Chương 13
Nguyễn Nhật Thương
03/02/2023
1 lúc sau, nghe được tiếng động lớn vang lên, tiếp đến là bước chân vội đi tới vị trí của cô, và rồi bóng người cao lớn trải dài lên che khuất đi ánh sáng.
Thiên Tình vẫn không mở mắt ra, dường như cô đã chuẩn bị tốt tinh thần để đợi cái chết, nhưng sau đấy cánh tay to lớn của người đàn ông đưa đến ôm lấy cô bế bổng lên mà rời đi.
Trong thoáng chốc đấy, cô mới ngước nhìn lên, cả gương mặt nam tính nằm gọn trong đôi mắt, ở góc độ này thoạt nhiên lại cảm thấy người đàn ông này thật sự rất đẹp. Dưới cái ánh đèn vàng mờ ảo, đường nét ở góc nghiêng trông như pho tượng được chạm từ bạch ngọc, khiến người nhìn chỉ muốn đưa tay chạm vào. Thiên Tình không hiểu sao cô 1 chút dựa dẫm mà nghiêng đầu gục trên vai anh, cô không nói gì cả, càng không muốn hỏi mấy cái câu đại loại “sao anh đến được đây?” hay là “anh làm thế nào để tìm được tôi?”. Cô chỉ biết rằng, người đàn ông này vừa kéo cô thoát khỏi cái chết trong gang tấc.
Âu Đình Phong bế cô đi lại xe của mình đặt ngồi vào bên ghế phụ, anh sau đó cũng sang phía ghế lái, khởi động xe, đèn bật sáng lên rồi chạy thẳng thằng vào khu công trình mà quay đầu.
Đoạn cô hướng mắt nhìn đến khoảng sân trống, rất nhanh chỉ thấy 1 bóng người nằm gục trên đất, sau đó chiếc xe cũng rời khỏi nơi đấy, Thiên Tình lúc này mới lên tiếng:
– Tôi muốn về thành phố!
Âu Đình Phong nghe vậy cũng không nói gì, mặc dù đồng hồ đã hiện 1h sáng, đoạn đường từ Thị trấn về thành phố cũng khá dài nhưng hướng xe của anh vẫn đi theo ý của cô.
– Sao mấy tên đó lại muốn giết cô?
Thiên Tình mệt mỏi nhắm mắt lại, vẫn đang tự gặm nhấm cơn đau ở bụng mình. Trong lòng cô thật ra biết rõ đám người này từ đâu tới, nghe lời ai mà hành sự, bởi vì khoảng thời gian trước khi rời nhà họ Vũ, cô và Thiên Tâm cũng từng sống trong sự truy sát như vậy. Chỉ là cô lại không nói ra điều này với anh:
– Không biết!
– Cô gây thù với ai mà còn không biết sao?
Thiên Tình cười nhạt 1 cái:
– Nếu nói gây thù, vậy tình anh có được tính vào không?
Đình Phong nghe vậy lại cau mày nhìn sang cô:
– Vũ Thiên Tình, cô có não không vậy? Tôi xả thân cứu cô mà cô lại dám nghi ngờ tôi?
Cô đối với lời này vẫn thản nhiên không mở mắt ra nhìn anh, trong vô thức hời hợt mà đáp lại:
– Được rồi! Có phải là muốn tôi ở đây lấy thân báo đáp mới chịu không? Yên tâm, giờ anh muốn chơi tôi ở đây, tôi cũng không phản kháng đâu.
Anh nghe vậy nhìn đến sắc mặt cô, hàng lông mày lá liễu vẫn đang khẽ nhíu lại, trông dáng vẻ cô đau vậy thoạt nhiên lại không còn muốn đôi co nữa.
Đình Phong với lấy túi thuốc ném qua cho cô.
Lúc này, Vũ Thiên Tình mới mở mắt ra mà nhìn xuống, sau đấy cũng cầm lên mở ra xem rồi cau mày lại:
– Anh muốn đầu độc tôi bằng thuốc sao?
Đình Phong vừa lái xe, bàn tay cũng vừa mở hộp đồ lấy ra 1 chai nước khoáng đưa cho cô:
– Chọn đại 1 loại uống là được!
Thiên Tình nhận lấy chai nước, sau đó xới qua vài hộp thuốc trong túi, tất cả cũng đều có công dụng giảm đau bụng sinh lý, cô lấy đại 1 hộp mở ra mà nói:
– Nếu như cái gì anh cũng vung tiền như vậy thì sớm cũng có ngày táng gia bại sản.
Đinh Phong nghe thế lại cười nhếch 1 cái:
– Táng gia bại sản? Tôi nằm mơ cũng chưa thấy nó đến nữa!
Cô đưa thuốc lên miệng rồi uống 1 ngụm nước nuốt xuống, sau đó để gọn qua 1 bên lại tiếp tục dựa đầu vào ghế mà nhắm mắt lại:
– Đến khi nào anh phải giành giật 1 cái bánh đã bị vứt bên đường, anh mới cảm thấy sự lãng phí này vô cùng ngu dốt.
Nói đến đó, Thiên Tình lại cười giễu 1 cái:
– Nhưng thôi, người như anh làm sao gặp phải tình huống này được. Đúng là vẫn không nên dạy người giàu cách tiêu tiền.
Âu Đình Phong nghe vậy nhìn sang cô, trong câu nói vừa rồi, anh nhận ra được 1 chút tâm sự của cô đặt vào đó, không hiểu sao lại muốn đào sâu hơn về cuộc sống của cô:
– Cô đã từng như vậy sao?
Đáp lại anh là 1 sự im lặng, Thiên Tình không trả lời, dáng vẻ cô giống như đã ngủ, có vẻ như cơn đau đang dịu đi nên nếp nhăn ở ấn đường của cô cũng dần giãn ra.
Đình Phong thấy vậy cũng không nói thêm gì nữa, anh quay về trước tiếp tục lái xe, vốn định đưa tay giúp cô hạ ghế về sau, nhưng còn chưa kịp thì bất chợt 1 lực nặng kê lên vai anh.
Âu Đình Phong khẽ nghiêng mặt nhìn sang, thấy cô đã gối đầu trên vai mình, tuyệt nhiên lại chẳng có khó chịu, sau đó cứ mặc cô vậy mà lái xe cả chặng đường dài.
Thật ra Vũ Thiên Tình cũng chẳng hề ngủ, chỉ là ngày hôm nay cô đã thấm đủ mệt, không muốn nói thêm gì nữa. Trong lòng cô thời điểm ấy rất rõ ràng mang sự cảm kích đối với anh, có điều không hiểu sao nói cảm ơn với anh có phần khó, Vũ Thiên Tình lại chọn giữ im lặng dựa đầu vào vai anh, 1 lúc sau cứ vậy mà thiếp đi.
Chiếc xe chạy hơn 1 giờ đồng hồ mới đi vào địa phận của thành phố S, đồng hồ cũng đã gần 3h sáng. Âu Đình Phong trực tiếp lái xe chạy thẳng về nhà riêng của mình nằm ở khu đô thị đắt đỏ Vương Hoàng.
Xe dừng lại trong sân, anh đỡ cô dựa vào ghế rồi mở cửa đi sang bên bế cô ra. Thoạt nhiên trong đầu Âu Đình Phong không hề nhận ra rằng, đây là lần đầu tiên, cũng là người con gái đầu tiên được anh đưa về nhà riêng của mình.
Anh bế cô đi lên phòng, đặt nằm xuống chiếc giường lớn, lại nhìn thấy quần áo cô đã nhếch nhác dính bẩn, thản nhiên đưa tay lột ném xuống sàn rồi mình thì quay vào nhà tắm xả nước gột rửa sạch sẽ.
Lúc trở ra đã nhìn thấy cô quấn chăn quanh người, anh tiến lại phía giường, kéo tấm chăn ra mà leo lên, khi ấy trên người Vũ Thiên Tình chỉ còn lưu lại lớp nội y mỏng.
Trần Thế Vỹ nói đúng, hình thể của cô rất đẹp, thường ngày mặc đồ che đi thì không thể chiêm nghiệm hết, nhưng vào lúc này thì phô rõ ra toàn bộ làn da trắng mịn không 1 vết tì, bầu ngực đầy đặn không quá to, cũng không quá nhỏ, cảm giác cân đối vừa vặn vô cùng.
Xuống đến bờ eo thon gọn, trông mắt anh nhìn thì rất bé, bàn tay cũng đưa ra chạm vào quả thực là rất bé.
Đến đấy lửa dục vọng lại nhen nhóm bừng lên, Âu Đình Phong kéo cô nằm dưới thân mình, có điều còn chưa kịp làm gì thì giọng nói vang lên:
– Giám đốc Phong đúng là thú tính khác vật. Ngay cả phụ nữ đang ngủ trong kỳ hành kinh mà cũng muốn chơi cho được!
Lập tức 1 câu nói của cô khiến tất cả ý đồ đen tối trong đầu anh biến mất, dục vọng liền tiêu tan đi 1 cách nhanh chóng.
Đình Phong trong lòng có căm tức, nhưng nhiều hơn vẫn là sự bất lực mà đành thả người nằm xuống bên cạnh.
Lần đầu tiên Âu Đình Phong anh ở bên 1 người phụ nữ không mặc gì lại có thể giữ thân trong sạch như vậy, anh đang nghĩ có phải mình mắc bệnh rồi không.
Vũ Thiên Tình lại chẳng quan tâm người ở bên, cô quay lưng lại kéo chăn chùm lên người mình. Bởi vì quá mệt nên cô chẳng còn hơi đâu để ý trên người mình, ngay cả sức dậy mặc quần áo cũng chẳng có nữa.
Khi nãy nói bừa 1 câu, anh liền buông, còn nếu anh không muốn thì ngay cả đêm nay chơi cô, cô cũng mặc kệ.
Thật ra Vũ Thiên Tình cho rằng vì mệt, nhưng tận sâu 1 góc khuất trong lòng cô là đã sớm không còn bài xích anh, chỉ là cô chưa nhận ra được, ngoài người đàn ông này ra cô không bừa bãi với bất cứ ai khác.
Sau đó, Âu Đình Phong vẫn vào vai 1 người đàn ông thanh bạch, trong 1 căn phòng 4 bức tường chỉ 2 người, nằm cạnh 1 cô gái không mặc gì và ôm nhau nhau. Phải, chỉ là ôm nhau ngủ, chuyển này kể ra chắc không ai tin nổi.
******
Ngày hôm sau, đã quá bình minh, Âu Đình Phong mới tỉnh dậy thấy bên ca hh đã trống trơn.
Anh bước xuống giường, mới phát hiện ở tab đầu giường có để lại 1 tờ giấy cùng vài tờ tiền.
Đình Phong đưa tay cầm tờ giấy lên, trên đấy ghi vội vài con chữ: “Tiền thuốc, tiền xe về, tiền phòng 1 đêm. Sòng phẳng không ai nợ ai!”
Âu Đình Phong đọc dòng chữ đấy mà mặt mũi xám xịt:
– SÒNG PHẲNG SAO? Vũ Thiên Tình, cô quên mạng cô ai đem về sao? Vài đồng tiền lẻ liền xoá hết nợ? Âu Đình Phong tôi còn chưa chơi được cô thì cô đừng hòng thoát!
Anh tức giận vo tờ giấy lại rồi ném vào góc, sau đó đi thẳng sang phòng đồ.
Mặc dù hôm nay Đình Phong đã dậy trễ hơn mọi hôm rất nhiều, nhưng 2 cô hầu anh thay đồ tuyệt nhiên vẫn đứng ở bên đấy đợi không dám có hành động đánh thức.
Sau khi đã chỉn chu trong bộ Tây trang đắt tiền, Đình Phong trở ra ngoài nhìn thấy con xe hôm qua đã bị đâm móp đầu mà nói với người làm:
– Đem nó đi thay hết cho tôi!
– Vâng!
Sau đấy, anh hướng đến gara để xe, bên trong đấy còn xếp dài những con xế hộp đắt tiền.
Đình Phong tiến lại con Lexus LC500 ngồi vào rồi lái rời khỏi nhà.
Anh đến thẳng Âu Gia, vừa vào phòng đã cho gọi Trần Thế Vỹ.
Không mất nhiều thời gian, chỉ vài phút sau đó Thế Vỹ cũng có mặt:
– Giám đốc, anh tìm tôi?
– Thông tin đâu?
Trần Thế Vỹ nghe vậy chợt ngây 1 lúc, sau đó mới nhớ ra mà nói:
– À, tôi điều tra rồi! Cậu ta là Khương Thế Kiệt, cháu trai…..
Còn chưa nói hết Đình Phong đã cau mày lại nhìn lên:
– Tôi không hỏi tên đấy!
– Vậy…..giám đốc….hỏi…..?
– Thông tin về cô ta khoảng thời gian rời khỏi nhà họ Vũ và trước đó.
Trần Thế Vỹ đơ người 1 lúc:
– Không phải giám đốc nói không cần biết sao? Còn bảo chỉ quan tâm sau này cô Thiên Tình sống thế nào, bảo tôi không cần điều tra.
Ánh mắt Đình Phong toát ra sát khí:
– Tôi có nói sao?
Trần Thế Vỹ thấy vậy chỉ cười 1 cái mà nuốt nước bọt xuống rồi nói:
– Giám đốc đợi tôi 1 lát!
Cậu ta quay đi, 1 lúc sau trở lại đem theo xấp tài liệu trên tay mà đặt xuống trước mặt anh:
– Đây là toàn bộ thông tin về cô Thiên Tình!
Nghe vậy, Đình Phong lại cau mày:
– Sao bảo không điều tra?
Trần Thế Vỹ cảm thấy hôm nay chắc là ngày hắc đạo rồi, rốt cuộc là Giám đốc muốn điều tra hay là không muốn điều tra?
– Tôi nghĩ sẽ có lúc Giám đốc cần nên chuẩn bị trước!
– Càng ngày tôi càng thấy cậu gan lớn đấy! Ngoài cãi lại còn làm trái lời tôi. Tốt nhất đừng để tôi nghi ngờ lòng trung thành của cậu.
Trần Thế Vỹ cười như mếu mà ngậm ngùi gật đầu:
– Vâng!
– Được rồi! Ra ngoài đi!
Cậu ta sau đó quay người rời đi, Âu Đình Phong cũng nhìn xuống tài liệu mà lật từng trang để xem.
Trong ánh mắt anh lộ ra 1 chút kinh ngạc khi biết khoảng thời gian khi rời khỏi nhà họ Vũ của cô, nếu không phải bán rong ngoài đường thì cũng là chạy trốn. Trong này không nêu rõ nguyên nhân tại sao chạy trốn, chỉ biết cô phải chuyển chỗ ở rất nhiều lần. Còn khoảng thời gian ở nhà họ Vũ thì bị Vũ Thiên Sơn bạo hành, nhìn sơ qua nguyên do thì đều liên quan đến Tống Diệp Phương.
Xem ra người đàn bà họ Tống này trong mắt anh đã trở thành 1 cái gai rồi.
Thoạt nhiên Âu Đình Phong lại xuất hiện 1 cảm giác day dứt, về chuyện đã gài hoa độc gửi đến nhà họ Vũ rồi đổ cho cô.
Nhưng anh lại hoàn toàn vẫn chưa nhận ra rằng, vị trí của cô trong lòng anh đã sớm chiếm trọn hết.
******
Khi ấy, tại khu tập thể Lâu Ninh, trong căn hộ của Thiên Tình, giọng nói tức giận của Hứa Tịnh Nghi vang lên:
– Khốn kiếp! Mẹ con đó đúng là con quỷ, không việc gì là không dám làm.
– Chỉ là tao đang nghĩ, sao bà ta lại vội vàng hành động như vậy. Dù sao bà ta vẫn đang có lợi thế ở chuyện bị ngộ độc, nếu dùng chút quan hệ và tiền thì có thể bỏ tù tao. Khi ấy bị nhốt 1 chỗ thì bà ta có thể âm thầm trừ khử, và tao cũng không có đường thoát.
– Còn sao nữa! Chẳng phải bọn họ thấy mày có quan hệ với Âu Đình Phong, chắc lo sợ anh ta sẽ giúp mày nên ra tay trước 1 bước, tránh đêm dài lắm mộng đấy.
Thiên Tình nghe vậy cũng cảm thấy có lý, mà Hứa Tịnh Nghi lúc này liền ngồi xuống bên cạnh cô:
– Mà mày thấy tao nói đúng không? Chắc chắn anh ta để mắt mày, bằng không theo mày đến Vạn Cao làm gì? Lại còn liều mạng cứu mày nữa!
Thiên Tình nghe thế lại nghĩ đến mấy lần anh muốn phát tiết mà không được, cho rằng Âu Đình Phong chỉ là bản chất chinh phục, ham muốn cái lạ. Kiểu người phong tình, đào hoa như anh ta, đối với phụ nữ ngoài tình dục ra thì làm gì có tình yêu.
– Người như Âu Đình Phong, anh ta làm gì cũng đều có mục đích của mình.
– Vậy theo mày là mục đích gì? Hôm qua tao gặp tên Triệu Nghiêm Thành rồi. Có hỏi hắn về sự việc tối hôm đó. Hắn nói mấy con bé là vô tình quen ở quán bar, sau đó mới rủ về Mộng Huyễn Cư. Nhưng trước khi xảy ra chuyện, Âu Đình Phong không có ở đó, anh ta về nhà ngủ. Vậy chứng tỏ Âu Đình Phong không liên quan gì đến chuyện của Thiên Tâm cả.
Chuyện này cô cũng đã được nghe Đội trưởng Lâm phản hồi lại.
– Tao biết rồi! Nhưng vì anh ta dùng tiền và quan hệ để giải quyết sự việc, khiến cho cảnh sát không đào sâu điều tra, nên tao vẫn thấy 1 phần là do anh ta. Thôi, bỏ qua chuyện này đi, việc quan trọng cần làm bây giờ là phải dạy dỗ lại Tống Diệp Phương!
– Mày tính làm gì?
– Tất nhiên phải dùng gậy ông đập lưng ông rồi! Nhưng lần này, lại phải nhờ đến anh ta, giúp tôi tặng cho con trai bà ấy 1 món quà nhân ngày sinh nhật.
*****
Lúc này, tại 1 phòng ngủ sang trọng, Tống Diệp Phương mặc trên mình 1 chiếc váy ngủ mỏng, bà ta đứng bên cửa sổ áp điện thoại lên tai mà nói bằng giọng rất nhỏ:
– Có 1 đứa con gái mà xử lý không xong. Không phải nói các người làm việc chuyên nghiệp và gọn gàng sao?
– Không ngờ có kẻ xuất hiện giữa đường, nếu không thì cũng đã xử lý xong rồi.
– Hừ! Giờ không những không gi..ết được nó, còn khiến nó đề phòng hơn.
– Vậy giờ bà già muốn thế nào? Còn trừ khử nó nữa hay không?
Tống Diệp Phương suy tính 1 hồi rồi trả lời:
– Mấy ngày nữa tôi có bữa tiệc quan trọng, sợ các người lại làm hỏng để xảy ra sai sót nên tạm thời hoãn lại. Qua buổi tiệc tôi sẽ liên hệ.
Nói rồi, Tống Diệp Phương cũng tắt máy, mấy ngày nữa là đến sinh nhật của Vũ Thiên Trường, trong buổi tiệc lần này bà ta đoán chắc chồng mình sẽ công bố giao lại Phi Á cho con trai, để tránh không xảy ra bất cứ sai sót nào thì Tống Diệp Phương tạm thời gác lại mối nhục của mình.
Bà ta sau đó quay người trở ra ngoài, đi sang phòng của Thiên My mà gõ cửa.
1 lúc sau cửa mở ra, Vũ Thiên My nhìn bà hỏi:
– Có chuyện gì sao mẹ?
– Thiên My, mấy ngày nữa là sinh nhật anh trai con, mẹ tính mời cậu Phong để tiện hoá giải hiểu lầm giữa 2 bên, cũng coi như đáp lại lần đó cậu ấy đã mời con.
Thiên My nghe vậy tất nhiên là vừa ý. Âu Đình Phong là ai chứ, người đàn ông mà mọi cô gái đều muốn tiếp cận, ả tất nhiên cũng không ngoại lệ.
– Được! Vậy mẹ viết 1 tấm thiệp, con sẽ đưa cho anh ấy.
– Ưh!
Tống Diệp Phương vốn dĩ muốn nhân cơ hội này để con gái tiếp cận Âu Đình Phong, mặt khác sẽ nhân tiện tìm khi thích hợp bôi xấu Vũ Thiên Tình 1 chút.
Nhưng có vẻ như trong cuộc chơi này, ngay từ đầu bà ta đã định sẵn thua cuộc rồi.
Thiên Tình vẫn không mở mắt ra, dường như cô đã chuẩn bị tốt tinh thần để đợi cái chết, nhưng sau đấy cánh tay to lớn của người đàn ông đưa đến ôm lấy cô bế bổng lên mà rời đi.
Trong thoáng chốc đấy, cô mới ngước nhìn lên, cả gương mặt nam tính nằm gọn trong đôi mắt, ở góc độ này thoạt nhiên lại cảm thấy người đàn ông này thật sự rất đẹp. Dưới cái ánh đèn vàng mờ ảo, đường nét ở góc nghiêng trông như pho tượng được chạm từ bạch ngọc, khiến người nhìn chỉ muốn đưa tay chạm vào. Thiên Tình không hiểu sao cô 1 chút dựa dẫm mà nghiêng đầu gục trên vai anh, cô không nói gì cả, càng không muốn hỏi mấy cái câu đại loại “sao anh đến được đây?” hay là “anh làm thế nào để tìm được tôi?”. Cô chỉ biết rằng, người đàn ông này vừa kéo cô thoát khỏi cái chết trong gang tấc.
Âu Đình Phong bế cô đi lại xe của mình đặt ngồi vào bên ghế phụ, anh sau đó cũng sang phía ghế lái, khởi động xe, đèn bật sáng lên rồi chạy thẳng thằng vào khu công trình mà quay đầu.
Đoạn cô hướng mắt nhìn đến khoảng sân trống, rất nhanh chỉ thấy 1 bóng người nằm gục trên đất, sau đó chiếc xe cũng rời khỏi nơi đấy, Thiên Tình lúc này mới lên tiếng:
– Tôi muốn về thành phố!
Âu Đình Phong nghe vậy cũng không nói gì, mặc dù đồng hồ đã hiện 1h sáng, đoạn đường từ Thị trấn về thành phố cũng khá dài nhưng hướng xe của anh vẫn đi theo ý của cô.
– Sao mấy tên đó lại muốn giết cô?
Thiên Tình mệt mỏi nhắm mắt lại, vẫn đang tự gặm nhấm cơn đau ở bụng mình. Trong lòng cô thật ra biết rõ đám người này từ đâu tới, nghe lời ai mà hành sự, bởi vì khoảng thời gian trước khi rời nhà họ Vũ, cô và Thiên Tâm cũng từng sống trong sự truy sát như vậy. Chỉ là cô lại không nói ra điều này với anh:
– Không biết!
– Cô gây thù với ai mà còn không biết sao?
Thiên Tình cười nhạt 1 cái:
– Nếu nói gây thù, vậy tình anh có được tính vào không?
Đình Phong nghe vậy lại cau mày nhìn sang cô:
– Vũ Thiên Tình, cô có não không vậy? Tôi xả thân cứu cô mà cô lại dám nghi ngờ tôi?
Cô đối với lời này vẫn thản nhiên không mở mắt ra nhìn anh, trong vô thức hời hợt mà đáp lại:
– Được rồi! Có phải là muốn tôi ở đây lấy thân báo đáp mới chịu không? Yên tâm, giờ anh muốn chơi tôi ở đây, tôi cũng không phản kháng đâu.
Anh nghe vậy nhìn đến sắc mặt cô, hàng lông mày lá liễu vẫn đang khẽ nhíu lại, trông dáng vẻ cô đau vậy thoạt nhiên lại không còn muốn đôi co nữa.
Đình Phong với lấy túi thuốc ném qua cho cô.
Lúc này, Vũ Thiên Tình mới mở mắt ra mà nhìn xuống, sau đấy cũng cầm lên mở ra xem rồi cau mày lại:
– Anh muốn đầu độc tôi bằng thuốc sao?
Đình Phong vừa lái xe, bàn tay cũng vừa mở hộp đồ lấy ra 1 chai nước khoáng đưa cho cô:
– Chọn đại 1 loại uống là được!
Thiên Tình nhận lấy chai nước, sau đó xới qua vài hộp thuốc trong túi, tất cả cũng đều có công dụng giảm đau bụng sinh lý, cô lấy đại 1 hộp mở ra mà nói:
– Nếu như cái gì anh cũng vung tiền như vậy thì sớm cũng có ngày táng gia bại sản.
Đinh Phong nghe thế lại cười nhếch 1 cái:
– Táng gia bại sản? Tôi nằm mơ cũng chưa thấy nó đến nữa!
Cô đưa thuốc lên miệng rồi uống 1 ngụm nước nuốt xuống, sau đó để gọn qua 1 bên lại tiếp tục dựa đầu vào ghế mà nhắm mắt lại:
– Đến khi nào anh phải giành giật 1 cái bánh đã bị vứt bên đường, anh mới cảm thấy sự lãng phí này vô cùng ngu dốt.
Nói đến đó, Thiên Tình lại cười giễu 1 cái:
– Nhưng thôi, người như anh làm sao gặp phải tình huống này được. Đúng là vẫn không nên dạy người giàu cách tiêu tiền.
Âu Đình Phong nghe vậy nhìn sang cô, trong câu nói vừa rồi, anh nhận ra được 1 chút tâm sự của cô đặt vào đó, không hiểu sao lại muốn đào sâu hơn về cuộc sống của cô:
– Cô đã từng như vậy sao?
