Chương 22: Sống dở chết dở
Tô Lưu
22/04/2016
Sau khi về đến
nhà, Tôn Vĩ quả thật bị chọc giận đến gần chết, nhưng không phải là vì
mấy hộp nữ trang kia giống như Vệ Lan tưởng tượng. Anh ta càng lúc càng
quyết tâm, nhất định phải lấy cho bằng được Vệ Lan. Ngày hôm sau, anh ta mang theo hai vị cứu tinh là ba mẹ mình, cùng nhau tới nhà Vệ Lan thêm
một lần nữa.
Ba mẹ Vệ Lan cứ đinh ninh rằng ba mẹ Tôn Vĩ sẽ không khác anh ta là mấy, vừa ích kỷ vừa khó dây dưa. Ngày hôm qua còn mượn người đông thế mạnh, đuổi được Tôn Vĩ ra khỏi nhà. Hôm nay cả nhà bọn họ rủ nhau chạy tới đây, nếu như bọn họ tới là để náo loạn, chỉ sợ nhà cô sẽ chịu thiệt mất.
Không ngờ, ba mẹ Tôn Vĩ lại trái ngược hoàn toàn với con trai, bọn họ đối với ba mẹ Vệ Lan vô cùng hoà nhã, vừa bước chân vào cửa đã không ngừng nói xin lỗi, còn quở trách Tôn Vĩ, nhận toàn bộ trách nhiệm là do con trai mình. Lại còn luôn miệng khen Vệ Lan, ba mẹ Vệ Lan nghe thấy những lời đó chỉ biết đỏ mặt ngại ngùng.
Ngày hôm qua gia đình cô đối xử với Tôn Vĩ như thế, hôm nay gặp mặt ba mẹ Tôn Vĩ, ba mẹ anh ta không những không trách tội, còn mắng Tôn Vĩ và khen Vệ Lan hết lời.
Suy nghĩ của mẹ Vệ Lan bây giờ rất phức tạp, ba mẹ chồng tốt như vậy, bà thật sự hi vọng con gái mình có thể gả vào nhà đó. Con gái bà bà biết, đừng thấy hôm qua cô mắng Tôn Vĩ té tát thế mà hiểu nhầm, đều là đóng kịch hết, thực ra nội tâm cô vẫn chỉ là một đứa trẻ. Nếu gặp phải một bà mẹ chồng khó tính, chắc chắn sẽ bị bắt nạt đến chết.
Ba mẹ Tôn Vĩ nhìn qua đã biết là người tốt, lại rất thích Vệ Lan, gả vào nhà họ, nhất định Vệ Lan sẽ không phải chịu thiệt. Nhưng vừa nghĩ đến bộ dạng của Tôn Vĩ, mẹ Vệ Lan lại chần chừ.
Hôm qua, sau khi Tôn Vĩ về, Vệ Lan đã kể lại hết toàn bộ chuyện của Tôn Vĩ cho ba mẹ mình nghe. Mẹ Vệ Lan không cần con rể quá giàu có, điều kiện như Tôn Vĩ, bà đã rất hài lòng. Nhưng, anh chàng này keo kiệt như vậy, lúc đang yêu đã đối xử với Vệ Lan thế này, chờ đến lúc cưới xong, chỉ sợ việc sẽ càng tệ hơn, gả con gái cho cậu ta không khéo không được hưởng phúc mà còn rước thêm một cục tức vào người. Bà nhất quyết không đồng ý chuyện hôn sự này
Nhưng ba mẹ anh ta không ngừng khẩn cầu, vô cùng chân thành, Tôn Vĩ cũng không ngừng xin lỗi, hứa về sau sẽ không tái diễn nữa. Hi vọng ba mẹ Vệ Lan có thể cho anh ta thêm một cơ hội, cho phép Vệ Lan qua lại với anh. Hiện tại chuyện kết hôn chưa bàn tới, chỉ cần tiếp tục hẹn hò là được.
Ý kiến của ba mẹ Vệ Lan bắt đầu lung lay, chỉ có thể đẩy quyền quyết định lên người Vệ Lan: "Việc này, để con bé tự quyết định, chúng tôi cũng không tiện can thiệp."
Ba mẹ Tôn Vĩ vừa nghe xong, đã cùng nhau đưa mắt nhìn về phía Vệ Lan, mẹ của anh ta thậm chí còn tiến lên nắm lấy tay Vệ Lan, nói: "Vệ Lan à, con đừng so đo với nó, nó đúng là cái đồ không biết suy nghĩ, gây chuyện mà không nghĩ tới hậu quả, thật hồ đồ! Con tha thứ cho nó lần này đi, nếu sau này nó còn dám làm như thế nữa, bác sẽ đánh gãy chân nó."
Vệ Lan cảm thấy bản thân giống như đang bị bức tử. Nếu lúc này mà phản đối, cái mác "Gái lỡ thì" cũng sẽ ám cô đến ngẹt thở. Nhưng đối tượng bây giờ cũng hết sức đau đầu. Chẳng lẽ không thể sống bình thản sao, yêu đương thế này đúng là mệt mỏi muốn chết.
"Cậu cứ như vậy thỏa hiệp à?" Từ Tịch Tịch tức gần chết, hùng hổ hỏi lại Vệ Lani.
Vệ Lan ngồi dựa vào ghế, ôm một cái gối ôm, không nói gì, mặc kệ cho hai người mắng mỏ, cô không muốn cãi lại. Cô biết bản thân mình đuối lý, cô bị người ta ức hiếp, cũng không có đủ kiên định, tóm lại, tất cả đều là lỗi của cô. Bây giờ, người ta có nói gì cô cũng không có lý do hay dũng khí để biện bạch một câu.
"Bi ai, thật bi ai." Đường Tiểu Mạn thở dài: "Làm gái ế sao lại đáng thương như vậy, cậu phải gả cho anh ta thật sao?"
"Việc này với gái ế không liên quan nha, đây đơn giản chỉ là vấn đề của Vệ Lan." Từ Tịch Tịch cũng là gái ế, theo nguyên tắc mọi người vì mình, mình vì mọi người, cô phải giải vây cho đồng bào gái ế. Người như Vệ Lan mới có thể làm ra việc thế này, mới có thể bị người ta xem thường.
Hai người bọn họ ầm ĩ lên, Vệ Lan vẫn không nhiều lời, cô đặt cái gối xuống, nịnh nọt nói: "Đừng như vậy, coi như mình cho anh ta thêm một cơ hội, nếu anh ta vẫn tiếp tục như vậy thì sẽ không có lần sau nữa."
"Hừ." Cả hai đồng thanh.
"Thật. Các cậu không biết đâu, lúc ấy ba mẹ anh ta nắm tay mình khẩn cầu như thế, mình còn biết làm gì, lại đang ở trước mặt ba mẹ mình, mình không còn cách nào khác."
Từ Tịch Tịch lắc đầu, suy nghĩ một lúc, lại muốn chơi trò cũ: "Như vậy đi, cho bọn mình gặp anh ta đi, dạo này cực phẩm như thế không nhiều, gặp một chút xem sao."
"Gặp anh ta làm gì, để sau đó các cậu lại chế nhạo mình à." Vệ Lan hoảng hốt, từ chối.
"Hoặc thế này, chúng ta cùng nhau đi du lịch đi, ở cạnh nhau vài ngày, hai người cũng có thêm cơ hội để tìm hiểu nhau." Đường Tiểu Mạn đưa ra ý kiến.
"Cậu định đi du lịch sao?" Từ Tịch Tịch quay đầu lại hỏi Đường Tiểu Mạn.
"Đúng vậy, mình với Trình Quân định đi Hải Nam chơi, mùa đông rồi, đi Hải Nam phơi nắng thư giãn. Cậu với Tôn Vĩ cũng đi cùng đi, càng đông càng vui."
"Lấy đâu ra ngày nghỉ vậy, mình không giống cậu, muốn đi lúc nào là đi."
"Tết Nguyên Đán, có mấy ngày nghỉ lễ đó, không phải công ty các cậu định bắt người ta làm thêm đấy chứ."
"Sao lại đột nhiên hăng hái vậy, cậu với Trình Quân sắp kết hôn rồi, định hưởng tuần trăng mật trước à?" Từ Tịch Tịch kéo kéo tóc của Đường Tiểu Mạn, cười nói.
"Cậu cũng đi đi, mang Theo Tô Bách, vừa đúng ba cặp."
Từ Tịch Tịch nghiêm mặt, mất tự nhiên nói: "Dẫn anh ấy đi cùng làm gì, muốn đi thì mình tự đi được, anh ấy là gì của mình mà mang theo?"
Đường Tiểu Mạn vừa nghe, liền biết bọn họ nhất định lại giận dỗi nhau rồi, cũng không miễn cưỡng nữa: "Được, vậy cứ coi như cậu là vệ sỹ của Vệ Lan, đi cùng để bảo vệ cậu ấy, được chưa?"
Lâu lắm rồi Vệ Lan không đi du lịch, quả thật cũng muốn đi thư giãn một chút, nhưng cô nghĩ rằng Tôn Vĩ nhất định sẽ không đồng ý. Dùng cái bụng hẹp hòi ấy ra tính toán, đi Hải Nam, ít nhất cũng phải mấy ngàn tệ, anh ta đồng ý mới là lạ.
Không ngờ, chuyện lạ vẫn có thể xảy ra, Tôn Vĩ thật sự đồng ý. Hơn nữa còn vô cùng thích thú, không hề lưỡng lự, đồng ý ngay. Càng bất ngờ hơn, ngày hôm sau, Tôn Vĩ nói với cô, chi phí chuyến đi này, cả phần của cô đều là anh lo.
Vệ Lan cảm thấy, hình như mọi chuyện lại giống như sau lần đầu tiên gây gổ, hình như mỗi lần cãi nhau xong, Tôn Vĩ lại nhịn xuống một chút, trở nên vô cùng hào phóng. Dĩ nhiên cô không thể đoán ra được, người đứng sau chi tiền rốt cuộc là ai. Nếu cô biết, tiền du lịch là do ba mẹ Tôn Vĩ trả, nhất định cô sẽ vô cùng ngượng ngùng.
Tất cả đều chuẩn bị xong, năm người bọn họ bắt đầu lên đường. Đi du lịch nghỉ ngơi, tâm trạng của mọi người rất thoải mái, mọi ân oán đều ném sang một bên. d'd.l\q/d Ấn tượng đầu tiên của Đường Tiểu Mạn và Từ Tịch Tịch đối với Tôn Vĩ không tệ, tất nhiên các cô biết rõ, nhìn người không nên chỉ nhìn bằng vẻ bề ngoài. Huống hồ, chiến tích oanh liệt của anh ta các cô đều ghi tạc trong lòng.
Từ Tịch Tịch đột nhiên nghĩ tới Trương Định Trữ, lại nhìn Tôn Vĩ một chút, cô càng cảm thấy tình huống nguy hiểm cho Vệ Lan. Nếu trên đường đi du lịch, Tôn Vĩ đột nhiên nổi điên giống Trương Định Trữ thì các cô biết biết kiếm đâu ra Tô Bách để đỡ thay cho Vệ Lan một dao đây.
Lúc này, Từ Tịch Tịch mới nhận ra, trên đời này Tô Bách là độc nhất vô nhị. Vật gì cũng vậy, càng hiếm càng quý. Cô đã từng có được vật quý đó, chỉ tiếc, cô đã tự mình ném nó đi.
Từ Tịch Tịch không biết đã tự nhắc nhở bản thân bao nhiêu lần: không được hối hận, không được hối hận, thật ra thì, cô vẫn có chút hối hận.
Cô hối hận vì đã theo ý tên quỷ hẹp hòi Tôn Vĩ mà thay đổi kế hoạch ban đầu, đổi đoàn du lịch. Tất nhiên Đường Tiểu Mạn cũng chung suy nghĩ với cô. Vốn ban đầu là muốn đi xa thành thị, hoà mình vào thiên nhiên. Ý định thì tốt đẹp như vậy, rốt cuộc lại bị hướng dẫn viên du lịch lôi đi khắp cửa hàng này sang cửa hàng khác, vẫn là không thoát nổi thành thị, ngược lại lại vô cùng thân thiết với nhau.
Những món đồ này, đối với những người chuyên dùng hàng hiệu như Đường Tiểu Mạn và Từ Tịch Tịch thì đều không vừa mắt. Người khác còn đang chọn lựa đến hoa mắt, bọn họ đã dựa vào tường ngáp ngắn ngáp dài. Hướng dẫn viên du lịch là một anh chàng trẻ tuổi, nhiệt tình chạy qua chạy lại, động viên họ mua thêm một chút, luôn miệng nói nếu bỏ lỡ sẽ rất hối hận.
Từ Tịch Tịch lườm anh ta một cái, không khách khí nói: "Đi theo đoàn của anh mới là hối hận đấy. Du lịch Hải Nam chính là tới mấy cửa hàng này sao? Biển đâu? Danh lam thắng cảnh đâu? Dù có là vì tiền hoa hồng, cũng không nên lộ liễu như vậy chứ."
Mặc dù trong lòng Đường Tiểu Mạn cũng nghĩ như vậy, nhưng cô không ngờ Từ Tịch Tịch lại dám to gan nói ra. Chỉ thấy anh chàng hướng dẫn viên du lịch mặt đỏ bừng, nói cà lăm không thành câu.
Từ Tịch Tịch phất tay một cái, ý nói: "Thôi, anh bận thì cứ đi đi. Đừng đến làm phiền tôi là được."
Anh chàng hướng dẫn viên du lịch bị cô chặn họng, không những không tức giận, ngược lại lại vô cùng ngượng ngùng. Đường Tiểu Mạn nhìn điệu bộ vua chúa của Từ Tịch Tịch, trong lòng cảm thấy vô cùng bội phục. Là phụ nữ, đôi khi bộ dạng cao ngạo một chút cũng có lợi. Nếu như là cô nói những lời đó, chưa chắc đã ra được phong thái như Từ Tịch Tịch.
Khác với hai cô, Vệ Lan lại rất vui, Từ Tịch Tịch luôn nói, Vệ Lan trời sinh đã là một người phụ nữ ngu ngốc. Chuyến du lịch lần này, từ đầu đến cuối Vệ Lan đều thích thú với mấy lời mời của hướng dẫn viên. Chọn chọn lựa lựa mấy món đồ tầm thường kia, còn gật đầu lia lịa như uống phải thuốc. Tôn Vĩ cũng ở một bên chọn đồ với cô, dù sao Vệ Lan cũng tiết kiệm được khoản tiền phí du lịch nên khá dư giả để mua đồ lưu niệm, Tôn Vĩ nhân cơ hội đó chiếm ít tiện nghi, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Đến giữa chiều, rốt cuộc hướng dẫn viên du lịch cũng không chịu nổi kháng nghị của mọi người, đành phải bảo lái xe đưa mọi người đến bờ biển, cũng coi như giúp nhân sĩ đất liền trông thấy hình dáng của biển khơi.
Lần này, các cô gái đều không kiềm chế được, lập tức lấy đồ bơi đã chuẩn bị ra, không kịp đợi người khác liền chạy xuống nước. Vệ Lan thấy người đông như thế này, nếu mặc đồ bơi chạy khắp nơi sẽ rất xấu hổ, cô chỉ dám mặc một chiếc váy liền, làm điệu bộ thanh tú, chân giẫm giẫm nước sát bờ, chỉ huy Tôn Vĩ chụp ảnh cho mình.
Đường Tiểu Mạn mặc nguyên bộ đồ cũ, vừa thấy biển đã kéo Trình Quân xuống nước. Còn Từ Tịch Tịch thì đứng lại trên bờ bôi kem chống nắng, ngẩng đầu lên đã không thấy bóng dáng bốn người kia đâu, trong lòng thầm mắng: quả nhiên là có đàn ông liền quên mất bạn bè, vừa tới nơi đã biến mất tăm không còn nhớ đến cô nữa.
Không sao, với khuôn mặt này của cô, còn sợ không có ai quan tâm đến cô sao. Ngay từ lúc cô vừa thay xong đồ bơi, mấy anh chàng trẻ tuổi trong đoàn liền chạy tới nói lời ngon tiếng ngọt, nịnh hót cô.
Từ Tịch Tịch cảm thấy bọn họ quá ồn ào, vô tình phá hỏng cảnh đẹp trước mắt, cô không hứng thú với nụ cười giả tạo của bọn họ, cô chỉ muốn xuống nước vui chơi. d/d[L.q`đ] Có một anh chàng ở đội cứu hộ, so với mấy anh chàng kia khoác lác không kém là bao. Anh ta nhìn thấy người đẹp muốn xuống nước, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội đi theo cô, bọn họ tranh giành vị trí hộ vệ cho Từ Tịch Tịch còn náo nhiệt hơn lễ hội.
Từ Tịch Tịch quyến rũ cười nhẹ một tiếng, trấn an bọn họ: "Đừng làm ồn, trước hết để tôi tự mình xuống nước chơi một lát đã. Trong số các anh, ai là người giàu nhất, người đó sẽ có cơ hội xuống nước cùng tôi."
Mấy anh chàng kia liền im lặng, giả bộ ngó lơ. Từ Tịch Tịch cười trộm trong bụng, bắt đầu đi về hướng biển.
Dĩ nhiên, cô cũng không dám bơi quá xa, chỉ dám chơi đùa ở vùng nước nông. Kỹ thuật bơi của cô không tính là cao siêu, ngày thường cũng ít khi luyện tập. Mỗi lần cô đến hồ bơi, thời gian dành để đối phó với người hâm mộ còn nhiều hơn thời gian cô bơi dưới nước, dần dà, cô mất hết hứng thú với bơi lội, đến bây giờ, công phu của cô chỉ đạt ở mức mèo cào.
Chỉ là bơi ở biển khác xa so với bơi trong nhà, không khí thoáng đãng, mặt biển rộng lớn. Cô bơi được tầm 100m thì quay đầu lại, định bơi đến gần bờ thì tìm xung quanh xem, không biết Vệ Lan và Đường Tiểu Mạn chạy đi đâu rồi.
Chỉ là lúc vừa ngẩng đầu lên, hình ảnh nhìn thấy lại làm cô hoảng hồn. Trước mắt cô là bóng dáng của Tô Bách. Nhất định là do cô lớn tuổi mắt cũng kém theo, cố gắng nháy nháy mắt mấy cái, mở mắt ra, ảo giác đó vẫn còn, không hề thay đổi.
Mặc dù đứng cách xa, cô không nhìn thấy rõ mặt của người kia, nhưng với mối quan hệ ngần ấy năm giữa cô và Tô Bách, cô dám khẳng định 99% người đó là Tô Bách. Cảm giác này chỉ xuất hiện khi người với người quen biết nhau đến trình độ, cho dù không nhìn thấy mặt người kia, nhưng dựa vào hình dáng cũng có thể dễ dàng nhận ra nhau giữa biển người.
Tô Bách còn đi cùng với người khác, là phụ nữ, điều này Từ Tịch Tịch có thể nhận ra, nhưng là ai thì cô không nhìn rõ. Nhưng trong đầu Từ Tịch Tịch liền hiện ra một cái tên, là Chung Nghị Phương. Hai người bọn họ là tình nhân, đi du lịch cùng nhau là chuyện rất bình thường. Nếu như người đó đúng là Tô Bách, nhưng cô gái đi bên cạnh lại không phải là Chung Nghị Phương, thì Từ Tịch Tịch cô quả thực không thể tin nổi đàn ông trên thế giới này nữa. !d.d/l.q'đ Bởi nếu có một ngày, người đàn ông si tình như Tô Bách cũng có thể bắt cá hai tay, vậy trên thế giới còn tồn tại người đàn ông nào chung thuỷ từ đầu tới cuối với một cô gái hay không?
Từ Tịch Tịch suy nghĩ đến thừ người ra, chân tay cũng quên động đậy. Lúc này, đột nhiên lại có một cơn sóng đánh tới, tuy không phải là sóng lớn nhưng cũng đủ đánh cho Từ Tịch Tịch choáng váng đầu óc. Cô uống phải một hớp nước biển, bị sặc nước nên ho khan, không ngờ tình hình càng tệ hơn, nước biển liên tục hộc vào miệng, vào mũi cô.
Từ Tịch Tịch cảm thấy khó thở, chân tay khua loạn, muốn kêu cứu nhưng lại không thể phát ra âm thanh. Ý thức của cô bắt đầu hỗn loạn, không nhận thức được nguy hiểm của mình.
Ba mẹ Vệ Lan cứ đinh ninh rằng ba mẹ Tôn Vĩ sẽ không khác anh ta là mấy, vừa ích kỷ vừa khó dây dưa. Ngày hôm qua còn mượn người đông thế mạnh, đuổi được Tôn Vĩ ra khỏi nhà. Hôm nay cả nhà bọn họ rủ nhau chạy tới đây, nếu như bọn họ tới là để náo loạn, chỉ sợ nhà cô sẽ chịu thiệt mất.
Không ngờ, ba mẹ Tôn Vĩ lại trái ngược hoàn toàn với con trai, bọn họ đối với ba mẹ Vệ Lan vô cùng hoà nhã, vừa bước chân vào cửa đã không ngừng nói xin lỗi, còn quở trách Tôn Vĩ, nhận toàn bộ trách nhiệm là do con trai mình. Lại còn luôn miệng khen Vệ Lan, ba mẹ Vệ Lan nghe thấy những lời đó chỉ biết đỏ mặt ngại ngùng.
Ngày hôm qua gia đình cô đối xử với Tôn Vĩ như thế, hôm nay gặp mặt ba mẹ Tôn Vĩ, ba mẹ anh ta không những không trách tội, còn mắng Tôn Vĩ và khen Vệ Lan hết lời.
Suy nghĩ của mẹ Vệ Lan bây giờ rất phức tạp, ba mẹ chồng tốt như vậy, bà thật sự hi vọng con gái mình có thể gả vào nhà đó. Con gái bà bà biết, đừng thấy hôm qua cô mắng Tôn Vĩ té tát thế mà hiểu nhầm, đều là đóng kịch hết, thực ra nội tâm cô vẫn chỉ là một đứa trẻ. Nếu gặp phải một bà mẹ chồng khó tính, chắc chắn sẽ bị bắt nạt đến chết.
Ba mẹ Tôn Vĩ nhìn qua đã biết là người tốt, lại rất thích Vệ Lan, gả vào nhà họ, nhất định Vệ Lan sẽ không phải chịu thiệt. Nhưng vừa nghĩ đến bộ dạng của Tôn Vĩ, mẹ Vệ Lan lại chần chừ.
Hôm qua, sau khi Tôn Vĩ về, Vệ Lan đã kể lại hết toàn bộ chuyện của Tôn Vĩ cho ba mẹ mình nghe. Mẹ Vệ Lan không cần con rể quá giàu có, điều kiện như Tôn Vĩ, bà đã rất hài lòng. Nhưng, anh chàng này keo kiệt như vậy, lúc đang yêu đã đối xử với Vệ Lan thế này, chờ đến lúc cưới xong, chỉ sợ việc sẽ càng tệ hơn, gả con gái cho cậu ta không khéo không được hưởng phúc mà còn rước thêm một cục tức vào người. Bà nhất quyết không đồng ý chuyện hôn sự này
Nhưng ba mẹ anh ta không ngừng khẩn cầu, vô cùng chân thành, Tôn Vĩ cũng không ngừng xin lỗi, hứa về sau sẽ không tái diễn nữa. Hi vọng ba mẹ Vệ Lan có thể cho anh ta thêm một cơ hội, cho phép Vệ Lan qua lại với anh. Hiện tại chuyện kết hôn chưa bàn tới, chỉ cần tiếp tục hẹn hò là được.
Ý kiến của ba mẹ Vệ Lan bắt đầu lung lay, chỉ có thể đẩy quyền quyết định lên người Vệ Lan: "Việc này, để con bé tự quyết định, chúng tôi cũng không tiện can thiệp."
Ba mẹ Tôn Vĩ vừa nghe xong, đã cùng nhau đưa mắt nhìn về phía Vệ Lan, mẹ của anh ta thậm chí còn tiến lên nắm lấy tay Vệ Lan, nói: "Vệ Lan à, con đừng so đo với nó, nó đúng là cái đồ không biết suy nghĩ, gây chuyện mà không nghĩ tới hậu quả, thật hồ đồ! Con tha thứ cho nó lần này đi, nếu sau này nó còn dám làm như thế nữa, bác sẽ đánh gãy chân nó."
Vệ Lan cảm thấy bản thân giống như đang bị bức tử. Nếu lúc này mà phản đối, cái mác "Gái lỡ thì" cũng sẽ ám cô đến ngẹt thở. Nhưng đối tượng bây giờ cũng hết sức đau đầu. Chẳng lẽ không thể sống bình thản sao, yêu đương thế này đúng là mệt mỏi muốn chết.
"Cậu cứ như vậy thỏa hiệp à?" Từ Tịch Tịch tức gần chết, hùng hổ hỏi lại Vệ Lani.
Vệ Lan ngồi dựa vào ghế, ôm một cái gối ôm, không nói gì, mặc kệ cho hai người mắng mỏ, cô không muốn cãi lại. Cô biết bản thân mình đuối lý, cô bị người ta ức hiếp, cũng không có đủ kiên định, tóm lại, tất cả đều là lỗi của cô. Bây giờ, người ta có nói gì cô cũng không có lý do hay dũng khí để biện bạch một câu.
"Bi ai, thật bi ai." Đường Tiểu Mạn thở dài: "Làm gái ế sao lại đáng thương như vậy, cậu phải gả cho anh ta thật sao?"
"Việc này với gái ế không liên quan nha, đây đơn giản chỉ là vấn đề của Vệ Lan." Từ Tịch Tịch cũng là gái ế, theo nguyên tắc mọi người vì mình, mình vì mọi người, cô phải giải vây cho đồng bào gái ế. Người như Vệ Lan mới có thể làm ra việc thế này, mới có thể bị người ta xem thường.
Hai người bọn họ ầm ĩ lên, Vệ Lan vẫn không nhiều lời, cô đặt cái gối xuống, nịnh nọt nói: "Đừng như vậy, coi như mình cho anh ta thêm một cơ hội, nếu anh ta vẫn tiếp tục như vậy thì sẽ không có lần sau nữa."
"Hừ." Cả hai đồng thanh.
"Thật. Các cậu không biết đâu, lúc ấy ba mẹ anh ta nắm tay mình khẩn cầu như thế, mình còn biết làm gì, lại đang ở trước mặt ba mẹ mình, mình không còn cách nào khác."
Từ Tịch Tịch lắc đầu, suy nghĩ một lúc, lại muốn chơi trò cũ: "Như vậy đi, cho bọn mình gặp anh ta đi, dạo này cực phẩm như thế không nhiều, gặp một chút xem sao."
"Gặp anh ta làm gì, để sau đó các cậu lại chế nhạo mình à." Vệ Lan hoảng hốt, từ chối.
"Hoặc thế này, chúng ta cùng nhau đi du lịch đi, ở cạnh nhau vài ngày, hai người cũng có thêm cơ hội để tìm hiểu nhau." Đường Tiểu Mạn đưa ra ý kiến.
"Cậu định đi du lịch sao?" Từ Tịch Tịch quay đầu lại hỏi Đường Tiểu Mạn.
"Đúng vậy, mình với Trình Quân định đi Hải Nam chơi, mùa đông rồi, đi Hải Nam phơi nắng thư giãn. Cậu với Tôn Vĩ cũng đi cùng đi, càng đông càng vui."
"Lấy đâu ra ngày nghỉ vậy, mình không giống cậu, muốn đi lúc nào là đi."
"Tết Nguyên Đán, có mấy ngày nghỉ lễ đó, không phải công ty các cậu định bắt người ta làm thêm đấy chứ."
"Sao lại đột nhiên hăng hái vậy, cậu với Trình Quân sắp kết hôn rồi, định hưởng tuần trăng mật trước à?" Từ Tịch Tịch kéo kéo tóc của Đường Tiểu Mạn, cười nói.
"Cậu cũng đi đi, mang Theo Tô Bách, vừa đúng ba cặp."
Từ Tịch Tịch nghiêm mặt, mất tự nhiên nói: "Dẫn anh ấy đi cùng làm gì, muốn đi thì mình tự đi được, anh ấy là gì của mình mà mang theo?"
Đường Tiểu Mạn vừa nghe, liền biết bọn họ nhất định lại giận dỗi nhau rồi, cũng không miễn cưỡng nữa: "Được, vậy cứ coi như cậu là vệ sỹ của Vệ Lan, đi cùng để bảo vệ cậu ấy, được chưa?"
Lâu lắm rồi Vệ Lan không đi du lịch, quả thật cũng muốn đi thư giãn một chút, nhưng cô nghĩ rằng Tôn Vĩ nhất định sẽ không đồng ý. Dùng cái bụng hẹp hòi ấy ra tính toán, đi Hải Nam, ít nhất cũng phải mấy ngàn tệ, anh ta đồng ý mới là lạ.
Không ngờ, chuyện lạ vẫn có thể xảy ra, Tôn Vĩ thật sự đồng ý. Hơn nữa còn vô cùng thích thú, không hề lưỡng lự, đồng ý ngay. Càng bất ngờ hơn, ngày hôm sau, Tôn Vĩ nói với cô, chi phí chuyến đi này, cả phần của cô đều là anh lo.
Vệ Lan cảm thấy, hình như mọi chuyện lại giống như sau lần đầu tiên gây gổ, hình như mỗi lần cãi nhau xong, Tôn Vĩ lại nhịn xuống một chút, trở nên vô cùng hào phóng. Dĩ nhiên cô không thể đoán ra được, người đứng sau chi tiền rốt cuộc là ai. Nếu cô biết, tiền du lịch là do ba mẹ Tôn Vĩ trả, nhất định cô sẽ vô cùng ngượng ngùng.
Tất cả đều chuẩn bị xong, năm người bọn họ bắt đầu lên đường. Đi du lịch nghỉ ngơi, tâm trạng của mọi người rất thoải mái, mọi ân oán đều ném sang một bên. d'd.l\q/d Ấn tượng đầu tiên của Đường Tiểu Mạn và Từ Tịch Tịch đối với Tôn Vĩ không tệ, tất nhiên các cô biết rõ, nhìn người không nên chỉ nhìn bằng vẻ bề ngoài. Huống hồ, chiến tích oanh liệt của anh ta các cô đều ghi tạc trong lòng.
Từ Tịch Tịch đột nhiên nghĩ tới Trương Định Trữ, lại nhìn Tôn Vĩ một chút, cô càng cảm thấy tình huống nguy hiểm cho Vệ Lan. Nếu trên đường đi du lịch, Tôn Vĩ đột nhiên nổi điên giống Trương Định Trữ thì các cô biết biết kiếm đâu ra Tô Bách để đỡ thay cho Vệ Lan một dao đây.
Lúc này, Từ Tịch Tịch mới nhận ra, trên đời này Tô Bách là độc nhất vô nhị. Vật gì cũng vậy, càng hiếm càng quý. Cô đã từng có được vật quý đó, chỉ tiếc, cô đã tự mình ném nó đi.
Từ Tịch Tịch không biết đã tự nhắc nhở bản thân bao nhiêu lần: không được hối hận, không được hối hận, thật ra thì, cô vẫn có chút hối hận.
Cô hối hận vì đã theo ý tên quỷ hẹp hòi Tôn Vĩ mà thay đổi kế hoạch ban đầu, đổi đoàn du lịch. Tất nhiên Đường Tiểu Mạn cũng chung suy nghĩ với cô. Vốn ban đầu là muốn đi xa thành thị, hoà mình vào thiên nhiên. Ý định thì tốt đẹp như vậy, rốt cuộc lại bị hướng dẫn viên du lịch lôi đi khắp cửa hàng này sang cửa hàng khác, vẫn là không thoát nổi thành thị, ngược lại lại vô cùng thân thiết với nhau.
Những món đồ này, đối với những người chuyên dùng hàng hiệu như Đường Tiểu Mạn và Từ Tịch Tịch thì đều không vừa mắt. Người khác còn đang chọn lựa đến hoa mắt, bọn họ đã dựa vào tường ngáp ngắn ngáp dài. Hướng dẫn viên du lịch là một anh chàng trẻ tuổi, nhiệt tình chạy qua chạy lại, động viên họ mua thêm một chút, luôn miệng nói nếu bỏ lỡ sẽ rất hối hận.
Từ Tịch Tịch lườm anh ta một cái, không khách khí nói: "Đi theo đoàn của anh mới là hối hận đấy. Du lịch Hải Nam chính là tới mấy cửa hàng này sao? Biển đâu? Danh lam thắng cảnh đâu? Dù có là vì tiền hoa hồng, cũng không nên lộ liễu như vậy chứ."
Mặc dù trong lòng Đường Tiểu Mạn cũng nghĩ như vậy, nhưng cô không ngờ Từ Tịch Tịch lại dám to gan nói ra. Chỉ thấy anh chàng hướng dẫn viên du lịch mặt đỏ bừng, nói cà lăm không thành câu.
Từ Tịch Tịch phất tay một cái, ý nói: "Thôi, anh bận thì cứ đi đi. Đừng đến làm phiền tôi là được."
Anh chàng hướng dẫn viên du lịch bị cô chặn họng, không những không tức giận, ngược lại lại vô cùng ngượng ngùng. Đường Tiểu Mạn nhìn điệu bộ vua chúa của Từ Tịch Tịch, trong lòng cảm thấy vô cùng bội phục. Là phụ nữ, đôi khi bộ dạng cao ngạo một chút cũng có lợi. Nếu như là cô nói những lời đó, chưa chắc đã ra được phong thái như Từ Tịch Tịch.
Khác với hai cô, Vệ Lan lại rất vui, Từ Tịch Tịch luôn nói, Vệ Lan trời sinh đã là một người phụ nữ ngu ngốc. Chuyến du lịch lần này, từ đầu đến cuối Vệ Lan đều thích thú với mấy lời mời của hướng dẫn viên. Chọn chọn lựa lựa mấy món đồ tầm thường kia, còn gật đầu lia lịa như uống phải thuốc. Tôn Vĩ cũng ở một bên chọn đồ với cô, dù sao Vệ Lan cũng tiết kiệm được khoản tiền phí du lịch nên khá dư giả để mua đồ lưu niệm, Tôn Vĩ nhân cơ hội đó chiếm ít tiện nghi, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Đến giữa chiều, rốt cuộc hướng dẫn viên du lịch cũng không chịu nổi kháng nghị của mọi người, đành phải bảo lái xe đưa mọi người đến bờ biển, cũng coi như giúp nhân sĩ đất liền trông thấy hình dáng của biển khơi.
Lần này, các cô gái đều không kiềm chế được, lập tức lấy đồ bơi đã chuẩn bị ra, không kịp đợi người khác liền chạy xuống nước. Vệ Lan thấy người đông như thế này, nếu mặc đồ bơi chạy khắp nơi sẽ rất xấu hổ, cô chỉ dám mặc một chiếc váy liền, làm điệu bộ thanh tú, chân giẫm giẫm nước sát bờ, chỉ huy Tôn Vĩ chụp ảnh cho mình.
Đường Tiểu Mạn mặc nguyên bộ đồ cũ, vừa thấy biển đã kéo Trình Quân xuống nước. Còn Từ Tịch Tịch thì đứng lại trên bờ bôi kem chống nắng, ngẩng đầu lên đã không thấy bóng dáng bốn người kia đâu, trong lòng thầm mắng: quả nhiên là có đàn ông liền quên mất bạn bè, vừa tới nơi đã biến mất tăm không còn nhớ đến cô nữa.
Không sao, với khuôn mặt này của cô, còn sợ không có ai quan tâm đến cô sao. Ngay từ lúc cô vừa thay xong đồ bơi, mấy anh chàng trẻ tuổi trong đoàn liền chạy tới nói lời ngon tiếng ngọt, nịnh hót cô.
Từ Tịch Tịch cảm thấy bọn họ quá ồn ào, vô tình phá hỏng cảnh đẹp trước mắt, cô không hứng thú với nụ cười giả tạo của bọn họ, cô chỉ muốn xuống nước vui chơi. d/d[L.q`đ] Có một anh chàng ở đội cứu hộ, so với mấy anh chàng kia khoác lác không kém là bao. Anh ta nhìn thấy người đẹp muốn xuống nước, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội đi theo cô, bọn họ tranh giành vị trí hộ vệ cho Từ Tịch Tịch còn náo nhiệt hơn lễ hội.
Từ Tịch Tịch quyến rũ cười nhẹ một tiếng, trấn an bọn họ: "Đừng làm ồn, trước hết để tôi tự mình xuống nước chơi một lát đã. Trong số các anh, ai là người giàu nhất, người đó sẽ có cơ hội xuống nước cùng tôi."
Mấy anh chàng kia liền im lặng, giả bộ ngó lơ. Từ Tịch Tịch cười trộm trong bụng, bắt đầu đi về hướng biển.
Dĩ nhiên, cô cũng không dám bơi quá xa, chỉ dám chơi đùa ở vùng nước nông. Kỹ thuật bơi của cô không tính là cao siêu, ngày thường cũng ít khi luyện tập. Mỗi lần cô đến hồ bơi, thời gian dành để đối phó với người hâm mộ còn nhiều hơn thời gian cô bơi dưới nước, dần dà, cô mất hết hứng thú với bơi lội, đến bây giờ, công phu của cô chỉ đạt ở mức mèo cào.
Chỉ là bơi ở biển khác xa so với bơi trong nhà, không khí thoáng đãng, mặt biển rộng lớn. Cô bơi được tầm 100m thì quay đầu lại, định bơi đến gần bờ thì tìm xung quanh xem, không biết Vệ Lan và Đường Tiểu Mạn chạy đi đâu rồi.
Chỉ là lúc vừa ngẩng đầu lên, hình ảnh nhìn thấy lại làm cô hoảng hồn. Trước mắt cô là bóng dáng của Tô Bách. Nhất định là do cô lớn tuổi mắt cũng kém theo, cố gắng nháy nháy mắt mấy cái, mở mắt ra, ảo giác đó vẫn còn, không hề thay đổi.
Mặc dù đứng cách xa, cô không nhìn thấy rõ mặt của người kia, nhưng với mối quan hệ ngần ấy năm giữa cô và Tô Bách, cô dám khẳng định 99% người đó là Tô Bách. Cảm giác này chỉ xuất hiện khi người với người quen biết nhau đến trình độ, cho dù không nhìn thấy mặt người kia, nhưng dựa vào hình dáng cũng có thể dễ dàng nhận ra nhau giữa biển người.
Tô Bách còn đi cùng với người khác, là phụ nữ, điều này Từ Tịch Tịch có thể nhận ra, nhưng là ai thì cô không nhìn rõ. Nhưng trong đầu Từ Tịch Tịch liền hiện ra một cái tên, là Chung Nghị Phương. Hai người bọn họ là tình nhân, đi du lịch cùng nhau là chuyện rất bình thường. Nếu như người đó đúng là Tô Bách, nhưng cô gái đi bên cạnh lại không phải là Chung Nghị Phương, thì Từ Tịch Tịch cô quả thực không thể tin nổi đàn ông trên thế giới này nữa. !d.d/l.q'đ Bởi nếu có một ngày, người đàn ông si tình như Tô Bách cũng có thể bắt cá hai tay, vậy trên thế giới còn tồn tại người đàn ông nào chung thuỷ từ đầu tới cuối với một cô gái hay không?
Từ Tịch Tịch suy nghĩ đến thừ người ra, chân tay cũng quên động đậy. Lúc này, đột nhiên lại có một cơn sóng đánh tới, tuy không phải là sóng lớn nhưng cũng đủ đánh cho Từ Tịch Tịch choáng váng đầu óc. Cô uống phải một hớp nước biển, bị sặc nước nên ho khan, không ngờ tình hình càng tệ hơn, nước biển liên tục hộc vào miệng, vào mũi cô.
Từ Tịch Tịch cảm thấy khó thở, chân tay khua loạn, muốn kêu cứu nhưng lại không thể phát ra âm thanh. Ý thức của cô bắt đầu hỗn loạn, không nhận thức được nguy hiểm của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.