Chương 16
Nguyễn Nhật Thương
03/02/2023
Âu Đình Phong không phải là chưa nếm mùi phụ nữ, mà kiểu nào anh cũng đã thử qua, lả lơi có, khờ khạo có. Trên người họ không mùi sắc dục, thì cũng là mùi tiền, anh cho rằng phụ nữ rồi cũng chỉ đến vậy.
Nhưng hôm nay, khi hơi thở của anh bị cuốn vào cánh hương lưu lại trên cơ thể cô, khi chiếc lưỡi của anh chạm đến làn da mềm, nó trở nên buốt lạnh trong si mê.
Và rồi, hương vị trên người cô anh ngừi được 1 chút ngọt ngào, phảng phất mùi đời, mùi sương gió và mùi chân tình.
Bằng 1 cách nào đó rất thuần bí, trên người cả 2 đã chẳng còn lớp rào cản nào.
Anh đem thân mình len vào giữa 2 chân cô mà tách đùi ra.
Không vội vàng tiến sâu, bàn tay anh mơn trớn đi xuống khu nguyệt viên thầm kín, xoa nhẹ lên thảm lông mềm mại rồi ngón tay lại miết nhè nhẹ hạt hạnh nhân hồng.
Tâm trí Vũ Thiên Tình lúc này hoàn toàn bị đánh gục. Cảm giác này là lần đầu tiên cô được nếm trải, có sự đê mê lại có cả ngại ngùng, hàng lông mày lá liễu nhíu lại với độ mắt nhắm chặt, bàn tay túm lấy tấm ga trải giường, cả người cô ưỡn cao lên khi mà ngón tay của anh ở bên dưới đã đi vào thăm khám huyệt đạo nhỏ.
– Ahhhh!
Âu Đình Phong khi ấy cũng cúi đầu vùi vào giữa 2 bầu ngực đang ưỡn cao lên kiêu hãnh, 1 lần nữa ngấu nghiến cắn liếm nó đến ướt nhẹp, ngón tay anh ở bên dưới cũng không ngừng tác càn quấy ở bên trong.
Thiên Tình thật sự không chịu được cảm giác ấy, cô khẽ ngửa đầu ra sau kêu nhẹ:
– Đừng…..ahhhhh…..!
Anh lúc này mới rút tay ra, đem cự long đã vươn cao ngạo mà đặt chính giữa hồng tâm đã ướt át, ấn nhẹ vào.
Kích cỡ to lớn đang cố xâm chiếm cơ thể cô, Thiên Tình nhất thời không tiếp nhận được mà co rút người lại:
– Ưhmmm!
Đình Phong thấy vậy liền túm lấy eo cô giữ chặt lại, anh dùng thêm chút lực nữa để ấn nó vào sâu, trong giây lát Thiên Tình kêu lên vì đau:
– Ahhhhh! Dừng lại đi!
Khoảnh khắc đấy, Âu Đình Phong bị chấn động vài giây, anh đủ từng trải để cảm nhận được sự rào cản bên trong cơ thể cô. Thường ngày cô ở trước mặt anh mạnh miệng nói về những chuyện này, anh còn nghĩ cô là người đầy kinh nghiệm, thật không ngờ bản thân lại là người đầu tiên của cô. Giây phút này anh chợt nhận ra, Vũ Thiên Tình này chỉ được cái miệng độc địa, tâm tư của cô hoàn toàn trái ngược.
Đình Phong sau đó nhìn đến gương mặt đang nhăn nhó của cô mà dịu xuống đôi phần. Anh cúi áp người, đem gương mặt tiến lại gần gương mặt của cô, nhìn thấy cô đang cắn xuống môi sắp bật máu mà cúi xuống mút lấy để kéo ra.
Sau đấy lại di dời nụ hôn của mình đến mang tai cô, thanh âm khàn đặc đi:
– Nghe tôi, đừng gòng mình lên như vậy, thả lỏng ra nào!
Thiên Tình nghe vậy lại lắc đầu, cô vẫn cảm nhận ở hạ thân như đang bị xé ra. Đình Phong lại 1 lần nữa mơn trớn hôn lên vành tai cô, hơi thở nóng bỏng phả lên đều đều rồi thủ thỉ:
– Ngoan, tôi sẽ rất nhẹ thôi!
Cử chỉ và lời nói của anh như thao túng đầu óc cô, Thiên Tình sau đó cũng dần dần thả lỏng ra. Khi thấy cô đã bắt đầu nghe lời, anh lại tìm đến bờ môi nhỏ bé, rất dịu dàng mút lấy nó rồi lại đem lưỡi len vào bên trong.
Chỉ đợi cô hôn đáp trả lại, ở bên dưới Đình Phong liền phá cổng mà đẩy sâu vào.
– Ahhhhh!
Cơn đau như xé da thịt khiến Thiên Tình phải buông môi anh ra mà ngửa đầu ra sau kêu lên, khoé mắt không kìm được cũng trở nên ướt.
Anh thấy vậy liền mềm lòng, nán lại 1 lúc trong người cô mà nói:
– Sẽ rất nhanh thôi không còn đau nữa, nghe tôi, thả lỏng ra đi!
Cô khi ấy mới khẽ mở mắt ra, ánh nhìn phảng phất sự mơ màng và ngượng ngùng:
– Thật không?
– Tin tôi!
Phải, ngay từ đầu cô chọn anh, là cô đã tin tưởng người đàn ông này. Vũ Thiên Tình từng chút buông bỏ sự bài xích, ngay khi cảm thấy cô dễ chịu hơn, anh cũng từ từ rút ra.
Trước khi 1 lần nữa đi vào, Đình Phong ghé vào bên cổ cô, cắn nhẹ lên vành tai mà thì thầm:
– Vũ Thiên Tình, từ hôm nay em phải nhớ, em là người phụ nữ của Âu Đình Phong tôi!
Dứt lời, long chướng lập tức đi đến cửa động rồi xâm nhập vào sâu bên trong cơ thể cô.
– Ahhhh!
Cơn đau thuở đầu vẫn còn lưu lại, nhưng lần này Đình Phong không nấn ná thêm, anh muốn nhanh xoa dịu cơn đau của cô mà cứ vậy ra vào theo nhịp đều đặn.
Dần dần, 1 cảm giác khoái cảm đã lấn áy hết tất cả, Thiên Tình không còn cảm thấy đau, mà thay vào đó là sự hưng phấn lại kẹp chặt hông anh bằng 2 chân, hạ thân của cô đang co rút từng đợt rất mạnh.
– Ưhmm…..ơhhmm….!
Âu Đình Phong cảm thấy cô đang hút chặt của anh, dục vọng bị kích động mạnh, hơi thở cũng trở nên gấp gáp:
– Chết tiệt!
Anh vòng tay xuống đỡ lấy tấm lưng của cô mà để thân cô ngồi trên đùi mình. Vũ Thiên Tình khi ấy vừa vặn cao hơn anh 1 cái đầu, đôi bầu ngực tròn trịa khéo léo nằm gọn ở tầm nhìn của Đình Phong.
Bàn tay anh ôm lấy eo cô, cảm thấy eo cô rất vừa vặn, kiểu như thêm 1 phân thịt thì quá béo, bớt đi 1 phân lại quá gầy.
Thật sự cô rất đẹp, nét đẹp theo kiểu gây nghiện, giống như dáng vẻ của hồ ly, cực kỳ quyến rũ đàn ông.
Đình Phong hơi ngước mặt nhìn lên cô, trong ánh mắt anh đã có sự ôn nhu đặc biệt:
– Thiên Tình!
Cô nghe tiếng gọi, cũng nhìn đến gương mặt anh bằng đôi mắt đã mê muội, thanh âm rất đỗi nhỏ nhẹ:
– Uhm!
Đình Phong cảm thấy cô lúc này không giống thường ngày, có vẻ ngoan ngoãn và nghe lời hơn, dáng vẻ này khiến anh rất thích. Đình Phong trở nên cưng chiều cô, anh vùi mặt vào khe ngực tuyệt đẹp, mơn trớn hôn lên da thịt nơi đấy.
1 bàn tay anh vừa vặn phủ kín lên 1 trái đào ửng hồng, nhẹ nhàng nhào nắn nó. Bên còn lại anh đem chiếc lưỡi lượn lờ trên đỉnh đồi tròn, đôi lúc lại đá nhẹ lên hũ hoa đã cương cứng.
