Chương 28: Tiểu Thanh Ca, mặt em đỏ thật đấy
Nhục Tùng Tô Bính
04/04/2024
Edit: Xiao Yi.
Mục tiêu kiếm tiền của Hứa Thanh Ca vẫn không thay đổi, cho nên mặc kệ Tần Tuyển là hạng người gì, cô vẫn tiếp tục livestream như thường.Phòng livestream của cô dần dần tăng thêm số lượng người xem.
Hiện tại, Hứa Thanh Ca lấy việc ca hát làm chủ yếu, nếu người ủng hộ yêu cầu, cô sẽ ngẫu nhiên kéo đàn violon, cũng chậm rãi hình thành thói quen nói chuyện phiếm cùng người ủng hộ.
Ngoại trừ khả năng chơi nhạc cụ, Hứa thanh Ca vẫn là một thiên tài về ngôn ngữ. Bên cạnh ca hát bằng tiếng Trung, cô còn hát được tiếng Quảng Đông, tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Nhật và những bài hát manga, anime của Nhật Bản bằng giọng thiếu nữ dễ nghe.
Chất giọng của cô mềm ngọt, khả năng ứng biến cũng tốt khi nói chuyện cùng người xem, lại có Dao Viễn lão sư giúp đỡ, phòng livestream của cô rất được săn đón, hơn nữa đa số người xem đều thiện ý thích cô.
Hôm nay, ở phòng livestream có người hỏi: 【Có phải Điềm Muội sắp khai giảng rồi không?】
Hứa Thanh Ca trả lời: “Đúng vậy.”
【Thế sau khi khải giảng, muội không thể thường xuyên ca hát nữa sao?】
Hứa Thanh Ca nghĩ đến vấn đề này.
Sau khi vào Đại học, cô vẫn muốn tiếp tục học tập. Chú nhỏ muốn cô học tốt chuyên ngành của mình. Nếu không, bốn năm Đại học cũng chỉ là hư vô. Dự tính của cô là thứ hai đến thứ sáu sẽ ở trường học thật tốt, sau đó đi thư viện và tham gia một ít hoạt động, sẽ không livestream nữa.
Hứa Thanh Ca nói: “Phải, chỉ cuối tuần mới livestream được thôi.”
【Còn công ty mà Điềm Muội đang làm thì sao?】
Lúc trước, Hứa Thanh Ca từng nói với người xem của mình, rằng cô đang thực tập ở công ty của một đàn anh.
Cô nghĩ đến Tần Tuyển.
Cảm nhận của Hứa Thanh Ca đối với anh rất phức tạp. Thoạt nhìn, anh rõ ràng là một anh trai dịu dàng cực tốt, nhưng chuyện mà anh đã làm đã khiến cô cảm thấy bản thân bị bắt nạt.
Tuỳ rằng không phải chuyện gì nghiêm trọng, nhưng Hứa Thanh Ca vẫn không có cách nào tiếp tục nói cười với anh giống như trước.
Cô lại không giỏi nguỵ trang, mỗi lần đối diện với ánh mắt của Tần Tuyển, cô lại cảm thấy kỳ quái.
Cụ thể kỳ quái ở đâu thì cô không tìm ra được từ để hình dung, đến bản thân cô còn không rõ nữa là.
Hứa Thanh Ca suy nghĩ, nói: “Có thể sau này tôi sẽ không có nhiều thời gian nên không đến công ty thực tập nữa.”
Cô vừa dứt lời, một lúc lâu sau, Dao Viễn lão sư chưa từng lên tiếng bỗng nhiên tặng quà cho cô, bình luận công khai: 【Tiểu tỷ tỷ Điềm Muội không phải muốn mua máy ảnh sao? Nếu không livestream cũng không đến công ty thực tập, vậy thì bao giờ mới mua được máy ảnh?】
Hứa Thanh Ca từng ở phòng livestream của mình, nói ước nguyện ban đầu khiến cô livestream chính là kiếm tiền mua máy ảnh.
Dao Viễn lão sư vừa hỏi như vậy, liền có mấy người khác bình luận hỏi cô, từ việc ca hát chuyển thành ai cũng hỏi lý do vì sao cô không đến công ty nữa.
Hứa Thanh Ca nhất định sẽ không nói chuyện Tần Tuyển bắt nạt cô ở phòng livestream thế này. Nhưng cô lại không muốn gạt người, ngây ngốc một lát, cô nói: “Chú nhỏ của tôi đồng ý cho tôi một cái thân máy ảnh, cho nên có lẽ tháng sau, tôi để dành đủ tiền rồi, không đến công ty nữa vẫn đủ mua.”
Hứa Thanh Ca vốn cho rằng cô đã trả lời rất hoàn mỹ, không ngờ tới Dao Viễn lão sư lại bỗng nhiên trêu chọc:
Dao Viễn lão sư: 【Tiểu tỷ tỷ Điềm Muội có hơi qua cầu rút ván đấy *cười trộm*】
Mặt cô đỏ lên, tim đen bị Dao Viễn lão sư nói trúng, cô cảm thấy bản thân cũng qua cầu rút ván thật.
Đúng lúc này, một nam streamer cùng hội nhóm livestream với cô gửi bình luận tới, nhắc nhở: 【Tiểu Điềm Muội, chủ tịch sắp phát lương rồi, tiền lương tháng này của muội tháng mười sẽ phát đấy.】
Con người của nam streamer này rất tốt, cũng dạy Hứa Thanh Ca rất nhiều, nhưng cô không thường xuyên liên hệ với anh ta, bởi vì trước đây Tần Tuyển đã từng nhắc nhở với cô internet phức tạp.
Hứa Thanh Ca lễ phép nói ‘cảm ơn’.
Nam streamer lại hỏi: 【Tiểu Điềm Muội, tháng sau hội nhóm offline gặp mặt, muội cũng tới chơi nhé?】
Chủ tịch hội nhóm, Vương Chủ cũng đã nói qua chuyện này với Hứa Thanh Ca. Bởi vì Vương Chủ muốn kết nối nhân mạch giữa những streamer trong hội với nhau, nên đã kiến nghị cô trích ra một chút thời gian để giao lưu với mọi người, sẵn bề tạo lập quan hệ.
Nhưng Hứa Thanh Ca không định sẽ tốn nhiều thời gian vào mạng, cho nên không nhận lời.
Vừa muốn nói tháng sau khai giảng nên không có thời gian, cô bỗng nhiên thấy Dao Viễn lão sư bình luận: 【Tiểu tỷ tỷ Điềm Muội chưa từng gỡ mặt nạ khi livestream, hẳn là không muốn internet ảnh hưởng đến cuộc sống của mình, có lẽ muội ấy không đi đâu.】
Lời nói này có một chút sặc ý mùi thâm ý, Dao Viễn lão sư giống như người đại diện phát ngôn của cô, nói chuyện với nam streamer này cũng không để cho người ta mặt mũi. Trong phòng livestream có người xem không vui khi nghe thấy câu này, bắt đầu giận dỗi.
Hứa Thanh Ca vội vàng hoà giải, “Lúc trước tôi đã nói với Dao Viễn lão sư rằng mình không có cách nào để đi. Các bạn đừng giận Dao Viễn lão sư, đó là ý của tôi.”
Lời cô bảo vệ Dao Viễn lão sư như vậy vừa thốt lên, phòng livestream an tĩnh một lát. Ngay sau đó, có một quản lý viên do hội nhóm livestream điều xuống chuyển đề tài về chuyện ca hát.
Bởi vì Dao Viễn lão sư đã từng giúp cô giải quyết một người xem vô văn hoá trong phòng livestream, cho nên Hứa Thanh Ca vẫn muốn bảo vệ Dao Viễn lão sư một lần.
Hứa Thanh Ca rất nghiêm túc nói vào microphone: “Mong các bạn đừng công kích Dao Viễn lão sư nữa. Phòng livestream của tôi không chào đón người quá khích, tôi chỉ muốn phòng livestream của tôi nhẹ nhàng vui vẻ mà thôi, cảm ơn.”
…
Sau khi cô tắt livestream đi, ba mẹ đã Hứa sắp tan tầm, dì giúp việc cũng tới nhà nấu cơm tối.
Hứa Thanh Ca nằm trên giường, không hề cân nhắc đến chuyện ca hát kia. Cô vô thức xem xét bản thân về chuyện nói nghỉ đến công ty thực tập có phải là qua cầu rút ván hay không?
Cô muốn tìm người tâm sự.
Hứa Thanh Hoan và Phó Nhất Ngôn mới yêu đương, bạn bè tốt Tiêu Ca Cao cũng chưa du lịch trở về, cô lại không thể hỏi Hứa Nhàn Nguyệt.
Nghĩ tới nghĩ lui, Hứa Thanh Ca click mở Wechat lúc trước đã thêm bạn với Dao Viễn lão sư, muốn nghe huynh ấy chỉ giáo.
||||| Truyện đề cử: Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||
Lương của Dao Viễn lão sư năm vạn một tháng, nhất định có thể cho cô một lời khuyên đúng trọng tâm.
Hứa Thanh Ca: 【Dao Viễn lão sư, huynh có đó không?】
ID Wechat của Dao Viễn lão sư giống như là mới tạo, vòng tròn bạn bè chưa từng đăng cái gì, giống như không hay xài Wechat.
Hứa Thanh Ca đợi đến khi ăn xong cơm chiều, lúc lên giường ngủ mới nhận được tin nhắn trả lời của huynh ấy.
Dao Viễn lão sư: 【Ta đây. Tiểu tỷ tỷ Điềm Muội có việc gì sao? Lúc nãy điện thoại của ta hết pin *thẹn thùng* *ngượng ngùng*.】
Hứa Thanh Ca: 【Chỉ là ta muốn cảm ơn huynh chuyện hôm nay ở phòng livestream thôi. Hi vọng huynh đừng không vui nhé!】
Dao Viễn lão sư: 【Sao lại không vui chứ? Tiểu tỷ tỷ Điềm Muội bảo vệ ta như vậy, ta rất vui đó *vui vẻ* *cười trộm*】
Thấy huynh ấy không bận tâm, Hứa Thanh Ca hàn huyên mấy câu rồi nói vào vấn đề, 【Dao Viễn lão sư, ta còn muốn hỏi huynh về chuyện hôm nay huynh đã nói ta qua cầu rút ván. Ta có điểm mơ hồ, bây giờ huynh có rảnh không?】
Dao Viễn lão sư: 【Ta có rảnh nha, tiểu tỷ tỷ nói đi *đáng yêu* *cười trộm*】
Hứa Thanh Ca liền nói cho Dao Viễn lão sư biết về khúc mắt của cô đối với Tần Tuyển, cả chuyện cô muốn nghỉ thực tập ở công ty để tránh việc rối hơn. Cô hi vọng Dao Viễn lão sư có thể cho mình lời khuyên tốt.
Gõ chữ kể chuyện là rất chậm, hàn huyên hơn nửa tiếng, Hứa Thanh Ca mới nói hết được, sau đó hỏi: 【Vậy… Dao Viễn lão sư, huynh cảm thấy ta phải làm sao bây giờ?】
Biểu hiện đang nhập của Dao Viễn lão sư hiển thị thật lâu nhưng chưa gõ xong.
Hứa Thanh Ca lẳng lặng chờ đợi.
Qua hai phút, Dao Viễn lão sư gửi tới một câu: 【Nói thật, ta cảm thấy cậu ta đáng đời!】
“…” Hứa Thanh Ca không nghĩ tới Dao Viễn lão sư sẽ nói toẹt như vậy.
Dao Viễn lão sư: 【Ta nói vậy có khiến tiểu tỷ tỷ Điềm Muội tức giận không?】
Hứa Thanh Ca cũng không biết tâm trạng của mình là gì, giống như là cô có thể chấp nhận việc mình giận Tần Tuyển, nhưng lại không hi vọng người khác nói anh đáng đời.
Lúc cô giận chú nhỏ cũng vậy, nhưng nếu có người nói Hứa Nhàn Nguyệt không tốt, cô nhất định sẽ đứng ra phản bác.
Hứa Thanh Ca nhấp môi, nói: 【Không sao, anh ấy không có quan hệ gì với ta, huynh nói thật là được rồi.】
Dao Viễn lão sư gửi tới một biểu tượng mặt cười.
Sau đó, lại nói: 【Chỉ là, vị đàn anh đồ bỏ này của tỷ thường xuyên chạy ra bên ngoài, tỷ có thể ở công ty để học hỏi, thật ra chuyện này cũng có lợi, vừa học nhiều vừa tiếp xúc được nhiều. Tỷ cũng may mắn hơn bạn cùng lứa khác vì chưa khai giảng đã có một cơ hội như vậy, cho nên tỷ có thể khách quan suy xét chuyện này thử xem lựa chọn như thế nào mới tốt với mình.】
Khách quan mà nói, Hứa Thanh Ca cũng cho rằng lời nói của Dao Viễn lão sư thật ra có đạo lý, cũng rất đúng trọng tâm.
Hứa Thanh Ca: 【Được, ta biết rồi, cảm ơn Dao Viễn lão sư nhé *vui vẻ*】
Dao Viễn lão sư là người rất kiên nhẫn. Huynh ấy lại nói cho Hứa Thanh Ca nghe một số chuyện cần lưu ý khi livestream, lại không ái muội trêu chọc cô, cho nên cô rất thích chung đụng như vậy.
Lúc gần đi ngủ, Hứa Thanh Ca gửi cho Dao Viễn lão sư một biểu tượng *ánh trăng* rồi chúc ngủ ngon.
Dao Viễn lão sư cũng gửi lại cho cô một biểu tượng *ánh trăng*, sau đó là hai chữ thoạt nhìn rất dịu dàng: 【Cố lên.】
Bởi vì chuyện với Tần Tuyển, nhìn thấy Dao Viễn lão sư vừa kiên nhẫn vừa ôn nhu này, cô không nhịn được âm thầm cầu nguyện, huynh ấy ngàn vạn lần đừng là loại bụng dạ đen tối.
…
Tần Tuyển luôn ngủ muộn, gen di truyền nhà anh lại nhiều tóc, cho nên dù thức khuya cũng không sợ trọc đầu.
Sau khi chúc Hứa Thanh Ca ngủ ngon, anh đứng dậy, đi tủ lạnh lấy đá cục để làm nước lạnh. Lúc đi qua phòng khách, anh chợt thấy Lữ Hỉ Doanh mới cầm nửa bình rượu từ quầy rượu ra.
Hẳn là bà đã uống qua bình thứ hai, dáng vẻ lảo đảo, trên người cũng có mùi rượu.
Lữ Hỉ Doanh quay đầu thấy Tần Tuyển thì chững lại một chút. Sau đó, bà rất nhanh thẳng eo đứng dậy, nỗ lực duy trì thanh tỉnh bên trong ánh mắt đã sớm trống rỗng của mình, “Con trai, con đói bụng à? Muốn ăn cái gì? Mẹ làm cho con.”
Tần Tuyển trầm mặc hai giây, sau đó đi tới trước mặt bà, lấy đi bình rượu trong tay bà rồi nhẹ đỡ vai bà đi qua bàn ăn trước quầy rượu.
Đối với tình huống trước mắt, Lữ Hỉ Doanh có hơi đình trệ, nhưng Tần Tuyển lại chỉ cười khẽ, lấy thêm một cái ly, “Tâm trạng của mẹ không tốt à? Con uống với mẹ, nếu không thì mẹ sinh con trai còn có ích lợi gì chứ.”
Lữ Hi Doanh nhẹ thở ra một hơi dài, ôm mặt nói: “Mẹ không muốn khiến con cảm thấy mẹ vô dụng…”
Tần Tuyển không nói gì, yên tĩnh đảo rượu trong ly. Sau đó, anh tới tủ lạnh lấy cục đá bỏ vào ly của mình, “Mẹ còn nghĩ như vậy nữa, con lập tức cầm Tỷ Tỷ và Muội Muội trong nhà tặng cho người khác đấy.”
Lữ Hỉ Doanh vội bỏ tay xuống, không tự trách nữa.
Tần Tuyển bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, chạm ly với bà, “Hôm nay mẹ nhìn thấy ba con đúng không?”
Lữ Hỉ Doanh dùng sự im lặng thay cho câu trả lời.
Hôm nay, bà nhìn thấy Tần Mộc Chinh, giá trị con người cả trăm triệu, trước đây vì ngoại tình nên bị con trai ruột của mình thưa kiện, cướp đi phần lớn tài sản.
Tần Tuyển vỗ nhẹ bả vai của Lữ Hỉ Doanh, thong thả trấn an: “Con trai của mẹ hữu dụng vậy mà. Nhiều năm như vậy rồi, mẹ vẫn chưa nhìn thấy bản lĩnh của con trai mình sao?”
Trước đôi mắt hoảng hốt của Lữ Hỉ Doanh lập tức hiện ra một Tần Tuyển từ nhỏ đến lớn đã là một đứa trẻ thông minh và thiếu đạo đức.
Bà nhẹ thở ra, cười khẽ, “Đúng là con rất giỏi.”
Hơn nữa, nếu Tần Tuyển không thông minh như vậy, bà cũng không có cách nào yên ổn sống ở nhà họ Tần.
Lữ Hỉ Doanh không tài nào quên được cuộc sống trước khi chuyển nhà của mình, lẩm bẩm hỏi: “Con trai, con đã thoát khỏi bóng ma rồi sao?”
Trước khi đi ngủ, Tần Tuyển mặc áo ba lỗ và quần đùi lớn, ở nhà chính là dáng vẻ của một cậu trai lớn. Anh rũ mi nhìn xuống ly rượu trong tay, đảo một vòng lại một vòng.
Thật lâu sau, Tần Tuyển nâng mắt, mỉm cười nói: “Lúc nhìn thấy Tiểu Thanh Ca, con liền thoát khỏi bóng ma ấy.”
Khi ánh mắt đầu tiên của anh nhìn thấy Hứa Thanh Ca, trước mặt anh xuất hiện một từ, đó là — đơn thuần.
Bất luận thích cái gì, anh đều có nguyên nhân.
Cô gái nhỏ vừa ngây thơ đáng yêu vừa đơn thuần ấy như khiến cho anh như bước ra một bước, gặp được thảo nguyên tươi đẹp bên ngoài nơi toàn là chiến tranh thuốc súng, hoả chiến trùng trùng kia.
Trong tay cô gái nhỏ cầm một cây kem, cô cứ như vậy ngây ngốc ngẩng đầu hỏi anh rằng: “Anh ơi, anh là minh tinh sao?”
Tần Tuyển không có một thế giới bình thường như người ta thường nói. Cho nên việc có một cô gái đơn thuần tốt đẹp nhất đột nhiên xuất hiện trong thế giới của anh, giống như đang đợi anh vậy.
Ai ngờ, Lữ Hỉ Doanh uống đến mơ mơ màng màng sau khi nghe được ba chữ ‘Tiểu Thanh Ca’, bà lập tức tỉnh táo lại, đá chân qua một cái, “Tiểu Thanh Ca đáng yêu như vậy, nếu con thật lòng thì phải theo đuổi đàng hoàng. Đừng có diễn trò theo đuổi loạn đấy, có nghe không hả?”
Tần Tuyển bỗng nhiên bật cười, “Theo đuổi con gái mà không diễn trò thì sao theo đuổi được hả mẹ?”
Lữ Hỉ Doanh: “…”
…
Sau khi được Dao Viễn lão sư cho lời khuyên, Hứa Thanh Ca cảm thấy tiếp thục làm việc ở công ty quả thật tốt với mình, cho nên cô ổn định tiếp tục đến công ty.
Sắp khai giảng, Hứa Thanh Ca cũng tới ngày lãnh lương. Tần Tuyển không chuyển khoản cho cô mà gọi cô vào phòng họp, sau đó cho cô một bao lì xì chứa tiền mặt.
Sau khi nhận được, Hứa Thanh Ca có hơi hưng phấn. Tiền mặt thế này khi nhìn còn cảm thấy nhiều hơn con số lúc chuyển khoản nữa.
Cô rất muốn mở ra xem, nhưng lại sợ Tần Tuyển chê cười mình, cho nên chỉ tiện tay vuốt vuốt bao lì xì rồi nói ‘cảm ơn ông chủ’.
Ở công ty, Tần Tuyển luôn mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, tay áo mặc thêm một tầng vest ngoài tinh tế may lên, cổ tay thon gầy đeo một cái đồng hồ tinh xảo.
Anh ngồi trước cửa sổ, sau lưng là ánh dương nhu hoà, vừa anh tuấn vừa ôn nhu, trên mặt anh đồng thời nhiễm lên ý cười.
“Em mở ra xem đi.” Tần Tuyển cười khẽ, “Hình như đây là tiền lương đầu tiên trong đời em đúng không?”
Thật sự đúng là tiền lương đầu tiên trong đời cô, có ý nghĩ phi thường luôn!
Hứa Thanh Ca cúi đầu mỉm cười, khuôn mặt trắng nõn vừa có hưng phấn vừa có chờ mong. Cô mở bao lì xì, lấy từ trong ra một xấp tiền.
Hứa Thanh Ca sờ độ dày thì không cảm nhận được là mấy ngàn tệ. Cô rất muốn đếm từng tờ, nhưng làm trò như vậy trước mặt Tổng giám đốc Tần luôn ra ngoài kiếm tiền cho công ty… có hơi không tốt nhỉ?
“Em đếm thử đi.” Tần Tuyển dường như muốn cố tình xem dáng vẻ khi xấu hổ của cô.
Lần này, Hứa Thanh Ca không nghe lời, đỏ mặt cất tiền lại vào bao lì xì, ngẩng đầu cười nói: “Không đếm đâu ạ, em về nhà mới đếm.”
Trong đầu cô tính nhẩm số tiền, tự nhiên muốn mua máy ảnh ngay, sau đó chụp ảnh đăng lên vòng tròn bạn bè, bản thân xem như là một phú bà rồi!
Tần Tuyển nhìn thấu suy nghĩ trong đầu cô nên không nói tiếp chuyện bao lì xì nữa. Anh muốn hỏi Phó Nhất Ngôn là ai, nhưng suy nghĩ một lát lại cảm thấy nếu hỏi vấn đề này ra, sẽ khiến lòng dạ của mình hẹp hòi, chỉ đành nghẹn trở về.
Thấy ngày khai giảng mà cô nói gần đến, Tần Tuyển nhẹ gõ mặt bàn, như suy tư hỏi: “Thanh Ca, sau khi em khai giảng, thời gian em đến công ty khi nào anh tính lương khi đó, không ấn giờ hành chính, có thể tuỳ biến thu xếp. Như vậy có vấn đề với em không?”
Hứa Thanh Ca không nghĩ đến chuyện nghỉ làm ở công ty nữa, liền theo bản năng gật đầu, nói: “Được ạ.”
Sau khi nói xong, cô chợt nhớ ra mình vẫn chưa thương lượng với Tần Tuyển việc tiếp tục thực tập. Cô cất bao lì xì, ngẩng đầu thử hỏi: “Có điều… đàn anh, sau này em có thể vẫn luôn thực tập ở công ty không ạ?”
“Vẫn luôn?”
“Vâng ạ,” Hứa Thanh Ca có hơi ngại, “Em rất thích môi trường ở đây ạ, cũng thích không khí giữa các anh các chị khi ở cùng nhau lắm! Nếu có thể, em muốn được ở luôn chỗ này để học tập.”
Hứa Thanh Ca mơ hồ cảm thấy quan hệ giữa bản thân và Tần Tuyển vẫn chưa rõ ràng mà cô còn xin phép anh ở lại công ty, chuyện này hình như không tốt.
Vì thế, giọng cô rất nhỏ, “Có thể… không ạ?”
Đỉnh đầu của Hứa Thanh Ca hướng lên trời, cô mặc một cái áo sơ mi màu trắng, trên ngực áo còn thêu một trái tim nhỏ, cực kỳ có cảm giác thiếu nữ.
Làn da của cô non mịn trắng nõn, lúc nói chuyện thanh âm nhỏ vừa nhẹ, màu môi giống như cánh hoa anh đào tháng tư, trong ánh mắt xinh đẹp thoáng vẻ chột dạ và bất an. Ngay cả như vậy, cô vẫn không buông lỏng bao lì xì trong tay, hệt như một bé con tham tiền.
Vừa đơn thuần vừa đáng yêu.
Tần Tuyển đột nhiên muốn xoa đầu cô, nhưng đôi tay chỉ hơi đưa ra một chút, lại nghiêng đầu cười hỏi: “Còn anh thì sao?”
“Dạ?”
“Em thích môi trường ở công ty, thích không khí làm việc giữa các anh các chị,” Tần Tuyển một tay chống cằm, lười nhác nhìn cô, “Tiểu Thanh Ca, vậy là em không thích anh sao?”
Lúc nói lời này, trên mặt Tần Tuyển mang theo ý cười, giống như trêu chọc bạn nhỏ vậy. Cái cảm giác này — giống như anh là người đầu tiên ăn Tết với cô, vậy thì anh cưới cô được không?
Mặt của Hứa Thanh Ca lập tức đỏ lên, không phải anh nói đợi sau khi cô huấn luyện quân sự xong mới theo đuổi sao? Lúc này sao đột nhiên lại nói lời như vậy chứ?
Anh muốn cô phải trả lời thế nào đây hả!??
Hứa Thanh Ca đành cúi thấp đầu xuống, giống như một học sinh bị thầy giáo dạy dỗ.
Tần Tuyển đột nhiên bật cười, ngồi xuống bàn làm việc, sau đó nói ra một câu còn ác liệt hơn, “Tiểu Thanh Ca, mặt em đỏ thật đấy.”
Hứa Thanh Ca: “…”
Cô thầm xác định Tần Tuyển chính là dạng người ngoài không giống trong, là kẻ thích bắt nạt người khác.
Anh trai dịu dàng tuyệt đối là hư ảo mà thôi!
…
Sinh viên năm nhất Đại học khai giảng, sáng ngày hôm đó, ba Hứa chở Hứa Thanh Ca tới trường.
Từ khi cô lúc nhỏ đến khi lớn, ba Hứa vẫn luôn lo lắng cho gương mặt này của cô. Con gái di truyền gen của ông quá tốt, khi lớn lên ai gặp cũng thích. Ba Hứa lập tức lo lắng cho cô bị nam sinh theo đuổi quá nhiều, vô tình gặp người xấu, lo rằng con gái sẽ bị bắt nạt và bị tổn thương.
Bây giờ Hứa Thanh Ca lên Đại học, nhất định sẽ có không ít các đàn anh hay bạn học năm sẽ vì khuôn mặt xinh đẹp này của cô mà theo đuổi cô.
Ba Hứa hạ cửa sổ xe xuống để hút thuốc, híp mắt nhìn mấy cặp đôi đi ngang qua, lo lắng dặn dò nói:
“Ngọt Ngào à, nếu con muốn yêu đương, ba cho phép, nhưng ba hi vọng con phải quan sát người đó thật kỹ. Nếu có mười người theo đuổi con, nhất định con phải sàng lọc hết mười người, chàng trai đích thực sẽ không bởi vì xúc động mà theo đuổi con.”
Hứa Thanh Ca lại đang cúi đầu nhắn Wechat với Tiêu Ca Cao.
Tiêu Ca Cao là bạn học từ nhỏ của cô, lên đến cấp ba vẫn là bạn, sau đó cùng cô thi vào Đại học D, chỉ là ngành mà Tiêu Ca Cao học là ngành Tự động hoá.
Hứa Thanh Ca hỏi cô nàng tới chưa, Tiêu Ca Cao gửi lại ảnh chụp trường học, sân trường vô cùng nhiều người.
Ba hứa gõ đầu Hứa Thanh Ca, “Ngọt Ngào! Đừng có lơ chứ! Ba đang nói chuyện với con đấy!”
“Con biết rồi mà,” Hứa Thanh Ca ôm đầu, ngẩng dậy, “Ba lại đánh vô đầu con nữa, con thi không đậu Trạng Nguyên đều do bị ba đánh đó!”
Ba Hứa truy vấn, “Con có nghe thấy ba vừa nói gì không?”
“Có ạ.”
“Nghe cái gì nào?”
“Ba nói con học tập cho tốt.”
“…”
Ba Hứa tức giận đẩy đầu cô, lại lặp lại câu lúc nãy một lần, sau đó vẫn lo lắng không yên, nói: “Ngọt Ngào à, ba thật sự lo rằng con sẽ bị nam sinh hư hỏng bắt nạt.”
Lần này, Hứa Thanh Ca nghe rõ.
Cô ‘ồ’ một tiếng, trả lời: “Xem đi, ba mẹ không sinh cho con anh trai mà sinh con trước, nếu không bây giờ con đã có anh bảo vệ rồi.”
Mục tiêu kiếm tiền của Hứa Thanh Ca vẫn không thay đổi, cho nên mặc kệ Tần Tuyển là hạng người gì, cô vẫn tiếp tục livestream như thường.Phòng livestream của cô dần dần tăng thêm số lượng người xem.
Hiện tại, Hứa Thanh Ca lấy việc ca hát làm chủ yếu, nếu người ủng hộ yêu cầu, cô sẽ ngẫu nhiên kéo đàn violon, cũng chậm rãi hình thành thói quen nói chuyện phiếm cùng người ủng hộ.
Ngoại trừ khả năng chơi nhạc cụ, Hứa thanh Ca vẫn là một thiên tài về ngôn ngữ. Bên cạnh ca hát bằng tiếng Trung, cô còn hát được tiếng Quảng Đông, tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Nhật và những bài hát manga, anime của Nhật Bản bằng giọng thiếu nữ dễ nghe.
Chất giọng của cô mềm ngọt, khả năng ứng biến cũng tốt khi nói chuyện cùng người xem, lại có Dao Viễn lão sư giúp đỡ, phòng livestream của cô rất được săn đón, hơn nữa đa số người xem đều thiện ý thích cô.
Hôm nay, ở phòng livestream có người hỏi: 【Có phải Điềm Muội sắp khai giảng rồi không?】
Hứa Thanh Ca trả lời: “Đúng vậy.”
【Thế sau khi khải giảng, muội không thể thường xuyên ca hát nữa sao?】
Hứa Thanh Ca nghĩ đến vấn đề này.
Sau khi vào Đại học, cô vẫn muốn tiếp tục học tập. Chú nhỏ muốn cô học tốt chuyên ngành của mình. Nếu không, bốn năm Đại học cũng chỉ là hư vô. Dự tính của cô là thứ hai đến thứ sáu sẽ ở trường học thật tốt, sau đó đi thư viện và tham gia một ít hoạt động, sẽ không livestream nữa.
Hứa Thanh Ca nói: “Phải, chỉ cuối tuần mới livestream được thôi.”
【Còn công ty mà Điềm Muội đang làm thì sao?】
Lúc trước, Hứa Thanh Ca từng nói với người xem của mình, rằng cô đang thực tập ở công ty của một đàn anh.
Cô nghĩ đến Tần Tuyển.
Cảm nhận của Hứa Thanh Ca đối với anh rất phức tạp. Thoạt nhìn, anh rõ ràng là một anh trai dịu dàng cực tốt, nhưng chuyện mà anh đã làm đã khiến cô cảm thấy bản thân bị bắt nạt.
Tuỳ rằng không phải chuyện gì nghiêm trọng, nhưng Hứa Thanh Ca vẫn không có cách nào tiếp tục nói cười với anh giống như trước.
Cô lại không giỏi nguỵ trang, mỗi lần đối diện với ánh mắt của Tần Tuyển, cô lại cảm thấy kỳ quái.
Cụ thể kỳ quái ở đâu thì cô không tìm ra được từ để hình dung, đến bản thân cô còn không rõ nữa là.
Hứa Thanh Ca suy nghĩ, nói: “Có thể sau này tôi sẽ không có nhiều thời gian nên không đến công ty thực tập nữa.”
Cô vừa dứt lời, một lúc lâu sau, Dao Viễn lão sư chưa từng lên tiếng bỗng nhiên tặng quà cho cô, bình luận công khai: 【Tiểu tỷ tỷ Điềm Muội không phải muốn mua máy ảnh sao? Nếu không livestream cũng không đến công ty thực tập, vậy thì bao giờ mới mua được máy ảnh?】
Hứa Thanh Ca từng ở phòng livestream của mình, nói ước nguyện ban đầu khiến cô livestream chính là kiếm tiền mua máy ảnh.
Dao Viễn lão sư vừa hỏi như vậy, liền có mấy người khác bình luận hỏi cô, từ việc ca hát chuyển thành ai cũng hỏi lý do vì sao cô không đến công ty nữa.
Hứa Thanh Ca nhất định sẽ không nói chuyện Tần Tuyển bắt nạt cô ở phòng livestream thế này. Nhưng cô lại không muốn gạt người, ngây ngốc một lát, cô nói: “Chú nhỏ của tôi đồng ý cho tôi một cái thân máy ảnh, cho nên có lẽ tháng sau, tôi để dành đủ tiền rồi, không đến công ty nữa vẫn đủ mua.”
Hứa Thanh Ca vốn cho rằng cô đã trả lời rất hoàn mỹ, không ngờ tới Dao Viễn lão sư lại bỗng nhiên trêu chọc:
Dao Viễn lão sư: 【Tiểu tỷ tỷ Điềm Muội có hơi qua cầu rút ván đấy *cười trộm*】
Mặt cô đỏ lên, tim đen bị Dao Viễn lão sư nói trúng, cô cảm thấy bản thân cũng qua cầu rút ván thật.
Đúng lúc này, một nam streamer cùng hội nhóm livestream với cô gửi bình luận tới, nhắc nhở: 【Tiểu Điềm Muội, chủ tịch sắp phát lương rồi, tiền lương tháng này của muội tháng mười sẽ phát đấy.】
Con người của nam streamer này rất tốt, cũng dạy Hứa Thanh Ca rất nhiều, nhưng cô không thường xuyên liên hệ với anh ta, bởi vì trước đây Tần Tuyển đã từng nhắc nhở với cô internet phức tạp.
Hứa Thanh Ca lễ phép nói ‘cảm ơn’.
Nam streamer lại hỏi: 【Tiểu Điềm Muội, tháng sau hội nhóm offline gặp mặt, muội cũng tới chơi nhé?】
Chủ tịch hội nhóm, Vương Chủ cũng đã nói qua chuyện này với Hứa Thanh Ca. Bởi vì Vương Chủ muốn kết nối nhân mạch giữa những streamer trong hội với nhau, nên đã kiến nghị cô trích ra một chút thời gian để giao lưu với mọi người, sẵn bề tạo lập quan hệ.
Nhưng Hứa Thanh Ca không định sẽ tốn nhiều thời gian vào mạng, cho nên không nhận lời.
Vừa muốn nói tháng sau khai giảng nên không có thời gian, cô bỗng nhiên thấy Dao Viễn lão sư bình luận: 【Tiểu tỷ tỷ Điềm Muội chưa từng gỡ mặt nạ khi livestream, hẳn là không muốn internet ảnh hưởng đến cuộc sống của mình, có lẽ muội ấy không đi đâu.】
Lời nói này có một chút sặc ý mùi thâm ý, Dao Viễn lão sư giống như người đại diện phát ngôn của cô, nói chuyện với nam streamer này cũng không để cho người ta mặt mũi. Trong phòng livestream có người xem không vui khi nghe thấy câu này, bắt đầu giận dỗi.
Hứa Thanh Ca vội vàng hoà giải, “Lúc trước tôi đã nói với Dao Viễn lão sư rằng mình không có cách nào để đi. Các bạn đừng giận Dao Viễn lão sư, đó là ý của tôi.”
Lời cô bảo vệ Dao Viễn lão sư như vậy vừa thốt lên, phòng livestream an tĩnh một lát. Ngay sau đó, có một quản lý viên do hội nhóm livestream điều xuống chuyển đề tài về chuyện ca hát.
Bởi vì Dao Viễn lão sư đã từng giúp cô giải quyết một người xem vô văn hoá trong phòng livestream, cho nên Hứa Thanh Ca vẫn muốn bảo vệ Dao Viễn lão sư một lần.
Hứa Thanh Ca rất nghiêm túc nói vào microphone: “Mong các bạn đừng công kích Dao Viễn lão sư nữa. Phòng livestream của tôi không chào đón người quá khích, tôi chỉ muốn phòng livestream của tôi nhẹ nhàng vui vẻ mà thôi, cảm ơn.”
…
Sau khi cô tắt livestream đi, ba mẹ đã Hứa sắp tan tầm, dì giúp việc cũng tới nhà nấu cơm tối.
Hứa Thanh Ca nằm trên giường, không hề cân nhắc đến chuyện ca hát kia. Cô vô thức xem xét bản thân về chuyện nói nghỉ đến công ty thực tập có phải là qua cầu rút ván hay không?
Cô muốn tìm người tâm sự.
Hứa Thanh Hoan và Phó Nhất Ngôn mới yêu đương, bạn bè tốt Tiêu Ca Cao cũng chưa du lịch trở về, cô lại không thể hỏi Hứa Nhàn Nguyệt.
Nghĩ tới nghĩ lui, Hứa Thanh Ca click mở Wechat lúc trước đã thêm bạn với Dao Viễn lão sư, muốn nghe huynh ấy chỉ giáo.
||||| Truyện đề cử: Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||
Lương của Dao Viễn lão sư năm vạn một tháng, nhất định có thể cho cô một lời khuyên đúng trọng tâm.
Hứa Thanh Ca: 【Dao Viễn lão sư, huynh có đó không?】
ID Wechat của Dao Viễn lão sư giống như là mới tạo, vòng tròn bạn bè chưa từng đăng cái gì, giống như không hay xài Wechat.
Hứa Thanh Ca đợi đến khi ăn xong cơm chiều, lúc lên giường ngủ mới nhận được tin nhắn trả lời của huynh ấy.
Dao Viễn lão sư: 【Ta đây. Tiểu tỷ tỷ Điềm Muội có việc gì sao? Lúc nãy điện thoại của ta hết pin *thẹn thùng* *ngượng ngùng*.】
Hứa Thanh Ca: 【Chỉ là ta muốn cảm ơn huynh chuyện hôm nay ở phòng livestream thôi. Hi vọng huynh đừng không vui nhé!】
Dao Viễn lão sư: 【Sao lại không vui chứ? Tiểu tỷ tỷ Điềm Muội bảo vệ ta như vậy, ta rất vui đó *vui vẻ* *cười trộm*】
Thấy huynh ấy không bận tâm, Hứa Thanh Ca hàn huyên mấy câu rồi nói vào vấn đề, 【Dao Viễn lão sư, ta còn muốn hỏi huynh về chuyện hôm nay huynh đã nói ta qua cầu rút ván. Ta có điểm mơ hồ, bây giờ huynh có rảnh không?】
Dao Viễn lão sư: 【Ta có rảnh nha, tiểu tỷ tỷ nói đi *đáng yêu* *cười trộm*】
Hứa Thanh Ca liền nói cho Dao Viễn lão sư biết về khúc mắt của cô đối với Tần Tuyển, cả chuyện cô muốn nghỉ thực tập ở công ty để tránh việc rối hơn. Cô hi vọng Dao Viễn lão sư có thể cho mình lời khuyên tốt.
Gõ chữ kể chuyện là rất chậm, hàn huyên hơn nửa tiếng, Hứa Thanh Ca mới nói hết được, sau đó hỏi: 【Vậy… Dao Viễn lão sư, huynh cảm thấy ta phải làm sao bây giờ?】
Biểu hiện đang nhập của Dao Viễn lão sư hiển thị thật lâu nhưng chưa gõ xong.
Hứa Thanh Ca lẳng lặng chờ đợi.
Qua hai phút, Dao Viễn lão sư gửi tới một câu: 【Nói thật, ta cảm thấy cậu ta đáng đời!】
“…” Hứa Thanh Ca không nghĩ tới Dao Viễn lão sư sẽ nói toẹt như vậy.
Dao Viễn lão sư: 【Ta nói vậy có khiến tiểu tỷ tỷ Điềm Muội tức giận không?】
Hứa Thanh Ca cũng không biết tâm trạng của mình là gì, giống như là cô có thể chấp nhận việc mình giận Tần Tuyển, nhưng lại không hi vọng người khác nói anh đáng đời.
Lúc cô giận chú nhỏ cũng vậy, nhưng nếu có người nói Hứa Nhàn Nguyệt không tốt, cô nhất định sẽ đứng ra phản bác.
Hứa Thanh Ca nhấp môi, nói: 【Không sao, anh ấy không có quan hệ gì với ta, huynh nói thật là được rồi.】
Dao Viễn lão sư gửi tới một biểu tượng mặt cười.
Sau đó, lại nói: 【Chỉ là, vị đàn anh đồ bỏ này của tỷ thường xuyên chạy ra bên ngoài, tỷ có thể ở công ty để học hỏi, thật ra chuyện này cũng có lợi, vừa học nhiều vừa tiếp xúc được nhiều. Tỷ cũng may mắn hơn bạn cùng lứa khác vì chưa khai giảng đã có một cơ hội như vậy, cho nên tỷ có thể khách quan suy xét chuyện này thử xem lựa chọn như thế nào mới tốt với mình.】
Khách quan mà nói, Hứa Thanh Ca cũng cho rằng lời nói của Dao Viễn lão sư thật ra có đạo lý, cũng rất đúng trọng tâm.
Hứa Thanh Ca: 【Được, ta biết rồi, cảm ơn Dao Viễn lão sư nhé *vui vẻ*】
Dao Viễn lão sư là người rất kiên nhẫn. Huynh ấy lại nói cho Hứa Thanh Ca nghe một số chuyện cần lưu ý khi livestream, lại không ái muội trêu chọc cô, cho nên cô rất thích chung đụng như vậy.
Lúc gần đi ngủ, Hứa Thanh Ca gửi cho Dao Viễn lão sư một biểu tượng *ánh trăng* rồi chúc ngủ ngon.
Dao Viễn lão sư cũng gửi lại cho cô một biểu tượng *ánh trăng*, sau đó là hai chữ thoạt nhìn rất dịu dàng: 【Cố lên.】
Bởi vì chuyện với Tần Tuyển, nhìn thấy Dao Viễn lão sư vừa kiên nhẫn vừa ôn nhu này, cô không nhịn được âm thầm cầu nguyện, huynh ấy ngàn vạn lần đừng là loại bụng dạ đen tối.
…
Tần Tuyển luôn ngủ muộn, gen di truyền nhà anh lại nhiều tóc, cho nên dù thức khuya cũng không sợ trọc đầu.
Sau khi chúc Hứa Thanh Ca ngủ ngon, anh đứng dậy, đi tủ lạnh lấy đá cục để làm nước lạnh. Lúc đi qua phòng khách, anh chợt thấy Lữ Hỉ Doanh mới cầm nửa bình rượu từ quầy rượu ra.
