Thời Ái Thấm Bi Lệ

Chương 19

Nguyễn Nhật Thương

07/02/2023

Vũ Thiên Tình bị chặn hô hấp, cơ mặt cô cũng căng lên, lông mày nhíu lại tạo ra nếp nhăn ở ấn đường. Cô bấu móng tay vào bàn tay của ông ta cố kéo ra 1 khoảng mà gắng gượng mà nói:

– Vũ Thiên Sơn…..ông đúng là con ác quỷ đội lốt người….đến ngay cả….máu mủ của mình…..cũng có thể xuống tay!

Ông ta con mắt đỏ ngàu như muốn long sòng sọc ra ngoài, bàn tay thô ráp vì dùng sức mà gân guốc nổi lên, hàm răng nghiến lại nói:

– Đây là mày ép tao! Tao đã cho mày cơ hội, nếu như mày chịu ngoan ngoãn về nhà và lôi kéo được Âu Gia, thì tao sẽ cho mày cuộc sống sung sướng…..nhưng đó là do mày không chọn….không thể trách tao ác được.

– Năm đó…..mẹ tôi ngã lầu….cũng là do mẹ tôi chọn sao?…..Cô thư ký đó…..lao xe xuống vực…..cũng là do cô ấy chọn sao…..? Vũ Thiên Sơn…..đời này của ông sớm muộn gì cũng bị đày xuống địa ngục.

Ông ta nghe vậy lại cười man rợ:

– Xuống địa ngục? Mày đúng là còn non dại, thế giới này còn không phải là địa ngục sao?

Lực ở tay ông ta trở nên mạnh hơn, thời khắc này trông Vũ Thiên Sơn không khác gì 1 con quỷ.

– Ông quên rồi sao…..tôi đã từng nói trên đời này…..không có gì là bí mật mãi mãi. Ngay cả người ch.ết cũng không tin tưởng được. Ông nghĩ gi…ết chết tôi xong thì có thể yên ổn? Ông nghĩ…..ngày hôm nay tôi đến đây….không có chuẩn bị gì hết sao?

Ngay khi lời vừa dứt, chuông điện thoại của Vũ Thiên Sơn chợt réo lên. Hồi chuông cùng với lời vừa rồi của cô như khiến ông ta chợt thức tỉnh. Vũ Thiên Sơn sựng lại rồi từ từ nới lỏng bàn tay, ánh mắt hổ dữ cũng đang dịu xuống, ông ta lấy điện thoại ra nhìn, 1 dãy số lạ, lạ đến mức khiến ông ta thấp thỏm hoài nghi.

Vũ Thiên Sơn buông tay ra, Thiên Tình cũng chạm tay lên cổ mình mà thở gấp, sắc mặt cô tái nhợt dần dần mạch máu cũng lan trở lại, bên tai nghe được giọng nói của ông ta.

– Ai vậy?

Cự ly của 2 người gần đến mức Thiên Tình vẫn nghe thấy được giọng nói ồm ồm từ trong đấy vọng ra:

– Nếu 10 phút sau Vũ Thiên Tình không trở ra ngoài, thì đoạn clip tôi vừa gửi đây sẽ được trình đến cơ quan cảnh sát.

Chỉ 1 câu như vậy, đầu bên kia cũng vang lên tiếng “tút…tút”, sau đó là âm thanh của tin nhắn gửi đến. Vũ Thiên Sơn đưa điện thoại ra trước mặt, ông ta ấn vào tệp tin vừa được gửi đến, sắc mặt từ khó hiểu chuyển qua sửng sốt. Thiên Tình quan sát vẻ mặt của ông ta mà lên tiếng:

– Ông nên biết trong tay tôi không chỉ có mỗi mình thứ đó. 5 năm tôi rời đi tất nhiên sẽ không quay trở lại với tay không.

