Thoát Xác, Lỡ Ngã Vào Lòng Anh
Chương 100: Không còn đường lui
Nhoxanh
28/03/2023
Lý Cảnh Chiêu được đưa vào bệnh viện trong tình trạng đa chấn thương,
bác sĩ yêu cầu phải truyền máu gấp để tránh tiên lượng bệnh nhân trở
nặng. Lạc Xích mang tâm trạng nghi ngờ lẫn hồi hộp đi theo y tá để lấy
máu rồi làm luôn thủ tục xét nghiệm ADN để chắc chắn rằng Trịnh Hà không lừa mình.
Gần hai tiếng đồng hồ cấp cứu Lý Cảnh Chiêu mới được chuyển về phòng hồi sức, tuy nguy hiểm đã qua đi nhưng bác sĩ thông báo rằng vùng não của hắn bị ảnh hưởng nặng và rất có thể sẽ để lại di chứng. Trịnh Hà mới đầu còn gào khóc, còn sấn tới đánh đấm Lạc Xích để trút cơn căm phẫn của mình, nhưng khi bị ông quay ngoắt sang trừng đôi mắt trắng dã đầy thù hận thì bà ta chỉ lủi thủi ngồi núm khúm một góc dưới hàng ghế chờ run rẩy chẳng dám mở miệng than van.
Ở dãy hành lang vắng tanh lạnh lẽo, ai trong hai người cũng có những trăn trở riêng. Đối với Lạc Xích là tung tích của đứa con gái mình thương yêu như mạng, Thẩm Khấu không to bằng trời nhưng nó quá lớn để ông bới tung từng ngõ ngách lên để tìm con.
Và một nỗi lo sợ khác cũng chẳng kém bao nhiêu, đó là nếu Lý Cảnh Chiêu chính là con ruột của ông thì những hành vi cầm thú mà hắn đã làm với Tử Di phải xử lý thế nào? Nếu hai đứa là anh em cùng cha khác mẹ thì phải nhìn mặt nhau ra sao khi đã từng chung chăn chung gối giống như vợ chồng.
Lạc Xích muốn đập phá thứ gì đó cho nát vụn, cho đổ bể tan tành, thật khó khăn để ông có thể kiềm chế bản tính côn đồ trong người để chỉ gục mặt vào giữa hai tay đầy bất lực.
Trịnh Hà lén liếc nhìn Lạc Xích mấy lần, cảm thấy rất bất an khi ông ta đã biết Lý Cảnh Chiêu là con ruột của mình, sợ rằng chuyện này sẽ làm ảnh hưởng đến việc thừa kế tài sản sắp tới. Hiện giờ bà ta có quá nhiều thứ phải lo lắng, vừa lo cho con vừa mong ngóng thông tin của người tình, còn chưa nghĩ xong kế sách để đối phó thì điện thoại bất chợt reo lên.
Thấy cái tên “Diệp Lai” xuất hiện trên màn hình Trịnh Hà liền vội vàng chạy tới chỗ vắng để nghe. Giọng nói ồ ồ trong điện thoại lọt qua loa rất nhỏ:
“Em gom tiền thêm cho anh đi, càng nhiều càng tốt. Đám giao hàng vừa bị tóm, bọn cớm đang bao vây cô nhi viện rồi. Anh phải qua cửa khẩu trước khi chúng bị phát lệnh truy nã.”
“Em vừa mới chuyển tiền cho anh mà, vẫn không đủ sao?”
“Chỉ bằng chừng đó thì làm được gì! Đoạn ghi âm của bà và thằng giang hồ kia đã tràn lan khắp cõi mạng rồi, chuyển đủ tiền mặt qua đây rồi thân ai nấy lo, tôi mà bị tóm thì bà cũng không yên đâu.”
Cuộc gọi bị ngắt dứt khoát không kịp để Trịnh Hà nói thêm câu nào. Bà ta chẳng thể ngờ kẻ luôn miệng nói yêu thương mình vừa gặp chuyện liền lộ rõ bản chất khốn nạn chỉ lo đường chạy của bản thân.
Lần ngón tay đang run lên vì giận dữ tìm xem tin tức trên mạng về đoạn ghi âm mà Diệp Lai nhắc tới, bà ta lập tức tá hỏa khi thấy cuộc nói chuyện của mình và Lạc Xích lúc ở cô nhi viện đã bị phanh khui. Giọng điệu sang sảng của gã giang hồ rõ mồn một nhắc đến chuyện tình năm cũ, mấy lời ông ta mắng chửi bà vô ơn cũng được ghi lại rất rõ ràng. Cũng may là phần ông ta uy hiếp phía sau đã bị cắt, chứ nếu để mọi người và Lý Chính nghe được thì nhất định họ sẽ đào bới lại cái chết năm xưa của mẹ ruột Lý An Thành thì sẽ nguy to.
Nhưng là ai đã làm chuyện này? Là ai đã lén ghi âm? Trịnh Hà tức tốc chạy vào tìm Lạc Xích để đối chất, nhưng vừa mới quay đầu đã đụng phải một tốp cảnh sát mặc sắc phục chỉnh tề nghiêm nghị bước tới.
“Chào bà Trịnh, chúng tôi tới từ Cục Cảnh sát Điều tra tội phạm và trật tự xã hội, mời bà về cơ quan để phối hợp lấy lời khai về hành vi liên quan đến việc buôn bán trẻ em qua biên giới của cô nhi viện Từ Tâm. Mong bà hợp tác.”
Trịnh Hà chết đứng tại chỗ, từng thớ thịt run lên bần bật. Bà ta dõi cặp mắt thất thần về phía hàng ghế chờ nhìn Lạc Xích như để van xin, để cầu cứu nhưng ông chỉ nhìn lướt qua rồi lạnh nhạt quay đầu không màng đến chuyện riêng của những người “xa lạ”.
Ngay tại khoảnh khắc này có một thoáng hụt hẫng lấp đầy trong trái tim của Trịnh Hà rồi tràn ra da lạnh buốt. Dường như bà ta đã hối hận, nhưng chỉ là một thoáng ấy thôi, khi đã vụt qua rồi tia mắt vẫn vẹn nguyên sự thâm độc không thể nào che giấu.
***
Mười hai giờ đêm, sương đã bắt đầu tràn lan trong từng hạt khí, sợ hơi lạnh ngoài kia rơi rớt vào phòng nên Lý An Thành vội kéo chăn đắp cho Ái Nghi rồi yên lặng ngắm cô thật lâu không rời mắt. Vì đoạn video đến chẳng đúng lúc kia mà cô cứ lắng lo trằn trọc mãi, chuyện “quan trọng” còn chưa kịp làm đã phải ném sang một bên để trấn an cô.
Dù có hăng say biểu lộ sự nhiệt tình nhưng vợ đã nói không thì anh đây có muốn vượt quyền cũng chẳng dám. Lý An Thành ngao ngán thở dài, riêng hôm nay thôi, ngày mai nhất định sẽ bù gấp đôi, chỉ dư chứ chẳng thiếu!
Anh hôn lên gò má của Ái Nghi rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng. Tiểu Tứ mới từ thành phố Vị Xuyên về đang chờ ở phòng khách, “tên phá đám” Tiêu Gia cũng khép nép ở kế bên. Lý An Thành ngồi xuống sofa, cũng ra hiệu cho hai người họ ngồi xuống đối diện sau đó mới lên tiếng hỏi:
“Chuyện bên các cổ đông thế nào rồi?”
“Thưa đại thiếu gia, mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi, cũng may là những cổ đông dưới quyền phu nhân ngày trước vẫn còn hoạt động trong tập đoàn nên việc thoả thuận với họ dễ dàng hơn chúng ta đã dự tính.”
Tiểu Tứ báo cáo rành mạch rõ ràng phần nhiệm vụ của mình, rồi đưa cho Lý An Thành bản hợp đồng mua bán cổ phần vừa được các cổ đông nhượng lại ở mức giá hời, khi họ nghĩ rằng tập đoàn Âu Á đang trong thời kỳ lụn bại.
“Thiếu gia, nhưng tại sao anh phải bỏ ra một số tiền lớn như thế để mua thứ mà mình sắp được sở hữu? Dù gì khi Trịnh Hà bị bắt thì quyền thừa kế vẫn thuộc về anh mà.”
“Được ban phát khác với việc tự mình giành lấy được. Hai cảm giác này không giống nhau.”
Lý An Thành mặc kệ Tiểu Tứ có hiểu hay không, chỉ mỉm cười hứa sẽ tăng lương cho cậu ấy, nhưng lúc đảo mắt sang nhìn Tiêu Gia thì sự hài lòng ấy đã biến mất chẳng thấy tăm hơi.
Tiêu Gia căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, rồi cũng mau lẹ báo cáo lại tình hình để có thể nhanh chóng rời khỏi đây.
“Thưa thiếu gia, do hiện tại Diệp Lai đã bỏ trốn nên dù Trịnh Hà có bị bắt nhưng với danh nghĩa là mạnh thường quân giúp đỡ các em nhỏ thì chắc chắn bà ta sẽ khai man để chối tội. Tôi nghĩ chúng ta nên giao nộp đoạn ghi âm tối nay cho cảnh sát để họ lật lại vụ án của phu nhân rồi tiến hành khởi tố bà ta về tội giết người.”
“Vẫn chưa phải lúc.” Lý An Thành nhếch môi cười, nhấn mạnh thêm lần nữa: “Để bà ta hít thở không khí thêm chút nữa đã.”
“Nhưng nếu lỡ được cho tại ngoại bà ta cấu kết với Diệp Lai chạy trốn thì không phải công sức của chúng ta đều sẽ bỏ phí sao?”
Tiêu Gia vẫn nghĩ anh hiểu rõ cậu chủ của mình nhất nhưng lúc này anh lại thấy không phải vậy. Nghe thấy sự khẩn trương của thuộc hạ Lý An Thành chỉ mỉm cười, thư thả lên tiếng:
“Bà ta làm gì còn đường lui mà lo sợ. Phải để bà ta làm tròn cái nghĩa phu thê với người chồng cướp được kia nữa chứ. Tôi muốn tận mắt nhìn thấy chủ tịch Lý sẽ phản ứng thế nào, sẽ hối hận bao nhiêu về sự nhu nhược của mình khi đã bất chấp bảo vệ nhân tình mà bỏ bê cái chết tức tưởi của vợ! Sắp rồi, ngày hôm đó… mời các cậu cùng tôi đi xem kịch hay!”
Gần hai tiếng đồng hồ cấp cứu Lý Cảnh Chiêu mới được chuyển về phòng hồi sức, tuy nguy hiểm đã qua đi nhưng bác sĩ thông báo rằng vùng não của hắn bị ảnh hưởng nặng và rất có thể sẽ để lại di chứng. Trịnh Hà mới đầu còn gào khóc, còn sấn tới đánh đấm Lạc Xích để trút cơn căm phẫn của mình, nhưng khi bị ông quay ngoắt sang trừng đôi mắt trắng dã đầy thù hận thì bà ta chỉ lủi thủi ngồi núm khúm một góc dưới hàng ghế chờ run rẩy chẳng dám mở miệng than van.
Ở dãy hành lang vắng tanh lạnh lẽo, ai trong hai người cũng có những trăn trở riêng. Đối với Lạc Xích là tung tích của đứa con gái mình thương yêu như mạng, Thẩm Khấu không to bằng trời nhưng nó quá lớn để ông bới tung từng ngõ ngách lên để tìm con.
Và một nỗi lo sợ khác cũng chẳng kém bao nhiêu, đó là nếu Lý Cảnh Chiêu chính là con ruột của ông thì những hành vi cầm thú mà hắn đã làm với Tử Di phải xử lý thế nào? Nếu hai đứa là anh em cùng cha khác mẹ thì phải nhìn mặt nhau ra sao khi đã từng chung chăn chung gối giống như vợ chồng.
Lạc Xích muốn đập phá thứ gì đó cho nát vụn, cho đổ bể tan tành, thật khó khăn để ông có thể kiềm chế bản tính côn đồ trong người để chỉ gục mặt vào giữa hai tay đầy bất lực.
Trịnh Hà lén liếc nhìn Lạc Xích mấy lần, cảm thấy rất bất an khi ông ta đã biết Lý Cảnh Chiêu là con ruột của mình, sợ rằng chuyện này sẽ làm ảnh hưởng đến việc thừa kế tài sản sắp tới. Hiện giờ bà ta có quá nhiều thứ phải lo lắng, vừa lo cho con vừa mong ngóng thông tin của người tình, còn chưa nghĩ xong kế sách để đối phó thì điện thoại bất chợt reo lên.
Thấy cái tên “Diệp Lai” xuất hiện trên màn hình Trịnh Hà liền vội vàng chạy tới chỗ vắng để nghe. Giọng nói ồ ồ trong điện thoại lọt qua loa rất nhỏ:
“Em gom tiền thêm cho anh đi, càng nhiều càng tốt. Đám giao hàng vừa bị tóm, bọn cớm đang bao vây cô nhi viện rồi. Anh phải qua cửa khẩu trước khi chúng bị phát lệnh truy nã.”
“Em vừa mới chuyển tiền cho anh mà, vẫn không đủ sao?”
“Chỉ bằng chừng đó thì làm được gì! Đoạn ghi âm của bà và thằng giang hồ kia đã tràn lan khắp cõi mạng rồi, chuyển đủ tiền mặt qua đây rồi thân ai nấy lo, tôi mà bị tóm thì bà cũng không yên đâu.”
Cuộc gọi bị ngắt dứt khoát không kịp để Trịnh Hà nói thêm câu nào. Bà ta chẳng thể ngờ kẻ luôn miệng nói yêu thương mình vừa gặp chuyện liền lộ rõ bản chất khốn nạn chỉ lo đường chạy của bản thân.
Lần ngón tay đang run lên vì giận dữ tìm xem tin tức trên mạng về đoạn ghi âm mà Diệp Lai nhắc tới, bà ta lập tức tá hỏa khi thấy cuộc nói chuyện của mình và Lạc Xích lúc ở cô nhi viện đã bị phanh khui. Giọng điệu sang sảng của gã giang hồ rõ mồn một nhắc đến chuyện tình năm cũ, mấy lời ông ta mắng chửi bà vô ơn cũng được ghi lại rất rõ ràng. Cũng may là phần ông ta uy hiếp phía sau đã bị cắt, chứ nếu để mọi người và Lý Chính nghe được thì nhất định họ sẽ đào bới lại cái chết năm xưa của mẹ ruột Lý An Thành thì sẽ nguy to.
Nhưng là ai đã làm chuyện này? Là ai đã lén ghi âm? Trịnh Hà tức tốc chạy vào tìm Lạc Xích để đối chất, nhưng vừa mới quay đầu đã đụng phải một tốp cảnh sát mặc sắc phục chỉnh tề nghiêm nghị bước tới.
“Chào bà Trịnh, chúng tôi tới từ Cục Cảnh sát Điều tra tội phạm và trật tự xã hội, mời bà về cơ quan để phối hợp lấy lời khai về hành vi liên quan đến việc buôn bán trẻ em qua biên giới của cô nhi viện Từ Tâm. Mong bà hợp tác.”
Trịnh Hà chết đứng tại chỗ, từng thớ thịt run lên bần bật. Bà ta dõi cặp mắt thất thần về phía hàng ghế chờ nhìn Lạc Xích như để van xin, để cầu cứu nhưng ông chỉ nhìn lướt qua rồi lạnh nhạt quay đầu không màng đến chuyện riêng của những người “xa lạ”.
Ngay tại khoảnh khắc này có một thoáng hụt hẫng lấp đầy trong trái tim của Trịnh Hà rồi tràn ra da lạnh buốt. Dường như bà ta đã hối hận, nhưng chỉ là một thoáng ấy thôi, khi đã vụt qua rồi tia mắt vẫn vẹn nguyên sự thâm độc không thể nào che giấu.
***
Mười hai giờ đêm, sương đã bắt đầu tràn lan trong từng hạt khí, sợ hơi lạnh ngoài kia rơi rớt vào phòng nên Lý An Thành vội kéo chăn đắp cho Ái Nghi rồi yên lặng ngắm cô thật lâu không rời mắt. Vì đoạn video đến chẳng đúng lúc kia mà cô cứ lắng lo trằn trọc mãi, chuyện “quan trọng” còn chưa kịp làm đã phải ném sang một bên để trấn an cô.
Dù có hăng say biểu lộ sự nhiệt tình nhưng vợ đã nói không thì anh đây có muốn vượt quyền cũng chẳng dám. Lý An Thành ngao ngán thở dài, riêng hôm nay thôi, ngày mai nhất định sẽ bù gấp đôi, chỉ dư chứ chẳng thiếu!
Anh hôn lên gò má của Ái Nghi rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng. Tiểu Tứ mới từ thành phố Vị Xuyên về đang chờ ở phòng khách, “tên phá đám” Tiêu Gia cũng khép nép ở kế bên. Lý An Thành ngồi xuống sofa, cũng ra hiệu cho hai người họ ngồi xuống đối diện sau đó mới lên tiếng hỏi:
“Chuyện bên các cổ đông thế nào rồi?”
“Thưa đại thiếu gia, mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi, cũng may là những cổ đông dưới quyền phu nhân ngày trước vẫn còn hoạt động trong tập đoàn nên việc thoả thuận với họ dễ dàng hơn chúng ta đã dự tính.”
Tiểu Tứ báo cáo rành mạch rõ ràng phần nhiệm vụ của mình, rồi đưa cho Lý An Thành bản hợp đồng mua bán cổ phần vừa được các cổ đông nhượng lại ở mức giá hời, khi họ nghĩ rằng tập đoàn Âu Á đang trong thời kỳ lụn bại.
“Thiếu gia, nhưng tại sao anh phải bỏ ra một số tiền lớn như thế để mua thứ mà mình sắp được sở hữu? Dù gì khi Trịnh Hà bị bắt thì quyền thừa kế vẫn thuộc về anh mà.”
“Được ban phát khác với việc tự mình giành lấy được. Hai cảm giác này không giống nhau.”
Lý An Thành mặc kệ Tiểu Tứ có hiểu hay không, chỉ mỉm cười hứa sẽ tăng lương cho cậu ấy, nhưng lúc đảo mắt sang nhìn Tiêu Gia thì sự hài lòng ấy đã biến mất chẳng thấy tăm hơi.
Tiêu Gia căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, rồi cũng mau lẹ báo cáo lại tình hình để có thể nhanh chóng rời khỏi đây.
“Thưa thiếu gia, do hiện tại Diệp Lai đã bỏ trốn nên dù Trịnh Hà có bị bắt nhưng với danh nghĩa là mạnh thường quân giúp đỡ các em nhỏ thì chắc chắn bà ta sẽ khai man để chối tội. Tôi nghĩ chúng ta nên giao nộp đoạn ghi âm tối nay cho cảnh sát để họ lật lại vụ án của phu nhân rồi tiến hành khởi tố bà ta về tội giết người.”
“Vẫn chưa phải lúc.” Lý An Thành nhếch môi cười, nhấn mạnh thêm lần nữa: “Để bà ta hít thở không khí thêm chút nữa đã.”
“Nhưng nếu lỡ được cho tại ngoại bà ta cấu kết với Diệp Lai chạy trốn thì không phải công sức của chúng ta đều sẽ bỏ phí sao?”
Tiêu Gia vẫn nghĩ anh hiểu rõ cậu chủ của mình nhất nhưng lúc này anh lại thấy không phải vậy. Nghe thấy sự khẩn trương của thuộc hạ Lý An Thành chỉ mỉm cười, thư thả lên tiếng:
“Bà ta làm gì còn đường lui mà lo sợ. Phải để bà ta làm tròn cái nghĩa phu thê với người chồng cướp được kia nữa chứ. Tôi muốn tận mắt nhìn thấy chủ tịch Lý sẽ phản ứng thế nào, sẽ hối hận bao nhiêu về sự nhu nhược của mình khi đã bất chấp bảo vệ nhân tình mà bỏ bê cái chết tức tưởi của vợ! Sắp rồi, ngày hôm đó… mời các cậu cùng tôi đi xem kịch hay!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.