Thời Gian Của Cô Ấy Chậm Rãi Kéo Dài
Chương 68: . Chỉ Là Báo Một Chút Tình Huống Thật Về Cho Lãnh Đạo.
Nhứ Tiểu Thao
09/02/2022
Nếu muốn Trần Nam không làm ra cái chuyện gì xấu là không có khả năng.
Cô ta từ khách sạn lại đây liền ngồi ở bên cạnh Tưởng Ban Hoa, từ túi xách móc ra một lọ không biết mua khi nào, bắt đầu sơn móng tay.
Bọn sinh viên tới phỏng vấn thường xuyên liếc nhìn cô ta một cái, cô ta còn đặc biệt vui vẻ mà đưa mấy ngón tay vừa mới sơn xong lên thổi thổi.
Trong thời gian nghỉ giải lao, Tưởng Ban Hoa cau mày nhìn về phía cô ta.
"Nếu cô tới nơi này để nghỉ ngơi giải trí, tôi khuyên cô nên trở về khách sạn."
Trần Nam nhìn móng tay mới vừa đổi màu, nở nụ cười.
"Tôi đây là tạo áp lực cho sinh viên đến phỏng vấn, luyện cho bọn họ năng lực phản ứng."
Cái lý luận quái quỷ gì?
Tưởng Ban Hoa mắt trợn trắng, mày nhăn càng sâu: "Tôi không hy vọng sau khi chúng ta rời đi, công ty bởi vì cô mà đem danh dự đi quét rác."
Trần Nam không sao cả mà vuốt vuốt tóc, chớp chớp mắt to, cười nói: "Công ty đâu có chuyện gì liên quan tới tôi, thật sự không được nữa thì tôi liền từ chức."
A, người này thật sự ích kỷ.
Lão Chu xem hai cô gái nhanh chóng cãi nhau, vội giảng hòa nói: "Thôi thôi, hai người ít nói đi, nhanh lên đem nơi này thu xếp xong rồi, buổi tối còn phải bay qua thành phố khác."
Tưởng Ban Hoa hít một hơi thật sâu, cô đem tư liệu trong tay mình buông xuống thật mạnh, sau đó ngồi ở vị trí của mình.
Lý Tiếu Thảo nhìn kẻ làm như không có việc gì, Trần Nam, không vui mà nhíu mày.
"Hành trình thông báo tuyển dụng kế tiếp, cô không cần đi theo chúng tôi." Anh lạnh lùng nói.
Trần Nam cười mỉa mai, nói: "Anh là một nhân viên kỹ thuật ở cái tầng dưới chót, dựa vào cái gì mà an bài tôi, thật là nực cười."
Lý Tiếu Thảo đi tới trước mặt cô ta, lạnh mặt nói: "Không có vì cái gì."
Trần Nam đột nhiên ý thức được có chỗ không thích hợp, Lý Tiếu Thảo là người lạnh nhạt như vậy, cũng sẽ không nói chơi với cô ta.
Tuy rằng trong lòng cô ta thấp thỏm, nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Đại soái ca không cần cùng tôi vui đùa đâu."
Tưởng Ban Hoa ngồi ở một bên, kinh ngạc nghe Lý Tiếu Thảo nói. Nhưng lúc này cô cũng đang nổi nóng, cho nên cũng không có tính toán tha thứ cho Trần Nam vô cớ gây rối.
"Không nói giỡn."
Thời điểm Lý Tiếu Thảo nói những lời này, giọng điệu vẫn bình thường như cũ, chỉ là vô hình mang lại cho người khác cảm giác băng giá lạnh người.
Trần Nam luống cuống, sơn móng trong tay bị chạm vào vách tường, nhất thời trong không khí mùi sơn khó ngửi lan tỏa trong không khí, càng trở nên khó chịu.
"Anh dựa vào cái gì làm tôi phải từ chức, anh có biết bao nhiêu người đều muốn tôi đến phòng của bọn họ làm không..."
"Đúng không."
Lý Tiếu Thảo cong khóe môi, hai tay khoanh trước ngực, dù bận vẫn ung dung mà nhìn cô ta.
Trần Nam còn muốn nói cái gì, lại cảm thấy Lý Tiếu Thảo người này dầu muối không ăn, nhiều lời vô ích.
Nên ở trước mặt mọi người đều không nói lời nào, lâm vào trầm mặc, Trần Nam nhận được điện thoại của lãnh đạo công ty.
Chờ nghe xong điện thoại, cô ta liền gục mặt xuống dưới.
"Lý Tiếu Thảo, anh rốt cuộc là ai?"
Đôi mắt của cô nhuốm hồng, không phải bởi vì ấm ức, mà là bởi vì tức giận.
Lý Tiếu Thảo không có trả lời câu hỏi của cô ta, đi trở về chỗ ngồi của mình, sau đó nói với Lão Chu và Ban Hoa: "Mau đem công việc kết thúc đi."
Tưởng Ban Hoa cho rằng Trần Nam chỉ là nhận được điện thoại kêu cô ta trở về, cho nên cũng không để ý lắm, tiếp tục bắt đầu tự mình sửa sang lại công việc.
Trần Nam ở bên cạnh phẫn nộ uất ức mà đứng lên, dẫm lên giày cao gót đi ra khỏi phòng.
Cô ta đi tới cửa, quay lại, sau đó để lại một câu: "Lý Tiếu Thảo, anh sẽ hối hận."
Tưởng Ban Hoa nhìn thoáng qua cửa phòng học, lại nhìn vẻ mặt không hề sợ của Lý Tiếu Thảo, cũng không biết nên nói cái gì.
Lão Chu ở bên cạnh lại hỏi: "Tiểu Lý, có phải cậu che giấu thân phận hay không?"
Lý Tiếu Thảo lắc đầu, nói: "Không có."
"Chỉ là báo một chút tình huống thật về cho lãnh đạo."
Chỉ thế mà thôi?
Tưởng Ban Hoa gãi gãi đầu, quyết định không tiếp tục tìm hiểu, hiện tại cô chỉ nghĩ nhanh chóng đem công việc trên tay làm cho xong.
Editor: Phương Chân
Cập nhật 12/1/22
Cô ta từ khách sạn lại đây liền ngồi ở bên cạnh Tưởng Ban Hoa, từ túi xách móc ra một lọ không biết mua khi nào, bắt đầu sơn móng tay.
Bọn sinh viên tới phỏng vấn thường xuyên liếc nhìn cô ta một cái, cô ta còn đặc biệt vui vẻ mà đưa mấy ngón tay vừa mới sơn xong lên thổi thổi.
Trong thời gian nghỉ giải lao, Tưởng Ban Hoa cau mày nhìn về phía cô ta.
"Nếu cô tới nơi này để nghỉ ngơi giải trí, tôi khuyên cô nên trở về khách sạn."
Trần Nam nhìn móng tay mới vừa đổi màu, nở nụ cười.
"Tôi đây là tạo áp lực cho sinh viên đến phỏng vấn, luyện cho bọn họ năng lực phản ứng."
Cái lý luận quái quỷ gì?
Tưởng Ban Hoa mắt trợn trắng, mày nhăn càng sâu: "Tôi không hy vọng sau khi chúng ta rời đi, công ty bởi vì cô mà đem danh dự đi quét rác."
Trần Nam không sao cả mà vuốt vuốt tóc, chớp chớp mắt to, cười nói: "Công ty đâu có chuyện gì liên quan tới tôi, thật sự không được nữa thì tôi liền từ chức."
A, người này thật sự ích kỷ.
Lão Chu xem hai cô gái nhanh chóng cãi nhau, vội giảng hòa nói: "Thôi thôi, hai người ít nói đi, nhanh lên đem nơi này thu xếp xong rồi, buổi tối còn phải bay qua thành phố khác."
Tưởng Ban Hoa hít một hơi thật sâu, cô đem tư liệu trong tay mình buông xuống thật mạnh, sau đó ngồi ở vị trí của mình.
Lý Tiếu Thảo nhìn kẻ làm như không có việc gì, Trần Nam, không vui mà nhíu mày.
"Hành trình thông báo tuyển dụng kế tiếp, cô không cần đi theo chúng tôi." Anh lạnh lùng nói.
Trần Nam cười mỉa mai, nói: "Anh là một nhân viên kỹ thuật ở cái tầng dưới chót, dựa vào cái gì mà an bài tôi, thật là nực cười."
Lý Tiếu Thảo đi tới trước mặt cô ta, lạnh mặt nói: "Không có vì cái gì."
Trần Nam đột nhiên ý thức được có chỗ không thích hợp, Lý Tiếu Thảo là người lạnh nhạt như vậy, cũng sẽ không nói chơi với cô ta.
Tuy rằng trong lòng cô ta thấp thỏm, nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Đại soái ca không cần cùng tôi vui đùa đâu."
Tưởng Ban Hoa ngồi ở một bên, kinh ngạc nghe Lý Tiếu Thảo nói. Nhưng lúc này cô cũng đang nổi nóng, cho nên cũng không có tính toán tha thứ cho Trần Nam vô cớ gây rối.
"Không nói giỡn."
Thời điểm Lý Tiếu Thảo nói những lời này, giọng điệu vẫn bình thường như cũ, chỉ là vô hình mang lại cho người khác cảm giác băng giá lạnh người.
Trần Nam luống cuống, sơn móng trong tay bị chạm vào vách tường, nhất thời trong không khí mùi sơn khó ngửi lan tỏa trong không khí, càng trở nên khó chịu.
"Anh dựa vào cái gì làm tôi phải từ chức, anh có biết bao nhiêu người đều muốn tôi đến phòng của bọn họ làm không..."
"Đúng không."
Lý Tiếu Thảo cong khóe môi, hai tay khoanh trước ngực, dù bận vẫn ung dung mà nhìn cô ta.
Trần Nam còn muốn nói cái gì, lại cảm thấy Lý Tiếu Thảo người này dầu muối không ăn, nhiều lời vô ích.
Nên ở trước mặt mọi người đều không nói lời nào, lâm vào trầm mặc, Trần Nam nhận được điện thoại của lãnh đạo công ty.
Chờ nghe xong điện thoại, cô ta liền gục mặt xuống dưới.
"Lý Tiếu Thảo, anh rốt cuộc là ai?"
Đôi mắt của cô nhuốm hồng, không phải bởi vì ấm ức, mà là bởi vì tức giận.
Lý Tiếu Thảo không có trả lời câu hỏi của cô ta, đi trở về chỗ ngồi của mình, sau đó nói với Lão Chu và Ban Hoa: "Mau đem công việc kết thúc đi."
Tưởng Ban Hoa cho rằng Trần Nam chỉ là nhận được điện thoại kêu cô ta trở về, cho nên cũng không để ý lắm, tiếp tục bắt đầu tự mình sửa sang lại công việc.
Trần Nam ở bên cạnh phẫn nộ uất ức mà đứng lên, dẫm lên giày cao gót đi ra khỏi phòng.
Cô ta đi tới cửa, quay lại, sau đó để lại một câu: "Lý Tiếu Thảo, anh sẽ hối hận."
Tưởng Ban Hoa nhìn thoáng qua cửa phòng học, lại nhìn vẻ mặt không hề sợ của Lý Tiếu Thảo, cũng không biết nên nói cái gì.
Lão Chu ở bên cạnh lại hỏi: "Tiểu Lý, có phải cậu che giấu thân phận hay không?"
Lý Tiếu Thảo lắc đầu, nói: "Không có."
"Chỉ là báo một chút tình huống thật về cho lãnh đạo."
Chỉ thế mà thôi?
Tưởng Ban Hoa gãi gãi đầu, quyết định không tiếp tục tìm hiểu, hiện tại cô chỉ nghĩ nhanh chóng đem công việc trên tay làm cho xong.
Editor: Phương Chân
Cập nhật 12/1/22
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.