Thoát Xác, Lỡ Ngã Vào Lòng Anh
Chương 53: Hoa đâu tàn sao lòng anh héo úa?
Nhoxanh
19/02/2023
Lý An Thành về lại thành phố ngay trong đêm, trước đó anh đã sai thuộc hạ thu dọn quần áo và đồ dùng cá nhân của mình khỏi căn hộ đang ở, để đề phòng Lý Cảnh Chiêu cho người điều tra tới.
"Thiếu gia, bây giờ chúng ta đi đâu?" Không về chung cư, Tiêu Gia cũng không biết phải đi đâu vào đêm hôm khuya khoắt thế này.
Lý An Thành còn đắm chìm trong những suy tư khổ não, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại không thoát ra, chấm đỏ trên bản đồ vẫn ở nguyên một chỗ không di chuyển. Xem ra, tối nay dù anh có đợi bao lâu đi chăng nữa cũng chỉ hoài công vô ích mà thôi.
"Tới biệt thự ở Uyển Tây."
"Vâng."
Biệt thự ở Uyển Tây là tài sản riêng của Lý An Thành, mấy năm nay tuy anh không cầm cặp táp lao tâm khổ tứ đấu đá những người ở Âu Á, nhưng khoản đầu tư chứng khoán của anh cũng thu lời đáng kể, nên dù có "vô công rỗi nghề" thì anh vẫn sống rất an nhàn.
Ngôi biệt thự màu trắng ba tầng mang phong cách cổ điển nằm nổi bật giữa các ngôi biệt thự xa hoa khác. Lý An Thành đứng ở trước cổng hồi lâu không di chuyển, có một chút không đành lòng hiện rõ ở trong anh.
Anh rất ít khi lui tới chỗ này, bởi phần lớn thời gian đều ở trong căn hộ tại khu chung cư tầm trung ấy. Sau này có Ái Nghi, anh càng không muốn dời đi đâu cả, anh đã nuôi rất nhiều dự định ở trong đầu, và một trong số đó là nắm tay cô ấy đến bất cứ nơi nào mình mỏi gối trùng chân.
Nơi này đủ để cho cô và anh dựng xây một tổ ấm nhỏ, hay xa hơn là cùng nhau chăm bẫm những đứa trẻ của mình. Nhưng bây giờ anh cảm thấy bản thân đã đặt quá nhiều niềm tin vào mối tình chóng vánh ấy, để rồi mộng ước vụn vỡ như tòa lâu đài được xây trên cát, và đổ nát khi thủy triều dâng.
Anh không mê tín dị đoan, càng không tin vào những mơ mộng hão huyền, nhưng ngay lúc này anh lại tiếc, phải chi ngày hôm ấy pháo nổ rợp trời anh đừng hỏi cô ấy đã ước điều chi… thì biết đâu tình đã không tan không vỡ.
Phải chăng, vì nguyện ước lỡ nói ra rồi… nên nhiệm màu mới mất, và hy vọng kia mới không thành hiện thực…
Lý An Thành chậm rãi nhấc chân đi vào trong, dù không lui tới thường xuyên nhưng nơi này vẫn có người tới dọn dẹp mỗi ngày nên xung quanh rất sạch sẽ. Anh dừng trước cửa nhà, ngước nhìn vài ngôi sao lưa thưa ở trên cao, nhàn nhạt hỏi:
"Ở bên chung cư thế nào rồi?"
"Dạ thưa thiếu gia, người của chúng ta đã xử lí xong xuôi rồi, cả chủ chung cư và người dân xung quanh đều đã nhận tiền, nếu có người điều tra họ cũng sẽ khai không biết anh là ai."
Lý An Thành gật đầu, sầu buồn giăng đầy trong màng mắt. Đã biết rõ đó là giọt máu của kẻ thù, vậy mà còn lo sợ Lý Cảnh Chiêu sẽ gây khó dễ cho cô ấy, dẫu có thể tiếp cận anh là một kế hoạch mà họ đã tính toán tỉ mỉ từ lâu. Là anh tự mình đa tình hay là do anh ngốc nghếch đây?
Lo lắng nhiều như thế nhưng anh vẫn chưa an tâm, lại nghĩ đến chuyện khác, lại giao thêm việc cho Tiêu Gia làm.
"Cậu cho người điều tra xem là ai giật dây thả Lưu Túc ra ngoài, nhất định không được để chuyện này dễ dàng lắng xuống."
Tiêu Gia "vâng" một tiếng rồi lắc đầu rời đi, biết người ta lừa mình vẫn không thể buông bỏ được. Đúng là sa vào lưới tình thì có là cá hay là người, thì cũng chẳng có loài nào tự mình thoát ra được!
Lý An Thành đứng ở cửa một lúc lâu rồi mới đi vào nhà. Đồ dùng cá nhân của anh đã được mang đến từ trước và đã được sắp xếp gọn gàng, chỉ còn một bức ảnh cỡ lớn được bọc giấy tỉ mỉ dựng trên sofa. Nhìn tên studio được in phía ngoài anh liền biết nó là gì, có lẽ chiều nay trong lúc dọn đồ nhân viên đã giao đến tận căn hộ nên người của anh mang luôn về đây.
Trầm mặc một hồi Lý An Thành vẫn không thể nhấc nổi tay để mở, anh sợ nhìn thấy gương mặt đó rồi mình sẽ chẳng kìm được lòng mà chạy đi tìm cô.
Chẳng biết đã qua bao lâu, có lẽ đồng hồ đã điểm qua 0 giờ Lý An Thành mới chậm rãi xé lớp giấy bên ngoài ra. Tấm ảnh cưới có anh và cô trao cái hôn hạnh phúc, gương mặt cô xinh đẹp và thuần khiết như một đóa hoa, hoa thì không tàn... sao lòng anh héo úa?
Ngày hôm ấy chúng ta thầm kín trao cho nhau một danh phận, anh hứa với em không bội không từ, bao nhiêu yêu thương anh dành hết cho mối tình đầu, ấy thế mà... người nỡ phụ tình anh...
Màu mắt trong anh chứa vô vàn lụy phiền và sầu khổ, tiếng thở dài lặng lẽ bật ra. Anh chậm rãi đưa tay sờ lấy đôi mi đang khép như nâng niu một vật bảo chẳng nỡ làm đau, nhưng khi anh nhận ra nó chỉ là một vật vô tri chẳng thể thay thế được người, thì tầng tầng lớp lớp trong anh đồng loạt vụn vỡ.
Lý An Thành vội vàng thu tay nhưng chẳng may vệt máu khô làm nhoè đi gương mặt diễm lệ ấy, anh hốt hoảng lấy tay lau đi nhưng càng lau lại càng mờ, thậm chí miệng vết thương vừa khô bị rách ra thêm và tiếp tục rỉ máu. Anh không quan tâm là tay đau hay tim đau, kề khuỷu tay áo lau vệt máu kia đi thật sạch, dáng hình ấy thuần khiết lại rồi... Sao nước mắt anh lại rơi ra...
Cuối cùng anh vẫn không lừa nổi bản thân mình, anh vẫn ôm ước vọng đoàn viên, vẫn mơ được nắm tay em đọc lời thề trăm năm mãn kiếp. Nhưng trớ trêu thay sự thật rành rành trước mắt... anh và em ngăn cách nhau bởi một mối thù, một mối thù chỉ có máu đỏ mới trả hết những thương đau...
Anh đã từng nói "chúng ta yêu nhau đi" và bảo rằng "cho anh ở trong tim của em đi", nhưng ngày đó em chỉ cười mà chẳng đáp, nếu em trả lời thì đã tốt biết bao nhiêu...
