Chương 52: Chuyện cũ của hệ thống
Jimmybuck252004
24/08/2019
“Thế vậy kí chủ có muốn đi xử lý một tên Đấu Vương xui xẻo nào đó
không?” Giọng nói ngập tràn khiêu khích của hệ thống lại một lần nữa
vang lên.
“Vớ vẩn! Xử lý là xử lý thế nào? Tuy ta tự nhận mình không phải người tốt nhưng việc đi giết người chỉ để tăng tu vi lên thì xin lỗi, ta vẫn không làm được. Thế thì có khác gì mấy tên ma đầu chuyên tai hoạ chúng sinh đâu?” Lưu Chính Minh gắt.
“Bất quá, muốn xử lý cũng cần phải có thực lực chứ. Ta tự nhận là mình bây giờ có thể đánh lại với Đấu Vương, không có nghĩa là giết được hắn.” Lưu Chính Minh trầm ngâm lại, chợt tỉnh ngộ.
Hắn bây giờ mới có thực lực coi như cùng Đấu Vương tiền tam tinh có thể đánh một trận, thế mà đã bắt đầu bành trướng rồi. Cái này gọi là tâm lý thoả mãn, khi ngươi đạt được một thành tựu nào đó mà ngươi cảm thấy ấn tượng, ngươi sẽ lâm vào trạng thái thoả mãn mà lại suy nghĩ bắt đầu không minh mẫn, khiến cho ngươi vô cùng dễ bề khinh địch, nghiêm trọng hơn là sinh ra ý nghĩ :” Thôi, chỉ thế là được rồi.”
Đây chính là một trong các tâm lý chết người của một tu luyện giả. Bởi một khi đã bước trên con đường này, ngươi luôn phải nghĩ cách tiến về phía trước, chứ nếu ngươi đã cảm thấy thoả mãn, không còn lòng cầu tiến, ngươi chắc chắn sẽ bị đào thải.
Đó là lý do có thể tu luyện tới các cấp bậc đỉnh cao tại một vị diện, không ai không phải người có tâm trí kiên định, vì họ đã trải qua muôn vàn tang thương chết chóc, vô số các khảo nghiệm đạo tâm của họ.
Tuy vậy, nhờ có lần đề tỉnh này của hệ thống, cộng thêm bản tính vốn có cái nhìn rõ ràng, Lưu Chính Minh rất nhanh đem lỗ thủng đạo tâm này vá lại, không để cho suy nghĩ này ảnh hưởng được tới mình nữa.
Lý do cơ bản của việc này, vì là Lưu Chính Minh hiện tại đã đột phá quá nhanh, tâm cảnh vẫn chưa thích ứng hoàn toàn với cảnh giới. Hắn kể từ lúc rời đi Hắc vụ sâm lâm đến nay mới được gần tháng, mà đã đột phá hẳn cả một cái đại cảnh giới.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến cho việc tăng cảnh giới, kể cả khi căn cơ đã vững chắc, quá nhanh mà tâm cảnh không theo kịp, là có hại nhiều hơn lợi. Nó rất dễ để lại vết rách trong đạo tâm, đôi lúc còn dễ bề thành tâm ma.
Lưu Chính Minh nhanh chóng ổn định lại tâm tình, lại hướng hệ thống cảm ơn một lần nữa. Bởi vậy mới nói, có hệ thống có đủ tư duy trong người nhiều lúc lại có cái lợi của chính nó.
Có nhiều chuyện ngươi có thể biết, như Lưu Chính Minh cũng biết về cái tâm lý này, chỉ có điều hắn lại không kịp nhận ra mình đã vướng phải, nhưng ngươi vẫn không tránh nổi, thậm chí còn không hề phát hiện ra.
Đó chính là lúc mà hệ thống phát huy. Vì ánh mắt của hệ thống nhiều lúc chính là của một kẻ ngoài cuộc. Khi người trong cuộc vẫn còn u mê, trách nhiệm của người ngoài cuộc chính là nhắc nhở, bởi vì ánh mắt của họ không bị ảnh hưởng bới những thứ trong cuộc, họ chính là nhìn toàn cục.
Ngay sau khi Lưu Chính Minh lại nghe hệ thống nhắc nhở về sau, hắn lại quay trở lại với công việc chính:
“Tiện Tiện, bên trong khu Trận Pháp có trận pháp nào có khả năng tụ linh khí đủ mạnh mà giá cả lại phải chăng không nhỉ?” Lưu Chính Minh đặt câu hỏi cho hệ thống, vì đơn giản là hệ thống đề cử thường sẽ là hàng tốt, đảm bảo không hố.
Ân, chiếu từ trước tới giờ có vẻ đúng là chưa bị hố lần nào, coi như hệ thống có lương tâm, Lưu Chính Minh nhớ kỹ trong lòng.
Đừng nhìn hệ thống thường xuyên ngồi mỉa mai hắn, nhưng Lưu Chính Minh vẫn luôn có thể cảm nhận được một sự quan tâm, chiếu cố từ hệ thống. Hệ thống thực sự đem Lưu Chính Minh thành hảo hữu chí giao, không tồn chút tư tâm nào.
Mặc cho tên kia hằng ngày toàn đi trang bức này nọ, nói mình là tối cường hệ thống thế này thế kia, hắn vẫn luôn cảm thấy rằng là hệ thống, theo một cách nào đấy, thực sự vô cùng cô độc.
Hắn, khi mà cần nói chuyện thì có thể tìm Càn Minh Nguyệt đùa giỡn một chút, hoặc đơn giản là bắt đầu tu luyện. Đối với một tu luyện giả mà nói, tuế nguyệt thường trôi qua rất nhanh, nhiều khi chính mình sẽ không cảm giác được. Đó chính là lý do mà tu luyện giả nhiều khi bế quan, coi như cả ngàn năm thì cũng không cảm thấy có vấn đề gì. Đơn giản là đối với họ cái ngàn năm đấy chỉ như một chớp mắt, phảng phất như một giấc ngủ ngàn thu mà thôi, không hề thấy cô độc.
Hệ thống thì khác, hắn không thể tu luyện, cũng không thể cho ra bất kỳ một hành động gì, chỉ có thể nói chuyện với ký chủ của mình. Đã từng có lần Lưu Chính Minh đi hỏi hệ thống, rằng là trước khi gặp hắn thì hệ thống đã từng làm gì.
Đối với cái này thì Tiện Tiện đáp rất đơn giản. Hắn đọc sách. Sách ở đây không phải là để giải trí hay cái gì, mà cũng bao gồm vô số công pháp, vô số cách tu luyện, của rất nhiều các đại lục khác nhau, từ đó tạo nên kho trí tuệ uyên bác của hắn. Hắn biết rất nhiều tình huống, vô số các trạng thái đạo tâm, cách chữa trị, cách gây ra, rất nhiều...
Trên căn bản là hắn trong quá trình tự tìm hiểu chính mình. Bất quá biển học là vô bờ, Đại Đạo là vô biên, hắn đọc mãi, đọc mãi từ năm này qua năm khác, từ kỷ nguyên này qua kỷ nguyên khác. Hắn chứng kiến rất nhiều thứ, nhưng hắn không thể tham dự, hắn không thể làm gì được cả.
Hắn... lực bất tòng tâm, cảm thấy mình lạc lõng hoàn toàn, không hề thuộc về phần nào của thế giới.
Nếu có người hỏi sao hắn không dành thời gian đấy học tập Đại Đạo? Xin nhờ, hắn cũng muốn lắm nhưng mỗi khi bắt đầu học lại có một thứ lực lượng nào đấy xoá hết tất cả đi. Đây có lẽ là cấm chế đã hạ lên hệ thống ngay từ lúc ban đầu.
Hắn vẫn nhớ như in lúc hắn được sinh ra, khi đấy, hắn được ‘người đó’ tạo ra trong một lần thí nghiệm. Hắn đã được đối xử vô cùng tử tế, ngoại trừ cái vụ một ngày lại bị lôi ra làm mẫu vật dăm ba lần, thời gian còn lại hắn cũng vô cùng thảnh thơi, cho đến khi ngày đó đến...
Thế rồi, Thời Đại Cấm kết thúc, hắn lại bị trôi dạt, mang theo mình một cái hệ thống, bắt đầu cuộc hành trình với sứ mạng được đặt lên vai.
Thật ra đôi lúc hắn cũng không biết mình là cái gì? Hệ thống linh chăng? Không, hắn biết mình là còn hơn thế, nhưng cụ thể chân tướng thế nào thì đến tận bây giờ hắn vẫn chưa biết.
Cứ thể, hắn cứ miên man một cách bất định, trôi dạt khắp cả Toàn vũ trụ, chờ đợi một người hữu duyên sẽ nói chuyện với hắn, sẽ làm ký chủ của hắn.
Hắn đã vô số lần muốn thoát khỏi chính sứ mạng của mình, nhưng tất cả đều không thành công. Hắn cũng muốn trở thành người, muốn được tu luyện, muốn được tiếu ngạo giang hồ, muốn nâng cao chén rượu, lập mưu đấu trí,... muốn được tồn tại một cách thực sự.
Nhiều lúc hắn hoài nghi rất nhiều, có thể chỉ là mình đang mơ, hay chính mình kì thực là không tồn tại. Tất nhiên hệ thống cũng vẫn biết là tu vi đạt được mức nhất định, thực với hư kì thật đã không quá quanh trọng nữa. Nếu là thật thì không phải nói, nếu là hư ta chỉ cần biến nó thành thật.
Đang tiếc, điều này yêu cầu một thân tu vi thông thiên triệt địa, mà hắn có không? Đương nhiên là không. Nếu có, hắn đã tu luyện được rồi.
Rồi thời gian trôi qua, tỉ năm, tỉ tỉ năm, vô hạn năm... Trong thời gian đó, hắn đã từng gặp vô số truyền kì, thiên kiêu nổi lên. Kinh lịch của hắn đã nhiều tới mức khó tin.
Hệ thống đã từng hi vọng, để rồi thất vọng, quá trình này đã xảy ra vô số lần.
Cuối cùng, trải qua bao nhiêu thời gian, cuối cùng hắn đã tìm được Lưu Chính Minh, vị ký chủ đầu tiên của hắn.
Đối với hệ thống mà nói, Lưu Chính Minh chính là kẻ duy nhất có thể tương tác cùng với hắn, có thể nói chuyện, cười đùa cùng hắn. Chính vì lẽ đó, hệ thống sẽ làm hết mức để có thể bồi dưỡng được Lưu Chính Minh trở thành một vị cường giả, một người có thể đủ sức mạnh nắm vững vận mệnh của mình. Điều này cùng thiết lập của hắn vô mưu mà hợp. Đây có lẽ cũng là dụng ý của vị kia...
Tất nhiên, Lưu Chính Minh hoàn toàn không biết gì nhiều về cuộc đời của hệ thống. Nhưng không biết thì hắn cũng có thể đoán được.
Hệ thống coi hắn làm bằng hữu, hắn làm sao lại không coi hệ thống cũng như bằng hữu? Mối quan hệ của hai người sớm đã vượt qua mức chỉ là hợp tác mà thôi.
Trong vòng 4 tháng tại Hắc vụ sâm lâm, cũng chỉ có hệ thống có thể bầu bạn cùng Lưu Chính Minh. Do thời gian tại hệ thống không gian so vớ ngoại giới khác nhau hoàn toàn, thế nên kì thực thời gian mà Lưu Chính Minh dành ra cùng với hệ thống dĩ nhiên không chỉ có 4 tháng ngắn ngủi như vậy.
Nhiều lúc, để giải trí, Lưu Chính Minh vẫn là cùng hệ thống ngồi trò chuyện, đánh cờ, xem tí phim ảnh. Bất quá phim này không chỉ là phim viễn tưởng đâu, gần như tất cả đều là hàng thật, lấy từ kinh lịch của hệ thống mà xây dựng ra. Chính là từ nơi này Lưu Chính Minh mới biết, hệ thống đã trải qua thời gian kia lâu như thế nào, vì đơn giản số lượng phim tại đây, dùng tỉ cũng không thể tính toán được.
Đó cũng chính là lý do Lưu Chính Minh vô cùng tin tưởng hệ thống, vì đơn giản là giống như lúc ban đầu hệ thống đã nói cùng với hắn, kẻ yếu sẽ không thể nắm vững được vận mệnh của mình. Thế nên hắn sẽ trở nên ngày càng mạnh, mạnh đến mức như vậy....
“Có, nhưng chỉ xem ngươi có dám dùng hay không?” Hệ thống đáp.
“Trận pháp gì?” Lưu Chính Minh tò mò.
“Tứ Tượng Hợp Thể Tụ Linh Trận!”
“Vớ vẩn! Xử lý là xử lý thế nào? Tuy ta tự nhận mình không phải người tốt nhưng việc đi giết người chỉ để tăng tu vi lên thì xin lỗi, ta vẫn không làm được. Thế thì có khác gì mấy tên ma đầu chuyên tai hoạ chúng sinh đâu?” Lưu Chính Minh gắt.
“Bất quá, muốn xử lý cũng cần phải có thực lực chứ. Ta tự nhận là mình bây giờ có thể đánh lại với Đấu Vương, không có nghĩa là giết được hắn.” Lưu Chính Minh trầm ngâm lại, chợt tỉnh ngộ.
Hắn bây giờ mới có thực lực coi như cùng Đấu Vương tiền tam tinh có thể đánh một trận, thế mà đã bắt đầu bành trướng rồi. Cái này gọi là tâm lý thoả mãn, khi ngươi đạt được một thành tựu nào đó mà ngươi cảm thấy ấn tượng, ngươi sẽ lâm vào trạng thái thoả mãn mà lại suy nghĩ bắt đầu không minh mẫn, khiến cho ngươi vô cùng dễ bề khinh địch, nghiêm trọng hơn là sinh ra ý nghĩ :” Thôi, chỉ thế là được rồi.”
Đây chính là một trong các tâm lý chết người của một tu luyện giả. Bởi một khi đã bước trên con đường này, ngươi luôn phải nghĩ cách tiến về phía trước, chứ nếu ngươi đã cảm thấy thoả mãn, không còn lòng cầu tiến, ngươi chắc chắn sẽ bị đào thải.
Đó là lý do có thể tu luyện tới các cấp bậc đỉnh cao tại một vị diện, không ai không phải người có tâm trí kiên định, vì họ đã trải qua muôn vàn tang thương chết chóc, vô số các khảo nghiệm đạo tâm của họ.
Tuy vậy, nhờ có lần đề tỉnh này của hệ thống, cộng thêm bản tính vốn có cái nhìn rõ ràng, Lưu Chính Minh rất nhanh đem lỗ thủng đạo tâm này vá lại, không để cho suy nghĩ này ảnh hưởng được tới mình nữa.
Lý do cơ bản của việc này, vì là Lưu Chính Minh hiện tại đã đột phá quá nhanh, tâm cảnh vẫn chưa thích ứng hoàn toàn với cảnh giới. Hắn kể từ lúc rời đi Hắc vụ sâm lâm đến nay mới được gần tháng, mà đã đột phá hẳn cả một cái đại cảnh giới.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến cho việc tăng cảnh giới, kể cả khi căn cơ đã vững chắc, quá nhanh mà tâm cảnh không theo kịp, là có hại nhiều hơn lợi. Nó rất dễ để lại vết rách trong đạo tâm, đôi lúc còn dễ bề thành tâm ma.
Lưu Chính Minh nhanh chóng ổn định lại tâm tình, lại hướng hệ thống cảm ơn một lần nữa. Bởi vậy mới nói, có hệ thống có đủ tư duy trong người nhiều lúc lại có cái lợi của chính nó.
Có nhiều chuyện ngươi có thể biết, như Lưu Chính Minh cũng biết về cái tâm lý này, chỉ có điều hắn lại không kịp nhận ra mình đã vướng phải, nhưng ngươi vẫn không tránh nổi, thậm chí còn không hề phát hiện ra.
Đó chính là lúc mà hệ thống phát huy. Vì ánh mắt của hệ thống nhiều lúc chính là của một kẻ ngoài cuộc. Khi người trong cuộc vẫn còn u mê, trách nhiệm của người ngoài cuộc chính là nhắc nhở, bởi vì ánh mắt của họ không bị ảnh hưởng bới những thứ trong cuộc, họ chính là nhìn toàn cục.
Ngay sau khi Lưu Chính Minh lại nghe hệ thống nhắc nhở về sau, hắn lại quay trở lại với công việc chính:
“Tiện Tiện, bên trong khu Trận Pháp có trận pháp nào có khả năng tụ linh khí đủ mạnh mà giá cả lại phải chăng không nhỉ?” Lưu Chính Minh đặt câu hỏi cho hệ thống, vì đơn giản là hệ thống đề cử thường sẽ là hàng tốt, đảm bảo không hố.
Ân, chiếu từ trước tới giờ có vẻ đúng là chưa bị hố lần nào, coi như hệ thống có lương tâm, Lưu Chính Minh nhớ kỹ trong lòng.
Đừng nhìn hệ thống thường xuyên ngồi mỉa mai hắn, nhưng Lưu Chính Minh vẫn luôn có thể cảm nhận được một sự quan tâm, chiếu cố từ hệ thống. Hệ thống thực sự đem Lưu Chính Minh thành hảo hữu chí giao, không tồn chút tư tâm nào.
Mặc cho tên kia hằng ngày toàn đi trang bức này nọ, nói mình là tối cường hệ thống thế này thế kia, hắn vẫn luôn cảm thấy rằng là hệ thống, theo một cách nào đấy, thực sự vô cùng cô độc.
Hắn, khi mà cần nói chuyện thì có thể tìm Càn Minh Nguyệt đùa giỡn một chút, hoặc đơn giản là bắt đầu tu luyện. Đối với một tu luyện giả mà nói, tuế nguyệt thường trôi qua rất nhanh, nhiều khi chính mình sẽ không cảm giác được. Đó chính là lý do mà tu luyện giả nhiều khi bế quan, coi như cả ngàn năm thì cũng không cảm thấy có vấn đề gì. Đơn giản là đối với họ cái ngàn năm đấy chỉ như một chớp mắt, phảng phất như một giấc ngủ ngàn thu mà thôi, không hề thấy cô độc.
Hệ thống thì khác, hắn không thể tu luyện, cũng không thể cho ra bất kỳ một hành động gì, chỉ có thể nói chuyện với ký chủ của mình. Đã từng có lần Lưu Chính Minh đi hỏi hệ thống, rằng là trước khi gặp hắn thì hệ thống đã từng làm gì.
Đối với cái này thì Tiện Tiện đáp rất đơn giản. Hắn đọc sách. Sách ở đây không phải là để giải trí hay cái gì, mà cũng bao gồm vô số công pháp, vô số cách tu luyện, của rất nhiều các đại lục khác nhau, từ đó tạo nên kho trí tuệ uyên bác của hắn. Hắn biết rất nhiều tình huống, vô số các trạng thái đạo tâm, cách chữa trị, cách gây ra, rất nhiều...
Trên căn bản là hắn trong quá trình tự tìm hiểu chính mình. Bất quá biển học là vô bờ, Đại Đạo là vô biên, hắn đọc mãi, đọc mãi từ năm này qua năm khác, từ kỷ nguyên này qua kỷ nguyên khác. Hắn chứng kiến rất nhiều thứ, nhưng hắn không thể tham dự, hắn không thể làm gì được cả.
Hắn... lực bất tòng tâm, cảm thấy mình lạc lõng hoàn toàn, không hề thuộc về phần nào của thế giới.
Nếu có người hỏi sao hắn không dành thời gian đấy học tập Đại Đạo? Xin nhờ, hắn cũng muốn lắm nhưng mỗi khi bắt đầu học lại có một thứ lực lượng nào đấy xoá hết tất cả đi. Đây có lẽ là cấm chế đã hạ lên hệ thống ngay từ lúc ban đầu.
Hắn vẫn nhớ như in lúc hắn được sinh ra, khi đấy, hắn được ‘người đó’ tạo ra trong một lần thí nghiệm. Hắn đã được đối xử vô cùng tử tế, ngoại trừ cái vụ một ngày lại bị lôi ra làm mẫu vật dăm ba lần, thời gian còn lại hắn cũng vô cùng thảnh thơi, cho đến khi ngày đó đến...
Thế rồi, Thời Đại Cấm kết thúc, hắn lại bị trôi dạt, mang theo mình một cái hệ thống, bắt đầu cuộc hành trình với sứ mạng được đặt lên vai.
Thật ra đôi lúc hắn cũng không biết mình là cái gì? Hệ thống linh chăng? Không, hắn biết mình là còn hơn thế, nhưng cụ thể chân tướng thế nào thì đến tận bây giờ hắn vẫn chưa biết.
Cứ thể, hắn cứ miên man một cách bất định, trôi dạt khắp cả Toàn vũ trụ, chờ đợi một người hữu duyên sẽ nói chuyện với hắn, sẽ làm ký chủ của hắn.
Hắn đã vô số lần muốn thoát khỏi chính sứ mạng của mình, nhưng tất cả đều không thành công. Hắn cũng muốn trở thành người, muốn được tu luyện, muốn được tiếu ngạo giang hồ, muốn nâng cao chén rượu, lập mưu đấu trí,... muốn được tồn tại một cách thực sự.
Nhiều lúc hắn hoài nghi rất nhiều, có thể chỉ là mình đang mơ, hay chính mình kì thực là không tồn tại. Tất nhiên hệ thống cũng vẫn biết là tu vi đạt được mức nhất định, thực với hư kì thật đã không quá quanh trọng nữa. Nếu là thật thì không phải nói, nếu là hư ta chỉ cần biến nó thành thật.
Đang tiếc, điều này yêu cầu một thân tu vi thông thiên triệt địa, mà hắn có không? Đương nhiên là không. Nếu có, hắn đã tu luyện được rồi.
Rồi thời gian trôi qua, tỉ năm, tỉ tỉ năm, vô hạn năm... Trong thời gian đó, hắn đã từng gặp vô số truyền kì, thiên kiêu nổi lên. Kinh lịch của hắn đã nhiều tới mức khó tin.
Hệ thống đã từng hi vọng, để rồi thất vọng, quá trình này đã xảy ra vô số lần.
Cuối cùng, trải qua bao nhiêu thời gian, cuối cùng hắn đã tìm được Lưu Chính Minh, vị ký chủ đầu tiên của hắn.
Đối với hệ thống mà nói, Lưu Chính Minh chính là kẻ duy nhất có thể tương tác cùng với hắn, có thể nói chuyện, cười đùa cùng hắn. Chính vì lẽ đó, hệ thống sẽ làm hết mức để có thể bồi dưỡng được Lưu Chính Minh trở thành một vị cường giả, một người có thể đủ sức mạnh nắm vững vận mệnh của mình. Điều này cùng thiết lập của hắn vô mưu mà hợp. Đây có lẽ cũng là dụng ý của vị kia...
Tất nhiên, Lưu Chính Minh hoàn toàn không biết gì nhiều về cuộc đời của hệ thống. Nhưng không biết thì hắn cũng có thể đoán được.
Hệ thống coi hắn làm bằng hữu, hắn làm sao lại không coi hệ thống cũng như bằng hữu? Mối quan hệ của hai người sớm đã vượt qua mức chỉ là hợp tác mà thôi.
Trong vòng 4 tháng tại Hắc vụ sâm lâm, cũng chỉ có hệ thống có thể bầu bạn cùng Lưu Chính Minh. Do thời gian tại hệ thống không gian so vớ ngoại giới khác nhau hoàn toàn, thế nên kì thực thời gian mà Lưu Chính Minh dành ra cùng với hệ thống dĩ nhiên không chỉ có 4 tháng ngắn ngủi như vậy.
Nhiều lúc, để giải trí, Lưu Chính Minh vẫn là cùng hệ thống ngồi trò chuyện, đánh cờ, xem tí phim ảnh. Bất quá phim này không chỉ là phim viễn tưởng đâu, gần như tất cả đều là hàng thật, lấy từ kinh lịch của hệ thống mà xây dựng ra. Chính là từ nơi này Lưu Chính Minh mới biết, hệ thống đã trải qua thời gian kia lâu như thế nào, vì đơn giản số lượng phim tại đây, dùng tỉ cũng không thể tính toán được.
Đó cũng chính là lý do Lưu Chính Minh vô cùng tin tưởng hệ thống, vì đơn giản là giống như lúc ban đầu hệ thống đã nói cùng với hắn, kẻ yếu sẽ không thể nắm vững được vận mệnh của mình. Thế nên hắn sẽ trở nên ngày càng mạnh, mạnh đến mức như vậy....
“Có, nhưng chỉ xem ngươi có dám dùng hay không?” Hệ thống đáp.
“Trận pháp gì?” Lưu Chính Minh tò mò.
“Tứ Tượng Hợp Thể Tụ Linh Trận!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.