Thời Gian Của Cô Ấy Chậm Rãi Kéo Dài
Chương 23: Có Phải Rất Cảm Động Không?
Nhứ Tiểu Thao
28/12/2021
Tưởng Ban Hoa ngủ rất lâu, chờ tới khi cô tỉnh dậy, liền phát hiện trên bàn làm việc của mình có một cái bánh sandwich cùng một ly sữa bò.
Cô đưa tay sờ sờ, thấy đồ ăn vẫn còn nóng, chẳng lẽ tiểu tiên nữ Quý Vi đột nhiên nổi lòng tốt mua cơm trưa cho cô ư?
"Đừng có nhìn tớ, những thứ này là Lý Tiếu Thảo mua cho cậu đó, có phải cậu rất cảm động không?"
Quý Vi cười nói, thuận tiện còn nhướng mày một cái làm vẻ mặt hài hước.
"Có một chút." Tưởng Ban Hoa hồi phục lại.
Cô nhớ buổi sáng anh ấy qua hỏi có muốn đi ăn cơm trưa cùng không, tuy cô không đáp lại nhưng chắc anh ấy cũng hiểu rõ rồi, coi như con người này cũng thông minh đấy. Nhưng hiện tại anh ấy mua cơm trưa cho cô thì cảm thấy có chút kỳ quái nha.
Vô công bất thụ lộc(*), cô cảm thấy có chút ngại ngùng. Vì thế cô liền mở wechat(*) lên, tìm tên Lý Tiếu Thảo, ban đầu chỉ muốn gửi lời cảm ơn nhưng cảm thấy như thế có chút nhạt nhẽo, thế là cô gửi kèm một cái biểu cảm.
Lý Tiếu Thảo là người rất hiếm khi hồi âm lại tin nhắn, hoặc có thể nói điện thoại của anh ngoại trừ gọi và chơi game thì không còn chức năng khác được anh dùng.
Bởi vì anh cảm thấy gửi tin nhắn rất lãng phí thời gian, có đôi khi vì đối phương dùng từ không diễn đạt được hết ý mà gây hiểu lầm.
Mà túm cái ống quần lại cũng là vì anh lười thôi.
Thế nhưng, Tưởng Ban Hoa gửi đi tin nhắn không qua bao lâu đã nhận lại tin nhắn của anh, nội dung tin nhắn không dài không ngắn, giọng điệu giống y như con người của anh vậy.
"Không cần khách sáo. Nếu đồ ăn lạnh rồi thì đi đến phòng trà nước hâm lại một chút, để khoảng hai phút là đủ độ ấm."
Tưởng Ban Hoa không ngờ, người bình thường không nhiều lời như Lý Tiếu Thảo lại quan tâm người khác như vậy, cô vẫn luôn cho bằng bên trong anh cũng lãnh đạm không kém gì tên ngoài.
Cô nhanh chóng gõ ra mấy chữ hiện trên màn hình rồi gửi đi.
"Sandwich vẫn còn nóng."
"Vậy thì tốt. Ăn nhanh đi, đừng để bụng đói."
Tưởng Ban Hoa buông điện thoại xuống, trấn tĩnh lại tinh thần, sau đó mới cầm lên lại, nghi ngờ hỏi.
"Anh thật sự là Lý Tiếu Thảo à? Hay là bị người ta trộm điện thoại?"
Lý Tiếu Thảo ngồi trên ghế, khoé miệng cong lên một nụ cười nhạt, nhìn qua, trông anh như đang có tâm trạng rất tốt.
"Là tôi. Sao, quan tâm cô một chút không được sao? (?w?)"
Anh nhắn xong câu này và gửi đi, sau đó buông điện thoại, bắt đầu nghiêm túc làm việc.
Trong câu nói của anh mang theo điểm bá đạo, kèm theo là biểu cảm phía sau lại có chút tinh nghịch. Tưởng Ban Hoa liền gõ mấy chữ ra nhưng cảm thấy không ổn nên cô đặt điện thoại xuống, uống một hớp sữa bò.
Khoảng chừng hai giờ sau, Lý Tiếu Thảo mới cầm điện thoại lên, bên trong là tin nhắn của Tưởng Ban Hoa gửi tới, thời gian gửi là hơn mười phút trước.
"Quan tâm tôi đương nhiên là tốt, nhưng tôi sợ anh quan tâm tôi lâu dài rồi sẽ yêu tôi đó. (?°3°)-?"
