Chương 25: Đã từng là đồng đội(2)
Ám Diện Chân
16/09/2021
Đúng lúc này Vương Thuỵ và các đội viên khác trong tiểu đội Ám Nguyệt đã phân thành mấy tiểu đội, dẫn theo năm trăm binh lính bắt đầu tiến công
cứ điểm của đám loạn quân. Trên thực tế, bởi do khinh khí cầu có thiết
bị liên lạc với căn cứ mà Ưng cũng đem theo thiết bị liên lạc này trên
người, vì thế căn cứ mới biết được tin tức Thiệu Huy và Ưng đã gặp bất
trắc, phái ra đám người Vương Thuỵ tiếp cứu nhanh đến vậy.
Về phần chỗ ở của đám loạn quân này thì Vương Thuỵ chỉ cần sử dụng vệ tinh dò tìm một lát là ra, mặc dù thế giới diễn ra bạo loạn, nhưng các bạo dân này cũng không thể nào bay ra ngoài không gian để phá hủy các vệ tinh chứ? Vì thế nên các vệ tinh vẫn còn có thể sử dụng, đặc biệt trong phi thuyền đã có sẵn mười mấy vệ tinh nhân tạo, cho nên chỉ trong thời gian ngắn Vương Thuỵ đã tìm được nơi đóng quân của đám loạn quân kia, đó là một tòa nhà lớn ở trong thành thị, kế bên sở cảnh sát.
Đám loạn quân này tổng cộng có khoảng ba nghìn người, dĩ nhiên, trong đó số người có vũ khí đích thực trong tay chỉ khoảng bảy, tám trăm người, thậm chí còn ít hơn. Còn lại đều là đám lưu manh, du côn và người dân bình thường. Đại đa số đều chỉ có mã tấu, gậy gộc…thoạt nhìn cứ như là một đám côn đồ.
Vương Thuỵ cũng không chậm trễ, dù sao thời gian vốn không hề đợi con người, hơn nữa có trời mới biết Thiệu Huy còn sống hay không, bọn họ cần phải tấn công ngay lập tức, giải cứu con tin!
“Tấn công! Tấn công! Tấn công! Các tiểu đội bắt đầu tấn công mục tiêu theo chiến lược của mình. Các sĩ quan cấp úy thực hiện nhiệm vụ chỉ huy tiểu đội của mình, bắt đầu tấn công!”
Vương Thuỵ ra lệnh bằng tiếng Trung theo thói quen, bởi vậy sau khi nói ra liền cảm thấy dường như có gì không ổn lắm. Quả nhiên khi nhìn lại, thấy đại đa số binh lính ngơ ngác nhìn mình thì đành bất đắc dĩ lặp lại mệnh lệnh một lần nữa bằng tiếng Anh.
Rất nhanh, tổng cộng mười bốn chiếc khinh khí cầu đã xông thẳng đến tòa nhà cao tầng, năm khẩu pháo trên mỗi chiếc khinh khí cầu điên cuồng nhả đạn, mấy tên lính bạo loạn đang canh gác bên ngoài lập tức bị bắn tan xác, thân thể bị xé thành mảnh nhỏ. Ngay lập tức, tiếng còi báo động vang lên inh ỏi khắp tòa nhà.
— QUẢNG CÁO —
Vương Thuỵ ngẩng đầu nhìn trời, trên sân thượng của tòa nhà cao tầng đã có một chiếc khinh cầu đáp xuống. Đó là tiểu đội do Lý Việt chỉ huy, chịu trách nhiệm đột kích từ bên trong tòa nhà. Thấy thế, Vương Thuỵ cũng không dám chần chừ, lập tức kiểm tra vũ khí và giáp chống đạn của mình lần cuối.
Tiếp theo, khi khinh khí cầu vừa hạ xuống mặt đất, hắn chỉ huy cả đội chia thành mấy hướng đồng loạt tấn công vào trong tòa nhà cao tầng…
“Ha ha ha…Quả nhiên đã tới …“
Ở tòa nhà kế bên, tên thủ lĩnh đang nhìn vào hệ thống giám thị trên tường, đó là hệ thống điều khiển toàn bộ camera bên ngoài. Hắn bình thản nhìn đội ngũ do Vương Thuỵ chỉ huy, đang sử dụng lựu đạn khói cùng lựu đạn thường mở đường tiến tới gần tòa nhà, với ưu thế tuyệt đối về vũ khí, hơn nữa tất cả đều là những binh lính tinh nhuệ nhất. So với mấy tên loạn binh không được coi là quân nhân kia và đám bạo dân hỗn loạn còn lại thì đội ngũ do Vương Thuỵ chỉ huy quả thực áp đảo. Dễ dàng đột kích thẳng vào trong tòa nhà, rất nhanh sau đó đã quét sạch kẻ thù ở mấy tầng dưới cùng và đánh chiếm lên trên.
Ánh mắt tên thủ lĩnh oán hận nhìn vào màn ảnh, dữ tợn cười nói:
“Mày biết không? Tao vốn là gián điệp của cấp trên nằm vùng ở tiểu đội Ám Nguyệt, nhưng loại chuyện như thế thật ra cũng khá bình thường. Lăng Hồng Quân trước khi thành đội trưởng Ám Nguyệt thì cũng phải trải qua mấy năm nằm vùng rồi, tiểu đội làm gì thì cấp trên đều biết cả, chuyện này tính ra thì có lợi với cả hai bên, không có sự nghi kỵ thì cấp trên mới có thể trang bị cho tiểu đội Ám Nguyệt càng nhiều như về phúc lợi, vũ khí, các mặt khác….Đây là một chuyện tốt, tất cả mọi người đều có thể yên tâm về nhau…Nhưng tên Lăng Hồng Quân chó chết đó, không những không biết ơn tao vì đã giúp tiểu đội Ám Nguyệt, ngược lại còn dám ám toán tao, âm mưu giết hại tao trên trạm không gian!”
“Hắn không lẽ không nghĩ tới, tao cũng có người thân, nếu như không phải bị ép buộc thì ai nguyện ý trở thành gián điệp nằm vùng chứ? Nhưng hắn không hề bỏ qua mà vẫn ép tao đến tuyệt cảnh, nếu như không phải tao gặp may, tìm được đường sống trong cõi chết thì không chừng đã biến thành cái xác khô ngoài không gian rồi, nhưng người nhà của tao thì không may mắn như vậy, bởi vì cái chết của tao, bởi vì nguyên nhân chính trị khốn kiếp mà bọn khốn cấp trên không thể nào thừa nhận tao là điệp viên do chúng an bài, chúng chỉ biết nói tao là gián điệp do nước ngoài phái tới, vân vân…Người nhà của tao đều đã chết, tất cả đều do mấy tên chính khách hèn hạ kia!” — QUẢNG CÁO —
Khuôn mặt của tên thủ lĩnh đỏ bừng, hắn lớn tiếng gầm thét một hồi, thật lâu sau mới nở một nụ cười, nói:
“Lăng Hồng Quân chỉ là một tên ngụy quân tử, tự cho rằng luôn đặt gia đình, bạn bè và chiến hữu lên trên hết, luôn quên mình cứu sống bọn họ! Được rồi, vậy hôm nay tao sẽ giết sạch đồng bạn của hắn, tao muốn xem thử, hắn liệu có thể bỏ qua cơ hội thoát ra ngoài vũ trụ mà đến đây để truy sát tao hay không, ha ha ha ha ha…”
Tên thủ lĩnh cất tiếng cười to, sau đó lấy ra một bộ điều khiển từ trong ngực, nhìn khuôn mặt hoảng sợ của Thiệu Huy, thì thào nói:
“Biết đây là cái gì không? Đó là bộ kích hoạt số thuốc nổ mà tao thu thập được suốt mấy tháng qua, chỉ cần ấn nhẹ vào một cái thì tòa nhà kia sẽ sụp đổ không còn sót lại thứ gì , ha ha ha…Bây giờ vẫn chưa được, vẫn còn mấy tiểu đội ở bên ngoài tòa nhà, khi bọn chúng tiến vào trong tòa nhà thì…”
Thiệu Huy tuyệt vọng nhìn màn hình, đội ngũ của Vương Thuỵ đang không ngừng tiến vào trong tòa nhà, càng lúc càng nhiều, thời gian trôi qua, bọn Vương Thuỵ đã quét sạch kẻ địch ở phân nửa tòa nhà, dần dần, tất cả mọi người đều đã tiến vào trong…
Tên thủ lĩnh điên cuồng cười lớn, ngón tay của hắn đã dần dần ấn vào chiếc nút trên bộ điều khiển, nhưng vào lúc này, ở cửa sổ phía sau Thiệu Huy đột nhiên hiện ra một bóng đen càng lúc càng lớn, tiếp theo bóng đen đá mạnh vào cửa kính, tiếng kính vỡ vang lên thì cả người bóng đen đã nhảy vào trong phòng. Khi vừa chạm đất thì bóng đen đã nhanh chóng rút súng ra bắn về phía tên thủ lĩnh, nhưng phản xạ của tên thủ lĩnh cũng không chậm. Cả người hắn ngã sát về sau, vừa vặn tránh thoát được viên đạn bay tới, tiếp đó hắn theo đà lộn ngược lại, trong lúc xoay tròn đã rút ra một khẩu súng bắn ngược về phía bóng đen.
— QUẢNG CÁO —
“Lăng Hồng Quân! Mày còn dám tới đây gặp tao sao?”
“Điền Đô! Quả nhiên là mày, mày vẫn chưa chết ngoài không gian sao?”
“Ông đây đâu chỉ muốn gặp mày! Ông đây còn muốn giết mày nữa!”
Song phương đều rống lên, mà trong lúc đó cả hai người đều đồng loạt dùng các động tác né đạn mà Thiệu Huy có mơ cũng không tưởng tượng ra, trong lúc né đạn vẫn không ngừng bắn về phía đối phương…Cứ như bọn họ biết rõ viên đạn sẽ bắn về đâu vậy!
Cả phòng lập tức tràn ngập mưa bom bão đạn!
Về phần chỗ ở của đám loạn quân này thì Vương Thuỵ chỉ cần sử dụng vệ tinh dò tìm một lát là ra, mặc dù thế giới diễn ra bạo loạn, nhưng các bạo dân này cũng không thể nào bay ra ngoài không gian để phá hủy các vệ tinh chứ? Vì thế nên các vệ tinh vẫn còn có thể sử dụng, đặc biệt trong phi thuyền đã có sẵn mười mấy vệ tinh nhân tạo, cho nên chỉ trong thời gian ngắn Vương Thuỵ đã tìm được nơi đóng quân của đám loạn quân kia, đó là một tòa nhà lớn ở trong thành thị, kế bên sở cảnh sát.
Đám loạn quân này tổng cộng có khoảng ba nghìn người, dĩ nhiên, trong đó số người có vũ khí đích thực trong tay chỉ khoảng bảy, tám trăm người, thậm chí còn ít hơn. Còn lại đều là đám lưu manh, du côn và người dân bình thường. Đại đa số đều chỉ có mã tấu, gậy gộc…thoạt nhìn cứ như là một đám côn đồ.
Vương Thuỵ cũng không chậm trễ, dù sao thời gian vốn không hề đợi con người, hơn nữa có trời mới biết Thiệu Huy còn sống hay không, bọn họ cần phải tấn công ngay lập tức, giải cứu con tin!
“Tấn công! Tấn công! Tấn công! Các tiểu đội bắt đầu tấn công mục tiêu theo chiến lược của mình. Các sĩ quan cấp úy thực hiện nhiệm vụ chỉ huy tiểu đội của mình, bắt đầu tấn công!”
Vương Thuỵ ra lệnh bằng tiếng Trung theo thói quen, bởi vậy sau khi nói ra liền cảm thấy dường như có gì không ổn lắm. Quả nhiên khi nhìn lại, thấy đại đa số binh lính ngơ ngác nhìn mình thì đành bất đắc dĩ lặp lại mệnh lệnh một lần nữa bằng tiếng Anh.
Rất nhanh, tổng cộng mười bốn chiếc khinh khí cầu đã xông thẳng đến tòa nhà cao tầng, năm khẩu pháo trên mỗi chiếc khinh khí cầu điên cuồng nhả đạn, mấy tên lính bạo loạn đang canh gác bên ngoài lập tức bị bắn tan xác, thân thể bị xé thành mảnh nhỏ. Ngay lập tức, tiếng còi báo động vang lên inh ỏi khắp tòa nhà.
— QUẢNG CÁO —
Vương Thuỵ ngẩng đầu nhìn trời, trên sân thượng của tòa nhà cao tầng đã có một chiếc khinh cầu đáp xuống. Đó là tiểu đội do Lý Việt chỉ huy, chịu trách nhiệm đột kích từ bên trong tòa nhà. Thấy thế, Vương Thuỵ cũng không dám chần chừ, lập tức kiểm tra vũ khí và giáp chống đạn của mình lần cuối.
Tiếp theo, khi khinh khí cầu vừa hạ xuống mặt đất, hắn chỉ huy cả đội chia thành mấy hướng đồng loạt tấn công vào trong tòa nhà cao tầng…
“Ha ha ha…Quả nhiên đã tới …“
Ở tòa nhà kế bên, tên thủ lĩnh đang nhìn vào hệ thống giám thị trên tường, đó là hệ thống điều khiển toàn bộ camera bên ngoài. Hắn bình thản nhìn đội ngũ do Vương Thuỵ chỉ huy, đang sử dụng lựu đạn khói cùng lựu đạn thường mở đường tiến tới gần tòa nhà, với ưu thế tuyệt đối về vũ khí, hơn nữa tất cả đều là những binh lính tinh nhuệ nhất. So với mấy tên loạn binh không được coi là quân nhân kia và đám bạo dân hỗn loạn còn lại thì đội ngũ do Vương Thuỵ chỉ huy quả thực áp đảo. Dễ dàng đột kích thẳng vào trong tòa nhà, rất nhanh sau đó đã quét sạch kẻ thù ở mấy tầng dưới cùng và đánh chiếm lên trên.
Ánh mắt tên thủ lĩnh oán hận nhìn vào màn ảnh, dữ tợn cười nói:
“Mày biết không? Tao vốn là gián điệp của cấp trên nằm vùng ở tiểu đội Ám Nguyệt, nhưng loại chuyện như thế thật ra cũng khá bình thường. Lăng Hồng Quân trước khi thành đội trưởng Ám Nguyệt thì cũng phải trải qua mấy năm nằm vùng rồi, tiểu đội làm gì thì cấp trên đều biết cả, chuyện này tính ra thì có lợi với cả hai bên, không có sự nghi kỵ thì cấp trên mới có thể trang bị cho tiểu đội Ám Nguyệt càng nhiều như về phúc lợi, vũ khí, các mặt khác….Đây là một chuyện tốt, tất cả mọi người đều có thể yên tâm về nhau…Nhưng tên Lăng Hồng Quân chó chết đó, không những không biết ơn tao vì đã giúp tiểu đội Ám Nguyệt, ngược lại còn dám ám toán tao, âm mưu giết hại tao trên trạm không gian!”
“Hắn không lẽ không nghĩ tới, tao cũng có người thân, nếu như không phải bị ép buộc thì ai nguyện ý trở thành gián điệp nằm vùng chứ? Nhưng hắn không hề bỏ qua mà vẫn ép tao đến tuyệt cảnh, nếu như không phải tao gặp may, tìm được đường sống trong cõi chết thì không chừng đã biến thành cái xác khô ngoài không gian rồi, nhưng người nhà của tao thì không may mắn như vậy, bởi vì cái chết của tao, bởi vì nguyên nhân chính trị khốn kiếp mà bọn khốn cấp trên không thể nào thừa nhận tao là điệp viên do chúng an bài, chúng chỉ biết nói tao là gián điệp do nước ngoài phái tới, vân vân…Người nhà của tao đều đã chết, tất cả đều do mấy tên chính khách hèn hạ kia!” — QUẢNG CÁO —
Khuôn mặt của tên thủ lĩnh đỏ bừng, hắn lớn tiếng gầm thét một hồi, thật lâu sau mới nở một nụ cười, nói:
“Lăng Hồng Quân chỉ là một tên ngụy quân tử, tự cho rằng luôn đặt gia đình, bạn bè và chiến hữu lên trên hết, luôn quên mình cứu sống bọn họ! Được rồi, vậy hôm nay tao sẽ giết sạch đồng bạn của hắn, tao muốn xem thử, hắn liệu có thể bỏ qua cơ hội thoát ra ngoài vũ trụ mà đến đây để truy sát tao hay không, ha ha ha ha ha…”
Tên thủ lĩnh cất tiếng cười to, sau đó lấy ra một bộ điều khiển từ trong ngực, nhìn khuôn mặt hoảng sợ của Thiệu Huy, thì thào nói:
“Biết đây là cái gì không? Đó là bộ kích hoạt số thuốc nổ mà tao thu thập được suốt mấy tháng qua, chỉ cần ấn nhẹ vào một cái thì tòa nhà kia sẽ sụp đổ không còn sót lại thứ gì , ha ha ha…Bây giờ vẫn chưa được, vẫn còn mấy tiểu đội ở bên ngoài tòa nhà, khi bọn chúng tiến vào trong tòa nhà thì…”
Thiệu Huy tuyệt vọng nhìn màn hình, đội ngũ của Vương Thuỵ đang không ngừng tiến vào trong tòa nhà, càng lúc càng nhiều, thời gian trôi qua, bọn Vương Thuỵ đã quét sạch kẻ địch ở phân nửa tòa nhà, dần dần, tất cả mọi người đều đã tiến vào trong…
Tên thủ lĩnh điên cuồng cười lớn, ngón tay của hắn đã dần dần ấn vào chiếc nút trên bộ điều khiển, nhưng vào lúc này, ở cửa sổ phía sau Thiệu Huy đột nhiên hiện ra một bóng đen càng lúc càng lớn, tiếp theo bóng đen đá mạnh vào cửa kính, tiếng kính vỡ vang lên thì cả người bóng đen đã nhảy vào trong phòng. Khi vừa chạm đất thì bóng đen đã nhanh chóng rút súng ra bắn về phía tên thủ lĩnh, nhưng phản xạ của tên thủ lĩnh cũng không chậm. Cả người hắn ngã sát về sau, vừa vặn tránh thoát được viên đạn bay tới, tiếp đó hắn theo đà lộn ngược lại, trong lúc xoay tròn đã rút ra một khẩu súng bắn ngược về phía bóng đen.
— QUẢNG CÁO —
“Lăng Hồng Quân! Mày còn dám tới đây gặp tao sao?”
“Điền Đô! Quả nhiên là mày, mày vẫn chưa chết ngoài không gian sao?”
“Ông đây đâu chỉ muốn gặp mày! Ông đây còn muốn giết mày nữa!”
Song phương đều rống lên, mà trong lúc đó cả hai người đều đồng loạt dùng các động tác né đạn mà Thiệu Huy có mơ cũng không tưởng tượng ra, trong lúc né đạn vẫn không ngừng bắn về phía đối phương…Cứ như bọn họ biết rõ viên đạn sẽ bắn về đâu vậy!
Cả phòng lập tức tràn ngập mưa bom bão đạn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.