Thời Điểm Thích Hợp Nói Lời Yêu
Chương 11: Bí mật của Lãnh Thiếu Dương
Linhlee
21/05/2023
Tôi tức đến giậm chân mà không làm gì được, thuận tay treo nó lên trên kệ, đi về phía sô pha.
Lát sau thấy Lăng Tuấn Hy mặc một bộ âu phục bước ra, ánh mắt ngầu ngầu không được quá ba giây, cười lớn nhìn về phía tôi: "Cậu thấy sao?"
Tôi không để ý, ậm ừ cho có: "Hợp với cậu."
Tôi chỉ tùy tiện nói một câu, vậy mà cậu ta mua thật.
"Gói lại cho tôi."
"Lăng Tuấn Hy, anh mới thử có một bộ thôi mà?" Tiểu Di ngây người nhìn cậu ta, sau đó lại nhìn sang tôi với vẻ mặt chán ghét, cuối cùng quay ngoắt đi vào phòng thay đồ.
Lúc ra về, Tịnh Thần lại hỏi tôi: "Cậu thân với Tuấn Hy lắm sao?"
Tôi hơi ngạc nhiên nhìn cô ấy, "Không, cậu ta thân với anh trai tớ."
Thực ra Lăng Tuấn Hy tính tình khá tốt, tôi cũng không có khúc mắc gì với cậu ta nên mối quan hệ của bọn tôi như các bạn bình thường, thi thoảng có giao tiếp một chút chứ không hề thân như người khác nhìn thấy.
Mấy hôm sau có họp phân công việc trong buổi Prom, tôi thấy Lãnh Thiếu Dương khá bận rộn nên cũng quên mất luôn vụ anh ta có bạn gái. Chỉ thấy hắn học hành vất vả như thế mà công việc ở trường vẫn còn rất nhiều.
Chiều hôm đó Tịnh Thần có đi họp ban chấp hành, tôi đứng ở cổng trường chờ cậu ấy. Sắc mặt hôm đó của Tịnh Thần rất tệ, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy như thế. Hỏi ra mới biết, trong buổi prom cuối tuần, Trần Tiểu Di vì không muốn hợp tác với Tịnh Thần nên một mình mảng hậu cần cậu ấy phải xử lí hết, hơn nữa thái độ của các anh chị lớp trên đối với Tịnh Thần cũng xấu đi khá nhiều. Nhất là khi họ biết cậu ấy là nguyên do khiến Trần Tiểu Di bị trượt môn.
Trong trường này, bị trượt môn thì cuối kì sẽ không được xếp loại giỏi. Hơn nữa Trần Vũ Ninh chị gái sinh đôi với cậu ta còn là hội phó hội học sinh, nhưng không có nghĩa là bọn họ được phép bắt nạt Tịnh Thần.
Chiều đó đi học về tôi đã hùng hổ xông lên phòng Lãnh Thiếu Dương, hỏi anh ta sao lại để Tịnh Thần làm một mình nhiều việc như thế.
Lãnh Thiếu Dương ngồi trên bàn học, nhàn nhã đáp: "Yên tâm đi, Tịnh Thần cũng xem như em gái tao, không để con bé thiệt thòi đâu, tao sẽ hướng dẫn nó."
Nói vậy còn nghe được, tôi đang định ngồi dậy đi ra khỏi phòng thì lão quay sang hỏi: "Mà con gái rắc rối vậy sao? Giải thích với thầy cô là được mà, cứ phải lấy việc tư trả thù công."
Giọng nói của hắn còn mang theo chút hậm hực, từ đã, sao tôi cứ có cảm giác hắn đang giận cá chém thớt nhỉ?
"Hôm nọ Trần Tiểu Di đánh mày sao?"
"Yên tâm đi, em đánh lại rồi." Tôi hả hê đi ra khỏi phòng, lòng đầy khoái chí.
Tịnh Thần vì được Lãnh Thiếu Dương giúp đỡ, nên công việc đối với cậu ấy cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. Buổi chiều tôi có đến sân khấu lớn giúp cậu ấy, nên cũng hiểu được phần nào công việc này.
Chúng tôi mới vào trường không bao lâu, bị phân cho mảng hậu cần này là Trần Vũ Ninh đang cố tình làm khó. Chúng tôi là khóa nhỏ nhất, mấy anh chị lớn làm sai, trang trí không đúng ý cô ấy, Tịnh Thần góp ý thì lại cho rằng cậu ấy đang muốn lên mặt, thật là đau đầu.
"Không đúng, treo ở đó lệch rồi, sang trái chút đi."
"Màn chiếu đã chuẩn bị chưa?"
"Chữ đã in chưa? Còn đèn nháy thì sao?"
Công việc của tôi rất đơn giản, đó là trải khăn lên bàn sau đó xếp cẩn thận.
"Tịnh Thần, mọi việc vẫn ổn chứ?" Lãnh Thiếu Dương từ ngoài bước vào, đi đến bên cạnh Tịnh Thần hỏi thăm.
"Cảm ơn anh, tiến triển khá tốt."
Trong lúc hai người họ đang nói chuyện với nhau, tôi đưa mắt ra phía cửa lớn, Trần Vũ Ninh cũng đang đứng bên ngoài. Tôi còn thắc mắc sao cô ấy không vào trong, như nhìn thấy ánh mắt của tôi, cô ấy quay đi luôn, hơn nữa khi nãy nếu nhìn không lầm, ánh mắt hình viên đạn đó đang nhắm vào Lục Tịnh Thần.
Thôi thôi tôi không muốn tự mình suy diễn nữa, dù sao tôi với Trần Vũ Ninh không có hảo cảm, nên mặc kệ thì hơn.
* * *
Trần Vũ Ninh đẩy bàn tay đang ôm mình của Lãnh Thiếu Dương ra, trừng mắt nhìn anh: "Lãnh Thiếu Dương, anh có bạn gái rồi, có thể đừng thân thiết với những người khác quá mức được không?"
Lãnh Thiếu Dương thực sự không hiểu, con gái sao lại vô lí như thế. Anh bất lực, mất kiên nhẫn nói: "Vũ Ninh, anh chỉ coi con bé như em gái. Người ta mới vào trường em đã xếp cho công việc như thế? Đó còn là bạn thân của Lãnh Tư Thuần, anh sao có thể giương mắt đứng nhìn nó gặp khó khăn mà không đưa tay giúp đỡ."
"Anh hay lắm, sao không nói chuyện ở trường mà cứ phải kéo nhau về nhà? Anh làm như thế có nghĩ đến cảm xúc của em không?" Vũ Ninh tức giận nhìn chằm chằm người yêu mình, cô không thể nhẫn nhịn nổi.
Đúng là cô xuống tay hơi quá thật, nhưng mà Trần Tiểu Di bị đánh điểm không môn đó, xin mãi mới được thi lại, hạnh kiểm kém, ở nhà còn bị bố mắng, vạ lây sang cả cô. Cho Lục Tịnh Thần một bài học như vậy còn nhẹ nhàng chán. Nhưng thật không ngờ Lãnh Thiếu Dương lại giúp cô ta hết lần này sang lần khác, đã chạm đến giới hạn của Trần Vũ Ninh.
"Anh làm gì thì làm, em không quản nữa."
Vũ Ninh vốn định xoay người đi khỏi, nào ngờ bị Lãnh Thiếu Dương tóm lấy cánh tay. Giây tiếp theo cô liền bị hắn ôm trong lòng, nhỏ nhẹ vỗ về: "Ninh Ninh, em không nên lấy việc tư trả thù công. Hơn nữa, anh đối xử tốt với Tịnh Thần là vì Tư Thuần, hai đứa đó đã chơi với nhau từ nhỏ, em hiểu không?"
Trần Vũ Ninh trầm mặc không nói gì, Thiếu Dương cũng không thể đoán được suy nghĩ trong lòng cô ấy.
Chỉ là đôi uyên ương này lại không hề phát hiện, tôi tình cờ đi ngang đã chứng kiến mọi chuyện. Đúng như tôi nói mà, không để tôi bắt được lần này thì cũng sẽ có lần khác, trốn làm sao cho thoát đây. Có điều trông bọn họ cãi nhau khá căng thẳng, khiến tôi cũng không có tâm trạng đâu mà đi đôi co với Lãnh Thiếu Dương.
Tôi lững thững đi về hội trường, mọi người lúc này đang ngồi dưới sàn nhà nghỉ ngơi.
"Mọi người nghỉ ngơi uống trà sữa đi."
Tôi quay người ra ngoài cửa, thấy Lăng Tuấn Hy cầm theo hai túi lớn trà sữa, chạy vào bên trong hội tường. Cậu ta đưa cho mọi người, nhìn sang tôi cắm ống hút vào cốc còn lại, chìa ra trước: "Uống đi."
"Sao cậu lại ở đây?" Tôi ngửa đầu lên hỏi.
"Nghe nói mọi người đang chuẩn bị, tôi đi tìm Trần Vũ Ninh, đến đây xem có thấy nó không." Tuấn Hy ngồi bệt xuống đất, vừa nói vừa thở.
Tôi uống trà sữa, là vị đào mà tôi thích. Đang mệt nhọc mà có cốc trà sữa xua tan mệt mỏi, còn gì sung sướng hơn nữa, cuộc sống cũng chỉ có vậy mà thôi.
"Tối nay chúng ta lại học Hóa đi." Tuấn Hy chủ động đề cập đến việc dạy kèm.
Tôi nghe vậy trầm ngâm một lúc rồi gật đầu đồng ý: "Cũng được, vừa hay tôi cũng đang muốn hỏi cậu một vài chuyện."
* * *
"Lãnh Tư Thuần, bài này cậu lại làm sai nữa rồi." Lăng Tuấn Hy cầm bút chỉ vào đoạn mà tôi sai, giảng lại một lần nữa.
Bọn tôi học từ bảy giờ tối đến chín giờ, lúc đến cậu ta cũng không quên mua đồ ăn ngon.
"Lăng Tuấn Hy, anh tôi với Trần Vũ Ninh quen nhau từ khi nào?"
"Lâu rồi, cũng được khoảng.." Lăng Tuấn Hy vừa nói xong lập tức cảm thấy không đúng. Cậu ta nghiêm mặt nhìn tôi: "Cậu biết từ khi nào?"
"Hôm nay." Tôi khẽ cúi đầu: "Lúc đi qua hành lang có thấy bọn họ ôm nhau."
Lăng Tuấn Hy xoa đầu tôi, "Cậu không cần quan tâm quá đâu, đây cũng là chuyện tốt mà."
Lát sau thấy Lăng Tuấn Hy mặc một bộ âu phục bước ra, ánh mắt ngầu ngầu không được quá ba giây, cười lớn nhìn về phía tôi: "Cậu thấy sao?"
Tôi không để ý, ậm ừ cho có: "Hợp với cậu."
Tôi chỉ tùy tiện nói một câu, vậy mà cậu ta mua thật.
"Gói lại cho tôi."
"Lăng Tuấn Hy, anh mới thử có một bộ thôi mà?" Tiểu Di ngây người nhìn cậu ta, sau đó lại nhìn sang tôi với vẻ mặt chán ghét, cuối cùng quay ngoắt đi vào phòng thay đồ.
Lúc ra về, Tịnh Thần lại hỏi tôi: "Cậu thân với Tuấn Hy lắm sao?"
Tôi hơi ngạc nhiên nhìn cô ấy, "Không, cậu ta thân với anh trai tớ."
Thực ra Lăng Tuấn Hy tính tình khá tốt, tôi cũng không có khúc mắc gì với cậu ta nên mối quan hệ của bọn tôi như các bạn bình thường, thi thoảng có giao tiếp một chút chứ không hề thân như người khác nhìn thấy.
Mấy hôm sau có họp phân công việc trong buổi Prom, tôi thấy Lãnh Thiếu Dương khá bận rộn nên cũng quên mất luôn vụ anh ta có bạn gái. Chỉ thấy hắn học hành vất vả như thế mà công việc ở trường vẫn còn rất nhiều.
Chiều hôm đó Tịnh Thần có đi họp ban chấp hành, tôi đứng ở cổng trường chờ cậu ấy. Sắc mặt hôm đó của Tịnh Thần rất tệ, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy như thế. Hỏi ra mới biết, trong buổi prom cuối tuần, Trần Tiểu Di vì không muốn hợp tác với Tịnh Thần nên một mình mảng hậu cần cậu ấy phải xử lí hết, hơn nữa thái độ của các anh chị lớp trên đối với Tịnh Thần cũng xấu đi khá nhiều. Nhất là khi họ biết cậu ấy là nguyên do khiến Trần Tiểu Di bị trượt môn.
Trong trường này, bị trượt môn thì cuối kì sẽ không được xếp loại giỏi. Hơn nữa Trần Vũ Ninh chị gái sinh đôi với cậu ta còn là hội phó hội học sinh, nhưng không có nghĩa là bọn họ được phép bắt nạt Tịnh Thần.
Chiều đó đi học về tôi đã hùng hổ xông lên phòng Lãnh Thiếu Dương, hỏi anh ta sao lại để Tịnh Thần làm một mình nhiều việc như thế.
Lãnh Thiếu Dương ngồi trên bàn học, nhàn nhã đáp: "Yên tâm đi, Tịnh Thần cũng xem như em gái tao, không để con bé thiệt thòi đâu, tao sẽ hướng dẫn nó."
Nói vậy còn nghe được, tôi đang định ngồi dậy đi ra khỏi phòng thì lão quay sang hỏi: "Mà con gái rắc rối vậy sao? Giải thích với thầy cô là được mà, cứ phải lấy việc tư trả thù công."
Giọng nói của hắn còn mang theo chút hậm hực, từ đã, sao tôi cứ có cảm giác hắn đang giận cá chém thớt nhỉ?
"Hôm nọ Trần Tiểu Di đánh mày sao?"
"Yên tâm đi, em đánh lại rồi." Tôi hả hê đi ra khỏi phòng, lòng đầy khoái chí.
Tịnh Thần vì được Lãnh Thiếu Dương giúp đỡ, nên công việc đối với cậu ấy cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. Buổi chiều tôi có đến sân khấu lớn giúp cậu ấy, nên cũng hiểu được phần nào công việc này.
Chúng tôi mới vào trường không bao lâu, bị phân cho mảng hậu cần này là Trần Vũ Ninh đang cố tình làm khó. Chúng tôi là khóa nhỏ nhất, mấy anh chị lớn làm sai, trang trí không đúng ý cô ấy, Tịnh Thần góp ý thì lại cho rằng cậu ấy đang muốn lên mặt, thật là đau đầu.
"Không đúng, treo ở đó lệch rồi, sang trái chút đi."
"Màn chiếu đã chuẩn bị chưa?"
"Chữ đã in chưa? Còn đèn nháy thì sao?"
Công việc của tôi rất đơn giản, đó là trải khăn lên bàn sau đó xếp cẩn thận.
"Tịnh Thần, mọi việc vẫn ổn chứ?" Lãnh Thiếu Dương từ ngoài bước vào, đi đến bên cạnh Tịnh Thần hỏi thăm.
"Cảm ơn anh, tiến triển khá tốt."
Trong lúc hai người họ đang nói chuyện với nhau, tôi đưa mắt ra phía cửa lớn, Trần Vũ Ninh cũng đang đứng bên ngoài. Tôi còn thắc mắc sao cô ấy không vào trong, như nhìn thấy ánh mắt của tôi, cô ấy quay đi luôn, hơn nữa khi nãy nếu nhìn không lầm, ánh mắt hình viên đạn đó đang nhắm vào Lục Tịnh Thần.
Thôi thôi tôi không muốn tự mình suy diễn nữa, dù sao tôi với Trần Vũ Ninh không có hảo cảm, nên mặc kệ thì hơn.
* * *
Trần Vũ Ninh đẩy bàn tay đang ôm mình của Lãnh Thiếu Dương ra, trừng mắt nhìn anh: "Lãnh Thiếu Dương, anh có bạn gái rồi, có thể đừng thân thiết với những người khác quá mức được không?"
Lãnh Thiếu Dương thực sự không hiểu, con gái sao lại vô lí như thế. Anh bất lực, mất kiên nhẫn nói: "Vũ Ninh, anh chỉ coi con bé như em gái. Người ta mới vào trường em đã xếp cho công việc như thế? Đó còn là bạn thân của Lãnh Tư Thuần, anh sao có thể giương mắt đứng nhìn nó gặp khó khăn mà không đưa tay giúp đỡ."
"Anh hay lắm, sao không nói chuyện ở trường mà cứ phải kéo nhau về nhà? Anh làm như thế có nghĩ đến cảm xúc của em không?" Vũ Ninh tức giận nhìn chằm chằm người yêu mình, cô không thể nhẫn nhịn nổi.
Đúng là cô xuống tay hơi quá thật, nhưng mà Trần Tiểu Di bị đánh điểm không môn đó, xin mãi mới được thi lại, hạnh kiểm kém, ở nhà còn bị bố mắng, vạ lây sang cả cô. Cho Lục Tịnh Thần một bài học như vậy còn nhẹ nhàng chán. Nhưng thật không ngờ Lãnh Thiếu Dương lại giúp cô ta hết lần này sang lần khác, đã chạm đến giới hạn của Trần Vũ Ninh.
"Anh làm gì thì làm, em không quản nữa."
Vũ Ninh vốn định xoay người đi khỏi, nào ngờ bị Lãnh Thiếu Dương tóm lấy cánh tay. Giây tiếp theo cô liền bị hắn ôm trong lòng, nhỏ nhẹ vỗ về: "Ninh Ninh, em không nên lấy việc tư trả thù công. Hơn nữa, anh đối xử tốt với Tịnh Thần là vì Tư Thuần, hai đứa đó đã chơi với nhau từ nhỏ, em hiểu không?"
Trần Vũ Ninh trầm mặc không nói gì, Thiếu Dương cũng không thể đoán được suy nghĩ trong lòng cô ấy.
Chỉ là đôi uyên ương này lại không hề phát hiện, tôi tình cờ đi ngang đã chứng kiến mọi chuyện. Đúng như tôi nói mà, không để tôi bắt được lần này thì cũng sẽ có lần khác, trốn làm sao cho thoát đây. Có điều trông bọn họ cãi nhau khá căng thẳng, khiến tôi cũng không có tâm trạng đâu mà đi đôi co với Lãnh Thiếu Dương.
Tôi lững thững đi về hội trường, mọi người lúc này đang ngồi dưới sàn nhà nghỉ ngơi.
"Mọi người nghỉ ngơi uống trà sữa đi."
Tôi quay người ra ngoài cửa, thấy Lăng Tuấn Hy cầm theo hai túi lớn trà sữa, chạy vào bên trong hội tường. Cậu ta đưa cho mọi người, nhìn sang tôi cắm ống hút vào cốc còn lại, chìa ra trước: "Uống đi."
"Sao cậu lại ở đây?" Tôi ngửa đầu lên hỏi.
"Nghe nói mọi người đang chuẩn bị, tôi đi tìm Trần Vũ Ninh, đến đây xem có thấy nó không." Tuấn Hy ngồi bệt xuống đất, vừa nói vừa thở.
Tôi uống trà sữa, là vị đào mà tôi thích. Đang mệt nhọc mà có cốc trà sữa xua tan mệt mỏi, còn gì sung sướng hơn nữa, cuộc sống cũng chỉ có vậy mà thôi.
"Tối nay chúng ta lại học Hóa đi." Tuấn Hy chủ động đề cập đến việc dạy kèm.
Tôi nghe vậy trầm ngâm một lúc rồi gật đầu đồng ý: "Cũng được, vừa hay tôi cũng đang muốn hỏi cậu một vài chuyện."
* * *
"Lãnh Tư Thuần, bài này cậu lại làm sai nữa rồi." Lăng Tuấn Hy cầm bút chỉ vào đoạn mà tôi sai, giảng lại một lần nữa.
Bọn tôi học từ bảy giờ tối đến chín giờ, lúc đến cậu ta cũng không quên mua đồ ăn ngon.
"Lăng Tuấn Hy, anh tôi với Trần Vũ Ninh quen nhau từ khi nào?"
"Lâu rồi, cũng được khoảng.." Lăng Tuấn Hy vừa nói xong lập tức cảm thấy không đúng. Cậu ta nghiêm mặt nhìn tôi: "Cậu biết từ khi nào?"
"Hôm nay." Tôi khẽ cúi đầu: "Lúc đi qua hành lang có thấy bọn họ ôm nhau."
Lăng Tuấn Hy xoa đầu tôi, "Cậu không cần quan tâm quá đâu, đây cũng là chuyện tốt mà."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.