Chương 29
Nguyễn Nhật Thương
20/02/2023
Đình Phong nhìn hành động của cô, hàng lông mày liền nhíu nhẹ lại, anh bước đến kéo cô lại về phía mình:
– Em làm gì ở đây?
Nghe vậy, Thiên Tình mới vội vàng trả lời:
– À, Đình Phong, đây là bà Hạ, khi trước em mở tiệm hoa ở đây, bà Hạ với em cũng rất thân thiết. Còn kia là Thế Kiệt, cháu trai của bà, trùng hợp cậu ấy cũng là bác sĩ điều trị cho em mấy ngày qua. Bà biết tình hình của em nên hôm nay xuất viện mời em qua ăn cơm.
Đình Phong dường như không hề để tâm đến thân phận của bà Hạ, ánh mắt của anh lúc này đã dán chặt lên vị “bác sĩ điều trị” cho cô những ngày qua, lạnh nhạt đáp lại lời cô nhưng tầm mắt vẫn không rời khỏi Thế Kiệt:
– Ăn xong rồi phải không?
– Sao? À….uhm…đã xong rồi!
– Tôi đưa em về!
Nói rồi, anh vẫn dành cho Thế Kiệt 1 cái ánh nhìn không mấy thiện cảm rồi mới quay người rời đi.
Thiên Tình thấy vậy cũng vội vàng đi lấy túi xách của mình, sau đó chào bà Hạ cùng Thế Kiệt:
– Muộn rồi, con phải về đây, cảm ơn 2 người vì bữa cơm.
Dứt lời, cô cũng đuổi theo anh, mà bà Hạ đứng đấy vẫn còn ngẩn ngơ nhìn theo không hiểu gì, mới quay sang cháu mình hỏi:
– Chuyện gì thế? Cậu ta là ai vậy Kiệt?
Thế Kiệt vẫn hướng mắt ra phía ngoài cửa, trong đôi đồng tử ẩn chứa 1 hố đen sâu thẳm không thấu được đáy:
– Giám đốc của Tập đoàn Âu Gia, người thừa kế duy nhất gia sản của nhà họ Âu – Âu Đình Phong.
– Nhà họ Âu? Nhà họ giàu lắm sao?
– Gia sản của nhà họ có để nuôi hàng trăm trại trẻ mồ côi cả trong nhiều năm mà vẫn không hết.
– Vậy cơ à? Nhưng nhiều tiền thì sao chứ, không có lễ nghĩa cũng bỏ. Ai đời tự xông vào nhà người ta không hỏi ý ai, rời đi cũng không biết chào 1 tiếng. Sao con bé Thiên Tình lại giao du với kiểu người đấy không biết?!
Thế Kiệt nghe vậy mới nhìn sang bà mình:
– Bà không biết anh ta sao?
Bà Hạ phất tay 1 cái lại ngồi xuống:
– Sao bà phải biết?
– Cũng phải, anh ta thường hay xuất hiện trên báo chí và truyền thông, nhưng bà lại không bao giờ xem cái đó vậy nên không biết cũng dễ hiểu.
Bà Hạ nghe thế lại đưa tay kéo cậu ta ngồi xuống bên cạnh mà nói:
– Kiệt, mặc kệ cậu ta giàu có thế nào, cháu không cần phải sợ, cứ cạnh tranh công bằng, cần gì bà sẽ giúp cháu 1 tay.
Cậu ta bật cười 1 cái:
– Bà bảo cháu cạnh tranh cái gì?
– Còn gì nữa, là con bé Thiên Tình đấy. Bà biết cháu có ý với con bé, đừng lo, bà ủng hộ cháu.
– Bà à, trước giờ thứ gì cháu đã thích thì cháu không cần ai ủng hộ, cũng nhất định sẽ có bằng được. Vậy nên bà yên tâm, nếu cháu đã có ý với Thiên Tình, cháu sẽ có cách của mình. Hơn nữa, cháu cũng không sợ anh ta, ngược lại…..còn muốn chơi với anh ta 1 chút.
Những chữ cuối, ngữ điệu của Thế Kiệt có phần thay đổi, cậu ta lại hướng mắt ra phía ngoài cửa, dường như khoé môi có hơi nhếch nhẹ 1 nét cười.
Thời điểm ấy, trong khoang xe nhỏ hẹp, Vũ Thiên Tình ngồi ở bên ghế phụ, lén nhìn sang Đình Phong đang lái xe, quả thực sắc khí của anh không hề tốt, không tốt đến mức khiến cô cảm thấy không khí lạnh ở đâu đang tràn vào bên trong.
Thiên Tình lấy hết can đảm mới lên tiếng:
– Đình Phong….
Mới chỉ kịp gọi được cái tên của anh, Âu Đình Phong khi ấy cũng cắt ngang:
– Điện thoại của em đâu? Sao tôi không gọi được?
– À….
Cô thốt lên 1 tiếng như vậy rồi vội lục trong túi xách của mình, sau đó lấy điện thoại ra bật lên nhưng màn hình tối đen mới phát hiện ra:
– Bị tắt nguồn rồi, có lẽ em không may tì vào.
Vừa nói, cô cũng vừa bật máy lên, sau đó nhìn sang anh:
– Mà sao anh biết em ở đó?
– Em nghĩ xem!
Tuyệt nhiên trong đầu cô lúc này chỉ nghĩ đến 1 cái tên mà chửi thề “Hứa Tịnh Nghi, mày bán đứng bạn bè sao?”
– Thực ra em cũng định….
– Sao không nói với tôi chuyện hôm nay em xuất viện?
Lần thứ 2 anh cắt ngang lời cô, Thiên Tình có cảm giác đang bị tra khảo, mặc dù anh không nổi giận, cũng không phải cáu gắt nặng lời, nhưng câu hỏi có phần lạnh nhạt khiến cô thấy nghẹt thở:
– Em nghĩ Âu Gia có nhiều việc cần giải quyết nên không muốn làm phiền anh. Hơn nữa em cũng định tối về sẽ gọi điện báo cho anh.
– Cũng định thôi sao? Vũ Thiên Tình, em có biết lúc gọi cho em không được, đến bệnh viện thì mới biết em đã xuất viện, vội vàng lái xe về Lâu Ninh cũng không thấy em….tôi đã nghĩ điều gì không?
Ngữ điệu của anh đều đều, không cáu gắt, cũng không giận dỗi nhưng cô nhận ra được từng hơi thở thoát ra theo những con chữ, rõ ràng là đã rất lo sợ:
– Đình Phong, xin lỗi!
– Tôi nghĩ đến chuyện xảy ra ở Vạn Cao, nếu không phải bạn em nói cho tôi biết, thì tôi đã cho người lục tung cả cái thành phố này lên rồi.
– Đình Phong, anh đang là lo lắng quá, trước giờ em đâu phải…..
– VŨ THIÊN TÌNH!
Lần thứ 3 anh cắt lời cô, nhưng lần này đã không kiềm chế được mà phải gắt lên. Thiên Tình đột nhiên không thốt được chữ nào nữa, lặng người đi mà nhìn anh.
Khi ấy, Đình Phong mới quay mặt sang đối diện cô, Thiên Tình nhìn thấy được trong ánh mắt của của anh là 1 sự sợ hãi vô hình.
– Tôi đối với em 1 lòng 1 dạ như vậy, không đòi hỏi em phải đối đáp công bằng, chỉ xin em làm gì nghĩ đến tôi 1 chút khó như vậy sao?
Thời điểm ấy, cô mới nhận ra anh giận thật rồi, chuyện cô nghĩ bình thường anh lại xem trọng đến vậy. Thiên Tình đột nhiên thấy cổ họng bỗng nghẹn đắng, nửa chữ cũng không thể thốt ra được.
Chiếc xe cũng chạy vào khoảng sân của khu tập thể Lâu Ninh rồi dừng lại, Đình Phong mới lên tiếng:
– Vết thương còn chưa lành hẳn, em nghỉ ngơi sớm đi!
Cô nghe vậy chỉ biết gật đầu 1 cái, định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi mà mở cửa bước xuống:
– Anh cũng vậy! Khi nào về đến nhà thì nhắn tin báo cho em.
Lời cô vừa dứt, Đình Phong đã lái xe quay đầu rời đi, Thiên Tình thấy vậy thở dài 1 tiếng:
– Giận thật rồi!
Cô sau đó rầu rĩ xoay người đi vào trong, khi ấy, Âu Đình Phong nhìn bóng lưng của cô qua chiếc gương chiếu hậu, rồi mới dừng xe lại ở 1 góc khuất ngay bên ngoài khu tập thể, vị trí vừa vặn nhìn thấy rõ được căn hộ của cô mới sáng đèn, anh lấy điện thoại ra gọi cho Thế Vỹ:
– Lập tức gửi toàn bộ thông tin về tên hàng xóm cho tôi!
Nói rồi, anh cũng tắt máy, sau đó khẽ hạ cửa kính xe xuống, tầm mắt nhìn đến vị trí căn hộ của cô.
Thiên Tình lúc này ở trong phòng thay đồ xong liền lấy điện thoại nhắn tin cho anh.
“Anh về đến nhà chưa?”
Quá 1 khoảng thời gian cũng lâu mà cô không nhận được sự phản hồi, Thiên Tình mở điện thoại đắn đo 1 lúc rồi bấm gọi cho anh. Chuông đổ 1 hồi rất dài nhưng lại không có người cầm máy, cô sau đó chỉ có thể thở dài 1 tiếng rồi soạn 1 tin nhắn gửi cho anh.
“Nhớ nghỉ ngơi sớm nhé! Ngủ ngon!”
Thời điểm ấy, ở bên phía ngoài khu tập thể, chiếc xe của Đình Phong vẫn chìm dưới bóng tối của 1 tán cây lớn, tiếng chuông điện thoại trong tay anh vang lên 2 âm, ánh mắt anh chạy theo những con chữ hiện trên đấy nhưng rồi cũng không trả lời lại mà chỉ tắt đi.
Trong màn tối đã tĩnh mịch ấy, 2 người bọn họ chỉ cách nhau 1 khoảng chẳng xa, người trong chăn, kẻ lại lạc lõng giữa trời đen sâu thẳm. Thực ra vấn đề giữa họ không phải là chuyện có người thứ 3 bước vào, chỉ là anh cho rằng Thiên Tình là người con gái quá cứng đầu và bướng bỉnh đến mức nếu không có đủ kiên nhẫn, sẽ không thể yêu thương được cô ấy.
– Vũ Thiên Tình, em quả thực làm Âu Đình Phong tôi phát điên lên rồi.
Đêm hôm đấy, chiếc xe sang trọng vẫn lặng yên dưới tán cây bên đường như đang ngủ, rồi dần bị nuốt chửng vào bóng đêm khi những ánh đèn đường cuối cũng tắt đi.
Trong căn hộ đã tối đen, Vũ Thiên Tình nằm trên chiếc giường nhỏ khẽ cựa mình xoay người nhìn về phía cửa sổ, ánh trăng yếu ớt từ bên ngoài hắt vào chỉ mờ nhạt thấy được 1 gương mặt khả ái với đôi mắt sáng sao đêm. Từng chữ mà Đình Phong nói, cùng cả thái độ của anh tối nay khiến cô trằn trọc mãi cũng chẳng ngủ được.
Thời gian trước đây, có quá nhiều thứ khủng khiếp xảy ra, cô trải qua và đã làm quen đến mức xem mọi thứ là bình thường, cũng chẳng có thói quen đi đâu, làm gì là phải nhắn nhủ người khác, hay nói đúng hơn là chẳng có ai đáng tin để cô làm vậy.
Nhưng nhìn thái độ gắt gao của Đình Phong khi nãy, khiến cô phải suy nghĩ rằng rốt cuộc là anh đang làm quá lên hay là do cô thực sự không nghĩ đến cảm xúc của anh?
Thiên Tình tìm đến chiếc điện thoại bật lên, đèn màn hình hắt sáng lên gương mặt của cô, không có 1 sự hồi âm nào từ anh, cô lại buồn bã để nó sang 1 bên mà than thở:
– Vũ Thiên Tình, mày thật sự sai rồi sao?
******
Sáng hôm sau, trong căn phòng hiện đại tối ưu của Âu Gia, âm thanh của những tiếng kích chuột vang lên đều đặn ở vị trí bàn làm việc, Trần Thế Vỹ đứng ở ngay đấy báo cáo tường tận:
– Lý lịch của Khương Thế Kiệt này không có gì nổi bật ngoài việc cậu ta có thành tích học tập đáng nể, từng tham gia rất nhiều nghiên cứu lớn trong y học. Các mối quan hệ đời tư cũng khá bình thường, hầu như đều giữ ở mức xã giao chứ không có thân thiết.
Âu Đình Phong ngồi ở chiếc ghế xoay giám đốc, hướng mắt không rời màn hình laptop mà suy ngẫm với nghi hoặc:
– Tốt nghiệp đại học ngành Y ở bên Sing, sau đó lại về đây tiếp tục khoá đào tại bác sĩ nội trú. Như vậy là bình thường?
– Như vậy thì có chỗ nào không bình thường sao Giám đốc?
Đình Phong khẽ ngả lưng dựa vào thành ghế, ngón tay trỏ của anh thuận tiện miết nhẹ bờ môi của mình, ánh mắt giăng lên nhiều sự phức tạp:
– Có 1 môi trường tốt ở bên Sing để phát triển, nhưng hắn lại chọn về đây để tiếp tục khoá đào tạo. Nhìn bề ngoài thì cho rằng hắn muốn học cao, nhưng lại từ chối điều kiện kiến thức, kỹ thuật và cơ sở tối ưu nhất, không phải là mâu thuẫn sao?
– Thật ra theo tôi nghĩ có nhiều người muốn học cao rồi sau đó quay về quê hương để phát triển, họ muốn phục vụ cho đất nước của mình. Cũng giống như Giám đốc, tốt nghiệp Đại học bên Anh nhưng vẫn quay về gây dựng Âu Gia ở đây.
Đình Phong nghe vậy khẽ nhíu mày nhìn lên cậu ta:
– Hắn so được với tôi sao?
Thế Vỹ rất nhanh bào chữa:
– Tất nhiên là không, tôi chỉ đang lấy ví dụ dễ hiểu nhất cho Giám đốc.
– Cậu có hiểu thế nào là “thâm tàng bất lộ” không? Hắn chính là 1 ví dụ.
Những gì mà Âu Đình Phong đã phán định, thì kẻ tôi tớ như Thế Vỹ không có cơ sở để phản bác, cậu ta gật đầu 1 cái:
– Quả nhiên người như cậu ta, thì chỉ có “chân nhân bất lộ tướng” như Giám đốc mới nhìn thấu được.
– Cậu đang nói kháy tôi đấy à?
– Tôi nào dám chứ! Vậy tiếp theo đây Giám đốc muốn tác động từ phía bệnh viện, hay phía trường học, hay là 1 cá nhân có nào đó có ảnh hưởng đến cậu ta? Hoặc là trực tiếp triệt mọi đường ép cậu ta bỏ xứ.
Đình Phong nghe thế lại cau mày:
– Tại sao tôi phải làm vậy?
Trần Thế Vỹ thản nhiên đáp lại:
– Trước giờ Giám đốc vẫn làm vậy đối với những người ngáng đường không phải sao?
– Hắn đủ sức ngáng đường tôi? Thứ đã là của Âu Đình Phong này thì cho hắn cả trăm cánh tay cũng không đụng vào được. Cứ quan sát hắn đi, tôi lại muốn xem xem hắn có thể làm gì.
– Vâng! Giám đốc nói phải!
Đi theo Đình Phong đã nhiều năm, Thế Vỹ cũng quen với việc tự cao tự đại của anh đôi khi có cả tự luyến, vậy nên cậu ta trước thì đưa ra chủ kiến, nhưng sau thì vẫn phải xem anh chính là chủ kiến, Âu Đình Phong đã nói gì chỉ có thể đúng, không thể sai, cậu ta làm quen với điều đó để bảo toàn mạng sống của mình.
Lúc đấy, bỗng chuông điện thoại bàn vang lên, Đình Phong khẽ đảo nhẹ mắt 1 cái, ngón tay của anh cũng đưa ra ấn vào nút nghe, giọng nói vọng đến:
– Giám đốc, có 1 cô gái nói muốn gặp anh. Tôi đã nói muốn gặp Giám đốc là phải hẹn trước nhưng cô ấy nói chỉ cần báo với anh là cô Thiên Tình muốn gặp.
Đình Phong không mấy ngạc nhiên, chỉ lạnh nhạt đáp lại:
– Tôi biết rồi!
Sau đó, anh ấn nút tắt, rồi nhìn lên Thế Vỹ, chưa có chữ nào được thốt ra nhưng cậu ta đã liền hiểu ý mà gật đầu, sau đó cũng quay người trở r ngoài.
Trần Thế Vỹ đi thẳng xuống sảnh chính, cậu ta bước ra khỏi thang máy, ánh mắt chỉ lướt 1 đường rất nhanh đã tìm thấy vị trí của Thiên Tình mà bước về phía đấy:
– Cô Thiên Tình, mời đi theo tôi!
Thiên Tình vốn đang lo lắng anh sẽ không chịu gặp cô, dù sao từ qua đến giờ cô gọi bao nhiêu cuộc, nhắn bao nhiêu tin thì anh cũng không hồi âm. Vậy nên khi thấy Thế Vỹ xuất hiện, Thiên Tình cảm thấy khá vui mừng mà bước theo cậu ta vào thang máy.
Lúc này, cô mới nhìn sang Thế Vỹ mà lên tiếng:
– Thế Vỹ, tôi hỏi anh 1 câu được không?
– Cô Thiên Tình cứ tự nhiên, chỉ cần là chuyện tôi biết, nửa chữ tôi cũng không giấu.
Thấy cậu ta lại nghiêm trọng câu chữ, cô chỉ cười gượng:
– Cũng không có gì cả đâu, tôi chỉ muốn biết hôm nay sắc khí của Đình Phong thế nào?
Trần Thế Vỹ thân là 1 trợ lý kinh nghiệm đầy mình, việc tối qua anh gấp gáp đòi tài liệu về Khương Thế Kiệt, thêm hôm nay cô xuất hiện ở đây, lại thăm dò tình hình về Đình Phong như vậy, cậu ta có khiếm khứu thì cũng ngửi ra được 1 mùi dấm chua nồng.
– Thần sắc của Giám đốc hôm nay quả thực không tốt, phải nói là rất tệ mới đúng. Nhìn hoa-hoa héo, nhìn người-người đổi sắc.
– Nghiêm trọng vậy sao?
– Mức độ đạt đến cảnh báo. Cô Thiên Tình, rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Cuộc đời tôi đi theo Giám đốc, đây là lần đầu tiên thấy anh ấy giận đến như vậy, thật sự đứng cạnh Giám đốc mà tôi nghĩ quả boom sẽ nổ bất cứ lúc nào.
Đúng là chủ nào tớ đấy, Trần Thế Vỹ này thời cơ cũng chẳng kém, nhân tiện vắng mặt chủ lại muốn hù doạ cô gái của anh như để hả hê vậy. Vũ Thiên Tình lại vì lời đó của cậu ta lại càng lo lắng, có điều vẫn cố thể hiện ra bình thường:
– Tôi nói cậu nghe, cậu xem là tôi có sai hay không? Hôm qua tôi xuất viện, vì nghĩ Đình Phong ở đây còn nhiều chuyện cần phải giải quyết nên không báo trước với anh ấy, định tối đến sẽ gọi điện nói, tránh làm phiền anh ấy khi làm việc.
Thế Vỹ gật đầu tỏ ra tán thành:
– Cô Thiên Tình quả nhiên là người biết nghĩ, tôi rất ngưỡng mộ.
– Sau đó, có bà là hàng xóm cũ của tôi, mời tôi đến nhà ăn cơm. Thực ra có 1 sự trùng hợp là cháu trai của bà ấy lại là bác sĩ điều trị cho tôi mấy ngày qua, vậy nên tôi nhận lời xem như vừa cảm ơn 2 người họ.
Thế Vỹ tiếp tục gật đầu đồng ý:
– Cô Thiên Tình đúng là người sống tình nghĩa.
– Tôi định dùng bữa xong, về nhà sẽ gọi điện cho anh ấy, chỉ là còn chưa kịp thì Đình Phong đã tìm đến rồi giận dỗi với tôi. Anh nói xem tôi sai sao?
– Đứng ở vị trí khách quan của tôi, hoàn toàn có thể hiểu được cô Thiên Tình. Cô không sai, những việc cô làm là quá bình thường, không có lý do gì để giận dỗi cả.
Thấy có người đứng chung với mình, Thiên Tình như kiếm được đồng minh:
– Anh cũng nghĩ vậy đúng không?
Thế Vỹ gật đầu 1 cái:
– Tất cả đều bình thường, chỉ là…..Giám đốc của tôi trước giờ luôn không bình thường. Vậy nên cô Thiên Tình, chúc cô…..BÌNH! AN! VÔ! SỰ!
Những chữ cuối được nhấn nhá mạnh cũng vừa lúc 2 người họ đã đến trước căn phòng lớn. Thế Vỹ đảo mắt đến cánh cửa thay cho lời mời, Thiên Tình đắn đo nhìn cậu ta:
– Anh….không vào cùng sao?
– Tôi còn việc phải làm. Cô Thiên Tình, hy vọng cô có thể thắp sáng lại nơi này, chứ sáng giờ chúng tôi đã chìm trong bóng tối âm độ sắp cóng rồi.
Đến cuối cùng thì cậu ta vẫn bồi thêm cho cô 1 lời cảnh báo mang tính đe doạ, khiến cô càng thêm căng thẳng, cố hít thở 1 hơi sâu rồi lên tiếng:
– Đình Phong, em vào được không?
Đáp lại cô là 1 sự im lặng khá lâu, chần chừ thêm 1 lúc, Thiên Tình đẩy cửa bước vào, còn cố tình tạo ra tiếng động lớn, nhưng Âu Đình Phong ngồi ở bàn làm việc vẫn không hề nhìn lên cô dù chỉ là 1 lần.
Cô đóng cửa lại rồi đi về phía anh, mở lời trước:
– Có bận lắm không?
Anh nghe vậy chỉ hời hợt trả lời:
– Bận!
1 từ thôi cũng đủ để Thiên Tình biết anh đang giận đến cỡ nào. Cô vòng vào bên trong bàn, đứng bên cạnh ghế của anh còn cúi người áp mặt lại gần:
– Vậy em ở đây có phiền không?
Âu Đình Phong dường như không hề có ý định nhìn cô, anh còn kéo tài liệu quay mặt sang phía khác tiếp tục làm:
– Phiền!
Thái độ vô cùng cứng rắn của anh khiến Thiên Tình muốn lạnh gáy, cô chỉ dám nghĩ thầm “đàn ông sao mà giận ghê thế”. Thiên Tinh lại đi vòng sang phía bên kia, cúi mặt lại gần với anh:
– Đình Phong, anh trẻ con quá, chỉ là ăn 1 bữa cơm với hàng xóm cũ, hơn nữa là bà của anh ta mời em, em đến là vì bà Hạ.
– Ưh!
1 âm như vậy, sau đó Đình Phong lại quay mặt về bên kia. Thiên Tình thấy thế thở mạnh 1 tiếng, cô suy tính 1 hồi rồi nói:
– Được! Anh không muốn nói chuyện thì thôi, em không làm phiền nữa.
Nói rồi cô cũng hướng đến cửa mà bước đi, nhưng bên tai vẫn cố lắng 1 tiếng gọi lại, chỉ là không ngờ Đình Phong hoàn toàn không hề lên tiếng.
Thiên Tình vẫn là người chịu thua cuộc, cô quay đầu nhìn anh vẫn đang làm việc mà bực bội đi đến giật luôn tài liệu của anh:
– Âu Đình Phong, anh người lớn 1 chút đi được không? Có gì thì cứ nói thẳng ra đừng chơi trò giận dỗi trẻ con như vậy.
Lúc này, Đình Phong mới có thái độ lại, anh quăng cây bút trên tay lên bàn mà nhìn đến cô:
– Muốn tôi người lớn sao?
– Chịu nói chuyện rồi à?
Lời vừa dứt, anh xoay chiếc ghế sang rồi đưa tay kéo cô ngồi lên đùi mình, siết chặt lấy bờ eo nhỏ của cô:
– Tôi không những nói mà tôi còn chơi với em luôn ở đây. Vũ Thiên Tình, em giỏi lắm, dám ở sau lưng tôi hẹn hò với người đàn khác.
Cô chớp mắt nhìn anh:
– Cái gì mà hẹn hò, chỉ là 1 bữa cơm với hàng xóm cũ, anh suy nghĩ đi đâu vậy?
– Hàng xóm cũ sao? Sao không nói luôn là tên bác sĩ khám cho em, là tên mà mấy ngày qua đụng chạm, dán mắt vào cơ thể em.
Cô nghe vậy bật cười rồi đưa tay ôm lấy mặt anh:
– Đình Phong, người ta là bác sĩ, việc đụng chạm như vậy là điều phải diễn ra với tất cả bệnh nhân, không chỉ riêng em.
– Với ai tôi không cần biết nhưng với em thì không được. Có phải vì hắn mà em không muốn tôi vào bệnh viện?
Anh vừa nói, nhưng bàn tay cũng vừa mon men kéo áo cô mà luồn vào bên trong. Thiên Tình lúc đấy vì nghĩ anh hiểu lầm nên không để tâm đến hành động ấy:
– Không phải, em đã nói rồi mà. Em có kế hoạch riêng của mình, đến lúc cần sẽ tự em công khai quan hệ của chúng ta.
Lời cô vừa dứt cũng là lúc tay anh đã tháo được chốt của chiếc áo con, Đình Phong vẻ mặt vẫn thản nhiên như không mà đáp lại:
– Vậy được, em trả lời cho tôi, lúc hắn khám cho em, áo đã cởi đến đâu, tay hắn chạm chỗ nào?
Thời điểm ấy, bàn tay của anh đã ôm gọn lấy 1 bên ngực cô, tay còn lại của anh cũng đưa lên cởi cúc áo của cô. Thiên Tình khi ấy mới nhận ra, túm lấy tay anh cản lại:
– Đình Phong!
Anh không hề để tâm đến, cởi được chiếc cúc áo đầu mà nhìn thẳng cô hỏi:
– Đến đây sao?
Ánh mắt của Đình Phong mang theo 1 ma lực vô hình nào đấy như vừa tra khảo, lại vừa dẫn dụ cô, Thiên Tình cảm nhận được anh đang đùa nghịch hạt nhũ hoa nhỏ khiến nó trở nên săn cứng, gương mặt cô ửng đỏ lên, đầu óc như dần tê liệt đi mà chỉ khẽ lắc đầu.
Thấy vậy, Đình Phong nhíu nhẹ mắt, anh lại cởi chiếc cúc áo thứ 2:
– Đến đây?
Cúc thứ 2 vừa cởi, vạt áo cũng buông rũ xuống, vừa vặn thấy được bàn tay bên trong của anh đang ôm nắn ngực cô. Thiên Tình khi ấy khẽ gật đầu 1 cái, hàng lông mày của Đình Phong cau lại:
– Vậy là hắn thấy ngực em rồi?
– Đình Phong, anh ta chỉ kiểm tra vết thương.
– Ai bảo em tự đâm mình 1 nhát, khiến tôi đau lòng lại tạo cơ hội cho tên khác dòm ngó. Vũ Thiên Tình, xem ra tôi phải phạt em thật nặng.
Lời vừa dứt, anh bỗng đưa tay gạt 1 đường trên bàn dọn sạch 1 khoảng trống, sau đó túm eo cô rồi đứng lên nhấc cả người cô đặt ngồi trên mặt bàn.
Thiên Tình có hơi hốt hoảng bám víu lấy cổ anh, còn chưa kịp lên tiếng gì thì cả cơ thể cường tráng đang len vào tách 2 cô ra, tay anh chống xuống mặt bàn, gương mặt áp sát lại muốn cắn xuống môi của cô. Khi ấy Thiên Tình vội chống tay lên ngực anh đẩy ra mà nói:
– Đình Phong….ở đây….là công ty….lỡ có người vào….
– Không có sự cho phép của tôi, ai dám vào!
– Nhưng…..
Còn chưa kịp nói thêm gì, anh đã nuốt gọn hết những chữ sau vào miệng mình, ngấu nghiến mút lấy bờ môi của cô, chiếc lưỡi cũng đẩy sang tách khoang miệng nhỏ rồi len vào bên trong, chạm đến lưỡi của cô là quấy quýt rút hết hương vị nơi đấy.
Bàn tay của anh cũng đã cởi bung chiếc áo của cô, lớp nội y nâng đỡ vùng ngực sớm bị nới lỏng lần này cũng bị kéo tuột xuống.
1 đôi trái đào căng tròn được phô ra trọm vẹn, cùng với bàn tay của người đàn ông đang không ngừng nhào nắn nó đến méo mó.
Khi anh rời khỏi môi cô, liền đem nụ hôn di chuyển xuống chiếc cằm nhỏ rồi đến cổ, lưu lại ở đấy 1 dấu ấn tình yêu mãnh liệt.
Bờ môi anh còn vương lại hơi ấm vừa rồi, trải khắp da thịt nơi bờ xương quai xanh rồi đi đến bầu ngực trắng mịn của cô, vùi vào đấy cắn mút thưởng thức.
Bàn tay anh lúc đó cũng rời xuống bên dưới, chạm vào cạp quần mà tháo gỡ chiếc khuy.
Mọi thứ được nới lỏng, anh cũng len vào bên trong, ngón tay tìm đến nơi mật tư sâu thẳm, miết nhẹ nó qua lớp nội y mỏngdính:
– Ưhhhhhhh!
Cử chỉ của anh khiến Thiên Tình bị kích động phản ứng, cơ thể ưỡn nhẹ lên, cổ họng phát ra đơn thanh rất nhỏ. Nhưng đến khi ngón tay anh kéo nhẹ đáy quần con của cô sang, rồi đi đến vị trí cửa huyệt ấn vào đấy, dịch ẩm bên trong như được khai phá mà chảy ra, Thiên Tình cũng kêu lên:
– Ahhh!
Ngay lập tức cô phải đưa tay lên bịt chặt miệng mình, sợ rằng ở bên ngoài sẽ có người nghe thấy. Nhưng Đình Phong lúc này lại rời khỏi vùng ngực đã sớm bị anh mân mê đến ướt nhẹp, mà đi đến bên cổ rồi lên mang tai của cô, hơi thở bỏng rát phả vào da thịt ở nơi đấy, anh cắn nhẹ lên vành tai cô mà thì thào với chất giọng đã khàn đặc:
– Em không thể bịt miệng như vậy suốt mấy tiếng đâu.
Mặc dù biết là vậy nhưng Thiên Tình vẫn không bỏ tay ra, anh khi ấy cúi xuống hôn lên bờ vai có vết thương của cô, ngón tay cũng ấn vào nút gọi của điện thoại bàn rồi nói:
– Trong buổi sáng nay, không ai được làm phiền tôi.
– Vâng!
Lời vừa dứt, anh cũng ấn nút tắt, sau đó lại đi đến bên tai cô mà thì thầm:
– Giờ em có kêu to cỡ nào, cũng không ai nghe được đâu. Có muốn thử không?
Ngay sau câu nói đấy, ngón tay anh ở bên trong quần cô đã ấn sâu hơn vào trong rồi động mạnh, Thiên Tình thật sự không chịu được mà phải bấu víu vào cổ anh, bật thốt lên:
– Ahhhh! Đình Phong….đừng…!
Anh nghe vậy khoé miệng lại cong lên 1 nét cười tà mị:
– Tiểu yêu tinh! Em lại dùng kim bài miễn tử rồi, thật muốn khiến tôi cho vào.
Lời vừa dứt, anh cũng liền đem môi mình phủ kín lên chiếc miệng của cô 1 lần nữa, cảm giác mềm mại và ngọt ngào từ đôi cánh đào đỏ mọng của cô, khiến anh không cách nào thấy đủ mà chỉ muốn ngấu nghiến mãi.
Bàn tay anh ở bên dưới cũng rút ra khỏi cơ thể cô, sau đó là 1 vài âm thanh nhỏ của y phục đang được tháo gỡ.
Bằng 1 sự thuần thục của mình, Đình Phong đã rất nhanh trút bỏ rào cả thân dưới của 2 người trở về thuở sơ khai. Cái vật đàn ông đã ngẩng cao kiêu ngạo của anh, như tìm được lực hút âm mà tìm đến cửa động ẩm ướt.
Mới chỉ vừa chống đỡ trước cửa, cơ thể Thiên Tình như gặp chất xúc tác mà co rút người lại, cô cố gắng đem chút lý trí cuối cùng mà đẩy nhẹ anh ra, thanh âm nhẹ nhàng lại yểu điệu:
– Đình Phong…..có thể….đổi nơi khác được không?
Anh nhìn gương mặt đã ửng hồng của cô, trong ánh mắt còn không giấu đực sự mê loạn tình ái, Âu Đình Phong lại càng không kiên nhẫn được:
– Muộn rồi!
Ngay sau lời đấy, bàn tay anh túm chặt lấy bờ eo của cô, dùng sức ấn cự long phá cửa đi vào. Không phải là lần đầu, nhưng kích cỡ của anh thật sự khiến cô phải cau mày đón nhận:
– Ahhhh!
Khi mà cơ thể của cả 2 đã dính chặt làm 1, cự vật bên trong cô đã lấp đầy khoảng trống, Thiên Tình có cảm giác bụng dưới như chướng lên, hạ thân cô phản ứng mạnh mà hút lấy của anh.
Sự kích thích này khiến cho Đình Phong bị mất kiểm soát:
– Chết tiệt! Thiên Tình, em giữ chặt tôi quá!
Nói rồi, anh liền giữ nguyên tư thế, ôm chặt eo cô nhấc rời khỏi mặt bàn mà ngồi xuống chiếc ghế, vị thế ấy khiến Thiên Tình cao hơn anh 1 cái đầu. Đình Phong hơi hướng mặt nhìn lên cô, giọng nói ma mị như áp đảo:
– Thiên Tình, cơ thể này của em, chỉ tôi được nhìn thấy cũng chỉ tôi được đụng vào, em nhớ chưa?
Trong tình cảnh này, trời lại rõ ban ngày, cô trên anh dưới, mọi thứ khăng khít mặc dù cũng chẳng có gì để che đậy nhưng Thiên Tình vẫn ngượng ngùng vì bị anh nhìn thấy, cô chỉ khẽ gật đầu:
– Uhm!
Đình Phong đảo nhẹ mắt đến vết thương của cô, dịu dàng mà hỏi:
– Còn đau không?
– 1 chút!
Anh nghe vậy lại áp mặt đến gần hôn lên nó rồi thì thầm rất nhỏ:
– Xin lỗi!
Nói rồi, gương mặt lại ngước lên nhìn cô, trong ánh mắt anh là ôn nhu và dục tình xen lẫn:
– Tôi sẽ làm nhẹ!
Đối với sự ân cần này, Thiên Tình không chống đỡ nổi, hơn nữa thật ra cô cũng muốn anh. Những ngón tay mềm mại của cô khẽ ôm lấy bên gương mặt anh nâng lên, Thiên Tình sau đó cúi xuống chủ động đặt lên môi anh 1 nụ hôn, 2 người họ dần dần truỵ lạc vào trong men tình.
Nhưng cái mà anh nói “sẽ làm nhẹ” nó thật sự quá khủng khiếp. Là sau đó đôi bầu ngực của cô bị ăn cắn mút đến ướt nhẹp ửng hồng, đâu đó còn xuất hiện vài dấu vết đỏ của hành động như đánh dấu chủ quyền.
Hạ thân anh cũng không ngừng khai phá địa đạo của cô, từng đợt dùng sức thúc lên rất mạnh khiến 2 trái đào không ngừng rung nảy.
– Ưhhhh…..ahhhh….!
Giờ thì Thiên Tình không còn lưu lại mổi 1 mảnh lý trí nào, để quan tâm xem bên ngoài có ai nghe được không. Cô thật sự bị anh thao túng hết đầu óc, cái mùi vị thể xác vừa có chút mạnh bạo, lại xen vào những cử chỉ ân cần rất nhỏ khiến Thiên Tình bị đẩy lên tận tầng mây hồng hư ảo.
Xen lẫn với tiếng rên rỉ đứt quãng của cô, là âm thanh của da thịt cọ xát, hơi thở nam tính nồng nhiệt thi thoảng lại gọi tên cô như 1 sự mất kiểm soát:
– Thiên Tình!
Khung cảnh trong phòng thật sự bỏng mắt, đồ đạc vương vãi trên sàn với y phục của cả 2. Đoạn anh rời cô, đem thân hình nhỏ bé đứng xuống để cô vịn tay lên bàn, cơ thể cường tráng ở phía sau lại xâm nhập vào 1 lần nữa.
– Ahhhhh!
Mỗi 1 đợt ra vào của anh như vũ bão điên cuồng càn quét, thời điểm ấy cho dù vết thương có rỉ máu thì bọn họ cũng không cảm thấy đau vì khoái cảm đã che mờ tất cả.
Trận đầu của bọn họ không biết đã kéo dài bao lâu, chỉ cho đến khi Thiên Tình cảm nhận được 2 chân của mình sắp rã ra, thì Đình Phong mới chạy nước rút, từng nhịp mạnh và dứt khoát bên trong cô, cả 2 cùng gầm lên 1 tiếng.
– Ahhh/Huhmm!
Tiếng thở dốc trở nên rõ khi không còn âm thanh xen trộn, cả người Thiên Tình như muốn xụ xuống, Đình Phong liền vòng tay ôm lấy cô rồi kéo cả 2 ngồi xuống ghế vẫn trong tư thế vậy.
Cơ thể cô giờ mềm như bún, áp lưng vào ngực anh mà khẽ ngửa đầu dựa thành ghế, mệt đến mức nhắm mắt lại là muốn ngủ, mặc kệ luôn bàn tay của anh vẫn còn đang nhào nắn ngực cô không biết chán.
Đình Phong cúi xuống hôn lên cầu vai của cô rồi chạy dọc lên cổ đến bên tai, thì thầm vào đấy:
– Mệt không? Nghỉ 1 chút đi!
– Uhm!
Lúc đấy cô chẳng còn sức đâu để tâm đến, chỉ hời hợt đáp lại 1 âm như vậy, nhưng “nghỉ 1 chút đi” của anh là sau đó không quá lâu, Đình Phong lại bế cô đi lại phía chiếc ghế sofa đặt xuống, cô còn cứ nghĩ sẽ được 1 giấc dài, chỉ cho đến khi cảm nhận được chân bị tách ra, Thiên Tình tỉnh hẳn ngủ mà hốt hoảng chống đỡ anh:
– Đình Phong, nữa sao?
Anh phủ người lên cơ thể cô, ghé vào bên tai nói rất nhỏ:
– Tôi vẫn chưa ra!
Cô kinh hoàng đến mức mở to mắt, trong đầu kìm không được chửi thề “Conmeno, còn chưa ra sao?”
– Khoan đã!
2 từ của cô đã không kịp rồi, Đình Phong đã sớm chiếm ưu thế mà lại tiếp tục công phá địa đạo của cô, Thiên Tình hoàn toàn mất hết năng lực phản kháng, cuối cùng bị anh dày vò thêm 1 trận muốn sập cả ghế.
Bọn họ thêm 1 giai đoạn khá lâu, đến mức trong khoảng không còn thoảng ngửi được hương vị hoan ái của 2 người. Lần này thì Thiên Tình không còn đọng lại 1 chút sức lực nào nữa, tứ chi của cô như muốn rơi ra luôn vậy mà mệt mỏi nhắm mắt than vãn:
– Đình Phong, anh chắc chắn không phải là người!
Sau đó, cô cảm nhận được cơ thể mình được anh bế bổng lên, giọng nói trầm ấm ở bên tai:
– Ngoan, tôi đưa em đi nghỉ!
Đình Phong bế cô hướng đến phòng nghỉ riêng của mình, tiến lại phía chiếc giường lớn đặt cô nằm xuống.
Thiên Tình như tìm được nơi êm ái, cựa mình lựa vị thế dễ chịu rồi cũng thiếp đi, bên tai cô mơ hồ nghe được tiếng nước chảy róc rách vang lên, có lẽ anh đang tắm.
Trong giấc ngủ chập chờn không quá lâu, Thiên Tình cảm nhận được 1 hơi lại truyền đến khiến cô tỉnh giấc.
Vừa khẽ mở mắt ra đã thấy Đình Phong ngay kề cận, liền cảm nhận được vật thể lạ cọ quậy nơi bụng dưới của cô, Thiên Tình muốn nổi điên lên:
– ÂU! ĐÌNH! PHONG! Nếu anh còn dám nói với em câu đấy, có tin em cho anh tuyệt tự tuyệt tôn không?
Đình Phong đối với lời đe doạ của cô lại không 1 chút kinh sợ, khoé miệng anh cong lên 1 đường tuyệt mỹ:
– Vừa rồi tất nhiên đã ra rồi, nhưng lần này….là nó tự cương lên.
Còn không để cô kịp hoảng hốt, anh đã rất nhanh vào thế thượng phong, đem thân cô lật úp xuống giường, vẫn là thích từ phía sau này đem cự vật tiến vào bên trong.
Thiên Tình sau 2 cơn mây mữa vừa rồi, cô đã không còn chút lực nào để dãy dụa. Hôm nay cô đến đây đúng là hành động dại dột, Âu Đình Phong này không phải là người, anh chính là ma quỷ.
– Đình Phong…..uhm…..em sai rồi…..anh….đừng có dùng cách này nữa….
Thời điểm này cô chỉ mong anh cứ giận dỗi đi, và cô cũng mặc kệ anh luôn, nhưng nhận ra thì đã quá muộn.
Đình Phong khi ấy đưa tay vén mái tóc cô gọn sang, anh cúi xuống hôn lên gáy cô rồi lại đem hơi thở bỏng rát phả xuống vành tai nhỏ, trong cơn kích tình còn mãnh liệt mà thủ thì vào đấy:
– Tình! Tôi yêu em! Phải nhớ em là của mình tôi.
– Uhmm!
Sau đó, anh trở nên rất dịu dàng, nhịp ra vào không còn mạnh bạo mà dần dần chậm lại. Cự long ngạo nghễ cứ luân chuyển ở bên trong cô đều đặn, lại kéo Thiên Tình rơi vào mê loạn ân ái.
– Ơhhmmm……ưhhhh!
Lần đấy lại là 1 khoảng thời gian kéo dài, Thiên Tình đã nghĩ rằng tình trạng này chắc cô 3 ngày không xuống nổi giường mất.
Cũng may Đình Phong còn chút nhân tính, sau đó cũng chịu buông tha cho cô, Thiên Tình liền chìm vào giấc ngủ sâu.
Khi ấy, ở bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, âm thanh phá vỡ sự im lặng khiến Đình Phong không vừa ý mà cau mày lại. Nhìn thấy cô vẫn ngủ say, anh bước xuống giường nhặt lấy chiếc áo choàng tắm mặc vào rồi đi ra ngoài, không nói gì trực tiếp đi đến mở cửa.
Tia sát khí đầu tiên ngay lập tức đã dành cho Trần Thế Vỹ, cậu ta cảm nhận được 1 luồng tà quỷ vô hình đang dần bao trùm lấy cơ thể mình, cổ họng nuốt xuống ực 1 tiếng mà cố gắng bình tĩnh nói:
– Giám đốc, đã hết buổi sáng rồi!
Thế Vỹ như muốn nhắc anh là cậu ta không hề làm trái lời, với hy vọng giữ được cái mạng này. Đình Phong nghe vậy vẫn lạnh nhạt nói:
– Tốt nhất là chuyện quan trọng!
Trần Thế Vỹ trong đầu lạy trời cho anh coi đó là việc quan trọng mà trả lời:
– Là lão gia! Lão gia nói không gọi được cho anh vậy nên nhắn tôi báo với anh. Lão gia muốn tối nay anh về nhà ăn cơm.
Lời vừa dứt, lông mày anh cau lại:
– Chỉ vậy?
Thế Vỹ liền vội tiếp lời:
– Còn nữa….! Lão gia cẩn thận nhắc nhở, nói anh đưa cả cô Thiên Tình đến!
– Em làm gì ở đây?
Nghe vậy, Thiên Tình mới vội vàng trả lời:
– À, Đình Phong, đây là bà Hạ, khi trước em mở tiệm hoa ở đây, bà Hạ với em cũng rất thân thiết. Còn kia là Thế Kiệt, cháu trai của bà, trùng hợp cậu ấy cũng là bác sĩ điều trị cho em mấy ngày qua. Bà biết tình hình của em nên hôm nay xuất viện mời em qua ăn cơm.
Đình Phong dường như không hề để tâm đến thân phận của bà Hạ, ánh mắt của anh lúc này đã dán chặt lên vị “bác sĩ điều trị” cho cô những ngày qua, lạnh nhạt đáp lại lời cô nhưng tầm mắt vẫn không rời khỏi Thế Kiệt:
– Ăn xong rồi phải không?
– Sao? À….uhm…đã xong rồi!
– Tôi đưa em về!
Nói rồi, anh vẫn dành cho Thế Kiệt 1 cái ánh nhìn không mấy thiện cảm rồi mới quay người rời đi.
Thiên Tình thấy vậy cũng vội vàng đi lấy túi xách của mình, sau đó chào bà Hạ cùng Thế Kiệt:
– Muộn rồi, con phải về đây, cảm ơn 2 người vì bữa cơm.
Dứt lời, cô cũng đuổi theo anh, mà bà Hạ đứng đấy vẫn còn ngẩn ngơ nhìn theo không hiểu gì, mới quay sang cháu mình hỏi:
– Chuyện gì thế? Cậu ta là ai vậy Kiệt?
Thế Kiệt vẫn hướng mắt ra phía ngoài cửa, trong đôi đồng tử ẩn chứa 1 hố đen sâu thẳm không thấu được đáy:
– Giám đốc của Tập đoàn Âu Gia, người thừa kế duy nhất gia sản của nhà họ Âu – Âu Đình Phong.
– Nhà họ Âu? Nhà họ giàu lắm sao?
– Gia sản của nhà họ có để nuôi hàng trăm trại trẻ mồ côi cả trong nhiều năm mà vẫn không hết.
– Vậy cơ à? Nhưng nhiều tiền thì sao chứ, không có lễ nghĩa cũng bỏ. Ai đời tự xông vào nhà người ta không hỏi ý ai, rời đi cũng không biết chào 1 tiếng. Sao con bé Thiên Tình lại giao du với kiểu người đấy không biết?!
Thế Kiệt nghe vậy mới nhìn sang bà mình:
– Bà không biết anh ta sao?
Bà Hạ phất tay 1 cái lại ngồi xuống:
– Sao bà phải biết?
– Cũng phải, anh ta thường hay xuất hiện trên báo chí và truyền thông, nhưng bà lại không bao giờ xem cái đó vậy nên không biết cũng dễ hiểu.
Bà Hạ nghe thế lại đưa tay kéo cậu ta ngồi xuống bên cạnh mà nói:
– Kiệt, mặc kệ cậu ta giàu có thế nào, cháu không cần phải sợ, cứ cạnh tranh công bằng, cần gì bà sẽ giúp cháu 1 tay.
Cậu ta bật cười 1 cái:
– Bà bảo cháu cạnh tranh cái gì?
– Còn gì nữa, là con bé Thiên Tình đấy. Bà biết cháu có ý với con bé, đừng lo, bà ủng hộ cháu.
– Bà à, trước giờ thứ gì cháu đã thích thì cháu không cần ai ủng hộ, cũng nhất định sẽ có bằng được. Vậy nên bà yên tâm, nếu cháu đã có ý với Thiên Tình, cháu sẽ có cách của mình. Hơn nữa, cháu cũng không sợ anh ta, ngược lại…..còn muốn chơi với anh ta 1 chút.
Những chữ cuối, ngữ điệu của Thế Kiệt có phần thay đổi, cậu ta lại hướng mắt ra phía ngoài cửa, dường như khoé môi có hơi nhếch nhẹ 1 nét cười.
Thời điểm ấy, trong khoang xe nhỏ hẹp, Vũ Thiên Tình ngồi ở bên ghế phụ, lén nhìn sang Đình Phong đang lái xe, quả thực sắc khí của anh không hề tốt, không tốt đến mức khiến cô cảm thấy không khí lạnh ở đâu đang tràn vào bên trong.
Thiên Tình lấy hết can đảm mới lên tiếng:
– Đình Phong….
Mới chỉ kịp gọi được cái tên của anh, Âu Đình Phong khi ấy cũng cắt ngang:
– Điện thoại của em đâu? Sao tôi không gọi được?
– À….
Cô thốt lên 1 tiếng như vậy rồi vội lục trong túi xách của mình, sau đó lấy điện thoại ra bật lên nhưng màn hình tối đen mới phát hiện ra:
– Bị tắt nguồn rồi, có lẽ em không may tì vào.
Vừa nói, cô cũng vừa bật máy lên, sau đó nhìn sang anh:
– Mà sao anh biết em ở đó?
– Em nghĩ xem!
Tuyệt nhiên trong đầu cô lúc này chỉ nghĩ đến 1 cái tên mà chửi thề “Hứa Tịnh Nghi, mày bán đứng bạn bè sao?”
– Thực ra em cũng định….
– Sao không nói với tôi chuyện hôm nay em xuất viện?
Lần thứ 2 anh cắt ngang lời cô, Thiên Tình có cảm giác đang bị tra khảo, mặc dù anh không nổi giận, cũng không phải cáu gắt nặng lời, nhưng câu hỏi có phần lạnh nhạt khiến cô thấy nghẹt thở:
– Em nghĩ Âu Gia có nhiều việc cần giải quyết nên không muốn làm phiền anh. Hơn nữa em cũng định tối về sẽ gọi điện báo cho anh.
– Cũng định thôi sao? Vũ Thiên Tình, em có biết lúc gọi cho em không được, đến bệnh viện thì mới biết em đã xuất viện, vội vàng lái xe về Lâu Ninh cũng không thấy em….tôi đã nghĩ điều gì không?
Ngữ điệu của anh đều đều, không cáu gắt, cũng không giận dỗi nhưng cô nhận ra được từng hơi thở thoát ra theo những con chữ, rõ ràng là đã rất lo sợ:
– Đình Phong, xin lỗi!
– Tôi nghĩ đến chuyện xảy ra ở Vạn Cao, nếu không phải bạn em nói cho tôi biết, thì tôi đã cho người lục tung cả cái thành phố này lên rồi.
– Đình Phong, anh đang là lo lắng quá, trước giờ em đâu phải…..
– VŨ THIÊN TÌNH!
Lần thứ 3 anh cắt lời cô, nhưng lần này đã không kiềm chế được mà phải gắt lên. Thiên Tình đột nhiên không thốt được chữ nào nữa, lặng người đi mà nhìn anh.
Khi ấy, Đình Phong mới quay mặt sang đối diện cô, Thiên Tình nhìn thấy được trong ánh mắt của của anh là 1 sự sợ hãi vô hình.
– Tôi đối với em 1 lòng 1 dạ như vậy, không đòi hỏi em phải đối đáp công bằng, chỉ xin em làm gì nghĩ đến tôi 1 chút khó như vậy sao?
Thời điểm ấy, cô mới nhận ra anh giận thật rồi, chuyện cô nghĩ bình thường anh lại xem trọng đến vậy. Thiên Tình đột nhiên thấy cổ họng bỗng nghẹn đắng, nửa chữ cũng không thể thốt ra được.
Chiếc xe cũng chạy vào khoảng sân của khu tập thể Lâu Ninh rồi dừng lại, Đình Phong mới lên tiếng:
– Vết thương còn chưa lành hẳn, em nghỉ ngơi sớm đi!
Cô nghe vậy chỉ biết gật đầu 1 cái, định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi mà mở cửa bước xuống:
– Anh cũng vậy! Khi nào về đến nhà thì nhắn tin báo cho em.
Lời cô vừa dứt, Đình Phong đã lái xe quay đầu rời đi, Thiên Tình thấy vậy thở dài 1 tiếng:
– Giận thật rồi!
Cô sau đó rầu rĩ xoay người đi vào trong, khi ấy, Âu Đình Phong nhìn bóng lưng của cô qua chiếc gương chiếu hậu, rồi mới dừng xe lại ở 1 góc khuất ngay bên ngoài khu tập thể, vị trí vừa vặn nhìn thấy rõ được căn hộ của cô mới sáng đèn, anh lấy điện thoại ra gọi cho Thế Vỹ:
– Lập tức gửi toàn bộ thông tin về tên hàng xóm cho tôi!
Nói rồi, anh cũng tắt máy, sau đó khẽ hạ cửa kính xe xuống, tầm mắt nhìn đến vị trí căn hộ của cô.
Thiên Tình lúc này ở trong phòng thay đồ xong liền lấy điện thoại nhắn tin cho anh.
“Anh về đến nhà chưa?”
Quá 1 khoảng thời gian cũng lâu mà cô không nhận được sự phản hồi, Thiên Tình mở điện thoại đắn đo 1 lúc rồi bấm gọi cho anh. Chuông đổ 1 hồi rất dài nhưng lại không có người cầm máy, cô sau đó chỉ có thể thở dài 1 tiếng rồi soạn 1 tin nhắn gửi cho anh.
“Nhớ nghỉ ngơi sớm nhé! Ngủ ngon!”
Thời điểm ấy, ở bên phía ngoài khu tập thể, chiếc xe của Đình Phong vẫn chìm dưới bóng tối của 1 tán cây lớn, tiếng chuông điện thoại trong tay anh vang lên 2 âm, ánh mắt anh chạy theo những con chữ hiện trên đấy nhưng rồi cũng không trả lời lại mà chỉ tắt đi.
Trong màn tối đã tĩnh mịch ấy, 2 người bọn họ chỉ cách nhau 1 khoảng chẳng xa, người trong chăn, kẻ lại lạc lõng giữa trời đen sâu thẳm. Thực ra vấn đề giữa họ không phải là chuyện có người thứ 3 bước vào, chỉ là anh cho rằng Thiên Tình là người con gái quá cứng đầu và bướng bỉnh đến mức nếu không có đủ kiên nhẫn, sẽ không thể yêu thương được cô ấy.
– Vũ Thiên Tình, em quả thực làm Âu Đình Phong tôi phát điên lên rồi.
Đêm hôm đấy, chiếc xe sang trọng vẫn lặng yên dưới tán cây bên đường như đang ngủ, rồi dần bị nuốt chửng vào bóng đêm khi những ánh đèn đường cuối cũng tắt đi.
Trong căn hộ đã tối đen, Vũ Thiên Tình nằm trên chiếc giường nhỏ khẽ cựa mình xoay người nhìn về phía cửa sổ, ánh trăng yếu ớt từ bên ngoài hắt vào chỉ mờ nhạt thấy được 1 gương mặt khả ái với đôi mắt sáng sao đêm. Từng chữ mà Đình Phong nói, cùng cả thái độ của anh tối nay khiến cô trằn trọc mãi cũng chẳng ngủ được.
