Chương 9: Lấy lòng (2)
Fresh Dương
27/09/2023
Châu Liên vội vàng đi tới gần anh: “Anh gọi tôi cái gì? Trời đánh tránh miếng ăn anh không biết sao?”
Châu Liên vừa đi tới bên cạnh đã trách mắng anh làm gián đoạn bữa cơm của cô. Nhưng chỉ là mấy giây đầu. Ngay sau đó khi nhìn thấy trên bàn ăn mười mấy món được bày biện đẹp mắt Châu Liên lại có vẻ hòa hoãn hơn.
Cô ở dưới bếp ngày thường cũng chỉ được ăn hai món, một canh một thịt. Hôm nào rộng lượng lắm thì là ba món. Vậy mà anh ta ngồi trên bàn lớn ăn một bữa hẳn mười mấy món. Mà cô nhìn là biết anh ta sẽ không ăn hết, như vậy là quá lãng phí rồi.
Cô còn đang suy nghĩ về đồ ăn đột nhiên tay Dịch Tư Nghiêm tiến lại gần, chạm khẽ vào mép cô rồi như vô tình lại cố ý khẽ đụng qua bờ môi mọng đỏ kia.
Châu Liên ngay lập tức giữ lấy tay anh: “Anh làm gì thế?”
Dịch Tư Nghiêm không trả lời, chỉ lẳng lặng kéo lấy tay cô, đặt vào trong lòng bàn tay một hạt mè nhỏ. Sau khi nhìn thấy hạt mè Châu Liên có chút chột dạ, là do cô nghĩ nhiều rồi… ha… ha…
“Ừm, là do anh gọi tôi quá gấp, tôi còn đang ăn…”
“Ngồi xuống đi…”
“Hả?”
“Tôi không muốn nhắc lại lần hai.” Giọng anh lành lạnh vang lên.
“À, ừm… Mà khoan đã, anh cho tôi ăn cùng bàn sao?” Châu Liên dò hỏi.
“Ăn đi.”
Châu Liên ánh mắt như phát sáng, cô nhấc đũa lên sau đó lại dừng lại. Dịch Tư Nghiêm tưởng cô còn giữ ý để anh ăn trước rồi mới ăn nhưng thật không ngờ điều anh nghĩ lại chẳng phải sự thật.
Châu Liên nhìn chiếc đũa sau đó lại nhìn thêm cái bát ăn cơm suýt xoa: “Đũa ăn thôi mà đẹp vậy, cả cái bát này nữa…”
Thấy Châu Liên thốt lên như thế quản gia bên cạnh cũng thông báo lại: “Tất cả bát đĩa trên bàn đều là hàng nhập khẩu từ Châu Âu. Giá ít nhất cũng rơi vào khoảng năm đến sáu con số.”
Lời của quản gia vừa nói xong Châu Liên liền giật thót mình. Cô đảo mắt nhìn cả mấy thứ đồ vật nhỏ nhất như miếng ngọc nhỏ hình đám mây dùng để kê đũa kia cũng đáng giá năm con số sao? Một bàn này toàn là tiền thôi. Nếu cô chỉ vô tình đánh vỡ, có khi bán hết nội tạng trong cơ thể cũng không thể trả hết nợ.
Nghĩ thế Châu Liên đang cầm đũa lại đặt xuống. Nếu cô biết bát đũa đắt như thế cô ăn bốc cho rồi. Châu Liên thản nhiên dùng tay cầm chiếc bánh trắng trẻo đẹp mắt trước mặt bỏ vào miệng. Hành động này khiến người hầu đứng bên cạnh đưa mắt nhìn cô chằm chằm. Châu Liên nhíu mày nghĩ ngợi. Chắc do cô ăn phải món Dịch Tư Nghiêm thích ăn rồi.
Thế là cô lại chuyển hướng, cô đưa tay tiếp tục rón một con tôm rồi vui vẻ bóc vỏ thả vào miệng. Lần này cô để ý sắc mặt của đám người hầu còn căng thẳng hơn. Cô đang ăn trong lo sợ. Hình như con tôm to quá, cô do bị dọa hoảng nên nuốt không trôi, cổ họng có chút nghẹn. Châu Liên vội vàng lấy khăn lau tay rồi vỗ lên ngực.
Thấy cô có biểu hiện như thế Dịch Tư Nghiêm ngồi trên bàn ăn quan sát từ đầu lúc này mới đưa cho cô một cốc nước, giọng lành lạnh đem theo chút nhịn cười: “Uống đi…”
Châu Liên vội vàng cầm lấy cốc nước rồi uống một hơi. Sau khi uống nước xong thì cô mới thở phào nhẹ nhõm. Suýt chút nữa thì chết vì nghẹn rồi.
Gương mặt Dịch Tư Nghiêm lúc này nhịn cười không nổi nữa, khóe mắt anh hơi cong cong lên. Châu Liên nhìn thấy thì vô cùng xấu hổ, do sặc nên mắt cô có chút hoe đỏ, không phải là khóc nhưng lại khiêu gợi được sự cảm thương từ Dịch Tư Nghiêm. Cô đưa tay ra chỉ vào mấy người hầu đứng gần đó: “Là bọn họ dọa tôi, nếu không phải thế tôi cũng không bị sặc.”
Dịch Tư Nghiêm nhìn sang quản gia và người hầu như muốn hỏi: “Là các ngươi sao?”
Quản gia và mấy nữ hầu ngay lập tức lên tiếng thanh minh: “Chúng tôi không có… Chúng tôi chỉ muốn nhắc nhở Châu tiểu thư nên ăn bằng đũa…”
Châu Liên cúi gằm mặt xuống lẩm bẩm: “Rõ ràng… rõ ràng là… đũa rất đắt mà…”
Dịch Tư Nghiêm phẩy tay cho đám người quản gia và người hầu lui xuống. Anh dùng khăn lau đặt bên cạnh từ tốn lau sạch đũa và bát rồi lúc này mới bắt đầu nhấc đũa lên gắp một miếng thịt bò được cắt thành khối lập phương nhỏ, bên trên được rải nước sốt thơm phức bỏ vào bát Châu Liên.
“Cô ăn đi, đũa đắt nhưng tôi đâu có nói cô phải ăn bằng tay? Vỡ cũng không sao, sau này có tôi chống lưng cô không cần phải sợ.”
Châu Liên nghe vậy thì trong lòng chợt cảm thấy có chút ấm áp. Sự chua xót và xấu hổ vội vàng biến mất. Hóa ra người đàn ông này lại có thể đối tốt với cô như thế.
Thấy Châu Liên vẫn cúi gằm mặt xuống anh lên tiếng: “Ngẩng mặt lên, nhìn tôi…”
Giọng anh có chút nghiêm lạnh mang theo vài phần ra lệnh hơn. Châu Liên theo lời anh mà ngẩng lên nhìn anh. Trên gương mặt anh lúc này là một nụ cười nhẹ nhàng vô cùng ấm áp.
“Ăn đi, đừng sợ. Cô nên thích ứng với cuộc sống ở đây.”
Châu Liên khẽ gật đầu. Tâm trạng của cô tốt lên vì thế mà sức tấn công đối với đồ ăn trên bàn là vô cùng lớn. Cô ăn hết miếng thịt bò trong bát mà Dịch Tư Nghiêm bỏ cho cô, sau đó lại gắp tiếp thịt cá hấp đang bốc khói nghi ngút. Tướng ăn của cô vô cùng vui mắt. Dịch Tư Nghiêm ngồi bên cạnh thưởng thức cũng ăn nhiều hơn thường ngày một chút.
Bọn họ đang ăn vui vẻ thì Dịch phu nhân trở về biệt thự. Lúc bà ta đi vào thấy quản gia và người hầu đứng bên ngoài phòng ăn, ngay lập tức bà ta có dự cảm không lành.
Quản gia cúi người chào: “Phu nhân, người trở về rồi.”
Dịch phu nhân khẽ gật đầu, bà ta đứa mắt nhìn vào bên trong dò xét hỏi: “Sao hôm nay Nghiêm nhi lại đuổi mấy người ra ngoài vậy?”
Quản gia vội vàng trả lời: “Cậu chủ đang dùng bữa cùng với Châu tiểu thư…”
Lời của quản gia còn chưa dứt thì Liễu Nhiên đã nhíu mày, bà ta vội vàng rời đi, lúc đi còn căn dặn: “Hai ngày nữa ông hay theo bọn họ trở về biệt thự cũ. Có chuyện gì phải lập tức thông báo cho tôi.”
Quản gia nhanh chóng gật đầu: “Vâng, thưa phu nhân.”
Sau đó Liễu Nhiên lên lầu, đi phía sau bà ta là người hầu thân cận. Bọn họ vào phòng Liễu Nhiên mới lập tức hất đổ chậu hoa trên bàn xuống đất.
Choang!
Tiếng đổ vỡ này không còn xa lạ nữa.
Người hầu bên cạnh vội vàng khuyên ngăn: “Phu nhân, ngươi đừng tức giận, ảnh hưởng đến sức khỏe.”
Liễu Nhiên ngồi trên bàn thở dài: “Con nhỏ kia đúng là rất giống mẹ nó, thật biết cách câu dẫn người khác.”
Người hầu thân cận vội vàng tiến lại gần Liêu Nhiên giúp bà ta mát xa đầu. Vừa làm bà ta vừa khéo léo trò chuyện: “Cũng chỉ là một người phụ nữ xuất thân bần hàn. Phu nhân không cần quá lo lắng. Cậu chủ chắc chắn sẽ không bị mê hoặc. Chờ cô ta làm xong việc thì tới lúc đó phu nhân tính sổ với cô ta sau cũng không muộn. Nếu thực sự cậu chủ có chút tình cảm với cô ta, phu nhân cứ cho người đưa cô ta tới nơi mà không ai có thể tìm ra cô ta là được…”
Nghe mấy lời này của người hầu tâm trạng Liễu Nhiên tốt lên hẳn. Bà ta khẽ gật đầu: “Trước mắt chỉ đành phải như vậy…”
***
Hai ngày sau.
Sáng sớm người hầu đã giúp Châu Liên thu dọn đồ đạc để chuyển về biệt thự cũ của Dịch gia theo như lời mà Dịch Tư Nghiêm đã nói. Đi cùng cô có dì Hà và quản gia. Lúc đồ đạc của cô được xếp lên xe thì Châu Liên cũng đứng bên ngoài cánh cổng. Hôm nay cô mặc một chiếc váy hoa màu sắc tươi sáng như biểu tượng cho ánh sáng của cuộc đời cô vậy.
Châu Liên vén tóc mai đang bị gió thổi vương trên gương mặt thanh thoát của cô sang một bên. Cô nhìn căn biệt thự một lần cuối rồi theo tiếng gọi của dì Hà mà vội vã ngồi lên xe. Xe lăn bánh rời khỏi căn biệt thự rộng lớn này. Tương lai phía trước đang chờ cô, sau này chỉ cần cô sinh con, tự do sẽ trở lại. Chỉ có điều rời khỏi đây một mình cô lại có cảm giác cô đơn.
Trên lầu một đôi mắt luôn dõi theo tất cả. Lưu Nhiên nhìn đám người kia rời đi gương mặt không lấy một chút thay đổi nào, ánh mắt bà ta nhìn xa xăm lên bầu trời. Sau này Dịch gia sẽ có rất nhiều biến cố đây.
Châu Liên vừa đi tới bên cạnh đã trách mắng anh làm gián đoạn bữa cơm của cô. Nhưng chỉ là mấy giây đầu. Ngay sau đó khi nhìn thấy trên bàn ăn mười mấy món được bày biện đẹp mắt Châu Liên lại có vẻ hòa hoãn hơn.
Cô ở dưới bếp ngày thường cũng chỉ được ăn hai món, một canh một thịt. Hôm nào rộng lượng lắm thì là ba món. Vậy mà anh ta ngồi trên bàn lớn ăn một bữa hẳn mười mấy món. Mà cô nhìn là biết anh ta sẽ không ăn hết, như vậy là quá lãng phí rồi.
Cô còn đang suy nghĩ về đồ ăn đột nhiên tay Dịch Tư Nghiêm tiến lại gần, chạm khẽ vào mép cô rồi như vô tình lại cố ý khẽ đụng qua bờ môi mọng đỏ kia.
Châu Liên ngay lập tức giữ lấy tay anh: “Anh làm gì thế?”
Dịch Tư Nghiêm không trả lời, chỉ lẳng lặng kéo lấy tay cô, đặt vào trong lòng bàn tay một hạt mè nhỏ. Sau khi nhìn thấy hạt mè Châu Liên có chút chột dạ, là do cô nghĩ nhiều rồi… ha… ha…
“Ừm, là do anh gọi tôi quá gấp, tôi còn đang ăn…”
“Ngồi xuống đi…”
“Hả?”
“Tôi không muốn nhắc lại lần hai.” Giọng anh lành lạnh vang lên.
“À, ừm… Mà khoan đã, anh cho tôi ăn cùng bàn sao?” Châu Liên dò hỏi.
“Ăn đi.”
Châu Liên ánh mắt như phát sáng, cô nhấc đũa lên sau đó lại dừng lại. Dịch Tư Nghiêm tưởng cô còn giữ ý để anh ăn trước rồi mới ăn nhưng thật không ngờ điều anh nghĩ lại chẳng phải sự thật.
Châu Liên nhìn chiếc đũa sau đó lại nhìn thêm cái bát ăn cơm suýt xoa: “Đũa ăn thôi mà đẹp vậy, cả cái bát này nữa…”
Thấy Châu Liên thốt lên như thế quản gia bên cạnh cũng thông báo lại: “Tất cả bát đĩa trên bàn đều là hàng nhập khẩu từ Châu Âu. Giá ít nhất cũng rơi vào khoảng năm đến sáu con số.”
Lời của quản gia vừa nói xong Châu Liên liền giật thót mình. Cô đảo mắt nhìn cả mấy thứ đồ vật nhỏ nhất như miếng ngọc nhỏ hình đám mây dùng để kê đũa kia cũng đáng giá năm con số sao? Một bàn này toàn là tiền thôi. Nếu cô chỉ vô tình đánh vỡ, có khi bán hết nội tạng trong cơ thể cũng không thể trả hết nợ.
Nghĩ thế Châu Liên đang cầm đũa lại đặt xuống. Nếu cô biết bát đũa đắt như thế cô ăn bốc cho rồi. Châu Liên thản nhiên dùng tay cầm chiếc bánh trắng trẻo đẹp mắt trước mặt bỏ vào miệng. Hành động này khiến người hầu đứng bên cạnh đưa mắt nhìn cô chằm chằm. Châu Liên nhíu mày nghĩ ngợi. Chắc do cô ăn phải món Dịch Tư Nghiêm thích ăn rồi.
Thế là cô lại chuyển hướng, cô đưa tay tiếp tục rón một con tôm rồi vui vẻ bóc vỏ thả vào miệng. Lần này cô để ý sắc mặt của đám người hầu còn căng thẳng hơn. Cô đang ăn trong lo sợ. Hình như con tôm to quá, cô do bị dọa hoảng nên nuốt không trôi, cổ họng có chút nghẹn. Châu Liên vội vàng lấy khăn lau tay rồi vỗ lên ngực.
Thấy cô có biểu hiện như thế Dịch Tư Nghiêm ngồi trên bàn ăn quan sát từ đầu lúc này mới đưa cho cô một cốc nước, giọng lành lạnh đem theo chút nhịn cười: “Uống đi…”
Châu Liên vội vàng cầm lấy cốc nước rồi uống một hơi. Sau khi uống nước xong thì cô mới thở phào nhẹ nhõm. Suýt chút nữa thì chết vì nghẹn rồi.
Gương mặt Dịch Tư Nghiêm lúc này nhịn cười không nổi nữa, khóe mắt anh hơi cong cong lên. Châu Liên nhìn thấy thì vô cùng xấu hổ, do sặc nên mắt cô có chút hoe đỏ, không phải là khóc nhưng lại khiêu gợi được sự cảm thương từ Dịch Tư Nghiêm. Cô đưa tay ra chỉ vào mấy người hầu đứng gần đó: “Là bọn họ dọa tôi, nếu không phải thế tôi cũng không bị sặc.”
Dịch Tư Nghiêm nhìn sang quản gia và người hầu như muốn hỏi: “Là các ngươi sao?”
Quản gia và mấy nữ hầu ngay lập tức lên tiếng thanh minh: “Chúng tôi không có… Chúng tôi chỉ muốn nhắc nhở Châu tiểu thư nên ăn bằng đũa…”
Châu Liên cúi gằm mặt xuống lẩm bẩm: “Rõ ràng… rõ ràng là… đũa rất đắt mà…”
Dịch Tư Nghiêm phẩy tay cho đám người quản gia và người hầu lui xuống. Anh dùng khăn lau đặt bên cạnh từ tốn lau sạch đũa và bát rồi lúc này mới bắt đầu nhấc đũa lên gắp một miếng thịt bò được cắt thành khối lập phương nhỏ, bên trên được rải nước sốt thơm phức bỏ vào bát Châu Liên.
“Cô ăn đi, đũa đắt nhưng tôi đâu có nói cô phải ăn bằng tay? Vỡ cũng không sao, sau này có tôi chống lưng cô không cần phải sợ.”
Châu Liên nghe vậy thì trong lòng chợt cảm thấy có chút ấm áp. Sự chua xót và xấu hổ vội vàng biến mất. Hóa ra người đàn ông này lại có thể đối tốt với cô như thế.
Thấy Châu Liên vẫn cúi gằm mặt xuống anh lên tiếng: “Ngẩng mặt lên, nhìn tôi…”
Giọng anh có chút nghiêm lạnh mang theo vài phần ra lệnh hơn. Châu Liên theo lời anh mà ngẩng lên nhìn anh. Trên gương mặt anh lúc này là một nụ cười nhẹ nhàng vô cùng ấm áp.
“Ăn đi, đừng sợ. Cô nên thích ứng với cuộc sống ở đây.”
Châu Liên khẽ gật đầu. Tâm trạng của cô tốt lên vì thế mà sức tấn công đối với đồ ăn trên bàn là vô cùng lớn. Cô ăn hết miếng thịt bò trong bát mà Dịch Tư Nghiêm bỏ cho cô, sau đó lại gắp tiếp thịt cá hấp đang bốc khói nghi ngút. Tướng ăn của cô vô cùng vui mắt. Dịch Tư Nghiêm ngồi bên cạnh thưởng thức cũng ăn nhiều hơn thường ngày một chút.
Bọn họ đang ăn vui vẻ thì Dịch phu nhân trở về biệt thự. Lúc bà ta đi vào thấy quản gia và người hầu đứng bên ngoài phòng ăn, ngay lập tức bà ta có dự cảm không lành.
Quản gia cúi người chào: “Phu nhân, người trở về rồi.”
Dịch phu nhân khẽ gật đầu, bà ta đứa mắt nhìn vào bên trong dò xét hỏi: “Sao hôm nay Nghiêm nhi lại đuổi mấy người ra ngoài vậy?”
Quản gia vội vàng trả lời: “Cậu chủ đang dùng bữa cùng với Châu tiểu thư…”
Lời của quản gia còn chưa dứt thì Liễu Nhiên đã nhíu mày, bà ta vội vàng rời đi, lúc đi còn căn dặn: “Hai ngày nữa ông hay theo bọn họ trở về biệt thự cũ. Có chuyện gì phải lập tức thông báo cho tôi.”
Quản gia nhanh chóng gật đầu: “Vâng, thưa phu nhân.”
Sau đó Liễu Nhiên lên lầu, đi phía sau bà ta là người hầu thân cận. Bọn họ vào phòng Liễu Nhiên mới lập tức hất đổ chậu hoa trên bàn xuống đất.
Choang!
Tiếng đổ vỡ này không còn xa lạ nữa.
Người hầu bên cạnh vội vàng khuyên ngăn: “Phu nhân, ngươi đừng tức giận, ảnh hưởng đến sức khỏe.”
Liễu Nhiên ngồi trên bàn thở dài: “Con nhỏ kia đúng là rất giống mẹ nó, thật biết cách câu dẫn người khác.”
Người hầu thân cận vội vàng tiến lại gần Liêu Nhiên giúp bà ta mát xa đầu. Vừa làm bà ta vừa khéo léo trò chuyện: “Cũng chỉ là một người phụ nữ xuất thân bần hàn. Phu nhân không cần quá lo lắng. Cậu chủ chắc chắn sẽ không bị mê hoặc. Chờ cô ta làm xong việc thì tới lúc đó phu nhân tính sổ với cô ta sau cũng không muộn. Nếu thực sự cậu chủ có chút tình cảm với cô ta, phu nhân cứ cho người đưa cô ta tới nơi mà không ai có thể tìm ra cô ta là được…”
Nghe mấy lời này của người hầu tâm trạng Liễu Nhiên tốt lên hẳn. Bà ta khẽ gật đầu: “Trước mắt chỉ đành phải như vậy…”
***
Hai ngày sau.
Sáng sớm người hầu đã giúp Châu Liên thu dọn đồ đạc để chuyển về biệt thự cũ của Dịch gia theo như lời mà Dịch Tư Nghiêm đã nói. Đi cùng cô có dì Hà và quản gia. Lúc đồ đạc của cô được xếp lên xe thì Châu Liên cũng đứng bên ngoài cánh cổng. Hôm nay cô mặc một chiếc váy hoa màu sắc tươi sáng như biểu tượng cho ánh sáng của cuộc đời cô vậy.
Châu Liên vén tóc mai đang bị gió thổi vương trên gương mặt thanh thoát của cô sang một bên. Cô nhìn căn biệt thự một lần cuối rồi theo tiếng gọi của dì Hà mà vội vã ngồi lên xe. Xe lăn bánh rời khỏi căn biệt thự rộng lớn này. Tương lai phía trước đang chờ cô, sau này chỉ cần cô sinh con, tự do sẽ trở lại. Chỉ có điều rời khỏi đây một mình cô lại có cảm giác cô đơn.
Trên lầu một đôi mắt luôn dõi theo tất cả. Lưu Nhiên nhìn đám người kia rời đi gương mặt không lấy một chút thay đổi nào, ánh mắt bà ta nhìn xa xăm lên bầu trời. Sau này Dịch gia sẽ có rất nhiều biến cố đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.