Vũ Thiên Sơn sửng sốt nhìn lên cô, mới đầu ông ta còn cho rằng cô chỉ là đoán mò, hoặc là phong phanh biết 1 chút gì đó nhưng không có bằng chứng, để tránh phiền phức thì xử cô là xong. Nhưng thật không ngờ ngoài cô ra, còn có thêm 1 người khác nữa biết chuyện mà không chắc là chỉ 1 hay không. Nếu như lúc này ông tay trừ khử cô, vậy thì không thể biết được người trong bóng tối kia là ai. Thiên Sơn trong đầu suy nghĩ, trước mắt thuận theo rồi từ từ sẽ quăng lưới bắt gọn cả đám:

– Mày muốn gì?

– Tôi muốn gì sao? Tôi nghĩ ông phải biết rõ chứ?

– Tao đã nói rồi, năm ấy mẹ mày là không chịu được chuyện của Diệp Phương nên nghĩ quẩn nhảy lầu. Chẳng phải những năm qua mày cũng điều tra sao? Nhưng tra ra được gì không? Đấy chính là sự thật.

Thiên Tình nhìn công ta cười giễu 1 cái:

– Từ miệng ông, chẳng có cái gì gọi là sự thật cả. Ông cứ suy nghĩ đi, nhưng nói để ông biết, dù ông không khai ra thì tôi vẫn sẽ tìm mọi cách để phơi bày. Khi ấy, chính tay tôi sẽ đưa tất cả những kẻ gây ra chuyện này……..ĐẾN ĐOẠN ĐẦU ĐÀI!

Những chữ cuối cô gằn lên, trong ánh mắt giăng đầy những oán hận. Vũ Thiên Sơn ở thời khắc này mới nhận ra được cô muốn gì, phải, thứ cô muốn chính là báo thù cho mẹ mình. Đứa con gái của ông ta, tuy không có bao nhiêu năm sống cùng, nhưng sau những tàn độc của ông ta, thì đây là lần đầu tiên Vũ Thiên Sơn cảm thấy sợ cô.

Thiên Tình để lại 1 câu như vậy rồi quay đi, ông ta cũng không giữ lại, ánh mắt có phần hoảng loạn nhìn cái bóng lưng mảnh khảnh ấy. Thiên Tình đi ra mở cửa, ở bên ngoài Tống Diệp Phương còn đang trong cái tư thế áp tai lại gần nghe ngóng lúc này liền chột dạ mà vội quay đi. Thấy vậy cô nhìn bà ta lên tiếng:

– Dì Phương, hôm nay nán lại đây lâu 1 chút, tôi mới thấy ám khí trong nhà hơi nặng. Lúc trước thì dì ngộ độc, Thiên My lại ngã sông, hôm nay trông ba tôi có vẻ như trúng phong, trùng hợp như vậy……e là có oan nữ đến báo không chừng. Dì nên mời thầy về thú tội thì hơn.

Nói rồi, cô cũng lướt qua bà ta mà rời đi, Tống Diệp Phương hay là Vũ Thiên Sơn đều bị câu nói của cô làm cho thần hồn nát thần tính.

Tiên Tình bước ra khỏi cổng nhà họ Vũ, cô bắt 1 chiếc taxi ngồi vào rồi rời khỏi đấy, lúc này chuông điện thoại cũng vang lên. Thiên Tình không cần nhìn cũng biết ai gọi mà bắt máy:

– Tao nghe!

– Mày không sao chứ?

Cô vô thức đưa bàn tay chạm lên cổ mình, đến giờ vẫn còn cảm thấy cơn đau và sự ngột ngạt ban nãy. Lúc đó, nếu như chỉ chậm nửa phút thôi, cô nghĩ là mình sẽ chết rồi.

– Không sao.

– Mẹ kiếp! Tao nhìn mãi không thấy mày ra, lo gần chết.

– Ông ta nghĩ gi..ết tao thì mọi chuyện sẽ hết, nhưng không ngờ lại vẫn còn người thứ 3 biết chuyện. Thời gian này mày nên cẩn thận 1 chút, ông ta thả tao ra không phải vì sợ, chẳng qua là muốn quăng lưới rộng hơn vơ về 1 mẻ thôi.

