Chương 92: Đại gia sưu tầm
Lâm Tri Lạc
16/11/2021
Editor: Lông
Chiêm Vĩ vốn thấy Thương Khuyết không chịu bán tranh còn cảm thấy hắn thật sự yêu thích bức tranh này muốn giữ cho mình hoặc là muốn tăng giá, trong giới của họ thì hai trường hợp này xảy ra thường xuyên, có khi là biện pháp đối phó.
Ông ta chẳng thể nghĩ tới, trước thì từ chối thẳng thắn, vừa quay đầu đã tiện tay tặng cho nhân viên của mình.
Vòng bạn bè của Chiêm Vĩ không giàu thì quý, không phải chưa từng thấy ai ra tay hào phóng nhưng hào phóng như Thương Khuyết thì thật sự chưa từng thấy.
Danh họa giá một trăm triệu, nói cho là cho, ngay cả mắt cũng không thèm chớp.
Trong khoảng thời gian ngắn, Chiêm Vĩ tự nhận là hiểu biết rộng rãi sợ tới ngây người, mãi mà nói không ra lời.
Dụ Tranh Độ cũng kinh ngạc, nhớ tới bộ trà sứ đen tráng men thỏ hào còn ở nhà dẫn tới việc cậu không dám từ chức, đời này chắc phải dâng hiến hết bản thân mình cho La Phong. Giờ nhận bức họa này thì chỉ sợ ba đời cũng phải làm trâu làm ngựa cho công ty, thật là trâu, ngựa theo nghĩa đen luôn chứ không phải nghĩa bóng nữa.
Cậu rùng mình, đẩy bức họa trở lại: “Sếp quá khách sáo rồi. Bức tranh này quá quý giá, tôi không thể nhận được.”
Thương Khuyết nhíu mày: “Quý giá chỗ nào? Chỉ là một bức tranh.”
Chiêm Vĩ: …Chỉ là một bức tranh? Bớt làm màu đi!
May là bởi vì thái độ cứng rắn của Thương Khuyết từ chối không phối hợp phỏng vấn, bên truyền thông không hỏi được nhiều thông tin nên chỉ đành tản ra rồi đi phỏng vấn các vị chuyên gia cùng ban tổ chức, nếu không thì chắc là Dụ Tranh Độ đã được lên hot search rồi.
Dù như vậy nhưng thân là người sở hữu của ‘Du Tùng Phong Các’ thì vẫn có không ít người trong tối quan sát Thương Khuyết.
Trong đó có một truyền thông chuyên hóng hớt drama chưa từ bỏ ý định mà nhìn chằm chằm Thương Khuyết, vừa thấy động tác của Thương Khuyết lập tức ngửi được mùi nổi tiếng, phóng viên mang theo thợ chụp ảnh định đi qua.
Cũng may Dụ Tranh Độ nhanh tay lẹ mắt, cậu cũng chẳng muốn lên bảng tin, vừa thấy không ổn lập tức kéo Thương Khuyết bỏ chạy.
Phóng viên kia thấy không bắt được người, chỉ đành ngược về đi phỏng vấn Chiêm Vĩ: “Ngài Chiêm Vĩ, xin hỏi lúc nãy anh nói chuyện gì với cậu Thương Khuyết thế ạ?”
Chiêm Vĩ hồi phục lại tinh thần, càng nghĩ càng cảm thấy mình bị đùa giỡn. Chắc chắn là Thương Khuyết cùng nhân viên kia hợp lại lừa ông ta. Tổng tài sản của hắn có bao nhiêu? Danh họa giá một trăm triệu mà nói tặng là tặng hả? Tới tỷ phú cũng chưa vung tay tới thế!
Chiêm Vĩ tức giận nên muốn chọt ngược lại Thương Khuyết, trầm giọng nói với phóng viên: “Haha, cậu ta ban nãy nói định đưa ‘Du Tùng Phong Các’ cho nhân viên của cậu ta.”
Ánh mắt phóng viên sáng lên: “Thật sao?”
“Đương nhiên là thật.” Chiêm Vĩ cười lạnh, “Sao tôi có thể nói dối về việc này chứ.”
Người phóng viên kia nhất thời bày vẻ mặt vớ được nồi drama lớn rồi, Chiêm Vĩ muốn kết quả như thế, loại truyền thông chuyên hóng hớt thế này chắc chắn sẽ không bỏ qua tin tức lớn như thế. Lúc trước Thương Khuyết nói thế đã tự tạo ngõ cụt cho bản thân, nếu sau đó hắn lại làm trò trước mặt phóng viên nói là mình không nỡ bán bức tranh thì truyền thông sẽ giăng bẫy hắn, chờ tin tức vừa xuất hiện nhất định sẽ làm trò cười cho người trong nghề.
Dụ Tranh Độ kéo Thương Khuyết chạy tới nơi không người mới trịnh trọng đem bức tranh trả lại cho hắn: “Sếp, tôi thật sự không thể nhận.”
Thương Khuyết: “Không phải em muốn bán lấy tiền sao?”
Dụ Tranh Độ quả thực dở khóc dở cười: “Tôi chỉ là đùa thôi mà.”
Thương Khuyết nhấp môi: “Nhưng tôi nói tặng em là nghiêm túc.”
Dụ Tranh Độ ngạc nhiên, rồi bất đắc dĩ nhìn hắn: “Tại sao anh lại đưa tôi thứ quý trọng như vậy?”
“Nào có nhiều tại sao như thế?” Thương Khuyết nghiêng đầu, “Chỉ là muốn tặng thôi, không được sao?”
“Đương nhiên không được, tôi không phải người tùy tiện.” Dụ Tranh Độ nói, “Nếu anh không đưa ra lý do thì tôi sẽ không nhận.”
Ánh mắt Thương Khuyết chợt lóe, suy nghĩ một lát rồi thử thăm dò hỏi: “Tiền tăng ca?”
Dụ Tranh Độ lườm hắn, từ chối: “Anh cảm thấy lý do này rất thuyết phục sao?”
Thương Khuyết ngẩng đầu ưỡn ngực: “Rất thuyết phục.”
“Đối với tôi thì nó không thuyết phục.” Dụ Tranh Độ khoanh tay, “Mong anh tôn trọng chỉ số thông minh của tôi.”
Thương Khuyết trầm mặc.
Hai người đang giằng co thì Thân Văn Vinh tìm tới: “Cuối cùng cũng tìm được hai người. Cậu Thương, có thể phiền cậu tới phòng nghỉ ngơi không. Thầy tôi muốn cùng cậu nói chuyện riêng.”
Dụ Tranh Độ vẫn rất kính trọng cụ Vương Cách Trí, nội tâm suy đoán hẳn là do chuyện ‘Du Tùng Phong Các’ của Câu gia là hàng giả đã đả kích cụ nên kéo Thương Khuyết: “Đi nói chuyện nhé?”
Thương Khuyết từ trước tới giờ chưa bao giờ để ý đến suy nghĩ của người khác, mà Dụ Tranh Độ đã mở miệng thì hắn sẽ không từ chối, ‘ừ’ một tiếng rồi cùng Thân Văn Vinh tới phòng nghỉ ngơi.
Tính bảo mật ở đây làm rất khá, tuy khách đông nhưng nếu không có sự đồng ý của ban tổ chức thì người bình thường không thể tiến vào khu vực nghỉ ngơi.
Dụ Tranh Độ cùng Thương Khuyết được Thân Văn Vinh dắt vào hành lang phòng nghỉ ngơi, xung quanh lập tức yên tĩnh hơn nhiều.
“Ở bên này…” Thân Văn Vinh dừng ở bên ngoài phòng nghỉ ngơi, đang định mở cửa thì bỗng nhiên cửa phòng bên cạnh bị mở ra, Câu Thời Vọng kéo Vương Cách Trí đi ra: “Sư thúc, thật sự xin lỗi nhưng giờ chú rời đi được không?”
Vương Cách Trí chỉ vào gã: “Tên khốn nhà mày, mày… mày cho rằng ta không biết mày với Mộng Hoa có ý định gì sao?”
“Nếu chú biết thì nên hiểu rằng tôi làm vậy là vì Câu gia.” Câu Thời Vọng đè thấp thanh âm lạnh lùng nói, “Nếu có nói thì phải trách chú, nếu không phải sư thúc và học sinh của chú chẳng biết mời từ đâu người không đủ tư cách tới phá hủy ‘Du Tùng Phong Các’ của Câu gia chúng tôi thì tôi cũng đâu cần phải đi tới bước này.”
