơn nữa, anh là hàng xóm mới của cô, nào có thể vừa chuyển đến đã rút dây động rừng để bắt nạt cô chứ?
Nhưng để phòng ngừa sau khi về nhà lại bị mẹ Hứa dạy dỗ, Hứa Thanh Ca vẫn không vào trong nhà. Cô khoác áo choàng của Lữ Hỉ Doanh, ngoan ngoãn ngồi trên ghế bên cạnh cửa ra vào, không quên ngẩng đầu thăm dò bóng người trong bếp.
Cô cũng muốn ăn chân gà nha! Anh trai nhỏ này không phải tự ăn trong bếp rồi chứ?
Nhưng mà anh trai nhỏ dịu dàng như vậy, hẳn là không ăn một mình đâu nhỉ?
Không chờ Tần Tuyển nữa, cô chuyển sang nhìn hai tiểu gia hoả trên sofa, lúc này đã tỉnh.
Trước tiên là cún nhỏ hướng mắt lưng tròng nhìn cô, sau đó là mèo nhỏ chạy tới chỗ cô. Hứa Thanh Ca lập tức kích động lên, ôm mèo nhỏ vào trong ngực, “Ui choa, đáng yêu quá! Em tên là gì vậy?”
Cún nhỏ dưới chân cũng làm nũng trên mũi chân của cô, Hứa Thanh Ca nhìn thấy liền cười khanh khách, cúi đầu nói ‘gâu gâu’ với cún nhỏ xem như đáp lại.
Lúc Tần Tuyển đem mâm bày cơm gà ra thì gặp được một cảnh: cô gái nhỏ đáng yêu chơi với một chó một mèo thật vui thích, ý cười dần lan đậm ra đuôi lông mày của anh.
Lần này chuyển nhà thật là con mẹ nó đáng giá!!!
Cảm ơn mẹ nha!
Hứa Thanh Ca chơi với hai tiểu gia hoả một lát, chợt cảm giác được anh trai nhỏ ra tới. Cô ngẩng đầu cười hỏi: “Anh ơi, chúng nó tên gì thế ạ?”
Biểu cảm trên mặt Tần Tuyển hơi vi diệu. Một mèo một chó đều là của mẹ anh, một đứa tên Tỷ Tỷ, một đứa tên Muội Muội, bởi vì bà không đẻ được con gái nên đã đặt như vậy.
Còn bắt anh kêu tụi nó là Tỷ Tỷ và Muội Muội nữa chứ!
Tần Tuyển trầm mặc đếm ngược ba số, sau đó nhẹ đáp: “Mèo con tên là Bảo Bảo, còn cún con là Bối Bối, đều là con cái. Hai đứa nó đều là bảo bối của mẹ anh.”
Hứa Thanh Ca cúi đầu cười, gãi gãi cằm của mèo con, nói: “Xin chào Bảo Bảo, chị tên là Thanh Ca, sau này chúng ta là bạn tốt nha!”
…
Lữ Hỉ Doanh mua hai túi đồ lớn, lúc đi lên, vừa ra khỏi thang máy thì nhìn thấy bé con siêu cấp xinh đẹp đang ngồi ở cửa nhà mình.
Trên người của cô là áo choàng của bà mới mua!
Mà đứa con trai thiếu đạo đức kia của bà lại đang ngồi xổm trước mặt cô, hai người cùng nhau chơi với Tỷ Tỷ và Muội Muội.
Nụ cười trên mặt Tần Tuyển cực kỳ… văn nhã!
Sau gáy của Lữ Hỉ Doanh tê rần, bả vai cũng run lên. Bà lớn tiếng ho khan: “Con trai, bệnh thiểu năng của con tự khỏi đấy à?”
Tần Tuyển: “…”
Anh mơ hồ nhớ lại câu thề độc của mình.
Lữ Hỉ Doanh cười với Hứa Thanh Ca, khẽ nói: “Thanh Ca cũng thích động vật nhỏ sao cháu?”
Hứa Thanh Ca quay đầu lại, cao hứng cười đáp: “Dì Lữ, hai đứa Bảo Bối này của dì rất đáng yêu ạ!”
Lữ Hỉ Doanh: “???”
Bảo Bối???
Tần Tuyển khẽ ho một tiếng, giải thích: “Mẹ, Thanh Ca không cẩn thận nên sơ ý tự nhốt mình bên ngoài.”
Hứa Thanh Ca nhìn hai túi đồ lớn trong tay của dì Lữ, vội vàng đứng dậy cầm giúp bà.
