Thoát Xác, Lỡ Ngã Vào Lòng Anh
Chương 94: Trò chơi sắp bắt đầu rồi!
Nhoxanh
24/03/2023
Cách đến một lớp cổng sắt mà Trịnh Hà tưởng như Lạc Xích đang gầm sát
vào bên tai, tay chân bà ta co rúm lại, đảo cặp mắt hoảng loạn nhìn sắc
mặt giận dữ của Lý Chính và những khuôn miệng xì xầm của khách khứa đến
dự lễ tang.
Lý Cảnh Chiêu không hề cảm thông cho mẹ mình, thậm chí hắn còn cố ý dồn ép bà hơn:
“Đổi cô gái của con để giữ lại bí mật của mẹ, giao dịch sòng phẳng mẹ đừng có phân vân nữa. Kẻo con chó điên ngoài kia sủa bậy thì cả nhà mẹ còn không có mà ở chứ đừng mơ tưởng đến tài sản của Lý gia.”
Có nằm mơ Trịnh Hà cũng không bao giờ ngờ rằng “kẻ địch” đâm lén sau lưng mình lại là đứa con mà bà đứt ruột đẻ ra. Chỉ một bước nữa thôi là sẽ tới đích vậy mà lại gặp chướng ngại vật cản đường. Ngó ra đằng xa Lạc Xích vẫn kêu gào như ai đâm thọc tiết, lúc này có nói thật cũng chẳng ai tin, không còn cách nào khác bà ta đành đánh liều thỏa thuận “khống” để giải quyết tình hình.
“Được rồi, con ra bảo lão già đó về trước đi, chuyện này để sau rồi hẵng bàn.”
“Không được! Mẹ giấu cô ấy ở đâu nói rõ địa điểm con sẽ đến đó tìm, bằng không thì đừng trách tại sao con lại bất hiếu!”
Lý Cảnh Chiêu còn không cho mẹ mình có thời gian suy nghĩ đã bước lên phía trước tiến tới chỗ Lý Chính, Trịnh Hà hoảng hốt níu tay hắn lại, thủ thỉ giống như van xin:
“Mẹ lạy con, nếu con càng làm lớn chuyện lên thì mẹ con ta đều chết. Nghe lời mẹ đi dỗ dành lão già kia trước, mẹ đảm bảo sẽ không thất hứa. Còn nếu như con vẫn khăng khăng làm theo ý mình thì mẹ có xuống mồ con cũng đừng hòng gặp lại cô ta nữa.”
Lời này lập tức có tác dụng trói chặt đôi chân của một kẻ si tình, bởi dẫu bản tính có ngông cuồng ngạo mạn như thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng chẳng dám lấy tính mạng của người mình yêu ra mà đặt cược, bởi độ tàn nhẫn của mẹ mình hắn rõ hơn bất kỳ ai. Lý Cảnh Chiêu quay đầu lại nhìn, dù không cam tâm nhưng ít nhất hắn cũng đã biết được Tử Di hiện đang ở trong tay của bà nên đành miễn cưỡng đồng ý:
“Nếu mẹ nuốt lời thì mẹ sẽ mất con… và mất hết tất cả!”
Nói rồi, hắn đi ngược về phía cổng lớn để nói chuyện với Lạc Xích. Trịnh Hà tức mình tại sao lại sinh ra một đứa con ngỗ ngược ngu xuẩn như thế, nhưng lúc này bà ta không có thời gian để than thân trách phận mà phải nhanh chóng chạy tới chỗ Lý Chính lựa lời giải thích với ông và quan khách xung quanh.
“Mình à, là tôi dạy con không tròn để nó làm loạn chẳng ra thể thống gì, lát nữa tôi nhất định sẽ phạt nó thật nặng.”
“Người la lối trước cổng là ai? Bà làm ra loại chuyện gì mà để người ta đến tận nhà đòi nợ?”
Lý Chính gõ cây ba ton xuống nền gạch, ông giận đến mức hai mức đỏ ngầu, tay chân run lên như muốn đánh người. Trịnh Hà bị dọa sợ liền nhanh chóng tìm lời trần tình, nhưng câu chữ còn chưa thoát khỏi miệng đã bị ông chặn đứng.
“Bà có dây mơ rễ má gì ở bên ngoài tôi không cần biết, nhưng nếu có ảnh hưởng đến cái nhà này thì đừng trách tại sao tôi tàn nhẫn. Biến đi! Biến khuất mất tôi!”
Trịnh Hà nóng mặt, tức giận đến ruột gan lộn nhào nhưng không thể phản bác được. Trước mặt bao nhiêu người ông ta chẳng những không chừa cho bà chút thể diện nào còn quát mắng nặng lời. Diệp Lai nói đúng, ông ta đã sống lâu quá rồi!
***
Sau một đêm triền miên Ái Nghi mệt lả người ngủ đến giữa trưa mới tỉnh dậy, cô uốn éo trên chiếc giường lộn xộn nghe tiếng các mối khớp kêu “răng rắc” mà tưởng đâu xương cốt đã rệu rã ra thành mấy khúc.
Cô thầm mắng Lý An Thành là đồ “vũ phu” lại còn “độc đoán”, một khi đã hăng say thì dù có tha thiết khẩn cầu anh cũng chẳng chịu buông tha. Lăn qua phần nệm bên cạnh thấy đã trống không, Ái Nghi uể oải rời khỏi giường vệ sinh cá nhân, tắm rửa sạch sẽ rồi đi xuống nhà tìm chồng.
Mùi thịt bò thơm phức chui vào cánh mũi làm cái bụng móp meo của Ái Nghi lại dựng cờ biểu tình dữ dội. Cô đi nhanh vào trong bếp định mè nheo đòi thịt, nhưng khi bắt gặp hình ảnh đã lâu lắm rồi chưa được nhìn thấy đột nhiên sống mũi lại cay cay, sợ chỉ cần nhấc chân lên sẽ làm nhoè đi bức tranh yên bình ấy.
Anh đứng quay lưng về một góc, mặc tạp dề bận rộn chuẩn bị những món ngon mà cô ưa thích. Tay đảo rau, tay xào thịt, lại còn bận rộn nghiên cứu bài giảng nào đó của bác sĩ khoa sản ở trên màn hình điện thoại.
Ái Nghi lặng lẽ mỉm cười, trong màng mắt và trong trái tim chỉ còn mỗi dáng hình của anh. Cô không nhớ mình đã từng gặp qua bao nhiêu người đàn ông trong cuộc đời, nhưng cô biết rõ rằng mấy trăm hay cả ngàn người ấy sẽ không một ai giống như Lý An Thành, tử tế như anh, dịu dàng như anh và đem hết lòng yêu thương cô giống như anh.
Sẽ không có ai đâu… vì anh là duy nhất!
Nhấc khẽ một bước, rồi lại thêm một bước, Ái Nghi tiến tới thật gần rồi ôm chặt lấy thắt lưng của anh. Lý An Thành hơi ngẩn ra rồi lập tức xoay người, anh bế cô đặt lên bàn ăn, đứng giữa hai chân của cô, mỉm cười nhẹ hỏi:
“Em đói chưa?”
Ái Nghi gật đầu rồi lại lắc đầu, sau đó choàng tay ôm lấy cổ của anh, dụi đầu vào mái tóc màu xám khói đầy cá tính nhưng cũng không kém phần lãng tử đặc trưng của anh, khẽ thầm thì:
“Anh đừng đi đâu nữa có được không? Em không muốn phải xa anh thêm một giây nào nữa cả.”
Yêu quá nhiều nên người ta càng sợ mất sợ xa, sợ khuất mắt nhau người sẽ lạc về vô hướng.
