Chương 33
lice lice
14/08/2023
Bạch Hưng mặt đỏ như quả cà chua, thẹn quá hóa giận quét Đông Hải. Còn hắn không chỉ không ngược lại còn cười thầm.
"Tại em đẹp quá anh kiềm lòng không nỗi" hắn thản nhiên nói.
" Anh nói khùng nói điên gì vậy, vô liêm sỉ" Bạch Hưng tức giận nói với Hắn cậu không ngờ Đông Hải lại vô sỉ như vậy.
"Được rồi, được rồi anh xin lỗi em có thể đánh anh của được" Hắn thấy cậu giận như vậy thì cũng không giỡn nữa hạ mình xuống dỗ cậu.
" Tôi là không thèm đánh anh" Cậu nói xong cũng tức giận bỏ đi một mạch, hắn cũng lẻo đẻo chạy theo sau.
Hai người cứ như vậy mà đi một hồi nữa hắn cũng đưa cậu về, tới nhà của cậu Bạch Hưng vội vàng chạy vào nhà không thèm nói với hắn câu nào, hắn thấy vậy cũng thầm cười nghĩ chắc cậu còn giận do vụ hồi nãy. Đông Hải thấy cậu vào trong an toàn cũng quay lưng chạy xe đi về luôn. Còn Bạch Hưng vừa vào nhà đã vội vàng chạy vào phòng úp mặt vào giường, cậu không hiểu vì sao lúc hắn hôn cậu như vậy cậu lại thấy hơi thích không một chút phản kháng mà cứ đế mặt cho hắn hôn.
" Aiss, minh không được như dị mình không được mềm lòng một lần nào nữa, mình phải tránh mặt anh ta nhất có thể không thẻ vướng vào vết xe đổ một lần nào nữa" Bạch Hưng nghĩ thầm tự nói với mình.
Còn Đông Hải thì ngược lại hắn cảm thấy dường như cậu đã mở lòng hơn với hắn, hắn nhớ tới nụ hôn lúc nãy không khỏi mỉm cười vui sướng đã lâu rồi hắn mới có lại cảm giác này hắn thật sự khoái chí cứ như một tên điên nằm cười cười suốt một một không hề ngủ.
Sáng Hôm sau Bạch Hưng tranh thủ dậy thật sớm để nấu ăn làm tất cả mọi việc trong nhà xong tranh thử đi rất sớm vì cậu biết Đông Hải hắn sẽ tới cậu muốn nhanh chóng đi để tránh mặt hắn. Cậu đã quyết định một khoảng thời gian sau cậu sẽ lẳng lặng chuyển đi để hắn không biết nữa.
Đông Hải một lúc sau cũng tới nhà cậu, nhưng chờ một hồi lâu không thấy cậu ra nên hắn vào nhà thì bà Trương nói là cậu đã đi làm từ sớm, hắn ngạc nhiên tại sao cậu lại đi sớm như vậy, chẳng lẽ lại muốn tránh mặt hắn sao. Nghĩ tới đây hắn cảm thấy khó chịu liền vội chạy đến trường mầm non., đến nơi thì hắn thấy cậu đang cùng bọn trẻ vui chơi, hắn nhìn cậu cười tươi vui vẻ như vậy, lâu rồi mới thấy cậu cười thật tươi như vậy hắn nhìn đên say đắm không nỡ phá hỏng nên cứ ngồi một góc mà nhìn cậu.
Một lúc sau, đang vui vẻ thì một cậu nhóc kêu lên" a chồng của anh hưng hưng tới kìa"
"Chồng??" Cậu ngạc nhiên khi nghe cậu bé nói như vậy.
" Anh làm gì có chồng, sau em lại nói vậy" cậu xoa đầu cậu bé.
" Không phải cái chú đẹp trai hôm bữa đi với anh là chồng của anh sao ạ" cậu bé thắc mắc hổm
" Ai nói với em như thế vậy" Cậu hỏi
" Là chú đẹp trai hôm bữa nói với cháu, chú ấy đang ngồi bên kia kìa" Cậu bé nhìn chỉ về phía hắn đang ngồi.
Cậu nhìn qua thấy hắn đang ngồi bên đó, hắn cũng thấy cậu đang nhìn qua cũng bất ngờ xong cười cười tiến về phía cậu.
" Anh tại sao lại tới đây" Thấy hắn tiến về phía cậu nên cậu liền thắc mắc hỏi.
" Sáng anh đến không thấy em nên lo lắng đến đây xem thử em có sao không" Hắn thấy bị phát hiện nên cười cười nói.
"Tôi không phải con nít nên anh không cần lo đến vậy" Cậu nói
" Đối với anh em luôn là con nít" Đông Hải không ngần ngại nói.
" Anh..anh đừng có điên khùng" cậu tức giận nói với hắn.
"À mà tại sao anh lại nói với mấy đứa trẻ là anh là chồng của tôi" Cậu tra khảo hắn.
" Thì...thì không sớm thì muộn em sẽ là vợ anh mà" Hắn nói.
" Anh đừng có nói bừa, mà chẳng phải lúc trước anh kì thị những người gay như tôi lắm hay sao, sao bây giờ lại muốn tôi làm vợ anh vậy" Câu nhìn hắn thắc mắc nói.
" Anh anh đã nói là anh đã khác rồi, không còn như vậy nữa đâu" hắn nói trong giọng nói có chút gì đó là tội lỗi.
" Thôi dù dì cũng đã qua, không còn gì nữa thì anh về đi" Cậu lạnh lùng nói.
" Nhưng em cũng sắp hết giờ làm việc rồi để anh đưa em về " Hắn nói
" Không cần đâu tôi có thể tự về" Bạch Hưng dứt khoắc nói.
"Em đừng lạnh lùng đừng trách mặt anh nữa ma" Hắn nài nỉ nói.
Bạch Hưng vốn định từ chối như hắn nài nỉ rất dai, Đông Hải của bây giờ đã không còn như xưa mặt hắn cũng đã trở nên dày hơn rất nhiều. Nên Bạch Hưng cũng không đôi co nữa mà lên cho hắn đưa về nhà cậu thở dài đã muốn tránh mặt hắn rồi nhưng sao giờ lại bị hắn bắt được, phải làm sao thì Đông Hải mới chịu dừng lại đây cậu sợ càng tiếp xúc với hắn thì thứ tình yêu cậu dành cho hắn lại trổi dậy một lần nữa thì sẽ rất khổ sở.
Hai người cứ vậy mà im lặng, một người thì muốn tránh còn một người thì muốn hàn gắn cứ như vậy không biết đến sẽ như thế nào đây.
"Tại em đẹp quá anh kiềm lòng không nỗi" hắn thản nhiên nói.
" Anh nói khùng nói điên gì vậy, vô liêm sỉ" Bạch Hưng tức giận nói với Hắn cậu không ngờ Đông Hải lại vô sỉ như vậy.
"Được rồi, được rồi anh xin lỗi em có thể đánh anh của được" Hắn thấy cậu giận như vậy thì cũng không giỡn nữa hạ mình xuống dỗ cậu.
" Tôi là không thèm đánh anh" Cậu nói xong cũng tức giận bỏ đi một mạch, hắn cũng lẻo đẻo chạy theo sau.
Hai người cứ như vậy mà đi một hồi nữa hắn cũng đưa cậu về, tới nhà của cậu Bạch Hưng vội vàng chạy vào nhà không thèm nói với hắn câu nào, hắn thấy vậy cũng thầm cười nghĩ chắc cậu còn giận do vụ hồi nãy. Đông Hải thấy cậu vào trong an toàn cũng quay lưng chạy xe đi về luôn. Còn Bạch Hưng vừa vào nhà đã vội vàng chạy vào phòng úp mặt vào giường, cậu không hiểu vì sao lúc hắn hôn cậu như vậy cậu lại thấy hơi thích không một chút phản kháng mà cứ đế mặt cho hắn hôn.
" Aiss, minh không được như dị mình không được mềm lòng một lần nào nữa, mình phải tránh mặt anh ta nhất có thể không thẻ vướng vào vết xe đổ một lần nào nữa" Bạch Hưng nghĩ thầm tự nói với mình.
Còn Đông Hải thì ngược lại hắn cảm thấy dường như cậu đã mở lòng hơn với hắn, hắn nhớ tới nụ hôn lúc nãy không khỏi mỉm cười vui sướng đã lâu rồi hắn mới có lại cảm giác này hắn thật sự khoái chí cứ như một tên điên nằm cười cười suốt một một không hề ngủ.
Sáng Hôm sau Bạch Hưng tranh thủ dậy thật sớm để nấu ăn làm tất cả mọi việc trong nhà xong tranh thử đi rất sớm vì cậu biết Đông Hải hắn sẽ tới cậu muốn nhanh chóng đi để tránh mặt hắn. Cậu đã quyết định một khoảng thời gian sau cậu sẽ lẳng lặng chuyển đi để hắn không biết nữa.
Đông Hải một lúc sau cũng tới nhà cậu, nhưng chờ một hồi lâu không thấy cậu ra nên hắn vào nhà thì bà Trương nói là cậu đã đi làm từ sớm, hắn ngạc nhiên tại sao cậu lại đi sớm như vậy, chẳng lẽ lại muốn tránh mặt hắn sao. Nghĩ tới đây hắn cảm thấy khó chịu liền vội chạy đến trường mầm non., đến nơi thì hắn thấy cậu đang cùng bọn trẻ vui chơi, hắn nhìn cậu cười tươi vui vẻ như vậy, lâu rồi mới thấy cậu cười thật tươi như vậy hắn nhìn đên say đắm không nỡ phá hỏng nên cứ ngồi một góc mà nhìn cậu.
Một lúc sau, đang vui vẻ thì một cậu nhóc kêu lên" a chồng của anh hưng hưng tới kìa"
"Chồng??" Cậu ngạc nhiên khi nghe cậu bé nói như vậy.
" Anh làm gì có chồng, sau em lại nói vậy" cậu xoa đầu cậu bé.
" Không phải cái chú đẹp trai hôm bữa đi với anh là chồng của anh sao ạ" cậu bé thắc mắc hổm
" Ai nói với em như thế vậy" Cậu hỏi
" Là chú đẹp trai hôm bữa nói với cháu, chú ấy đang ngồi bên kia kìa" Cậu bé nhìn chỉ về phía hắn đang ngồi.
Cậu nhìn qua thấy hắn đang ngồi bên đó, hắn cũng thấy cậu đang nhìn qua cũng bất ngờ xong cười cười tiến về phía cậu.
" Anh tại sao lại tới đây" Thấy hắn tiến về phía cậu nên cậu liền thắc mắc hỏi.
" Sáng anh đến không thấy em nên lo lắng đến đây xem thử em có sao không" Hắn thấy bị phát hiện nên cười cười nói.
"Tôi không phải con nít nên anh không cần lo đến vậy" Cậu nói
" Đối với anh em luôn là con nít" Đông Hải không ngần ngại nói.
" Anh..anh đừng có điên khùng" cậu tức giận nói với hắn.
"À mà tại sao anh lại nói với mấy đứa trẻ là anh là chồng của tôi" Cậu tra khảo hắn.
" Thì...thì không sớm thì muộn em sẽ là vợ anh mà" Hắn nói.
" Anh đừng có nói bừa, mà chẳng phải lúc trước anh kì thị những người gay như tôi lắm hay sao, sao bây giờ lại muốn tôi làm vợ anh vậy" Câu nhìn hắn thắc mắc nói.
" Anh anh đã nói là anh đã khác rồi, không còn như vậy nữa đâu" hắn nói trong giọng nói có chút gì đó là tội lỗi.
" Thôi dù dì cũng đã qua, không còn gì nữa thì anh về đi" Cậu lạnh lùng nói.
" Nhưng em cũng sắp hết giờ làm việc rồi để anh đưa em về " Hắn nói
" Không cần đâu tôi có thể tự về" Bạch Hưng dứt khoắc nói.
"Em đừng lạnh lùng đừng trách mặt anh nữa ma" Hắn nài nỉ nói.
Bạch Hưng vốn định từ chối như hắn nài nỉ rất dai, Đông Hải của bây giờ đã không còn như xưa mặt hắn cũng đã trở nên dày hơn rất nhiều. Nên Bạch Hưng cũng không đôi co nữa mà lên cho hắn đưa về nhà cậu thở dài đã muốn tránh mặt hắn rồi nhưng sao giờ lại bị hắn bắt được, phải làm sao thì Đông Hải mới chịu dừng lại đây cậu sợ càng tiếp xúc với hắn thì thứ tình yêu cậu dành cho hắn lại trổi dậy một lần nữa thì sẽ rất khổ sở.
Hai người cứ vậy mà im lặng, một người thì muốn tránh còn một người thì muốn hàn gắn cứ như vậy không biết đến sẽ như thế nào đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.