Thời Đại Cấm

Chương 116: Đóng cửa thả chó?

Jimmybuck252004

07/12/2019

Quay trở lại một bên, huyết y lão giả sau khi nhận thấy bên kia cúp máy về sau, mới quay mặt về nhìn lại thanh y nhân:

“Ngươi là cao thủ trận pháp?”

Hắn rõ ràng là thiết trí lấy trận pháp kết hợp cùng phù lục. Loại chuyện này riêng hắn cũng đã tiêu tốn lấy mấy chục năm nghiên cứu, cuối cùng mới thành công. Hắn cũng không có tin rằng trên Sàng Hải châu có bao nhiêu người có thể làm được điều này. Thứ nhất là độ khó cũng rất cao, thứ hai chính là phù lục chi đạo hắn nhưng là được truyền thừa từ nơi đó, có kẻ có khả năng có được trong tay phương pháp luyện chế chính là gần như bằng không, chỉ có một cách giải thích, là có tạo nghệ trận pháp vượt qua hắn, vậy nên huyết y lão giả cơ hồ là cho rằng thanh y nhân tinh thông trận pháp, hoặc ít nhất là có quan hệ với kẻ có khả năng phá giải trận pháp.

Thanh y nhân nhún vai:

“Cao thủ không dám nhận, bất quá so sánh loại như ngươi thì cũng có thể tính là thiên nhân.”

Huyết y lão giả cũng không có để ý lời hắn trào phúng, chỉ thấy hắn gật gật đầu, tự lẩm bẩm một mình:

“Không lỗ a, chuyến này không lỗ a.”

“Cái gì không lỗ?” Thanh y nhân hơi ngạc nhiên.

“Đặc biệt không nói về kiến thức trận thuật, chỉ đơn thuần tu vi cùng lực lượng của hắn cũng sẽ là một trợ thủ đắc lực rồi, lại kết hợp với trận thuật, trận pháp tạo nghệ của ta có thể lại càng sâu, kết hợp với phù lục thì từ đây thiên hạ như nào còn không có chỗ của ta? Vậy nên xem ra lần này cần dùng một số bài tẩy rồi.”

Tâm niệm nhất động, nghĩ thì chậm mà làm thì nhanh, chỉ thấy lão phất tay một cái, đột nhiên, ngay từ chân trời, từng luồng quang mang chiếu sáng, lấy tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi hình thành nên các đường nét trôi nổi trong hư không, nhanh chóng đan xen lẫn nhau, hình thành một kết giới khổng lồ.

Đương nhiên đây cũng chỉ là hiệu ứng thị giác. Đối với người bình thường thì bởi vì tầm mắt duyên cớ mới nhìn thấy mấy luồng quang mang này giống như từ chân trời dâng lên, bất quá ở đây có những ai? Chỉ riêng người cảnh giới thấp nhất cũng là Nhập Thánh cảnh a.

Chỉ thấy Hà Thiết Thủ đảo thần niệm quanh một lần, mắt có chút trợn tròn, không nhịn được kinh hô:

“Trận pháp? Ngươi thế mà bố trí được trận pháp xung quanh cả ngọn núi.”

Tuy rằng Hà Thiết Thủ bản thân cũng không phải là một trận pháp sư, nhưng trên căn bản hắn cũng là một vị Nhập Thánh hậu kỳ cường giả, đối trận pháp cũng không phải là không biết.

Có thể nói, trận pháp càng lớn, hoặc là nói quy mô bố trí, độ phức tạp càng lớn thì cái giá để vận chuyển lại càng lớn. Đừng nhìn lấy Lưu Chính Minh lúc trước bày ra tận cả một cụm trận pháp như thế mà không có tiêu hao, nếu như không nhờ Tứ Tượng Tụ Linh trận, một trận pháp tận Thiên Cấp cấp bậc chống đỡ, thì đã sụp đổ từ lâu.

Cũng còn may là Tứ Tượng Tụ Linh trận đối năng lượng cũng không phải là phân biệt, thành ra mấy viên Đấu Thạch hắn mang từ Đấu Thiên đại lục sang sử dụng vẫn còn rất tốt, chỉ có điều là từ lúc đó đến giờ Tứ Tượng Tụ Linh trận đều chỉ dùng để cung cấp lấy Linh khí cho cụm đại trận vận chuyển, còn dư thừa mới đem ra làm Linh Thạch kết tinh lại.

Chính vì lẽ này, nên Hoàng Thiết Thủ nhìn thấy một toà đại trận lớn như vậy mới kinh ngạc, dù sao toà đại trận này nói thế nào thì cũng là lớn lắm, cơ hồ là ôm trọn lấy cả dãy núi xung quanh. Không sai, tuy rằng nói núi Kiển Nhai chính là ngọn núi được Ngũ Long sơn trại lựa chọn, nhưng nó cũng tuyệt không phải là cao nhất, tại trong cả dãy sơn mạch xung quanh, độ cao cũng chỉ đứng trong top 5.



Chả qua Ngũ Long sơn trại chọn nơi này làm vị trí cũng chỉ là vì ngọn núi bề mặt lớn, lại thêm chất lượng đất tương đối dễ xử lý cho bằng phẳng, lại đủ cứng rắn, thành ra mới chọn ngọn Kiển Nhai để làm căn cứ. Dù sao lúc trước Ngũ Long Sơn trại trại chủ tu vi cao nhất cũng chỉ là Nhập Thánh, huyết y lão giả lúc đấy thực lực cũng xa không bằng bây giờ, làm sao có năng lực cải thiên hoán địa. Nói phá hoại còn được chứ để cải biến hình dạng một ngọn núi so đấy còn khó hơn nhiều, lại còn tốn công tốn sức, thành ra là cũng không có ai nguyện ý đi làm.

Bất quá Hà Thiết Thủ tuy rằng nhận ra đây là trận pháp, nhưng cũng không có nhận ra đây là trận pháp gì, trong lòng cảm thấy e ngại không thôi. Đương nhiên loại e ngại này cũng chỉ là đến từ bản năng, dù sao hắn cũng không biết công dụng của trận pháp này, chứ cũng không có vì đấy mà sợ hãi.

Thanh y nhân thấy vậy mới bước một bước chân ra, nói:

“Không cần phải lo lắng. Chỉ là Tứ Phương Sơn Hộ trận mà thôi. Đây là một loại phòng thủ trận pháp, tận dụng sức mạnh đến từ địa mạch dưới đất, lưu chuyển tại trong núi, tốt nhiên là tiên thiên, đồng thời cũng có trong đó một chút Sơn Địa thế, chính vì thế nên bố trí trận pháp như này tiêu hao đối Linh Thạch cũng không phải là quá mức lớn, một Nhập Thần cảnh thông thường cũng có thể bỏ ra nổi. Bất quá trận pháp này phòng thủ cũng không phải là yếu, chí ít phòng thủ cũng đủ mạnh tới mức có thể nói là một số Nhập Hoá cảnh mà căn cơ quá mức không vững, tu vi quá bạc nhược hay đối linh lực khống chế kém cỏi thì cũng không phá vỡ nổi.”

Ở đằng xa, huyết y lão giả nghe vậy liền gật đầu:

“Quả nhiên là trận pháp tông sư, liếc mắt cái đã nhìn ra được loại trận pháp này. Không sai, đúng là Tứ Phương Sơn Hộ trận.”

Thanh y nhân tiếp tục nói tiếp:

“Bất quá trận pháp này nhược điểm cũng không phải là thiếu, thứ nhất, nó yêu cầu một vị trí địa lý phong thuỷ tốt, mượn dùng tứ sơn lực lượng liên kết lại tại trung tâm một ngọn núi ở giữa, thành ra tối thiểu ban đầu cũng cần phải có năm ngọn núi, đặc biệt là còn phải xếp theo hình chữ thập. Kế đó trận pháp này phòng thủ chính là nội bất xuất ngoại bất nhập, một khi khởi động trừ khi đem hạch tâm trận pháp, trận bàn, hoặc một số điểm liên kết chính đánh vỡ nếu không thì cũng chỉ có dùng cường lực. Thế rốt cuộc là ngươi định làm gì đây? Ngươi bây giờ tình huống khẳng định đánh không lại ta, không chạy để có ngày đông xuân tái khởi, vậy mà còn lại dựng lên toà đại trận này, há không phải là tự mình mua dây buộc mình sao?”

Huyết y lão giả nghe vậy mới lại lộ ra một vẻ cười đểu:

“Mua dây buộc mình ư, đừng chắc thắng sớm quá như vậy.”

Thanh y nhân nghe vậy mới nhíu mày lại, còn chưa có kịp động thủ thì đã cảm thấy địa chấn dưới chân, vội nhảy vọt lên.

Chỉ thấy vừa cùng lúc, một bàn tay cũng từ dưới đất nhô ra, theo sau đó chính là một bàn tay khác, rồi cuối cùng cả người cũng đều lên.

Đó là một thân ảnh mang hình dáng con người. Không, cũng khó có thể nói là con người bình thường được. Chỉ thấy hắn thân cao hai mét, toàn thân một mảnh đỏ rực như lửa, hai tay tràn ngập rãnh khốc, để lộ ra hàng móc tay sắc nhọn.

Nhìn lấy hàng móng tay đó, trái tim thanh y nhân cơ hồ là nhảy dựng lên:

“Cmn! Quả đấy lão tử mà không nhảy sớm một chút là xác định tuyệt căn. Tuy rằng ta khả năng mọc ra lại cũng không phải không thể bất quá khẳng định sẽ để lại bóng ma tâm lý a, đau thì thôi rồi. May mà mình còn là phản ứng đủ nhanh.”

Bất quá ngoài mặt vẫn tỏ vẻ lạnh lùng, mở miệng nói:

“Vậy đây là bài tẩy của ngươi ư? Một con khôi lỗi? Tuy rằng ta cảm giác được nhục thân của nó có thể so sánh được Nhập Thấn cảnh trung kỳ, bất quá bàn về năng lượng để duy trì của nó khẳng định là không lâu.”



Thanh y nhân là cỡ nào nhãn lực? Chỉ mới nhìn qua đã có phán đoán sơ bộ là khôi lỗi, cùng lúc đó, đôi mắt hắn cũng đã dần trở nên trắng dã, nhanh chóng nhìn thấu bộ phận năng lượng bên trong.

“Một khoả Thượng cấp Linh thạch sao? Tên này cũng thật là bỏ được vốn a. Bất quá nếu như dùng Thượng cấp Linh thạch tiêu hao khẳng định lớn vô cùng a, ước chừng hắn có thể duy trì được tầm mười phút là giỏi rồi.”

Còn về việc tại sao hắn lại sở hữu Linh thạch Thượng phẩm, điều này thanh y nhân cũng không quá mức xoắn xuýt, chỉ là ghi nhớ lại. Dù sao nếu như là tại Đấu Thiên đại lục, một tên Đấu Vương có thể sở hữu lấy vài viên Thượng Phẩm Đấu Thạch cũng không phải là vấn đề quá lớn. Phần Không đại Thánh lúc đó chỉ còn lại ngần ấy trong giới chỉ khi quyết chiến cùng Thiên Minh Hồn Thánh, thậm chí đã tiêu hao một lượng lớn để hồi phục rồi mà gia tài vẫn còn nhiều như vậy, có thể thấy rằng một tên Nhập Thần cảnh trải qua mấy chục năm tích luỹ có được như này cũng không phải vấn đề quá lớn.

Bất quá đến khi hắn nhìn xuống phía dưới, miệng khẽ thán thầm:

“Ừm, hình như, không phải chỉ có một tên thôi a.”

Thanh y nhân nhanh chóng lại một lần nữa giật mình lùi ra sau, cùng lúc đó chín cái thân ảnh lại phá đất chui lên trước mắt hắn, dung mạo cũng gần như tương tự với khôi lỗi đầu tiên.

“Hử? Bản năng cảm ứng của tên này cũng là bén nhạy đến quá đáng a? Mình vừa mới cho một tên chui ra trước để giảm phòng bị của hắn, sau đó lấy thế không đỡ kịp dí ngòi chín tên bao vây, rồi sau đó nhanh chóng cầm xuống hắn, nào đâu cảnh giác vậy? Dù sao mấy tên khôi lỗi này mình luyện chế đều là có khả năng kháng lấy thần niệm, lấy chính mình thần niệm cũng không phát hiện ra được, cũng chỉ có nhờ vào Nộ Khí Hoả Kiếp kết hợp linh hồn ấn ký không chế.”

Mà một bên khác thanh y nhân một bên vừa dừng lại, vừa suy nghĩ:

“Nếu như đến một con ta còn nói hắn khả năng là đạt được cơ duyên một con khôi lỗi. Bất quá đến tận mười con thì lại càng có khả năng cao là hắn đạt được luôn cả luyện chế khôi lỗi thuật rồi, dù sao cũng sẽ rất hiếm có người rảnh rỗi đem mười con khôi lỗi mà không kèm chính mình truyền thừa trong đấy. Xem ra tốt nhất là vẫn nên có Sưu Hồn Thuật a. Ta đoán rằng mấy cái khôi lỗi này chính là cái mà hắn cất giấu bên trong căn phòng kia, bất quá cẩn thận vẫn là hơn. Thảo nào mà căn phòng đó được thiết kế công phu đến như vậy, chính là Nhập Hoá cảnh sơ kỳ, thậm chí trung kỳ cũng không thể nhìn thấu được a.”

Huyết y lão giả đương nhiên sẽ không để cho đối phương ngây ngốc quá lâu, chỉ thấy hắn rút từ trong tay ra mấy tờ phù lục, phẩy nhẹ một cái, từng đạo phù lục nhanh chóng giống như băng dính bám sát lấy sau lưng từng con khôi lỗi một.

Hắn hét:

“Kim Cương Khả Thập trận, lên cho ta!”

Cả mười con khôi lỗi nghe lệnh như một, toàn bộ đồng nhất lao lên, mỗi một con động tác tựa như khoá lại một phương vị, tựa như muốn ép kẻ thù không có đường lui. Thanh y nhân thấy vậy vội giơ tay ra đón đỡ.

“Bùm!” Hai quyền chạm nhau, một con khôi lỗi cũng bị bật ngược ra sau gần mười mét, nhưng lại rất nhanh lao vào chiến đấu tiếp.

Nhận lấy một quyền về sau, cảm nhận lực kình trong đó, thanh y nhân trong lòng phán đoán:

“Lực lượng tăng lên không ít. Vốn là có thể tương đương với Nhập Thần cảnh trung kỳ, nay đã lên hậu kỳ. Xem ra cũng là phải nghiêm túc hơn rồi đây. Hắn đúng là không phải mua dây buộc người, mà chính là đóng của thả chó a. Bất quá mặc cho chó hắn dữ thế nào, ta vẫn Exciter thẳng tiến.”

Tâm niệm nhất động, tay hắn nắm lấy chuôi kiếm sau lưng...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thời Đại Cấm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook