Chương 297: . Đây Là.. Chồng Tôi, Lục Dục Thần.
Lục Khinh Quân
30/04/2021
"Ừm...?" Cặp mắt anh đào mê ly chớp chớp, trong đầu có chút trống không.
Thật sự, nằm trong ngực anh, ngẩng đầu liền thấy bộ dáng câu môi cười lạnh của anh, như có ma lực làm người khác hoảng hốt.
Đầu óc ngưng hoạt động, mấy giây sau, mới nhớ anh hỏi cái gì.
Anh là ai?
Đương nhiên anh chính là Lục Dục Thần, là người đàn ông quyền thế nhất Hoa quốc.
Nhưng mà, hình như anh không muốn để cô giới thiệu cái thân phận này.
Cho nên...Anh muốn cô nói, là cái kia sao?
Đôi mắt của Đường Tâm Lạc hơi mở to, trong mắt hiện lên không thể tin được.
Bối cảnh của Việt Trạch, hình như cũng không đơn giản.
Nếu như nói quan hệ của họ cho Việt Trạch, có phải tương đương chứng minh, lời anh nói cách đây không lâu là thật?
Cô cho rằng, anh thuận miệng nói muốn công khai quan hệ của họ, chỉ là đang trêu cô thôi.
"Thế nào, không muốn nói hả?" Anh nhìn cô, khóe môi đang cười lạnh liền hóa thành cưng chiều.
Con ngươi Đường Tâm Lạc hơi co lại, bị nồng tình mật ý trong mắt anh dụ dỗ, không nhịn được muốn sa vào.
Cô chủ động đưa tay ôm cổ anh, giống như con mèo.
Mặt ửng đỏ, thẹn thùng nói:
"Việt Trạch..Đây là...là chồng của tôi, Lục Dục Thần."
TỐt a, xem như trộm được hạnh phúc. Cho dù là hạnh phúc có kỳ hạn cũng được.
Việt Trạch nghe Đường Tâm Lạc nói, con ngươi xanh lam bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo.
Cho dù anh đã biết trước quan hệ của họ. Nhưng chính tai nghe Đường Tâm Lạc nói, vẫn như cũ không làm anh tiếp thu nổi.
Biểu cảm của Việt Trạch, không qua khỏi mắt Lục Dục Thần.
Anh lạnh lùng cười một tiếng:
"Thiếu chủ Redding ton..Bây giờ, tôi muốn dẫn phu nhân của tôi đi, mời anh nhường đường."
Hôm nay anh mang người đến, là muốn cho họ mở đường, ngăn cản Việt Trạch.
Nhưng vì cái tính chiếm hữu của mình, anh liền muốn bản thân tự ra tay với "tình địch" này.
Dựa theo lời của Đường Tâm Lạc, Việt Trạch liền biết mình không có lập trường gì để cản hai người họ lại.
Ánh mắt anh hơi tối nhìn gương mặt của cô.
Sâu trong đôi mắt xanh la, hiện lên một chút ngoan lệ cùng bi thương.
TRên thực tế, anh cũng không biết tình cảm của mình đối với Đường Tâm Lạc là gì.
Rõ ràng, thời gian quen biết rất ngắn.
Nhưng, lần đầu tiên nhìn thấy cô, loại cảm giác hấp dẫn ấy, liền không kiềm lại được, dần dần khắc sâu vào lòng anh.
Cuối cùng Việt Trạch cũng nghiêng người, tránh đường.
Lục Dục Thần bá đạo ôm Đường Tâm Lạc, bước ra khỏi phim trường.
Mà Việt Trạch đứng trong phim trường, nhìn hướng bọn họ vừa rời đi, thật lâu sau mới dời tầm mắt.
Gia tộc Redding ton là gia tộc châu âu cổ xưa nhất trong giới quý tộc.
Nửa thế kỷ trước, đã nuốt chửng toàn bộ tổ chức Mafia ở Châu Âu, trở thành công ty quân sự cường thế nhất Châu Âu.
Mà Việt Trạch, chính là con trai trưởng của gia tộc Redding ton, bởi vì từ nhỏ bị tâm bệnh, không muốn tiếp nhận sự nghiệp của gia tộc, ngược lại còn dùng một thân phận khác sinh sống cùng với mẹ mình ở một nơi khác.
A...
Việt Trạch nhịn không được cười khẽ một tiếng.
KHông nghĩ tới, anh-Cesare Redding ton (Tây Trạch Nhĩ Lôi Đinh Đốn) có ngày cũng không giữ được phụ nữ mà mình thích.
Việt Trạch một mực khẽ nhếch môi, cuối cùng cũng trầm xuống.