Lý An Thành vuốt tấm lưng gầy của Ái Nghi, nghe nhịp tim cô thấu qua lớp xương dày đang vì anh mà đập loạn. Hôn lên gò má hồng, hôn lên cánh môi mỏng, anh gật đầu thề thốt cùng cô:
“Anh khoá chân mình ở nơi em rồi, nếu em không cho phép thì anh sẽ chẳng bao giờ dám vượt khỏi tầm kiểm soát của em cả.”
Đôi uyên ương không hẹn mà cùng cười, những kẻ yêu nhau chỉ cần nhìn vào mắt nhau cũng đong đầy hạnh phúc. Cảnh tình đang ấm nồng đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại phá vỡ, Lý An Thành không được vui quay lại bếp nhìn vào màn hình. Lại là Tiêu Gia!
Lý An Thành hừ lạnh, từ dịu dàng chuyển sang cáu gắt, anh gạt phím nghe xong còn không thèm lên tiếng trả lời.
Tiêu Gia ở bên này “alo” mấy lần mà không có động tĩnh, biết là mình lại gọi tới không đúng lúc nên biết thân biết phận nhanh lẹ báo cáo:
“Thưa thiếu gia, người của chúng ta đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ cần có lệnh sẽ lập tức hành động.”
“Hết chưa?”
Tiêu Gia đần mặt vài giây rồi nhẹ đáp lại: “Dạ…” Còn chưa kịp nói xong chữ cuối cùng thì bên kia đã tắt máy, anh trợn mắt nhìn cái tên trong màn hình rất lâu, miệng lẩm bẩm vô cùng bất mãn nhưng chẳng làm gì được nên đành chậc lưỡi nghĩ đến tháng lương sau.
Ái Nghi kéo vạt áo của Lý An Thành, tò mò hỏi: “Có chuyện gì vậy anh?”
“Màn kịch của chúng ta sắp đoạt giải thưởng lớn. Em thích tổ chức lễ cưới ở nhà hàng, khách sạn hay ngoài bãi biển, mặc váy cưới màu gì, đoán dâu bằng siêu xe nào thì nên nghĩ từ bây giờ đi. Trò chơi sắp bắt đầu rồi!”
Lý Cảnh Chiêu không hề cảm thông cho mẹ mình, thậm chí hắn còn cố ý dồn ép bà hơn:
“Đổi cô gái của con để giữ lại bí mật của mẹ, giao dịch sòng phẳng mẹ đừng có phân vân nữa. Kẻo con chó điên ngoài kia sủa bậy thì cả nhà mẹ còn không có mà ở chứ đừng mơ tưởng đến tài sản của Lý gia.”
Có nằm mơ Trịnh Hà cũng không bao giờ ngờ rằng “kẻ địch” đâm lén sau lưng mình lại là đứa con mà bà đứt ruột đẻ ra. Chỉ một bước nữa thôi là sẽ tới đích vậy mà lại gặp chướng ngại vật cản đường. Ngó ra đằng xa Lạc Xích vẫn kêu gào như ai đâm thọc tiết, lúc này có nói thật cũng chẳng ai tin, không còn cách nào khác bà ta đành đánh liều thỏa thuận “khống” để giải quyết tình hình.
“Được rồi, con ra bảo lão già đó về trước đi, chuyện này để sau rồi hẵng bàn.”
“Không được! Mẹ giấu cô ấy ở đâu nói rõ địa điểm con sẽ đến đó tìm, bằng không thì đừng trách tại sao con lại bất hiếu!”
Lý Cảnh Chiêu còn không cho mẹ mình có thời gian suy nghĩ đã bước lên phía trước tiến tới chỗ Lý Chính, Trịnh Hà hoảng hốt níu tay hắn lại, thủ thỉ giống như van xin:
“Mẹ lạy con, nếu con càng làm lớn chuyện lên thì mẹ con ta đều chết. Nghe lời mẹ đi dỗ dành lão già kia trước, mẹ đảm bảo sẽ không thất hứa. Còn nếu như con vẫn khăng khăng làm theo ý mình thì mẹ có xuống mồ con cũng đừng hòng gặp lại cô ta nữa.”
Lời này lập tức có tác dụng trói chặt đôi chân của một kẻ si tình, bởi dẫu bản tính có ngông cuồng ngạo mạn như thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng chẳng dám lấy tính mạng của người mình yêu ra mà đặt cược, bởi độ tàn nhẫn của mẹ mình hắn rõ hơn bất kỳ ai. Lý Cảnh Chiêu quay đầu lại nhìn, dù không cam tâm nhưng ít nhất hắn cũng đã biết được Tử Di hiện đang ở trong tay của bà nên đành miễn cưỡng đồng ý:
“Nếu mẹ nuốt lời thì mẹ sẽ mất con… và mất hết tất cả!”
Nói rồi, hắn đi ngược về phía cổng lớn để nói chuyện với Lạc Xích. Trịnh Hà tức mình tại sao lại sinh ra một đứa con ngỗ ngược ngu xuẩn như thế, nhưng lúc này bà ta không có thời gian để than thân trách phận mà phải nhanh chóng chạy tới chỗ Lý Chính lựa lời giải thích với ông và quan khách xung quanh.
“Mình à, là tôi dạy con không tròn để nó làm loạn chẳng ra thể thống gì, lát nữa tôi nhất định sẽ phạt nó thật nặng.”
“Người la lối trước cổng là ai? Bà làm ra loại chuyện gì mà để người ta đến tận nhà đòi nợ?”
Lý Chính gõ cây ba ton xuống nền gạch, ông giận đến mức hai mức đỏ ngầu, tay chân run lên như muốn đánh người. Trịnh Hà bị dọa sợ liền nhanh chóng tìm lời trần tình, nhưng câu chữ còn chưa thoát khỏi miệng đã bị ông chặn đứng.
“Bà có dây mơ rễ má gì ở bên ngoài tôi không cần biết, nhưng nếu có ảnh hưởng đến cái nhà này thì đừng trách tại sao tôi tàn nhẫn. Biến đi! Biến khuất mất tôi!”
Trịnh Hà nóng mặt, tức giận đến ruột gan lộn nhào nhưng không thể phản bác được. Trước mặt bao nhiêu người ông ta chẳng những không chừa cho bà chút thể diện nào còn quát mắng nặng lời. Diệp Lai nói đúng, ông ta đã sống lâu quá rồi!
***
Sau một đêm triền miên Ái Nghi mệt lả người ngủ đến giữa trưa mới tỉnh dậy, cô uốn éo trên chiếc giường lộn xộn nghe tiếng các mối khớp kêu “răng rắc” mà tưởng đâu xương cốt đã rệu rã ra thành mấy khúc.
Cô thầm mắng Lý An Thành là đồ “vũ phu” lại còn “độc đoán”, một khi đã hăng say thì dù có tha thiết khẩn cầu anh cũng chẳng chịu buông tha. Lăn qua phần nệm bên cạnh thấy đã trống không, Ái Nghi uể oải rời khỏi giường vệ sinh cá nhân, tắm rửa sạch sẽ rồi đi xuống nhà tìm chồng.
Mùi thịt bò thơm phức chui vào cánh mũi làm cái bụng móp meo của Ái Nghi lại dựng cờ biểu tình dữ dội. Cô đi nhanh vào trong bếp định mè nheo đòi thịt, nhưng khi bắt gặp hình ảnh đã lâu lắm rồi chưa được nhìn thấy đột nhiên sống mũi lại cay cay, sợ chỉ cần nhấc chân lên sẽ làm nhoè đi bức tranh yên bình ấy.
Anh đứng quay lưng về một góc, mặc tạp dề bận rộn chuẩn bị những món ngon mà cô ưa thích. Tay đảo rau, tay xào thịt, lại còn bận rộn nghiên cứu bài giảng nào đó của bác sĩ khoa sản ở trên màn hình điện thoại.
Ái Nghi lặng lẽ mỉm cười, trong màng mắt và trong trái tim chỉ còn mỗi dáng hình của anh. Cô không nhớ mình đã từng gặp qua bao nhiêu người đàn ông trong cuộc đời, nhưng cô biết rõ rằng mấy trăm hay cả ngàn người ấy sẽ không một ai giống như Lý An Thành, tử tế như anh, dịu dàng như anh và đem hết lòng yêu thương cô giống như anh.
Sẽ không có ai đâu… vì anh là duy nhất!
Nhấc khẽ một bước, rồi lại thêm một bước, Ái Nghi tiến tới thật gần rồi ôm chặt lấy thắt lưng của anh. Lý An Thành hơi ngẩn ra rồi lập tức xoay người, anh bế cô đặt lên bàn ăn, đứng giữa hai chân của cô, mỉm cười nhẹ hỏi:
“Em đói chưa?”
Ái Nghi gật đầu rồi lại lắc đầu, sau đó choàng tay ôm lấy cổ của anh, dụi đầu vào mái tóc màu xám khói đầy cá tính nhưng cũng không kém phần lãng tử đặc trưng của anh, khẽ thầm thì:
“Anh đừng đi đâu nữa có được không? Em không muốn phải xa anh thêm một giây nào nữa cả.”
Yêu quá nhiều nên người ta càng sợ mất sợ xa, sợ khuất mắt nhau người sẽ lạc về vô hướng.
Lý An Thành vuốt tấm lưng gầy của Ái Nghi, nghe nhịp tim cô thấu qua lớp xương dày đang vì anh mà đập loạn. Hôn lên gò má hồng, hôn lên cánh môi mỏng, anh gật đầu thề thốt cùng cô:
“Anh khoá chân mình ở nơi em rồi, nếu em không cho phép thì anh sẽ chẳng bao giờ dám vượt khỏi tầm kiểm soát của em cả.”
Đôi uyên ương không hẹn mà cùng cười, những kẻ yêu nhau chỉ cần nhìn vào mắt nhau cũng đong đầy hạnh phúc. Cảnh tình đang ấm nồng đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại phá vỡ, Lý An Thành không được vui quay lại bếp nhìn vào màn hình. Lại là Tiêu Gia!
Lý An Thành hừ lạnh, từ dịu dàng chuyển sang cáu gắt, anh gạt phím nghe xong còn không thèm lên tiếng trả lời.
Tiêu Gia ở bên này “alo” mấy lần mà không có động tĩnh, biết là mình lại gọi tới không đúng lúc nên biết thân biết phận nhanh lẹ báo cáo:
“Thưa thiếu gia, người của chúng ta đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ cần có lệnh sẽ lập tức hành động.”
“Hết chưa?”
Tiêu Gia đần mặt vài giây rồi nhẹ đáp lại: “Dạ…” Còn chưa kịp nói xong chữ cuối cùng thì bên kia đã tắt máy, anh trợn mắt nhìn cái tên trong màn hình rất lâu, miệng lẩm bẩm vô cùng bất mãn nhưng chẳng làm gì được nên đành chậc lưỡi nghĩ đến tháng lương sau.
Ái Nghi kéo vạt áo của Lý An Thành, tò mò hỏi: “Có chuyện gì vậy anh?”
“Màn kịch của chúng ta sắp đoạt giải thưởng lớn. Em thích tổ chức lễ cưới ở nhà hàng, khách sạn hay ngoài bãi biển, mặc váy cưới màu gì, đoán dâu bằng siêu xe nào thì nên nghĩ từ bây giờ đi. Trò chơi sắp bắt đầu rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.