Cô nhóc này cũng rất tự tin. Lý Tiếu Thảo lại nở nụ cười, thật ra anh biết dù mình không quan tâm cô cũng sẽ yêu cô.
Không biết là từ khi nào, mà một cái nhăn mày hay một nụ cười của cô đều ảnh hưởng tới dây thần kinh của anh, làm cho anh lúc nhìn thấy cô thì vui vẻ cực điểm và khi không thấy cô lại vô cùng nhớ nhung.
Tưởng Ban Hoa có lẽ không biết, một năm về trước anh đã gặp cô tại nơi tuyển dụng.
Công ty bọn họ khi tuyển dụng đều sẽ cho nhân viên kỹ thuật đi theo, vì phải hỏi tới một số chuyên môn thuộc bộ phận của họ, tình cờ là năm đó anh là người bị phái đi.
Anh nhớ rõ cô lúc đầu nộp hồ sơ lý lịch là vào bộ phận kỹ thuật nhưng không biết công ty sắp xếp như thế nào để cô vào bộ phận nhân sự."
Hầy, hiện tại nghĩ lại, anh đối với cô là kiểu nhất kiến chung tình(*).
Vậy mà cô ấy cũng không cảm kích.
"Thảo Thảo, đêm nay tới nhà tớ chơi game đi." Hách Nhân ở phía trước đang dọn đồ của mình vào túi xách.
Lý Tiếu Thảo nghĩ tới Quý Vi, sau đó mới nói: "Chúng ta không phải muốn bồi Quý Vi đi dạo phố sao?"
Hách Nhân dừng lại động tác thu dọn đồ, không biết là do bị bắt đi dạo phố hay là do Lý Tiếu Thảo nhắc tới tên Quý Vi.
Hách Nhân thở dài, bĩu môi: "Có thể cự tuyệt không?"
"Không nên." Lý Tiếu Thảo cũng đứng dậy bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Anh ta đờ người ra một hồi lâu, cảm thấy thời gian tan tầm sao đến sớm như vậy.
Chú thích:
- Vô công bất thụ lộc: Không làm gì thì không hưởng lợi.
- Wechat: Một mạng xã hội của Trung Quốc.
- Nhất kiến chung tình: Yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Editor: Alissa.
Cập nhật 15/11/2021 tại dembuon vn
Cô đưa tay sờ sờ, thấy đồ ăn vẫn còn nóng, chẳng lẽ tiểu tiên nữ Quý Vi đột nhiên nổi lòng tốt mua cơm trưa cho cô ư?
"Đừng có nhìn tớ, những thứ này là Lý Tiếu Thảo mua cho cậu đó, có phải cậu rất cảm động không?"
Quý Vi cười nói, thuận tiện còn nhướng mày một cái làm vẻ mặt hài hước.
"Có một chút." Tưởng Ban Hoa hồi phục lại.
Cô nhớ buổi sáng anh ấy qua hỏi có muốn đi ăn cơm trưa cùng không, tuy cô không đáp lại nhưng chắc anh ấy cũng hiểu rõ rồi, coi như con người này cũng thông minh đấy. Nhưng hiện tại anh ấy mua cơm trưa cho cô thì cảm thấy có chút kỳ quái nha.
Vô công bất thụ lộc(*), cô cảm thấy có chút ngại ngùng. Vì thế cô liền mở wechat(*) lên, tìm tên Lý Tiếu Thảo, ban đầu chỉ muốn gửi lời cảm ơn nhưng cảm thấy như thế có chút nhạt nhẽo, thế là cô gửi kèm một cái biểu cảm.
Lý Tiếu Thảo là người rất hiếm khi hồi âm lại tin nhắn, hoặc có thể nói điện thoại của anh ngoại trừ gọi và chơi game thì không còn chức năng khác được anh dùng.
Bởi vì anh cảm thấy gửi tin nhắn rất lãng phí thời gian, có đôi khi vì đối phương dùng từ không diễn đạt được hết ý mà gây hiểu lầm.
Mà túm cái ống quần lại cũng là vì anh lười thôi.
Thế nhưng, Tưởng Ban Hoa gửi đi tin nhắn không qua bao lâu đã nhận lại tin nhắn của anh, nội dung tin nhắn không dài không ngắn, giọng điệu giống y như con người của anh vậy.
"Không cần khách sáo. Nếu đồ ăn lạnh rồi thì đi đến phòng trà nước hâm lại một chút, để khoảng hai phút là đủ độ ấm."
Tưởng Ban Hoa không ngờ, người bình thường không nhiều lời như Lý Tiếu Thảo lại quan tâm người khác như vậy, cô vẫn luôn cho bằng bên trong anh cũng lãnh đạm không kém gì tên ngoài.
Cô nhanh chóng gõ ra mấy chữ hiện trên màn hình rồi gửi đi.
"Sandwich vẫn còn nóng."
"Vậy thì tốt. Ăn nhanh đi, đừng để bụng đói."
Tưởng Ban Hoa buông điện thoại xuống, trấn tĩnh lại tinh thần, sau đó mới cầm lên lại, nghi ngờ hỏi.
"Anh thật sự là Lý Tiếu Thảo à? Hay là bị người ta trộm điện thoại?"
Lý Tiếu Thảo ngồi trên ghế, khoé miệng cong lên một nụ cười nhạt, nhìn qua, trông anh như đang có tâm trạng rất tốt.
"Là tôi. Sao, quan tâm cô một chút không được sao? (?w?)"
Anh nhắn xong câu này và gửi đi, sau đó buông điện thoại, bắt đầu nghiêm túc làm việc.
Trong câu nói của anh mang theo điểm bá đạo, kèm theo là biểu cảm phía sau lại có chút tinh nghịch. Tưởng Ban Hoa liền gõ mấy chữ ra nhưng cảm thấy không ổn nên cô đặt điện thoại xuống, uống một hớp sữa bò.
Khoảng chừng hai giờ sau, Lý Tiếu Thảo mới cầm điện thoại lên, bên trong là tin nhắn của Tưởng Ban Hoa gửi tới, thời gian gửi là hơn mười phút trước.
"Quan tâm tôi đương nhiên là tốt, nhưng tôi sợ anh quan tâm tôi lâu dài rồi sẽ yêu tôi đó. (?°3°)-?"
Cô nhóc này cũng rất tự tin. Lý Tiếu Thảo lại nở nụ cười, thật ra anh biết dù mình không quan tâm cô cũng sẽ yêu cô.
Không biết là từ khi nào, mà một cái nhăn mày hay một nụ cười của cô đều ảnh hưởng tới dây thần kinh của anh, làm cho anh lúc nhìn thấy cô thì vui vẻ cực điểm và khi không thấy cô lại vô cùng nhớ nhung.
Tưởng Ban Hoa có lẽ không biết, một năm về trước anh đã gặp cô tại nơi tuyển dụng.
Công ty bọn họ khi tuyển dụng đều sẽ cho nhân viên kỹ thuật đi theo, vì phải hỏi tới một số chuyên môn thuộc bộ phận của họ, tình cờ là năm đó anh là người bị phái đi.
Anh nhớ rõ cô lúc đầu nộp hồ sơ lý lịch là vào bộ phận kỹ thuật nhưng không biết công ty sắp xếp như thế nào để cô vào bộ phận nhân sự."
Hầy, hiện tại nghĩ lại, anh đối với cô là kiểu nhất kiến chung tình(*).
Vậy mà cô ấy cũng không cảm kích.
"Thảo Thảo, đêm nay tới nhà tớ chơi game đi." Hách Nhân ở phía trước đang dọn đồ của mình vào túi xách.
Lý Tiếu Thảo nghĩ tới Quý Vi, sau đó mới nói: "Chúng ta không phải muốn bồi Quý Vi đi dạo phố sao?"
Hách Nhân dừng lại động tác thu dọn đồ, không biết là do bị bắt đi dạo phố hay là do Lý Tiếu Thảo nhắc tới tên Quý Vi.
Hách Nhân thở dài, bĩu môi: "Có thể cự tuyệt không?"
"Không nên." Lý Tiếu Thảo cũng đứng dậy bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Anh ta đờ người ra một hồi lâu, cảm thấy thời gian tan tầm sao đến sớm như vậy.
Chú thích:
- Vô công bất thụ lộc: Không làm gì thì không hưởng lợi.
- Wechat: Một mạng xã hội của Trung Quốc.
- Nhất kiến chung tình: Yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Editor: Alissa.
Cập nhật 15/11/2021 tại dembuon vn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.