– Ưhhhh…..!
Thiên Tình đặt cánh tay tì lên cầu vai anh, theo sự tác động của Đình Phong mà khẽ ưỡn ngực về trước.
Lúc này, anh cũng túm lấy bờ eo nhỏ gọn, siết chặt lấy nó rồi dùng sức nhấp từng nhịp mạnh mẽ.
– Ahhhh……ơhhhh…..!
Âm thanh của cơ thể cọ sát vào nhau, xen lẫn với những tiếng rên khẽ cùng hơi thở dốc nam tính, biến căn phòng ấy trở thành 1 đảo thiên đường mơ mộng.
Đêm đấy, 2 người họ quyến luyến lấy nhau rất lâu, thay đổi bao nhiêu tư thế, rời khỏi bao nhiêu vị trí nhưng Âu Đình Phong dường như không hề cảm thấy mệt.
Lần cuối anh để cô đứng trên sàn, chống tay vào vách tường, từ phía sau đem cự long cực đại đi sâu vào huyệt động.
Bàn tay anh túm chặt lấy hông cô, bắt đầu từ nhịp ra vào đều đặt. Hạ thân của anh va chạm với địa đạo của cô tạo nên những âm thanh tanh tách của da thịt, làm đôi bầu ngực cũng rung chuyển không ngừng.
– Ưhhhhmmm…..
Thời điểm Đình Phong bắt đầu chạy nước rút, 1 tay anh túm lấy 2 tay cô kéo ngược về sau, tay còn lại vòng lên trước bao bọc lấy bầu ngực không ngừng nhào nắn, bên dưới vẫn khít chặt với từng đợt ra vào như vũ bão:
– Thiên Tình, gọi tên tôi!
Câu nói của anh đã có phần gấp, mà tâm trí cô lúc này cũng đã trở nên mê muội:
– Uhmm….tên anh…..?!!!
– Phải……em nhớ không?
Cô hoàn toàn không khống chế được cảm xúc của mình, theo lời anh mà đáp lại:
– Uhmm…..Đình….Phong…..!
– 1 chữ thôi!
– Phong!
Ngay khi từ ấy vừa được thốt ra từ miệng cô, Đình Phong dứt khoát động mạnh.
– Ahhhh/Hưhmm!
Cả 2 người họ cùng gầm lên 1 tiếng đạt tới khoái cảm cao nhất.
Cả người Thiên Tình lúc này mềm nhũn muốn xụ xuống, anh liền rời khỏi cơ thể cô mà bế Thiên Tình đi lại giường đặt nằm xuống.
Vũ Thiên Tình đêm nay được 1 phen mở mang tầm mắt, không biết có phải đã lâu anh chưa được phát tiết không mà có thể dày vò cô trong suốt mấy giờ đồng hồ không nghỉ. Khiến cô cảm thấy toàn thấy như muốn rụng rời ra, đặc biệt là 2 chân đã tê liệt đi rồi. Vậy nên vừa được nằm xuống, cô chỉ khẽ cựa mình để tìm thế thoải mái, là có thể thiếp đi được.
Trong cơn mơ màng ấy, Thiên Tình vẫn cảm nhận được người đàn ông này chưa thấy đủ, dường như anh còn nghịch ngợm cơ thể cô 1 hồi sau đó mới chịu yên mà đi ngủ.
Quá trưa ngày hôm sau, tiếng nước chảy róc rách từ trong nhà tắm vọng ra đánh thức Thiên Tình tỉnh dậy. Cô cảm nhận được toàn thân mình ê ẩm đến mức tứ chi như lìa khỏi người vậy, gượng mãi mới có thể ngồi lên được.
Thiên Tình đưa mắt nhìn xuống chiếc váy đã bị xé nát, cảm nhận được 1 cơn lạnh ớn ở gáy mà rùng mình 1 cái, đêm qua Âu Đình Phong như 1 con sói bỏ đói lâu ngày vậy, anh lao vào cô ngấu nghiến đến mức chỗ nào cũng mỏi nhức.
Thiên Tình bước xuống giường nhặt chiếc áo sơmi của anh mặc vào, khi ấy cũng vừa vặn Đình Phong bước ra khỏi phòng tắm chỉ quấn mỗi chiếc khăn che đi nửa thân dưới của mình.
Anh vừa nhìn thấy cô, bờ môi cong lên nụ cười mị hoặc mà đi lại:
– Mệt không?
Thiên Tình đối với câu hỏi đấy tỏ ra hời hợt:
– Giám đốc Phong cũng như bao người đàn ông khác thôi, không làm tôi mệt được đâu.
Nói rồi cô lướt qua anh mà đi vào nhà tắm, Âu Đình Phong nghe vậy lại không hề khó chịu mà còn bật cười. Anh đã không còn dễ bị cô kích động bởi mấy lời khiêu khích như vậy.
Vũ Thiên Tình bước vào nhà tắm, đứng trước tấm gương ngắm nhìn mình qua đấy, trong ánh mắt thoáng lộ 1 chút trầm tư. Bất chợt cô phát hiện 1 dấu vết tím đỏ trên cổ mình, Thiên Tình khẽ nhíu mày kéo cổ áo ra xem, liền thấy xuất hiện thêm nhiều vết nữa.
Cô sửng sốt cởi chiếc áo sơmi ra, tá hoá khi trên người mình, chỗ nào cũng chi chít những dấu vết ám muội, trông không khác gì bị rơi vào 1 hố muỗi vậy.
Thiên Tình cả đầu như bốc khói, cô cài lại khuya áo mà đi ra:
– ÂU ĐÌNH PHONG! ANH LÀ CON CHÓ SAO? XEM TÔI LÀ CÁI RẺ RÁCH ĐỂ NHẰN À?
Cô tiến lại phía chiếc ghế mà anh đang ngồi đó, hận không thể lao đến cào nát cái bộ mặt thản nhiên của anh.
– Vũ Thiên Tình, em to gan đấy! Trước giờ không có ai dám dùng thái độ và những lời đó để nói chuyện với tôi đâu.
Thiên Tình cười hắt 1 cái:
– Tôi cứ nói thì sao? Anh ngứa răng thì gặm gối gặm đệm, có phải là chó đâu mà cắn người như thế.
Ai ngờ lời vừa dứt, anh đưa tay kéo mạnh cô ngồi xuống đùi mình, vòng tay siết chặt lấy bờ eo của cô:
– Thiên Tình, em thật sự đáng chết….nhưng lại khiến tôi động lòng!
Nhưng hôm nay, khi hơi thở của anh bị cuốn vào cánh hương lưu lại trên cơ thể cô, khi chiếc lưỡi của anh chạm đến làn da mềm, nó trở nên buốt lạnh trong si mê.
Và rồi, hương vị trên người cô anh ngừi được 1 chút ngọt ngào, phảng phất mùi đời, mùi sương gió và mùi chân tình.
Bằng 1 cách nào đó rất thuần bí, trên người cả 2 đã chẳng còn lớp rào cản nào.
Anh đem thân mình len vào giữa 2 chân cô mà tách đùi ra.
Không vội vàng tiến sâu, bàn tay anh mơn trớn đi xuống khu nguyệt viên thầm kín, xoa nhẹ lên thảm lông mềm mại rồi ngón tay lại miết nhè nhẹ hạt hạnh nhân hồng.
Tâm trí Vũ Thiên Tình lúc này hoàn toàn bị đánh gục. Cảm giác này là lần đầu tiên cô được nếm trải, có sự đê mê lại có cả ngại ngùng, hàng lông mày lá liễu nhíu lại với độ mắt nhắm chặt, bàn tay túm lấy tấm ga trải giường, cả người cô ưỡn cao lên khi mà ngón tay của anh ở bên dưới đã đi vào thăm khám huyệt đạo nhỏ.
– Ahhhh!
Âu Đình Phong khi ấy cũng cúi đầu vùi vào giữa 2 bầu ngực đang ưỡn cao lên kiêu hãnh, 1 lần nữa ngấu nghiến cắn liếm nó đến ướt nhẹp, ngón tay anh ở bên dưới cũng không ngừng tác càn quấy ở bên trong.
Thiên Tình thật sự không chịu được cảm giác ấy, cô khẽ ngửa đầu ra sau kêu nhẹ:
– Đừng…..ahhhhh…..!
Anh lúc này mới rút tay ra, đem cự long đã vươn cao ngạo mà đặt chính giữa hồng tâm đã ướt át, ấn nhẹ vào.
Kích cỡ to lớn đang cố xâm chiếm cơ thể cô, Thiên Tình nhất thời không tiếp nhận được mà co rút người lại:
– Ưhmmm!
Đình Phong thấy vậy liền túm lấy eo cô giữ chặt lại, anh dùng thêm chút lực nữa để ấn nó vào sâu, trong giây lát Thiên Tình kêu lên vì đau:
– Ahhhhh! Dừng lại đi!
Khoảnh khắc đấy, Âu Đình Phong bị chấn động vài giây, anh đủ từng trải để cảm nhận được sự rào cản bên trong cơ thể cô. Thường ngày cô ở trước mặt anh mạnh miệng nói về những chuyện này, anh còn nghĩ cô là người đầy kinh nghiệm, thật không ngờ bản thân lại là người đầu tiên của cô. Giây phút này anh chợt nhận ra, Vũ Thiên Tình này chỉ được cái miệng độc địa, tâm tư của cô hoàn toàn trái ngược.
Đình Phong sau đó nhìn đến gương mặt đang nhăn nhó của cô mà dịu xuống đôi phần. Anh cúi áp người, đem gương mặt tiến lại gần gương mặt của cô, nhìn thấy cô đang cắn xuống môi sắp bật máu mà cúi xuống mút lấy để kéo ra.
Sau đấy lại di dời nụ hôn của mình đến mang tai cô, thanh âm khàn đặc đi:
– Nghe tôi, đừng gòng mình lên như vậy, thả lỏng ra nào!
Thiên Tình nghe vậy lại lắc đầu, cô vẫn cảm nhận ở hạ thân như đang bị xé ra. Đình Phong lại 1 lần nữa mơn trớn hôn lên vành tai cô, hơi thở nóng bỏng phả lên đều đều rồi thủ thỉ:
– Ngoan, tôi sẽ rất nhẹ thôi!
Cử chỉ và lời nói của anh như thao túng đầu óc cô, Thiên Tình sau đó cũng dần dần thả lỏng ra. Khi thấy cô đã bắt đầu nghe lời, anh lại tìm đến bờ môi nhỏ bé, rất dịu dàng mút lấy nó rồi lại đem lưỡi len vào bên trong.
Chỉ đợi cô hôn đáp trả lại, ở bên dưới Đình Phong liền phá cổng mà đẩy sâu vào.
– Ahhhhh!
Cơn đau như xé da thịt khiến Thiên Tình phải buông môi anh ra mà ngửa đầu ra sau kêu lên, khoé mắt không kìm được cũng trở nên ướt.
Anh thấy vậy liền mềm lòng, nán lại 1 lúc trong người cô mà nói:
– Sẽ rất nhanh thôi không còn đau nữa, nghe tôi, thả lỏng ra đi!
Cô khi ấy mới khẽ mở mắt ra, ánh nhìn phảng phất sự mơ màng và ngượng ngùng:
– Thật không?
– Tin tôi!
Phải, ngay từ đầu cô chọn anh, là cô đã tin tưởng người đàn ông này. Vũ Thiên Tình từng chút buông bỏ sự bài xích, ngay khi cảm thấy cô dễ chịu hơn, anh cũng từ từ rút ra.
Trước khi 1 lần nữa đi vào, Đình Phong ghé vào bên cổ cô, cắn nhẹ lên vành tai mà thì thầm:
– Vũ Thiên Tình, từ hôm nay em phải nhớ, em là người phụ nữ của Âu Đình Phong tôi!
Dứt lời, long chướng lập tức đi đến cửa động rồi xâm nhập vào sâu bên trong cơ thể cô.
– Ahhhh!
Cơn đau thuở đầu vẫn còn lưu lại, nhưng lần này Đình Phong không nấn ná thêm, anh muốn nhanh xoa dịu cơn đau của cô mà cứ vậy ra vào theo nhịp đều đặn.
Dần dần, 1 cảm giác khoái cảm đã lấn áy hết tất cả, Thiên Tình không còn cảm thấy đau, mà thay vào đó là sự hưng phấn lại kẹp chặt hông anh bằng 2 chân, hạ thân của cô đang co rút từng đợt rất mạnh.
– Ưhmm…..ơhhmm….!
Âu Đình Phong cảm thấy cô đang hút chặt của anh, dục vọng bị kích động mạnh, hơi thở cũng trở nên gấp gáp:
– Chết tiệt!
Anh vòng tay xuống đỡ lấy tấm lưng của cô mà để thân cô ngồi trên đùi mình. Vũ Thiên Tình khi ấy vừa vặn cao hơn anh 1 cái đầu, đôi bầu ngực tròn trịa khéo léo nằm gọn ở tầm nhìn của Đình Phong.
Bàn tay anh ôm lấy eo cô, cảm thấy eo cô rất vừa vặn, kiểu như thêm 1 phân thịt thì quá béo, bớt đi 1 phân lại quá gầy.
Thật sự cô rất đẹp, nét đẹp theo kiểu gây nghiện, giống như dáng vẻ của hồ ly, cực kỳ quyến rũ đàn ông.
Đình Phong hơi ngước mặt nhìn lên cô, trong ánh mắt anh đã có sự ôn nhu đặc biệt:
– Thiên Tình!
Cô nghe tiếng gọi, cũng nhìn đến gương mặt anh bằng đôi mắt đã mê muội, thanh âm rất đỗi nhỏ nhẹ:
– Uhm!
Đình Phong cảm thấy cô lúc này không giống thường ngày, có vẻ ngoan ngoãn và nghe lời hơn, dáng vẻ này khiến anh rất thích. Đình Phong trở nên cưng chiều cô, anh vùi mặt vào khe ngực tuyệt đẹp, mơn trớn hôn lên da thịt nơi đấy.
1 bàn tay anh vừa vặn phủ kín lên 1 trái đào ửng hồng, nhẹ nhàng nhào nắn nó. Bên còn lại anh đem chiếc lưỡi lượn lờ trên đỉnh đồi tròn, đôi lúc lại đá nhẹ lên hũ hoa đã cương cứng.
– Ưhhhh…..!
Thiên Tình đặt cánh tay tì lên cầu vai anh, theo sự tác động của Đình Phong mà khẽ ưỡn ngực về trước.
Lúc này, anh cũng túm lấy bờ eo nhỏ gọn, siết chặt lấy nó rồi dùng sức nhấp từng nhịp mạnh mẽ.
– Ahhhh……ơhhhh…..!
Âm thanh của cơ thể cọ sát vào nhau, xen lẫn với những tiếng rên khẽ cùng hơi thở dốc nam tính, biến căn phòng ấy trở thành 1 đảo thiên đường mơ mộng.
Đêm đấy, 2 người họ quyến luyến lấy nhau rất lâu, thay đổi bao nhiêu tư thế, rời khỏi bao nhiêu vị trí nhưng Âu Đình Phong dường như không hề cảm thấy mệt.
Lần cuối anh để cô đứng trên sàn, chống tay vào vách tường, từ phía sau đem cự long cực đại đi sâu vào huyệt động.
Bàn tay anh túm chặt lấy hông cô, bắt đầu từ nhịp ra vào đều đặt. Hạ thân của anh va chạm với địa đạo của cô tạo nên những âm thanh tanh tách của da thịt, làm đôi bầu ngực cũng rung chuyển không ngừng.
– Ưhhhhmmm…..
Thời điểm Đình Phong bắt đầu chạy nước rút, 1 tay anh túm lấy 2 tay cô kéo ngược về sau, tay còn lại vòng lên trước bao bọc lấy bầu ngực không ngừng nhào nắn, bên dưới vẫn khít chặt với từng đợt ra vào như vũ bão:
– Thiên Tình, gọi tên tôi!
Câu nói của anh đã có phần gấp, mà tâm trí cô lúc này cũng đã trở nên mê muội:
– Uhmm….tên anh…..?!!!
– Phải……em nhớ không?
Cô hoàn toàn không khống chế được cảm xúc của mình, theo lời anh mà đáp lại:
– Uhmm…..Đình….Phong…..!
– 1 chữ thôi!
– Phong!
Ngay khi từ ấy vừa được thốt ra từ miệng cô, Đình Phong dứt khoát động mạnh.
– Ahhhh/Hưhmm!