Đáp lại anh là 1 sự im lặng, Thiên Tình không trả lời, dáng vẻ cô giống như đã ngủ, có vẻ như cơn đau đang dịu đi nên nếp nhăn ở ấn đường của cô cũng dần giãn ra.
Đình Phong thấy vậy cũng không nói thêm gì nữa, anh quay về trước tiếp tục lái xe, vốn định đưa tay giúp cô hạ ghế về sau, nhưng còn chưa kịp thì bất chợt 1 lực nặng kê lên vai anh.
Âu Đình Phong khẽ nghiêng mặt nhìn sang, thấy cô đã gối đầu trên vai mình, tuyệt nhiên lại chẳng có khó chịu, sau đó cứ mặc cô vậy mà lái xe cả chặng đường dài.
Thật ra Vũ Thiên Tình cũng chẳng hề ngủ, chỉ là ngày hôm nay cô đã thấm đủ mệt, không muốn nói thêm gì nữa. Trong lòng cô thời điểm ấy rất rõ ràng mang sự cảm kích đối với anh, có điều không hiểu sao nói cảm ơn với anh có phần khó, Vũ Thiên Tình lại chọn giữ im lặng dựa đầu vào vai anh, 1 lúc sau cứ vậy mà thiếp đi.
Chiếc xe chạy hơn 1 giờ đồng hồ mới đi vào địa phận của thành phố S, đồng hồ cũng đã gần 3h sáng. Âu Đình Phong trực tiếp lái xe chạy thẳng về nhà riêng của mình nằm ở khu đô thị đắt đỏ Vương Hoàng.
Xe dừng lại trong sân, anh đỡ cô dựa vào ghế rồi mở cửa đi sang bên bế cô ra. Thoạt nhiên trong đầu Âu Đình Phong không hề nhận ra rằng, đây là lần đầu tiên, cũng là người con gái đầu tiên được anh đưa về nhà riêng của mình.
Anh bế cô đi lên phòng, đặt nằm xuống chiếc giường lớn, lại nhìn thấy quần áo cô đã nhếch nhác dính bẩn, thản nhiên đưa tay lột ném xuống sàn rồi mình thì quay vào nhà tắm xả nước gột rửa sạch sẽ.
Lúc trở ra đã nhìn thấy cô quấn chăn quanh người, anh tiến lại phía giường, kéo tấm chăn ra mà leo lên, khi ấy trên người Vũ Thiên Tình chỉ còn lưu lại lớp nội y mỏng.
Trần Thế Vỹ nói đúng, hình thể của cô rất đẹp, thường ngày mặc đồ che đi thì không thể chiêm nghiệm hết, nhưng vào lúc này thì phô rõ ra toàn bộ làn da trắng mịn không 1 vết tì, bầu ngực đầy đặn không quá to, cũng không quá nhỏ, cảm giác cân đối vừa vặn vô cùng.
Xuống đến bờ eo thon gọn, trông mắt anh nhìn thì rất bé, bàn tay cũng đưa ra chạm vào quả thực là rất bé.
Đến đấy lửa dục vọng lại nhen nhóm bừng lên, Âu Đình Phong kéo cô nằm dưới thân mình, có điều còn chưa kịp làm gì thì giọng nói vang lên:
– Giám đốc Phong đúng là thú tính khác vật. Ngay cả phụ nữ đang ngủ trong kỳ hành kinh mà cũng muốn chơi cho được!
Lập tức 1 câu nói của cô khiến tất cả ý đồ đen tối trong đầu anh biến mất, dục vọng liền tiêu tan đi 1 cách nhanh chóng.
Đình Phong trong lòng có căm tức, nhưng nhiều hơn vẫn là sự bất lực mà đành thả người nằm xuống bên cạnh.
Lần đầu tiên Âu Đình Phong anh ở bên 1 người phụ nữ không mặc gì lại có thể giữ thân trong sạch như vậy, anh đang nghĩ có phải mình mắc bệnh rồi không.
Vũ Thiên Tình lại chẳng quan tâm người ở bên, cô quay lưng lại kéo chăn chùm lên người mình. Bởi vì quá mệt nên cô chẳng còn hơi đâu để ý trên người mình, ngay cả sức dậy mặc quần áo cũng chẳng có nữa.
Khi nãy nói bừa 1 câu, anh liền buông, còn nếu anh không muốn thì ngay cả đêm nay chơi cô, cô cũng mặc kệ.
Thật ra Vũ Thiên Tình cho rằng vì mệt, nhưng tận sâu 1 góc khuất trong lòng cô là đã sớm không còn bài xích anh, chỉ là cô chưa nhận ra được, ngoài người đàn ông này ra cô không bừa bãi với bất cứ ai khác.
Sau đó, Âu Đình Phong vẫn vào vai 1 người đàn ông thanh bạch, trong 1 căn phòng 4 bức tường chỉ 2 người, nằm cạnh 1 cô gái không mặc gì và ôm nhau nhau. Phải, chỉ là ôm nhau ngủ, chuyển này kể ra chắc không ai tin nổi.
******
Ngày hôm sau, đã quá bình minh, Âu Đình Phong mới tỉnh dậy thấy bên ca hh đã trống trơn.
Anh bước xuống giường, mới phát hiện ở tab đầu giường có để lại 1 tờ giấy cùng vài tờ tiền.
Đình Phong đưa tay cầm tờ giấy lên, trên đấy ghi vội vài con chữ: “Tiền thuốc, tiền xe về, tiền phòng 1 đêm. Sòng phẳng không ai nợ ai!”
Âu Đình Phong đọc dòng chữ đấy mà mặt mũi xám xịt:
– SÒNG PHẲNG SAO? Vũ Thiên Tình, cô quên mạng cô ai đem về sao? Vài đồng tiền lẻ liền xoá hết nợ? Âu Đình Phong tôi còn chưa chơi được cô thì cô đừng hòng thoát!
Anh tức giận vo tờ giấy lại rồi ném vào góc, sau đó đi thẳng sang phòng đồ.
Mặc dù hôm nay Đình Phong đã dậy trễ hơn mọi hôm rất nhiều, nhưng 2 cô hầu anh thay đồ tuyệt nhiên vẫn đứng ở bên đấy đợi không dám có hành động đánh thức.
Sau khi đã chỉn chu trong bộ Tây trang đắt tiền, Đình Phong trở ra ngoài nhìn thấy con xe hôm qua đã bị đâm móp đầu mà nói với người làm:
– Đem nó đi thay hết cho tôi!
– Vâng!
Sau đấy, anh hướng đến gara để xe, bên trong đấy còn xếp dài những con xế hộp đắt tiền.
Đình Phong tiến lại con Lexus LC500 ngồi vào rồi lái rời khỏi nhà.
Anh đến thẳng Âu Gia, vừa vào phòng đã cho gọi Trần Thế Vỹ.
Không mất nhiều thời gian, chỉ vài phút sau đó Thế Vỹ cũng có mặt:
– Giám đốc, anh tìm tôi?
– Thông tin đâu?
Trần Thế Vỹ nghe vậy chợt ngây 1 lúc, sau đó mới nhớ ra mà nói:
– À, tôi điều tra rồi! Cậu ta là Khương Thế Kiệt, cháu trai…..
Còn chưa nói hết Đình Phong đã cau mày lại nhìn lên:
– Tôi không hỏi tên đấy!
– Vậy…..giám đốc….hỏi…..?
– Thông tin về cô ta khoảng thời gian rời khỏi nhà họ Vũ và trước đó.
Trần Thế Vỹ đơ người 1 lúc:
– Không phải giám đốc nói không cần biết sao? Còn bảo chỉ quan tâm sau này cô Thiên Tình sống thế nào, bảo tôi không cần điều tra.
Ánh mắt Đình Phong toát ra sát khí:
– Tôi có nói sao?
Trần Thế Vỹ thấy vậy chỉ cười 1 cái mà nuốt nước bọt xuống rồi nói:
– Giám đốc đợi tôi 1 lát!
Cậu ta quay đi, 1 lúc sau trở lại đem theo xấp tài liệu trên tay mà đặt xuống trước mặt anh:
– Đây là toàn bộ thông tin về cô Thiên Tình!
Nghe vậy, Đình Phong lại cau mày:
– Sao bảo không điều tra?
Trần Thế Vỹ cảm thấy hôm nay chắc là ngày hắc đạo rồi, rốt cuộc là Giám đốc muốn điều tra hay là không muốn điều tra?
– Tôi nghĩ sẽ có lúc Giám đốc cần nên chuẩn bị trước!
– Càng ngày tôi càng thấy cậu gan lớn đấy! Ngoài cãi lại còn làm trái lời tôi. Tốt nhất đừng để tôi nghi ngờ lòng trung thành của cậu.
Trần Thế Vỹ cười như mếu mà ngậm ngùi gật đầu:
– Vâng!
– Được rồi! Ra ngoài đi!
Cậu ta sau đó quay người rời đi, Âu Đình Phong cũng nhìn xuống tài liệu mà lật từng trang để xem.
Trong ánh mắt anh lộ ra 1 chút kinh ngạc khi biết khoảng thời gian khi rời khỏi nhà họ Vũ của cô, nếu không phải bán rong ngoài đường thì cũng là chạy trốn. Trong này không nêu rõ nguyên nhân tại sao chạy trốn, chỉ biết cô phải chuyển chỗ ở rất nhiều lần. Còn khoảng thời gian ở nhà họ Vũ thì bị Vũ Thiên Sơn bạo hành, nhìn sơ qua nguyên do thì đều liên quan đến Tống Diệp Phương.
Xem ra người đàn bà họ Tống này trong mắt anh đã trở thành 1 cái gai rồi.
Thoạt nhiên Âu Đình Phong lại xuất hiện 1 cảm giác day dứt, về chuyện đã gài hoa độc gửi đến nhà họ Vũ rồi đổ cho cô.
Nhưng anh lại hoàn toàn vẫn chưa nhận ra rằng, vị trí của cô trong lòng anh đã sớm chiếm trọn hết.
******
Khi ấy, tại khu tập thể Lâu Ninh, trong căn hộ của Thiên Tình, giọng nói tức giận của Hứa Tịnh Nghi vang lên:
– Khốn kiếp! Mẹ con đó đúng là con quỷ, không việc gì là không dám làm.
– Chỉ là tao đang nghĩ, sao bà ta lại vội vàng hành động như vậy. Dù sao bà ta vẫn đang có lợi thế ở chuyện bị ngộ độc, nếu dùng chút quan hệ và tiền thì có thể bỏ tù tao. Khi ấy bị nhốt 1 chỗ thì bà ta có thể âm thầm trừ khử, và tao cũng không có đường thoát.
– Còn sao nữa! Chẳng phải bọn họ thấy mày có quan hệ với Âu Đình Phong, chắc lo sợ anh ta sẽ giúp mày nên ra tay trước 1 bước, tránh đêm dài lắm mộng đấy.
Thiên Tình nghe vậy cũng cảm thấy có lý, mà Hứa Tịnh Nghi lúc này liền ngồi xuống bên cạnh cô:
– Mà mày thấy tao nói đúng không? Chắc chắn anh ta để mắt mày, bằng không theo mày đến Vạn Cao làm gì? Lại còn liều mạng cứu mày nữa!
Thiên Tình nghe thế lại nghĩ đến mấy lần anh muốn phát tiết mà không được, cho rằng Âu Đình Phong chỉ là bản chất chinh phục, ham muốn cái lạ. Kiểu người phong tình, đào hoa như anh ta, đối với phụ nữ ngoài tình dục ra thì làm gì có tình yêu.
– Người như Âu Đình Phong, anh ta làm gì cũng đều có mục đích của mình.
– Vậy theo mày là mục đích gì? Hôm qua tao gặp tên Triệu Nghiêm Thành rồi. Có hỏi hắn về sự việc tối hôm đó. Hắn nói mấy con bé là vô tình quen ở quán bar, sau đó mới rủ về Mộng Huyễn Cư. Nhưng trước khi xảy ra chuyện, Âu Đình Phong không có ở đó, anh ta về nhà ngủ. Vậy chứng tỏ Âu Đình Phong không liên quan gì đến chuyện của Thiên Tâm cả.
Chuyện này cô cũng đã được nghe Đội trưởng Lâm phản hồi lại.
– Tao biết rồi! Nhưng vì anh ta dùng tiền và quan hệ để giải quyết sự việc, khiến cho cảnh sát không đào sâu điều tra, nên tao vẫn thấy 1 phần là do anh ta. Thôi, bỏ qua chuyện này đi, việc quan trọng cần làm bây giờ là phải dạy dỗ lại Tống Diệp Phương!
– Mày tính làm gì?
– Tất nhiên phải dùng gậy ông đập lưng ông rồi! Nhưng lần này, lại phải nhờ đến anh ta, giúp tôi tặng cho con trai bà ấy 1 món quà nhân ngày sinh nhật.
*****
Lúc này, tại 1 phòng ngủ sang trọng, Tống Diệp Phương mặc trên mình 1 chiếc váy ngủ mỏng, bà ta đứng bên cửa sổ áp điện thoại lên tai mà nói bằng giọng rất nhỏ:
– Có 1 đứa con gái mà xử lý không xong. Không phải nói các người làm việc chuyên nghiệp và gọn gàng sao?
– Không ngờ có kẻ xuất hiện giữa đường, nếu không thì cũng đã xử lý xong rồi.
– Hừ! Giờ không những không gi..ết được nó, còn khiến nó đề phòng hơn.
– Vậy giờ bà già muốn thế nào? Còn trừ khử nó nữa hay không?
Tống Diệp Phương suy tính 1 hồi rồi trả lời:
– Mấy ngày nữa tôi có bữa tiệc quan trọng, sợ các người lại làm hỏng để xảy ra sai sót nên tạm thời hoãn lại. Qua buổi tiệc tôi sẽ liên hệ.
Nói rồi, Tống Diệp Phương cũng tắt máy, mấy ngày nữa là đến sinh nhật của Vũ Thiên Trường, trong buổi tiệc lần này bà ta đoán chắc chồng mình sẽ công bố giao lại Phi Á cho con trai, để tránh không xảy ra bất cứ sai sót nào thì Tống Diệp Phương tạm thời gác lại mối nhục của mình.
Bà ta sau đó quay người trở ra ngoài, đi sang phòng của Thiên My mà gõ cửa.
1 lúc sau cửa mở ra, Vũ Thiên My nhìn bà hỏi:
– Có chuyện gì sao mẹ?
– Thiên My, mấy ngày nữa là sinh nhật anh trai con, mẹ tính mời cậu Phong để tiện hoá giải hiểu lầm giữa 2 bên, cũng coi như đáp lại lần đó cậu ấy đã mời con.
Thiên My nghe vậy tất nhiên là vừa ý. Âu Đình Phong là ai chứ, người đàn ông mà mọi cô gái đều muốn tiếp cận, ả tất nhiên cũng không ngoại lệ.
– Được! Vậy mẹ viết 1 tấm thiệp, con sẽ đưa cho anh ấy.
– Ưh!
Tống Diệp Phương vốn dĩ muốn nhân cơ hội này để con gái tiếp cận Âu Đình Phong, mặt khác sẽ nhân tiện tìm khi thích hợp bôi xấu Vũ Thiên Tình 1 chút.
Nhưng có vẻ như trong cuộc chơi này, ngay từ đầu bà ta đã định sẵn thua cuộc rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.