Chương 38: “Em… có chút… nhớ anh…”
Fresh Dương
27/09/2023
Hai ngày sau khi rời khỏi bệnh viện tới Macao điều tra sức lực của anh dường như bị cạn kiệt. Bởi vì sức khỏe không ổn định nên có một vài việc anh đã giao phó cho cấp dưới. Dịch Tư Nghiêm bây giờ đang ở nhà nghỉ ngơi một chút, đợi tối khi có kết quả xét nghiệm từ bên quân y chuyển tới anh sẽ tiếp tục điều tra.
Châu Liên thấy Dịch Tư Nghiêm tự nhốt mình trong thư phòng thì có hơi hụt hẫng. Cô đứng ở bên ngoài một lúc lâu do dự không biết có nên vào bên trong hay không nữa.
“Em đứng ngoài đó làm gì? Còn không mau vào đây?” Giọng của Dịch Tư Nghiêm từ bên trong thư phòng vọng ra khiến Châu Liên sực thức tỉnh.
Cô vốn dĩ có chuyện muốn nói với anh, nhưng lại không biết rằng đây có phải là thời cơ thích hợp hay không nữa.
Cạch!
Châu Liên đẩy cửa đi vào, gương mặt vừa rồi chứa bao nhiêu lo lắng muộn phiền chợt thay đổi thành một nụ cười hiền dịu khiến Dịch Tư Nghiêm vừa nhìn một phát liền cảm thấy yên tâm hơn hẳn.
“Lại đây…” Anh gọi cô.
Châu Liên đi tới bên cạnh anh, càng gần cô càng rõ gương mặt tiều tụy kia. Hai mắt có chút cuồng thâm, cả gương mặt vẫn toát lên sự lạnh lùng vốn có nhưng ẩn sâu bên trong có thoáng qua sự mệt mỏi.
Dịch Tư Nghiêm thấy Châu Liên đứng bên cạnh mình vội vỗ tay lên đùi: “Nào, ngồi đây…”
Châu Liên khẽ cười ngượng, có điều cô vẫn ngồi lên đùi anh. Một tay cô vắt qua cổ Dịch Tư Nghiêm khẽ tựa vào, một tay đưa lên chạm vào gương mặt lành lạnh kia rồi hỏi: “Anh không thấy mệt sao? Muộn như vậy rồi còn ngồi đây?”
Dịch Tư Nghiêm khẽ đưa bàn tay thô ráp của mình chạm vào tay cô rồi kéo xuống, đôi mắt anh nhìn Châu Liên đầy nuông chiều.
“Giải quyết chút việc này nữa là xong rồi. Còn em… muộn như vậy rồi còn chưa ngủ, tới đây làm gì?”
Đối với câu hỏi đầy quan tâm này trong lòng Châu Liên chợt trào lên một sự ấm áp. Sự ấm áp này len lỏi vào khắp các ngóc ngách trên cơ thể cơ khiến cho cô dần dần không thể kiểm soát được. Cô chạm chiếc má ấm áp của mình lên má anh, đôi mắt khẽ nhắm hờ, giọng nói của cô trong đêm tối ngọt ngào dễ chịu vô cùng.
“Em… có chút… nhớ anh…”
Tim Dịch Tư Nghiêm chợt đập nhanh hơn bình thường. Châu Liên rất ít khi nói chuyện dịu dàng với anh, nếu bình thường cô sẽ chẳng bao giờ nói những lời này. Hai người chỉ có thể là vờn qua vờn lại. Cô với anh lại có mối thù ngăn cách ở giữa nên anh cho rằng sẽ mất một khoảng thời gian rất lâu để cô có thể yêu anh và hòa hoãn như bây giờ.
Trong đầu anh khẽ nảy ra rất nhiều suy nghĩ, dòng suy nghĩ đưa anh trở lại kí ức của cái ngày anh bị tập kích ở bệnh viện phụ sản.
Đúng rồi, lúc ấy Châu Liên tự dưng có mặt ở bên ngoài. Không phải cô đi vệ sinh sao? Chẳng lẽ Châu Liên muốn bỏ trốn?
Không thể, nếu thực sự cô muốn bỏ trốn thì đã rời đi vào hôm đó, cô sẽ chẳng tốn công tốn sức cứu anh như thế.
Dịch Tư Nghiêm gạt bỏ suy nghĩ của mình, chuyện này anh sẽ điều tra sau, trước mắt là an ủi cô đã.
Bàn tay của Dịch Tư Nghiêm vòng qua eo Châu Liên, anh khẽ ôm lấy bụng cô rồi xoa xoa lên phần bụng hơi nhô ấy. Trong đôi mắt Dịch Tư Nghiêm lúc này là sự ôn nhu chưa từng có, anh hình như phát hiện ra mình từ lúc nào đó đã yêu Châu Liên mất rồi, là yêu điên cuồng, là yêu cô đến nỗi nuông chiều cô một cách vô cớ, phá bỏ mọi loại quy tắc mà trước đây anh đặt ra. Anh… hình như là thế rồi…
Châu Liên không biết trong đầu Dịch Tư Nghiêm nghĩ gì, nhưng cô cảm nhận được sự ôn nhu mà ngay lúc này anh dành cho cô. Bàn tay nhỏ bé của Châu Liên khẽ đặt lên bàn tay to lớn của Dịch Tư Nghiêm, cô nói: “Con của chúng ta đang lớn dần…”
Dịch Tư Nghiêm gật đầu: “Ừ, nó lớn lên chắc chắn sẽ xinh đẹp giống em…”
Lần đầu tiên anh khen cô xinh đẹp. Hóa ra từ trong miệng anh cũng có thể thốt ra được những lời này.
“Nếu là con trai sẽ điển trai giống anh…”
Dịch Tư Nghiêm chợt cười thành tiếng, có trời mới biết anh bây giờ vui vẻ thế nào. Anh ôm cô chặt hơn, giọng nói thủ thỉ vào bên trong tai.
“Chờ sau này em sinh con xong, chúng ta sẽ tổ chức đám cưới. Lúc ấy em có thể theo anh đi tùy quân. Anh đi tới đâu, em đi tới đó, chúng ta một nhà ba người vui vẻ hạnh phúc bên nhau.”
Gương mặt của Châu Liên chợt khựng lại, cô chưa từng nghĩ Dịch Tư Nghiêm sẽ cưới mình. Nếu là trước đây hẳn là cô sẽ vui mừng lắm, chỉ là bây giờ cô đang lên kế hoạch trả thù… nếu anh biết được thì anh có còn muốn cưới cô nữa hay không?
Nếu lỡ như chuyện đó xảy ra, liệu anh có bảo vệ cô, bảo vệ đứa con của hai người không?
Đôi mắt Châu Liên hơi ửng đỏ, Dịch Tư Nghiêm rất nhanh chóng đã nhận ra.
Anh hỏi cô đầy lo lắng: “Em sao thế? Có phải đau chỗ nào rồi không?”
Châu Liên liên tục lắc đầu, nước mắt cô rơi xuống nhỏ vào bàn tay anh. Cô đưa tay mình lên chạm vào gương mặt anh, kéo gương mặt ấy lại gần hơn. Trán của anh chạm vào trán của cô.
“Dịch Tư Nghiêm, em chỉ là vui mừng khi anh nói… anh sẽ cưới em. Vốn dĩ em cứ tưởng rằng giữa chúng ta chỉ có giao dịch, chờ sau khi em sinh đứa nhỏ ra anh sẽ cho em một khoản tiền rồi trả lại cho em sự tự do mà trước kia em từng ao ước… Nhưng hôm nay anh lại nói với em những lời kia… em không biết phải làm sao đối với những giọt nước mắt vui mừng này…”
Dịch Tư Nghiêm ôm cô thật chặt vào trong lòng thủ thỉ: “Sau này anh sẽ bảo vệ em, cho dù là mẹ anh cũng sẽ không thể chia lìa được chúng ta…”
Nói xong câu đó Dịch Tư Nghiêm đứng dậy, anh bế cô tiến về phía giường rồi đặt cô nằm xuống.
“Ngủ đi, muộn rồi. Thức khuya sẽ không tốt cho đứa trẻ…”
Châu Liên nghe lời của anh khẽ nhắm mắt lại có điều cái gối ở thư phòng này hơi cao nên cô không quen lắm. Dịch Tư Nghiêm nhanh chóng phát hiện ra, anh đặt tay mình xuống rồi kéo cô lại gần để đầu cô gối lên tay mình.
“Thế này không được, tay anh sẽ tê mất.”
Dịch Tư Nghiêm đưa ngón tay lên đụng vào chóp mũi Châu Liên đầy âu yếm: “Có thế còn không chịu được thì sao anh ngồi lên được cái chức tư lệnh đây?”
Châu Liên nghe anh nói thế chỉ nhoẻn miệng cười, cô nép mình lại gần anh hơn, cánh tay cũng vòng qua ôm lấy anh không khác gì chiếc gối ôm mềm mại của phòng ngủ. Chỉ có điều cái gối này ngày hôm nay to hơn, rắn chắc và đem lại sự an toàn hơn.
Mấy tiếng trôi qua đi, Châu Liên đã ngủ rất sâu Dịch Tư Nghiêm mới rời đi. Lúc anh khép cánh cửa thư phòng lại có gọi dì Hà tới trông nom cô.
Từ sau cái ngày ở bệnh viện phụ sản Châu Liên đâm ra hay giật mình hơn với bình thường. Cô thi thoảng sẽ giật mình tỉnh giấc hoặc nói mớ. Dịch Tư Nghiêm có hỏi qua bác sĩ nhưng bọn họ nói là do tâm lí hoảng sợ còn sót lại, qua một thời gian sẽ không còn như thế nữa.
Nhưng vị bác sĩ kia cũng căn dặn anh nếu có thời gian thì ở bên cạnh trông nom cô một chút, dù gì thì bà bầu cũng hay có tâm lí thất thường so với người thường. Ở giai đoạn thai sản này phụ nữ thường nhạy cảm hơn rất nhiều, đa phần họ cần sự quan tâm và chiều chuộng. Tốt nhất là đối xử thật tốt với họ bởi vì dù sao họ cũng đang mang một trọng trách cao cả.
Nghe được lời khuyên của bác sĩ Dịch Tư Nghiêm cũng thường xuyên đến ngủ cùng cô. Nếu anh có bận thì sẽ chờ cô ngủ say rồi mới rời đi, lúc rời đi rồi vẫn còn phái người hầu tới trông chừng cô. Anh quả thực dành cho cô rất nhiều sự tận tâm.
***
“Kết quả thế nào rồi?”
“Tất cả đều đúng như những gì tư lệnh dự đoán, có điều đám người xã hội đen đó hình như đã phát giác ra rồi thì phải. Chiều tối hôm nay người của chúng ta thông báo bọn chúng đang có hành động.”
Dịch Tư Nghiêm nghe xong chỉ gật đầu một cái rồi hất tay cho người kia rời đi. Lúc người đó sắp lên xe thì anh chợt gọi lại.
“Tình hình của Trần Ngụy sao rồi?”
Người kia ngay lập tức quay người lại báo cáo: “Báo cáo, vết thương không còn đáng ngại nữa khoảng chừng ngày mai là có thể xuất viện.”
Dịch Tư Nghiêm khẽ gật đầu rồi cho sĩ quan kia rời đi.
Vừa rồi trước khi vị sĩ quan này tới Trình Hướng đã gọi cho anh. Tất nhiên họ Trình kia gọi tới là để thông báo cái tin bọn họ sắp sửa thanh trừng một vài bang phái tiếp tay cho Irc, yêu cầu bên người của anh cho chút thời gian. Chờ sau khi xử lý xong rồi thì sẽ bớt lại cho anh kẻ mà anh muốn tìm.
Dịch Tư Nghiêm đối với việc xã hội đen chém giết lẫn nhau không có hứng thú, việc anh hứng thú là đám người RaiMa đã đụng tới anh kia kìa.
---------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Vì bộ này mình đang trong quá trình viết nên mọi người đọc có đoạn nào sai chính tả thì bình luận bên dưới cho mình biết nhé để mình sửa dần.
Châu Liên thấy Dịch Tư Nghiêm tự nhốt mình trong thư phòng thì có hơi hụt hẫng. Cô đứng ở bên ngoài một lúc lâu do dự không biết có nên vào bên trong hay không nữa.
“Em đứng ngoài đó làm gì? Còn không mau vào đây?” Giọng của Dịch Tư Nghiêm từ bên trong thư phòng vọng ra khiến Châu Liên sực thức tỉnh.
Cô vốn dĩ có chuyện muốn nói với anh, nhưng lại không biết rằng đây có phải là thời cơ thích hợp hay không nữa.
Cạch!
Châu Liên đẩy cửa đi vào, gương mặt vừa rồi chứa bao nhiêu lo lắng muộn phiền chợt thay đổi thành một nụ cười hiền dịu khiến Dịch Tư Nghiêm vừa nhìn một phát liền cảm thấy yên tâm hơn hẳn.
“Lại đây…” Anh gọi cô.
Châu Liên đi tới bên cạnh anh, càng gần cô càng rõ gương mặt tiều tụy kia. Hai mắt có chút cuồng thâm, cả gương mặt vẫn toát lên sự lạnh lùng vốn có nhưng ẩn sâu bên trong có thoáng qua sự mệt mỏi.
Dịch Tư Nghiêm thấy Châu Liên đứng bên cạnh mình vội vỗ tay lên đùi: “Nào, ngồi đây…”
Châu Liên khẽ cười ngượng, có điều cô vẫn ngồi lên đùi anh. Một tay cô vắt qua cổ Dịch Tư Nghiêm khẽ tựa vào, một tay đưa lên chạm vào gương mặt lành lạnh kia rồi hỏi: “Anh không thấy mệt sao? Muộn như vậy rồi còn ngồi đây?”
Dịch Tư Nghiêm khẽ đưa bàn tay thô ráp của mình chạm vào tay cô rồi kéo xuống, đôi mắt anh nhìn Châu Liên đầy nuông chiều.
“Giải quyết chút việc này nữa là xong rồi. Còn em… muộn như vậy rồi còn chưa ngủ, tới đây làm gì?”
Đối với câu hỏi đầy quan tâm này trong lòng Châu Liên chợt trào lên một sự ấm áp. Sự ấm áp này len lỏi vào khắp các ngóc ngách trên cơ thể cơ khiến cho cô dần dần không thể kiểm soát được. Cô chạm chiếc má ấm áp của mình lên má anh, đôi mắt khẽ nhắm hờ, giọng nói của cô trong đêm tối ngọt ngào dễ chịu vô cùng.
“Em… có chút… nhớ anh…”
Tim Dịch Tư Nghiêm chợt đập nhanh hơn bình thường. Châu Liên rất ít khi nói chuyện dịu dàng với anh, nếu bình thường cô sẽ chẳng bao giờ nói những lời này. Hai người chỉ có thể là vờn qua vờn lại. Cô với anh lại có mối thù ngăn cách ở giữa nên anh cho rằng sẽ mất một khoảng thời gian rất lâu để cô có thể yêu anh và hòa hoãn như bây giờ.
Trong đầu anh khẽ nảy ra rất nhiều suy nghĩ, dòng suy nghĩ đưa anh trở lại kí ức của cái ngày anh bị tập kích ở bệnh viện phụ sản.
Đúng rồi, lúc ấy Châu Liên tự dưng có mặt ở bên ngoài. Không phải cô đi vệ sinh sao? Chẳng lẽ Châu Liên muốn bỏ trốn?
Không thể, nếu thực sự cô muốn bỏ trốn thì đã rời đi vào hôm đó, cô sẽ chẳng tốn công tốn sức cứu anh như thế.
Dịch Tư Nghiêm gạt bỏ suy nghĩ của mình, chuyện này anh sẽ điều tra sau, trước mắt là an ủi cô đã.
Bàn tay của Dịch Tư Nghiêm vòng qua eo Châu Liên, anh khẽ ôm lấy bụng cô rồi xoa xoa lên phần bụng hơi nhô ấy. Trong đôi mắt Dịch Tư Nghiêm lúc này là sự ôn nhu chưa từng có, anh hình như phát hiện ra mình từ lúc nào đó đã yêu Châu Liên mất rồi, là yêu điên cuồng, là yêu cô đến nỗi nuông chiều cô một cách vô cớ, phá bỏ mọi loại quy tắc mà trước đây anh đặt ra. Anh… hình như là thế rồi…
Châu Liên không biết trong đầu Dịch Tư Nghiêm nghĩ gì, nhưng cô cảm nhận được sự ôn nhu mà ngay lúc này anh dành cho cô. Bàn tay nhỏ bé của Châu Liên khẽ đặt lên bàn tay to lớn của Dịch Tư Nghiêm, cô nói: “Con của chúng ta đang lớn dần…”
Dịch Tư Nghiêm gật đầu: “Ừ, nó lớn lên chắc chắn sẽ xinh đẹp giống em…”
Lần đầu tiên anh khen cô xinh đẹp. Hóa ra từ trong miệng anh cũng có thể thốt ra được những lời này.
“Nếu là con trai sẽ điển trai giống anh…”
Dịch Tư Nghiêm chợt cười thành tiếng, có trời mới biết anh bây giờ vui vẻ thế nào. Anh ôm cô chặt hơn, giọng nói thủ thỉ vào bên trong tai.
“Chờ sau này em sinh con xong, chúng ta sẽ tổ chức đám cưới. Lúc ấy em có thể theo anh đi tùy quân. Anh đi tới đâu, em đi tới đó, chúng ta một nhà ba người vui vẻ hạnh phúc bên nhau.”
Gương mặt của Châu Liên chợt khựng lại, cô chưa từng nghĩ Dịch Tư Nghiêm sẽ cưới mình. Nếu là trước đây hẳn là cô sẽ vui mừng lắm, chỉ là bây giờ cô đang lên kế hoạch trả thù… nếu anh biết được thì anh có còn muốn cưới cô nữa hay không?
Nếu lỡ như chuyện đó xảy ra, liệu anh có bảo vệ cô, bảo vệ đứa con của hai người không?
Đôi mắt Châu Liên hơi ửng đỏ, Dịch Tư Nghiêm rất nhanh chóng đã nhận ra.
Anh hỏi cô đầy lo lắng: “Em sao thế? Có phải đau chỗ nào rồi không?”
Châu Liên liên tục lắc đầu, nước mắt cô rơi xuống nhỏ vào bàn tay anh. Cô đưa tay mình lên chạm vào gương mặt anh, kéo gương mặt ấy lại gần hơn. Trán của anh chạm vào trán của cô.
“Dịch Tư Nghiêm, em chỉ là vui mừng khi anh nói… anh sẽ cưới em. Vốn dĩ em cứ tưởng rằng giữa chúng ta chỉ có giao dịch, chờ sau khi em sinh đứa nhỏ ra anh sẽ cho em một khoản tiền rồi trả lại cho em sự tự do mà trước kia em từng ao ước… Nhưng hôm nay anh lại nói với em những lời kia… em không biết phải làm sao đối với những giọt nước mắt vui mừng này…”
Dịch Tư Nghiêm ôm cô thật chặt vào trong lòng thủ thỉ: “Sau này anh sẽ bảo vệ em, cho dù là mẹ anh cũng sẽ không thể chia lìa được chúng ta…”
Nói xong câu đó Dịch Tư Nghiêm đứng dậy, anh bế cô tiến về phía giường rồi đặt cô nằm xuống.
“Ngủ đi, muộn rồi. Thức khuya sẽ không tốt cho đứa trẻ…”
Châu Liên nghe lời của anh khẽ nhắm mắt lại có điều cái gối ở thư phòng này hơi cao nên cô không quen lắm. Dịch Tư Nghiêm nhanh chóng phát hiện ra, anh đặt tay mình xuống rồi kéo cô lại gần để đầu cô gối lên tay mình.
“Thế này không được, tay anh sẽ tê mất.”
Dịch Tư Nghiêm đưa ngón tay lên đụng vào chóp mũi Châu Liên đầy âu yếm: “Có thế còn không chịu được thì sao anh ngồi lên được cái chức tư lệnh đây?”
Châu Liên nghe anh nói thế chỉ nhoẻn miệng cười, cô nép mình lại gần anh hơn, cánh tay cũng vòng qua ôm lấy anh không khác gì chiếc gối ôm mềm mại của phòng ngủ. Chỉ có điều cái gối này ngày hôm nay to hơn, rắn chắc và đem lại sự an toàn hơn.
Mấy tiếng trôi qua đi, Châu Liên đã ngủ rất sâu Dịch Tư Nghiêm mới rời đi. Lúc anh khép cánh cửa thư phòng lại có gọi dì Hà tới trông nom cô.
Từ sau cái ngày ở bệnh viện phụ sản Châu Liên đâm ra hay giật mình hơn với bình thường. Cô thi thoảng sẽ giật mình tỉnh giấc hoặc nói mớ. Dịch Tư Nghiêm có hỏi qua bác sĩ nhưng bọn họ nói là do tâm lí hoảng sợ còn sót lại, qua một thời gian sẽ không còn như thế nữa.
Nhưng vị bác sĩ kia cũng căn dặn anh nếu có thời gian thì ở bên cạnh trông nom cô một chút, dù gì thì bà bầu cũng hay có tâm lí thất thường so với người thường. Ở giai đoạn thai sản này phụ nữ thường nhạy cảm hơn rất nhiều, đa phần họ cần sự quan tâm và chiều chuộng. Tốt nhất là đối xử thật tốt với họ bởi vì dù sao họ cũng đang mang một trọng trách cao cả.
Nghe được lời khuyên của bác sĩ Dịch Tư Nghiêm cũng thường xuyên đến ngủ cùng cô. Nếu anh có bận thì sẽ chờ cô ngủ say rồi mới rời đi, lúc rời đi rồi vẫn còn phái người hầu tới trông chừng cô. Anh quả thực dành cho cô rất nhiều sự tận tâm.
***
“Kết quả thế nào rồi?”
“Tất cả đều đúng như những gì tư lệnh dự đoán, có điều đám người xã hội đen đó hình như đã phát giác ra rồi thì phải. Chiều tối hôm nay người của chúng ta thông báo bọn chúng đang có hành động.”
Dịch Tư Nghiêm nghe xong chỉ gật đầu một cái rồi hất tay cho người kia rời đi. Lúc người đó sắp lên xe thì anh chợt gọi lại.
“Tình hình của Trần Ngụy sao rồi?”
Người kia ngay lập tức quay người lại báo cáo: “Báo cáo, vết thương không còn đáng ngại nữa khoảng chừng ngày mai là có thể xuất viện.”
Dịch Tư Nghiêm khẽ gật đầu rồi cho sĩ quan kia rời đi.
Vừa rồi trước khi vị sĩ quan này tới Trình Hướng đã gọi cho anh. Tất nhiên họ Trình kia gọi tới là để thông báo cái tin bọn họ sắp sửa thanh trừng một vài bang phái tiếp tay cho Irc, yêu cầu bên người của anh cho chút thời gian. Chờ sau khi xử lý xong rồi thì sẽ bớt lại cho anh kẻ mà anh muốn tìm.
Dịch Tư Nghiêm đối với việc xã hội đen chém giết lẫn nhau không có hứng thú, việc anh hứng thú là đám người RaiMa đã đụng tới anh kia kìa.
---------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Vì bộ này mình đang trong quá trình viết nên mọi người đọc có đoạn nào sai chính tả thì bình luận bên dưới cho mình biết nhé để mình sửa dần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.