Hẳn là bà đã uống qua bình thứ hai, dáng vẻ lảo đảo, trên người cũng có mùi rượu.
Lữ Hỉ Doanh quay đầu thấy Tần Tuyển thì chững lại một chút. Sau đó, bà rất nhanh thẳng eo đứng dậy, nỗ lực duy trì thanh tỉnh bên trong ánh mắt đã sớm trống rỗng của mình, “Con trai, con đói bụng à? Muốn ăn cái gì? Mẹ làm cho con.”
Tần Tuyển trầm mặc hai giây, sau đó đi tới trước mặt bà, lấy đi bình rượu trong tay bà rồi nhẹ đỡ vai bà đi qua bàn ăn trước quầy rượu.
Đối với tình huống trước mắt, Lữ Hỉ Doanh có hơi đình trệ, nhưng Tần Tuyển lại chỉ cười khẽ, lấy thêm một cái ly, “Tâm trạng của mẹ không tốt à? Con uống với mẹ, nếu không thì mẹ sinh con trai còn có ích lợi gì chứ.”
Lữ Hi Doanh nhẹ thở ra một hơi dài, ôm mặt nói: “Mẹ không muốn khiến con cảm thấy mẹ vô dụng…”
Tần Tuyển không nói gì, yên tĩnh đảo rượu trong ly. Sau đó, anh tới tủ lạnh lấy cục đá bỏ vào ly của mình, “Mẹ còn nghĩ như vậy nữa, con lập tức cầm Tỷ Tỷ và Muội Muội trong nhà tặng cho người khác đấy.”
Lữ Hỉ Doanh vội bỏ tay xuống, không tự trách nữa.
Tần Tuyển bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, chạm ly với bà, “Hôm nay mẹ nhìn thấy ba con đúng không?”
Lữ Hỉ Doanh dùng sự im lặng thay cho câu trả lời.
Hôm nay, bà nhìn thấy Tần Mộc Chinh, giá trị con người cả trăm triệu, trước đây vì ngoại tình nên bị con trai ruột của mình thưa kiện, cướp đi phần lớn tài sản.
Tần Tuyển vỗ nhẹ bả vai của Lữ Hỉ Doanh, thong thả trấn an: “Con trai của mẹ hữu dụng vậy mà. Nhiều năm như vậy rồi, mẹ vẫn chưa nhìn thấy bản lĩnh của con trai mình sao?”
Trước đôi mắt hoảng hốt của Lữ Hỉ Doanh lập tức hiện ra một Tần Tuyển từ nhỏ đến lớn đã là một đứa trẻ thông minh và thiếu đạo đức.
Bà nhẹ thở ra, cười khẽ, “Đúng là con rất giỏi.”
Hơn nữa, nếu Tần Tuyển không thông minh như vậy, bà cũng không có cách nào yên ổn sống ở nhà họ Tần.
Lữ Hỉ Doanh không tài nào quên được cuộc sống trước khi chuyển nhà của mình, lẩm bẩm hỏi: “Con trai, con đã thoát khỏi bóng ma rồi sao?”
Trước khi đi ngủ, Tần Tuyển mặc áo ba lỗ và quần đùi lớn, ở nhà chính là dáng vẻ của một cậu trai lớn. Anh rũ mi nhìn xuống ly rượu trong tay, đảo một vòng lại một vòng.
Thật lâu sau, Tần Tuyển nâng mắt, mỉm cười nói: “Lúc nhìn thấy Tiểu Thanh Ca, con liền thoát khỏi bóng ma ấy.”
Khi ánh mắt đầu tiên của anh nhìn thấy Hứa Thanh Ca, trước mặt anh xuất hiện một từ, đó là — đơn thuần.
Bất luận thích cái gì, anh đều có nguyên nhân.
Cô gái nhỏ vừa ngây thơ đáng yêu vừa đơn thuần ấy như khiến cho anh như bước ra một bước, gặp được thảo nguyên tươi đẹp bên ngoài nơi toàn là chiến tranh thuốc súng, hoả chiến trùng trùng kia.
Trong tay cô gái nhỏ cầm một cây kem, cô cứ như vậy ngây ngốc ngẩng đầu hỏi anh rằng: “Anh ơi, anh là minh tinh sao?”
Tần Tuyển không có một thế giới bình thường như người ta thường nói. Cho nên việc có một cô gái đơn thuần tốt đẹp nhất đột nhiên xuất hiện trong thế giới của anh, giống như đang đợi anh vậy.
Ai ngờ, Lữ Hỉ Doanh uống đến mơ mơ màng màng sau khi nghe được ba chữ ‘Tiểu Thanh Ca’, bà lập tức tỉnh táo lại, đá chân qua một cái, “Tiểu Thanh Ca đáng yêu như vậy, nếu con thật lòng thì phải theo đuổi đàng hoàng. Đừng có diễn trò theo đuổi loạn đấy, có nghe không hả?”
Tần Tuyển bỗng nhiên bật cười, “Theo đuổi con gái mà không diễn trò thì sao theo đuổi được hả mẹ?”
Lữ Hỉ Doanh: “…”
…
Sau khi được Dao Viễn lão sư cho lời khuyên, Hứa Thanh Ca cảm thấy tiếp thục làm việc ở công ty quả thật tốt với mình, cho nên cô ổn định tiếp tục đến công ty.
Sắp khai giảng, Hứa Thanh Ca cũng tới ngày lãnh lương. Tần Tuyển không chuyển khoản cho cô mà gọi cô vào phòng họp, sau đó cho cô một bao lì xì chứa tiền mặt.
Sau khi nhận được, Hứa Thanh Ca có hơi hưng phấn. Tiền mặt thế này khi nhìn còn cảm thấy nhiều hơn con số lúc chuyển khoản nữa.
Cô rất muốn mở ra xem, nhưng lại sợ Tần Tuyển chê cười mình, cho nên chỉ tiện tay vuốt vuốt bao lì xì rồi nói ‘cảm ơn ông chủ’.
Ở công ty, Tần Tuyển luôn mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, tay áo mặc thêm một tầng vest ngoài tinh tế may lên, cổ tay thon gầy đeo một cái đồng hồ tinh xảo.
Anh ngồi trước cửa sổ, sau lưng là ánh dương nhu hoà, vừa anh tuấn vừa ôn nhu, trên mặt anh đồng thời nhiễm lên ý cười.
“Em mở ra xem đi.” Tần Tuyển cười khẽ, “Hình như đây là tiền lương đầu tiên trong đời em đúng không?”
Thật sự đúng là tiền lương đầu tiên trong đời cô, có ý nghĩ phi thường luôn!
Hứa Thanh Ca cúi đầu mỉm cười, khuôn mặt trắng nõn vừa có hưng phấn vừa có chờ mong. Cô mở bao lì xì, lấy từ trong ra một xấp tiền.
Hứa Thanh Ca sờ độ dày thì không cảm nhận được là mấy ngàn tệ. Cô rất muốn đếm từng tờ, nhưng làm trò như vậy trước mặt Tổng giám đốc Tần luôn ra ngoài kiếm tiền cho công ty… có hơi không tốt nhỉ?
“Em đếm thử đi.” Tần Tuyển dường như muốn cố tình xem dáng vẻ khi xấu hổ của cô.
Lần này, Hứa Thanh Ca không nghe lời, đỏ mặt cất tiền lại vào bao lì xì, ngẩng đầu cười nói: “Không đếm đâu ạ, em về nhà mới đếm.”
Trong đầu cô tính nhẩm số tiền, tự nhiên muốn mua máy ảnh ngay, sau đó chụp ảnh đăng lên vòng tròn bạn bè, bản thân xem như là một phú bà rồi!
Tần Tuyển nhìn thấu suy nghĩ trong đầu cô nên không nói tiếp chuyện bao lì xì nữa. Anh muốn hỏi Phó Nhất Ngôn là ai, nhưng suy nghĩ một lát lại cảm thấy nếu hỏi vấn đề này ra, sẽ khiến lòng dạ của mình hẹp hòi, chỉ đành nghẹn trở về.
Thấy ngày khai giảng mà cô nói gần đến, Tần Tuyển nhẹ gõ mặt bàn, như suy tư hỏi: “Thanh Ca, sau khi em khai giảng, thời gian em đến công ty khi nào anh tính lương khi đó, không ấn giờ hành chính, có thể tuỳ biến thu xếp. Như vậy có vấn đề với em không?”
Hứa Thanh Ca không nghĩ đến chuyện nghỉ làm ở công ty nữa, liền theo bản năng gật đầu, nói: “Được ạ.”
Sau khi nói xong, cô chợt nhớ ra mình vẫn chưa thương lượng với Tần Tuyển việc tiếp tục thực tập. Cô cất bao lì xì, ngẩng đầu thử hỏi: “Có điều… đàn anh, sau này em có thể vẫn luôn thực tập ở công ty không ạ?”
“Vẫn luôn?”
“Vâng ạ,” Hứa Thanh Ca có hơi ngại, “Em rất thích môi trường ở đây ạ, cũng thích không khí giữa các anh các chị khi ở cùng nhau lắm! Nếu có thể, em muốn được ở luôn chỗ này để học tập.”
Hứa Thanh Ca mơ hồ cảm thấy quan hệ giữa bản thân và Tần Tuyển vẫn chưa rõ ràng mà cô còn xin phép anh ở lại công ty, chuyện này hình như không tốt.
Vì thế, giọng cô rất nhỏ, “Có thể… không ạ?”
Đỉnh đầu của Hứa Thanh Ca hướng lên trời, cô mặc một cái áo sơ mi màu trắng, trên ngực áo còn thêu một trái tim nhỏ, cực kỳ có cảm giác thiếu nữ.
Làn da của cô non mịn trắng nõn, lúc nói chuyện thanh âm nhỏ vừa nhẹ, màu môi giống như cánh hoa anh đào tháng tư, trong ánh mắt xinh đẹp thoáng vẻ chột dạ và bất an. Ngay cả như vậy, cô vẫn không buông lỏng bao lì xì trong tay, hệt như một bé con tham tiền.
Vừa đơn thuần vừa đáng yêu.
Tần Tuyển đột nhiên muốn xoa đầu cô, nhưng đôi tay chỉ hơi đưa ra một chút, lại nghiêng đầu cười hỏi: “Còn anh thì sao?”
“Dạ?”
“Em thích môi trường ở công ty, thích không khí làm việc giữa các anh các chị,” Tần Tuyển một tay chống cằm, lười nhác nhìn cô, “Tiểu Thanh Ca, vậy là em không thích anh sao?”
Lúc nói lời này, trên mặt Tần Tuyển mang theo ý cười, giống như trêu chọc bạn nhỏ vậy. Cái cảm giác này — giống như anh là người đầu tiên ăn Tết với cô, vậy thì anh cưới cô được không?
Mặt của Hứa Thanh Ca lập tức đỏ lên, không phải anh nói đợi sau khi cô huấn luyện quân sự xong mới theo đuổi sao? Lúc này sao đột nhiên lại nói lời như vậy chứ?
Anh muốn cô phải trả lời thế nào đây hả!??
Hứa Thanh Ca đành cúi thấp đầu xuống, giống như một học sinh bị thầy giáo dạy dỗ.
Tần Tuyển đột nhiên bật cười, ngồi xuống bàn làm việc, sau đó nói ra một câu còn ác liệt hơn, “Tiểu Thanh Ca, mặt em đỏ thật đấy.”
Hứa Thanh Ca: “…”
Cô thầm xác định Tần Tuyển chính là dạng người ngoài không giống trong, là kẻ thích bắt nạt người khác.
Anh trai dịu dàng tuyệt đối là hư ảo mà thôi!
…
Sinh viên năm nhất Đại học khai giảng, sáng ngày hôm đó, ba Hứa chở Hứa Thanh Ca tới trường.
Từ khi cô lúc nhỏ đến khi lớn, ba Hứa vẫn luôn lo lắng cho gương mặt này của cô. Con gái di truyền gen của ông quá tốt, khi lớn lên ai gặp cũng thích. Ba Hứa lập tức lo lắng cho cô bị nam sinh theo đuổi quá nhiều, vô tình gặp người xấu, lo rằng con gái sẽ bị bắt nạt và bị tổn thương.
Bây giờ Hứa Thanh Ca lên Đại học, nhất định sẽ có không ít các đàn anh hay bạn học năm sẽ vì khuôn mặt xinh đẹp này của cô mà theo đuổi cô.
Ba Hứa hạ cửa sổ xe xuống để hút thuốc, híp mắt nhìn mấy cặp đôi đi ngang qua, lo lắng dặn dò nói:
“Ngọt Ngào à, nếu con muốn yêu đương, ba cho phép, nhưng ba hi vọng con phải quan sát người đó thật kỹ. Nếu có mười người theo đuổi con, nhất định con phải sàng lọc hết mười người, chàng trai đích thực sẽ không bởi vì xúc động mà theo đuổi con.”
Hứa Thanh Ca lại đang cúi đầu nhắn Wechat với Tiêu Ca Cao.
Tiêu Ca Cao là bạn học từ nhỏ của cô, lên đến cấp ba vẫn là bạn, sau đó cùng cô thi vào Đại học D, chỉ là ngành mà Tiêu Ca Cao học là ngành Tự động hoá.
Hứa Thanh Ca hỏi cô nàng tới chưa, Tiêu Ca Cao gửi lại ảnh chụp trường học, sân trường vô cùng nhiều người.
Ba hứa gõ đầu Hứa Thanh Ca, “Ngọt Ngào! Đừng có lơ chứ! Ba đang nói chuyện với con đấy!”
“Con biết rồi mà,” Hứa Thanh Ca ôm đầu, ngẩng dậy, “Ba lại đánh vô đầu con nữa, con thi không đậu Trạng Nguyên đều do bị ba đánh đó!”
Ba Hứa truy vấn, “Con có nghe thấy ba vừa nói gì không?”
“Có ạ.”
“Nghe cái gì nào?”
“Ba nói con học tập cho tốt.”
“…”
Ba Hứa tức giận đẩy đầu cô, lại lặp lại câu lúc nãy một lần, sau đó vẫn lo lắng không yên, nói: “Ngọt Ngào à, ba thật sự lo rằng con sẽ bị nam sinh hư hỏng bắt nạt.”
Lần này, Hứa Thanh Ca nghe rõ.
Cô ‘ồ’ một tiếng, trả lời: “Xem đi, ba mẹ không sinh cho con anh trai mà sinh con trước, nếu không bây giờ con đã có anh bảo vệ rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.