Nhưng lẽ nào… tình cảm ấy chỉ có là một mình anh trao mà lòng người không lụy? Lý An Thành tự bật cười cố chấp, làm sao có thể chứ, cô ấy cũng yêu anh mà…
Đêm càng dài lòng người càng sầu khổ, nỗi đau từ ngàn thuở kéo về nhấn chìm lí trí và con tim. Lý An Thành vùi mình trên sofa, cả đêm anh không ngủ chỉ để chực chờ dấu chấm đỏ trên màn hình điện thoại, mong sao nó di chuyển để anh biết hy vọng vẫn còn.
Nào có ai đang yêu đến cuồng dại lại có thể căm thù ngay trong phút chốc, hận hay không hận anh cũng muốn nghe Ái Nghi của anh giải thích một lời. Là anh không tốt hay vốn dĩ là lúc vừa bắt đầu bản thân em đã mang lừa dối?
Nếu không thật lòng thì anh muốn biết cô đã nghĩ gì lúc nghe anh kể về cái chết của mẹ. Và nếu là gian dối... thì anh phải làm sao đây?
Tình đã đâm chồi làm sao nỡ giết! Mà càng lún sâu vào thì kẻ bỏ mạng sẽ là anh!
***
Mới năm giờ sáng Ái Nghi đã rời khỏi khách sạn rồi nhanh chóng chạy bộ tới trường đua, lúc này cửa lớn còn chưa mở nhưng cô đã gấp tới mức không đợi được nữa nên đành đập cửa gào lên để gọi người.
Bảo vệ còn đang say ngủ bị tiếng la oai oái của Ái Nghi đánh thức, ông định xua tay đuổi người nhưng cô đã kịp lên tiếng trước nói rõ lý do. Sau một hồi trần tình thì cô cũng được cho vào trong, may mà hôm qua chìa khóa tủ trong túi quần không bị rơi mất nên cuối cùng cô cũng lấy lại được điện thoại của mình.
Ái Nghi hồi hộp bấm số của Lý An Thành, nhân lúc không có ai ở đây cô phải nói rõ ràng mọi chuyện cho anh biết. Chưa tới hồi chuông thứ hai anh đã bắt máy, nhưng còn chưa kịp nói gì thì phía sau lưng đã có người vỗ vai.
"Mới sáng sớm em chạy tới đây làm gì vậy?"
"Thiếu gia, bây giờ chúng ta đi đâu?" Không về chung cư, Tiêu Gia cũng không biết phải đi đâu vào đêm hôm khuya khoắt thế này.
Lý An Thành còn đắm chìm trong những suy tư khổ não, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại không thoát ra, chấm đỏ trên bản đồ vẫn ở nguyên một chỗ không di chuyển. Xem ra, tối nay dù anh có đợi bao lâu đi chăng nữa cũng chỉ hoài công vô ích mà thôi.
"Tới biệt thự ở Uyển Tây."
"Vâng."
Biệt thự ở Uyển Tây là tài sản riêng của Lý An Thành, mấy năm nay tuy anh không cầm cặp táp lao tâm khổ tứ đấu đá những người ở Âu Á, nhưng khoản đầu tư chứng khoán của anh cũng thu lời đáng kể, nên dù có "vô công rỗi nghề" thì anh vẫn sống rất an nhàn.
Ngôi biệt thự màu trắng ba tầng mang phong cách cổ điển nằm nổi bật giữa các ngôi biệt thự xa hoa khác. Lý An Thành đứng ở trước cổng hồi lâu không di chuyển, có một chút không đành lòng hiện rõ ở trong anh.
Anh rất ít khi lui tới chỗ này, bởi phần lớn thời gian đều ở trong căn hộ tại khu chung cư tầm trung ấy. Sau này có Ái Nghi, anh càng không muốn dời đi đâu cả, anh đã nuôi rất nhiều dự định ở trong đầu, và một trong số đó là nắm tay cô ấy đến bất cứ nơi nào mình mỏi gối trùng chân.
Nơi này đủ để cho cô và anh dựng xây một tổ ấm nhỏ, hay xa hơn là cùng nhau chăm bẫm những đứa trẻ của mình. Nhưng bây giờ anh cảm thấy bản thân đã đặt quá nhiều niềm tin vào mối tình chóng vánh ấy, để rồi mộng ước vụn vỡ như tòa lâu đài được xây trên cát, và đổ nát khi thủy triều dâng.
Anh không mê tín dị đoan, càng không tin vào những mơ mộng hão huyền, nhưng ngay lúc này anh lại tiếc, phải chi ngày hôm ấy pháo nổ rợp trời anh đừng hỏi cô ấy đã ước điều chi… thì biết đâu tình đã không tan không vỡ.
Phải chăng, vì nguyện ước lỡ nói ra rồi… nên nhiệm màu mới mất, và hy vọng kia mới không thành hiện thực…
Lý An Thành chậm rãi nhấc chân đi vào trong, dù không lui tới thường xuyên nhưng nơi này vẫn có người tới dọn dẹp mỗi ngày nên xung quanh rất sạch sẽ. Anh dừng trước cửa nhà, ngước nhìn vài ngôi sao lưa thưa ở trên cao, nhàn nhạt hỏi:
"Ở bên chung cư thế nào rồi?"
"Dạ thưa thiếu gia, người của chúng ta đã xử lí xong xuôi rồi, cả chủ chung cư và người dân xung quanh đều đã nhận tiền, nếu có người điều tra họ cũng sẽ khai không biết anh là ai."
Lý An Thành gật đầu, sầu buồn giăng đầy trong màng mắt. Đã biết rõ đó là giọt máu của kẻ thù, vậy mà còn lo sợ Lý Cảnh Chiêu sẽ gây khó dễ cho cô ấy, dẫu có thể tiếp cận anh là một kế hoạch mà họ đã tính toán tỉ mỉ từ lâu. Là anh tự mình đa tình hay là do anh ngốc nghếch đây?
Lo lắng nhiều như thế nhưng anh vẫn chưa an tâm, lại nghĩ đến chuyện khác, lại giao thêm việc cho Tiêu Gia làm.
"Cậu cho người điều tra xem là ai giật dây thả Lưu Túc ra ngoài, nhất định không được để chuyện này dễ dàng lắng xuống."
Tiêu Gia "vâng" một tiếng rồi lắc đầu rời đi, biết người ta lừa mình vẫn không thể buông bỏ được. Đúng là sa vào lưới tình thì có là cá hay là người, thì cũng chẳng có loài nào tự mình thoát ra được!
Lý An Thành đứng ở cửa một lúc lâu rồi mới đi vào nhà. Đồ dùng cá nhân của anh đã được mang đến từ trước và đã được sắp xếp gọn gàng, chỉ còn một bức ảnh cỡ lớn được bọc giấy tỉ mỉ dựng trên sofa. Nhìn tên studio được in phía ngoài anh liền biết nó là gì, có lẽ chiều nay trong lúc dọn đồ nhân viên đã giao đến tận căn hộ nên người của anh mang luôn về đây.
Trầm mặc một hồi Lý An Thành vẫn không thể nhấc nổi tay để mở, anh sợ nhìn thấy gương mặt đó rồi mình sẽ chẳng kìm được lòng mà chạy đi tìm cô.
Chẳng biết đã qua bao lâu, có lẽ đồng hồ đã điểm qua 0 giờ Lý An Thành mới chậm rãi xé lớp giấy bên ngoài ra. Tấm ảnh cưới có anh và cô trao cái hôn hạnh phúc, gương mặt cô xinh đẹp và thuần khiết như một đóa hoa, hoa thì không tàn... sao lòng anh héo úa?
Ngày hôm ấy chúng ta thầm kín trao cho nhau một danh phận, anh hứa với em không bội không từ, bao nhiêu yêu thương anh dành hết cho mối tình đầu, ấy thế mà... người nỡ phụ tình anh...
Màu mắt trong anh chứa vô vàn lụy phiền và sầu khổ, tiếng thở dài lặng lẽ bật ra. Anh chậm rãi đưa tay sờ lấy đôi mi đang khép như nâng niu một vật bảo chẳng nỡ làm đau, nhưng khi anh nhận ra nó chỉ là một vật vô tri chẳng thể thay thế được người, thì tầng tầng lớp lớp trong anh đồng loạt vụn vỡ.
Lý An Thành vội vàng thu tay nhưng chẳng may vệt máu khô làm nhoè đi gương mặt diễm lệ ấy, anh hốt hoảng lấy tay lau đi nhưng càng lau lại càng mờ, thậm chí miệng vết thương vừa khô bị rách ra thêm và tiếp tục rỉ máu. Anh không quan tâm là tay đau hay tim đau, kề khuỷu tay áo lau vệt máu kia đi thật sạch, dáng hình ấy thuần khiết lại rồi... Sao nước mắt anh lại rơi ra...
Cuối cùng anh vẫn không lừa nổi bản thân mình, anh vẫn ôm ước vọng đoàn viên, vẫn mơ được nắm tay em đọc lời thề trăm năm mãn kiếp. Nhưng trớ trêu thay sự thật rành rành trước mắt... anh và em ngăn cách nhau bởi một mối thù, một mối thù chỉ có máu đỏ mới trả hết những thương đau...
Anh đã từng nói "chúng ta yêu nhau đi" và bảo rằng "cho anh ở trong tim của em đi", nhưng ngày đó em chỉ cười mà chẳng đáp, nếu em trả lời thì đã tốt biết bao nhiêu...
Nhưng lẽ nào… tình cảm ấy chỉ có là một mình anh trao mà lòng người không lụy? Lý An Thành tự bật cười cố chấp, làm sao có thể chứ, cô ấy cũng yêu anh mà…
Đêm càng dài lòng người càng sầu khổ, nỗi đau từ ngàn thuở kéo về nhấn chìm lí trí và con tim. Lý An Thành vùi mình trên sofa, cả đêm anh không ngủ chỉ để chực chờ dấu chấm đỏ trên màn hình điện thoại, mong sao nó di chuyển để anh biết hy vọng vẫn còn.
Nào có ai đang yêu đến cuồng dại lại có thể căm thù ngay trong phút chốc, hận hay không hận anh cũng muốn nghe Ái Nghi của anh giải thích một lời. Là anh không tốt hay vốn dĩ là lúc vừa bắt đầu bản thân em đã mang lừa dối?
Nếu không thật lòng thì anh muốn biết cô đã nghĩ gì lúc nghe anh kể về cái chết của mẹ. Và nếu là gian dối... thì anh phải làm sao đây?
Tình đã đâm chồi làm sao nỡ giết! Mà càng lún sâu vào thì kẻ bỏ mạng sẽ là anh!
***
Mới năm giờ sáng Ái Nghi đã rời khỏi khách sạn rồi nhanh chóng chạy bộ tới trường đua, lúc này cửa lớn còn chưa mở nhưng cô đã gấp tới mức không đợi được nữa nên đành đập cửa gào lên để gọi người.
Bảo vệ còn đang say ngủ bị tiếng la oai oái của Ái Nghi đánh thức, ông định xua tay đuổi người nhưng cô đã kịp lên tiếng trước nói rõ lý do. Sau một hồi trần tình thì cô cũng được cho vào trong, may mà hôm qua chìa khóa tủ trong túi quần không bị rơi mất nên cuối cùng cô cũng lấy lại được điện thoại của mình.
Ái Nghi hồi hộp bấm số của Lý An Thành, nhân lúc không có ai ở đây cô phải nói rõ ràng mọi chuyện cho anh biết. Chưa tới hồi chuông thứ hai anh đã bắt máy, nhưng còn chưa kịp nói gì thì phía sau lưng đã có người vỗ vai.
"Mới sáng sớm em chạy tới đây làm gì vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.