Thời gian trước đây, có quá nhiều thứ khủng khiếp xảy ra, cô trải qua và đã làm quen đến mức xem mọi thứ là bình thường, cũng chẳng có thói quen đi đâu, làm gì là phải nhắn nhủ người khác, hay nói đúng hơn là chẳng có ai đáng tin để cô làm vậy.
Nhưng nhìn thái độ gắt gao của Đình Phong khi nãy, khiến cô phải suy nghĩ rằng rốt cuộc là anh đang làm quá lên hay là do cô thực sự không nghĩ đến cảm xúc của anh?
Thiên Tình tìm đến chiếc điện thoại bật lên, đèn màn hình hắt sáng lên gương mặt của cô, không có 1 sự hồi âm nào từ anh, cô lại buồn bã để nó sang 1 bên mà than thở:
– Vũ Thiên Tình, mày thật sự sai rồi sao?
******
Sáng hôm sau, trong căn phòng hiện đại tối ưu của Âu Gia, âm thanh của những tiếng kích chuột vang lên đều đặn ở vị trí bàn làm việc, Trần Thế Vỹ đứng ở ngay đấy báo cáo tường tận:
– Lý lịch của Khương Thế Kiệt này không có gì nổi bật ngoài việc cậu ta có thành tích học tập đáng nể, từng tham gia rất nhiều nghiên cứu lớn trong y học. Các mối quan hệ đời tư cũng khá bình thường, hầu như đều giữ ở mức xã giao chứ không có thân thiết.
Âu Đình Phong ngồi ở chiếc ghế xoay giám đốc, hướng mắt không rời màn hình laptop mà suy ngẫm với nghi hoặc:
– Tốt nghiệp đại học ngành Y ở bên Sing, sau đó lại về đây tiếp tục khoá đào tại bác sĩ nội trú. Như vậy là bình thường?
– Như vậy thì có chỗ nào không bình thường sao Giám đốc?
Đình Phong khẽ ngả lưng dựa vào thành ghế, ngón tay trỏ của anh thuận tiện miết nhẹ bờ môi của mình, ánh mắt giăng lên nhiều sự phức tạp:
– Có 1 môi trường tốt ở bên Sing để phát triển, nhưng hắn lại chọn về đây để tiếp tục khoá đào tạo. Nhìn bề ngoài thì cho rằng hắn muốn học cao, nhưng lại từ chối điều kiện kiến thức, kỹ thuật và cơ sở tối ưu nhất, không phải là mâu thuẫn sao?
– Thật ra theo tôi nghĩ có nhiều người muốn học cao rồi sau đó quay về quê hương để phát triển, họ muốn phục vụ cho đất nước của mình. Cũng giống như Giám đốc, tốt nghiệp Đại học bên Anh nhưng vẫn quay về gây dựng Âu Gia ở đây.
Đình Phong nghe vậy khẽ nhíu mày nhìn lên cậu ta:
– Hắn so được với tôi sao?
Thế Vỹ rất nhanh bào chữa:
– Tất nhiên là không, tôi chỉ đang lấy ví dụ dễ hiểu nhất cho Giám đốc.
– Cậu có hiểu thế nào là “thâm tàng bất lộ” không? Hắn chính là 1 ví dụ.
Những gì mà Âu Đình Phong đã phán định, thì kẻ tôi tớ như Thế Vỹ không có cơ sở để phản bác, cậu ta gật đầu 1 cái:
– Quả nhiên người như cậu ta, thì chỉ có “chân nhân bất lộ tướng” như Giám đốc mới nhìn thấu được.
– Cậu đang nói kháy tôi đấy à?
– Tôi nào dám chứ! Vậy tiếp theo đây Giám đốc muốn tác động từ phía bệnh viện, hay phía trường học, hay là 1 cá nhân có nào đó có ảnh hưởng đến cậu ta? Hoặc là trực tiếp triệt mọi đường ép cậu ta bỏ xứ.
Đình Phong nghe thế lại cau mày:
– Tại sao tôi phải làm vậy?
Trần Thế Vỹ thản nhiên đáp lại:
– Trước giờ Giám đốc vẫn làm vậy đối với những người ngáng đường không phải sao?
– Hắn đủ sức ngáng đường tôi? Thứ đã là của Âu Đình Phong này thì cho hắn cả trăm cánh tay cũng không đụng vào được. Cứ quan sát hắn đi, tôi lại muốn xem xem hắn có thể làm gì.
– Vâng! Giám đốc nói phải!
Đi theo Đình Phong đã nhiều năm, Thế Vỹ cũng quen với việc tự cao tự đại của anh đôi khi có cả tự luyến, vậy nên cậu ta trước thì đưa ra chủ kiến, nhưng sau thì vẫn phải xem anh chính là chủ kiến, Âu Đình Phong đã nói gì chỉ có thể đúng, không thể sai, cậu ta làm quen với điều đó để bảo toàn mạng sống của mình.
Lúc đấy, bỗng chuông điện thoại bàn vang lên, Đình Phong khẽ đảo nhẹ mắt 1 cái, ngón tay của anh cũng đưa ra ấn vào nút nghe, giọng nói vọng đến:
– Giám đốc, có 1 cô gái nói muốn gặp anh. Tôi đã nói muốn gặp Giám đốc là phải hẹn trước nhưng cô ấy nói chỉ cần báo với anh là cô Thiên Tình muốn gặp.
Đình Phong không mấy ngạc nhiên, chỉ lạnh nhạt đáp lại:
– Tôi biết rồi!
Sau đó, anh ấn nút tắt, rồi nhìn lên Thế Vỹ, chưa có chữ nào được thốt ra nhưng cậu ta đã liền hiểu ý mà gật đầu, sau đó cũng quay người trở r ngoài.
Trần Thế Vỹ đi thẳng xuống sảnh chính, cậu ta bước ra khỏi thang máy, ánh mắt chỉ lướt 1 đường rất nhanh đã tìm thấy vị trí của Thiên Tình mà bước về phía đấy:
– Cô Thiên Tình, mời đi theo tôi!
Thiên Tình vốn đang lo lắng anh sẽ không chịu gặp cô, dù sao từ qua đến giờ cô gọi bao nhiêu cuộc, nhắn bao nhiêu tin thì anh cũng không hồi âm. Vậy nên khi thấy Thế Vỹ xuất hiện, Thiên Tình cảm thấy khá vui mừng mà bước theo cậu ta vào thang máy.
Lúc này, cô mới nhìn sang Thế Vỹ mà lên tiếng:
– Thế Vỹ, tôi hỏi anh 1 câu được không?
– Cô Thiên Tình cứ tự nhiên, chỉ cần là chuyện tôi biết, nửa chữ tôi cũng không giấu.
Thấy cậu ta lại nghiêm trọng câu chữ, cô chỉ cười gượng:
– Cũng không có gì cả đâu, tôi chỉ muốn biết hôm nay sắc khí của Đình Phong thế nào?
Trần Thế Vỹ thân là 1 trợ lý kinh nghiệm đầy mình, việc tối qua anh gấp gáp đòi tài liệu về Khương Thế Kiệt, thêm hôm nay cô xuất hiện ở đây, lại thăm dò tình hình về Đình Phong như vậy, cậu ta có khiếm khứu thì cũng ngửi ra được 1 mùi dấm chua nồng.
– Thần sắc của Giám đốc hôm nay quả thực không tốt, phải nói là rất tệ mới đúng. Nhìn hoa-hoa héo, nhìn người-người đổi sắc.
– Nghiêm trọng vậy sao?
– Mức độ đạt đến cảnh báo. Cô Thiên Tình, rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Cuộc đời tôi đi theo Giám đốc, đây là lần đầu tiên thấy anh ấy giận đến như vậy, thật sự đứng cạnh Giám đốc mà tôi nghĩ quả boom sẽ nổ bất cứ lúc nào.
Đúng là chủ nào tớ đấy, Trần Thế Vỹ này thời cơ cũng chẳng kém, nhân tiện vắng mặt chủ lại muốn hù doạ cô gái của anh như để hả hê vậy. Vũ Thiên Tình lại vì lời đó của cậu ta lại càng lo lắng, có điều vẫn cố thể hiện ra bình thường:
– Tôi nói cậu nghe, cậu xem là tôi có sai hay không? Hôm qua tôi xuất viện, vì nghĩ Đình Phong ở đây còn nhiều chuyện cần phải giải quyết nên không báo trước với anh ấy, định tối đến sẽ gọi điện nói, tránh làm phiền anh ấy khi làm việc.
Thế Vỹ gật đầu tỏ ra tán thành:
– Cô Thiên Tình quả nhiên là người biết nghĩ, tôi rất ngưỡng mộ.
– Sau đó, có bà là hàng xóm cũ của tôi, mời tôi đến nhà ăn cơm. Thực ra có 1 sự trùng hợp là cháu trai của bà ấy lại là bác sĩ điều trị cho tôi mấy ngày qua, vậy nên tôi nhận lời xem như vừa cảm ơn 2 người họ.
Thế Vỹ tiếp tục gật đầu đồng ý:
– Cô Thiên Tình đúng là người sống tình nghĩa.
– Tôi định dùng bữa xong, về nhà sẽ gọi điện cho anh ấy, chỉ là còn chưa kịp thì Đình Phong đã tìm đến rồi giận dỗi với tôi. Anh nói xem tôi sai sao?
– Đứng ở vị trí khách quan của tôi, hoàn toàn có thể hiểu được cô Thiên Tình. Cô không sai, những việc cô làm là quá bình thường, không có lý do gì để giận dỗi cả.
Thấy có người đứng chung với mình, Thiên Tình như kiếm được đồng minh:
– Anh cũng nghĩ vậy đúng không?
Thế Vỹ gật đầu 1 cái:
– Tất cả đều bình thường, chỉ là…..Giám đốc của tôi trước giờ luôn không bình thường. Vậy nên cô Thiên Tình, chúc cô…..BÌNH! AN! VÔ! SỰ!
Những chữ cuối được nhấn nhá mạnh cũng vừa lúc 2 người họ đã đến trước căn phòng lớn. Thế Vỹ đảo mắt đến cánh cửa thay cho lời mời, Thiên Tình đắn đo nhìn cậu ta:
– Anh….không vào cùng sao?
– Tôi còn việc phải làm. Cô Thiên Tình, hy vọng cô có thể thắp sáng lại nơi này, chứ sáng giờ chúng tôi đã chìm trong bóng tối âm độ sắp cóng rồi.
Đến cuối cùng thì cậu ta vẫn bồi thêm cho cô 1 lời cảnh báo mang tính đe doạ, khiến cô càng thêm căng thẳng, cố hít thở 1 hơi sâu rồi lên tiếng:
– Đình Phong, em vào được không?
Đáp lại cô là 1 sự im lặng khá lâu, chần chừ thêm 1 lúc, Thiên Tình đẩy cửa bước vào, còn cố tình tạo ra tiếng động lớn, nhưng Âu Đình Phong ngồi ở bàn làm việc vẫn không hề nhìn lên cô dù chỉ là 1 lần.
Cô đóng cửa lại rồi đi về phía anh, mở lời trước:
– Có bận lắm không?
Anh nghe vậy chỉ hời hợt trả lời:
– Bận!
1 từ thôi cũng đủ để Thiên Tình biết anh đang giận đến cỡ nào. Cô vòng vào bên trong bàn, đứng bên cạnh ghế của anh còn cúi người áp mặt lại gần:
– Vậy em ở đây có phiền không?
Âu Đình Phong dường như không hề có ý định nhìn cô, anh còn kéo tài liệu quay mặt sang phía khác tiếp tục làm:
– Phiền!
Thái độ vô cùng cứng rắn của anh khiến Thiên Tình muốn lạnh gáy, cô chỉ dám nghĩ thầm “đàn ông sao mà giận ghê thế”. Thiên Tinh lại đi vòng sang phía bên kia, cúi mặt lại gần với anh:
– Đình Phong, anh trẻ con quá, chỉ là ăn 1 bữa cơm với hàng xóm cũ, hơn nữa là bà của anh ta mời em, em đến là vì bà Hạ.
– Ưh!
1 âm như vậy, sau đó Đình Phong lại quay mặt về bên kia. Thiên Tình thấy thế thở mạnh 1 tiếng, cô suy tính 1 hồi rồi nói:
– Được! Anh không muốn nói chuyện thì thôi, em không làm phiền nữa.
Nói rồi cô cũng hướng đến cửa mà bước đi, nhưng bên tai vẫn cố lắng 1 tiếng gọi lại, chỉ là không ngờ Đình Phong hoàn toàn không hề lên tiếng.
Thiên Tình vẫn là người chịu thua cuộc, cô quay đầu nhìn anh vẫn đang làm việc mà bực bội đi đến giật luôn tài liệu của anh:
– Âu Đình Phong, anh người lớn 1 chút đi được không? Có gì thì cứ nói thẳng ra đừng chơi trò giận dỗi trẻ con như vậy.
Lúc này, Đình Phong mới có thái độ lại, anh quăng cây bút trên tay lên bàn mà nhìn đến cô:
– Muốn tôi người lớn sao?
– Chịu nói chuyện rồi à?
Lời vừa dứt, anh xoay chiếc ghế sang rồi đưa tay kéo cô ngồi lên đùi mình, siết chặt lấy bờ eo nhỏ của cô:
– Tôi không những nói mà tôi còn chơi với em luôn ở đây. Vũ Thiên Tình, em giỏi lắm, dám ở sau lưng tôi hẹn hò với người đàn khác.
Cô chớp mắt nhìn anh:
– Cái gì mà hẹn hò, chỉ là 1 bữa cơm với hàng xóm cũ, anh suy nghĩ đi đâu vậy?
– Hàng xóm cũ sao? Sao không nói luôn là tên bác sĩ khám cho em, là tên mà mấy ngày qua đụng chạm, dán mắt vào cơ thể em.
Cô nghe vậy bật cười rồi đưa tay ôm lấy mặt anh:
– Đình Phong, người ta là bác sĩ, việc đụng chạm như vậy là điều phải diễn ra với tất cả bệnh nhân, không chỉ riêng em.
– Với ai tôi không cần biết nhưng với em thì không được. Có phải vì hắn mà em không muốn tôi vào bệnh viện?
Anh vừa nói, nhưng bàn tay cũng vừa mon men kéo áo cô mà luồn vào bên trong. Thiên Tình lúc đấy vì nghĩ anh hiểu lầm nên không để tâm đến hành động ấy:
– Không phải, em đã nói rồi mà. Em có kế hoạch riêng của mình, đến lúc cần sẽ tự em công khai quan hệ của chúng ta.
Lời cô vừa dứt cũng là lúc tay anh đã tháo được chốt của chiếc áo con, Đình Phong vẻ mặt vẫn thản nhiên như không mà đáp lại:
– Vậy được, em trả lời cho tôi, lúc hắn khám cho em, áo đã cởi đến đâu, tay hắn chạm chỗ nào?
Thời điểm ấy, bàn tay của anh đã ôm gọn lấy 1 bên ngực cô, tay còn lại của anh cũng đưa lên cởi cúc áo của cô. Thiên Tình khi ấy mới nhận ra, túm lấy tay anh cản lại:
– Đình Phong!
Anh không hề để tâm đến, cởi được chiếc cúc áo đầu mà nhìn thẳng cô hỏi:
– Đến đây sao?
Ánh mắt của Đình Phong mang theo 1 ma lực vô hình nào đấy như vừa tra khảo, lại vừa dẫn dụ cô, Thiên Tình cảm nhận được anh đang đùa nghịch hạt nhũ hoa nhỏ khiến nó trở nên săn cứng, gương mặt cô ửng đỏ lên, đầu óc như dần tê liệt đi mà chỉ khẽ lắc đầu.
Thấy vậy, Đình Phong nhíu nhẹ mắt, anh lại cởi chiếc cúc áo thứ 2:
– Đến đây?
Cúc thứ 2 vừa cởi, vạt áo cũng buông rũ xuống, vừa vặn thấy được bàn tay bên trong của anh đang ôm nắn ngực cô. Thiên Tình khi ấy khẽ gật đầu 1 cái, hàng lông mày của Đình Phong cau lại:
– Vậy là hắn thấy ngực em rồi?
– Đình Phong, anh ta chỉ kiểm tra vết thương.
– Ai bảo em tự đâm mình 1 nhát, khiến tôi đau lòng lại tạo cơ hội cho tên khác dòm ngó. Vũ Thiên Tình, xem ra tôi phải phạt em thật nặng.
Lời vừa dứt, anh bỗng đưa tay gạt 1 đường trên bàn dọn sạch 1 khoảng trống, sau đó túm eo cô rồi đứng lên nhấc cả người cô đặt ngồi trên mặt bàn.
Thiên Tình có hơi hốt hoảng bám víu lấy cổ anh, còn chưa kịp lên tiếng gì thì cả cơ thể cường tráng đang len vào tách 2 cô ra, tay anh chống xuống mặt bàn, gương mặt áp sát lại muốn cắn xuống môi của cô. Khi ấy Thiên Tình vội chống tay lên ngực anh đẩy ra mà nói:
– Đình Phong….ở đây….là công ty….lỡ có người vào….
– Không có sự cho phép của tôi, ai dám vào!
– Nhưng…..
Còn chưa kịp nói thêm gì, anh đã nuốt gọn hết những chữ sau vào miệng mình, ngấu nghiến mút lấy bờ môi của cô, chiếc lưỡi cũng đẩy sang tách khoang miệng nhỏ rồi len vào bên trong, chạm đến lưỡi của cô là quấy quýt rút hết hương vị nơi đấy.
Bàn tay của anh cũng đã cởi bung chiếc áo của cô, lớp nội y nâng đỡ vùng ngực sớm bị nới lỏng lần này cũng bị kéo tuột xuống.
1 đôi trái đào căng tròn được phô ra trọm vẹn, cùng với bàn tay của người đàn ông đang không ngừng nhào nắn nó đến méo mó.
Khi anh rời khỏi môi cô, liền đem nụ hôn di chuyển xuống chiếc cằm nhỏ rồi đến cổ, lưu lại ở đấy 1 dấu ấn tình yêu mãnh liệt.
Bờ môi anh còn vương lại hơi ấm vừa rồi, trải khắp da thịt nơi bờ xương quai xanh rồi đi đến bầu ngực trắng mịn của cô, vùi vào đấy cắn mút thưởng thức.
Bàn tay anh lúc đó cũng rời xuống bên dưới, chạm vào cạp quần mà tháo gỡ chiếc khuy.
Mọi thứ được nới lỏng, anh cũng len vào bên trong, ngón tay tìm đến nơi mật tư sâu thẳm, miết nhẹ nó qua lớp nội y mỏngdính:
– Ưhhhhhhh!
Cử chỉ của anh khiến Thiên Tình bị kích động phản ứng, cơ thể ưỡn nhẹ lên, cổ họng phát ra đơn thanh rất nhỏ. Nhưng đến khi ngón tay anh kéo nhẹ đáy quần con của cô sang, rồi đi đến vị trí cửa huyệt ấn vào đấy, dịch ẩm bên trong như được khai phá mà chảy ra, Thiên Tình cũng kêu lên:
– Ahhh!
Ngay lập tức cô phải đưa tay lên bịt chặt miệng mình, sợ rằng ở bên ngoài sẽ có người nghe thấy. Nhưng Đình Phong lúc này lại rời khỏi vùng ngực đã sớm bị anh mân mê đến ướt nhẹp, mà đi đến bên cổ rồi lên mang tai của cô, hơi thở bỏng rát phả vào da thịt ở nơi đấy, anh cắn nhẹ lên vành tai cô mà thì thào với chất giọng đã khàn đặc:
– Em không thể bịt miệng như vậy suốt mấy tiếng đâu.
Mặc dù biết là vậy nhưng Thiên Tình vẫn không bỏ tay ra, anh khi ấy cúi xuống hôn lên bờ vai có vết thương của cô, ngón tay cũng ấn vào nút gọi của điện thoại bàn rồi nói:
– Trong buổi sáng nay, không ai được làm phiền tôi.
– Vâng!
Lời vừa dứt, anh cũng ấn nút tắt, sau đó lại đi đến bên tai cô mà thì thầm:
– Giờ em có kêu to cỡ nào, cũng không ai nghe được đâu. Có muốn thử không?
Ngay sau câu nói đấy, ngón tay anh ở bên trong quần cô đã ấn sâu hơn vào trong rồi động mạnh, Thiên Tình thật sự không chịu được mà phải bấu víu vào cổ anh, bật thốt lên:
– Ahhhh! Đình Phong….đừng…!
Anh nghe vậy khoé miệng lại cong lên 1 nét cười tà mị:
– Tiểu yêu tinh! Em lại dùng kim bài miễn tử rồi, thật muốn khiến tôi cho vào.
Lời vừa dứt, anh cũng liền đem môi mình phủ kín lên chiếc miệng của cô 1 lần nữa, cảm giác mềm mại và ngọt ngào từ đôi cánh đào đỏ mọng của cô, khiến anh không cách nào thấy đủ mà chỉ muốn ngấu nghiến mãi.
Bàn tay anh ở bên dưới cũng rút ra khỏi cơ thể cô, sau đó là 1 vài âm thanh nhỏ của y phục đang được tháo gỡ.
Bằng 1 sự thuần thục của mình, Đình Phong đã rất nhanh trút bỏ rào cả thân dưới của 2 người trở về thuở sơ khai. Cái vật đàn ông đã ngẩng cao kiêu ngạo của anh, như tìm được lực hút âm mà tìm đến cửa động ẩm ướt.
Mới chỉ vừa chống đỡ trước cửa, cơ thể Thiên Tình như gặp chất xúc tác mà co rút người lại, cô cố gắng đem chút lý trí cuối cùng mà đẩy nhẹ anh ra, thanh âm nhẹ nhàng lại yểu điệu:
– Đình Phong…..có thể….đổi nơi khác được không?
Anh nhìn gương mặt đã ửng hồng của cô, trong ánh mắt còn không giấu đực sự mê loạn tình ái, Âu Đình Phong lại càng không kiên nhẫn được:
– Muộn rồi!
Ngay sau lời đấy, bàn tay anh túm chặt lấy bờ eo của cô, dùng sức ấn cự long phá cửa đi vào. Không phải là lần đầu, nhưng kích cỡ của anh thật sự khiến cô phải cau mày đón nhận:
– Ahhhh!