Cô ngượng ngùng nói: “Lúc nãy có gió lùa, cửa nhà của cháu bị sập. Cháu lại không gọi được cho ba mẹ để mượn chìa, cho nên anh ấy giúp cháu tìm thợ sửa khoá.”
Lữ Hỉ Doanh cười với cô một cái rồi xoay người trừng mắt nhìn con trai mình, miệng cười như không cười nói: “Phải không? Tìm thợ sửa khoá? Chờ bao lâu rồi?”
Tần Tuyển dịu dàng mỉm cười, “Thật là, con không chú ý, không biết đã đợi bao lâu nữa.”
Hứa Thanh Ca giơ cổ tay xem đồng hồ, mềm mại trả lời: “Mới mười phút ạ. Anh ấy nói thợ sửa khoá có lẽ phải nửa giờ nữa mới có thể đến. Đúng rồi dì Lữ, cảm ơn áo choàng của dì ạ. Lúc nãy cháu có hơi lạnh, đợi sau khi trở về rồi cháu sẽ giặt sạch trả dì.”
“Giặt cái gì chứ, không cần giặt đâu. Đối với dì không cần khách sáo như vậy, đều là hàng xóm cả mà!” Lữ Hỉ Doanh cười cười, lấy túi gạo nếp từ trong túi ra nhét vào trong ngực cô, chợt phát hiện cô cũng mềm mại hệt như gạo nếp.
Nói xong, Lữ Hỉ Doanh cũng cười với Tần Tuyển, dị thường ôn nhu, “Lúc nãy mẹ có thấy tiệm sửa dưới lầu tiểu khu có mở cửa. Con xuống dưới tìm thợ lên đây!”
Hứa Thanh Ca vội vàng nói: “Không cần phiền phức như vậy đâu ạ. Cháu tự mình xuống lầu tìm được rồi.”
“Không thể nào.” Vẻ mặt của Lữ Hỉ Doanh cứ như cô mới là con đẻ của mình, “Sao có thể để một cô gái như cháu đi tìm thợ sửa khoá được? Con trai, đi đi.”
Tần Tuyển an tĩnh mắt đối mắt với bà. Sau đó, anh từ từ khom lưng, lấy đồ ăn trong túi đồ ra, rồi bày dáng vẻ ‘con trai toàn năng’ ra, cười nói:
“Mẹ, làm phiền mẹ xuống lầu tìm thợ sửa khoá đi. Con đi phòng bếp sơ chế đồ ăn, lát trưa con nấu cơm cho mẹ.”
“Đúng rồi Thanh Ca,” Tần Tuyển ôn ôn nhu nhu nhìn sang cô, “Em cũng ở lại ăn cơm cùng nhà anh đi. Khả năng nấu nướng của anh cũng không tệ lắm đâu, một lát anh lại chỉ em chụp ảnh.”
_____
[1] Khí định thần nhàn: thần thái bình tĩnh, ung dung.
Hứa Thanh Ca muốn dùng thử chiếc máy ảnh đó cực kỳ.
Lần trước cùng mẹ Hứa đi mua sắm, cô đã muốn vào cửa hiệu máy ảnh để chạm thử thân máy thật, nhưng mẹ Hứa kiên quyết không cho, bắt lấy cổ tay cô kéo đi chỗ khác.
Máy ảnh hai vạn tệ, bà không cho cô sờ. Hiện tại, cô lại sờ được máy ảnh bốn vạn tệ.
Hứa Thanh Ca lại nhìn sang ống kính đi kèm của anh, phỏng chừng cũng tới hai vạn tệ.
Nhưng là: cô đang mặc áo ngủ hai dây, nhà của anh lại chỉ có một mình anh, cô nhát gan, không dám đi vào.
Hứa Thanh Ca lắc đầu, hai tay ôm hộp cơm gà che lại áo ngủ, chỉ yên lặng cúi đầu ăn kem.
Tần Tuyển không nghe được câu trả lời ‘Em cũng muốn chụp thử’ như trong tưởng tượng. Anh dừng quơ máy ảnh, hơi nhướng mày về phía cô gái nhỏ.
Bộ dáng lúc này của cô rất giống như người bạn nhỏ được người lớn cho kẹo ăn. Nhưng người bạn nhỏ này lại không được mẹ cho phép, chỉ đành âm thầm buồn bực.
Anh thấy Hứa Thanh Ca cúi đầu, viên kem vừa vặn kê bên miệng cô.
Cô mặc một cái váy ngủ màu bơ rất quyến rũ, cổ áo hai dây chữ V kết hợp đai lụa cột ngang eo. Xương quai xanh của cô rất đẹp, lõm vào tựa như có thể chứa cả một xâu tiền.
Dây áo ngủ không dài, Hứa Thanh Ca mặc lên chỉ vừa phủ lên vai. Tần Tuyển thấy hai bả vai nhỏ mượt mà của cô, cánh tay bóng loáng trắng nõn. Váy ngủ cập đầu gối, phía dưới lộ ra đôi cẳng chân tinh tế trắng mịn như khối bạch ngọc.
Hứa Thanh Ca mang một đôi dép lê hồng nhạt, lộ ra đầu ngón chân nhỏ đáng yêu.
Quả thật là từ đầu tới chân, chỗ nào trên người Hứa Thanh Ca cũng đẹp!
Ánh mắt của mẹ anh thật chuẩn xác quá đi!
Tần Tuyển đặt máy ảnh xuống, thoáng nghĩ đến một vấn đề nghiêm túc hơn rồi làm như vô tình hỏi: “Nhìn em có hơi nhỏ con như vậy, đã đủ mười tám chưa?”
Hứa Thanh Ca liếm chocolate dính trên giấy, ngẩng đầu chớp mắt đáp: “Mười tám tuổi rưỡi ạ, sinh nhật em vào mùa đông.”
Tần Tuyển thở ra một hơi. Còn tốt, cô đã hơn mười tám rồi!
Sau khi trả lời anh, Hứa Thanh Ca liền nhanh lẹ nói thêm: “Em vừa mới thi Đại học xong, khai giảng sẽ vào năm nhất ạ.”
“Vậy sao? Em thi vào trường nào?”
“Em ấy à…” Hứa Thanh Ca không trả lời ngay.
Cô hơi tò mò anh trai nhỏ này rốt cục hơn mình mấy tuổi, nghĩ vậy hơi nghiêng đầu hỏi: “Còn anh thì sao? Anh đi làm rồi ạ?”
Tần Tuyển cố ý dựa lên khung cửa rồi bắt chước cô, cũng nghiêng đầu nói: “Khai giảng xong, anh sẽ vào năm tư. Thế nào? Trông anh rất già sao? Mới đó đã hỏi anh đi làm chưa rồi.”
Thường ngày, Hứa Thanh Ca phản ứng rất mau lẹ. Chú nhỏ trong nhà thường xuyên ‘nói chuyện nhân sinh’ với bác cả, cho nên cô cũng học được cách khua môi múa mép.
Nhưng bây giờ, anh trai trước mặt lại quá đẹp, thanh âm và ngữ điệu lại dịu dàng gớm, đầu Hứa Thanh Ca chỉ có chữ ‘ngắm’.
Một lúc lâu sau, cô mới lấy lại ‘phong độ bình thường’ của mình, “Không phải đâu ạ, là em thấy anh thoạt nhìn rất ổn trọng, so với mấy cậu bạn tỏ ra thông minh trong trường có phần trưởng thành hơn. Cho nên em mới hỏi có phải anh đã đi làm rồi không?”
Tần Tuyển ngoài dự đoán không nghĩ rằng miệng của cô lại ngọt như vậy, “Cảm ơn vì đã khích lệ. Anh bị em khen tới mức phổng mũi rồi đây này.”
Những lời này là chọc cô vui a! Hứa Thanh Ca nghe được ẩn ý của anh, cũng híp mắt ngẩng đầu cười cười. Nhưng sau khi cười xong, cô lại cúi đầu, không khí nháy mắt trở nên xấu hổ.
Tần Tuyển rũ mắt, thấy biểu hiện của cô liền bỏ qua bả vai không mấy tự nhiên của cô gái nhỏ.
Anh mềm giọng nói: “Em chờ anh một lát.”
Tần Tuyển đi vào phòng của Lữ Hỉ Doanh tìm một áo choàng mỏng rồi đưa cho cô, “Là của mẹ anh, trước tiên em mặc nó vào một chút đi. Phải mất một lát nữa thợ sửa khoá mới tới được.”
Hứa Thanh Ca hơi chần chừ, không biết nên từ chối hay nhận lời, cái nào mới hợp phép hơn?
Tần Tuyển thấy rõ nghi hoặc trong mắt cô, nhoẻn miệng cười khẽ. Anh vào phòng bếp lấy ra một cái ghế dựa, đặt ở cửa cho cô, “Trông anh lớn lên giống người xấu lắm à?”
