Chương 65: Chạy Thoát
Magsarion
17/02/2022
"Hô, hô" sau khi khôi phục tinh thần từ bốn viên lựu đạn đánh lén, thì Giang Thiên Vũ cũng chật vật đứng dậy. Người hắn hiện tại bê bết máu
Giang Thiên Vũ nhìn xem bộ áo giáp chiến đấu khổng lồ đứng lên thì cũng sôi máu; dù sao hắn cũng nghĩ rằng Man Ngưu Va Chạm ít nhất có thể trọng thương đối thủ - nó là võ kỹ cao cấp, lại thêm tính năng "cách sơn đả ngưu" của chiêu thức này.
Đáng lẽ toàn bộ lực lượng sẽ phải xuyên qua bộ giáp cồng kềnh đó và giết chết người ở bên trong chứ. Làm thế nào mà hắn có thể né được công kích như vậy? Những câu hỏi như vậy vẫn quanh quẩn trong đầu của Giang Thiên Vũ, đánh thẳng vào lòng tự tin của hắn.
"Tại sao ngươi vẫn có thể đứng lên? Chừng đó lực đã đủ để giết chết một cường giả Tiên Thiên thông thường rồi" đầu óc loạn, lửa giận lên não, kích thích cái "ác tính" trong nội tâm của hắn. Hiện tại, sau khi thua cuộc trên chiến tranh tâm lý quá nhiều, Giang Thiên Vũ đã không còn ý chí gì có thể nói; nếu không giết được người này, thi khả năng cao cả đời không tu thành Kim Đan được.
Dù sao, hắn được nâng lên thành "chân mệnh thiên tử", bây giờ lại "rớt xuống vạn trượng" như thế này thì làm sao mà có thể chịu đựng được. Đả kích từ cái cảm giác trên vạn người rơi xuống liên tiếp thất bại gây ra thương tổn nhiều hơn so với một người thất bại từ đầu. "Trèo càng cao, ngã càng đau" chính là cái đạo lý này.
Tố chất tâm lý được hình thành trong "hai trăm năm" cũng khó có thể cứu được trường hợp này; dù sao, đó là hai trăm năm tu luyện, không phải hai trăm năm nghiên cứu triết lý hay khoa học. Kể cả những tu luyện giả ở Tu Tiên giới cũng vẫn có hỉ nộ ái ố như người thường - thì làm sao mà Giang Thiên Vũ có thể thoát khỏi những thất tình lục dục này chứ.
Mặc dù nhiều người nói là "sống lâu thành tinh", nhưng có vẻ điều này cũng không áp dụng với những người tu tiên - họ sống lây nhưng vẫn giữ được cái chất "người" của mình. Dù có những lão tổ sống hơn vạn năm tại Tu Tiên Giới, họ vẫn có những cảm xúc thông thường như những đệ tử mới sống có ba chục năm của mình.
Vẫn còn tranh đấu, đố kỵ hay cảm giác ưu việt - theo trí nhớ của Giang Thiên Vũ thì đó là bởi vì họ đã tiến vào một cảnh giới tâm linh đặc thù, hóa phàm mà bất phàm. Vậy nên hắn không cần lo lắng, chỉ cần tiếp tục tu luyện mà thôi.
Giờ này, Giang Thiên Vũ đúng thật là đã rơi vào đường cùng - những phòng tuyến tâm lý, những thứ mà hắn tự hào đều đang không thể làm được gì đối thủ. Hiện tại, hắn giống như một con dã thú chỉ biết lao đến mà chém giết địch thủ.
Hắn bị buộc vào đường cùng rồi - rút lui cũng có nghĩa là tương lai sẽ không thể vượt qua bóng ma tâm lý này, và sẽ bị Tâm Ma Kiếp xử lý trên đường tu luyện. Tên đặc công mặc bộ áo giáp chiến đấu kia đã trở thành ác mộng; đánh bại hắn không còn là đánh bại một đối thủ thuần túy nữa, mà nó còn là đánh bại chính bản thân mình.
— QUẢNG CÁO —
Event
Muốn tu luyện, muốn nghịch thiên thì đương nhiên phải vượt qua cái ranh giới này, nên Giang Thiên Vũ chỉ có thể bước tiếp, mà không phải là chạy trốn. Nếu chạy trốn thì sẽ không còn tương lai, nên chỉ có thể tiếp lục "đâm lao thì phải theo lao" mà thôi.
Nghĩ thông suôi, Giang Thiên Vũ cũng đã bình tĩnh lại và sau đó lại một lần nữa đạp xuống tuyết, nổ ra một cái hố, lợi dụng tốc độ của mình để kết liễu đối thủ. Với tốc độ của mình, thì vị thiên tài họ Giang gần như là chắc chắn đòn tấn công tiếp theo sẽ là cuối cùng, do đó hắn ngắm thẳng yết hầu.
Giang Thiên Vũ có thể thấy được thanh kiếm xuyên qua yết hầu, hắn chiến thắng bóng ma tâm lý và bước lên con đường tu luyện vô địch của mình. Quyền khuynh thiên hạ, tay ôm mỹ nhân, ... Đáng tiếc rằng đó chỉ là cảnh tượng xảy ra trong đầu cậu thanh niên này mà thôi, thực tế tàn khốc sắp xảy đến
"Đùng" âm thanh va chạm khủng bố giữa hai người vang lên, thổi bay tuyết trong phạm vi hai mươi mét.
Thanh Cửu Kiếp Kiếm đúng là thấy máu, nhưng lại không hề đâm trúng chỗ yếu hại nào - mà là trúng phải cánh tay trái của đối thủ, đâm xuyên thủng bộ giáp và đi thẳng ra đằng sau. Nhưng nó cũng chỉ có thể như vậy, không để cho Giang Thiên Vũ có cơ hội rút kiếm ra, một nắm đấm mang theo lực lượng khổng lồ đã đập thẳng vào mặt anh.
Trong khi hắn đang nhịn đau để rút kiếm ra, thì đôi mắt của hắn bị tấn công bới lượng tia UV khổng lồ, đau đớn khiến cho Giang Thiên Vũ không thể phản ứng kịp khi mà tay cầm kiếm của anh bị bắt lại bởi một bàn tay bọc thép mang theo lực lượng khổng lồ.
Cảm giác cận kề tử vong bao trùm lấy tâm trí anh, đến mức mà Giang Thiên Vũ không thể phản ứng được. Không giất thanh kiếm ra, không đánh tiếp, thậm chí còn không đủ ý chí chiến đấu để tiếp tục. Hiện tại, tình cảnh của thiên tài họ Giang đúng thật là thảm hại; gần như mù, chịu đựng một loạt thương thế, nắm đấm thép kia làm trầm trọng thương thế ở mặt.
Theo trực giác của mình thì Giang Thiên Vũ có thể cảm nhận được cái "sát khí" có như không của đối thủ - và ký ức về khẩu súng trên vai cũng đủ để hắn sởn gai ốc. Bây giờ, ắn sẽ đồng ý bất cứ điều gì để có thể thoát được khỏi tình huống như này.
[Kí chủ yêu cầu thoát khỏi tình huống này?] Giọng nói không có tình cảm của hệ thống vang lên trong đầu hắn, mặc kệ âm thanh ồn ào bên ngoài. Giọng nói này như giong nói của một thiên thần
"Phải, phải" cảm giác đau đớn khi mà bị đấm vẫn còn, nhưng ít nhất còn có chút hy vọng
— QUẢNG CÁO —
Event
[Hiện tại điểm tích lũy không đủ để có thể tiến hành phản sát, quét hình xác nhận rằng không có vật phẩm nào trong kho đồ có thể sử dụng trong trường hợp này. Hiện tại ký chủ không có phương thức nào để thoát khỏi tình huống này.] giọng nói không chứa bất kỳ tình cảm nào vang lên, như đang tuyên án tử cho hắn vậy
"Chết tiệt, làm ơn đi mà, có gì thì ta có thể ký sổ" hy vọng bị dập tắt, khiến cả người hắn như rơi vào hầm băng. Bất công, quá bất công, tại sao lại có thể như vậy.
[Mở ra hệ thống cứu viện khẩn cấp? Cảnh báo: hệ thống có thể co những tác dụng phụ, xác nhận tiếp tục?]
"Đúng, đúng, tác dụng phụ gì cũng được, đưa ta thoát khỏi đây" bây giờ thì Giang Thiên Vũ đúng thật là rơi vào tuyệt vọng, bắt được thứ gì là cũng có thể coi nó làm cọng rơm cứu mạng.
[Đã xác nhận đồng ý, tiến hành quá trình thoát thân]
Một luồng ánh sáng nhạt bao phủ lấy cơ thể của Giang Thiên Vũ và hắn biến mất chỉ trong 0.01 giây, để lại đối thủ cũng như một viên đạn 30mm bắn vào chỗ mà chân hắn từng ở.
[Quá trình thoát thân đã hoàn thiện]
8 giờ sáng hôm sau, thị trấn Kiêu Sơn, khách sạn Hoàng Gia
Giang Thiên Vũ tỉnh dậy trong cơn nhức đầu - hôm trước hắn đã uống hơi nhiều rồi, nên bây giờ cũng khá mệt mỏi. Mặc dù tố chất thân thể của hắn là ở mức Tiên Thiên đỉnh phong, không có nghĩa là có thể chịu được nhiều rượu như vậy.
— QUẢNG CÁO —
Event
"Giang đại ca?" giọng nói của Lâm Nguyệt vang lên ở ngoài
"Vào đi" hắn gọi vọng ra rồi cũng ngồi xuống, đả tọa và bức ra những ảnh hưởng của hơn vài chục lít rượ
Cánh cửa căn phòng khách sạn mở ra và Lâm Nguyệt đi vào, mang theo tin tức tốt. "Đêm qua em cũng đã đột phá tới Hậu Thiên hậu kỳ rồi, thối thể đan kia đúng thật là thần kỳ đó"
"Vậy là tốt rồi, viên thối thể đan đó còn có công dụng cải thiện thiên phú đấy, cố gắng tu luyện đi nhé, nếu không bỏ lỡ thời đại là không hối hận kịp đâu đấy" Giang Thiên Vũ cười cười. "Thôi em đi ăn sáng đi, anh chuẩn bị xuống"
Hôm qua đúng thật là một ngày tuyệt vời, quy trình tầm bảo thành công, đạt được viên Trúc Cơ Đan kiacũng như vài loại dược liệu quý hiếm, đầy đủ để hắn tiến vào cảnh giới tiếp theo. Lại thêm việc đánh bại tên cao thủ ngoại quốc đỉnh cao kia nữa, thì đúng thật là một ngày mừng
"Mà, không biết đám thất đức nào đã phá hoại đường đi lên núi, bây giờ chắc phải đợi ở đây ít nhất một tuần" Giang Thiên Vũ nhíu mày "Thôi thì lấy tạm đám thời gian này để luyện chế một chút đan dược vậy, coi như cải thiện luyện dược thuật của mình để kiếm thêm chút tài sản."
Giang Thiên Vũ nhìn xem bộ áo giáp chiến đấu khổng lồ đứng lên thì cũng sôi máu; dù sao hắn cũng nghĩ rằng Man Ngưu Va Chạm ít nhất có thể trọng thương đối thủ - nó là võ kỹ cao cấp, lại thêm tính năng "cách sơn đả ngưu" của chiêu thức này.
Đáng lẽ toàn bộ lực lượng sẽ phải xuyên qua bộ giáp cồng kềnh đó và giết chết người ở bên trong chứ. Làm thế nào mà hắn có thể né được công kích như vậy? Những câu hỏi như vậy vẫn quanh quẩn trong đầu của Giang Thiên Vũ, đánh thẳng vào lòng tự tin của hắn.
"Tại sao ngươi vẫn có thể đứng lên? Chừng đó lực đã đủ để giết chết một cường giả Tiên Thiên thông thường rồi" đầu óc loạn, lửa giận lên não, kích thích cái "ác tính" trong nội tâm của hắn. Hiện tại, sau khi thua cuộc trên chiến tranh tâm lý quá nhiều, Giang Thiên Vũ đã không còn ý chí gì có thể nói; nếu không giết được người này, thi khả năng cao cả đời không tu thành Kim Đan được.
Dù sao, hắn được nâng lên thành "chân mệnh thiên tử", bây giờ lại "rớt xuống vạn trượng" như thế này thì làm sao mà có thể chịu đựng được. Đả kích từ cái cảm giác trên vạn người rơi xuống liên tiếp thất bại gây ra thương tổn nhiều hơn so với một người thất bại từ đầu. "Trèo càng cao, ngã càng đau" chính là cái đạo lý này.
Tố chất tâm lý được hình thành trong "hai trăm năm" cũng khó có thể cứu được trường hợp này; dù sao, đó là hai trăm năm tu luyện, không phải hai trăm năm nghiên cứu triết lý hay khoa học. Kể cả những tu luyện giả ở Tu Tiên giới cũng vẫn có hỉ nộ ái ố như người thường - thì làm sao mà Giang Thiên Vũ có thể thoát khỏi những thất tình lục dục này chứ.
Mặc dù nhiều người nói là "sống lâu thành tinh", nhưng có vẻ điều này cũng không áp dụng với những người tu tiên - họ sống lây nhưng vẫn giữ được cái chất "người" của mình. Dù có những lão tổ sống hơn vạn năm tại Tu Tiên Giới, họ vẫn có những cảm xúc thông thường như những đệ tử mới sống có ba chục năm của mình.
Vẫn còn tranh đấu, đố kỵ hay cảm giác ưu việt - theo trí nhớ của Giang Thiên Vũ thì đó là bởi vì họ đã tiến vào một cảnh giới tâm linh đặc thù, hóa phàm mà bất phàm. Vậy nên hắn không cần lo lắng, chỉ cần tiếp tục tu luyện mà thôi.
Giờ này, Giang Thiên Vũ đúng thật là đã rơi vào đường cùng - những phòng tuyến tâm lý, những thứ mà hắn tự hào đều đang không thể làm được gì đối thủ. Hiện tại, hắn giống như một con dã thú chỉ biết lao đến mà chém giết địch thủ.
Hắn bị buộc vào đường cùng rồi - rút lui cũng có nghĩa là tương lai sẽ không thể vượt qua bóng ma tâm lý này, và sẽ bị Tâm Ma Kiếp xử lý trên đường tu luyện. Tên đặc công mặc bộ áo giáp chiến đấu kia đã trở thành ác mộng; đánh bại hắn không còn là đánh bại một đối thủ thuần túy nữa, mà nó còn là đánh bại chính bản thân mình.
— QUẢNG CÁO —
Event
Muốn tu luyện, muốn nghịch thiên thì đương nhiên phải vượt qua cái ranh giới này, nên Giang Thiên Vũ chỉ có thể bước tiếp, mà không phải là chạy trốn. Nếu chạy trốn thì sẽ không còn tương lai, nên chỉ có thể tiếp lục "đâm lao thì phải theo lao" mà thôi.
Nghĩ thông suôi, Giang Thiên Vũ cũng đã bình tĩnh lại và sau đó lại một lần nữa đạp xuống tuyết, nổ ra một cái hố, lợi dụng tốc độ của mình để kết liễu đối thủ. Với tốc độ của mình, thì vị thiên tài họ Giang gần như là chắc chắn đòn tấn công tiếp theo sẽ là cuối cùng, do đó hắn ngắm thẳng yết hầu.
Giang Thiên Vũ có thể thấy được thanh kiếm xuyên qua yết hầu, hắn chiến thắng bóng ma tâm lý và bước lên con đường tu luyện vô địch của mình. Quyền khuynh thiên hạ, tay ôm mỹ nhân, ... Đáng tiếc rằng đó chỉ là cảnh tượng xảy ra trong đầu cậu thanh niên này mà thôi, thực tế tàn khốc sắp xảy đến
"Đùng" âm thanh va chạm khủng bố giữa hai người vang lên, thổi bay tuyết trong phạm vi hai mươi mét.
Thanh Cửu Kiếp Kiếm đúng là thấy máu, nhưng lại không hề đâm trúng chỗ yếu hại nào - mà là trúng phải cánh tay trái của đối thủ, đâm xuyên thủng bộ giáp và đi thẳng ra đằng sau. Nhưng nó cũng chỉ có thể như vậy, không để cho Giang Thiên Vũ có cơ hội rút kiếm ra, một nắm đấm mang theo lực lượng khổng lồ đã đập thẳng vào mặt anh.
Trong khi hắn đang nhịn đau để rút kiếm ra, thì đôi mắt của hắn bị tấn công bới lượng tia UV khổng lồ, đau đớn khiến cho Giang Thiên Vũ không thể phản ứng kịp khi mà tay cầm kiếm của anh bị bắt lại bởi một bàn tay bọc thép mang theo lực lượng khổng lồ.
Cảm giác cận kề tử vong bao trùm lấy tâm trí anh, đến mức mà Giang Thiên Vũ không thể phản ứng được. Không giất thanh kiếm ra, không đánh tiếp, thậm chí còn không đủ ý chí chiến đấu để tiếp tục. Hiện tại, tình cảnh của thiên tài họ Giang đúng thật là thảm hại; gần như mù, chịu đựng một loạt thương thế, nắm đấm thép kia làm trầm trọng thương thế ở mặt.
Theo trực giác của mình thì Giang Thiên Vũ có thể cảm nhận được cái "sát khí" có như không của đối thủ - và ký ức về khẩu súng trên vai cũng đủ để hắn sởn gai ốc. Bây giờ, ắn sẽ đồng ý bất cứ điều gì để có thể thoát được khỏi tình huống như này.
[Kí chủ yêu cầu thoát khỏi tình huống này?] Giọng nói không có tình cảm của hệ thống vang lên trong đầu hắn, mặc kệ âm thanh ồn ào bên ngoài. Giọng nói này như giong nói của một thiên thần
"Phải, phải" cảm giác đau đớn khi mà bị đấm vẫn còn, nhưng ít nhất còn có chút hy vọng
— QUẢNG CÁO —
Event
[Hiện tại điểm tích lũy không đủ để có thể tiến hành phản sát, quét hình xác nhận rằng không có vật phẩm nào trong kho đồ có thể sử dụng trong trường hợp này. Hiện tại ký chủ không có phương thức nào để thoát khỏi tình huống này.] giọng nói không chứa bất kỳ tình cảm nào vang lên, như đang tuyên án tử cho hắn vậy
"Chết tiệt, làm ơn đi mà, có gì thì ta có thể ký sổ" hy vọng bị dập tắt, khiến cả người hắn như rơi vào hầm băng. Bất công, quá bất công, tại sao lại có thể như vậy.
[Mở ra hệ thống cứu viện khẩn cấp? Cảnh báo: hệ thống có thể co những tác dụng phụ, xác nhận tiếp tục?]
"Đúng, đúng, tác dụng phụ gì cũng được, đưa ta thoát khỏi đây" bây giờ thì Giang Thiên Vũ đúng thật là rơi vào tuyệt vọng, bắt được thứ gì là cũng có thể coi nó làm cọng rơm cứu mạng.
[Đã xác nhận đồng ý, tiến hành quá trình thoát thân]
Một luồng ánh sáng nhạt bao phủ lấy cơ thể của Giang Thiên Vũ và hắn biến mất chỉ trong 0.01 giây, để lại đối thủ cũng như một viên đạn 30mm bắn vào chỗ mà chân hắn từng ở.
[Quá trình thoát thân đã hoàn thiện]
8 giờ sáng hôm sau, thị trấn Kiêu Sơn, khách sạn Hoàng Gia
Giang Thiên Vũ tỉnh dậy trong cơn nhức đầu - hôm trước hắn đã uống hơi nhiều rồi, nên bây giờ cũng khá mệt mỏi. Mặc dù tố chất thân thể của hắn là ở mức Tiên Thiên đỉnh phong, không có nghĩa là có thể chịu được nhiều rượu như vậy.
— QUẢNG CÁO —
Event
"Giang đại ca?" giọng nói của Lâm Nguyệt vang lên ở ngoài
"Vào đi" hắn gọi vọng ra rồi cũng ngồi xuống, đả tọa và bức ra những ảnh hưởng của hơn vài chục lít rượ
Cánh cửa căn phòng khách sạn mở ra và Lâm Nguyệt đi vào, mang theo tin tức tốt. "Đêm qua em cũng đã đột phá tới Hậu Thiên hậu kỳ rồi, thối thể đan kia đúng thật là thần kỳ đó"
"Vậy là tốt rồi, viên thối thể đan đó còn có công dụng cải thiện thiên phú đấy, cố gắng tu luyện đi nhé, nếu không bỏ lỡ thời đại là không hối hận kịp đâu đấy" Giang Thiên Vũ cười cười. "Thôi em đi ăn sáng đi, anh chuẩn bị xuống"
Hôm qua đúng thật là một ngày tuyệt vời, quy trình tầm bảo thành công, đạt được viên Trúc Cơ Đan kiacũng như vài loại dược liệu quý hiếm, đầy đủ để hắn tiến vào cảnh giới tiếp theo. Lại thêm việc đánh bại tên cao thủ ngoại quốc đỉnh cao kia nữa, thì đúng thật là một ngày mừng
"Mà, không biết đám thất đức nào đã phá hoại đường đi lên núi, bây giờ chắc phải đợi ở đây ít nhất một tuần" Giang Thiên Vũ nhíu mày "Thôi thì lấy tạm đám thời gian này để luyện chế một chút đan dược vậy, coi như cải thiện luyện dược thuật của mình để kiếm thêm chút tài sản."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.