Cả 2 người họ cùng gầm lên 1 tiếng đạt tới khoái cảm cao nhất.
Cả người Thiên Tình lúc này mềm nhũn muốn xụ xuống, anh liền rời khỏi cơ thể cô mà bế Thiên Tình đi lại giường đặt nằm xuống.
Vũ Thiên Tình đêm nay được 1 phen mở mang tầm mắt, không biết có phải đã lâu anh chưa được phát tiết không mà có thể dày vò cô trong suốt mấy giờ đồng hồ không nghỉ. Khiến cô cảm thấy toàn thấy như muốn rụng rời ra, đặc biệt là 2 chân đã tê liệt đi rồi. Vậy nên vừa được nằm xuống, cô chỉ khẽ cựa mình để tìm thế thoải mái, là có thể thiếp đi được.
Trong cơn mơ màng ấy, Thiên Tình vẫn cảm nhận được người đàn ông này chưa thấy đủ, dường như anh còn nghịch ngợm cơ thể cô 1 hồi sau đó mới chịu yên mà đi ngủ.
Quá trưa ngày hôm sau, tiếng nước chảy róc rách từ trong nhà tắm vọng ra đánh thức Thiên Tình tỉnh dậy. Cô cảm nhận được toàn thân mình ê ẩm đến mức tứ chi như lìa khỏi người vậy, gượng mãi mới có thể ngồi lên được.
Thiên Tình đưa mắt nhìn xuống chiếc váy đã bị xé nát, cảm nhận được 1 cơn lạnh ớn ở gáy mà rùng mình 1 cái, đêm qua Âu Đình Phong như 1 con sói bỏ đói lâu ngày vậy, anh lao vào cô ngấu nghiến đến mức chỗ nào cũng mỏi nhức.
Thiên Tình bước xuống giường nhặt chiếc áo sơmi của anh mặc vào, khi ấy cũng vừa vặn Đình Phong bước ra khỏi phòng tắm chỉ quấn mỗi chiếc khăn che đi nửa thân dưới của mình.
Anh vừa nhìn thấy cô, bờ môi cong lên nụ cười mị hoặc mà đi lại:
– Mệt không?
Thiên Tình đối với câu hỏi đấy tỏ ra hời hợt:
– Giám đốc Phong cũng như bao người đàn ông khác thôi, không làm tôi mệt được đâu.
Nói rồi cô lướt qua anh mà đi vào nhà tắm, Âu Đình Phong nghe vậy lại không hề khó chịu mà còn bật cười. Anh đã không còn dễ bị cô kích động bởi mấy lời khiêu khích như vậy.
Vũ Thiên Tình bước vào nhà tắm, đứng trước tấm gương ngắm nhìn mình qua đấy, trong ánh mắt thoáng lộ 1 chút trầm tư. Bất chợt cô phát hiện 1 dấu vết tím đỏ trên cổ mình, Thiên Tình khẽ nhíu mày kéo cổ áo ra xem, liền thấy xuất hiện thêm nhiều vết nữa.
Cô sửng sốt cởi chiếc áo sơmi ra, tá hoá khi trên người mình, chỗ nào cũng chi chít những dấu vết ám muội, trông không khác gì bị rơi vào 1 hố muỗi vậy.
Thiên Tình cả đầu như bốc khói, cô cài lại khuya áo mà đi ra:
– ÂU ĐÌNH PHONG! ANH LÀ CON CHÓ SAO? XEM TÔI LÀ CÁI RẺ RÁCH ĐỂ NHẰN À?
Cô tiến lại phía chiếc ghế mà anh đang ngồi đó, hận không thể lao đến cào nát cái bộ mặt thản nhiên của anh.
– Vũ Thiên Tình, em to gan đấy! Trước giờ không có ai dám dùng thái độ và những lời đó để nói chuyện với tôi đâu.
Thiên Tình cười hắt 1 cái:
– Tôi cứ nói thì sao? Anh ngứa răng thì gặm gối gặm đệm, có phải là chó đâu mà cắn người như thế.
Ai ngờ lời vừa dứt, anh đưa tay kéo mạnh cô ngồi xuống đùi mình, vòng tay siết chặt lấy bờ eo của cô:
– Thiên Tình, em thật sự đáng chết….nhưng lại khiến tôi động lòng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.