“Không phải đâu…” Hứa Thanh Ca sao dám không biết xấu hổ mà nói cho anh rằng đây là điều ba mẹ Hứa dạy cô đó, phải đề phòng tâm tư của người khác.
Cô nhìn ghế dựa, thầm nói: “Là em lớn lên giống người xấu ạ.”
Tần Tuyển nghiêng đầu nhịn cười, nhưng lại nhịn không nổi, ‘phì’ khẽ một tiếng cười nhẹ.
Hứa Thanh Ca bị anh cười cho xấu hổ, đành giơ chân gà trong tay lên, nói: “Anh ơi, hay là em mời anh ăn cơm gà nhé?”
Tần Tuyển nghe vậy thì rũ mi che lại đáy mắt nồng đậm ý cười, làm như không có gì đáp: “Cảm ơn em.”
Trong nháy mắt, Hứa Thanh Ca phản ứng lại anh không phải từ chối, miệng liền sửa lời: “Đây, mời anh ạ.”
Nhưng mà cô sửa miệng còn giống như tưởng anh từ chối nên đành thôi hơn, cuối cùng chỉ có thể lặng lẽ đỏ mặt.
Tần Tuyển vốn thích thịt gà, nhưng giờ khắc này, anh càng đặc biệt có khẩu vị. Nói thêm một tiếng ‘Cảm ơn’, anh nhận chân gà trong tay cô rồi khí định thần nhàn [1] xoay người đi vào phòng bếp.
…
Nội tâm của Hứa Thanh Ca thật sự nghĩ rằng anh trai nhỏ này một chút cũng không giống người xấu. Anh trai nhỏ thích động vật nha, sao có thể là người xấu cho được?
Hơn nữa, anh là hàng xóm mới của cô, nào có thể vừa chuyển đến đã rút dây động rừng để bắt nạt cô chứ?
Nhưng để phòng ngừa sau khi về nhà lại bị mẹ Hứa dạy dỗ, Hứa Thanh Ca vẫn không vào trong nhà. Cô khoác áo choàng của Lữ Hỉ Doanh, ngoan ngoãn ngồi trên ghế bên cạnh cửa ra vào, không quên ngẩng đầu thăm dò bóng người trong bếp.
Cô cũng muốn ăn chân gà nha! Anh trai nhỏ này không phải tự ăn trong bếp rồi chứ?
Nhưng mà anh trai nhỏ dịu dàng như vậy, hẳn là không ăn một mình đâu nhỉ?
Không chờ Tần Tuyển nữa, cô chuyển sang nhìn hai tiểu gia hoả trên sofa, lúc này đã tỉnh.
Trước tiên là cún nhỏ hướng mắt lưng tròng nhìn cô, sau đó là mèo nhỏ chạy tới chỗ cô. Hứa Thanh Ca lập tức kích động lên, ôm mèo nhỏ vào trong ngực, “Ui choa, đáng yêu quá! Em tên là gì vậy?”
Cún nhỏ dưới chân cũng làm nũng trên mũi chân của cô, Hứa Thanh Ca nhìn thấy liền cười khanh khách, cúi đầu nói ‘gâu gâu’ với cún nhỏ xem như đáp lại.
Lúc Tần Tuyển đem mâm bày cơm gà ra thì gặp được một cảnh: cô gái nhỏ đáng yêu chơi với một chó một mèo thật vui thích, ý cười dần lan đậm ra đuôi lông mày của anh.
Lần này chuyển nhà thật là con mẹ nó đáng giá!!!
Cảm ơn mẹ nha!
Hứa Thanh Ca chơi với hai tiểu gia hoả một lát, chợt cảm giác được anh trai nhỏ ra tới. Cô ngẩng đầu cười hỏi: “Anh ơi, chúng nó tên gì thế ạ?”
Biểu cảm trên mặt Tần Tuyển hơi vi diệu. Một mèo một chó đều là của mẹ anh, một đứa tên Tỷ Tỷ, một đứa tên Muội Muội, bởi vì bà không đẻ được con gái nên đã đặt như vậy.
Còn bắt anh kêu tụi nó là Tỷ Tỷ và Muội Muội nữa chứ!
Tần Tuyển trầm mặc đếm ngược ba số, sau đó nhẹ đáp: “Mèo con tên là Bảo Bảo, còn cún con là Bối Bối, đều là con cái. Hai đứa nó đều là bảo bối của mẹ anh.”
Hứa Thanh Ca cúi đầu cười, gãi gãi cằm của mèo con, nói: “Xin chào Bảo Bảo, chị tên là Thanh Ca, sau này chúng ta là bạn tốt nha!”
