Chương 27: Chuyện cũ
Fresh Dương
27/09/2023
Đôi chân của Từ Giai cứng ngắc ngay lập tức khụy xuống. Gương mặt cô trắng bệch không lấy một chút thần sắc. Từ trong hốc mắt cô chợt ứa ra những giọt nước mắt.
“Không… đây không phải sự thật… Anh lừa tôi…” Từ Giai bịt tai mình lại lẩm nhẩm một mình.
Dịch Hoài Tự đưa một chiếc hộp nhung màu đen tới trước mặt Từ Giai rồi nói: “Cô xem đi, đây là thứ duy nhất hắn ta để lại…”
Từ Giai vội giằng lấy chiếc hộp nhung đó rồi mở ra. Bên trong là một chiếc nhẫn kim cương màu hồng. Cách đây mấy ngày Châu Hiên đúng là có nói sẽ cho cô một bất ngờ, chắc hẳn bất ngờ mà anh nói là chiếc nhẫn này đây.
Cô nghiến răng lặng lẽ rơi nước mắt. Cho dù là khóc nấc lên nhưng Từ Giai vẫn không nói lời nào, thậm chí cũng không nói chuyện lấy nửa lời với Dịch Hoài Tự. Dịch Hoài Tự cũng đứng im một chỗ, đám người của hắn đem theo di chuyển đồ đạc xong xuôi thì cứ thế lái xe rời đi chỉ còn lại một mình hắn ngồi bên cạnh Từ Giai.
Cho tới khi không còn rơi được nước mắt nữa Từ Giai mới lên tiếng hỏi Dịch Hoài Tự: “Vì sao chồng tôi lại chết? Là anh giết?”
Dịch Hoài Tự thừa nhận: “Phải, là do tôi sắp xếp…”
Từ Giai nghe xong trong lòng tràn lên một cơn phẫn uất, cô gào lên: “Vì sao? Vì sao lại đối xử với tôi như thế? Chi bằng anh giết tôi đi… tôi không muốn sống nữa…”
Giọng của Từ Giai dần dần khản đặc lại vô cùng khó nghe nhưng Dịch Hoài Tự chẳng mấy bận tâm. Hắn ta đi tới bế thốc Từ Giai lên rồi nói: “Chết sao? Cô đừng ảo tưởng nữa. Gần một năm qua tôi đã buông thả cô, bây giờ thì nên trở về thôi…”
Từ Giai không can tâm, hôm nay cô muốn liều mạng với hắn ta, một là cô chết hai là hắn. Sau khi Dịch Hoài Tự đặt cô ở trong ghế phụ thì đóng cửa xe lại. Hắn nhanh chóng đi về phía còn lại mở cửa ra ngồi vào vị trí lái xe.
Xe bắt đầu di chuyển, tới đoạn đường cao tốc Từ Giai vội vàng tháo dây an toàn ra. Dịch Hoài Tự quay sang gằn giọng: “Từ Giai, em ngồi yên cho tôi…”
Từ Giai chẳng thèm nghe lời của hắn ngược lại còn giằng co với Dịch Hoài Tự trong xe. Chiếc xe vòng qua vòng lại quệt vào mấy chiếc xe hơi bên cạnh. Có tiếng chửi mắng từ bên ngoài vang lên.
Dịch Hoài Tự không chú ý phía trước lắm, tất cả sự chú ý của anh đều đặt lên người Từ Giai. Chính vì thế mà xe của họ đã lao gần sát lề đường đâm vào một chiếc cây bên, chưa dừng lại ở đó xe đang chạy với tốc độ cao lên cho dù Dịch Hoài Tự có kịp thời thắng xe lại thì vẫn phải mất mấy giây.
Trong mấy giây đó chiếc xe hơi kia lao mạnh về phía rào chắn. Dịch Hoài Tự vội vàng kéo Từ Giai vào trong lòng mình, hắn bao bọc người mình lên đầu cô. Từ Giai bị chấn động mạnh kia làm cho ngất xỉu.
Khi tỉnh lại thì một mùi máu tanh xộc vào mũi Từ Giai. Cả đầu lẫn mặt cô đều dính máu nhưng không phải là của cô. Từ Giai cẩn thận lách người khỏi tay của Dịch Hoài Tự mới nhìn rõ được tình trạng hiện tại của hắn.
Đầu hắn tựa vào vô lăng chảy rất nhiều máu, đến ngực cũng bị kính vỡ của xe hơi găm lấy. Từ Giai hốt hoảng vội lấy điện thoại rơi dưới chân định gọi cấp cứu. Nhưng vừa ấn xong còn chưa kịp gọi thì sự hận thù đối với Dịch Hoài Tự bỗng chốc trào lên.
Phải rồi, hắn cưỡng hiếp cô, giết chồng cô, đoạt đi gia đình và hạnh phúc vốn dĩ cô nên có. Bây giờ cô giết hắn để báo thù thì có gì là sai? Từ Giai sau mấy giây suy nghĩ liền buông thõng điện thoại xuống. Cô nắm chặt chiếc nhẫn kim cương kia rồi cẩn thận mở cửa xe rồi đi xuống.
Lúc đặt chân xuống dưới đất cô mới phát hiện ra ngoài phần đầu và phần bụng cô không bị thương ra thì cả tay lẫn chân đều bị kính của xe hơi găm vào. Cho dù là đau đớn như thế nào cô cũng cố gắng chịu đựng. Từ Giai nở một nụ cười lạnh lùng. Cuối cùng thì cô đã báo được thù. Dịch Hoài Tự bị như ngày hôm nay là do anh ta tự chuốc lấy.
Từ Giai đi được một đoạn đường thì thấy một căn nhà gần đó. Cô vốn dĩ định nhờ người ta giúp mình nhưng lại sợ người của Dịch gia nhanh chóng tìm tới. Rốt cuộc thì cô cũng không vào mà tiếp tục đi. Mới đi được không lâu thì ngất xỉu ven đường.
Chập tối khi cô tỉnh lại thì phát hiện ra mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, Từ Giai vội vàng vùng dậy thì cánh cửa phòng đột nhiên được mở ra. Người bước vào là một người đàn bà cao tuổi, ước chừng sáu mươi gì đó.
Bà ta thấy gương mặt hốt hoảng của Từ Giai thì vội vàng trấn an cô: “Cô gái, đừng sợ. Tôi thấy cô ngất trước cửa nhà tôi, trên người lại rất nhiều máu nên đưa cô vào đây.”
Từ Giai nghe vậy thở nhẹ nhõm một cái, sau đó lại cúi đầu cảm ơn bà lão kia.
Bà lão kia khẽ nở một nụ cười.
“Tôi trước đây từng là bác sĩ, hình như cô đang có thai thì phải?”
Lời nhắc nhở này khiến cho Từ Giai chợt ngẩn người. Đúng là cô đang có thai, hôm nay cô suýt chút nữa đã giết con của mình chỉ vì sự thù hận với người đàn ông kia quá lớn.
Từ Giai xoa bụng mình rồi thừa nhận: “Đúng vậy.”
“Vậy chồng cô đâu?”
Gương mặt Từ Giai thoáng lướt qua một sự chua xót cùng đau khổ. Cô chỉ im lặng, nhưng sự im lặng này đã nói lên sự bất hạnh của cô. Người đàn bà kia cũng không nói thêm gì nữa, bà ấy đưa cốc sữa tới trước mặt Từ Giai rồi nói: “Thôi vậy, cô uống đi.”
Lời của bà ấy vừa dứt thì bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa. Bà lão kia đặt ly sữa kia xuống dưới bàn rồi đi ra ngoài. Lúc bà ấy vừa xoay người thì tay của Từ Giai đã tóm lấy ống tay áo bà ấy.
Người phụ nữ kia quay lại mỉm cười gỡ tay Từ Giai ra rồi đi ra ngoài.