Rất tốt.
Đối thủ mạnh như vậy, mới làm cho trò chơi này thêm ý nghĩa chứ.
Thật sự, nằm trong ngực anh, ngẩng đầu liền thấy bộ dáng câu môi cười lạnh của anh, như có ma lực làm người khác hoảng hốt.
Đầu óc ngưng hoạt động, mấy giây sau, mới nhớ anh hỏi cái gì.
Anh là ai?
Đương nhiên anh chính là Lục Dục Thần, là người đàn ông quyền thế nhất Hoa quốc.
Nhưng mà, hình như anh không muốn để cô giới thiệu cái thân phận này.
Cho nên...Anh muốn cô nói, là cái kia sao?
Đôi mắt của Đường Tâm Lạc hơi mở to, trong mắt hiện lên không thể tin được.
Bối cảnh của Việt Trạch, hình như cũng không đơn giản.
Nếu như nói quan hệ của họ cho Việt Trạch, có phải tương đương chứng minh, lời anh nói cách đây không lâu là thật?
Cô cho rằng, anh thuận miệng nói muốn công khai quan hệ của họ, chỉ là đang trêu cô thôi.
"Thế nào, không muốn nói hả?" Anh nhìn cô, khóe môi đang cười lạnh liền hóa thành cưng chiều.
Con ngươi Đường Tâm Lạc hơi co lại, bị nồng tình mật ý trong mắt anh dụ dỗ, không nhịn được muốn sa vào.
Cô chủ động đưa tay ôm cổ anh, giống như con mèo.
Mặt ửng đỏ, thẹn thùng nói:
"Việt Trạch..Đây là...là chồng của tôi, Lục Dục Thần."
TỐt a, xem như trộm được hạnh phúc. Cho dù là hạnh phúc có kỳ hạn cũng được.
Việt Trạch nghe Đường Tâm Lạc nói, con ngươi xanh lam bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo.
Cho dù anh đã biết trước quan hệ của họ. Nhưng chính tai nghe Đường Tâm Lạc nói, vẫn như cũ không làm anh tiếp thu nổi.
Biểu cảm của Việt Trạch, không qua khỏi mắt Lục Dục Thần.
Anh lạnh lùng cười một tiếng:
"Thiếu chủ Redding ton..Bây giờ, tôi muốn dẫn phu nhân của tôi đi, mời anh nhường đường."
Hôm nay anh mang người đến, là muốn cho họ mở đường, ngăn cản Việt Trạch.
Nhưng vì cái tính chiếm hữu của mình, anh liền muốn bản thân tự ra tay với "tình địch" này.
Dựa theo lời của Đường Tâm Lạc, Việt Trạch liền biết mình không có lập trường gì để cản hai người họ lại.
Ánh mắt anh hơi tối nhìn gương mặt của cô.
Sâu trong đôi mắt xanh la, hiện lên một chút ngoan lệ cùng bi thương.
TRên thực tế, anh cũng không biết tình cảm của mình đối với Đường Tâm Lạc là gì.
Rõ ràng, thời gian quen biết rất ngắn.
Nhưng, lần đầu tiên nhìn thấy cô, loại cảm giác hấp dẫn ấy, liền không kiềm lại được, dần dần khắc sâu vào lòng anh.
Cuối cùng Việt Trạch cũng nghiêng người, tránh đường.
Lục Dục Thần bá đạo ôm Đường Tâm Lạc, bước ra khỏi phim trường.
Mà Việt Trạch đứng trong phim trường, nhìn hướng bọn họ vừa rời đi, thật lâu sau mới dời tầm mắt.
Gia tộc Redding ton là gia tộc châu âu cổ xưa nhất trong giới quý tộc.
Nửa thế kỷ trước, đã nuốt chửng toàn bộ tổ chức Mafia ở Châu Âu, trở thành công ty quân sự cường thế nhất Châu Âu.
Mà Việt Trạch, chính là con trai trưởng của gia tộc Redding ton, bởi vì từ nhỏ bị tâm bệnh, không muốn tiếp nhận sự nghiệp của gia tộc, ngược lại còn dùng một thân phận khác sinh sống cùng với mẹ mình ở một nơi khác.
A...
Việt Trạch nhịn không được cười khẽ một tiếng.
KHông nghĩ tới, anh-Cesare Redding ton (Tây Trạch Nhĩ Lôi Đinh Đốn) có ngày cũng không giữ được phụ nữ mà mình thích.
Việt Trạch một mực khẽ nhếch môi, cuối cùng cũng trầm xuống.
Rất tốt.
Đối thủ mạnh như vậy, mới làm cho trò chơi này thêm ý nghĩa chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.