…
Lữ Hỉ Doanh mua hai túi đồ lớn, lúc đi lên, vừa ra khỏi thang máy thì nhìn thấy bé con siêu cấp xinh đẹp đang ngồi ở cửa nhà mình.
Trên người của cô là áo choàng của bà mới mua!
Mà đứa con trai thiếu đạo đức kia của bà lại đang ngồi xổm trước mặt cô, hai người cùng nhau chơi với Tỷ Tỷ và Muội Muội.
Nụ cười trên mặt Tần Tuyển cực kỳ… văn nhã!
Sau gáy của Lữ Hỉ Doanh tê rần, bả vai cũng run lên. Bà lớn tiếng ho khan: “Con trai, bệnh thiểu năng của con tự khỏi đấy à?”
Tần Tuyển: “…”
Anh mơ hồ nhớ lại câu thề độc của mình.
Lữ Hỉ Doanh cười với Hứa Thanh Ca, khẽ nói: “Thanh Ca cũng thích động vật nhỏ sao cháu?”
Hứa Thanh Ca quay đầu lại, cao hứng cười đáp: “Dì Lữ, hai đứa Bảo Bối này của dì rất đáng yêu ạ!”
Lữ Hỉ Doanh: “???”
Bảo Bối???
Tần Tuyển khẽ ho một tiếng, giải thích: “Mẹ, Thanh Ca không cẩn thận nên sơ ý tự nhốt mình bên ngoài.”
Hứa Thanh Ca nhìn hai túi đồ lớn trong tay của dì Lữ, vội vàng đứng dậy cầm giúp bà.
Cô ngượng ngùng nói: “Lúc nãy có gió lùa, cửa nhà của cháu bị sập. Cháu lại không gọi được cho ba mẹ để mượn chìa, cho nên anh ấy giúp cháu tìm thợ sửa khoá.”
Lữ Hỉ Doanh cười với cô một cái rồi xoay người trừng mắt nhìn con trai mình, miệng cười như không cười nói: “Phải không? Tìm thợ sửa khoá? Chờ bao lâu rồi?”
Tần Tuyển dịu dàng mỉm cười, “Thật là, con không chú ý, không biết đã đợi bao lâu nữa.”
Hứa Thanh Ca giơ cổ tay xem đồng hồ, mềm mại trả lời: “Mới mười phút ạ. Anh ấy nói thợ sửa khoá có lẽ phải nửa giờ nữa mới có thể đến. Đúng rồi dì Lữ, cảm ơn áo choàng của dì ạ. Lúc nãy cháu có hơi lạnh, đợi sau khi trở về rồi cháu sẽ giặt sạch trả dì.”
“Giặt cái gì chứ, không cần giặt đâu. Đối với dì không cần khách sáo như vậy, đều là hàng xóm cả mà!” Lữ Hỉ Doanh cười cười, lấy túi gạo nếp từ trong túi ra nhét vào trong ngực cô, chợt phát hiện cô cũng mềm mại hệt như gạo nếp.
Nói xong, Lữ Hỉ Doanh cũng cười với Tần Tuyển, dị thường ôn nhu, “Lúc nãy mẹ có thấy tiệm sửa dưới lầu tiểu khu có mở cửa. Con xuống dưới tìm thợ lên đây!”
Hứa Thanh Ca vội vàng nói: “Không cần phiền phức như vậy đâu ạ. Cháu tự mình xuống lầu tìm được rồi.”
“Không thể nào.” Vẻ mặt của Lữ Hỉ Doanh cứ như cô mới là con đẻ của mình, “Sao có thể để một cô gái như cháu đi tìm thợ sửa khoá được? Con trai, đi đi.”
Tần Tuyển an tĩnh mắt đối mắt với bà. Sau đó, anh từ từ khom lưng, lấy đồ ăn trong túi đồ ra, rồi bày dáng vẻ ‘con trai toàn năng’ ra, cười nói:
“Mẹ, làm phiền mẹ xuống lầu tìm thợ sửa khoá đi. Con đi phòng bếp sơ chế đồ ăn, lát trưa con nấu cơm cho mẹ.”
“Đúng rồi Thanh Ca,” Tần Tuyển ôn ôn nhu nhu nhìn sang cô, “Em cũng ở lại ăn cơm cùng nhà anh đi. Khả năng nấu nướng của anh cũng không tệ lắm đâu, một lát anh lại chỉ em chụp ảnh.”
_____
[1] Khí định thần nhàn: thần thái bình tĩnh, ung dung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.