Cạch!
Cửa mở, bên ngoài là mấy người đàn ông mặc đồ đen kịt, giọng thô lỗ hỏi: “Bà già, bà có thấy người phụ nữ này đi qua đây không?”
Bà lão kia nhìn vào bức ảnh, vẻ mặt thản nhiên rồi lắc đầu: “Tôi không thấy.”
Mấy người kia dò xét qua một vòng nhưng không thấy được sự bất thường đành bỏ đi. Bà lão kia cũng đóng cửa lại.
Vừa hay lúc này Từ Giai đã đứng phía sau.
Hai người nhìn nhau không nói gì cả, mãi người phụ nữ già nua kia mới cất tiếng hỏi: “Cô muốn theo tôi rời khỏi Lạc Thành không? Đi tới một nơi mà họ không thể tìm thấy?”
Từ Giai ngay lập tức gật đầu đồng ý.
Ngay sáng hôm sau bà lão kia mua vé tàu đưa Từ Giai rời khỏi. Thực ra bà ta là một người tình nguyện trên một hòn đảo. Hòn đảo đó chỉ có người gia sống, đa phần là không có con cái và bị con cái bỏ rơi. Từ Giai sống ở đó rồi sinh con.
Còn Dịch Hoài Tự từ sau tại nạn kia phẫu thuật mấy lần đều thất bại. Cuối cùng sống cuộc sống thực vật rất nhiều năm.
Mười tám năm sau.
Từ Giai cũng già, con gái của Từ Giai và Châu Hiên đã lớn khôn. Châu Liên có vẻ bề ngoài vô cùng xinh đẹp. Hai người bọn họ vẫn sống vui vẻ và hạnh phúc với nhau cho tới khi người của Dịch gia đuổi tới.
Từ Giai đem chiếc nhẫn kia đưa lại cho Châu Liên cất giữ, cũng kêu cô chạy trốn thật kĩ còn mình bị đối mặt với đám người đó. Từ Giai tự sát chết, Châu Liên trốn sau cánh tủ nghe thấy hết, cũng tận mắt chứng kiến mẹ mình chết. Cô đau khổ, vốn định chạy trốn nhưng lại bị bắt lại và đem về Dịch gia. Những chuyện từ đó cho tới khi Dịch Hoài Tự tỉnh lại đều đã được ông ta sai thuộc hạ điều tra rõ ràng rồi báo cáo lại cho mình nên mọi chuyện liên quan tới Châu Liên ông ta đều biết rõ tới từng chi tiết nhỏ nhất.
Chỉ đáng thương cho Châu Liên không hề biết kẻ thù lại chính là người mà cô đang ngồi nói chuyện bên cạnh.
Dịch Hoài Tự day trán một chút rồi nói với Châu Liên ông ta có chút mệt, chuyện hai người đang nói dở để hôm khác rồi lại nói tiếp. Châu Liên cũng không muốn làm phiền ông ta thêm nữa nên đã đồng tình.
Dịch Hoài Tự trở về phòng của mình thì bắt gặp Lưu Nhiên đã ngồi sẵn trong đó chờ mình. Ông ta phẩy tay kêu người hầu và quản ra rời đi chỗ khác để hai người nói chuyện. Chờ tới khi người hầu đi hết Lưu Nhiên là người mở miệng trước.
“Hai tháng nay cậu khỏe chứ?”
Dịch Hoài Tự tập tễnh đi về phía bàn ngồi đối diện với Lưu Nhiên.
Ông ta không trả lời câu hỏi của Dịch phu nhân mà ngược lại hỏi bà ta bằng câu hỏi khác: “Chị tới đây làm gì?”
Lưu Nhiên nhíu mày nhìn thẳng vào mặt Dịch Hoài Tự đầy khổ sở nói: “Cậu hà tất phải nhớ thương người phụ nữ đó. Cô ta đã chết rồi, người đang nói chuyện cùng cậu bây giờ là con gái của cô ta và người đàn ông khác, nó cũng mang thai cốt nhục của Nghiêm nhi rồi… Vậy nên cậu đừng có bất kì vọng tưởng nào thêm nữa…”
“Không… đây không phải sự thật… Anh lừa tôi…” Từ Giai bịt tai mình lại lẩm nhẩm một mình.
Dịch Hoài Tự đưa một chiếc hộp nhung màu đen tới trước mặt Từ Giai rồi nói: “Cô xem đi, đây là thứ duy nhất hắn ta để lại…”
Từ Giai vội giằng lấy chiếc hộp nhung đó rồi mở ra. Bên trong là một chiếc nhẫn kim cương màu hồng. Cách đây mấy ngày Châu Hiên đúng là có nói sẽ cho cô một bất ngờ, chắc hẳn bất ngờ mà anh nói là chiếc nhẫn này đây.
Cô nghiến răng lặng lẽ rơi nước mắt. Cho dù là khóc nấc lên nhưng Từ Giai vẫn không nói lời nào, thậm chí cũng không nói chuyện lấy nửa lời với Dịch Hoài Tự. Dịch Hoài Tự cũng đứng im một chỗ, đám người của hắn đem theo di chuyển đồ đạc xong xuôi thì cứ thế lái xe rời đi chỉ còn lại một mình hắn ngồi bên cạnh Từ Giai.
Cho tới khi không còn rơi được nước mắt nữa Từ Giai mới lên tiếng hỏi Dịch Hoài Tự: “Vì sao chồng tôi lại chết? Là anh giết?”
Dịch Hoài Tự thừa nhận: “Phải, là do tôi sắp xếp…”
Từ Giai nghe xong trong lòng tràn lên một cơn phẫn uất, cô gào lên: “Vì sao? Vì sao lại đối xử với tôi như thế? Chi bằng anh giết tôi đi… tôi không muốn sống nữa…”
Giọng của Từ Giai dần dần khản đặc lại vô cùng khó nghe nhưng Dịch Hoài Tự chẳng mấy bận tâm. Hắn ta đi tới bế thốc Từ Giai lên rồi nói: “Chết sao? Cô đừng ảo tưởng nữa. Gần một năm qua tôi đã buông thả cô, bây giờ thì nên trở về thôi…”
Từ Giai không can tâm, hôm nay cô muốn liều mạng với hắn ta, một là cô chết hai là hắn. Sau khi Dịch Hoài Tự đặt cô ở trong ghế phụ thì đóng cửa xe lại. Hắn nhanh chóng đi về phía còn lại mở cửa ra ngồi vào vị trí lái xe.
Xe bắt đầu di chuyển, tới đoạn đường cao tốc Từ Giai vội vàng tháo dây an toàn ra. Dịch Hoài Tự quay sang gằn giọng: “Từ Giai, em ngồi yên cho tôi…”
Từ Giai chẳng thèm nghe lời của hắn ngược lại còn giằng co với Dịch Hoài Tự trong xe. Chiếc xe vòng qua vòng lại quệt vào mấy chiếc xe hơi bên cạnh. Có tiếng chửi mắng từ bên ngoài vang lên.
Dịch Hoài Tự không chú ý phía trước lắm, tất cả sự chú ý của anh đều đặt lên người Từ Giai. Chính vì thế mà xe của họ đã lao gần sát lề đường đâm vào một chiếc cây bên, chưa dừng lại ở đó xe đang chạy với tốc độ cao lên cho dù Dịch Hoài Tự có kịp thời thắng xe lại thì vẫn phải mất mấy giây.
Trong mấy giây đó chiếc xe hơi kia lao mạnh về phía rào chắn. Dịch Hoài Tự vội vàng kéo Từ Giai vào trong lòng mình, hắn bao bọc người mình lên đầu cô. Từ Giai bị chấn động mạnh kia làm cho ngất xỉu.
Khi tỉnh lại thì một mùi máu tanh xộc vào mũi Từ Giai. Cả đầu lẫn mặt cô đều dính máu nhưng không phải là của cô. Từ Giai cẩn thận lách người khỏi tay của Dịch Hoài Tự mới nhìn rõ được tình trạng hiện tại của hắn.
Đầu hắn tựa vào vô lăng chảy rất nhiều máu, đến ngực cũng bị kính vỡ của xe hơi găm lấy. Từ Giai hốt hoảng vội lấy điện thoại rơi dưới chân định gọi cấp cứu. Nhưng vừa ấn xong còn chưa kịp gọi thì sự hận thù đối với Dịch Hoài Tự bỗng chốc trào lên.
Phải rồi, hắn cưỡng hiếp cô, giết chồng cô, đoạt đi gia đình và hạnh phúc vốn dĩ cô nên có. Bây giờ cô giết hắn để báo thù thì có gì là sai? Từ Giai sau mấy giây suy nghĩ liền buông thõng điện thoại xuống. Cô nắm chặt chiếc nhẫn kim cương kia rồi cẩn thận mở cửa xe rồi đi xuống.
Lúc đặt chân xuống dưới đất cô mới phát hiện ra ngoài phần đầu và phần bụng cô không bị thương ra thì cả tay lẫn chân đều bị kính của xe hơi găm vào. Cho dù là đau đớn như thế nào cô cũng cố gắng chịu đựng. Từ Giai nở một nụ cười lạnh lùng. Cuối cùng thì cô đã báo được thù. Dịch Hoài Tự bị như ngày hôm nay là do anh ta tự chuốc lấy.
Từ Giai đi được một đoạn đường thì thấy một căn nhà gần đó. Cô vốn dĩ định nhờ người ta giúp mình nhưng lại sợ người của Dịch gia nhanh chóng tìm tới. Rốt cuộc thì cô cũng không vào mà tiếp tục đi. Mới đi được không lâu thì ngất xỉu ven đường.
Chập tối khi cô tỉnh lại thì phát hiện ra mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, Từ Giai vội vàng vùng dậy thì cánh cửa phòng đột nhiên được mở ra. Người bước vào là một người đàn bà cao tuổi, ước chừng sáu mươi gì đó.
Bà ta thấy gương mặt hốt hoảng của Từ Giai thì vội vàng trấn an cô: “Cô gái, đừng sợ. Tôi thấy cô ngất trước cửa nhà tôi, trên người lại rất nhiều máu nên đưa cô vào đây.”
Từ Giai nghe vậy thở nhẹ nhõm một cái, sau đó lại cúi đầu cảm ơn bà lão kia.
Bà lão kia khẽ nở một nụ cười.
“Tôi trước đây từng là bác sĩ, hình như cô đang có thai thì phải?”
Lời nhắc nhở này khiến cho Từ Giai chợt ngẩn người. Đúng là cô đang có thai, hôm nay cô suýt chút nữa đã giết con của mình chỉ vì sự thù hận với người đàn ông kia quá lớn.
Từ Giai xoa bụng mình rồi thừa nhận: “Đúng vậy.”
“Vậy chồng cô đâu?”
Gương mặt Từ Giai thoáng lướt qua một sự chua xót cùng đau khổ. Cô chỉ im lặng, nhưng sự im lặng này đã nói lên sự bất hạnh của cô. Người đàn bà kia cũng không nói thêm gì nữa, bà ấy đưa cốc sữa tới trước mặt Từ Giai rồi nói: “Thôi vậy, cô uống đi.”
Lời của bà ấy vừa dứt thì bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa. Bà lão kia đặt ly sữa kia xuống dưới bàn rồi đi ra ngoài. Lúc bà ấy vừa xoay người thì tay của Từ Giai đã tóm lấy ống tay áo bà ấy.
Người phụ nữ kia quay lại mỉm cười gỡ tay Từ Giai ra rồi đi ra ngoài.
Cạch!
Cửa mở, bên ngoài là mấy người đàn ông mặc đồ đen kịt, giọng thô lỗ hỏi: “Bà già, bà có thấy người phụ nữ này đi qua đây không?”
