Chương 59: Nền tảng mua sắm Quỷ thị
Lâm Tri Lạc
16/11/2021
Editor: Lông
Diễn đàn tám chuyện:
Tiêu đề: Những thứ do công ty CEO bán trong du hội lễ quỷ thật sự quá vi diệu!!!
Lầu chính: Là vầy, lâu chủ số may được đi vào du hội trước khi bị giới hạn, nghĩ đã tới đây thì không thể tay không mà về nhưng lại không muốn mua quan tài hay hũ tro cốt. Hôm đó lại trúng ngày livestream chị gái treo cổ lại thêm ông nội tôi thích thư pháp nên tôi tới quầy hàng thứ bảy mua bức viết chữ tặng cho ông. Khi ông nội tôi nhận được thì yêu thích vô cùng, còn luôn miệng khen là chữ ‘phúc’ viết rất đẹp.
Sau đó chuyện vi diệu đã tới, ông nội tôi là hội viên hiệp hội thư pháp trong nước, hai ngày trước cầm bức kia tới giao lưu với hội, kết quả trở về nói với tôi là ông nghi ngờ chữ này là của một thư pháp đích thực đã qua đời…
1L:???????????
2L:?????? Thật, thật sự?
3L: Má, lâu chủ mau nói rõ coi nào.
…
Lâu chủ: Thật sự rất khó tin được, hình như là một thư pháp gia mới qua đời 2 năm trước, tên là Ngô Kì Nghị. Thế hệ chúng ta không biết tới chứ nhưng mà hội của ông tôi chắc nịch, nói cái gì mà từ đường nét vừa mềm mại vừa cứng rắn rồi qua các loại phân tích khác nhau cuối cùng kết luận đây đích thực chính là nét của ông Ngô. Một thành viên trong hội còn ra giá cao để mua từ ông nội tôi khiến tôi suýt nữa hoài nghi có phải chủ sạp không cẩn thận mang nhầm hàng thật vào để bán không…
89L: Đột nhiên đọc không hiểu kịch bản này là sao?
90L: Chờ đã, sẽ không phải là nét bút thật đấy chứ? Lâu chủ đừng làm tôi sợ!
91L: Oa, lâu chủ được hời rồi!
92L: Chuyện lâu chủ nói khiến tôi cũng nhớ tới lúc trước tôi mua quan tài nhỏ để làm vật treo trên ba lô, sau đó tôi lấy ra cho đồng nghiệp xem thử thì cậu ấy nói gỗ quan tài rất tốt giống như ở trong núi sâu vậy. Lúc đó tôi không nghĩ nhiều, lâu chủ vừa nói như thế khiến tôi…..
93L: Lầu trên, so với chuyện nguyên liệu làm quan tài thì tui cảm thấy việc lấy quan tài làm đồ treo trên ba lô của thím càng vi diệu hơn ấy.
93L: Nên lâu chủ có bán không?
Lâu chủ: Mọi người đang nghĩ gì đấy? Sao có thể là bút tích thực được??? Tôi tận mắt nhìn chủ sạp viết đó. Mà không bán đâu nha… Tôi nói hết cho ông tôi nghe thì họ tỉnh táo lại nhưng vẫn tìm người giám định rồi xác nhận chữ ‘phúc’ kia là mới, mực còn chưa khô lại đâu, sao có thể là của người mất từ mấy năm trước được. Nhưng bọn họ nói chữ này được mô phỏng cực kỳ chắc tay, sau này họ còn nhờ tôi mua thêm mấy bức nữa, tuy không phải nét chữ thật nhưng với trình độ này thì sưu tầm cũng rất có giá trị…
135L: ….Cua gắt vãi.
136L: Nếu nói như vậy thì đúng là kỳ dị thật, tui nhớ là: chị gái treo cổ từng nói chủ sạp hàng thứ bảy ‘khi còn sống’ là một thư pháp gia nổi tiếng, sau đó chủ sạp thật sự mô phỏng nét chữ của thư pháp gia có tiếng đã qua đời, còn mô phỏng rất chính xác nữa… eyyyyy, nội dung thế giới du hội này thật sự hoàn hảo.
137L: Đờ mờ, thật sự một trải nghiệm tuyệt vời, đến bug cũng không có nữa, quá vi diệu rồi!!!
138L: Chỉ có một mình tôi cảm thấy rất quỷ dị sao? Chỉ là du hội thôi mà làm được tới trình độ này? Chẳng lẽ mấy người không nghĩ tới khả năng khác?
139L: Lầu trên với tui cùng suy nghĩ… Hiện giờ tui hơi sờ sợ.
140L: Ban ngày ban mặt đừng có dọa tôi, chẳng lẽ không phải là do họ làm có tâm sao?
141L: Nói thật thì với kỹ thuật và hiệu ứng này thì không phải đoàn đội chuyên nghiệp thì không làm được, nếu như công ty này không phải làm vì kiếm tiền mà chỉ đơn thuần để cho nhân viên vui chơi thì làm tới trình độ này là điều không thể…
142L: Sao càng nói là càng cảm thấy thật? Chẳng lẽ mấy thím muốn nói là chủ sạp kia thật sự ông Ngô đã qua đời? Để tui cười cái đã.
143L: Lầu trên +1, nếu chủ sạp là ông Ngô thật thì toàn bộ Quỷ thị đều là quỷ đó.
…
454L: Bên trên chớ ồn ào, tôi mới nhận được tin công ty tụi tôi vừa mới thông báo tháng sau sẽ có hoạt động cho nhân viên, mời đoàn đội công ty CEO tới tổ chức phục chế lại Quỷ thị… Hơn nữa không chỉ công ty tụi tôi mà nghe đâu còn nhiều công ty lớn cũng đang tìm tới họ hợp tác.
455L:??? Vãi, cua gì gắt vậy? Cho nên kỹ thuật của CEO họ thật sự trâu bò tới vậy à, vậy thật sự có nghiệp vụ này sao?
456L: Thật sự đọc bên trên rất buồn cười, sao có người vẫn tưởng đó là thật chứ?
457L: Bởi vậy mới nói, nếu dùng để kiếm tiền thì mỗi phân đoạn thiết kế đều phải tỉ mẩn vô cùng nhưng vẫn phải nói một câu: Bọn họ thật sự dụng tâm, đáng giá!
458L: ….= = hợp lý hoài nghi du hội lễ quy chỉ là tuyên truyền thử nghiệm!
459L: Oa, nếu vậy thì tui thật sự rất vui. Cầu cho công ty tui cũng có thể mời họ tới làm!
460L: Thật sự có thể phục chế Quỷ thị sao? Aaa, tôi muốn mua đồ!
…
888L: Mọi người, nhanh đi xem blog của Kinh Lộ Tương Lai!!! Bọn họ mới tung ra app mua sắm Quỷ thị, tên là ‘Quỷ thị Phong Đô’, trên đó có thể mua được thương phẩm của Quỷ thị!!!
…
App mua sắm Quỷ thị Phong Đô là do Dụ Tranh Độ phát triển. Sau du hội thì dân mạng phản ứng rất tốt với nhóm sản phẩm Quỷ thị nên bán hàng Quỷ thị cũng có chỗ lợi.
Dụ Tranh Độ suy nghĩ rồi tiện tay viết app mua sắm. App này rất đơn giản, chỉ có chức năng giới thiệu sản phẩm cho người tiêu dùng và chốt đơn.
Bởi vì mạng giữa hai giới âm dương không tương thông, nếu thật sự muốn giao dịch giữa hai giới còn cần La Phong lấy dữ liệu đơn đặt hàng nhắn cho ngời bán cõi âm, bởi vậy trên thực tế là hai đơn đặt hàng bị tách ra, La Phong có tác dụng là người đại lý trung gian.
Chủng loại thương phẩm Quỷ thị không tính là nhiều, lượng tiêu thụ không tính là cao nhưng đối với người bán cõi âm thì tuy kiếm được không nhiều nhưng đều là tiền dương gian, có thể dùng để mua đồ dương gian. Mà nhu cầu hằng ngày của nhóm âm hồn đều dùng sản phẩm từ giấy là chủ yếu nên với việc chuyển đổi tỷ giá thế này thì sức mua vẫn khá cao.
Bởi vì chương trình đơn giản nên La Phong không quá tập trung, cũng không hy vọng dựa vào cái này kiếm tiền, chỉ thu lấy chút phí tượng trưng, mục đích chủ yếu là hy vọng có thể giúp dân chúng cõi âm có cuộc sống ấm no hơn.
Đương nhiên vẫn xuất hiện một ít vấn đề nhỏ.
Hôm nay, Dụ Tranh Độ ở công ty cùng bộ phận phát triển họp xong thì ôm máy tới La Phong chuẩn bị báo cáo với Thương Khuyết. Kết quả mới vào văn phòng La Phong thì thấy một ma nữ mới đang đứng bên cạnh nhân viên phụ trách app Quỷ thị – Trần Dương Lịch không chịu đi, ngoài miệng luôn nói không ngừng: “Cầu anh cho tôi một cơ hội nữa, sau này tôi thật sự sẽ đặc biệt đặc biệt cẩn thận.”
Trần Dương Lịch đen mặt, bất đắc dĩ nói: “Thật sự không được, chuyện của cô là vấn đề rất nghiêm trọng. Chúng tôi có quy định rõ ràng, tôi không có cách nào giúp cô cả…”
Dụ Tranh Độ tò mò nhắn tin hỏi Khang Tấn chuyện gì.
Khang Tấn nhanh chóng đáp lại: [Đây là người bán váy thêu của Quỷ thị Phong Đô, hôm qua Dương Lịch nhận được phản ánh của người tiêu dùng nói váy nhận được là làm từ giấy.]
Dụ Tranh Độ: […Giao hàng sai sao?]
Khang Tấn: [Ừ, lấy đồ của mình giao ra ngoài.]
Khang Tấn: [May mắn là người mua không nghĩ nhiều, nếu không thì chúng ta còn phải nghĩ cách bồi thường.]
Dụ Tranh Độ hiểu rõ, lưu thông mậu dịch giữa hai giới âm dương là chuyện lớn, trong này có rất nhiều thứ cần phải chú ý và kiêng kỵ. Bởi vậy La Phong quản lý người bán rất nghiêm ngặt, như chuyện giao nhầm đồ cõi âm gửi cho người dương gian là tội nặng, La Phong không thể dàn xếp.
Quả nhiên khi ma nữ còn cầu xin tiếp thì khi Thương Khuyết đi ra, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái: “Có còn muốn đi đầu thai không?”
Ma nữ: “…” Quyết đoán đứng dậy rời đi.
Dụ Tranh Độ vẫy tay với Thương Khuyết, cười nói: “Sếp tới thật đúng lúc. Tôi vừa định tìm anh báo cáo công tác.”
Sắc mặt Thương Khuyết hòa hoãn lại, chậm rãi bước qua, tiện tay kéo cái ghế, ưu nhã ngồi xuống: “Nói đi.”
Dụ Tranh Độ đem laptop hướng màn hình về phía Thương Khuyết: “Những thứ này là nội dung thảo luận của tôi và Eric. App của chúng ta hiện giờ đang phát triển rất thuận lợi, đầu tiên tôi nói phần của tôi trước, còn phần của cô ấy thì đợi lát nữa cổ sẽ tìm anh…”
Cậu vừa nói vừa gõ để mở văn bản ra, kết quả trượt tay không cẩn thận mở lịch sử lướt web ra.
Dụ Tranh Độ: “…”
Thần kinh cậu căng thẳng, tay nhanh chóng ấn ẩn đi rồi làm như không có chuyện gì xảy ra mà mở văn bản, nói: “Đây là kế hoạch tiếp theo của hệ thống back-up, hợp tác giữa chúng ta và app là thế này…”
Dụ Tranh Độ vừa nói vừa liếc nhìn biểu cảm Thương Khuyết thấy hắn đang nghe rất nghiêm túc, tựa hồ không hề bị thứ mới lướt qua ảnh hưởng, cũng không biết là không thấy hay không để ý, mà dù thế nào thì cậu đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thương Khuyết bình tĩnh nghe xong báo cáo từ Dụ Tranh Độ, chờ về tới phòng làm việc của mình thì lập tức nhìn ra ngoài cửa, xác định không có ai vào quấy rầy thì mở máy tính của mình, mở topic trên diễn đàn: Tôi phát hiện có một người quen tìm thông tin của tôi ở trên mạng? Sau đó bị tôi thấy thì lập tức giấu đi, còn lén lút xem phản ứng của tôi! Ý của cậu ấy là gì?
Tuy Dụ Tranh Độ nhanh chóng giấu đi nhưng hắn đã thấy được, nội dung mà Dụ Tranh Độ tìm đều là: Quỷ vương La Phong Sơn!
Thương Khuyết sốt sắng làm mới trang, dân mạng hình như không hứng thú với vấn đề của hắn, chỉ có vài người trả lời:
1L: Lâu chủ tới khoe khoang yêu đương à?
2L: Còn có mục đích gì chứ ngoài việc thầm mến ông, next.
3L: Haha, xong.
Thương Khuyết:!!!
…
Chùa Đế Dương Thanh Liên.
Chùa Thanh Liên là đạo quan nổi tiếng nhất trong nước, hương khói luôn cường thịnh, mà dòng người càng lúc càng đông. Khi Dụ Tranh Độ và Thương Khuyết tới không tính là muộn nhưng đã không bán vé vào nữa rồi cuối cùng là tiểu đạo sĩ Nguyên Thanh dẫn họ vào.
Dụ Tranh Độ nhìn làn người rộn ràng trong chùa thì kinh hãi: “Hương khói đạo quan các cậu lúc nào cũng mạnh vậy à?”
“Không phải không phải.” Nguyên Thanh giải thích, “Hôm nay đúng lúc sư phụ tôi tới giảng kinh nên nhiều người đặc biệt tới để nghe.”
“Ồ.” Vừa nói như thế thì Dụ Tranh Độ đã hiểu, đạo trưởng Mục đã là cao nhân đắc đạo có tiếng, bình thường chắc không dễ lộ diện. Có người nhiều tới nghe ông giảng kinh cũng không có gì lạ, chẳng trách từ sáng sớm đã có người xếp hàng tới chùa Thanh Liên.
Dụ Tranh Độ cười nói: “Hiếm khi đạo trưởng Mục giảng kinh, vậy chúng tôi có nên đi nghe cùng không?”
“Này thì không cần.” Nguyên Thanh nói, “Nội dung giảng kinh lần này là tâm đắc của sư phụ tôi khi kết hợp giữa những nguyên lý cơ bản của chủ nghĩa Mác và tu đạo khoa học, không phải cậu đạt điểm tối đa trong môn Mác sao? Về phương diện lý giải này chưa chắc sư phụ tôi đã hơn cậu.”
Dụ Tranh Độ: “…”
Thương Khuyết ở bên cạnh biểu thị tán thành: “Tranh Độ rất có thiên phú trong tu đạo.”
Dụ Tranh Độ nhịn không được mà hỏi: “Thi môn Mác đạt điểm tối đa có liên quan gì tới thiên phú tu đạo sao?”
Không đợi Thương Khuyết mở miệng, Nguyên Thanh đã nói trước: “Đương nhiên là có, hai bên đều cần tư duy triết học nhất định cùng tinh thần mạnh mẽ, cho nên người thi Mác tối đa thì chắc tu đạo sẽ không quá kém.”
Dụ Tranh Độ suýt nữa đã hỏi: Đạo trưởng, cậu có còn nhớ mình là một vị đạo trưởng không?
Nhưng cuối cùng cậu chỉ giật giật khóe miệng, thở dài nói: “Đạo trưởng, chúng ta mau đi xem sản phẩm đi.”
“Ồ ồ, đúng rồi. Mời đi bên này.” Lúc này Nguyên Thanh mới nhớ tới chuyện chính, vội vã dẫn họ tới phía sau mà du khách không thể tới, vừa đi vừa giới thiệu, “Hiện giờ chủ yếu là tôi nghiên cứu bên nhà máy trong thành phố, lúc tu đạo mới về lại chùa. Ở đây lúc trước là kho hàng trong chùa nhưng sư phụ của tôi lo lắng tôi không thể tập trung ở trong chùa nên đặc biệt dành một góc làm phóng thí nghiệm cho tôi.”
Phòng thí nghiệm…
Dụ Tranh Độ nhìn bên trong chùa Thanh Liên toàn là cổng gỗ, sơn môn, các loại tên gọi kiến trúc cổ,… đột nhiên nghe thấy xưng hô hiện đại như phòng thí nghiệm khiến cậu không khỏi có cảm giác kỳ dị.
“Là nơi này.” Nguyên Thanh đứng trước một căn phòng lớn, tay lấy ra một dây chìa khóa, nói, “Ài, mớ chìa khóa này thật phiền phức. Tôi đang kiến nghị với sư phụ nên đổi toàn bộ cửa chính thành khóa mật mã hoặc vân tay cho tiện.”
Dụ Tranh Độ: “…Ồ.” Tiểu đạo trưởng được hưởng thụ sự tiện lợi từ kỹ thuật hiện đại, chỉ sợ cũng không chịu nổi cảnh sinh hoạt truyền thống kham khổ nữa.
Nguyên Thanh mở cửa ra rồi họ đi vào bên trong. Căn phòng đã được sửa chữa, trưng bày không ít thiết bị hiện đại, rất giống với phòng thí nghiệm.
Ở một góc phòng có một dãy hộp được xếp chỉnh tề, trên đó được ghi là: Chùa Thanh Liên x Kinh Lộ Tương Lai.
Trên bàn lớn bên cạnh có một số thùng được mở ra, Nguyên Thanh hưng phấn lấy một cái máy hình vuông màu trắng đưa cho Dụ Tranh Độ: “Đây chính là máy lọc âm khí do nhóm tôi phát minh.”
Không sai, lần này Dụ Tranh Độ cùng Thương Khuyết tới Đế Dương là vì máy lọc âm khí do chùa Thanh Liên hợp tác cùng Kinh Lộ Tương Lai đã phát minh thành công.
Lúc trước khi quyết định làm máy lọc âm khí, La Phong đã đăng ký công ty con, tuyển thêm kỹ sư chuyên nghiệp rồi cùng Nguyên Thanh tiến hành nghiên cứu. Kỹ sư phụ trách giải quyết vấn đề cơ khí, Nguyên Thanh lại phụ trách phần pháp khí đạo thuật.
Lần hợp tác này chỉ là thử nghiệm, dù là chùa Thanh Liên hay La Phong vẫn chưa có nhà máy của riêng mình, không thể đi đầu tư một nhà máy được nên hai bên gộp lại rồi mướn nhà máy ở Đế Dương tiến hành nghiên cứu. Sau khi thành công thì sẽ đưa cho nhà máy sản xuất. Đây cũng là mô hình ‘tài sản nhẹ’* tương đối phổ biến trong rất nhiều công ty khoa học kỹ thuật, thích hợp với những công ty mới khởi nghiệp, vừa và nhỏ.
(*tài sản nhẹ: tên tiếng Anh là asset light, tài liệu tiếng Việt thì tui không tìm ra nên dựa vào baidu dịch sơ sơ là kiểu công ty nắm giữ phần cốt lõi, còn việc gia công thì do nhà máy bên ngoài làm.)
Mấy kỹ sư của Kinh Lộ Tương Lai cũng công tác ở đây, chỉ cần báo cáo định kỳ cho Dụ Tranh Độ cùng Thương Khuyết là được.
Bản thân máy lọc âm khí chủ yếu vẫn dùng nguyên lý máy lọc không khí truyền thống, kết cấu không phức tạp, chỗ khó nhất khi nghiên cứu là phần lọc âm khí bên trong. Sau khi Nguyên Thanh giải quyết vấn đề thì cơ bản đã nghiên cứu thành công.
“Chúng tôi đã thí nghiệm hàng trăm lần ở bên ngoài như mộ hoang, nghĩa địa, nhà ma, còn có nơi phong thủy cực hung và đã thu được rất nhiều dữ liệu.” Nguyên Thanh vừa nói vừa mở notebook ở bên cạnh cho Dụ Tranh Độ xem, “Hiện tại chúng tôi đã thành công khống chế phạm vi và hiệu quả lọc âm khí. Dưới điều kiện lý tưởng thì trong vòng một trăm mét là có thể bao phủ hết và tinh lọc, hoàn toàn có thể thỏa mãn nhu cầu hằng ngày của một gia đình khá giả.”
Dụ Tranh Độ liếc nhìn ghi chép thí nghiệm thì quả thật nó được làm rất tỉ mỉ và khoa học.
Thương Khuyết phấn khởi cắm điện rồi mở lên cảm nhận sau đó đã tán thưởng sản phẩm này.
Dụ Tranh Độ thuận miệng hỏi: “Tình hình bán thế nào rồi?”
Bởi vì máy lọc là nhà máy Đế Dương sản xuất nên khách hành hương chùa Thanh Liên là nhóm khách hàng mục tiêu chủ yếu. Bởi vậy sau khi đầu tư, nhóm sản phẩm đầu tiên đã được chuyển tới chùa Thanh Liên tiến hành tiêu thụ rồi mới căn cứ vào phản hồi mà tính toán số lượng sản xuất nhóm thứ hai.
Sắc mặt Nguyên Thanh đang sáng bừng thì bỗng dưng suy sụp: “Nhóm đầu tiên tổng cộng xuất ra 500 cái mà từ khi bán tới giờ được khoảng 1 tuần rồi mà chỉ bán ra được… 2 cái.”
Dụ Tranh Độ: “…2 cái?”
Tuy cậu đã sớm dự tính lượng tiêu thụ ban đầu sẽ không tốt lắm vì dù sao sản phẩm này đã vượt quá thường thức, mức độ chấp nhận của dân chúng chắc sẽ không quá cao.
Thế nhưng với lượng khách ở chùa Thanh Liên mà chỉ bán ra được 2 cái thì không khỏi quá thảm.
Nguyên Thanh thở dài, nói: “Mọi người thấy giá máy lọc quá cao nên họ tình nguyện mua nhiều đạo phù hơn.”
Dụ Tranh Độ nghe vậy hiểu rõ, dù sao thì với phí tổn khi nghiên cứu thì thành phẩm máy lọc đương nhiên không thể đồng giá với bùa chú mà hiệu quả cũng không đủ giải quyết thì phần lớn người không mua cũng là chuyện bình thường.
Cậu an ủi: “Không sao, cứ từ từ bán thôi. Đồ tốt thì sẽ có người biết nhìn mà.”
“Tôi hiểu.” Nguyên Thanh nhìn đống thùng giấy chồng chất như núi bên cạnh thì khó nén ủ rũ, “Nhưng giờ hàng tồn nhiều quá, chúng tôi không thể thu hồi được vốn ban đầu thì khó có thể tiến hành nghiên cứu đời thứ hai được.”
Dụ Tranh Độ đứng hình: “…Bây giờ mà cậu đã muốn bắt tay vào đời thứ hai?”
“Đúng thế.” Nguyên Thanh gật đầu, trong đôi mắt lại có ánh sáng, “Lần nghiên cứu này đã cho tôi sáng kiến mới. Tôi cảm thấy đời thứ hai chúng ta có thể thêm nhiều chức năng hơn ví dụ như nồng độ âm khí vượt quá mức tiêu chuẩn thì chắc chắn đã đụng âm vật. Nếu chúng ta có thể tính toán âm vật khác nhau với khoảng cách bao nhiêu sẽ sinh ra nồng độ âm khí thế nào thì có thể thêm chức năng nhắc nhở báo cho người tiêu dùng biết họ có thể sẽ gặp phải âm vật gì…”
Dụ Tranh Độ nghẹn không biết nên nói thế nào: “…Tôi cảm người tiêu dùng chắc sẽ không muốn công năng chi tiết như thế.”
Nguyên Thanh không hiểu: “Tại sao?”
Khóe miệng Dụ Tranh Độ giật giật, chế nhạo nói: “Chẳng bằng cậu thêm chức năng báo động. Khi âm khí đạt tới mức gặp tà ma quỷ quái thì trực tiếp báo nguy, chúng ta thuận tiện vừa trừ tà cùng bắt quỷ luôn…”
Mắt Nguyên Thanh sáng lên: “Có lý.”
Dụ Tranh Độ: “…”
Cậu vừa mới nói mò thôi mà!
Diễn đàn tám chuyện:
Tiêu đề: Những thứ do công ty CEO bán trong du hội lễ quỷ thật sự quá vi diệu!!!
Lầu chính: Là vầy, lâu chủ số may được đi vào du hội trước khi bị giới hạn, nghĩ đã tới đây thì không thể tay không mà về nhưng lại không muốn mua quan tài hay hũ tro cốt. Hôm đó lại trúng ngày livestream chị gái treo cổ lại thêm ông nội tôi thích thư pháp nên tôi tới quầy hàng thứ bảy mua bức viết chữ tặng cho ông. Khi ông nội tôi nhận được thì yêu thích vô cùng, còn luôn miệng khen là chữ ‘phúc’ viết rất đẹp.
Sau đó chuyện vi diệu đã tới, ông nội tôi là hội viên hiệp hội thư pháp trong nước, hai ngày trước cầm bức kia tới giao lưu với hội, kết quả trở về nói với tôi là ông nghi ngờ chữ này là của một thư pháp đích thực đã qua đời…
1L:???????????
2L:?????? Thật, thật sự?
3L: Má, lâu chủ mau nói rõ coi nào.
…
Lâu chủ: Thật sự rất khó tin được, hình như là một thư pháp gia mới qua đời 2 năm trước, tên là Ngô Kì Nghị. Thế hệ chúng ta không biết tới chứ nhưng mà hội của ông tôi chắc nịch, nói cái gì mà từ đường nét vừa mềm mại vừa cứng rắn rồi qua các loại phân tích khác nhau cuối cùng kết luận đây đích thực chính là nét của ông Ngô. Một thành viên trong hội còn ra giá cao để mua từ ông nội tôi khiến tôi suýt nữa hoài nghi có phải chủ sạp không cẩn thận mang nhầm hàng thật vào để bán không…
89L: Đột nhiên đọc không hiểu kịch bản này là sao?
90L: Chờ đã, sẽ không phải là nét bút thật đấy chứ? Lâu chủ đừng làm tôi sợ!
91L: Oa, lâu chủ được hời rồi!
92L: Chuyện lâu chủ nói khiến tôi cũng nhớ tới lúc trước tôi mua quan tài nhỏ để làm vật treo trên ba lô, sau đó tôi lấy ra cho đồng nghiệp xem thử thì cậu ấy nói gỗ quan tài rất tốt giống như ở trong núi sâu vậy. Lúc đó tôi không nghĩ nhiều, lâu chủ vừa nói như thế khiến tôi…..
93L: Lầu trên, so với chuyện nguyên liệu làm quan tài thì tui cảm thấy việc lấy quan tài làm đồ treo trên ba lô của thím càng vi diệu hơn ấy.
93L: Nên lâu chủ có bán không?
Lâu chủ: Mọi người đang nghĩ gì đấy? Sao có thể là bút tích thực được??? Tôi tận mắt nhìn chủ sạp viết đó. Mà không bán đâu nha… Tôi nói hết cho ông tôi nghe thì họ tỉnh táo lại nhưng vẫn tìm người giám định rồi xác nhận chữ ‘phúc’ kia là mới, mực còn chưa khô lại đâu, sao có thể là của người mất từ mấy năm trước được. Nhưng bọn họ nói chữ này được mô phỏng cực kỳ chắc tay, sau này họ còn nhờ tôi mua thêm mấy bức nữa, tuy không phải nét chữ thật nhưng với trình độ này thì sưu tầm cũng rất có giá trị…
135L: ….Cua gắt vãi.
136L: Nếu nói như vậy thì đúng là kỳ dị thật, tui nhớ là: chị gái treo cổ từng nói chủ sạp hàng thứ bảy ‘khi còn sống’ là một thư pháp gia nổi tiếng, sau đó chủ sạp thật sự mô phỏng nét chữ của thư pháp gia có tiếng đã qua đời, còn mô phỏng rất chính xác nữa… eyyyyy, nội dung thế giới du hội này thật sự hoàn hảo.
137L: Đờ mờ, thật sự một trải nghiệm tuyệt vời, đến bug cũng không có nữa, quá vi diệu rồi!!!
138L: Chỉ có một mình tôi cảm thấy rất quỷ dị sao? Chỉ là du hội thôi mà làm được tới trình độ này? Chẳng lẽ mấy người không nghĩ tới khả năng khác?
139L: Lầu trên với tui cùng suy nghĩ… Hiện giờ tui hơi sờ sợ.
140L: Ban ngày ban mặt đừng có dọa tôi, chẳng lẽ không phải là do họ làm có tâm sao?
141L: Nói thật thì với kỹ thuật và hiệu ứng này thì không phải đoàn đội chuyên nghiệp thì không làm được, nếu như công ty này không phải làm vì kiếm tiền mà chỉ đơn thuần để cho nhân viên vui chơi thì làm tới trình độ này là điều không thể…
142L: Sao càng nói là càng cảm thấy thật? Chẳng lẽ mấy thím muốn nói là chủ sạp kia thật sự ông Ngô đã qua đời? Để tui cười cái đã.
143L: Lầu trên +1, nếu chủ sạp là ông Ngô thật thì toàn bộ Quỷ thị đều là quỷ đó.
…
454L: Bên trên chớ ồn ào, tôi mới nhận được tin công ty tụi tôi vừa mới thông báo tháng sau sẽ có hoạt động cho nhân viên, mời đoàn đội công ty CEO tới tổ chức phục chế lại Quỷ thị… Hơn nữa không chỉ công ty tụi tôi mà nghe đâu còn nhiều công ty lớn cũng đang tìm tới họ hợp tác.
455L:??? Vãi, cua gì gắt vậy? Cho nên kỹ thuật của CEO họ thật sự trâu bò tới vậy à, vậy thật sự có nghiệp vụ này sao?
456L: Thật sự đọc bên trên rất buồn cười, sao có người vẫn tưởng đó là thật chứ?
457L: Bởi vậy mới nói, nếu dùng để kiếm tiền thì mỗi phân đoạn thiết kế đều phải tỉ mẩn vô cùng nhưng vẫn phải nói một câu: Bọn họ thật sự dụng tâm, đáng giá!
458L: ….= = hợp lý hoài nghi du hội lễ quy chỉ là tuyên truyền thử nghiệm!
459L: Oa, nếu vậy thì tui thật sự rất vui. Cầu cho công ty tui cũng có thể mời họ tới làm!
460L: Thật sự có thể phục chế Quỷ thị sao? Aaa, tôi muốn mua đồ!
…
888L: Mọi người, nhanh đi xem blog của Kinh Lộ Tương Lai!!! Bọn họ mới tung ra app mua sắm Quỷ thị, tên là ‘Quỷ thị Phong Đô’, trên đó có thể mua được thương phẩm của Quỷ thị!!!
…
App mua sắm Quỷ thị Phong Đô là do Dụ Tranh Độ phát triển. Sau du hội thì dân mạng phản ứng rất tốt với nhóm sản phẩm Quỷ thị nên bán hàng Quỷ thị cũng có chỗ lợi.
Dụ Tranh Độ suy nghĩ rồi tiện tay viết app mua sắm. App này rất đơn giản, chỉ có chức năng giới thiệu sản phẩm cho người tiêu dùng và chốt đơn.
Bởi vì mạng giữa hai giới âm dương không tương thông, nếu thật sự muốn giao dịch giữa hai giới còn cần La Phong lấy dữ liệu đơn đặt hàng nhắn cho ngời bán cõi âm, bởi vậy trên thực tế là hai đơn đặt hàng bị tách ra, La Phong có tác dụng là người đại lý trung gian.
Chủng loại thương phẩm Quỷ thị không tính là nhiều, lượng tiêu thụ không tính là cao nhưng đối với người bán cõi âm thì tuy kiếm được không nhiều nhưng đều là tiền dương gian, có thể dùng để mua đồ dương gian. Mà nhu cầu hằng ngày của nhóm âm hồn đều dùng sản phẩm từ giấy là chủ yếu nên với việc chuyển đổi tỷ giá thế này thì sức mua vẫn khá cao.
Bởi vì chương trình đơn giản nên La Phong không quá tập trung, cũng không hy vọng dựa vào cái này kiếm tiền, chỉ thu lấy chút phí tượng trưng, mục đích chủ yếu là hy vọng có thể giúp dân chúng cõi âm có cuộc sống ấm no hơn.
Đương nhiên vẫn xuất hiện một ít vấn đề nhỏ.
Hôm nay, Dụ Tranh Độ ở công ty cùng bộ phận phát triển họp xong thì ôm máy tới La Phong chuẩn bị báo cáo với Thương Khuyết. Kết quả mới vào văn phòng La Phong thì thấy một ma nữ mới đang đứng bên cạnh nhân viên phụ trách app Quỷ thị – Trần Dương Lịch không chịu đi, ngoài miệng luôn nói không ngừng: “Cầu anh cho tôi một cơ hội nữa, sau này tôi thật sự sẽ đặc biệt đặc biệt cẩn thận.”
Trần Dương Lịch đen mặt, bất đắc dĩ nói: “Thật sự không được, chuyện của cô là vấn đề rất nghiêm trọng. Chúng tôi có quy định rõ ràng, tôi không có cách nào giúp cô cả…”
Dụ Tranh Độ tò mò nhắn tin hỏi Khang Tấn chuyện gì.
Khang Tấn nhanh chóng đáp lại: [Đây là người bán váy thêu của Quỷ thị Phong Đô, hôm qua Dương Lịch nhận được phản ánh của người tiêu dùng nói váy nhận được là làm từ giấy.]
Dụ Tranh Độ: […Giao hàng sai sao?]
Khang Tấn: [Ừ, lấy đồ của mình giao ra ngoài.]
Khang Tấn: [May mắn là người mua không nghĩ nhiều, nếu không thì chúng ta còn phải nghĩ cách bồi thường.]
Dụ Tranh Độ hiểu rõ, lưu thông mậu dịch giữa hai giới âm dương là chuyện lớn, trong này có rất nhiều thứ cần phải chú ý và kiêng kỵ. Bởi vậy La Phong quản lý người bán rất nghiêm ngặt, như chuyện giao nhầm đồ cõi âm gửi cho người dương gian là tội nặng, La Phong không thể dàn xếp.
Quả nhiên khi ma nữ còn cầu xin tiếp thì khi Thương Khuyết đi ra, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái: “Có còn muốn đi đầu thai không?”
Ma nữ: “…” Quyết đoán đứng dậy rời đi.
Dụ Tranh Độ vẫy tay với Thương Khuyết, cười nói: “Sếp tới thật đúng lúc. Tôi vừa định tìm anh báo cáo công tác.”
Sắc mặt Thương Khuyết hòa hoãn lại, chậm rãi bước qua, tiện tay kéo cái ghế, ưu nhã ngồi xuống: “Nói đi.”
Dụ Tranh Độ đem laptop hướng màn hình về phía Thương Khuyết: “Những thứ này là nội dung thảo luận của tôi và Eric. App của chúng ta hiện giờ đang phát triển rất thuận lợi, đầu tiên tôi nói phần của tôi trước, còn phần của cô ấy thì đợi lát nữa cổ sẽ tìm anh…”
Cậu vừa nói vừa gõ để mở văn bản ra, kết quả trượt tay không cẩn thận mở lịch sử lướt web ra.
Dụ Tranh Độ: “…”
Thần kinh cậu căng thẳng, tay nhanh chóng ấn ẩn đi rồi làm như không có chuyện gì xảy ra mà mở văn bản, nói: “Đây là kế hoạch tiếp theo của hệ thống back-up, hợp tác giữa chúng ta và app là thế này…”
Dụ Tranh Độ vừa nói vừa liếc nhìn biểu cảm Thương Khuyết thấy hắn đang nghe rất nghiêm túc, tựa hồ không hề bị thứ mới lướt qua ảnh hưởng, cũng không biết là không thấy hay không để ý, mà dù thế nào thì cậu đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thương Khuyết bình tĩnh nghe xong báo cáo từ Dụ Tranh Độ, chờ về tới phòng làm việc của mình thì lập tức nhìn ra ngoài cửa, xác định không có ai vào quấy rầy thì mở máy tính của mình, mở topic trên diễn đàn: Tôi phát hiện có một người quen tìm thông tin của tôi ở trên mạng? Sau đó bị tôi thấy thì lập tức giấu đi, còn lén lút xem phản ứng của tôi! Ý của cậu ấy là gì?
Tuy Dụ Tranh Độ nhanh chóng giấu đi nhưng hắn đã thấy được, nội dung mà Dụ Tranh Độ tìm đều là: Quỷ vương La Phong Sơn!
Thương Khuyết sốt sắng làm mới trang, dân mạng hình như không hứng thú với vấn đề của hắn, chỉ có vài người trả lời:
1L: Lâu chủ tới khoe khoang yêu đương à?
2L: Còn có mục đích gì chứ ngoài việc thầm mến ông, next.
3L: Haha, xong.
Thương Khuyết:!!!
…
Chùa Đế Dương Thanh Liên.
Chùa Thanh Liên là đạo quan nổi tiếng nhất trong nước, hương khói luôn cường thịnh, mà dòng người càng lúc càng đông. Khi Dụ Tranh Độ và Thương Khuyết tới không tính là muộn nhưng đã không bán vé vào nữa rồi cuối cùng là tiểu đạo sĩ Nguyên Thanh dẫn họ vào.
Dụ Tranh Độ nhìn làn người rộn ràng trong chùa thì kinh hãi: “Hương khói đạo quan các cậu lúc nào cũng mạnh vậy à?”
“Không phải không phải.” Nguyên Thanh giải thích, “Hôm nay đúng lúc sư phụ tôi tới giảng kinh nên nhiều người đặc biệt tới để nghe.”
“Ồ.” Vừa nói như thế thì Dụ Tranh Độ đã hiểu, đạo trưởng Mục đã là cao nhân đắc đạo có tiếng, bình thường chắc không dễ lộ diện. Có người nhiều tới nghe ông giảng kinh cũng không có gì lạ, chẳng trách từ sáng sớm đã có người xếp hàng tới chùa Thanh Liên.
Dụ Tranh Độ cười nói: “Hiếm khi đạo trưởng Mục giảng kinh, vậy chúng tôi có nên đi nghe cùng không?”
“Này thì không cần.” Nguyên Thanh nói, “Nội dung giảng kinh lần này là tâm đắc của sư phụ tôi khi kết hợp giữa những nguyên lý cơ bản của chủ nghĩa Mác và tu đạo khoa học, không phải cậu đạt điểm tối đa trong môn Mác sao? Về phương diện lý giải này chưa chắc sư phụ tôi đã hơn cậu.”
Dụ Tranh Độ: “…”
Thương Khuyết ở bên cạnh biểu thị tán thành: “Tranh Độ rất có thiên phú trong tu đạo.”
Dụ Tranh Độ nhịn không được mà hỏi: “Thi môn Mác đạt điểm tối đa có liên quan gì tới thiên phú tu đạo sao?”
Không đợi Thương Khuyết mở miệng, Nguyên Thanh đã nói trước: “Đương nhiên là có, hai bên đều cần tư duy triết học nhất định cùng tinh thần mạnh mẽ, cho nên người thi Mác tối đa thì chắc tu đạo sẽ không quá kém.”
Dụ Tranh Độ suýt nữa đã hỏi: Đạo trưởng, cậu có còn nhớ mình là một vị đạo trưởng không?
Nhưng cuối cùng cậu chỉ giật giật khóe miệng, thở dài nói: “Đạo trưởng, chúng ta mau đi xem sản phẩm đi.”
“Ồ ồ, đúng rồi. Mời đi bên này.” Lúc này Nguyên Thanh mới nhớ tới chuyện chính, vội vã dẫn họ tới phía sau mà du khách không thể tới, vừa đi vừa giới thiệu, “Hiện giờ chủ yếu là tôi nghiên cứu bên nhà máy trong thành phố, lúc tu đạo mới về lại chùa. Ở đây lúc trước là kho hàng trong chùa nhưng sư phụ của tôi lo lắng tôi không thể tập trung ở trong chùa nên đặc biệt dành một góc làm phóng thí nghiệm cho tôi.”
Phòng thí nghiệm…
Dụ Tranh Độ nhìn bên trong chùa Thanh Liên toàn là cổng gỗ, sơn môn, các loại tên gọi kiến trúc cổ,… đột nhiên nghe thấy xưng hô hiện đại như phòng thí nghiệm khiến cậu không khỏi có cảm giác kỳ dị.
“Là nơi này.” Nguyên Thanh đứng trước một căn phòng lớn, tay lấy ra một dây chìa khóa, nói, “Ài, mớ chìa khóa này thật phiền phức. Tôi đang kiến nghị với sư phụ nên đổi toàn bộ cửa chính thành khóa mật mã hoặc vân tay cho tiện.”
Dụ Tranh Độ: “…Ồ.” Tiểu đạo trưởng được hưởng thụ sự tiện lợi từ kỹ thuật hiện đại, chỉ sợ cũng không chịu nổi cảnh sinh hoạt truyền thống kham khổ nữa.
Nguyên Thanh mở cửa ra rồi họ đi vào bên trong. Căn phòng đã được sửa chữa, trưng bày không ít thiết bị hiện đại, rất giống với phòng thí nghiệm.
Ở một góc phòng có một dãy hộp được xếp chỉnh tề, trên đó được ghi là: Chùa Thanh Liên x Kinh Lộ Tương Lai.
Trên bàn lớn bên cạnh có một số thùng được mở ra, Nguyên Thanh hưng phấn lấy một cái máy hình vuông màu trắng đưa cho Dụ Tranh Độ: “Đây chính là máy lọc âm khí do nhóm tôi phát minh.”
Không sai, lần này Dụ Tranh Độ cùng Thương Khuyết tới Đế Dương là vì máy lọc âm khí do chùa Thanh Liên hợp tác cùng Kinh Lộ Tương Lai đã phát minh thành công.
Lúc trước khi quyết định làm máy lọc âm khí, La Phong đã đăng ký công ty con, tuyển thêm kỹ sư chuyên nghiệp rồi cùng Nguyên Thanh tiến hành nghiên cứu. Kỹ sư phụ trách giải quyết vấn đề cơ khí, Nguyên Thanh lại phụ trách phần pháp khí đạo thuật.
Lần hợp tác này chỉ là thử nghiệm, dù là chùa Thanh Liên hay La Phong vẫn chưa có nhà máy của riêng mình, không thể đi đầu tư một nhà máy được nên hai bên gộp lại rồi mướn nhà máy ở Đế Dương tiến hành nghiên cứu. Sau khi thành công thì sẽ đưa cho nhà máy sản xuất. Đây cũng là mô hình ‘tài sản nhẹ’* tương đối phổ biến trong rất nhiều công ty khoa học kỹ thuật, thích hợp với những công ty mới khởi nghiệp, vừa và nhỏ.
(*tài sản nhẹ: tên tiếng Anh là asset light, tài liệu tiếng Việt thì tui không tìm ra nên dựa vào baidu dịch sơ sơ là kiểu công ty nắm giữ phần cốt lõi, còn việc gia công thì do nhà máy bên ngoài làm.)
Mấy kỹ sư của Kinh Lộ Tương Lai cũng công tác ở đây, chỉ cần báo cáo định kỳ cho Dụ Tranh Độ cùng Thương Khuyết là được.
Bản thân máy lọc âm khí chủ yếu vẫn dùng nguyên lý máy lọc không khí truyền thống, kết cấu không phức tạp, chỗ khó nhất khi nghiên cứu là phần lọc âm khí bên trong. Sau khi Nguyên Thanh giải quyết vấn đề thì cơ bản đã nghiên cứu thành công.
“Chúng tôi đã thí nghiệm hàng trăm lần ở bên ngoài như mộ hoang, nghĩa địa, nhà ma, còn có nơi phong thủy cực hung và đã thu được rất nhiều dữ liệu.” Nguyên Thanh vừa nói vừa mở notebook ở bên cạnh cho Dụ Tranh Độ xem, “Hiện tại chúng tôi đã thành công khống chế phạm vi và hiệu quả lọc âm khí. Dưới điều kiện lý tưởng thì trong vòng một trăm mét là có thể bao phủ hết và tinh lọc, hoàn toàn có thể thỏa mãn nhu cầu hằng ngày của một gia đình khá giả.”
Dụ Tranh Độ liếc nhìn ghi chép thí nghiệm thì quả thật nó được làm rất tỉ mỉ và khoa học.
Thương Khuyết phấn khởi cắm điện rồi mở lên cảm nhận sau đó đã tán thưởng sản phẩm này.
Dụ Tranh Độ thuận miệng hỏi: “Tình hình bán thế nào rồi?”
Bởi vì máy lọc là nhà máy Đế Dương sản xuất nên khách hành hương chùa Thanh Liên là nhóm khách hàng mục tiêu chủ yếu. Bởi vậy sau khi đầu tư, nhóm sản phẩm đầu tiên đã được chuyển tới chùa Thanh Liên tiến hành tiêu thụ rồi mới căn cứ vào phản hồi mà tính toán số lượng sản xuất nhóm thứ hai.
Sắc mặt Nguyên Thanh đang sáng bừng thì bỗng dưng suy sụp: “Nhóm đầu tiên tổng cộng xuất ra 500 cái mà từ khi bán tới giờ được khoảng 1 tuần rồi mà chỉ bán ra được… 2 cái.”
Dụ Tranh Độ: “…2 cái?”
Tuy cậu đã sớm dự tính lượng tiêu thụ ban đầu sẽ không tốt lắm vì dù sao sản phẩm này đã vượt quá thường thức, mức độ chấp nhận của dân chúng chắc sẽ không quá cao.
Thế nhưng với lượng khách ở chùa Thanh Liên mà chỉ bán ra được 2 cái thì không khỏi quá thảm.
Nguyên Thanh thở dài, nói: “Mọi người thấy giá máy lọc quá cao nên họ tình nguyện mua nhiều đạo phù hơn.”
Dụ Tranh Độ nghe vậy hiểu rõ, dù sao thì với phí tổn khi nghiên cứu thì thành phẩm máy lọc đương nhiên không thể đồng giá với bùa chú mà hiệu quả cũng không đủ giải quyết thì phần lớn người không mua cũng là chuyện bình thường.
Cậu an ủi: “Không sao, cứ từ từ bán thôi. Đồ tốt thì sẽ có người biết nhìn mà.”
“Tôi hiểu.” Nguyên Thanh nhìn đống thùng giấy chồng chất như núi bên cạnh thì khó nén ủ rũ, “Nhưng giờ hàng tồn nhiều quá, chúng tôi không thể thu hồi được vốn ban đầu thì khó có thể tiến hành nghiên cứu đời thứ hai được.”
Dụ Tranh Độ đứng hình: “…Bây giờ mà cậu đã muốn bắt tay vào đời thứ hai?”
“Đúng thế.” Nguyên Thanh gật đầu, trong đôi mắt lại có ánh sáng, “Lần nghiên cứu này đã cho tôi sáng kiến mới. Tôi cảm thấy đời thứ hai chúng ta có thể thêm nhiều chức năng hơn ví dụ như nồng độ âm khí vượt quá mức tiêu chuẩn thì chắc chắn đã đụng âm vật. Nếu chúng ta có thể tính toán âm vật khác nhau với khoảng cách bao nhiêu sẽ sinh ra nồng độ âm khí thế nào thì có thể thêm chức năng nhắc nhở báo cho người tiêu dùng biết họ có thể sẽ gặp phải âm vật gì…”
Dụ Tranh Độ nghẹn không biết nên nói thế nào: “…Tôi cảm người tiêu dùng chắc sẽ không muốn công năng chi tiết như thế.”
Nguyên Thanh không hiểu: “Tại sao?”
Khóe miệng Dụ Tranh Độ giật giật, chế nhạo nói: “Chẳng bằng cậu thêm chức năng báo động. Khi âm khí đạt tới mức gặp tà ma quỷ quái thì trực tiếp báo nguy, chúng ta thuận tiện vừa trừ tà cùng bắt quỷ luôn…”
Mắt Nguyên Thanh sáng lên: “Có lý.”
Dụ Tranh Độ: “…”
Cậu vừa mới nói mò thôi mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.