Khi mà cơ thể của cả 2 đã dính chặt làm 1, cự vật bên trong cô đã lấp đầy khoảng trống, Thiên Tình có cảm giác bụng dưới như chướng lên, hạ thân cô phản ứng mạnh mà hút lấy của anh.
Sự kích thích này khiến cho Đình Phong bị mất kiểm soát:
– Chết tiệt! Thiên Tình, em giữ chặt tôi quá!
Nói rồi, anh liền giữ nguyên tư thế, ôm chặt eo cô nhấc rời khỏi mặt bàn mà ngồi xuống chiếc ghế, vị thế ấy khiến Thiên Tình cao hơn anh 1 cái đầu. Đình Phong hơi hướng mặt nhìn lên cô, giọng nói ma mị như áp đảo:
– Thiên Tình, cơ thể này của em, chỉ tôi được nhìn thấy cũng chỉ tôi được đụng vào, em nhớ chưa?
Trong tình cảnh này, trời lại rõ ban ngày, cô trên anh dưới, mọi thứ khăng khít mặc dù cũng chẳng có gì để che đậy nhưng Thiên Tình vẫn ngượng ngùng vì bị anh nhìn thấy, cô chỉ khẽ gật đầu:
– Uhm!
Đình Phong đảo nhẹ mắt đến vết thương của cô, dịu dàng mà hỏi:
– Còn đau không?
– 1 chút!
Anh nghe vậy lại áp mặt đến gần hôn lên nó rồi thì thầm rất nhỏ:
– Xin lỗi!
Nói rồi, gương mặt lại ngước lên nhìn cô, trong ánh mắt anh là ôn nhu và dục tình xen lẫn:
– Tôi sẽ làm nhẹ!
Đối với sự ân cần này, Thiên Tình không chống đỡ nổi, hơn nữa thật ra cô cũng muốn anh. Những ngón tay mềm mại của cô khẽ ôm lấy bên gương mặt anh nâng lên, Thiên Tình sau đó cúi xuống chủ động đặt lên môi anh 1 nụ hôn, 2 người họ dần dần truỵ lạc vào trong men tình.
Nhưng cái mà anh nói “sẽ làm nhẹ” nó thật sự quá khủng khiếp. Là sau đó đôi bầu ngực của cô bị ăn cắn mút đến ướt nhẹp ửng hồng, đâu đó còn xuất hiện vài dấu vết đỏ của hành động như đánh dấu chủ quyền.
Hạ thân anh cũng không ngừng khai phá địa đạo của cô, từng đợt dùng sức thúc lên rất mạnh khiến 2 trái đào không ngừng rung nảy.
– Ưhhhh…..ahhhh….!
Giờ thì Thiên Tình không còn lưu lại mổi 1 mảnh lý trí nào, để quan tâm xem bên ngoài có ai nghe được không. Cô thật sự bị anh thao túng hết đầu óc, cái mùi vị thể xác vừa có chút mạnh bạo, lại xen vào những cử chỉ ân cần rất nhỏ khiến Thiên Tình bị đẩy lên tận tầng mây hồng hư ảo.
Xen lẫn với tiếng rên rỉ đứt quãng của cô, là âm thanh của da thịt cọ xát, hơi thở nam tính nồng nhiệt thi thoảng lại gọi tên cô như 1 sự mất kiểm soát:
– Thiên Tình!
Khung cảnh trong phòng thật sự bỏng mắt, đồ đạc vương vãi trên sàn với y phục của cả 2. Đoạn anh rời cô, đem thân hình nhỏ bé đứng xuống để cô vịn tay lên bàn, cơ thể cường tráng ở phía sau lại xâm nhập vào 1 lần nữa.
– Ahhhhh!
Mỗi 1 đợt ra vào của anh như vũ bão điên cuồng càn quét, thời điểm ấy cho dù vết thương có rỉ máu thì bọn họ cũng không cảm thấy đau vì khoái cảm đã che mờ tất cả.
Trận đầu của bọn họ không biết đã kéo dài bao lâu, chỉ cho đến khi Thiên Tình cảm nhận được 2 chân của mình sắp rã ra, thì Đình Phong mới chạy nước rút, từng nhịp mạnh và dứt khoát bên trong cô, cả 2 cùng gầm lên 1 tiếng.
– Ahhh/Huhmm!
Tiếng thở dốc trở nên rõ khi không còn âm thanh xen trộn, cả người Thiên Tình như muốn xụ xuống, Đình Phong liền vòng tay ôm lấy cô rồi kéo cả 2 ngồi xuống ghế vẫn trong tư thế vậy.
Cơ thể cô giờ mềm như bún, áp lưng vào ngực anh mà khẽ ngửa đầu dựa thành ghế, mệt đến mức nhắm mắt lại là muốn ngủ, mặc kệ luôn bàn tay của anh vẫn còn đang nhào nắn ngực cô không biết chán.
Đình Phong cúi xuống hôn lên cầu vai của cô rồi chạy dọc lên cổ đến bên tai, thì thầm vào đấy:
– Mệt không? Nghỉ 1 chút đi!
– Uhm!
Lúc đấy cô chẳng còn sức đâu để tâm đến, chỉ hời hợt đáp lại 1 âm như vậy, nhưng “nghỉ 1 chút đi” của anh là sau đó không quá lâu, Đình Phong lại bế cô đi lại phía chiếc ghế sofa đặt xuống, cô còn cứ nghĩ sẽ được 1 giấc dài, chỉ cho đến khi cảm nhận được chân bị tách ra, Thiên Tình tỉnh hẳn ngủ mà hốt hoảng chống đỡ anh:
– Đình Phong, nữa sao?
Anh phủ người lên cơ thể cô, ghé vào bên tai nói rất nhỏ:
– Tôi vẫn chưa ra!
Cô kinh hoàng đến mức mở to mắt, trong đầu kìm không được chửi thề “Conmeno, còn chưa ra sao?”
– Khoan đã!
2 từ của cô đã không kịp rồi, Đình Phong đã sớm chiếm ưu thế mà lại tiếp tục công phá địa đạo của cô, Thiên Tình hoàn toàn mất hết năng lực phản kháng, cuối cùng bị anh dày vò thêm 1 trận muốn sập cả ghế.
Bọn họ thêm 1 giai đoạn khá lâu, đến mức trong khoảng không còn thoảng ngửi được hương vị hoan ái của 2 người. Lần này thì Thiên Tình không còn đọng lại 1 chút sức lực nào nữa, tứ chi của cô như muốn rơi ra luôn vậy mà mệt mỏi nhắm mắt than vãn:
– Đình Phong, anh chắc chắn không phải là người!
Sau đó, cô cảm nhận được cơ thể mình được anh bế bổng lên, giọng nói trầm ấm ở bên tai:
– Ngoan, tôi đưa em đi nghỉ!
Đình Phong bế cô hướng đến phòng nghỉ riêng của mình, tiến lại phía chiếc giường lớn đặt cô nằm xuống.
Thiên Tình như tìm được nơi êm ái, cựa mình lựa vị thế dễ chịu rồi cũng thiếp đi, bên tai cô mơ hồ nghe được tiếng nước chảy róc rách vang lên, có lẽ anh đang tắm.
Trong giấc ngủ chập chờn không quá lâu, Thiên Tình cảm nhận được 1 hơi lại truyền đến khiến cô tỉnh giấc.
Vừa khẽ mở mắt ra đã thấy Đình Phong ngay kề cận, liền cảm nhận được vật thể lạ cọ quậy nơi bụng dưới của cô, Thiên Tình muốn nổi điên lên:
– ÂU! ĐÌNH! PHONG! Nếu anh còn dám nói với em câu đấy, có tin em cho anh tuyệt tự tuyệt tôn không?
Đình Phong đối với lời đe doạ của cô lại không 1 chút kinh sợ, khoé miệng anh cong lên 1 đường tuyệt mỹ:
– Vừa rồi tất nhiên đã ra rồi, nhưng lần này….là nó tự cương lên.
Còn không để cô kịp hoảng hốt, anh đã rất nhanh vào thế thượng phong, đem thân cô lật úp xuống giường, vẫn là thích từ phía sau này đem cự vật tiến vào bên trong.
Thiên Tình sau 2 cơn mây mữa vừa rồi, cô đã không còn chút lực nào để dãy dụa. Hôm nay cô đến đây đúng là hành động dại dột, Âu Đình Phong này không phải là người, anh chính là ma quỷ.
– Đình Phong…..uhm…..em sai rồi…..anh….đừng có dùng cách này nữa….
Thời điểm này cô chỉ mong anh cứ giận dỗi đi, và cô cũng mặc kệ anh luôn, nhưng nhận ra thì đã quá muộn.
Đình Phong khi ấy đưa tay vén mái tóc cô gọn sang, anh cúi xuống hôn lên gáy cô rồi lại đem hơi thở bỏng rát phả xuống vành tai nhỏ, trong cơn kích tình còn mãnh liệt mà thủ thì vào đấy:
– Tình! Tôi yêu em! Phải nhớ em là của mình tôi.
– Uhmm!
Sau đó, anh trở nên rất dịu dàng, nhịp ra vào không còn mạnh bạo mà dần dần chậm lại. Cự long ngạo nghễ cứ luân chuyển ở bên trong cô đều đặn, lại kéo Thiên Tình rơi vào mê loạn ân ái.
– Ơhhmmm……ưhhhh!
Lần đấy lại là 1 khoảng thời gian kéo dài, Thiên Tình đã nghĩ rằng tình trạng này chắc cô 3 ngày không xuống nổi giường mất.
Cũng may Đình Phong còn chút nhân tính, sau đó cũng chịu buông tha cho cô, Thiên Tình liền chìm vào giấc ngủ sâu.
Khi ấy, ở bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, âm thanh phá vỡ sự im lặng khiến Đình Phong không vừa ý mà cau mày lại. Nhìn thấy cô vẫn ngủ say, anh bước xuống giường nhặt lấy chiếc áo choàng tắm mặc vào rồi đi ra ngoài, không nói gì trực tiếp đi đến mở cửa.
Tia sát khí đầu tiên ngay lập tức đã dành cho Trần Thế Vỹ, cậu ta cảm nhận được 1 luồng tà quỷ vô hình đang dần bao trùm lấy cơ thể mình, cổ họng nuốt xuống ực 1 tiếng mà cố gắng bình tĩnh nói:
– Giám đốc, đã hết buổi sáng rồi!
Thế Vỹ như muốn nhắc anh là cậu ta không hề làm trái lời, với hy vọng giữ được cái mạng này. Đình Phong nghe vậy vẫn lạnh nhạt nói:
– Tốt nhất là chuyện quan trọng!
Trần Thế Vỹ trong đầu lạy trời cho anh coi đó là việc quan trọng mà trả lời:
– Là lão gia! Lão gia nói không gọi được cho anh vậy nên nhắn tôi báo với anh. Lão gia muốn tối nay anh về nhà ăn cơm.
Lời vừa dứt, lông mày anh cau lại:
– Chỉ vậy?
Thế Vỹ liền vội tiếp lời:
– Còn nữa….! Lão gia cẩn thận nhắc nhở, nói anh đưa cả cô Thiên Tình đến!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.