Thoát Sao Khỏi Vòng Tay Anh

Chương 74: Tìm tới tận cửa

Fresh Dương

27/09/2023

Dịch Tư Nghiêm lội qua một con suối thì thấy một căn nhà nhỏ được dựng tạm bợ. Ngoài cửa có một đứa bé gái đang ngồi đọc sách. Ở đây rất tối, thường sử dụng nến nhưng thứ đó ở đây rất hiếm, Á Hiên chỉ đành tận dụng ánh lửa lúc nấu cơm để đọc sách.

Bóng dáng Châu Liên từ xa đi tới, cô bê một chậu quần áo, vui vẻ đặt xuống rồi xoa đầu con bé: "Á Hiên thật giỏi, còn đọc sách được."

Con bé ngẩng đầu lên nhận lấy sự khen ngợi từ Châu Liên, vui vẻ đọc sách tiếp. Châu Liên tới đảo nồi cơm rồi vùi xuống đống tro một vài củ khoai. Cuộc sống ở đây tuy có chút mệt mỏi nhưng cô không cần phải chịu đựng ánh mắt của người đời nhất là sức ép từ phía Dịch gia.

Dịch Tư Nghiêm tiến lại gần, Á Hiên nhìn người đàn ông trước mắt không chớp mắt. Nó nhớ ra chính người đàn ông hôm trước đã làm mẹ khóc. Cuốn sách từ trên tay nó rơi xuống đất, cả người không dám động đậy.

Châu Liên phơi quần áo xong lau tay gọi: "Á Hiên, qua đây giúp mẹ chuyển chút đồ."

Chờ mãi vẫn không thấy Á Hiên thưa, cô liền để đống đồ xuống đi ra đằng trước căn nhà: "Á Hiên, con có nghe thấy mẹ gọi không?"

Nhìn thấy bóng dáng của Dịch Tư Nghiêm sau đống lửa cô có chút hoảng hốt, không phải là không quan tâm nữa ư? Không phải nói là cho cô tự do ư? Tại sao lại ở đây? Tại sao?

Châu Liên liền chạy, cô chạy thật nhanh về phía sau nhưng giọng của Dịch Tư Nghiêm đầy đe dọa vang lên: "Nếu em còn chạy, tôi sẽ mang đứa trẻ kia đi."

Bước chân của Châu Liên chậm lại rồi dừng hẳn. Không cần phải trốn chạy nữa, dù cô có chạy đến đâu thì anh vẫn tìm thấy thôi. Cô quay đầu lại chất vấn: "Tại sao anh lại tìm tới đây? Không phải là anh nói sẽ tôn trọng quyết định của tôi ư?"

"Châu Liên, em nói dối, những gì em nói hôm đó tôi nghe thấy cả rồi. Đến cả việc đứa trẻ tên Á Hiên kia tôi cũng biết nó là con tôi."

Tiếng sấm nổ bên tai Châu Liên, sao anh có thể biết được chứ, chắc chắn anh đang lừa cô. Châu Liên gắng mỉm cười: "Anh nói gì vậy? Dịch Tư Nghiêm có phải anh bị tôi từ chối thẹn quá hóa giận đến hỏng não rồi không? Anh tự nhiên lại muốn tôi đổ vỏ?"

Châu Liên nhìn thấy Á Hiên quan sát kĩ người đàn ông kia liền quát: "Á Hiên, vào nhà, không có lời của mẹ tuyệt đối không được ra."



Á Hiên lủi thủi đi vào bên trong, chuyện của người lớn thật khó hiểu.

Dịch Tư Nghiêm tiến đến gần Châu Liên, cả hơi thở trên người cô anh đều cảm nhận được. Gió trên núi rất lạnh, cả người cô run rẩy vì cái lạnh ấy. Dịch Tư Nghiêm cởi áo khoác ngoài choàng lên người cô, vẻ mặt dịu dàng chưa bao giờ được thấy: "Trời lạnh, em nên mặc nhiều áo."

Châu Liên đờ người một lát, sau đó hất áo của anh ra: "Tôi không cần anh quan tâm, anh về đi, chúng ta đã chấm dứt kể từ lúc anh bước khỏi căn phòng đó vào đêm qua rồi."

Dịch Tư Nghiêm kéo tay cô, ôm cô thật chặt vào lòng: "Châu Liên, em nói đi, tại sao lại khổ sở như vậy. Tôi nói rồi chỉ cần em muốn, tôi lập tức sẽ cưới em."

Cô đẩy người anh ra, dùng hết sức lực: "Đừng nói nữa, tôi từ lâu đã không còn mong muốn bước vào Dịch gia nữa rồi, anh về đi."

"Vậy còn Á Hiên thì sao? Dù gì nó cũng là máu mủ của Dịch gia, em không thể cướp đi hạnh phúc mà đáng lẽ con bé phải có."

Dịch Tư Nghiêm đã chạm đúng vào nỗi đau của cô, bao lâu nay cô luôn hối hận vì đã cướp đi cuộc sống mà đáng lẽ con bé phải được hưởng. Cô im lặng, lòng đau buốt không thôi.

Dịch Tư Nghiêm biết cô đang mềm lòng liền thuyết phục: "Châu Liên, nghe lời tôi trở lại, chúng ta sẽ kết hôn, con bé sẽ có cha, có mẹ, có ông bà nội, được đến trường chứ không phải sống ở một nơi ngay đến nến cũng không có như vậy? Em nhẫn tâm nhìn con mình chịu đựng như vậy?"

Châu Liên vẫn im lặng. Có bà nội ư? Dịch Tư Nghiêm chẳng hề biết mẹ anh vẫn luôn muốn giết cô, chỉ bởi vì cô đã biết được cái bí mật bẩn thỉu của bà mà thôi.

"Nếu em không muốn về Dịch gia tôi sẽ đưa em đi tùy quân. Cả nhà chúng ta một gia đình ba người hạnh phúc được không?" Dịch Tư Nghiêm thuyết phục cô hết mức, bằng giá nào anh cũng muốn cô đi cùng anh.

Châu Liên lắc đầu: "Anh chưa từng nghĩ tại sao năm ấy tôi lại rời đi ư? Anh nghĩ rằng Dịch gia sẽ để yên chuyện này? Còn Dịch phu nhân thì sao? Dịch Tư Nghiêm trước giờ anh vốn dĩ chưa từng quan tâm đến tôi. Châu Liên chẳng qua chỉ là một người phụ nữ lướt qua một tư lệnh tuổi trẻ tài cao như anh mà thôi. Châu Liên tôi là một kẻ hèn mọn không hề xứng với anh, nếu anh còn nhớ chút tình nghĩa cũ thì hãy để Á Hiên lại với tôi, đừng mang con bé rời đi."



"Không, tôi sẽ không để ai đụng đến em và con, theo tôi về, chuyện này tôi sẽ nói rõ với gia đình. Không ai có thể ngăn cản tôi."

"Dịch tư lệnh, anh vẫn không hiểu sao? Chúng ta cách biệt về rất nhiều thứ, không phải chỉ cần có tình yêu là được anh không hiểu sao?"

Dịch Tư Nghiêm cố chấp: "Tôi mặc kệ, chỉ cần ở bên cạnh em tôi không màng gì cả."

"Nếu tôi nói sẽ ảnh hưởng đến chức vị tư lệnh của anh bây giờ thì sao? Anh còn có ý nghĩ cần mẹ con tôi nữa không? Nếu theo anh về đó, tôi sẽ chết! Mẹ anh sẽ không tha cho tôi. Giữa tôi và bà ấy, anh chọn ai đây?” Châu Liên nói hết tất cả những lời trong lòng.

Dịch Tư Nghiêm im lặng, chẳng lẽ đây là những gì mẹ anh nói với cô?

Châu Liên thấy anh im lặng liền cười cợt trong lòng, cô đoán đúng rồi, cô và Á Hiên không thể so với Dịch phu nhân, chức quyền mà hiện tại anh đang có. Đối mặt với sự nguy hiểm của Lưu Nhiên, cô càng không thể chống cự. Lòng bàn tay Châu Liên nắm chặt, cố nhẫn nhịn sự thật đau khổ này mà cô không dám nghĩ tới.

"Cần, tôi cần em và con. Tôi khoác trên mình chiếc áo quân nhân này không có nghĩa tôi phải hi sinh hạnh phúc vì nó. Tôi thừa nhận là phải có trách nhiệm với tổ quốc nhưng trong tổ quốc đó phải có em. Châu Liên, không có em thì chức vụ này có ý nghĩa gì? Mỗi một người quân nhân cầm súng ra trận đều vì gia đình họ, vì vợ con họ và tôi cũng vậy. Còn lựa chọn giữa em và mẹ tôi, không phải ngay từ đầu tôi đã nói em sẽ đi tùy quân cùng tôi sao? Một nhà ba người hạnh phúc, tôi cũng sẽ bảo vệ cho em và con."

Châu Liên đưa tay lên bịt miệng để không phát ra tiếng khóc trong lòng. Nước mắt của sự hạnh phúc mà không phải ai cũng có được. Cuối cùng cô vẫn không thể từ bỏ trái tim mình, từ bỏ tình yêu của mình mà tới bên người đàn ông ấy.

Dịch Tư Nghiêm kéo cô vào lòng, ôm cô thật chặt, hôn lên má cô, hôn lên tất thảy những gì còn day dứt và nhớ nhung mà hai người từng bỏ lỡ. Châu Liên đưa tay lên ôm anh thật chặt đón nhận nụ hôn từ phía anh. Đời này cô không hối hận nhất là biết tới Dịch Tư Nghiêm. Cho dù anh là con của kẻ thù nhưng anh chưa từng làm gì có lỗi với cô cả. Nếu phải hận thì cô nên hận những kẻ đã phá nát gia đình cô chứ không phải là anh. Cô cần phải cho Á Hiên một người cha, bù đắp lại quãng thời gian năm năm dài đằng đẵng ấy…

______________

Tác giả có lời muốn nói:

Đợt bão tới đây là dừng nhee. Dương sẽ nghỉ mấy ngày rồi trở lại ngay. À, mọi người nhớ vote truyện cho tui nghen, để tôi dự tính đợt bão lần hai đây...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thoát Sao Khỏi Vòng Tay Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook