Thời Gian Của Cô Ấy Chậm Rãi Kéo Dài
Chương 33: . Anh Gọi Điện Thoại Tới Chỉ Là Hỏi Tôi Cái Này?
Nhứ Tiểu Thao
11/01/2022
"Anh muốn vào trong ngồi không?"
Tưởng Ban Hoa hỏi.
Lý Tiếu Thảo tay cầm chìa khóa xe khẽ run lên, lắc đầu, nói:
"Không được! Tôi còn phải đi."
"Vâng, vậy anh đi đường cẩn thận!"
Lý Tiếu Thảo gật đầu, đem túi xách đưa cho cô, sau đó cùng cô vẫy tay, đi xuống cầu thang.
Mắt Tưởng Ban Hoa nhìn bóng dáng anh rời đi, sau đó mới chậm rãi đóng cửa lại.
Không khí trong nhà tựa hồ còn lưu lại hương vị của bữa sáng, cỗ hương vị tràn đầy trong trái tim của Tưởng Ban Hoa, khiến cô cảm thấy thật ấm áp.
Cô đem túi đặt ở một bên, tâm tình cực tốt, khóe miệng bất tri bất giác nhếch lên mỉm cười.
Cô thu thập bản thân một chút, chuẩn bị đi đến phòng tập thể hình, giải quyết thời gian nhàm chán sau khi tan tầm.
Mà ở một nơi khác, Lý Tiếu Thảo đã sớm liên lạc được với Lục Cẩn Diệp, muốn đem xe trả cho anh ta.
"Lão đại, xe này vốn dĩ chính là của anh."
Lục Cẩn Diệp ở đầu kia của điện thoại trợn trắng mắt, anh ta đang chuẩn bị đi studio chụp ảnh bìa cho tạp chí, khó có lúc nhận được điện thoại của Lý Tiếu Thảo, ban đầu cậu còn rất vui vẻ, kết quả là vì cái xe nên lão đại mới tìm tới mình.
"Ừ."
Lý Tiếu Thảo lên tiếng, sau đó nói:
"Cậu giúp tôi đem xe về cất ở nhà cũ."
"Tự anh lái nó về đi."
Lục Cẩn Diệp có khí phách nói.
Lý Tiếu Thảo từ trong xe bước ra, thanh âm không gợn chút sóng thay đổi nào:
"Để ở gara của cậu, tôi gần đây rất vội, không có thời gian trở về."
Lục Cẩn Diệp còn muốn phản bác thêm chút nữa thì điện thoại đã sớm truyền đến âm thanh vội vã.
Nơi Lý Tiếu Thảo sống cách nơi này không xa, anh ngồi trên tàu điện ngầm, qua hai trạm liền tới nhà.
Hiện tại là 7 giờ tối, anh còn chưa ăn cái gì, không biết cô ấy đã ăn chưa.
Anh mở vòng bạn bè ra, phát hiện hoạt động của cô.
Thì ra là đi tập luyện.
À, sở thích này của cô và anh đều giống nhau.
Anh cười cười, tắt di động, quyết định nấu cho mình chén mì.
Tưởng Ban Hoa tập xong về nhà, vô phòng bếp tìm một vòng mà không có gì ngon để ăn, vì thế cô tùy tiện ăn chuối cho qua bữa.
Không phải cô không muốn làm đồ ăn, mà là cô được di truyền cái gen "ưu tú" này từ ba Tưởng và mẹ Tưởng, đồ ăn mà qua tay cô làm không phải thiếu gia vị thì cũng là hỏng bét.
Cho nên, đối với chuyện nấu nướng, cô đã sớm từ bỏ.
Một kẻ sinh sống trong cái nhà ở thành phố này, nếu không phải bởi vì có Quý Vi mỗi ngày lôi kéo cô đi ra ngoài chơi, khả năng cô sẽ vì hiu quạnh buồn tẻ đến mà phát nổ, thậm chí có thể sẽ đói chết ở trong nhà.
"Đang ăn sao?"
Thời điểm nhận được tin nhắn của Lý Tiếu Thảo thì cô đang xem phim trong phòng.
Bởi vì tình tiết phim thật quá mức xuất sắc, nên trong khoảng thời gian ngắn cô không để ý đến di động.
Kết quả là Lý Tiếu Thảo gọi điện tới. Cô đành phải ấn nút tạm dừng, sau đó không tình nguyện mà nghe điện thoại.
"Đang ăn sao?"
Anh hỏi.
"Vâng."
Tưởng Ban Hoa trả lời.
Lý Tiếu Thảo ở đầu kia của điện thoại gật đầu, nói thật tốt, sau đó quyết định cúp điện thoại.
"Từ từ..."
Tưởng Ban Hoa có chút cạn lời hỏi:
"Anh gọi điện thoại tới chỉ để hỏi tôi cái này sao?"
"Đúng."
Lý Tiếu Thảo trả lời vĩnh viễn đều là nhàn nhạt.
"Sao anh không hỏi xem tôi đang làm gì?"
"Làm gì?"
"Được rồi, tôi đang xem phim, anh cũng xem đi, phim "Tôi không phải là thần y ", trên iQiyi đã có rồi."
Lý Tiếu Thảo còn tính trả lời "ừ", nhưng anh cảm thấy nói vậy thì quá đơn điệu, vì thế anh nói:
"Được."
"Vậy. Cái kia… Anh có thể cúp điện thoại?"
Tưởng Ban Hoa nhìn màn hình TV của mình, sau đó nói.
Lý Tiếu Thảo ở đầu kia của điện thoại nhẹ cười một tiếng, sau đó nói:
"Cô cúp trước đi!"
Nghe âm thanh của anh thông qua sóng điện truyền tới màng tai, ma xui quỷ khiến, cô hỏi:
"Lý Tiếu Thảo, có phải anh cũng nói chuyện với người khác nghe rất êm tai?"
Đối phương hiển nhiên không nghĩ tới cô sẽ hỏi như vậy, sửng sốt một lát, anh nói:
"Không có đâu, cô là người đầu tiên."
Tưởng Ban Hoa không thể hiểu được, sờ gương mặt đang biến hóa của mình, vội vội vàng vàng mà kết thúc lần trò chuyện này.
Cô đem đầu mình chôn ở trong ổ chăn, trong đầu thế mà bắt đầu tự truyền đến đủ loại tin tức gặp gỡ của cô cùng Lý Tiếu Thảo từ lúc bắt đầu tới giờ.
Cô nhíu mày, càng chui sâu vào trong ổ chăn, ý đồ muốn đem phần ký ức này giấu sâu thêm chút nữa, nhưng không biết hôm nay làm sao nữa, cô càng muốn bỏ mặc anh, thì càng nghĩ đến anh.
Thậm chí đến buổi tối đi ngủ, trong mộng của cô tất cả cũng là hình ảnh cao lớn lạnh lùng của Lý Tiếu Thảo.
Cô cảm thấy bản thân mình có thể là bị bệnh, phải trị mới được.
Editor: Phương Chân
Tưởng Ban Hoa hỏi.
Lý Tiếu Thảo tay cầm chìa khóa xe khẽ run lên, lắc đầu, nói:
"Không được! Tôi còn phải đi."
"Vâng, vậy anh đi đường cẩn thận!"
Lý Tiếu Thảo gật đầu, đem túi xách đưa cho cô, sau đó cùng cô vẫy tay, đi xuống cầu thang.
Mắt Tưởng Ban Hoa nhìn bóng dáng anh rời đi, sau đó mới chậm rãi đóng cửa lại.
Không khí trong nhà tựa hồ còn lưu lại hương vị của bữa sáng, cỗ hương vị tràn đầy trong trái tim của Tưởng Ban Hoa, khiến cô cảm thấy thật ấm áp.
Cô đem túi đặt ở một bên, tâm tình cực tốt, khóe miệng bất tri bất giác nhếch lên mỉm cười.
Cô thu thập bản thân một chút, chuẩn bị đi đến phòng tập thể hình, giải quyết thời gian nhàm chán sau khi tan tầm.
Mà ở một nơi khác, Lý Tiếu Thảo đã sớm liên lạc được với Lục Cẩn Diệp, muốn đem xe trả cho anh ta.
"Lão đại, xe này vốn dĩ chính là của anh."
Lục Cẩn Diệp ở đầu kia của điện thoại trợn trắng mắt, anh ta đang chuẩn bị đi studio chụp ảnh bìa cho tạp chí, khó có lúc nhận được điện thoại của Lý Tiếu Thảo, ban đầu cậu còn rất vui vẻ, kết quả là vì cái xe nên lão đại mới tìm tới mình.
"Ừ."
Lý Tiếu Thảo lên tiếng, sau đó nói:
"Cậu giúp tôi đem xe về cất ở nhà cũ."
"Tự anh lái nó về đi."
Lục Cẩn Diệp có khí phách nói.
Lý Tiếu Thảo từ trong xe bước ra, thanh âm không gợn chút sóng thay đổi nào:
"Để ở gara của cậu, tôi gần đây rất vội, không có thời gian trở về."
Lục Cẩn Diệp còn muốn phản bác thêm chút nữa thì điện thoại đã sớm truyền đến âm thanh vội vã.
Nơi Lý Tiếu Thảo sống cách nơi này không xa, anh ngồi trên tàu điện ngầm, qua hai trạm liền tới nhà.
Hiện tại là 7 giờ tối, anh còn chưa ăn cái gì, không biết cô ấy đã ăn chưa.
Anh mở vòng bạn bè ra, phát hiện hoạt động của cô.
Thì ra là đi tập luyện.
À, sở thích này của cô và anh đều giống nhau.
Anh cười cười, tắt di động, quyết định nấu cho mình chén mì.
Tưởng Ban Hoa tập xong về nhà, vô phòng bếp tìm một vòng mà không có gì ngon để ăn, vì thế cô tùy tiện ăn chuối cho qua bữa.
Không phải cô không muốn làm đồ ăn, mà là cô được di truyền cái gen "ưu tú" này từ ba Tưởng và mẹ Tưởng, đồ ăn mà qua tay cô làm không phải thiếu gia vị thì cũng là hỏng bét.
Cho nên, đối với chuyện nấu nướng, cô đã sớm từ bỏ.
Một kẻ sinh sống trong cái nhà ở thành phố này, nếu không phải bởi vì có Quý Vi mỗi ngày lôi kéo cô đi ra ngoài chơi, khả năng cô sẽ vì hiu quạnh buồn tẻ đến mà phát nổ, thậm chí có thể sẽ đói chết ở trong nhà.
"Đang ăn sao?"
Thời điểm nhận được tin nhắn của Lý Tiếu Thảo thì cô đang xem phim trong phòng.
Bởi vì tình tiết phim thật quá mức xuất sắc, nên trong khoảng thời gian ngắn cô không để ý đến di động.
Kết quả là Lý Tiếu Thảo gọi điện tới. Cô đành phải ấn nút tạm dừng, sau đó không tình nguyện mà nghe điện thoại.
"Đang ăn sao?"
Anh hỏi.
"Vâng."
Tưởng Ban Hoa trả lời.
Lý Tiếu Thảo ở đầu kia của điện thoại gật đầu, nói thật tốt, sau đó quyết định cúp điện thoại.
"Từ từ..."
Tưởng Ban Hoa có chút cạn lời hỏi:
"Anh gọi điện thoại tới chỉ để hỏi tôi cái này sao?"
"Đúng."
Lý Tiếu Thảo trả lời vĩnh viễn đều là nhàn nhạt.
"Sao anh không hỏi xem tôi đang làm gì?"
"Làm gì?"
"Được rồi, tôi đang xem phim, anh cũng xem đi, phim "Tôi không phải là thần y ", trên iQiyi đã có rồi."
Lý Tiếu Thảo còn tính trả lời "ừ", nhưng anh cảm thấy nói vậy thì quá đơn điệu, vì thế anh nói:
"Được."
"Vậy. Cái kia… Anh có thể cúp điện thoại?"
Tưởng Ban Hoa nhìn màn hình TV của mình, sau đó nói.
Lý Tiếu Thảo ở đầu kia của điện thoại nhẹ cười một tiếng, sau đó nói:
"Cô cúp trước đi!"
Nghe âm thanh của anh thông qua sóng điện truyền tới màng tai, ma xui quỷ khiến, cô hỏi:
"Lý Tiếu Thảo, có phải anh cũng nói chuyện với người khác nghe rất êm tai?"
Đối phương hiển nhiên không nghĩ tới cô sẽ hỏi như vậy, sửng sốt một lát, anh nói:
"Không có đâu, cô là người đầu tiên."
Tưởng Ban Hoa không thể hiểu được, sờ gương mặt đang biến hóa của mình, vội vội vàng vàng mà kết thúc lần trò chuyện này.
Cô đem đầu mình chôn ở trong ổ chăn, trong đầu thế mà bắt đầu tự truyền đến đủ loại tin tức gặp gỡ của cô cùng Lý Tiếu Thảo từ lúc bắt đầu tới giờ.
Cô nhíu mày, càng chui sâu vào trong ổ chăn, ý đồ muốn đem phần ký ức này giấu sâu thêm chút nữa, nhưng không biết hôm nay làm sao nữa, cô càng muốn bỏ mặc anh, thì càng nghĩ đến anh.
Thậm chí đến buổi tối đi ngủ, trong mộng của cô tất cả cũng là hình ảnh cao lớn lạnh lùng của Lý Tiếu Thảo.
Cô cảm thấy bản thân mình có thể là bị bệnh, phải trị mới được.
Editor: Phương Chân
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.