Thời Đại Gái Ế Hưng Thịnh

Chương 27: Chương 26.2

Tô Lưu

05/05/2016

Nửa tháng sau đó là tới đám cưới của Đường Tiểu Mạn. Kể từ sau khi đi Hải Nam về, Từ Tịch Tịch và Vệ Lan chưa gặp lại Trình Quân, trên đường đi Trình Quân và Đường Tiểu Mạn có xích mích với nhau, vì vậy bọn họ không để ý lắm tới sự mất tích của anh trong một tháng qua. Các cặp đôi trước khi kết hôn thường xảy ra các cuộc bất đồng, nhiều đôi mới kết hôn xong đã vội ly hôn, giận dỗi chút ít như hai người chỉ là chuyện nhỏ.

Vệ Lan và Từ Tịch Tịch đã bước sang tuổi 29, theo như lời đánh cuộc trước đó, hai người đành cam tâm tình nguyện làm phù dâu cho Đường Tiểu Mạn.

Hôm đó, mới sáng tinh mơ hai cô đã tới nhà Đường Tiểu Mạn. Một ngày trước hôn lễ, Đường Tiểu Mạn đã dọn về nhà mình, ngày hôm sau cô còn phải trang điểm sớm, Vệ Lan và Từ Tịch Tịch là phù dâu cho nên cũng phải tới sớm, mặc dù chuyện sau này của các cô chưa biết sẽ đi về đâu nhưng bạn của mình xuất giá, các cô cũng mừng lây.

Hai cô vừa bước vào cửa đã thấy Đường Tiểu Mạn mặc xong váy cưới, đang ngồi ở phòng khách chuẩn bị trang điểm.

Trước đây Vệ Lan đã từng ghé qua nhà Đường Tiểu Mạn một lần, trong ấn tượng của cô, nhà của Đường Tiểu Mạn giống như một cung điện, vừa lớn vừa lộng lẫy. Cô nghĩ thầm cả đời này mình cũng không bao giờ được sống ở một nơi như thế này, cho nên lần này tới đây cô phải ngắm kỹ một chút.

Nhìn xung quanh, cô thiếu chút nữa thì hét toáng lên, cô kéo cánh tay của Từ Tịch Tịch, muốn cô nhìn về phía trước.

Từ Tịch Tịch tưởng rằng Vệ Lan lại nhìn thấy món đồ nào đó quý giá, dáng vẻ ngạc nhiên của cô thật là . . . , Từ Tịch Tịch không kiên nhẫn, nói: "Cậu làm cái gì vậy, làm gì mà kích động thế?"

"Không phải, không phải." Vệ Lan liều mạng khoát tay, chỉ về trước mặt nói: "Cậu nhìn ảnh cưới đi."

Từ Tịch Tịch vừa nghe đến ảnh cưới, cũng tò mò quay đầu lại nhìn, quả thật trong phòng khách có một bức ảnh cưới lớn, cô dâu tất nhiên là Đường Tiểu Mạn, còn chú rể?

Từ Tịch Tịch không xác định được liền quay qua hỏi Đường Tiểu Mạn: "Sao trong ảnh Trình Quân nhìn lạ vậy?"

"Đó không phải anh ấy." Đường Tiểu Mạn thẳng thắn trả lời.

"Cái gì!" Lần này Từ Tịch Tịch không nhịn được, hét ầm lên, "Cậu nói cái gì, đối tượng kết hôn của cậu không phải Trình Quân sao?"

"Ai nói mình muốn kết hôn với anh ta?"

Từ Tịch Tịch nhào tới lay mạnh Đường Tiểu Mạn, "Không lẽ mới cãi nhau một chút mà cậu đã đổi luôn cả chú rể sao?"

Thợ trang điểm ngăn Từ Tịch Tịch lại, nói: "Đừng nóng, tôi còn chưa trang điểm xong cho cô ấy."

"Mình vốn không có ý định cưới anh ta, anh ta cũng biết chuyện này."

Vệ Lan và Từ Tịch Tịch ngã ngửa lên ghế, trên đời này chắc không có người thứ hai có thể bình tĩnh như Đường Tiểu Mạn, bọn họ không thể tin nổi.

"Vậy anh chàng đó là ai?" Vệ Lan chỉ vào người đàn ông ở trong ảnh nói.

Đường Tiểu Mạn nhún vai nói: "Là do ba mình chọn. Dù sao mình cũng thấy, yêu đương thì có thể tuỳ tiện chọn một người mình thích, còn chuyện kết hôn phải do ba mẹ đồng ý, việc này chả có gì mâu thuẫn với nhau cả."

Từ Tịch Tịch nghĩ kỹ lại, "Vậy trên đường về cậu cãi nhau với Trình Quân là vì chuyện này?"

"Đúng vậy, bọn mình đã thoả thuận với nhau, chuyến đi Hải Nam lần này coi như lời chia tay, anh ta cũng biết mình sẽ kết hôn với người khác, nhưng đến cuối cùng anh ta lại đổi ý, không từ bỏ được, vì vậy bọn mình mới gây gổ với nhau." d2lQđ Đường Tiểu Mạn hời hợt nói, giống như đang kể chuyện của người khác, những lời đó thật làm cho người ta hoài nghi, liệu cô có từng thật lòng yêu Trình Quân hay không.



"Không ngờ trên đời này lại có người có thể phân biệt rạch ròi được chuyện yêu đương và hôn nhân như cậu." Vệ Lan thở dài, cô vĩnh viễn không thể làm được như thế, cách sống của Đường Tiểu Mạn cô không bao giờ theo nổi.

Ba người không nói về chuyện đó nữa, quan niệm về tình yêu và hôn nhân của mỗi người đều khác nhau, không thể thúc ép người khác nghĩ giống mình được.

Từ Tịch Tịch cảm thấy buồn cười, thật ra so với Đường Tiểu Mạn cô cũng không tốt hơn là bao, chỉ có Vệ Lan là hoàn toàn trái ngược, cô luôn trung thành với cảm xúc của chính mình. Còn cô, chẳng phải cô cũng để cho Tô Bách chạy mất sao?

Cô tính lại ngày thì nhớ ra, hôm nay cũng chính là ngày tổ chức hôn lễ của Tô Bách. Tiệc cưới tất nhiên cô sẽ không tới dự, phong bao lì xì cô đã gửi bạn mang tới, thân phận của cô quá lúng túng, thậm chí lúc bỏ tiền vào phong bao cô cũng không biết nên cho vào bao nhiêu thì thích hợp.

Cả một ngày bận rộn, đón dâu, rước dâu, lại mặt, chạy đi chạy lại khắp nơi, cuối cùng bọn họ cũng đến khách sạn. Đường Tiểu Mạn mặc váy cưới trắng lộng lẫy, đang đứng ở đại sảnh nghênh đón khách cùng anh chàng lạ mặt kia, mặt cười tươi như hoa. Không biết trong lòng cô đoá hoa đó có thực sự nở rộ hay không.

Từ Tịch Tịch và Vệ Lan ngồi vào bàn người thân, nhìn người dẫn chương trình đang thao thao bất tuyệt nói, sau đó cô dâu chú rể tiến vào lễ đường, ánh đèn tập trung chiếu vào bọn họ. dđ LQđ ~ Trong lễ đường mọi người đều treo trên miệng nụ cười rực rỡ, chú rể cũng cười rất vui vẻ, không biết anh có từng nghĩ đến, trước đó một tháng cô dâu của anh ta vẫn đang còn ở chung một chỗ với người đàn ông khác.

Từ Tịch Tịch suy tư trong lòng nhưng vẫn cố giả bộ vui mừng, dù sao hôm nay cô cũng phải ăn thật no mới được, cùng một ngày phải chi ra hai phong bao, không ăn gì thì đúng là quá thiệt thòi.

Cô gắp một miếng tôm hùm chuẩn bị cho vào miệng, còn chưa kịp đưa vào miệng đã thấy một vật chọc vào má. Cô quay đầu sang nhìn, là một phong bao lì xì, nhìn kỹ một chút, có vẻ giống phong bao của cô. Cô cảm thấy vô cùng kỳ quái, Đường Tiểu Mạn đang đi thay quần áo để chuẩn bị đi mời rượu, phong bao lì xì này ở đâu ra vậy?

Cô theo bản năng quay đầu lại phía sau, so với lúc nhìn thấy ảnh cưới của Đường Tiểu Mạn, bây giờ cô còn ngạc nhiên hơn, miếng tôm hùm trong tay liền rơi xuống.

"Oh, thật lãng phí." Tô Bách thở dài, "Em cầm lấy phong bao này mà mua đồ ăn."

"Sao anh biết chỗ này mà tới?" Từ Tịch Tịch dùng chiếc đũa chỉ vào Tô Bách, kêu lên, "Anh cũng tổ chức đám cưới ở đây sao?" Không đúng, sảnh lớn ở đây đã sớm được nhà Đường Tiểu Mạn bao, Tô Bách không thể tổ chức ở đây được? Vậy tại sao anh lại xuất hiện ở đây?

"Anh tới uống rượu mừng." Tô Bách chỉ vào một bàn khác, nói: "Anh ngồi bàn bên đó, anh là bạn của chú rể, đi, sang bên đó nói chuyện một chút." Nói xong, không đợi cô trả lời, anh kéo cô sang bên kia.

Bàn chưa đủ người ngồi, Tô Bách tìm cho cô một chỗ, sau đó ấn cô ngồi xuống.

Từ Tịch Tịch ghé lại gần anh, hỏi nhỏ: "Vậy hôn lễ của anh thì sao?"

"Đã hủy bỏ rồi." Tô Bách xem thường nói.

"Tại sao?"

Tô Bách cầm đũa lên, gõ vào đầu Từ Tịch Tịch một cái, vừa đánh vừa mắng: "Còn hỏi tại sao. Nhẫn cũng đưa cho em rồi, còn hỏi tại sao."

"Vậy Chung Nghị Phương thì làm thế nào?"

"Anh đã nói rõ với cô ấy, bọn anh không hợp nhau, trong lòng anh không có cô ấy, cho dù có kết hôn cũng sẽ không hạnh phúc, vậy thà kết thúc sớm. Như vậy sẽ tốt cho cả hai."

Từ Tịch Tịch im lặng không nói gì, mặc dù trên mặt cô không thể hiện ra, nhưng trong lòng lại vô cùng hồi hộp. Cuối cùng Tô Bách cũng chịu ngoan ngoãn trở về bên cạnh cô, làm lốp xe dự phòng của cô.



"Anh nói cho em biết, bây giờ anh không còn là lốp xe dự phòng nữa, anh muốn làm lốp chính thức." Tô Bách thì thầm với Từ Tịch Tịch: "Tấm ga trả giường ở khách sạn, anh vẫn còn giữ lại, nếu em dám không nghe lời anh, anh sẽ công khai nó với mọi người." d2Lqđ!

Mặt Từ Tịch Tịch đỏ bừng, căm tức nhìn anh, nhưng không dám phản bác gì.

Lúc này, vợ chồng Đường Tiểu Mạn đi tới, vừa nhìn thấy Tô Bách, Đường Tiểu Mạn ngây người ra, lắp bắp nói: "Sao anh lại tới đây?"

"Tới uống rượu mừng của hai người." Tô Bách kéo Từ Tịch Tịch qua, nâng chén nói: "Mấy tháng nữa sẽ tới lượt chúng tôi."

"Hai người?" Đường Tiểu Mạn chỉ Từ Tịch Tịch, cười nói.

Từ Tịch Tịch xấu hổ cúi đầu, cũng không ngừng gật đầu, trong lòng cô đang rất vui.

"Đúng rồi, Vệ Lan nghe tin này chẳng phải sẽ đau lòng mà chết sao." Đường Tiểu Mạn cười đùa.

"Ngược lại thì có." Từ Tịch Tịch chỉ về phía bàn người thân, cười nói, "Nhìn anh chàng đó đi, có quen không?"

Đường Tiểu Mạn híp mắt lại nhìn, đột nhiên hét lên: "Trời ơi, Infiniti!"

Vừa dứt lời, đã quay sang chú rể cười nói: "Bạn của anh tại sao lại đi quyến rũ chị em của em vậy."

Bên này, Triệu Trinh Bình ngồi ở ghế của Từ Tịch Tịch, anh đang cùng Vệ Lan trò chuyện nhiệt tình.

"Em cứ như vậy không giải thích gì đã chia tay với tôi, chẳng lẽ không nên nói cái gì sao?"

Vệ Lan có chút xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi, tôi . . . tôi . . . . . ."

"Thôi vậy, tôi là người rất hào phóng, tôi sẽ không so đo với em chuyện đó nữa."

"Thật sao?" Vệ Lan nửa tin nửa ngờ.

"Đương nhiên." Triệu Trinh Bình vỗ vỗ ngực của mình, cười nói: "Dân làm ăn như chúng tôi sẽ không nói hai lời."

"Không phải anh chỉ là nhân viên theo dõi đơn hàng thôi sao?" Vệ Lan ngây ngốc hỏi, cũng không sợ làm tổn thương người khác.

"Lúc đó ba tôi đang quản lý công ty, tôi chỉ là giúp ông ấy làm chút việc đó. Hiện tại, ba tôi đã nghỉ hưu, mọi việc ở công ty giao lại cho tôi, ông ấy còn đang thúc giục tôi lập gia đình." Triệu Trinh Bình vừa nói vừa nhìn Vệ Lan, cười gian manh.

"Cái đó cũng không thể vội được." Vệ Lan không dám nhìn thẳng vào mắt anh, tránh né ý tứ trong câu nói đó.

Triệu Trinh Bình nhìn thấy ý đồ của cô, ôm vai cô cười nói: "Dù sao em cũng nói, chuyện lần trước là do em không đúng, vậy lần này coi như là bồi thường đi."

Được, được rồi, coi như là bồi thường đi, cả Vệ Lan và Từ Tịch Tịch đều nghĩ như vậy. Thật đúng là quá lời cho hai tên đàn ông thối này rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thời Đại Gái Ế Hưng Thịnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook