Thoát Xác, Lỡ Ngã Vào Lòng Anh
Chương 55: Anh nên gọi em là gì đây?
Nhoxanh
19/02/2023
Loại người không đứng đắn? Ông ta đang ám chỉ An Thành sao? Ái Nghi lặng người trầm mặc, thì ra Lạc Xích và Lý Cảnh Chiêu đang nghi ngờ cô giấu giếm qua lại với anh ấy, nên cô đi đâu làm gì cũng đều bị theo dõi, còn cắt luôn đường liên lạc ra bên ngoài của cô.
Nếu bây giờ gào lên phản đối thì chỉ khiến tình hình tồi tệ hơn mà thôi, ở với hổ thì nguy hiểm nhưng hổ dữ đến mấy cũng không nỡ ăn thịt con, dù sao ông ấy có đập nát người cô ra cũng không thể biết được cô là giả mạo. Giả vờ nhu nhược một chút cũng chẳng thiệt, trà trộn trong hang địch thì mới dễ dàng giết được địch!
Bầu không khí trong phòng khách có phần ngột ngạt, Ái Nghi chẳng đáp lại lời nào nhưng sắc mặt rõ ràng là đang không vui. Lý Cảnh Chiêu thấy thế liền lên tiếng hoà giải:
"Chú Lạc đừng tức giận, Tử Di còn nhỏ nên chưa hiểu hết sự đời, sau này cháu sẽ quan tâm đến em ấy nhiều hơn để không ai có cơ hội làm hại đến em ấy nữa."
Lý Cảnh Chiêu chỉ nói có mấy câu mà Lạc Xích đã hài lòng cười giãn cả cơ mặt, nếu nói ông ta sùng bái hắn cũng chẳng sai. Nhưng ông ta lại quên rằng, người cứu sống con gái của mình là Lý An Thành chứ không phải tên mặt người dạ thú này!
"Tử Di, đồ dùng cá nhân của em còn ở chung cư, anh đưa em đến đó thu dọn mang về đây nhé?"
Ái Nghi có tật giật mình, vội vàng lắc đầu từ chối: "Không cần đâu, anh bận nhiều việc như vậy cứ để em tự làm là được rồi!"
"Em còn đang bị thương, vả lại em đi một mình anh thấy không yên tâm. Em đừng ngại phiền, chúng ta đều là một nhà mà."
Lý Cảnh Chiêu tỏ ra sốt sắng tử tế, nằng nặc đòi đưa Ái Nghi đi. Lạc Xích ngồi một bên cũng phụ họa theo, ép cô gật đầu cho bằng được.
"Cảnh Chiêu đã nói vậy rồi con còn không mau đứng lên! Hay là đang có gì giấu giếm nên sợ bị phát hiện?"
Con gái của ông từ nhỏ đến lớn ngoan ngoãn nghe lời, hoàn cảnh sống lại có phần đặc biệt nên ông luôn căn dặn là không được giao du với người lạ, thậm chí vì lo sợ những bang phái khác sẽ hãm hại nên cả việc xuất hiện ở nơi đông người cũng là điều cấm kỵ. Vậy mà ông chỉ vắng mặt có vài tháng con gái ông chuyện gì cũng dám làm, tự tiện đổi tên đổi họ, còn lo chuyện bao đồng kết thêm thù oán để người ta đuổi cùng giết tận. Chuyện này nếu không phải có kẻ lợi dụng dụ dỗ thì làm sao có thể xảy ra được.
Một người không thể đấu lại hai, dù đã cật lực phản đối, nhưng cuối cùng Ái Nghi vẫn bị bọn họ ép ra xe đi đến chung cư thu dọn đồ đạc cùng Lý Cảnh Chiêu. Cô biết bọn họ cố tình làm thế để xác nhận mình có đang cấu kết với người ngoài hay không, nếu như biết được cô đang sống chung với An Thành thì chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa!
Ái Nghi dựa vào cửa xe, lòng bồn chồn lo lắng, cô không thể hiện sự chột dạ của mình ra bên ngoài, nhưng lòng bàn tay và bàn chân đều đang đổ mồ hôi lạnh. Giờ này có thể An Thành đang ở nhà, nếu anh ấy thấy cô đi cùng với Lý Cảnh Chiêu, thì không biết sẽ thất vọng về cô đến thế nào nữa!
"Em thấy không khoẻ sao?" Lý Cảnh Chiêu nắm lấy tay của Ái Nghi, ánh mắt thoáng nét cưng chiều, nhưng tận sâu bên trong hắn cũng đang hồi hộp trông đợi xem mình sẽ nhìn thấy gì trong căn hộ bé xíu đó. Người của hắn không điều tra được cô có qua lại với Lý An Thành, nhưng hắn vẫn không tin ngày hôm đó hắn ta có mặt tại bến cảng chỉ là tình cờ, chuyện hoang đường đó muốn tin cũng khó mà tin được.
Ái Nghi chỉ lắc đầu không trả lời, không khí trong xe cũng rơi vào im lặng. Lý Cảnh Chiêu bật màn hình trên ô tô lên xem tin tức ngày hôm nay, các trang báo đang rầm rộ đưa tin: Nữ diễn viên chính của bộ phim "Nhân sinh phù thế" bị bắt cóc, cũng đưa thêm thông tin về tên tội phạm vượt ngục Lưu Túc, hắn vẫn còn nằm trong phòng hồi sức cấp cứu, tình trạng sức khỏe bị ảnh hưởng rất nghiêm trọng. Về phía cảnh sát thì đang ráo riết điều tra kẻ đứng phía sau tiếp ứng để hắn có thể trà trộn vào trường đua ngựa.
"Anh đã cho người điều tra quá trình di chuyển của Lưu Túc sau khi trốn trại rồi, chắc chắn sẽ tìm ra kẻ đứng đằng sau nhanh thôi."
"Em nhớ ngày hôm đó tên đồng bọn của Lưu Túc có nói là nghe theo lệnh của tiểu thư nào đó, mà em lại không nhớ mình có xích mích với người phụ nữ nào..."
Ái Nghi vừa dứt lời đột nhiên trong đầu loé lên một cái tên, cô và Lý Cảnh Chiêu đồng loạt quay sang nhìn nhau, hắn hiểu ý cô, mỉm cười gật đầu.
"Anh biết rồi! Nhất định sẽ không để em chịu thiệt!"
Câu chuyện ngoài lề kéo bọn họ ra khỏi những lo lắng đang tồn tại, đến khi chiếc xe dừng trước cổng chung cư thì cả hai đều cùng lúc giật mình.
Hai chân của Ái Nghi bắt đầu run rẩy, đến mở cửa bước ra ngoài cô cũng không có can đảm để làm. Lý Cảnh Chiêu cũng mang cùng tâm trạng với cô, bởi hắn thật lòng mong người bên cạnh sẽ cùng hắn gắn bó lâu dài.
Đâu dễ gì mới rung động với một người con gái, mà ở vị trí của hắn hiện tại tìm được một người tâm hợp ý đầu lại giống như đãi cát tìm vàng ở nơi hoang mạc. Dù cho tâm địa có xấu xa đến thế nào đi chăng nữa, thì vẫn mong mỏi có một người sẽ thanh lọc được trái tim mình.
Hai người họ chậm rãi đi lên tầng hai rồi dừng trước căn hộ mà Ái Nghi đang ở. Cô nuốt khan mấy lần, bàn tay nâng lên rồi lại hạ xuống, nhưng cô càng chần chừ thì Lý Cảnh Chiêu sẽ càng sinh nghi, nên lúc này cô chỉ biết cầu mong là An Thành không có ở nhà.
Khoá cửa "ting" lên một tiếng, Lý Cảnh Chiêu xô cửa bước vào, Ái Nghi cũng vội vàng bước theo sau. Bên trong vắng lặng đìu hiu không một bóng người, hắn đi xung quanh một vòng xem xét kỹ càng một hồi, chắc chắn rằng nơi này không có người thứ hai mới có thể mỉm cười vừa ý.
Âm thở phào nhẹ nhõm khẽ vang lên nơi đầu mũi của Ái Nghi, nhưng tận đáy lòng thì đang co thắt lại. An Thành đi rồi, giường chỉ còn một gối, chẳng còn bất kỳ thứ gì của anh còn sót lại trong căn nhà này. Sự trống rỗng lan rộng trong trái tim cô rồi xộc vị cay lên khoé mắt, cô và anh đang hạnh phúc đến thế, vì cớ gì phải bị chia cắt như vậy?
Lý Cảnh Chiêu thu dọn giúp Ái Nghi những thứ cần thiết rồi nhanh chóng mang xuống xe, đồ dùng cá nhân của cô chẳng nhiều nên chỉ một lúc đã dọn sạch. Cô chậm chạp đi ra khỏi nhà, tia mắt dâng lên vô vàn tiếc nuối, chẳng biết đến bao giờ mới có thể quay lại nơi này nữa...
Ái Nghi đi qua dãy hàng lang đã trở nên quen thuộc, bao nhiêu luyến tiếc ghì chặt gót chân cô, lúc đến đoạn nối cầu thang chợt một dáng hình quen thuộc đột nhiên xuất hiện khiến trái tim cô muốn nhảy vụt ra ngoài.
Lý An Thành đứng trong góc khuất nơi đặt dụng cụ chữa cháy thông với một ban công. Dáng anh cao gầy đơn độc, đôi mắt đen láy giương lên nhìn cô sầu buồn và ảm đạm. Anh lặng yên không nói, nhưng Ái Nghi thì mừng rỡ đến phát điên.
Cô cẩn thận quan sát xung quanh, đảm bảo Lý Cảnh Chiêu vẫn đang ở dưới xe liền chạy vụt đến dang tay ôm lấy Lý An Thành, nhưng khi cô vừa chạm tới thì anh đột ngột lùi bước về sau, vạch rõ khoảng cách giữa anh và cô như hai người xa lạ.
Ái Nghi hụt hẫng buông thõng tay, cô chớp đôi mắt vô hại nhìn anh, nhỏ giọng gọi:
"An Thành!"
Gió đầu tháng Giêng thổi qua ban công, hất làn tóc đã hơi dài của anh loà xoà trước trán, môi anh khẽ cong nhưng màu mắt u buồn càng thêm sâu thăm thẳm.
"Tôi nên gọi em là Ái Nghi... hay là Lạc Tử Di đây?"
Nếu bây giờ gào lên phản đối thì chỉ khiến tình hình tồi tệ hơn mà thôi, ở với hổ thì nguy hiểm nhưng hổ dữ đến mấy cũng không nỡ ăn thịt con, dù sao ông ấy có đập nát người cô ra cũng không thể biết được cô là giả mạo. Giả vờ nhu nhược một chút cũng chẳng thiệt, trà trộn trong hang địch thì mới dễ dàng giết được địch!
Bầu không khí trong phòng khách có phần ngột ngạt, Ái Nghi chẳng đáp lại lời nào nhưng sắc mặt rõ ràng là đang không vui. Lý Cảnh Chiêu thấy thế liền lên tiếng hoà giải:
"Chú Lạc đừng tức giận, Tử Di còn nhỏ nên chưa hiểu hết sự đời, sau này cháu sẽ quan tâm đến em ấy nhiều hơn để không ai có cơ hội làm hại đến em ấy nữa."
Lý Cảnh Chiêu chỉ nói có mấy câu mà Lạc Xích đã hài lòng cười giãn cả cơ mặt, nếu nói ông ta sùng bái hắn cũng chẳng sai. Nhưng ông ta lại quên rằng, người cứu sống con gái của mình là Lý An Thành chứ không phải tên mặt người dạ thú này!
"Tử Di, đồ dùng cá nhân của em còn ở chung cư, anh đưa em đến đó thu dọn mang về đây nhé?"
Ái Nghi có tật giật mình, vội vàng lắc đầu từ chối: "Không cần đâu, anh bận nhiều việc như vậy cứ để em tự làm là được rồi!"
"Em còn đang bị thương, vả lại em đi một mình anh thấy không yên tâm. Em đừng ngại phiền, chúng ta đều là một nhà mà."
Lý Cảnh Chiêu tỏ ra sốt sắng tử tế, nằng nặc đòi đưa Ái Nghi đi. Lạc Xích ngồi một bên cũng phụ họa theo, ép cô gật đầu cho bằng được.
"Cảnh Chiêu đã nói vậy rồi con còn không mau đứng lên! Hay là đang có gì giấu giếm nên sợ bị phát hiện?"
Con gái của ông từ nhỏ đến lớn ngoan ngoãn nghe lời, hoàn cảnh sống lại có phần đặc biệt nên ông luôn căn dặn là không được giao du với người lạ, thậm chí vì lo sợ những bang phái khác sẽ hãm hại nên cả việc xuất hiện ở nơi đông người cũng là điều cấm kỵ. Vậy mà ông chỉ vắng mặt có vài tháng con gái ông chuyện gì cũng dám làm, tự tiện đổi tên đổi họ, còn lo chuyện bao đồng kết thêm thù oán để người ta đuổi cùng giết tận. Chuyện này nếu không phải có kẻ lợi dụng dụ dỗ thì làm sao có thể xảy ra được.
Một người không thể đấu lại hai, dù đã cật lực phản đối, nhưng cuối cùng Ái Nghi vẫn bị bọn họ ép ra xe đi đến chung cư thu dọn đồ đạc cùng Lý Cảnh Chiêu. Cô biết bọn họ cố tình làm thế để xác nhận mình có đang cấu kết với người ngoài hay không, nếu như biết được cô đang sống chung với An Thành thì chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa!
Ái Nghi dựa vào cửa xe, lòng bồn chồn lo lắng, cô không thể hiện sự chột dạ của mình ra bên ngoài, nhưng lòng bàn tay và bàn chân đều đang đổ mồ hôi lạnh. Giờ này có thể An Thành đang ở nhà, nếu anh ấy thấy cô đi cùng với Lý Cảnh Chiêu, thì không biết sẽ thất vọng về cô đến thế nào nữa!
"Em thấy không khoẻ sao?" Lý Cảnh Chiêu nắm lấy tay của Ái Nghi, ánh mắt thoáng nét cưng chiều, nhưng tận sâu bên trong hắn cũng đang hồi hộp trông đợi xem mình sẽ nhìn thấy gì trong căn hộ bé xíu đó. Người của hắn không điều tra được cô có qua lại với Lý An Thành, nhưng hắn vẫn không tin ngày hôm đó hắn ta có mặt tại bến cảng chỉ là tình cờ, chuyện hoang đường đó muốn tin cũng khó mà tin được.
Ái Nghi chỉ lắc đầu không trả lời, không khí trong xe cũng rơi vào im lặng. Lý Cảnh Chiêu bật màn hình trên ô tô lên xem tin tức ngày hôm nay, các trang báo đang rầm rộ đưa tin: Nữ diễn viên chính của bộ phim "Nhân sinh phù thế" bị bắt cóc, cũng đưa thêm thông tin về tên tội phạm vượt ngục Lưu Túc, hắn vẫn còn nằm trong phòng hồi sức cấp cứu, tình trạng sức khỏe bị ảnh hưởng rất nghiêm trọng. Về phía cảnh sát thì đang ráo riết điều tra kẻ đứng phía sau tiếp ứng để hắn có thể trà trộn vào trường đua ngựa.
"Anh đã cho người điều tra quá trình di chuyển của Lưu Túc sau khi trốn trại rồi, chắc chắn sẽ tìm ra kẻ đứng đằng sau nhanh thôi."
"Em nhớ ngày hôm đó tên đồng bọn của Lưu Túc có nói là nghe theo lệnh của tiểu thư nào đó, mà em lại không nhớ mình có xích mích với người phụ nữ nào..."
Ái Nghi vừa dứt lời đột nhiên trong đầu loé lên một cái tên, cô và Lý Cảnh Chiêu đồng loạt quay sang nhìn nhau, hắn hiểu ý cô, mỉm cười gật đầu.
"Anh biết rồi! Nhất định sẽ không để em chịu thiệt!"
Câu chuyện ngoài lề kéo bọn họ ra khỏi những lo lắng đang tồn tại, đến khi chiếc xe dừng trước cổng chung cư thì cả hai đều cùng lúc giật mình.
Hai chân của Ái Nghi bắt đầu run rẩy, đến mở cửa bước ra ngoài cô cũng không có can đảm để làm. Lý Cảnh Chiêu cũng mang cùng tâm trạng với cô, bởi hắn thật lòng mong người bên cạnh sẽ cùng hắn gắn bó lâu dài.
Đâu dễ gì mới rung động với một người con gái, mà ở vị trí của hắn hiện tại tìm được một người tâm hợp ý đầu lại giống như đãi cát tìm vàng ở nơi hoang mạc. Dù cho tâm địa có xấu xa đến thế nào đi chăng nữa, thì vẫn mong mỏi có một người sẽ thanh lọc được trái tim mình.
Hai người họ chậm rãi đi lên tầng hai rồi dừng trước căn hộ mà Ái Nghi đang ở. Cô nuốt khan mấy lần, bàn tay nâng lên rồi lại hạ xuống, nhưng cô càng chần chừ thì Lý Cảnh Chiêu sẽ càng sinh nghi, nên lúc này cô chỉ biết cầu mong là An Thành không có ở nhà.
Khoá cửa "ting" lên một tiếng, Lý Cảnh Chiêu xô cửa bước vào, Ái Nghi cũng vội vàng bước theo sau. Bên trong vắng lặng đìu hiu không một bóng người, hắn đi xung quanh một vòng xem xét kỹ càng một hồi, chắc chắn rằng nơi này không có người thứ hai mới có thể mỉm cười vừa ý.
Âm thở phào nhẹ nhõm khẽ vang lên nơi đầu mũi của Ái Nghi, nhưng tận đáy lòng thì đang co thắt lại. An Thành đi rồi, giường chỉ còn một gối, chẳng còn bất kỳ thứ gì của anh còn sót lại trong căn nhà này. Sự trống rỗng lan rộng trong trái tim cô rồi xộc vị cay lên khoé mắt, cô và anh đang hạnh phúc đến thế, vì cớ gì phải bị chia cắt như vậy?
Lý Cảnh Chiêu thu dọn giúp Ái Nghi những thứ cần thiết rồi nhanh chóng mang xuống xe, đồ dùng cá nhân của cô chẳng nhiều nên chỉ một lúc đã dọn sạch. Cô chậm chạp đi ra khỏi nhà, tia mắt dâng lên vô vàn tiếc nuối, chẳng biết đến bao giờ mới có thể quay lại nơi này nữa...
Ái Nghi đi qua dãy hàng lang đã trở nên quen thuộc, bao nhiêu luyến tiếc ghì chặt gót chân cô, lúc đến đoạn nối cầu thang chợt một dáng hình quen thuộc đột nhiên xuất hiện khiến trái tim cô muốn nhảy vụt ra ngoài.
Lý An Thành đứng trong góc khuất nơi đặt dụng cụ chữa cháy thông với một ban công. Dáng anh cao gầy đơn độc, đôi mắt đen láy giương lên nhìn cô sầu buồn và ảm đạm. Anh lặng yên không nói, nhưng Ái Nghi thì mừng rỡ đến phát điên.
Cô cẩn thận quan sát xung quanh, đảm bảo Lý Cảnh Chiêu vẫn đang ở dưới xe liền chạy vụt đến dang tay ôm lấy Lý An Thành, nhưng khi cô vừa chạm tới thì anh đột ngột lùi bước về sau, vạch rõ khoảng cách giữa anh và cô như hai người xa lạ.
Ái Nghi hụt hẫng buông thõng tay, cô chớp đôi mắt vô hại nhìn anh, nhỏ giọng gọi:
"An Thành!"
Gió đầu tháng Giêng thổi qua ban công, hất làn tóc đã hơi dài của anh loà xoà trước trán, môi anh khẽ cong nhưng màu mắt u buồn càng thêm sâu thăm thẳm.
"Tôi nên gọi em là Ái Nghi... hay là Lạc Tử Di đây?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.