“Thật không thể thành giả, mà giả thì chẳng thể thành thật được. Đây là đạo đức nghề nghiệp của những người làm nghiên cứu giám định như ta.” Vương Cách Trí thở mạnh, “Nếu như sư huynh còn tại thế cũng sẽ đồng ý cách làm của ta.”
“Biết rồi nói mãi.” Câu Thời Vọng không nhịn được mà nói, “Tôi không quan tâm đ*o đức của chú nên chú làm ơn cũng đừng can thiệp vào chuyện của tôi được không?”
Vương Cách Trí: “Ta tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn mày lợi dụng danh dự mấy trăm năm của Câu gia để làm xằng làm bậy được.”
Hai người cãi vã càng ngày càng kịch liệt, Thân Văn Vinh sợ hãi, vội vàng tiến lên đỡ lấy cụ: “Thầy, người không sao chứ?”
Dụ Tranh Độ cùng Thương Khuyết nhìn nhau, cũng đi theo.
“Ta… ta…” Vương Cách Trí ấn lồng ngực mình, nói không ra hơi.
“Chú tới đúng lúc lắm, mau đem thầy chú đi đi. Đừng làm lỡ chuyện của chúng tôi.” Câu Thời Vọng vênh mặt hất hàm sai khiến quen rồi nên cũng chẳng coi Thân Văn Vinh ra gì.
“Ta không đi!” Vương Cách Trí thở chậm lại, mạnh mẽ đứng thẳng, “Ta muốn xem xem mày còn có thể làm được chuyện gì!”
“Chú à, đâu cần phải làm thế. Chú chẳng cản được tôi đâu.” Không ngờ có người ngoài ở đây, thái độ của Câu Thời Vọng càng ngày càng không khách sáo, “Lúc đó đừng khiến mình tức tới nghẹn đấy.”
Gã đang nói thì thấy Dụ Tranh Độ với Thương Khuyết cũng tới đây, sắc mặt nhất thời biến đổi: “Hai người các cậu tới làm gì? Đi đi.”
“Không không không, đừng nói thế. Cậu Thương cũng là khách quý của chúng ta mà.” Lưu Úc vốn đang chặn cửa, thờ ơ lập tức đổi thành nụ cười chào đón, “Mau vào ngồi, đúng lúc có thể cho cậu Thương thấy được trình độ của Mộng Hoa chúng ta.”
Câu Thời Vọng nhìn thái độ của Lưu Úc là biết rõ chuyện gì xảy ra. Vừa nãy Chiêm Vĩ tức giận trở về mắng Thương Khuyết một trận, mà hiển nhiên là Lưu Úc vẫn chưa hết hy vọng với ‘Du Tùng Phong Các’ trên tay Thương Khuyết.
Thái độ của Lưu Úc khá dễ hiểu, tuy nói hai bức ‘Du Tùng Phong Các’ vẫn còn đang tranh cãi nhưng rõ ràng bức của Thương Khuyết được công nhận nhiều hơn, kỳ thực nếu bọn họ không nhận ra tính khả thi của bức tranh kia lớn thì đã không để Chiêm Vĩ ra giá một trăm triệu thăm dò, chỉ có điều chưa tới thời khắc cuối cùng thì không muốn nhả thôi.
Lui một bước mà nói cho dù cuối cùng không có cách nào kết luận, nếu như Mộng Hoa có thể lấy được bức kia của Thương Khuyết thì thật giả chẳng còn quan trọng, hai bức cùng được bán đấu giá tất nhiên có thể tạo kỷ lục.
Câu Thời Vọng tự nhiên không cam lòng nhưng gã với Mộng Hoa đã cùng chung lợi ích, không tình nguyện thì cũng chỉ có thể nuốt xuống cục tức này, cười lạnh nói: “Vậy tới mở mắt to mà nhìn đi.”
Dụ Tranh Độ không hiểu, mà đoán chắc nhóm này sắp thành lại bại, nhất định sẽ không giảng hòa rồi lại nhìn cụ Vương không chịu đi, cũng sợ cụ xảy ra chuyện nên bình tĩnh cười, kéo Thương Khuyết ung dung đi vào: “Vậy chúng tôi vào xem thử.”
Phòng nghỉ ngơi rất lớn, còn có cửa sổ chạm đất, hiển nhiên là chỉ có khách quý mới được sử dụng, bên trong ngồi quả thật cũng toàn là khách quý.
Ngoại trừ Câu Thời Vọng, Lưu Úc cùng Chiêm Vĩ thì còn có đoàn chuyên gia giám định cùng mấy người thoạt nhìn có thân phận cao quý, phóng viên hai đài truyền thông nổi tiếng cũng tới đây.
“Các vị, có một khách quý mới tới, mọi người sẽ không phiền chứ.” Lưu Úc nói.
Người ở bên trong thấy đột nhiên có người tới thì hơi không vui nhưng vừa thấy người tới là người nắm giữ ‘Du Tùng Phong Các’ thì chút ý kiến liền tiêu tán.
Trong đó có một người còn vỗ tay: “Vô cùng hoan nghênh.”
Dụ Tranh Độ vừa thấy đã hiểu. Quả nhiên, cậu với Thương Khuyết mới vừa vào phòng nghỉ ngơi, trợ lý Câu Thời Vọng đã đóng cửa lại, sau đó nhân viên bên cạnh mở ra tủ sắt, từ bên trong nâng lên một rương gỗ tinh xảo lên.
Câu Thời Vọng bực dọc liếc nhìn Thương Khuyết, sau đó mới chuyển hướng tới các vị khách tôn quý, mỉm cười nói: “Các vị, Câu gia chúng tôi rất xem trọng thực lực của phòng đấu giá Mộng Hoa, tin tưởng vào trình độ chuyên nghiệp của họ…”
Ông ta hơi dừng lại, làm ra vẻ hời hợt: “Mọi người đều biết ngoại trừ ‘Du Tùng Phong Các’ thì Câu gia chúng tôi còn sưu tầm hai món đồ cổ nhà Tống. Thực không dám giấu, sau khi phòng đấu giá Mộng Hoa tiến hào khảo sát toàn diện, tôi đã quyết định giao những món trân phẩm khác cho Mộng Hoa.”
Vừa nói xong, Dụ Tranh Độ cuối cùng cũng hiểu rõ tại sao Vương Cách Trí lại tức giận như thế, hóa ra Câu Thời Vọng không chỉ định bán đấu giá mỗi ‘Du Tùng Phong Các’.
Nhưng họ không biết thật ra Câu Thời Vọng là bị ép tới không còn cách nào.
Kế hoạch của gã với Lưu Úc ban đầu không tính tới nhanh như thế sẽ lấy món khác của Câu gia mà là trước tiên dùng cổ họa hiếm thấy ‘Du Tùng Phong Các’ mở ra cục diện, một bước đặt vững địa vị của Mộng Hoa. Sau đó lại liên hợp với các nhà sưu tầm khác, chiếm lĩnh thị trường trong tay. Lúc đó toàn bộ giá cả thị trường sẽ do bọn họ định đoạt, những món đồ cất giữ của Câu gia mới thật sự có giá gấp trăm lần giá trị liên thành.
Chỉ là bọn họ tính không bằng trời tính, ai ngờ ‘Du Tùng Phong Các’ lại ngã xuống, đừng nói là một bước thành danh, suýt nữa đã hủy diệt cả danh tiếng của Mộng Hoa và Câu gia.
May nhờ có đoàn chuyên gia nói hai bức tranh khó phân thật giả, không thể trách Câu gia với Mộng Hoa nghĩ ‘Du Tùng Phong Các’ là thật, nếu không thì thật sự bất lực không làm gì được nữa. Giờ trước mắt chỉ có thể lấy những món khác của Câu gia ra để chặn cơn sóng dữ.
Lúc này Câu Thời Vọng cùng Lưu Úc cẩn thận hơn nhiều, chỉ mời vài vị khách quý cùng bên truyền thông chính thức tới phòng nghỉ ngơi, chuẩn bị cho họ thưởng thức trước rồi sau đó dùng tiền mong truyền thông đưa tin, không ngờ đúng lúc bị cụ Vương gặp phải mới sinh ra chút sóng gió.
Nhưng lần này Câu Thời Vọng không sợ, Câu gia là thế gia chân chính, những nhà sưu tầm trong nước có thể so với Câu gia có thể đếm trên bàn tay, trong đó tuyệt đối không bao gồm vị blogger nổi trên mạng kia. Chuyện ‘Du Tùng Phong Các’ chỉ là một bất ngờ, gã ngược lại muốn Thương Khuyết mở rộng tầm mắt để biết được thế nào là thế gia thật sự.
Trong khi mọi người mang vẻ chờ đợi, Câu Thời Vọng đeo bao tay vào, cẩn thận lấy trong rương một cái khay nhỏ: “Mọi người chắc đã biết Tịnh Khang thông bảo chính là một trong năm mươi báu vật tiền cổ. Hiện giờ ở dân gian chỉ còn sót lại chưa tới ba mươi đồng Tiểu Bình, mà Câu gia chúng tôi lại có một cặp Tiểu Bình.”
Ở trên khay đặt hai đồng tiền cổ.
Mấy vị khách không phải là nhà sưu tầm thì cũng là nhà giàu thích chơi lớn, đều là người có hiểu biết nên vừa nghe thấy Câu Thời Vọng nói thế bỗng cảm thấy hưng phấn, còn không tự chủ hô lên khe khẽ.
Dụ Tranh Độ không hiểu thứ này, không thể làm gì khác hơn đành nhìn Thương Khuyết mà Thương Khuyết lập tức nhìn Thân Văn Vinh.
Thân Văn Vinh rất thức thời thấp giọng giải thích cho họ.
Cái gọi là năm mươi loại tiền cổ quý nhất là chỉ năm mươi loại đồng tiền đã từng xuất hiện trong lịch sử Hoa Hạ, những đồng tiền này thường đã bị thất truyền hoặc chỉ có một vài đồng, giá trị không thể đong đếm, có giá trị sưu tập cao.
Trong 50 loại đó thì nhà Tống phát hành nhiều loại tiền nhất, Tịnh Khang thông bảo mà Câu Thời Vọng lấy ra chính là một trong số đó.
Tịnh Khang thông bảo được đúc từ thời Bắc Tống, Tống Khâm Tông. Bởi vì Tống Khâm Tông chỉ tại vị được 16 tháng đã bị bắt đi, số lượng tiền được đúc vào thời Tịnh Khang rất ít nên Tịnh Khang thông bảo càng khan hiếm hơn.
Mà cặp Tiểu Bình mà Câu Thời Vọng mang ra càng hiếm trong hiếm.
Đồng Bình là một văn tiền nhỏ, là đơn vị tiền tệ nhỏ nhất. Cặp tiền là chỉ hai đồng tiền có cùng niên hiệu, kích thước, độ dày, chất liệu, đường viền hay lỗ thủng hoàn toàn giống nhau, chỉ có hình thức thư pháp là khác nhau nên được gọi là ‘tiền đối ứng’.
Tịnh Khang thông bảo chính là cặp chữ triện và chữ khải hợp lại.
Tịnh Khang thông bảo của Câu gia thuộc loại cực hiếm, một đồng Tiểu Bình chữ triện và một đồng Tiểu Bình chữ khải.
Vương Cách Trí ở một bên tức giận mắng: “Tịnh Khang thông bảo Tiểu Bình là di vật văn hóa, chỉ còn tồn tại mười mấy đồng, sao mày có thể lấy ra bán đấu giá?”
Thế nhưng những vị khách trong phòng đều được Mộng Hoa sớm giao lưu trước, mục tiêu của những người này chính là sưu tâp đồ của Câu gia, nào có để ý tới thái độ của Vương Cách Trí.
Có một vị khách đặc biệt thích tìm những loại tiền cổ hiếm, lúc này đã không khống chế nổi: “Tôi đã sớm nghe nói trên tay Câu gia có một đôi Tịnh Khang thông bảo Tiểu Bình, hôm nay cuối cùng cũng thấy được, không uổng công tôi đặc biệt tới đây một chuyến.”
Lưu Úc cười ha hả nói: “Lưu tổng, tôi đã sớm nói trước với ngài rồi, không thể nào nghi ngờ thực lực của Mộng Hoa chúng tôi. Tịnh Khang thông bảo Tiểu Bình khan hiếm như thế thì ngài là người hiểu rõ nhất. Hiện giờ trên thị trường ngoại trừ Mộng Hoa thì ngài không tìm thấy nơi thứ hai có thấy lấy thứ này ra bán đấu giá đâu…”
Lưu tổng cười ha hả: “Không tồi không tồi…”
Lưu tổng vừa nói vừa lấy công cụ giám định mà Lưu Úc chuẩn bị từ sớm, đang định tiến lên trước thì nghe thấy Thương Khuyết đột nhiên mở miệng: “Tịnh Khang thông bảo rất hiếm sao?”
Trong phòng nghỉ ngơi không có nhiêu người, Thương Khuyết nói xong đã bị toàn bộ mọi người nghe thấy, hiện trường hoàn toàn yên tĩnh.
Câu Thời Vọng vừa nhìn là hắn, nhất thời nổi nóng nên không khách sáo giễu cợt nói: “Chẳng phải cậu là blogger Tống sử sao? Sao ngay cả Tịnh Khang thông bảo khan hiếm thế nào mà cũng không biết?”
Thương Khuyết trầm tư: “Không biết.”
Câu Thời Vọng: “Dù gì cũng chỉ là tên nổi danh nhỏ nhoi, đừng tưởng rằng có được ‘Du Tùng Phong Các’ thì ngông cuồng tự đại. Tôi khuyên cậu nếu có thời gian thì nên tìm hiểu về các di vật văn hóa khác của triều Tống đi.”
Gã đang đợi thời cơ để khịa lại, cười lạnh một tiếng: “Nhưng mà loại tiền cổ như Tịnh Khang thông bảo thì cũng không phải là thứ muốn nhìn là có thể thấy.”
Lưu Úc biết tâm tình Câu Thời Vọng không thoải mái, vội vàng giảng hòa: “Không sao cả, cậu Thương hôm nay ở đây cùng tới tham gia thì nếu cảm thấy hứng thú có thể hợp tác với Mộng Hoa chúng tôi…”
“Không có hứng thú.” Thương Khuyết lạnh mặt nói, “Trên tay tôi có rất nhiều.”
Vừa nói xong, trong phòng lại rơi vào trầm mặc lần thứ hai.
Lưu Úc hoài nghi mình nghe lầm: “Cậu Thương vừa nói cái gì?”
Dụ Tranh Độ nhìn Thương Khuyết, không biết có phải thành thói quen hay không mà cậu không còn khiếp sợ nữa, còn trấn định hỏi anh sếp: “Anh có Tịnh Khang thông bảo?”
Thương Khuyết: “Ừm.”
Dụ Tranh Độ suy nghĩ về thông tin mà Thân Văn Vinh nói trước đó, nghe đâu Tiểu Bình của Câu gia là hiếm nhất, hơi nhiều chuyện mà hỏi bổ sung: “Là loại Tiểu Bình kia sao?”
Thương Khuyết suy nghĩ: “Lung ta lung tung, tôi cũng chẳng rõ có gì nữa.”
Thái độ của Thương Khuyết khiến Câu Thời Vọng và Lưu Úc hơi bình tĩnh lại, nghe ý của hắn thì hình như còn chưa xác định được. Tịnh Khang thông bảo khan hiếm như thế, nếu thật sự có sưu tập thì ai mà chẳng cất giấu thật kỹ, sao mà lại để ‘lung ta lung tung’ chứ.
Đương nhiên dù có là thật thì cũng chẳng có vấn đề gì lớn, tuy Tịnh Khang thông bảo hiếm thật nhưng vẫn có người sưu tầm được, đồng Tiểu Bình mới thật sự là có một không hai.
Nhưng có vết xe đổ của ‘Du Tùng Phong Các’, Lưu Úc với Câu Thời Vọng không dám khinh thường. Lưu Úc cố gắng trấn định cười nói: “Không biết cậu Thương có mang tới không để cho chúng ta cùng thưởng thức một phen?”
Thương Khuyết nhìn Dụ Tranh Độ, thấy Dụ Tranh Độ cũng hiếu kỳ thì gật đầu: “Được.”
Câu Thời Vọng trợn mắt: “Cậu cũng mang tiền cổ tới?”
Dụ Tranh Độ không đổi sắc thay anh sếp lên tiếng: “Chẳng phải đây là giao lưu Tống sử sao, sếp chúng tôi là người hào phóng nên muốn mang đồ trong nhà tới cho mọi người cùng nhau bàn luận.”
Trong phòng suýt nữa đã làm mặt co giật tập thể… Đây mà là hào phóng sao?
Lưu Úc mỉm cười: “Cậu Thương có phải cũng đem ký gửi tiền cổ không? Tôi kêu nhân viên giúp cậu đi lấy?”
“Không cần, mang theo bên người.” Thương Khuyết nói, sau đó thò tay vào trong túi lấy ra túi tiền vải được túm một đầu giống thời cổ đại, trong túi có vẻ phình to, hình như chứa không ít tiền.
Vì vậy mọi người lại rơi vào trầm mặc lần thứ ba, mà dù trong túi có phải là Tịnh Khang thông bảo hay không thì cũng là tiền cổ mà? Sao có thể tùy tiện bỏ vào trong túi như thế?
Suy nghĩ tới việc hắn lấy ‘Du Tùng Phong Các’ như thế nào, mọi người rất muốn hỏi một câu: Cậu có thể tôn trọng di vật văn hóa đồ cổ hơn được không?
Đáp án là: Không thể.
Thương Khuyết tiện tay ném túi tiền lên bàn: “Xem đi.”
Mặc dù mọi người đều bối rối trước hành động của hắn nhưng Lưu Úc vẫn lập tức mời đoàn chuyên gia tới trước mặt mọi người mở túi tiền đổ hết ra bắt đầu giám định.
Vương Cách Trí vì hành động của Câu Thời Vọng mà phẫn hận không thôi cũng quên tức giận, lấy công cụ giám định của mình tham gia.
Ngay sau đó, trong phòng nghỉ ngơi phát ra tiếng kêu sợ hãi liên tục.
“Thật sự là Tịnh Khang thông bảo, là Tiểu Bình!”
“Còn có Đại Tống thông bảo!”
“Cái này, cái này là Ứng Vận thông bảo?”
“Thật sự là tiền cổ… Là thật, không phải hàng giả.”
Theo lời thán phục của các chuyên gia, sắc mặt của Câu Thời Vọng càng ngày càng khó nhìn.
Gã chẳng thể nào tính được một tên không có tiếng tăm gì trong giới sưu tầm, cũng không có bối cảnh đằng sau lại có nhiều loại tiền cổ thời Tống như thế, hơn nữa còn có rất nhiều loại hiếm thấy.
Nhưng bạo kích chân chính còn ở phía sau.
Vương Cách Trí đột nhiên phát ra thanh âm không tin nổi: “Đây là… đây là – Kiến Quốc thông bảo?”
Lời này chẳng khác gì sấm sét đánh xuống mặt đất, tập thể trong phòng hét lên kinh ngạc: “Kiến Quốc thông bảo?”
Triệu Cát (Tống Huy Tông) có niên hiệu là Kiến Trung Tĩnh Quốc, Kiến Quốc thông bảo chính là lấy hai chữ đầu và cuối của niên hiệu hợp lại mà thành tiền đúc, mà hai từ ‘kiến trung’ lại bị lặp với năm nào đó thời Đường nên tiền mới đúc đã lập tức bị bãi bỏ, bởi vậy Kiến Quốc thông bảo cực kỳ quý hiếm, được gọi là tiền quý hiếm nhất thời Bắc Tống.
Theo khảo chứng thì trước mắt Kiến Quốc thông bảo được tìm thấy không vượt quá mười đồng, không thể nào đánh giá được.
“Có hai đồng Kiến Quốc thông bảo, là hai đồng!” Vương Cách Trí kích động không thôi.
Mà Câu Thời Vọng chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, lảo đà lảo đảo nhìn về phía cặp tiền Tiểu Bình của Câu gia.
Trước đống tiền cổ của Thương Khuyết, hai đồng Tiểu Bình của gã chỉ còn dư lại sáu từ:
Nhỏ yếu, đáng thương, bất lực.
Bởi vì thời gian có hạn, đoàn chuyên gia không thể đem từng đồng giám định hết, chỉ giám định mấy đồng hiếm nhất nhưng vậy cũng đủ rồi.
Thật, đều là thật hết.
Trước mặt đại lão sưu tầm tiền cổ chân chính, vầng sáng của thế gia Câu gia không còn tồn tài nữa.
Một vài khách quý ném ánh nhìn nóng bỏng lên người Thương Khuyết.
Thương Khuyết căn bản không để ý tới ánh nhìn của bọn họ, thấy chuyên gia giám định xong thì tiện tay cất tiền về, nhìn Dụ Tranh Độ: “Em có muốn không?”
Dụ Tranh Độ vội vã xua tay: “Không, tôi không muốn.”
Thương Khuyết không tỏ rõ ý kiến, tùy tiện nhét túi tiền vào trong túi, chẳng biết quần áo của hắn thiết kế như thế nào mà đặt cả túi tiền vào trong túi áo mà chẳng thấy bị phồng lên.
Tất cả như bị lên cơn đau tim tập thể, Vương Cách Trí không nhịn được mà nói: “Cậu Thương, làm ơn nhẹ tay, nhẹ tay thôi!”
Thương Khuyết: “Ồ.” Động tác như cũ.
“Cậu Thương, đây là danh thiếp của tôi.” Lập tức có nhà sưu tầm đưa danh thiếp cho Thương Khuyết, “Nếu có thời gian thì chúng ta cùng đi uống tâm sự vài câu.”
Dụ Tranh Độ nhìn bộ dạng của Thương Khuyết, biết thừa hắn chẳng để ý nên vội vàng tiến lên, cười híp mắt trao đổi danh thiếp: “Không dám không dám.”
Có người này mở đầu, vài vị khách khách cũng rục rịch, Lưu Úc vừa thấy tình thế không ổn, nếu những người này đều muốn hợp tác với Thương Khuyết thì Mộng Hoa thật sự không xong. Ông ta vội vàng ném ánh mắt cho Câu Thời Vọng, chính mình cười vang nói: “Cậu Thương thật sự là chân nhân bất lộ tướng, sau này hy vọng có thể hợp tác với Mộng Hoa chúng tôi nhiều hơn. Hôm nay không bàn tới chuyện này, Câu tổng còn mang tới một món khác tới đây, cũng là món mà mọi người chắc chắn sẽ thấy hứng thú. Chúng ta cùng xem qua thử nhé.”
Hôm nay Câu Thời Vọng mang tới ba món, vốn dùng ‘Du Tùng Phong Các’ để bán chính, lập thành ‘tác phẩm đại diện’ cho Mộng Hoa, hai món sau làm mồi, lấy ra trước để người chuyên nghiệp mở mắt, treo khẩu vị của họ.
Giờ lại không ngừng bị ép lấy hai tấm bài sau cùng, còn có một bài tẩy lại bị Thương Khuyết làm hỏng.
Nội tâm Câu Thời Vọng đã máu me đầm đìa, lá bài cuối cùng không thể để bị thua nữa.
Lưu Úc để ý, đầu tiên thấp giọng hỏi Thương Khuyết một câu: “Cậu Thương còn gửi món nào tới không?”
Thương Khuyết: “Không có.”
Lưu Úc có được đáp án khẳng định thì nhìn Thương Khuyết một lần, xác định trên người hắn không thể chứa đủ đồ lớn mới yên lòng nháy mắt với Câu Thời Vọng.
Câu Thời Vọng thở phào, cẩn thận lấy trong rương một món khác: “Đây là di vật văn hóa triều Tống khác mà Câu gia chúng tôi sưu tầm được: Ly sứ đen tráng men thỏ hào!”
Nhân viên bên cạnh Thương Khuyết thốt lên: “Cái này nhà tôi có!”
Mọi người quay đầu nhìn lại.
Lưu Úc vừa nhìn chỉ là nhân viên của Thương Khuyết, trong lòng hơi xác định, cười nói: “Cậu bạn à, chuyện này làm sao có thể giống nhau. Nhà cậu chắc là mua đồ tạp nham ngoài chợ thôi, cái này chính là được lưu truyền từ thời Tống, kém xa lắm.”
Dụ Tranh Độ chỉ là nhất thời kích động không chú ý, nói xong mới phản ứng lại, hơi ngượng ngùng nhưng nói cũng nói rồi, không tiện thu hồi lại nên trả lời: “À, không phải. Ba cái của nhà tôi là sếp tôi đưa, cũng là triều Tống.”
Mọi người vừa nghe thấy là Thương Khuyết đưa thì mắt đều trợn lên hết cỡ.
Một nhà sưu tầm hỏi trọng điểm: “Cậu nói nhà cậu… có ba cái?”
“Ừm.” Dụ Tranh Độ gật đầu, “Vốn là có bốn cái nhưng bị người khác đập vỡ một cái nên chỉ còn ba.”
Thế giới của Câu Thời Vọng chỉ còn màu đen tăm tối.
Ngay cả nhân viên của Thương Khuyết cũng có tới 3 ly sứ đen tráng men thỏ hào…
Nhân viên, ba cái…
…
Tranh Độ: Cùng anh sếp học cách make colour!
Tiểu Quỳ: Cái gì? Tôi không có làm màu mà? Tôi chỉ là ăn ngay nói thật…
Chiêm Vĩ vốn thấy Thương Khuyết không chịu bán tranh còn cảm thấy hắn thật sự yêu thích bức tranh này muốn giữ cho mình hoặc là muốn tăng giá, trong giới của họ thì hai trường hợp này xảy ra thường xuyên, có khi là biện pháp đối phó.
Ông ta chẳng thể nghĩ tới, trước thì từ chối thẳng thắn, vừa quay đầu đã tiện tay tặng cho nhân viên của mình.
Vòng bạn bè của Chiêm Vĩ không giàu thì quý, không phải chưa từng thấy ai ra tay hào phóng nhưng hào phóng như Thương Khuyết thì thật sự chưa từng thấy.
Danh họa giá một trăm triệu, nói cho là cho, ngay cả mắt cũng không thèm chớp.
Trong khoảng thời gian ngắn, Chiêm Vĩ tự nhận là hiểu biết rộng rãi sợ tới ngây người, mãi mà nói không ra lời.
Dụ Tranh Độ cũng kinh ngạc, nhớ tới bộ trà sứ đen tráng men thỏ hào còn ở nhà dẫn tới việc cậu không dám từ chức, đời này chắc phải dâng hiến hết bản thân mình cho La Phong. Giờ nhận bức họa này thì chỉ sợ ba đời cũng phải làm trâu làm ngựa cho công ty, thật là trâu, ngựa theo nghĩa đen luôn chứ không phải nghĩa bóng nữa.
Cậu rùng mình, đẩy bức họa trở lại: “Sếp quá khách sáo rồi. Bức tranh này quá quý giá, tôi không thể nhận được.”
Thương Khuyết nhíu mày: “Quý giá chỗ nào? Chỉ là một bức tranh.”
Chiêm Vĩ: …Chỉ là một bức tranh? Bớt làm màu đi!
May là bởi vì thái độ cứng rắn của Thương Khuyết từ chối không phối hợp phỏng vấn, bên truyền thông không hỏi được nhiều thông tin nên chỉ đành tản ra rồi đi phỏng vấn các vị chuyên gia cùng ban tổ chức, nếu không thì chắc là Dụ Tranh Độ đã được lên hot search rồi.
Dù như vậy nhưng thân là người sở hữu của ‘Du Tùng Phong Các’ thì vẫn có không ít người trong tối quan sát Thương Khuyết.
Trong đó có một truyền thông chuyên hóng hớt drama chưa từ bỏ ý định mà nhìn chằm chằm Thương Khuyết, vừa thấy động tác của Thương Khuyết lập tức ngửi được mùi nổi tiếng, phóng viên mang theo thợ chụp ảnh định đi qua.
Cũng may Dụ Tranh Độ nhanh tay lẹ mắt, cậu cũng chẳng muốn lên bảng tin, vừa thấy không ổn lập tức kéo Thương Khuyết bỏ chạy.
Phóng viên kia thấy không bắt được người, chỉ đành ngược về đi phỏng vấn Chiêm Vĩ: “Ngài Chiêm Vĩ, xin hỏi lúc nãy anh nói chuyện gì với cậu Thương Khuyết thế ạ?”
Chiêm Vĩ hồi phục lại tinh thần, càng nghĩ càng cảm thấy mình bị đùa giỡn. Chắc chắn là Thương Khuyết cùng nhân viên kia hợp lại lừa ông ta. Tổng tài sản của hắn có bao nhiêu? Danh họa giá một trăm triệu mà nói tặng là tặng hả? Tới tỷ phú cũng chưa vung tay tới thế!
Chiêm Vĩ tức giận nên muốn chọt ngược lại Thương Khuyết, trầm giọng nói với phóng viên: “Haha, cậu ta ban nãy nói định đưa ‘Du Tùng Phong Các’ cho nhân viên của cậu ta.”
Ánh mắt phóng viên sáng lên: “Thật sao?”
“Đương nhiên là thật.” Chiêm Vĩ cười lạnh, “Sao tôi có thể nói dối về việc này chứ.”
Người phóng viên kia nhất thời bày vẻ mặt vớ được nồi drama lớn rồi, Chiêm Vĩ muốn kết quả như thế, loại truyền thông chuyên hóng hớt thế này chắc chắn sẽ không bỏ qua tin tức lớn như thế. Lúc trước Thương Khuyết nói thế đã tự tạo ngõ cụt cho bản thân, nếu sau đó hắn lại làm trò trước mặt phóng viên nói là mình không nỡ bán bức tranh thì truyền thông sẽ giăng bẫy hắn, chờ tin tức vừa xuất hiện nhất định sẽ làm trò cười cho người trong nghề.
Dụ Tranh Độ kéo Thương Khuyết chạy tới nơi không người mới trịnh trọng đem bức tranh trả lại cho hắn: “Sếp, tôi thật sự không thể nhận.”
Thương Khuyết: “Không phải em muốn bán lấy tiền sao?”
Dụ Tranh Độ quả thực dở khóc dở cười: “Tôi chỉ là đùa thôi mà.”
Thương Khuyết nhấp môi: “Nhưng tôi nói tặng em là nghiêm túc.”
Dụ Tranh Độ ngạc nhiên, rồi bất đắc dĩ nhìn hắn: “Tại sao anh lại đưa tôi thứ quý trọng như vậy?”
“Nào có nhiều tại sao như thế?” Thương Khuyết nghiêng đầu, “Chỉ là muốn tặng thôi, không được sao?”
“Đương nhiên không được, tôi không phải người tùy tiện.” Dụ Tranh Độ nói, “Nếu anh không đưa ra lý do thì tôi sẽ không nhận.”
Ánh mắt Thương Khuyết chợt lóe, suy nghĩ một lát rồi thử thăm dò hỏi: “Tiền tăng ca?”
Dụ Tranh Độ lườm hắn, từ chối: “Anh cảm thấy lý do này rất thuyết phục sao?”
Thương Khuyết ngẩng đầu ưỡn ngực: “Rất thuyết phục.”
“Đối với tôi thì nó không thuyết phục.” Dụ Tranh Độ khoanh tay, “Mong anh tôn trọng chỉ số thông minh của tôi.”
Thương Khuyết trầm mặc.
Hai người đang giằng co thì Thân Văn Vinh tìm tới: “Cuối cùng cũng tìm được hai người. Cậu Thương, có thể phiền cậu tới phòng nghỉ ngơi không. Thầy tôi muốn cùng cậu nói chuyện riêng.”
Dụ Tranh Độ vẫn rất kính trọng cụ Vương Cách Trí, nội tâm suy đoán hẳn là do chuyện ‘Du Tùng Phong Các’ của Câu gia là hàng giả đã đả kích cụ nên kéo Thương Khuyết: “Đi nói chuyện nhé?”
Thương Khuyết từ trước tới giờ chưa bao giờ để ý đến suy nghĩ của người khác, mà Dụ Tranh Độ đã mở miệng thì hắn sẽ không từ chối, ‘ừ’ một tiếng rồi cùng Thân Văn Vinh tới phòng nghỉ ngơi.
Tính bảo mật ở đây làm rất khá, tuy khách đông nhưng nếu không có sự đồng ý của ban tổ chức thì người bình thường không thể tiến vào khu vực nghỉ ngơi.
Dụ Tranh Độ cùng Thương Khuyết được Thân Văn Vinh dắt vào hành lang phòng nghỉ ngơi, xung quanh lập tức yên tĩnh hơn nhiều.
“Ở bên này…” Thân Văn Vinh dừng ở bên ngoài phòng nghỉ ngơi, đang định mở cửa thì bỗng nhiên cửa phòng bên cạnh bị mở ra, Câu Thời Vọng kéo Vương Cách Trí đi ra: “Sư thúc, thật sự xin lỗi nhưng giờ chú rời đi được không?”
Vương Cách Trí chỉ vào gã: “Tên khốn nhà mày, mày… mày cho rằng ta không biết mày với Mộng Hoa có ý định gì sao?”
“Nếu chú biết thì nên hiểu rằng tôi làm vậy là vì Câu gia.” Câu Thời Vọng đè thấp thanh âm lạnh lùng nói, “Nếu có nói thì phải trách chú, nếu không phải sư thúc và học sinh của chú chẳng biết mời từ đâu người không đủ tư cách tới phá hủy ‘Du Tùng Phong Các’ của Câu gia chúng tôi thì tôi cũng đâu cần phải đi tới bước này.”
“Thật không thể thành giả, mà giả thì chẳng thể thành thật được. Đây là đạo đức nghề nghiệp của những người làm nghiên cứu giám định như ta.” Vương Cách Trí thở mạnh, “Nếu như sư huynh còn tại thế cũng sẽ đồng ý cách làm của ta.”
“Biết rồi nói mãi.” Câu Thời Vọng không nhịn được mà nói, “Tôi không quan tâm đ*o đức của chú nên chú làm ơn cũng đừng can thiệp vào chuyện của tôi được không?”
Vương Cách Trí: “Ta tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn mày lợi dụng danh dự mấy trăm năm của Câu gia để làm xằng làm bậy được.”
Hai người cãi vã càng ngày càng kịch liệt, Thân Văn Vinh sợ hãi, vội vàng tiến lên đỡ lấy cụ: “Thầy, người không sao chứ?”
Dụ Tranh Độ cùng Thương Khuyết nhìn nhau, cũng đi theo.
“Ta… ta…” Vương Cách Trí ấn lồng ngực mình, nói không ra hơi.
“Chú tới đúng lúc lắm, mau đem thầy chú đi đi. Đừng làm lỡ chuyện của chúng tôi.” Câu Thời Vọng vênh mặt hất hàm sai khiến quen rồi nên cũng chẳng coi Thân Văn Vinh ra gì.
“Ta không đi!” Vương Cách Trí thở chậm lại, mạnh mẽ đứng thẳng, “Ta muốn xem xem mày còn có thể làm được chuyện gì!”
“Chú à, đâu cần phải làm thế. Chú chẳng cản được tôi đâu.” Không ngờ có người ngoài ở đây, thái độ của Câu Thời Vọng càng ngày càng không khách sáo, “Lúc đó đừng khiến mình tức tới nghẹn đấy.”
Gã đang nói thì thấy Dụ Tranh Độ với Thương Khuyết cũng tới đây, sắc mặt nhất thời biến đổi: “Hai người các cậu tới làm gì? Đi đi.”
“Không không không, đừng nói thế. Cậu Thương cũng là khách quý của chúng ta mà.” Lưu Úc vốn đang chặn cửa, thờ ơ lập tức đổi thành nụ cười chào đón, “Mau vào ngồi, đúng lúc có thể cho cậu Thương thấy được trình độ của Mộng Hoa chúng ta.”
Câu Thời Vọng nhìn thái độ của Lưu Úc là biết rõ chuyện gì xảy ra. Vừa nãy Chiêm Vĩ tức giận trở về mắng Thương Khuyết một trận, mà hiển nhiên là Lưu Úc vẫn chưa hết hy vọng với ‘Du Tùng Phong Các’ trên tay Thương Khuyết.
Thái độ của Lưu Úc khá dễ hiểu, tuy nói hai bức ‘Du Tùng Phong Các’ vẫn còn đang tranh cãi nhưng rõ ràng bức của Thương Khuyết được công nhận nhiều hơn, kỳ thực nếu bọn họ không nhận ra tính khả thi của bức tranh kia lớn thì đã không để Chiêm Vĩ ra giá một trăm triệu thăm dò, chỉ có điều chưa tới thời khắc cuối cùng thì không muốn nhả thôi.
Lui một bước mà nói cho dù cuối cùng không có cách nào kết luận, nếu như Mộng Hoa có thể lấy được bức kia của Thương Khuyết thì thật giả chẳng còn quan trọng, hai bức cùng được bán đấu giá tất nhiên có thể tạo kỷ lục.
Câu Thời Vọng tự nhiên không cam lòng nhưng gã với Mộng Hoa đã cùng chung lợi ích, không tình nguyện thì cũng chỉ có thể nuốt xuống cục tức này, cười lạnh nói: “Vậy tới mở mắt to mà nhìn đi.”
Dụ Tranh Độ không hiểu, mà đoán chắc nhóm này sắp thành lại bại, nhất định sẽ không giảng hòa rồi lại nhìn cụ Vương không chịu đi, cũng sợ cụ xảy ra chuyện nên bình tĩnh cười, kéo Thương Khuyết ung dung đi vào: “Vậy chúng tôi vào xem thử.”
Phòng nghỉ ngơi rất lớn, còn có cửa sổ chạm đất, hiển nhiên là chỉ có khách quý mới được sử dụng, bên trong ngồi quả thật cũng toàn là khách quý.
Ngoại trừ Câu Thời Vọng, Lưu Úc cùng Chiêm Vĩ thì còn có đoàn chuyên gia giám định cùng mấy người thoạt nhìn có thân phận cao quý, phóng viên hai đài truyền thông nổi tiếng cũng tới đây.
“Các vị, có một khách quý mới tới, mọi người sẽ không phiền chứ.” Lưu Úc nói.
Người ở bên trong thấy đột nhiên có người tới thì hơi không vui nhưng vừa thấy người tới là người nắm giữ ‘Du Tùng Phong Các’ thì chút ý kiến liền tiêu tán.
Trong đó có một người còn vỗ tay: “Vô cùng hoan nghênh.”
Dụ Tranh Độ vừa thấy đã hiểu. Quả nhiên, cậu với Thương Khuyết mới vừa vào phòng nghỉ ngơi, trợ lý Câu Thời Vọng đã đóng cửa lại, sau đó nhân viên bên cạnh mở ra tủ sắt, từ bên trong nâng lên một rương gỗ tinh xảo lên.
Câu Thời Vọng bực dọc liếc nhìn Thương Khuyết, sau đó mới chuyển hướng tới các vị khách tôn quý, mỉm cười nói: “Các vị, Câu gia chúng tôi rất xem trọng thực lực của phòng đấu giá Mộng Hoa, tin tưởng vào trình độ chuyên nghiệp của họ…”
Ông ta hơi dừng lại, làm ra vẻ hời hợt: “Mọi người đều biết ngoại trừ ‘Du Tùng Phong Các’ thì Câu gia chúng tôi còn sưu tầm hai món đồ cổ nhà Tống. Thực không dám giấu, sau khi phòng đấu giá Mộng Hoa tiến hào khảo sát toàn diện, tôi đã quyết định giao những món trân phẩm khác cho Mộng Hoa.”
Vừa nói xong, Dụ Tranh Độ cuối cùng cũng hiểu rõ tại sao Vương Cách Trí lại tức giận như thế, hóa ra Câu Thời Vọng không chỉ định bán đấu giá mỗi ‘Du Tùng Phong Các’.
Nhưng họ không biết thật ra Câu Thời Vọng là bị ép tới không còn cách nào.
Kế hoạch của gã với Lưu Úc ban đầu không tính tới nhanh như thế sẽ lấy món khác của Câu gia mà là trước tiên dùng cổ họa hiếm thấy ‘Du Tùng Phong Các’ mở ra cục diện, một bước đặt vững địa vị của Mộng Hoa. Sau đó lại liên hợp với các nhà sưu tầm khác, chiếm lĩnh thị trường trong tay. Lúc đó toàn bộ giá cả thị trường sẽ do bọn họ định đoạt, những món đồ cất giữ của Câu gia mới thật sự có giá gấp trăm lần giá trị liên thành.
Chỉ là bọn họ tính không bằng trời tính, ai ngờ ‘Du Tùng Phong Các’ lại ngã xuống, đừng nói là một bước thành danh, suýt nữa đã hủy diệt cả danh tiếng của Mộng Hoa và Câu gia.
May nhờ có đoàn chuyên gia nói hai bức tranh khó phân thật giả, không thể trách Câu gia với Mộng Hoa nghĩ ‘Du Tùng Phong Các’ là thật, nếu không thì thật sự bất lực không làm gì được nữa. Giờ trước mắt chỉ có thể lấy những món khác của Câu gia ra để chặn cơn sóng dữ.
Lúc này Câu Thời Vọng cùng Lưu Úc cẩn thận hơn nhiều, chỉ mời vài vị khách quý cùng bên truyền thông chính thức tới phòng nghỉ ngơi, chuẩn bị cho họ thưởng thức trước rồi sau đó dùng tiền mong truyền thông đưa tin, không ngờ đúng lúc bị cụ Vương gặp phải mới sinh ra chút sóng gió.
Nhưng lần này Câu Thời Vọng không sợ, Câu gia là thế gia chân chính, những nhà sưu tầm trong nước có thể so với Câu gia có thể đếm trên bàn tay, trong đó tuyệt đối không bao gồm vị blogger nổi trên mạng kia. Chuyện ‘Du Tùng Phong Các’ chỉ là một bất ngờ, gã ngược lại muốn Thương Khuyết mở rộng tầm mắt để biết được thế nào là thế gia thật sự.
Trong khi mọi người mang vẻ chờ đợi, Câu Thời Vọng đeo bao tay vào, cẩn thận lấy trong rương một cái khay nhỏ: “Mọi người chắc đã biết Tịnh Khang thông bảo chính là một trong năm mươi báu vật tiền cổ. Hiện giờ ở dân gian chỉ còn sót lại chưa tới ba mươi đồng Tiểu Bình, mà Câu gia chúng tôi lại có một cặp Tiểu Bình.”
Ở trên khay đặt hai đồng tiền cổ.
Mấy vị khách không phải là nhà sưu tầm thì cũng là nhà giàu thích chơi lớn, đều là người có hiểu biết nên vừa nghe thấy Câu Thời Vọng nói thế bỗng cảm thấy hưng phấn, còn không tự chủ hô lên khe khẽ.
Dụ Tranh Độ không hiểu thứ này, không thể làm gì khác hơn đành nhìn Thương Khuyết mà Thương Khuyết lập tức nhìn Thân Văn Vinh.
Thân Văn Vinh rất thức thời thấp giọng giải thích cho họ.
Cái gọi là năm mươi loại tiền cổ quý nhất là chỉ năm mươi loại đồng tiền đã từng xuất hiện trong lịch sử Hoa Hạ, những đồng tiền này thường đã bị thất truyền hoặc chỉ có một vài đồng, giá trị không thể đong đếm, có giá trị sưu tập cao.
Trong 50 loại đó thì nhà Tống phát hành nhiều loại tiền nhất, Tịnh Khang thông bảo mà Câu Thời Vọng lấy ra chính là một trong số đó.
Tịnh Khang thông bảo được đúc từ thời Bắc Tống, Tống Khâm Tông. Bởi vì Tống Khâm Tông chỉ tại vị được 16 tháng đã bị bắt đi, số lượng tiền được đúc vào thời Tịnh Khang rất ít nên Tịnh Khang thông bảo càng khan hiếm hơn.
Mà cặp Tiểu Bình mà Câu Thời Vọng mang ra càng hiếm trong hiếm.
Đồng Bình là một văn tiền nhỏ, là đơn vị tiền tệ nhỏ nhất. Cặp tiền là chỉ hai đồng tiền có cùng niên hiệu, kích thước, độ dày, chất liệu, đường viền hay lỗ thủng hoàn toàn giống nhau, chỉ có hình thức thư pháp là khác nhau nên được gọi là ‘tiền đối ứng’.
Tịnh Khang thông bảo chính là cặp chữ triện và chữ khải hợp lại.
Tịnh Khang thông bảo của Câu gia thuộc loại cực hiếm, một đồng Tiểu Bình chữ triện và một đồng Tiểu Bình chữ khải.
Vương Cách Trí ở một bên tức giận mắng: “Tịnh Khang thông bảo Tiểu Bình là di vật văn hóa, chỉ còn tồn tại mười mấy đồng, sao mày có thể lấy ra bán đấu giá?”
Thế nhưng những vị khách trong phòng đều được Mộng Hoa sớm giao lưu trước, mục tiêu của những người này chính là sưu tâp đồ của Câu gia, nào có để ý tới thái độ của Vương Cách Trí.
Có một vị khách đặc biệt thích tìm những loại tiền cổ hiếm, lúc này đã không khống chế nổi: “Tôi đã sớm nghe nói trên tay Câu gia có một đôi Tịnh Khang thông bảo Tiểu Bình, hôm nay cuối cùng cũng thấy được, không uổng công tôi đặc biệt tới đây một chuyến.”
Lưu Úc cười ha hả nói: “Lưu tổng, tôi đã sớm nói trước với ngài rồi, không thể nào nghi ngờ thực lực của Mộng Hoa chúng tôi. Tịnh Khang thông bảo Tiểu Bình khan hiếm như thế thì ngài là người hiểu rõ nhất. Hiện giờ trên thị trường ngoại trừ Mộng Hoa thì ngài không tìm thấy nơi thứ hai có thấy lấy thứ này ra bán đấu giá đâu…”
Lưu tổng cười ha hả: “Không tồi không tồi…”
Lưu tổng vừa nói vừa lấy công cụ giám định mà Lưu Úc chuẩn bị từ sớm, đang định tiến lên trước thì nghe thấy Thương Khuyết đột nhiên mở miệng: “Tịnh Khang thông bảo rất hiếm sao?”
Trong phòng nghỉ ngơi không có nhiêu người, Thương Khuyết nói xong đã bị toàn bộ mọi người nghe thấy, hiện trường hoàn toàn yên tĩnh.
Câu Thời Vọng vừa nhìn là hắn, nhất thời nổi nóng nên không khách sáo giễu cợt nói: “Chẳng phải cậu là blogger Tống sử sao? Sao ngay cả Tịnh Khang thông bảo khan hiếm thế nào mà cũng không biết?”
Thương Khuyết trầm tư: “Không biết.”
Câu Thời Vọng: “Dù gì cũng chỉ là tên nổi danh nhỏ nhoi, đừng tưởng rằng có được ‘Du Tùng Phong Các’ thì ngông cuồng tự đại. Tôi khuyên cậu nếu có thời gian thì nên tìm hiểu về các di vật văn hóa khác của triều Tống đi.”
Gã đang đợi thời cơ để khịa lại, cười lạnh một tiếng: “Nhưng mà loại tiền cổ như Tịnh Khang thông bảo thì cũng không phải là thứ muốn nhìn là có thể thấy.”
Lưu Úc biết tâm tình Câu Thời Vọng không thoải mái, vội vàng giảng hòa: “Không sao cả, cậu Thương hôm nay ở đây cùng tới tham gia thì nếu cảm thấy hứng thú có thể hợp tác với Mộng Hoa chúng tôi…”
“Không có hứng thú.” Thương Khuyết lạnh mặt nói, “Trên tay tôi có rất nhiều.”
Vừa nói xong, trong phòng lại rơi vào trầm mặc lần thứ hai.
Lưu Úc hoài nghi mình nghe lầm: “Cậu Thương vừa nói cái gì?”
Dụ Tranh Độ nhìn Thương Khuyết, không biết có phải thành thói quen hay không mà cậu không còn khiếp sợ nữa, còn trấn định hỏi anh sếp: “Anh có Tịnh Khang thông bảo?”
Thương Khuyết: “Ừm.”
Dụ Tranh Độ suy nghĩ về thông tin mà Thân Văn Vinh nói trước đó, nghe đâu Tiểu Bình của Câu gia là hiếm nhất, hơi nhiều chuyện mà hỏi bổ sung: “Là loại Tiểu Bình kia sao?”
Thương Khuyết suy nghĩ: “Lung ta lung tung, tôi cũng chẳng rõ có gì nữa.”
Thái độ của Thương Khuyết khiến Câu Thời Vọng và Lưu Úc hơi bình tĩnh lại, nghe ý của hắn thì hình như còn chưa xác định được. Tịnh Khang thông bảo khan hiếm như thế, nếu thật sự có sưu tập thì ai mà chẳng cất giấu thật kỹ, sao mà lại để ‘lung ta lung tung’ chứ.
Đương nhiên dù có là thật thì cũng chẳng có vấn đề gì lớn, tuy Tịnh Khang thông bảo hiếm thật nhưng vẫn có người sưu tầm được, đồng Tiểu Bình mới thật sự là có một không hai.
Nhưng có vết xe đổ của ‘Du Tùng Phong Các’, Lưu Úc với Câu Thời Vọng không dám khinh thường. Lưu Úc cố gắng trấn định cười nói: “Không biết cậu Thương có mang tới không để cho chúng ta cùng thưởng thức một phen?”
Thương Khuyết nhìn Dụ Tranh Độ, thấy Dụ Tranh Độ cũng hiếu kỳ thì gật đầu: “Được.”
Câu Thời Vọng trợn mắt: “Cậu cũng mang tiền cổ tới?”
Dụ Tranh Độ không đổi sắc thay anh sếp lên tiếng: “Chẳng phải đây là giao lưu Tống sử sao, sếp chúng tôi là người hào phóng nên muốn mang đồ trong nhà tới cho mọi người cùng nhau bàn luận.”
Trong phòng suýt nữa đã làm mặt co giật tập thể… Đây mà là hào phóng sao?
Lưu Úc mỉm cười: “Cậu Thương có phải cũng đem ký gửi tiền cổ không? Tôi kêu nhân viên giúp cậu đi lấy?”
“Không cần, mang theo bên người.” Thương Khuyết nói, sau đó thò tay vào trong túi lấy ra túi tiền vải được túm một đầu giống thời cổ đại, trong túi có vẻ phình to, hình như chứa không ít tiền.
Vì vậy mọi người lại rơi vào trầm mặc lần thứ ba, mà dù trong túi có phải là Tịnh Khang thông bảo hay không thì cũng là tiền cổ mà? Sao có thể tùy tiện bỏ vào trong túi như thế?
Suy nghĩ tới việc hắn lấy ‘Du Tùng Phong Các’ như thế nào, mọi người rất muốn hỏi một câu: Cậu có thể tôn trọng di vật văn hóa đồ cổ hơn được không?
Đáp án là: Không thể.
Thương Khuyết tiện tay ném túi tiền lên bàn: “Xem đi.”
Mặc dù mọi người đều bối rối trước hành động của hắn nhưng Lưu Úc vẫn lập tức mời đoàn chuyên gia tới trước mặt mọi người mở túi tiền đổ hết ra bắt đầu giám định.
Vương Cách Trí vì hành động của Câu Thời Vọng mà phẫn hận không thôi cũng quên tức giận, lấy công cụ giám định của mình tham gia.
Ngay sau đó, trong phòng nghỉ ngơi phát ra tiếng kêu sợ hãi liên tục.
“Thật sự là Tịnh Khang thông bảo, là Tiểu Bình!”
“Còn có Đại Tống thông bảo!”
“Cái này, cái này là Ứng Vận thông bảo?”
“Thật sự là tiền cổ… Là thật, không phải hàng giả.”
Theo lời thán phục của các chuyên gia, sắc mặt của Câu Thời Vọng càng ngày càng khó nhìn.
Gã chẳng thể nào tính được một tên không có tiếng tăm gì trong giới sưu tầm, cũng không có bối cảnh đằng sau lại có nhiều loại tiền cổ thời Tống như thế, hơn nữa còn có rất nhiều loại hiếm thấy.
Nhưng bạo kích chân chính còn ở phía sau.
Vương Cách Trí đột nhiên phát ra thanh âm không tin nổi: “Đây là… đây là – Kiến Quốc thông bảo?”
Lời này chẳng khác gì sấm sét đánh xuống mặt đất, tập thể trong phòng hét lên kinh ngạc: “Kiến Quốc thông bảo?”
Triệu Cát (Tống Huy Tông) có niên hiệu là Kiến Trung Tĩnh Quốc, Kiến Quốc thông bảo chính là lấy hai chữ đầu và cuối của niên hiệu hợp lại mà thành tiền đúc, mà hai từ ‘kiến trung’ lại bị lặp với năm nào đó thời Đường nên tiền mới đúc đã lập tức bị bãi bỏ, bởi vậy Kiến Quốc thông bảo cực kỳ quý hiếm, được gọi là tiền quý hiếm nhất thời Bắc Tống.
Theo khảo chứng thì trước mắt Kiến Quốc thông bảo được tìm thấy không vượt quá mười đồng, không thể nào đánh giá được.
“Có hai đồng Kiến Quốc thông bảo, là hai đồng!” Vương Cách Trí kích động không thôi.
Mà Câu Thời Vọng chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, lảo đà lảo đảo nhìn về phía cặp tiền Tiểu Bình của Câu gia.
Trước đống tiền cổ của Thương Khuyết, hai đồng Tiểu Bình của gã chỉ còn dư lại sáu từ:
Nhỏ yếu, đáng thương, bất lực.
Bởi vì thời gian có hạn, đoàn chuyên gia không thể đem từng đồng giám định hết, chỉ giám định mấy đồng hiếm nhất nhưng vậy cũng đủ rồi.
Thật, đều là thật hết.
Trước mặt đại lão sưu tầm tiền cổ chân chính, vầng sáng của thế gia Câu gia không còn tồn tài nữa.
Một vài khách quý ném ánh nhìn nóng bỏng lên người Thương Khuyết.
Thương Khuyết căn bản không để ý tới ánh nhìn của bọn họ, thấy chuyên gia giám định xong thì tiện tay cất tiền về, nhìn Dụ Tranh Độ: “Em có muốn không?”
Dụ Tranh Độ vội vã xua tay: “Không, tôi không muốn.”
Thương Khuyết không tỏ rõ ý kiến, tùy tiện nhét túi tiền vào trong túi, chẳng biết quần áo của hắn thiết kế như thế nào mà đặt cả túi tiền vào trong túi áo mà chẳng thấy bị phồng lên.
Tất cả như bị lên cơn đau tim tập thể, Vương Cách Trí không nhịn được mà nói: “Cậu Thương, làm ơn nhẹ tay, nhẹ tay thôi!”
Thương Khuyết: “Ồ.” Động tác như cũ.
“Cậu Thương, đây là danh thiếp của tôi.” Lập tức có nhà sưu tầm đưa danh thiếp cho Thương Khuyết, “Nếu có thời gian thì chúng ta cùng đi uống tâm sự vài câu.”
Dụ Tranh Độ nhìn bộ dạng của Thương Khuyết, biết thừa hắn chẳng để ý nên vội vàng tiến lên, cười híp mắt trao đổi danh thiếp: “Không dám không dám.”
Có người này mở đầu, vài vị khách khách cũng rục rịch, Lưu Úc vừa thấy tình thế không ổn, nếu những người này đều muốn hợp tác với Thương Khuyết thì Mộng Hoa thật sự không xong. Ông ta vội vàng ném ánh mắt cho Câu Thời Vọng, chính mình cười vang nói: “Cậu Thương thật sự là chân nhân bất lộ tướng, sau này hy vọng có thể hợp tác với Mộng Hoa chúng tôi nhiều hơn. Hôm nay không bàn tới chuyện này, Câu tổng còn mang tới một món khác tới đây, cũng là món mà mọi người chắc chắn sẽ thấy hứng thú. Chúng ta cùng xem qua thử nhé.”
Hôm nay Câu Thời Vọng mang tới ba món, vốn dùng ‘Du Tùng Phong Các’ để bán chính, lập thành ‘tác phẩm đại diện’ cho Mộng Hoa, hai món sau làm mồi, lấy ra trước để người chuyên nghiệp mở mắt, treo khẩu vị của họ.
Giờ lại không ngừng bị ép lấy hai tấm bài sau cùng, còn có một bài tẩy lại bị Thương Khuyết làm hỏng.
Nội tâm Câu Thời Vọng đã máu me đầm đìa, lá bài cuối cùng không thể để bị thua nữa.
Lưu Úc để ý, đầu tiên thấp giọng hỏi Thương Khuyết một câu: “Cậu Thương còn gửi món nào tới không?”
Thương Khuyết: “Không có.”
Lưu Úc có được đáp án khẳng định thì nhìn Thương Khuyết một lần, xác định trên người hắn không thể chứa đủ đồ lớn mới yên lòng nháy mắt với Câu Thời Vọng.
Câu Thời Vọng thở phào, cẩn thận lấy trong rương một món khác: “Đây là di vật văn hóa triều Tống khác mà Câu gia chúng tôi sưu tầm được: Ly sứ đen tráng men thỏ hào!”
Nhân viên bên cạnh Thương Khuyết thốt lên: “Cái này nhà tôi có!”
Mọi người quay đầu nhìn lại.
Lưu Úc vừa nhìn chỉ là nhân viên của Thương Khuyết, trong lòng hơi xác định, cười nói: “Cậu bạn à, chuyện này làm sao có thể giống nhau. Nhà cậu chắc là mua đồ tạp nham ngoài chợ thôi, cái này chính là được lưu truyền từ thời Tống, kém xa lắm.”
Dụ Tranh Độ chỉ là nhất thời kích động không chú ý, nói xong mới phản ứng lại, hơi ngượng ngùng nhưng nói cũng nói rồi, không tiện thu hồi lại nên trả lời: “À, không phải. Ba cái của nhà tôi là sếp tôi đưa, cũng là triều Tống.”
Mọi người vừa nghe thấy là Thương Khuyết đưa thì mắt đều trợn lên hết cỡ.
Một nhà sưu tầm hỏi trọng điểm: “Cậu nói nhà cậu… có ba cái?”
“Ừm.” Dụ Tranh Độ gật đầu, “Vốn là có bốn cái nhưng bị người khác đập vỡ một cái nên chỉ còn ba.”
Thế giới của Câu Thời Vọng chỉ còn màu đen tăm tối.
Ngay cả nhân viên của Thương Khuyết cũng có tới 3 ly sứ đen tráng men thỏ hào…
Nhân viên, ba cái…
…
Tranh Độ: Cùng anh sếp học cách make colour!
Tiểu Quỳ: Cái gì? Tôi không có làm màu mà? Tôi chỉ là ăn ngay nói thật…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.