– Yên tâm, lão già đấy gặp tao, tao còn cho vài đấm. Nhưng giờ mày tính sao đây? Đoạn video đó là thứ duy nhất mày có, giờ tung ra rồi chỉ nhất thời doạ lão lần này.



Thiên Tình cười nhếch 1 cái:

– Trong lòng bất an thì mưu cầu bất đạt. Ông ta tưởng đã xử lý sạch sẽ rồi nhưng không ngờ tao lại vẫn có được video đó, việc này không hẳn là doạ đâu mà còn khiến ông ta đứng ngồi không yên nữa đấy. Mà khi nãy có làm như tao dặn mày không?

– Yên tâm! Vừa rồi nói chuyện với ông ta là giọng đàn ông. Có muốn nghi ngờ cũng không thể nghi ngờ đến tao.

– Vậy được! Không còn chuyện gì nữa, mày nghỉ sớm đi.

– Ừh! Có chuyện gì thì nhắn tao.

Sau đó, Thiên Tình tắt máy cũng là lúc trên đầu chiếc taxi mà cô ngồi, 1 chiếc flycam màu đen cũng quay đầu rẽ hướng khác. Bay thêm 1 đoạn thì dần hạ xuống 1 bãi cỏ ở công viên cách đấy không quá xa. Hứa Tịnh Nghi 1 thân đồ da màu đen bó sát ngồi trên con motor phân khối lớn của mình, đưa tay đón lấy chiếc flycam, sau đó rút ra 1 tờ tiền đưa cho người con trai đứng bên cạnh mình:

– Xong rồi! Mau cầm lấy đi mua nhiều đồ ăn vào nhé!

Cậu ta trông khuôn mặt còn khá trẻ, nhưng ăn mặc luộm thuộm lại có phần nhếch nhách, mái tóc rối bù lên có vê như đã lâu lắm không gội. Thấy Tịnh Nghi đưa tiền thì cười như điên khùng nhận lấy rồi ú ớ gật đầu mà quay đi. Thấy vậy, Hứa Tịnh Nghi bỗng gọi lại:

– Khoan đã!

Cậu ta quay mặt nhìn, cô ấy lại đưa tay lên chỉnh chỉnh mái tóc cho cậu ta mà nói:

– Gội đầu đi!

Có vê như không hiểu lắm nên cậu ta ngây ra, Hứa Tịnh Nghi sau đó lại đưa tay lên làm động tác vo tóc gãi đầu:

– Gội đầu đấy, hiểu không?

Vài giây sau đó cậu ta cười cười gật đầu lia lịa, cô cũng cười mà đáp lại:

– Được rồi, mau đi đi!

Sau đó cậu ta cắm đầu mà chạy, Hứa Tịnh Nghi ở đấy nhìn theo thở dài 1 cái. Đây không phải là lần đầu tiên cô gặp cậu điên này, trước đó Hứa Tịnh Nghi cũng đã đưa tiền cho cậu ta vài lần. Mặc dù trông vẻ điên dại nhưng cậu ta không phải kiểu khùng khùng quậy phá, chỉ cần ai có việc gì thì cậu ta đều làm. Có điều chẳng ai chịu giao việc cho 1 kẻ như vậy cả. Hứa Tịnh Nghi lần đầu gặp cậu ta là trong hoàn cảnh thấy cậu ta lao vào giật lại 1 cái túi từ tên cướp, không những bị hắn đấm cho vài cái lại còn bị chủ chiếc túi tưởng lầm là đồng phạm mà mắng nhiếc. Lúc đấy cô ra mặt, chủ nhân mới bỏ đi. Có điều đưa tiền cho cậu ta thì cậu ta không bao giờ nhận không, vậy nên cô đôi lần kiếm vài việc vặt để cậu ta làm. Trước đó, Thiên Tình nói cô đừng dùng giọng thật để gọi điện, Hứa Tịnh Nghi liền nghĩ ngay tìm đến cậu điên, 1 công đôi việc, vừa giúp được người, vừa được việc mình. Hứa Tịnh Nghi cầm chiếc mũ bảo hiểm định đội lên đầu thì bất chợt lúc này 1 giọng nói vang lên:

– Cô Hứa quả nhiên khác người, quan hệ cũng phải quan hệ với nhân vật không bình thường như vậy.

