Chương 15: Dạo này có tiến triển gì không
Td034
06/09/2024
Nghe theo lời Hàn Mặc, Hạ Vũ lập tức đi ra khỏi chỗ của mình, anh lên bàn của Ngữ Tịch hỏi: “ Không thấy đồng phục? “
Cả Mạnh Đình và Ngữ Tịch đang rất loạn, vừa nghe thấy giọng của Hạ Vũ hỏi mình, Ngữ Tịch sững lại nhất thời chưa biết trả lời làm sao.
Hạ Vũ thấy vậy không tình nguyện nhưng vẫn hỏi lại: “ Không phải sợ, cứ nói ra không thấy đồ đồng phục? “
Không chỉ riêng Ngữ Tịch thấy lạ, cả Mạnh Đình nhất thời không biết phải làm sao, Hạ Vũ hỏi vậy là có ý gì.
Ánh mắt Hạ Vũ cứ chăm chăm nhìn Ngữ Tịch, khiến cô không thoải mái, Ngữ Tịch dời tầm mắt đi mới lên tiếng nói: “ Không thấy đồng phục. “
Có được câu trả lời của cô, Hạ Vũ không nói gì thêm mà tiến lên gần bục giảng, vẫn là chất giọng thờ ơ đó nhưng cao giọng hơn mà hỏi: “ Ai là người lấy đồng phục thể dục của Ngữ Tịch? “
Hiện tại chưa có quá nhiều học sinh đi thay đồ, tất cả nhìn thấy thái độ này của Hạ Vũ đều không khỏi chấm hỏi, Hạ Vũ là đang ra mặt cho Ngữ Tịch?
Ai nấy đều nhìn nhau với con mắt khó hiểu, chỉ riêng Hạ Vũ bỏ qua biểu cảm trên mặt bọn họ, mất kiên nhẫn nói: “ Lập tức mang đồng phục của Ngữ Tịch ra đây. “
Lời Hạ Vũ vừa dứt mọi người trong lớp rét run lên, Hàn Mặc thì nhìn thúch thú không ngừng cảm thán, người có quyền lực lên tiếng sẽ tuyệt vời như thế sao?
Mặt mày ai cũng méo mó chưa rõ mọi chuyện, nhất là đám người Kha Hy Nguyệt, tại sao Hạ Vũ lại ra mặt cho cô ta? Đây là lần đầu tiên có chuyện này.
Trong đầu bọn họ bây giờ chỉ toàn thắc mắc, không ai để ý lời Hạ Vũ nói, nheo con mắt mình lại, Hạ Vũ tức giận nói không có tí kiên nhẫn nào mà chỉ điểm nói rõ tên: “ Kha Hy Nguyệt diễn xong chưa? “
Bị người ta gọi đến, Kha Hy Nguyệt chột dạ nhưng vẫn theo thói hằng ngày mà hỏi ngược lại: “ Hạ Vũ cậu như vậy có ý gì? “
“ Ý như vậy còn chưa đủ rõ? “
Một câu nói của Hạ Vũ đã khiến Kha Hy Nguyệt cứng họng, mặt cô ta đỏ lên vì xẩu hổ, chẳng khác nào Hạ Vũ đang trách cứ cô ta trước mặt bao nhiêu người như vậy.
Nhưng Hạ Vũ không quan tâm nhiều như thế, anh nói: “ Đem đồng phục ra. “
“ Tớ không làm. “
“ Kha Hy Nguyệt đừng cố chạm đến giới hạn của tôi, mau đem đồng phục ra. “ - Hạ Vũ cảnh cáo nói.
Bạn bè xung quanh thấy không ổn, Hạ Vũ tức giận như vậy với bọn họ cũng là lần đầu tiên nếu cứ tiếp tục khiêu khích anh, chắc chắn bọn họ sẽ không xong.
“ Hy Nguyệt, hay đem đồng phục ra đi đừng nói nữa. “
Kha Hy Nguyệt không đồng ý, cô ta tức giận mắng lại người bạn đó: “ Mang ra khác nào thừa nhận chúng ta mang đồng phục cô ta đi giấu. “
Người bạn đó có ý tốt nhắc nhở lại còn bị chửi ngược lại trong lòng có chút không thoải mái, sự thật không phải vậy sao? Còn sợ gì người ta không biết là Kha Hy Nguyệt mang đi giấu.
Mặc kệ Kha Hy Nguyệt có đồng ý hay không, nếu cô muốn đắc tội với Hạ Vũ thì cứ việc, còn bọn có gan cũng không dám, nhanh chóng cử người mang đồng phục của Ngữ Tịch ra.
Cầm đồng phục đưa cho Ngữ Tịch, cô chưa kịp nói một tiếng cảm ơn Hạ Vũ đã đi lướt qua cô, anh quay trở về bàn cầm lấy đồ của mình rồi ra khỏi lớp học.
Lúc này mọi chuyện mới êm xuôi, sau việc hôm nay mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao về Ngữ Tịch và Hạ Vũ. Ít ra may mắn cho Ngữ Tịch vì mấy ngày tiếp theo không ai tìm cô gây sự.
Vừa mới kết thúc tiết học, trong lúc đợi xe buýt đến Ngữ Tịch có nhận được tin nhắn của Nghệ Dao.
“ Tịch Tịch à, dạo này có gì tiến triển không? “
Ngữ Tịch đọc tin nhắn thì phì cười nhanh chóng phản hồi lại: “ Không có cậu đừng suy nghĩ lung tung. “
Từ sau hôm kể cho Nghệ Dao việc Hạ Vũ giúp cô trong tiết thể dục ngày nào Ngữ Tịch cũng nhận được tin nhắn kiểu vậy của cô ấy.
Nhớ lại phản ứng lúc đó của Nghệ Dao ngay cả cô ấy cũng không tin vào mắt, Ngữ Tịch suy nghĩ lại vẫn chưa hiểu lí do Hạ Vũ làm vậy với mình.
Điều duy nhất cô suy nghĩ tới được là liên quan đến con chó của Hạ Vũ?
Tuy có vì nguyên nhân gì nhưng một tuần nay đối với Ngữ Tịch là rất may mắn, ít nhất cô bị ai làm phiền. Đang còn suy nghĩ mơ hồ, xe buýt đã đến chỉ kịp nhìn vội tin nhắn của Nghệ Dao đang trả lời lại mình: “ Tại sao lại như thế? Rốt cuộc tên kia muốn làm gì, Tịch Tịch tớ thấy cậu ta không tốt đâu đừng để bị lừa nhé. “
Ngữ Tịch lên xe rồi đáp lại Nghệ Dao: “ Không được suy nghĩ chuyện này nữa!! “ - Nhắn xong câu đó Ngữ Tịch cũng cất điện thoại lại vào cặp, không suy nghĩ thêm về vấn đề này.
Ở trên bàn bida nhà Hàn Mặc, một đám người bọn họ đang chơi với nhau.
Một người trong đó lên tiếng hỏi: “ Anh Hạ dạo này anh và con nhỏ kia thế nào? “
Hàn Mặc dập điếu thuốc, khinh thường nói: “ Còn thế nào? Từ hôm ra mặt giúp trong tiết thể dục đến nay thì chả thấy có gì nữa. “
Cả Mạnh Đình và Ngữ Tịch đang rất loạn, vừa nghe thấy giọng của Hạ Vũ hỏi mình, Ngữ Tịch sững lại nhất thời chưa biết trả lời làm sao.
Hạ Vũ thấy vậy không tình nguyện nhưng vẫn hỏi lại: “ Không phải sợ, cứ nói ra không thấy đồ đồng phục? “
Không chỉ riêng Ngữ Tịch thấy lạ, cả Mạnh Đình nhất thời không biết phải làm sao, Hạ Vũ hỏi vậy là có ý gì.
Ánh mắt Hạ Vũ cứ chăm chăm nhìn Ngữ Tịch, khiến cô không thoải mái, Ngữ Tịch dời tầm mắt đi mới lên tiếng nói: “ Không thấy đồng phục. “
Có được câu trả lời của cô, Hạ Vũ không nói gì thêm mà tiến lên gần bục giảng, vẫn là chất giọng thờ ơ đó nhưng cao giọng hơn mà hỏi: “ Ai là người lấy đồng phục thể dục của Ngữ Tịch? “
Hiện tại chưa có quá nhiều học sinh đi thay đồ, tất cả nhìn thấy thái độ này của Hạ Vũ đều không khỏi chấm hỏi, Hạ Vũ là đang ra mặt cho Ngữ Tịch?
Ai nấy đều nhìn nhau với con mắt khó hiểu, chỉ riêng Hạ Vũ bỏ qua biểu cảm trên mặt bọn họ, mất kiên nhẫn nói: “ Lập tức mang đồng phục của Ngữ Tịch ra đây. “
Lời Hạ Vũ vừa dứt mọi người trong lớp rét run lên, Hàn Mặc thì nhìn thúch thú không ngừng cảm thán, người có quyền lực lên tiếng sẽ tuyệt vời như thế sao?
Mặt mày ai cũng méo mó chưa rõ mọi chuyện, nhất là đám người Kha Hy Nguyệt, tại sao Hạ Vũ lại ra mặt cho cô ta? Đây là lần đầu tiên có chuyện này.
Trong đầu bọn họ bây giờ chỉ toàn thắc mắc, không ai để ý lời Hạ Vũ nói, nheo con mắt mình lại, Hạ Vũ tức giận nói không có tí kiên nhẫn nào mà chỉ điểm nói rõ tên: “ Kha Hy Nguyệt diễn xong chưa? “
Bị người ta gọi đến, Kha Hy Nguyệt chột dạ nhưng vẫn theo thói hằng ngày mà hỏi ngược lại: “ Hạ Vũ cậu như vậy có ý gì? “
“ Ý như vậy còn chưa đủ rõ? “
Một câu nói của Hạ Vũ đã khiến Kha Hy Nguyệt cứng họng, mặt cô ta đỏ lên vì xẩu hổ, chẳng khác nào Hạ Vũ đang trách cứ cô ta trước mặt bao nhiêu người như vậy.
Nhưng Hạ Vũ không quan tâm nhiều như thế, anh nói: “ Đem đồng phục ra. “
“ Tớ không làm. “
“ Kha Hy Nguyệt đừng cố chạm đến giới hạn của tôi, mau đem đồng phục ra. “ - Hạ Vũ cảnh cáo nói.
Bạn bè xung quanh thấy không ổn, Hạ Vũ tức giận như vậy với bọn họ cũng là lần đầu tiên nếu cứ tiếp tục khiêu khích anh, chắc chắn bọn họ sẽ không xong.
“ Hy Nguyệt, hay đem đồng phục ra đi đừng nói nữa. “
Kha Hy Nguyệt không đồng ý, cô ta tức giận mắng lại người bạn đó: “ Mang ra khác nào thừa nhận chúng ta mang đồng phục cô ta đi giấu. “
Người bạn đó có ý tốt nhắc nhở lại còn bị chửi ngược lại trong lòng có chút không thoải mái, sự thật không phải vậy sao? Còn sợ gì người ta không biết là Kha Hy Nguyệt mang đi giấu.
Mặc kệ Kha Hy Nguyệt có đồng ý hay không, nếu cô muốn đắc tội với Hạ Vũ thì cứ việc, còn bọn có gan cũng không dám, nhanh chóng cử người mang đồng phục của Ngữ Tịch ra.
Cầm đồng phục đưa cho Ngữ Tịch, cô chưa kịp nói một tiếng cảm ơn Hạ Vũ đã đi lướt qua cô, anh quay trở về bàn cầm lấy đồ của mình rồi ra khỏi lớp học.
Lúc này mọi chuyện mới êm xuôi, sau việc hôm nay mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao về Ngữ Tịch và Hạ Vũ. Ít ra may mắn cho Ngữ Tịch vì mấy ngày tiếp theo không ai tìm cô gây sự.
Vừa mới kết thúc tiết học, trong lúc đợi xe buýt đến Ngữ Tịch có nhận được tin nhắn của Nghệ Dao.
“ Tịch Tịch à, dạo này có gì tiến triển không? “
Ngữ Tịch đọc tin nhắn thì phì cười nhanh chóng phản hồi lại: “ Không có cậu đừng suy nghĩ lung tung. “
Từ sau hôm kể cho Nghệ Dao việc Hạ Vũ giúp cô trong tiết thể dục ngày nào Ngữ Tịch cũng nhận được tin nhắn kiểu vậy của cô ấy.
Nhớ lại phản ứng lúc đó của Nghệ Dao ngay cả cô ấy cũng không tin vào mắt, Ngữ Tịch suy nghĩ lại vẫn chưa hiểu lí do Hạ Vũ làm vậy với mình.
Điều duy nhất cô suy nghĩ tới được là liên quan đến con chó của Hạ Vũ?
Tuy có vì nguyên nhân gì nhưng một tuần nay đối với Ngữ Tịch là rất may mắn, ít nhất cô bị ai làm phiền. Đang còn suy nghĩ mơ hồ, xe buýt đã đến chỉ kịp nhìn vội tin nhắn của Nghệ Dao đang trả lời lại mình: “ Tại sao lại như thế? Rốt cuộc tên kia muốn làm gì, Tịch Tịch tớ thấy cậu ta không tốt đâu đừng để bị lừa nhé. “
Ngữ Tịch lên xe rồi đáp lại Nghệ Dao: “ Không được suy nghĩ chuyện này nữa!! “ - Nhắn xong câu đó Ngữ Tịch cũng cất điện thoại lại vào cặp, không suy nghĩ thêm về vấn đề này.
Ở trên bàn bida nhà Hàn Mặc, một đám người bọn họ đang chơi với nhau.
Một người trong đó lên tiếng hỏi: “ Anh Hạ dạo này anh và con nhỏ kia thế nào? “
Hàn Mặc dập điếu thuốc, khinh thường nói: “ Còn thế nào? Từ hôm ra mặt giúp trong tiết thể dục đến nay thì chả thấy có gì nữa. “
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.