Chương 134: Núi La Phong
Lâm Tri Lạc
16/11/2021
Editor: Lông
Niên đại trước đây, nhân gian đối với quỷ thần, tín ngưỡng tông giáo so với hiện giờ mạnh hơn nhiều lắm. Thế nhưng khi đó rừng núi bạt ngàn, đại địa Thần Châu bị đồi núi phân cách, ngôn ngữ không thống nhất, không có một vị thần nào có thể điều động một lúc nhiều lời cầu khấn và tín ngưỡng như vậy.
Giờ khoa học kỹ thuật có thể làm được tất cả những điều này, sự xuất hiện của Internet có thể truyền đạt ý chí trong nháy mắt.
Trong mắt quỷ thần, nhân loại chỉ như một con kiến nhỏ bé nhưng lại vô cùng ngoan cường. Ý chí của nhân loại có thể vượt qua núi cao, lướt qua biển rộng, chạm tới chân trời, đặt chân tới vực sâu, ngay cả Hỗn Độn cũng không thể chữa lành một vết sẹo.
Quỷ cực ác cùng đại hải u minh bị niềm tin của nhân loại và kỹ thuật hiện đại ngăn lại ở vùng trời Phù Thành.
Biển máu dâng lên, ác quỷ gào thét rúng động hai giới âm dương.
Mà nhân gian vẫn nguyên vẹn.
Lần này Phong Đô đại đế hình như không còn thấy ngạc nhiên nữa, thậm chí còn lộ nụ cười nhàn nhạt: “Niềm tin của nhân loại quả thật rất mạnh.”
“Ừm.” Thương Khuyết đáp, trận pháp giữa không trung bị đập vỡ, trường kiếm màu đen hạ xuống đâm về phía mi tâm của Phong Đô đại đế.
Sau đó đã dừng lại chỉ trong gang tấc.
“Không cần thiết.” Thương Khuyết vung cổ tay, trường kiếm bay về trong tay.
Quỷ Vương La Phong Sơn đứng trên đỉnh núi Tuyệt Cảnh giống như chiến thần đỉnh thiên lập địa thời viễn cổ. Hắn xoay người, quay người nhìn về hướng thành phố, áo giáp huyền sắc ánh lên tia sáng lộng lẫy, áo choàng màu đỏ bay phần phật trong gió, trong mắt của hắn một màu đen tuyền, chưa bao giờ phản chiếu bất cứ thứ gì lần đầu tiên toát ra vẻ thương xót.
Biển lớn màu đỏ ngòm phát ra tiếng rít gào đáng sợ, sóng biển dâng lên như bất cứ lúc nào cũng muốn nhấn chìm nhân gian, trong biển máu trồi lên tay quỷ lít nha lít nhít, cố gắng giãy dụa thoát ra ngoài.
Quỷ cực ác tức giận giậm chân, bàn chân của gã còn to hơn tòa chung cư lớn nhất thành phố.
Bầu trời, đại dương cùng mặt đất cũng vì thế mà chấn động không ngừng.
Nhóm nhân viên La Phong:
Khang Tấn: [Aaaaa, làm sao bây giờ, hệ thống nhắc nhở Phù Thành rơi vào tận thế!!!]
Khang Tấn: [Tui không muốn rơi xuống đại hải u minh đâu, tui không biết bơi!!!]
Nhân viên giáp: [Hiện giờ mua đồ cứu hộ còn kịp không?]
Cù Quảng Chiếu: [Cậu thật hài hước, giờ này mà còn tâm trạng đùa giỡn à!]
Nhân viên giáp: [Chẳng phải chính ông còn thời gian tán phét à!]
Bình phong tín ngưỡng cuối cùng cũng tới giới hạn, sắp sửa tan vỡ.
Quỷ vực ác phát ra tiếng cười to, hai tay giơ cao lên, xích sắt nặng nề nhấc lên, tia lửa văng ra bốn phía.
Trên đỉnh núi Tuyệt Cảnh, Quỷ Vương La Phong Sơn giơ tay lên, trường kiếm màu đen bay lên không trung phá tan mây đen bao phủ nhân gian, thẳng tắp bay về phía đại hải u minh bao phủ lấy vùng trời Phù thành.
Quỷ cực ác hoảng sợ mở to mắt, hai tay giơ cao vẫn chưa kịp thả xuống đã muốn xoay người chạy trốn nhưng trường kiếm của Quỷ Vương làm sao có thể để một con ác quỷ chạy thoát.
Trường kiếm xuyên tim, ác quỷ gầm rú vang vọng chân trời, bóng đen khổng lồ bật ngửa về sau, sóng biển dâng lên sau đó nhấn chìm ác quỷ xuống dưới.
Cơn mưa máu kỳ lạ bên trong Phù Thành dần dần ngừng lại, mọi người ở dưới mái hiên, trong nhà nhô đầu ra, nghi ngờ nhìn bầu trời, có người dò hỏi người bên cạnh: “Ông có nghe thấy thanh âm gì không?”
Người bên cạnh hoang mang: “Không có.”
“Tôi nghe giống như có tiếng gì đó đáng sợ vang lên…”
“Chắc là ảo giác?”
Nhóm nhân viên La Phong:
Khang Tấn: [Aaaaa, cảnh báo được giải trừ rồi!!!]
Cù Quảng Chiếu: [Đại boss vạn tuế!!!]
Nhân viên giáp: [Ơ, nhưng tui vừa mới đặt xong phao bơi…]
Cù Quảng Chiếu: [Mới nãy không phải cậu nói đùa à?]
“Ngươi vừa cứu được nhân gian… cũng cứu được Quỷ thành Phong Đô.” Âm thanh Phong Đô truyền tới.
Thương Khuyết quay đầu thì thấy chân thân Phong Đô đại đế ngồi xếp bằng tại nơi mà ban đầu La Vạn Tượng ngồi làm phép. Dưới nền gạch dùng y làm trung tâm bắt đầu vẽ ra ký hiệu kỳ lạ tản ra bốn phía mà hiện giờ ký hiệu đó mơ hồ tỏa ra sức mạnh vô danh nào đó.
Thương Khuyết cau mày: “Ngươi muốn hiến tế chính mình.”
“Đây là biện pháp cuối cùng.” Phong Đô đại đế khẽ cười, “Cũng là lá bài tẩy của ta.”
Đánh bại Thương Khuyết rồi hiến tế cho Hỗn Độn, sau đó xâm chiếm nhân gian cũng là kế hoạch ban đầu, nhưng nếu thất bại… y còn để lại một cơ hội cuối cùng chính là hiến tế bản thân.
“Dù như thế nào ta cũng nhất định phải cứu quỷ thành Phong Đô trở về.” Đây là chấp niệm của y.
Thương Khuyết với y nhìn nhau.
Trong mắt Phong Đô đại đế mang theo tia đau thương: “Cho dù chỉ là ở nhân gian chiếm giữ một mảnh đất nhỏ cũng được… Thương Khuyết, ta tin tưởng ngươi sẽ quản lý tốt Quỷ thành Phong Đô của thời đại này.”
Y nhìn về phía nhân gian, nhìn về phía chúng sinh ác quỷ, nhìn về phía… tháp tín hiệu cao to của Ngạ Quỷ đạo, cảm nhận được sự diệt vong của chính mình.
Bầu trời đỉnh núi Tuyệt Cảnh ngày càng đen hơn, mây đen hình thành vòng xoáy như mãnh thú gào thét muốn nuốt hết tất cả, toàn bộ ngọn núi đều bị nó bao vây lại.
Từ phương xa trong thành thị, truyền tới tiếng hô của mọi người: “Trên núi Tuyệt Cảnh đen quá!”
“Chời má, chẳng còn thấy núi đâu nữa!”
“Giật cả mình, y chang như hố đen ấy!”
“Không tốt rồi.” Thương Khuyết ngẩng đầu lên, nhìn về phá vòng xoáy khủng bó kia, “Trời sắp sập.”
“Cái gì?” Dụ Tranh Độ sợ hãi kêu lên.
“Ta đã cố hết sức.” Sắc mặt Phong Đô đại đế tái nhợt, biểu cảm vừa kinh ngạc vừa kinh hoảng, rồi bi thương… và hối hận không nguôi, “Hỗn Độn bị phá rồi. Ta xin lỗi, ta không thể gánh chịu nổi nữa.”
Sức mạnh của Hỗn Độn sinh ra tam giới nên đó là sức mạnh vượt xa cả tam giới, mà Phong Đô đại đế dù sao cũng không còn là Phong Đô đại đế của ngàn năm trước, dù hiến tế chính mình cũng không có cách nào khiến sức mạnh của Hỗn Độn nghe theo ý mình.
Y bi thảm nhắm mắt lại: “Xem ra cuối cùng ta vẫn không có cách nào hồi sinh Quỷ thành Phong Đô.”
“Ta thử xem.” Thương Khuyết xòe bàn tay ra, nâng Dụ Tranh Độ đang ngồi trên vai chậm rãi đặt xuống đất.
Trong lòng Dụ Tranh Độ sinh ra bất an, hỏi: “Anh định làm gì vậy?”
“Anh phải cứu thiên hạ này… cùng với dân chúng của anh.” Thương Khuyết cúi đầu, nhìn Dụ Tranh Độ be bé đứng ở bên chân hắn, “Anh xin lỗi, chắc là anh không thể tiếp tục đi cùng em nữa.”
Dụ Tranh Độ ý thức được gì đó, ngước đầu lên nhìn hắn, đôi mắt không thể khống chế mà bắt đầu ẩm ướt: “Chẳng phải anh nói sẽ đem tuổi thọ của mình cộng hưởng với em sao?”
Lúc ở Tư Lĩnh, Thương Khuyết vì không muốn Dụ Tranh Độ ở bên cạnh hắn mà sinh ra lo lắng, sợ sệt nên đã dùng chính tuổi thọ và sức mạnh của mình san sẻ cho Dụ Tranh Độ.
“Quỷ và người không chung đường, có lẽ là vì anh cưỡng ép ở cùng với em nên bị trời phạt chăng.” Thương Khuyết cười nhẹ nói.
Quỷ và người không chung đường không chỉ là bởi vì quỷ và người tới từ không gian khác nhau, âm khí của quỷ có thể ăn mòn tuổi thọ cùng số mệnh của con người mà còn bởi vì đi ngược lại ý trời nên tất sẽ bị trời phạt.
Vốn ban đầu Quỷ Vương La Phong Sơn chuẩn bị dùng chính tuổi thọ và sức mạnh của mình cộng hưởng với Dụ Tranh Độ nhưng không ngờ cuối cùng người không thể sống sót lại chính là hắn.
“Thần dân của anh cũng chính là thần dân của em. Xin em… hãy đối tốt với bọn họ.” Hắn dùng ngón tay trỏ to bằng cả người của Dụ Tranh Độ chạm nhẹ đỉnh đầu của cậu.
Hắn không thể tự ý quyết định dùng mạng người đổi mệnh quỷ, dùng nhân loại đổi lấy quỷ thành, nhưng có thể… dùng chính mình để trao đổi.
Nếu như không cần hủy diện nhân gian, không cần sinh linh đồ thán… Có lẽ thật sự có một nơi có thể chứa được sát khi nặng của quỷ thành Phong Đô thì sao?
Trường kiếm quay về, lòng bàn tay Thương Khuyết ngửa lên trên, xoay cổ tay một cái, kiếm bay về phía vòng xoáy mây đen trên đỉnh núi.
Tia sáng chói mắt từ trung tâm vòng xoáy tản ra, bầu trời vốn bị che kín đột nhiên bị xé ra vô số vết nứt, chỉ trong nháy mắt ánh sáng đã chiếu rọi xuống nhân gian.
Dụ Tranh Độ bắt lấy ánh sáng chớp mắt kia, hình dáng tràn ra ngoài vừa vặn chính là hoa văn ấn Quỷ Vương.
Ngay sau đó là tiếng sấm chớp ầm ầm vang vọng đất trời, chấn động tới mức tất cả mọi người đều giật mình.
“Ta nguyện dùng linh hồn của ta tế lấy sức mạnh Hỗn Độn, gọi về mười vạn u hồn Quỷ thành Phong Đô.”
“Đổi lấy nhân gian thái bình.”
Trường kiếm từ vòng xoáy cắm xuống đỉnh núi Tuyệt Cảnh hệt như tấm bia bảo vệ khổng lồ. Chân thân hùng vĩ của Quỷ Vương La Phong Sơn quỳ một gối xuống, sắc mặt tái nhợt, một tay nắm chặt cán kiếm, áo choàng buông xuống.
“Còn thiếu chút nữa.” Thương Khuyết suy yếu nói, hắn chạy thoát từ trong Hỗn Độn vốn đã hao phí lượng lớn sức mạnh rồi còn chiến đấu một trận với Phong Đô đai đế càng khiến hắn hao mòn.
Nhóm nhân viên La Phong:
Khang Tấn: [Chời má!!! Gì vậy trời?????]
Khang Tấn: [Cảnh báo Phù Thành mới vừa giải trừ giờ biến thành toàn bộ Thần Châu tới tận thế?]
Triệu Nhược Lạp: [Hệ thống hỏng rồi.]
Trịnh Diễn: [Triệu tổng, với tình hình thế này mà cô còn có thể bình tĩnh đánh được bốn chữ đó à.]
Triệu Nhược Lạp: [Không thì sao?]
Trịnh Diễn: [Gắt! ngón tay cái.jpg]
Triệu Nhược Lạp: [@Dụ Tranh Độ @Thương Khuyết, cứu vớt thế giới thất bại rồi?]
Không có ai trả lời cô.
Vết nứt Hỗn Độ gầm rú đánh xuống về phía nhân gina.
Lúc này có một sức mạnh núi La Phong quen thuộc xuất hiện khiến Thương Khuyết và Phong Đô đại đế nghi hoặc nhìn lẫn nhau.
“Giống như một ngàn năm trước…” Phong Đô đại đế lúng túng nói, một ngàn năm trước núi La Phong cũng dùng sức mạnh cuối cùng cứu lấy Thương Khuyết khỏi đại năng tam giới.
Lịch sử đang tái diễn.
Mà điểm khác biệt chính là núi La Phong rõ ràng hiện giờ cách xa cả ngàn dặm, làm sao có thể có sóng sức mạnh mạnh tới vậy?
Phong Đô đại đế vốn tưởng là do Thương Khuyết điều động sức mạnh của núi La Phong nhưng Thương Khuyết đã tiêu tốn quá nhiều pháp lực, chẳng hơn kém y bao nhiêu…
Hai người đồng thời quay đầu nhìn về nơi khởi nguồn của sức mạnh kia…
Dụ Tranh Độ ngồi xếp bằng dưới đất, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, gương mặt nhăn lại, hai mắt cũng nhắm chặt tựa hồ đang dùng sức minh tưởng gì đó.
Thương Khuyết: “Em ấy đang bắt đầu dùng pháp ấn của ta.”
“Nhưng là…” Phong Đô đại đế không hiểu, “Không phải cậu ta đang điều động sức mạnh của ngươi sao?”
Sức mạnh của Thương Khuyết đều đã dùng hết hiến tế cho Hỗn Độn thì làm sao còn có thể cho Dụ Tranh Độ mượn?
“Không phải.” Thương Khuyết lắc đầu, “Từ mấy ngày trước em ấy đã điều động không phải sức mạnh của ta…”
Dụ Tranh Độ dùng chính là ấn Quỷ Vương La Phong Sơn, trên lý thuyết là lợi dụng sức mạnh của Thương Khuyết nhưng bản chất thật vẫn là dùng sức mạnh của núi La Phong.
Nếu như cậu có thể không cần thông qua Thương Khuyết thuyên chuyển sức mạnh của núi La Phong thì chỉ có một cách giải thích.
Phong Đô đại đế lộ ra vẻ kinh ngạc: “Cậu ta nhận được sự tán thành của núi La Phong.”
Hơn nữa còn không phải là tán thành chuyện nhỏ.
Đây chính là nguyên nhân thật sự cậu có thể nhìn thấy tương lai, triệu hồi toàn bộ chúng sinh Ngạ Quỷ đạo.
Địa phủ đã lựa chọn người này để giao cả trọng trách tương lai.
Trong hư không, lưng núi hùng vĩ màu đen từ từ bay lên hiện lên trước mắt mọi người, đầu tiên là nhập vào với núi Tuyệt Cảnh rồi chậm rãi dâng lên cao mãi đến khi chạm tới bầu trời, chạm xuống mặt đất.
“Núi La Phong!!! Là núi La Phong!!!”
“Núi La Phong hiện hình rồi!!!”
Hầu như tất cả quỷ giới đều thấy được dãy núi màu đen trải dài khắp chân trời không thấy điểm cuối kia, hồn đăng hiện lên trong đêm tối như ẩn như hiện kéo dài khắp lưng núi, chỉ về phía một tòa thành kỳ lạ.
Thành quách cao to, thôn trang bạt ngàn, còn có xe ngựa đi lại và vô số thân ảnh hình thù kỳ quái.
Mẹ Quỷ Khê Sơn ngẩng đầu lên, run giọng nói: “Quỷ thành Phong Đô tái xuất nhân gian.”
Núi La Phong bay vụt lên càng lên cao hơn, đã từng là đỉnh núi kết nối giữa thiên đình và địa ngục, đi ngang qua tam giới, hiện giờ vẫn không thay đổi.
Ngọn núi La Phong bàng bạc xuyên thẳng đất trời.
Tiếng ầm ầm phát lên đâm vào lỗ hổng của Hỗn Độn khiến mặt đất chấn động.
Tiếng ầm ầm kia không biết vang lên bao lâu mới từ từ ngừng lại.
“Vết nứt của Hỗn Độn bị núi La Phong lấp lại rồi.” Phong Đô đại đế ngơ ngác nói, núi La Phong chia làm hai, một nửa đỉnh núi tiến vào bên trong lỗ hổng của Hỗn Độn, ngọn núi khổng lồ cùng quỷ thành Phong Đô thì lưu lại nhân gian, vừa vặn bổ khuyết vết nứt Hỗn Độn.
Nguy hiểm của nhân gian cuối cùng cũng được giải quyết hoàn toàn.
Mọi ánh mắt nhìn về phía Dụ Tranh Độ.
“Xong rồi sao?” Dụ Tranh Độ mở mắt ra, nhìn về phía ngọn núi hùng vĩ lấp cả mây trời kia lộ ra vẻ giật mình, sau đó giơ ngón tay cái về phía Thương Khuyết, “Tiểu Thương, pháp ấn của anh lợi hại thật.”
Vẻ mặt Thương Khuyết phức tạp nhìn cậu, nhất thời không biết nên nói gì.
Kỳ thực sức mạnh mà Dụ Tranh Độ điều động không mạnh bằng hắn, Thương Khuyết cùng Phong Đô đại đế đã hiến hầu hết sức mạnh, chỉ kém một chút… mà một chút này đúng lúc được Dụ Tranh Độ bù đắp.
Vấn đề chính là núi La Phong cách xa vạn dặm lại có thể bỏ qua con ruột trực tiếp cho Dụ Tranh Độ mượn lực, mà còn cho mượn nhiều như vậy!
Đây rốt cuộc là thiên vị người yêu của con trai tới mức nào chứ!
Dụ – con rể được núi La Phong tán thành – Tranh Độ nhìn về phía quỷ thành Phong Đô, vẻ mặt ưu sầu: “Này thì làm sao để mà nối mạng đây?”
…
Niên đại trước đây, nhân gian đối với quỷ thần, tín ngưỡng tông giáo so với hiện giờ mạnh hơn nhiều lắm. Thế nhưng khi đó rừng núi bạt ngàn, đại địa Thần Châu bị đồi núi phân cách, ngôn ngữ không thống nhất, không có một vị thần nào có thể điều động một lúc nhiều lời cầu khấn và tín ngưỡng như vậy.
Giờ khoa học kỹ thuật có thể làm được tất cả những điều này, sự xuất hiện của Internet có thể truyền đạt ý chí trong nháy mắt.
Trong mắt quỷ thần, nhân loại chỉ như một con kiến nhỏ bé nhưng lại vô cùng ngoan cường. Ý chí của nhân loại có thể vượt qua núi cao, lướt qua biển rộng, chạm tới chân trời, đặt chân tới vực sâu, ngay cả Hỗn Độn cũng không thể chữa lành một vết sẹo.
Quỷ cực ác cùng đại hải u minh bị niềm tin của nhân loại và kỹ thuật hiện đại ngăn lại ở vùng trời Phù Thành.
Biển máu dâng lên, ác quỷ gào thét rúng động hai giới âm dương.
Mà nhân gian vẫn nguyên vẹn.
Lần này Phong Đô đại đế hình như không còn thấy ngạc nhiên nữa, thậm chí còn lộ nụ cười nhàn nhạt: “Niềm tin của nhân loại quả thật rất mạnh.”
“Ừm.” Thương Khuyết đáp, trận pháp giữa không trung bị đập vỡ, trường kiếm màu đen hạ xuống đâm về phía mi tâm của Phong Đô đại đế.
Sau đó đã dừng lại chỉ trong gang tấc.
“Không cần thiết.” Thương Khuyết vung cổ tay, trường kiếm bay về trong tay.
Quỷ Vương La Phong Sơn đứng trên đỉnh núi Tuyệt Cảnh giống như chiến thần đỉnh thiên lập địa thời viễn cổ. Hắn xoay người, quay người nhìn về hướng thành phố, áo giáp huyền sắc ánh lên tia sáng lộng lẫy, áo choàng màu đỏ bay phần phật trong gió, trong mắt của hắn một màu đen tuyền, chưa bao giờ phản chiếu bất cứ thứ gì lần đầu tiên toát ra vẻ thương xót.
Biển lớn màu đỏ ngòm phát ra tiếng rít gào đáng sợ, sóng biển dâng lên như bất cứ lúc nào cũng muốn nhấn chìm nhân gian, trong biển máu trồi lên tay quỷ lít nha lít nhít, cố gắng giãy dụa thoát ra ngoài.
Quỷ cực ác tức giận giậm chân, bàn chân của gã còn to hơn tòa chung cư lớn nhất thành phố.
Bầu trời, đại dương cùng mặt đất cũng vì thế mà chấn động không ngừng.
Nhóm nhân viên La Phong:
Khang Tấn: [Aaaaa, làm sao bây giờ, hệ thống nhắc nhở Phù Thành rơi vào tận thế!!!]
Khang Tấn: [Tui không muốn rơi xuống đại hải u minh đâu, tui không biết bơi!!!]
Nhân viên giáp: [Hiện giờ mua đồ cứu hộ còn kịp không?]
Cù Quảng Chiếu: [Cậu thật hài hước, giờ này mà còn tâm trạng đùa giỡn à!]
Nhân viên giáp: [Chẳng phải chính ông còn thời gian tán phét à!]
Bình phong tín ngưỡng cuối cùng cũng tới giới hạn, sắp sửa tan vỡ.
Quỷ vực ác phát ra tiếng cười to, hai tay giơ cao lên, xích sắt nặng nề nhấc lên, tia lửa văng ra bốn phía.
Trên đỉnh núi Tuyệt Cảnh, Quỷ Vương La Phong Sơn giơ tay lên, trường kiếm màu đen bay lên không trung phá tan mây đen bao phủ nhân gian, thẳng tắp bay về phía đại hải u minh bao phủ lấy vùng trời Phù thành.
Quỷ cực ác hoảng sợ mở to mắt, hai tay giơ cao vẫn chưa kịp thả xuống đã muốn xoay người chạy trốn nhưng trường kiếm của Quỷ Vương làm sao có thể để một con ác quỷ chạy thoát.
Trường kiếm xuyên tim, ác quỷ gầm rú vang vọng chân trời, bóng đen khổng lồ bật ngửa về sau, sóng biển dâng lên sau đó nhấn chìm ác quỷ xuống dưới.
Cơn mưa máu kỳ lạ bên trong Phù Thành dần dần ngừng lại, mọi người ở dưới mái hiên, trong nhà nhô đầu ra, nghi ngờ nhìn bầu trời, có người dò hỏi người bên cạnh: “Ông có nghe thấy thanh âm gì không?”
Người bên cạnh hoang mang: “Không có.”
“Tôi nghe giống như có tiếng gì đó đáng sợ vang lên…”
“Chắc là ảo giác?”
Nhóm nhân viên La Phong:
Khang Tấn: [Aaaaa, cảnh báo được giải trừ rồi!!!]
Cù Quảng Chiếu: [Đại boss vạn tuế!!!]
Nhân viên giáp: [Ơ, nhưng tui vừa mới đặt xong phao bơi…]
Cù Quảng Chiếu: [Mới nãy không phải cậu nói đùa à?]
“Ngươi vừa cứu được nhân gian… cũng cứu được Quỷ thành Phong Đô.” Âm thanh Phong Đô truyền tới.
Thương Khuyết quay đầu thì thấy chân thân Phong Đô đại đế ngồi xếp bằng tại nơi mà ban đầu La Vạn Tượng ngồi làm phép. Dưới nền gạch dùng y làm trung tâm bắt đầu vẽ ra ký hiệu kỳ lạ tản ra bốn phía mà hiện giờ ký hiệu đó mơ hồ tỏa ra sức mạnh vô danh nào đó.
Thương Khuyết cau mày: “Ngươi muốn hiến tế chính mình.”
“Đây là biện pháp cuối cùng.” Phong Đô đại đế khẽ cười, “Cũng là lá bài tẩy của ta.”
Đánh bại Thương Khuyết rồi hiến tế cho Hỗn Độn, sau đó xâm chiếm nhân gian cũng là kế hoạch ban đầu, nhưng nếu thất bại… y còn để lại một cơ hội cuối cùng chính là hiến tế bản thân.
“Dù như thế nào ta cũng nhất định phải cứu quỷ thành Phong Đô trở về.” Đây là chấp niệm của y.
Thương Khuyết với y nhìn nhau.
Trong mắt Phong Đô đại đế mang theo tia đau thương: “Cho dù chỉ là ở nhân gian chiếm giữ một mảnh đất nhỏ cũng được… Thương Khuyết, ta tin tưởng ngươi sẽ quản lý tốt Quỷ thành Phong Đô của thời đại này.”
Y nhìn về phía nhân gian, nhìn về phía chúng sinh ác quỷ, nhìn về phía… tháp tín hiệu cao to của Ngạ Quỷ đạo, cảm nhận được sự diệt vong của chính mình.
Bầu trời đỉnh núi Tuyệt Cảnh ngày càng đen hơn, mây đen hình thành vòng xoáy như mãnh thú gào thét muốn nuốt hết tất cả, toàn bộ ngọn núi đều bị nó bao vây lại.
Từ phương xa trong thành thị, truyền tới tiếng hô của mọi người: “Trên núi Tuyệt Cảnh đen quá!”
“Chời má, chẳng còn thấy núi đâu nữa!”
“Giật cả mình, y chang như hố đen ấy!”
“Không tốt rồi.” Thương Khuyết ngẩng đầu lên, nhìn về phá vòng xoáy khủng bó kia, “Trời sắp sập.”
“Cái gì?” Dụ Tranh Độ sợ hãi kêu lên.
“Ta đã cố hết sức.” Sắc mặt Phong Đô đại đế tái nhợt, biểu cảm vừa kinh ngạc vừa kinh hoảng, rồi bi thương… và hối hận không nguôi, “Hỗn Độn bị phá rồi. Ta xin lỗi, ta không thể gánh chịu nổi nữa.”
Sức mạnh của Hỗn Độn sinh ra tam giới nên đó là sức mạnh vượt xa cả tam giới, mà Phong Đô đại đế dù sao cũng không còn là Phong Đô đại đế của ngàn năm trước, dù hiến tế chính mình cũng không có cách nào khiến sức mạnh của Hỗn Độn nghe theo ý mình.
Y bi thảm nhắm mắt lại: “Xem ra cuối cùng ta vẫn không có cách nào hồi sinh Quỷ thành Phong Đô.”
“Ta thử xem.” Thương Khuyết xòe bàn tay ra, nâng Dụ Tranh Độ đang ngồi trên vai chậm rãi đặt xuống đất.
Trong lòng Dụ Tranh Độ sinh ra bất an, hỏi: “Anh định làm gì vậy?”
“Anh phải cứu thiên hạ này… cùng với dân chúng của anh.” Thương Khuyết cúi đầu, nhìn Dụ Tranh Độ be bé đứng ở bên chân hắn, “Anh xin lỗi, chắc là anh không thể tiếp tục đi cùng em nữa.”
Dụ Tranh Độ ý thức được gì đó, ngước đầu lên nhìn hắn, đôi mắt không thể khống chế mà bắt đầu ẩm ướt: “Chẳng phải anh nói sẽ đem tuổi thọ của mình cộng hưởng với em sao?”
Lúc ở Tư Lĩnh, Thương Khuyết vì không muốn Dụ Tranh Độ ở bên cạnh hắn mà sinh ra lo lắng, sợ sệt nên đã dùng chính tuổi thọ và sức mạnh của mình san sẻ cho Dụ Tranh Độ.
“Quỷ và người không chung đường, có lẽ là vì anh cưỡng ép ở cùng với em nên bị trời phạt chăng.” Thương Khuyết cười nhẹ nói.
Quỷ và người không chung đường không chỉ là bởi vì quỷ và người tới từ không gian khác nhau, âm khí của quỷ có thể ăn mòn tuổi thọ cùng số mệnh của con người mà còn bởi vì đi ngược lại ý trời nên tất sẽ bị trời phạt.
Vốn ban đầu Quỷ Vương La Phong Sơn chuẩn bị dùng chính tuổi thọ và sức mạnh của mình cộng hưởng với Dụ Tranh Độ nhưng không ngờ cuối cùng người không thể sống sót lại chính là hắn.
“Thần dân của anh cũng chính là thần dân của em. Xin em… hãy đối tốt với bọn họ.” Hắn dùng ngón tay trỏ to bằng cả người của Dụ Tranh Độ chạm nhẹ đỉnh đầu của cậu.
Hắn không thể tự ý quyết định dùng mạng người đổi mệnh quỷ, dùng nhân loại đổi lấy quỷ thành, nhưng có thể… dùng chính mình để trao đổi.
Nếu như không cần hủy diện nhân gian, không cần sinh linh đồ thán… Có lẽ thật sự có một nơi có thể chứa được sát khi nặng của quỷ thành Phong Đô thì sao?
Trường kiếm quay về, lòng bàn tay Thương Khuyết ngửa lên trên, xoay cổ tay một cái, kiếm bay về phía vòng xoáy mây đen trên đỉnh núi.
Tia sáng chói mắt từ trung tâm vòng xoáy tản ra, bầu trời vốn bị che kín đột nhiên bị xé ra vô số vết nứt, chỉ trong nháy mắt ánh sáng đã chiếu rọi xuống nhân gian.
Dụ Tranh Độ bắt lấy ánh sáng chớp mắt kia, hình dáng tràn ra ngoài vừa vặn chính là hoa văn ấn Quỷ Vương.
Ngay sau đó là tiếng sấm chớp ầm ầm vang vọng đất trời, chấn động tới mức tất cả mọi người đều giật mình.
“Ta nguyện dùng linh hồn của ta tế lấy sức mạnh Hỗn Độn, gọi về mười vạn u hồn Quỷ thành Phong Đô.”
“Đổi lấy nhân gian thái bình.”
Trường kiếm từ vòng xoáy cắm xuống đỉnh núi Tuyệt Cảnh hệt như tấm bia bảo vệ khổng lồ. Chân thân hùng vĩ của Quỷ Vương La Phong Sơn quỳ một gối xuống, sắc mặt tái nhợt, một tay nắm chặt cán kiếm, áo choàng buông xuống.
“Còn thiếu chút nữa.” Thương Khuyết suy yếu nói, hắn chạy thoát từ trong Hỗn Độn vốn đã hao phí lượng lớn sức mạnh rồi còn chiến đấu một trận với Phong Đô đai đế càng khiến hắn hao mòn.
Nhóm nhân viên La Phong:
Khang Tấn: [Chời má!!! Gì vậy trời?????]
Khang Tấn: [Cảnh báo Phù Thành mới vừa giải trừ giờ biến thành toàn bộ Thần Châu tới tận thế?]
Triệu Nhược Lạp: [Hệ thống hỏng rồi.]
Trịnh Diễn: [Triệu tổng, với tình hình thế này mà cô còn có thể bình tĩnh đánh được bốn chữ đó à.]
Triệu Nhược Lạp: [Không thì sao?]
Trịnh Diễn: [Gắt! ngón tay cái.jpg]
Triệu Nhược Lạp: [@Dụ Tranh Độ @Thương Khuyết, cứu vớt thế giới thất bại rồi?]
Không có ai trả lời cô.
Vết nứt Hỗn Độ gầm rú đánh xuống về phía nhân gina.
Lúc này có một sức mạnh núi La Phong quen thuộc xuất hiện khiến Thương Khuyết và Phong Đô đại đế nghi hoặc nhìn lẫn nhau.
“Giống như một ngàn năm trước…” Phong Đô đại đế lúng túng nói, một ngàn năm trước núi La Phong cũng dùng sức mạnh cuối cùng cứu lấy Thương Khuyết khỏi đại năng tam giới.
Lịch sử đang tái diễn.
Mà điểm khác biệt chính là núi La Phong rõ ràng hiện giờ cách xa cả ngàn dặm, làm sao có thể có sóng sức mạnh mạnh tới vậy?
Phong Đô đại đế vốn tưởng là do Thương Khuyết điều động sức mạnh của núi La Phong nhưng Thương Khuyết đã tiêu tốn quá nhiều pháp lực, chẳng hơn kém y bao nhiêu…
Hai người đồng thời quay đầu nhìn về nơi khởi nguồn của sức mạnh kia…
Dụ Tranh Độ ngồi xếp bằng dưới đất, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, gương mặt nhăn lại, hai mắt cũng nhắm chặt tựa hồ đang dùng sức minh tưởng gì đó.
Thương Khuyết: “Em ấy đang bắt đầu dùng pháp ấn của ta.”
“Nhưng là…” Phong Đô đại đế không hiểu, “Không phải cậu ta đang điều động sức mạnh của ngươi sao?”
Sức mạnh của Thương Khuyết đều đã dùng hết hiến tế cho Hỗn Độn thì làm sao còn có thể cho Dụ Tranh Độ mượn?
“Không phải.” Thương Khuyết lắc đầu, “Từ mấy ngày trước em ấy đã điều động không phải sức mạnh của ta…”
Dụ Tranh Độ dùng chính là ấn Quỷ Vương La Phong Sơn, trên lý thuyết là lợi dụng sức mạnh của Thương Khuyết nhưng bản chất thật vẫn là dùng sức mạnh của núi La Phong.
Nếu như cậu có thể không cần thông qua Thương Khuyết thuyên chuyển sức mạnh của núi La Phong thì chỉ có một cách giải thích.
Phong Đô đại đế lộ ra vẻ kinh ngạc: “Cậu ta nhận được sự tán thành của núi La Phong.”
Hơn nữa còn không phải là tán thành chuyện nhỏ.
Đây chính là nguyên nhân thật sự cậu có thể nhìn thấy tương lai, triệu hồi toàn bộ chúng sinh Ngạ Quỷ đạo.
Địa phủ đã lựa chọn người này để giao cả trọng trách tương lai.
Trong hư không, lưng núi hùng vĩ màu đen từ từ bay lên hiện lên trước mắt mọi người, đầu tiên là nhập vào với núi Tuyệt Cảnh rồi chậm rãi dâng lên cao mãi đến khi chạm tới bầu trời, chạm xuống mặt đất.
“Núi La Phong!!! Là núi La Phong!!!”
“Núi La Phong hiện hình rồi!!!”
Hầu như tất cả quỷ giới đều thấy được dãy núi màu đen trải dài khắp chân trời không thấy điểm cuối kia, hồn đăng hiện lên trong đêm tối như ẩn như hiện kéo dài khắp lưng núi, chỉ về phía một tòa thành kỳ lạ.
Thành quách cao to, thôn trang bạt ngàn, còn có xe ngựa đi lại và vô số thân ảnh hình thù kỳ quái.
Mẹ Quỷ Khê Sơn ngẩng đầu lên, run giọng nói: “Quỷ thành Phong Đô tái xuất nhân gian.”
Núi La Phong bay vụt lên càng lên cao hơn, đã từng là đỉnh núi kết nối giữa thiên đình và địa ngục, đi ngang qua tam giới, hiện giờ vẫn không thay đổi.
Ngọn núi La Phong bàng bạc xuyên thẳng đất trời.
Tiếng ầm ầm phát lên đâm vào lỗ hổng của Hỗn Độn khiến mặt đất chấn động.
Tiếng ầm ầm kia không biết vang lên bao lâu mới từ từ ngừng lại.
“Vết nứt của Hỗn Độn bị núi La Phong lấp lại rồi.” Phong Đô đại đế ngơ ngác nói, núi La Phong chia làm hai, một nửa đỉnh núi tiến vào bên trong lỗ hổng của Hỗn Độn, ngọn núi khổng lồ cùng quỷ thành Phong Đô thì lưu lại nhân gian, vừa vặn bổ khuyết vết nứt Hỗn Độn.
Nguy hiểm của nhân gian cuối cùng cũng được giải quyết hoàn toàn.
Mọi ánh mắt nhìn về phía Dụ Tranh Độ.
“Xong rồi sao?” Dụ Tranh Độ mở mắt ra, nhìn về phía ngọn núi hùng vĩ lấp cả mây trời kia lộ ra vẻ giật mình, sau đó giơ ngón tay cái về phía Thương Khuyết, “Tiểu Thương, pháp ấn của anh lợi hại thật.”
Vẻ mặt Thương Khuyết phức tạp nhìn cậu, nhất thời không biết nên nói gì.
Kỳ thực sức mạnh mà Dụ Tranh Độ điều động không mạnh bằng hắn, Thương Khuyết cùng Phong Đô đại đế đã hiến hầu hết sức mạnh, chỉ kém một chút… mà một chút này đúng lúc được Dụ Tranh Độ bù đắp.
Vấn đề chính là núi La Phong cách xa vạn dặm lại có thể bỏ qua con ruột trực tiếp cho Dụ Tranh Độ mượn lực, mà còn cho mượn nhiều như vậy!
Đây rốt cuộc là thiên vị người yêu của con trai tới mức nào chứ!
Dụ – con rể được núi La Phong tán thành – Tranh Độ nhìn về phía quỷ thành Phong Đô, vẻ mặt ưu sầu: “Này thì làm sao để mà nối mạng đây?”
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.