Hứa Tịnh Nghi quay mặt nhìn sang, bắt gặp người đàn ông đang đi đến mà khẽ nhíu mày:

– Triệu Nghiêm Thành?

Anh ta vốn dĩ chỉ là đi qua đường, vô tình thấy Tịnh Nghi nên có nhã hứng đi lại kiếm chuyện, mới thấy cô đứng nói gì đó với cậu điên kia:

– Hôm nay bà tổ rảnh rỗi không chơi tốc độ, mà lại đi chơi với 1 kẻ điên sao?

– Kẻ điên thì sao?

Nghiêm Thành nhún vai 1 cái:

– Tất nhiên là không sao, cô chỉ khiến tôi mở rộng tầm mắt thôi.

Tịnh Nghi nhìn anh ta cười nhạt 1 cái rồi nói:

– Cũng phải thôi, trước giờ tầm mắt của Triệu thiếu gia đây chỉ bé thế này…..

Đoạn cô đưa bàn tay lên, ngón trỏ và ngón giữa kết hợp tạo thành 1 hình elip bè mà tiếp tục nói:

– Thể loại chỉ quan hệ lỗ ra thì làm sao biết được quan hệ xã hội nó như thế nào.

Triệu Nghiêm Thành bị hành động và lời nói của Tịnh Nghi làm cho muối mặt:

– HỨA TỊNH NGHI! Cô là con gái mà ăn nói bẩn thỉu. Quan hệ xã hội Triệu Nghiêm Thành đây còn thiếu sao? Nhưng không hết thời mà phải đi quan hệ với 1 tên điên.

Tịnh Nghi tỏ ra khó chịu mà nhìn anh ta gắt lên:

– TÊN ĐIÊN THÌ SAO? KHÔNG PHẢI LÀ NGƯỜI À? HỌ ĐIÊN NHƯNG TÂM HỒN HỌ SẠCH, KHÔNG GIỐNG NHƯ ANH, CÁI MÔNG NÀO CŨNG CÓ VẾT LƯỠI! ĐỒ DỞ HƠI!

Nói rồi, cô đội mũ bảo hiểm vào, nổ máy định chạy đi thì Triệu Nghiêm Thành liền túm xe lại:

– Có vết lưỡi là ý gì? Cô bảo tôi là chó liếm sao? HỨA TỊNH NGHI, hôm nay cô không giải thích cho xong thì đừng hòng đi.



Cô quay cái mặt đã bị che lại bởi chiếc mũ nhìn anh ta, sau đó vít ga nhích 1 đoạn khiến Nghiêm Thành bị kéo đi lảo đảo suýt ngã. Không đợi cho anh ta lấy lại thăng bằng, Hứa Tịnh Nghi lần này rú ga chạy thẳng đi luôn khiến Nghiêm Thành ngã nhào ra đất.

– CON MẸ NÓ CHỨ! HỨA TỊNH NGHI, CÔ ĐỢI ĐẤY CHO TÔI!

Triệu Nghiêm Thành hét lớn rồi lồm cồm đứng dậy. Lúc này anh ta mới phát hiện âm lượng vừa rồi đã kéo theo nhiều ánh mắt. Triệu Nghiêm Thành sửng sốt sợ bị người khác nhận ra chuyện mất mặt vừa rồi, nên vội vàng cắm đầu xuống đất mà 1 mạch bước thẳng lại xe mình ngồi vào rồi lái đi.

*******

Thời điểm ấy, Vũ Thiên Tình trở về khu tập thể Lâu Ninh. Tâm trạng cô hôm nay có 1 chút phức tạp. Mặc dù trước đó cô sớm đã liệu được tất cả, nhưng giờ đấy nghĩ đến hình ảnh 1 người mà cô từng gọi là ba lại có thể xuống tay muốn gi…ết chết cô như vậy, điều này càng khiến cho vết thương nội tâm trở nên lở loét. Thiên Tình đi đến trước căn hộ của mình lấy chìa khoá ra mở cửa. Vừa bước vào, cô đã bắt gặp ngay Âu Đình Phong ngồi trên chiếc ghế ở phòng khách, anh dựa lưng vào nó, mắt nhắm lại như đang ngủ.

Thật sự thì giờ cô cũng chẳng còn tâm trạng quan tâm đến anh, Thiên Tình đóng cửa lại, ngó lơ luôn cả Đình Phong mà hướng vào phòng lấy đồ để thay. Khi ấy, ngay cửa phòng, Âu Đình Phong bước vào lên tiếng:

– Em vừa đi đâu về?

Cô nghe vậy chỉ hời hợt nói:

– Âu Đình Phong, anh lẻn vào nhà tôi đến nghiện rồi phải không? Giờ lại còn muốn điều tra ngược chủ nhà sao?

– Đây là nhà em, nhưng cả khu này là của tôi. Tôi là chủ của chủ nhà, tất nhiên có quyền điều tra.

Thiên Tình mệt mỏi thở mạnh 1 tiếng mà quay người lại nhìn anh:

– Âu Đình Phong, rốt cuộc anh muốn cái gì? Tôi đã nói mọi chuyện giữa tôi và anh đã xong trong đêm đó rồi, không ai nợ ai nữa, sao anh cứ bám riết tôi mãi không buông thế?

Âu Đình Phong nhận ra tâm trạng của cô có chút khác thường, anh khẽ nheo mắt lại. Khi ấy mới phát hiện những vết đỏ hằn trên cổ cô mà đưa tay nâng cằm cô lên để tiện thấy rõ:

– Bị sao?

Thiên Tình thấy vậy lại gạt tay anh ra mà quay đi:

– Không sao!

Đình Phong trong lòng thấy vô cùng bực bội mà túm tay cô kéo xoay lại:

– VŨ THIÊN TÌNH! Em là người của tôi, tôi đã nói với em rồi, em muốn chửi ai thì chửi, muốn làm gì thì làm. Em gi…ết người thì tôi giúp em chôn xác. Tại sao em không biết tận dụng lợi thế này mà cứ phải chịu đựng 1 mình.

– Người của anh? Âu Đình Phong, tôi là người của anh từ khi nào? Chúng ta chẳng qua chỉ vui vẻ chơi 1 cuộc chơi, game over thì tất cả cũng kết thúc, anh nghĩ mình có tiền là liền cho mình cái quyền thao túng cuộc sống của người khác sao? Từ ngày anh xuất hiện trong cuộc sống tôi đã khiến mọi thứ rối loạn lên rồi. Chỉ vì anh mà cái chết oan uổng của em gái tôi vẫn chưa được sáng tỏ. Chỉ vì anh mà những việc tôi liệu tính lúc trước, giờ đây đã lệch hết cả quỹ đạo. Chẳng phải anh nói anh có nhiều phụ nữ sao? Phụ nữ đẹp hơn tôi lại càng không thiếu, vậy anh muốn chơi thì kiếm đại bọn họ đi. ÂU ĐÌNH PHONG, TÔI XIN ANH, TÔI ĐÃ ĐỦ MỆT MỎI RỒI, BUÔNG THA TÔI ĐI!

Đình Phong nhìn cô, trong lòng anh rấy lên 1 thứ cảm xúc mà lần đầu tiên anh cảm nhận được. Là từng tế bào trong cơ thể mình như bị đàn kiến lửa cắn đốt, vừa nhức, vừa đau, vừa bức bối khó chịu. Phải, đây là lần đầu tiên trong 32 năm cuộc đời của anh, bám riết 1 cô gái, nhân nhượng cho cô ấy, hơn nữa còn vì cô ấy mà sát phạt cả thiên hạ. Âu Đình Phong trước đó còn cho rằng bản thân chỉ là đang cao hứng với cái lạ, nhưng 1 giờ không gặp cô thì anh đã chẳng còn đủ tỉnh táo để làm bất cứ chuyện gì. Chỉ vì muốn thấy cô nên bỏ việc đến đây chờ đợi cả 1 buổi, đổi lại là 1 câu nói anh khiến cô mệt mỏi. Một người cao cao tại thượng như Âu Đình Phong có cả hàng tá phụ nữ theo đuổi, lại chịu vứt bỏ cả thể diện vì cô nhưng đổi lại là sự cự tuyệt như vậy, phải, tự tôn trong lòng anh bắt đầu trỗi dậy:

– Cô nói đúng, tôi chỉ là cao hứng vui chơi với cô 1 chút, xem ra cũng lãng phí đủ thời gian rồi.