Bà lão kia nhìn vào bức ảnh, vẻ mặt thản nhiên rồi lắc đầu: “Tôi không thấy.”
Mấy người kia dò xét qua một vòng nhưng không thấy được sự bất thường đành bỏ đi. Bà lão kia cũng đóng cửa lại.
Vừa hay lúc này Từ Giai đã đứng phía sau.
Hai người nhìn nhau không nói gì cả, mãi người phụ nữ già nua kia mới cất tiếng hỏi: “Cô muốn theo tôi rời khỏi Lạc Thành không? Đi tới một nơi mà họ không thể tìm thấy?”
Từ Giai ngay lập tức gật đầu đồng ý.
Ngay sáng hôm sau bà lão kia mua vé tàu đưa Từ Giai rời khỏi. Thực ra bà ta là một người tình nguyện trên một hòn đảo. Hòn đảo đó chỉ có người gia sống, đa phần là không có con cái và bị con cái bỏ rơi. Từ Giai sống ở đó rồi sinh con.
Còn Dịch Hoài Tự từ sau tại nạn kia phẫu thuật mấy lần đều thất bại. Cuối cùng sống cuộc sống thực vật rất nhiều năm.
Mười tám năm sau.
Từ Giai cũng già, con gái của Từ Giai và Châu Hiên đã lớn khôn. Châu Liên có vẻ bề ngoài vô cùng xinh đẹp. Hai người bọn họ vẫn sống vui vẻ và hạnh phúc với nhau cho tới khi người của Dịch gia đuổi tới.
Từ Giai đem chiếc nhẫn kia đưa lại cho Châu Liên cất giữ, cũng kêu cô chạy trốn thật kĩ còn mình bị đối mặt với đám người đó. Từ Giai tự sát chết, Châu Liên trốn sau cánh tủ nghe thấy hết, cũng tận mắt chứng kiến mẹ mình chết. Cô đau khổ, vốn định chạy trốn nhưng lại bị bắt lại và đem về Dịch gia. Những chuyện từ đó cho tới khi Dịch Hoài Tự tỉnh lại đều đã được ông ta sai thuộc hạ điều tra rõ ràng rồi báo cáo lại cho mình nên mọi chuyện liên quan tới Châu Liên ông ta đều biết rõ tới từng chi tiết nhỏ nhất.
Chỉ đáng thương cho Châu Liên không hề biết kẻ thù lại chính là người mà cô đang ngồi nói chuyện bên cạnh.
Dịch Hoài Tự day trán một chút rồi nói với Châu Liên ông ta có chút mệt, chuyện hai người đang nói dở để hôm khác rồi lại nói tiếp. Châu Liên cũng không muốn làm phiền ông ta thêm nữa nên đã đồng tình.
Dịch Hoài Tự trở về phòng của mình thì bắt gặp Lưu Nhiên đã ngồi sẵn trong đó chờ mình. Ông ta phẩy tay kêu người hầu và quản ra rời đi chỗ khác để hai người nói chuyện. Chờ tới khi người hầu đi hết Lưu Nhiên là người mở miệng trước.
“Hai tháng nay cậu khỏe chứ?”
Dịch Hoài Tự tập tễnh đi về phía bàn ngồi đối diện với Lưu Nhiên.
Ông ta không trả lời câu hỏi của Dịch phu nhân mà ngược lại hỏi bà ta bằng câu hỏi khác: “Chị tới đây làm gì?”
Lưu Nhiên nhíu mày nhìn thẳng vào mặt Dịch Hoài Tự đầy khổ sở nói: “Cậu hà tất phải nhớ thương người phụ nữ đó. Cô ta đã chết rồi, người đang nói chuyện cùng cậu bây giờ là con gái của cô ta và người đàn ông khác, nó cũng mang thai cốt nhục của Nghiêm nhi rồi… Vậy nên cậu đừng có bất kì vọng tưởng nào thêm nữa…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.