Sau câu đấy, Đình Phong cũng quay người trở ra ngoài, tiếp theo là tiếng đóng cửa mạnh “RẦM” vang lên, Thiên Tình nhắm mắt lại, cổ họng nuốt xuống những kìm nén vừa rồi mà ngồi phịch xuống giường.

Cô đã từng có 1 gia đình đầy đủ, nhưng rồi đến 1 ngày người mẹ của cô vì chịu 1 nỗi đau nào đó mà chọn cách từ bỏ để giải thoát cho bản thân, mặc kệ luôn 2 đứa con thơ mà chính mình sinh ra. Người máu mủ duy nhất còn lại là ba, thì ông ta chợt trở thành 1 con quỷ dữ, dắt sói về nhà hành hạ chị em cô. Bao nhiêu năm qua là cô tự mình chịu đựng, bảo vệ đứa em gái của mình. Bao nhiêu năm trải qua những lần tưởng chết rồi cuối cùng vẫn gắng gượng thở trong thoi thóp cũng chỉ là 1 mình cô, người ba của mình, người duy nhất có thể bảo vệ mình lại muốn gi..ết chính cô. Thiên Tình vốn đã nghĩ rằng những gì cô cho là vững vàng kiên cố lại vô cùng dễ vỡ, vậy nên cô không thể gửi gắm những hy vọng cuộc sống của mình lên người khác được, chỉ có thể dựa vào bản thân. Suy nghĩ như vậy lâu dần đã thấm sâu vào trí óc, không phải cô không muốn mở lòng mà là khó mở lòng.

Âu Đình Phong khi ấy ở bên ngoài lấy điện thoại ra bấm gọi, sắc mặt anh xám xịt đến khó nhìn:

– Điều tra xem hôm nay cô ấy đã đi đâu?

Chỉ 1 câu như vậy, anh cũng tắt máy. Đối với những việc này không quá khó với khả năng, vậy nên chưa đầy 5 phút sau, chuông điện thoại của anh vang lên, Đình Phong áp nó lên tai nghe:

– Giám đốc, hôm nay cô Thiên Tình chỉ đến nhà họ Vũ!

Lưỡi dao giấu trong đáy mắt lúc này lộ ra, Âu Đình Phong siết chặt lại chiếc điện thoại:

– Tôi đã cảnh cáo nhưng bọn họ lại bỏ ngoài tai. Nếu đã không muốn nghe, thì để cho bọn thấy.

– Tôi hiểu rồi, giám đốc!

Sau câu đấy, Đình Phong cũng tắt máy, anh quay người rời đi, bóng lưng rộng lớn trải dài xuống sàn gạch đã cũ.

Thật ra giữa cô và anh, nó giống như kẻ hút thuốc không ngửi thấy mùi thuốc trên người mình. Rõ ràng là yêu nhưng lại nhìn không ra đã sâu nặng đến mức nào.

Sáng hôm sau, Thiên Tình tỉnh dậy trong 1 trạng thái khá mệt mỏi, cổ của cô hôm nay trở nên đau nhức, có lẽ hôm qua Vũ Thiên Sơn thật sự xuống tay quyết liệt. Thiên Tình xuống giường đi ra ngoài, vốn định hướng đến nhà tắm vệ sinh cá nhân lại nghe thấy bên ngoài có tiếng động gì đó rất nhỏ. Cô đi lại mở cửa nhìn ra, 1 giây sau đó ánh mắt trở nên kinh ngạc:

– Đình Phong?!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thời Ái Thấm Bi Lệ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook